Sau khi đi ra khỏi lớp thì Tuấn Hào bỗng đau xót không thôi. Tiền mà có phải giấy đâu. Đậu xanh rau má nếu cứ tiếp diễn theo cái tình hình này thì nhỡ đâu sẽ có ngày hắn nghèo rách mùng tơi, khố rách áo ôm mất. Mỗi lần Tuấn Hào có ý định dò xét số tiền trong đó thì không bao giờ được như mong muốn. Qua lần này nếu như mà có người tiếp tục hướng Tuấn Hào mở miệng đòi tiền học thì không khéo hắn sẽ tìm cả dòng họ ông giáo kia mà đồ sát bất chấp tất cả. Haizzzzz....... Do ăn ở cả thôi.
Tuấn Hào và Mỹ Na đi trên đường đầy nắng, cả hai người vẫn một mực giữ im lặng như vậy. Đột nhiên không biết Tuấn Hào nghĩ tới việc gì, đột nhiên ôm chặt Mỹ Na vào trong lòng, hít lấy hít để cái mùi thân thể trắng noãn kia. Mùi của trinh nữ! Trao ngay một nụ hôn nóng bỏng. Một người con gái bình thường, trên người không có nhiều tiền, vẫn không do dự lấy ra cho hắn mượn đóng tiền phí dưới sự bóc lột của con cáo già kia. Mặc dù có ít nhưng vẫn thể hiện được tấm lòng chân thành kia. Vì người mình yêu mà không ngại hi sinh tất cả. Mặc dù chính bản thân hắn không thiếu tiền nhưng hắn vẫn hiệu được sự trân quý, giá trị của đồng tiền. Tiền là thứ cơ bản để con người sống sót và sinh tồn trên thế giới này. Không có tiền có nghĩa là ngươi không có quyền, là thứ đứng dưới tầng cuối cùng của cuối cùng của xã hội này. Thậm chí vì tiền mà con người ta mới nảy sinh ra lòng tham, anh em trong nhà máu mủ tình thâm vì một chút tài sản mà không ngừng chém giết lẫn nhau, tệ nạn xã hội cũng từ đây mà sản sinh. Có tiền, ngươi muốn lên tiên cũng được. Bước vào thế kỉ XXI, thời đại công nghệ phát triển, không gì là không thể. Thử hỏi một kẻ ngu ngoài đường giá trị của tiền, thì hắn cũng sẽ đọc mạch loạt, lưu loát hơn một người bán hàng đa cấp, một nhà diễn thuyết nổi tiếng trên toàn thế giới.
Tuấn Hào cũng không hiểu vì sao hắn đối với Mỹ Na có một loại cảm giác rất khác lạ. Vừa muốn yêu, vừa muốn độc chiếm, vừa có cảm giảm bứt rứt, áy náy.
Trời đã xẩm tối, chính bản thân hắn cũng không biết đã hôn môi bao lâu lúc này cảm thấy khó thở thì mới chủ động buông ra. Nhìn Mỹ Na đứng thở hổn hển trên mặt đất hắn bỗng cảm thấy buồn cười. Gã gãi đầu, kéo tay Mỹ Na đi ăn.
Vấn đề tiền bạc hắn đã đưa về tận tay Mỹ Na. Ban đầu Mỹ Na cơ hồ muốn khóc vì tưởng hắn coi thường những đồng tiền này. Mãi sau khi nghe hắn giải thích rõ ràng mới ngưng lại. Khuôn mặt xinh xắn, con mắt to đen lại có thêm hai má lún đồng tiền ngân ngấn nước mắt làm cho Tuấn Hào muốn cắn cắn vài cái. Lúc này Tuấn Hào kéo tay Mỹ Na đi vào một cái nhà hàng ngay gần đó. ......................
- Stop! Đứng lại.
- Anh em, chết chết con bà nó đi.- Thằng này xóc đĩa quỵt tiền, đánh nó anh em.
- Đuổi theo.
- Giết.........
Trên đường một đám người cầm dao, mã tấu cùng phớ đang đuổi theo một lão già trung niên. Đằng sau hô hò đuổi giết không thôi. Tuấn Hào và Mỹ Na cũng vì chuyện này mà nép ở bên đường mà xem náo nhiệt. Người kia mặc dù đầu chùm mũ kín nhưng Tuấn Hào vẫn có thể nhận ra đó là ông giá thu tiền mình hồi sáng. Lại xóc đĩa, quỵt nợ, chạy trối chết.
- Thật là do ăn ở cả thôi!
Nói xong kéo tay Mỹ Na rời đi.
Tuấn Hào và Mỹ Na đi trên đường đầy nắng, cả hai người vẫn một mực giữ im lặng như vậy. Đột nhiên không biết Tuấn Hào nghĩ tới việc gì, đột nhiên ôm chặt Mỹ Na vào trong lòng, hít lấy hít để cái mùi thân thể trắng noãn kia. Mùi của trinh nữ! Trao ngay một nụ hôn nóng bỏng. Một người con gái bình thường, trên người không có nhiều tiền, vẫn không do dự lấy ra cho hắn mượn đóng tiền phí dưới sự bóc lột của con cáo già kia. Mặc dù có ít nhưng vẫn thể hiện được tấm lòng chân thành kia. Vì người mình yêu mà không ngại hi sinh tất cả. Mặc dù chính bản thân hắn không thiếu tiền nhưng hắn vẫn hiệu được sự trân quý, giá trị của đồng tiền. Tiền là thứ cơ bản để con người sống sót và sinh tồn trên thế giới này. Không có tiền có nghĩa là ngươi không có quyền, là thứ đứng dưới tầng cuối cùng của cuối cùng của xã hội này. Thậm chí vì tiền mà con người ta mới nảy sinh ra lòng tham, anh em trong nhà máu mủ tình thâm vì một chút tài sản mà không ngừng chém giết lẫn nhau, tệ nạn xã hội cũng từ đây mà sản sinh. Có tiền, ngươi muốn lên tiên cũng được. Bước vào thế kỉ XXI, thời đại công nghệ phát triển, không gì là không thể. Thử hỏi một kẻ ngu ngoài đường giá trị của tiền, thì hắn cũng sẽ đọc mạch loạt, lưu loát hơn một người bán hàng đa cấp, một nhà diễn thuyết nổi tiếng trên toàn thế giới.
Tuấn Hào cũng không hiểu vì sao hắn đối với Mỹ Na có một loại cảm giác rất khác lạ. Vừa muốn yêu, vừa muốn độc chiếm, vừa có cảm giảm bứt rứt, áy náy.
Trời đã xẩm tối, chính bản thân hắn cũng không biết đã hôn môi bao lâu lúc này cảm thấy khó thở thì mới chủ động buông ra. Nhìn Mỹ Na đứng thở hổn hển trên mặt đất hắn bỗng cảm thấy buồn cười. Gã gãi đầu, kéo tay Mỹ Na đi ăn.
Vấn đề tiền bạc hắn đã đưa về tận tay Mỹ Na. Ban đầu Mỹ Na cơ hồ muốn khóc vì tưởng hắn coi thường những đồng tiền này. Mãi sau khi nghe hắn giải thích rõ ràng mới ngưng lại. Khuôn mặt xinh xắn, con mắt to đen lại có thêm hai má lún đồng tiền ngân ngấn nước mắt làm cho Tuấn Hào muốn cắn cắn vài cái. Lúc này Tuấn Hào kéo tay Mỹ Na đi vào một cái nhà hàng ngay gần đó. ......................
- Stop! Đứng lại.
- Anh em, chết chết con bà nó đi.- Thằng này xóc đĩa quỵt tiền, đánh nó anh em.
- Đuổi theo.
- Giết.........
Trên đường một đám người cầm dao, mã tấu cùng phớ đang đuổi theo một lão già trung niên. Đằng sau hô hò đuổi giết không thôi. Tuấn Hào và Mỹ Na cũng vì chuyện này mà nép ở bên đường mà xem náo nhiệt. Người kia mặc dù đầu chùm mũ kín nhưng Tuấn Hào vẫn có thể nhận ra đó là ông giá thu tiền mình hồi sáng. Lại xóc đĩa, quỵt nợ, chạy trối chết.
- Thật là do ăn ở cả thôi!
Nói xong kéo tay Mỹ Na rời đi.
/117
|