Trời gần tối, Hướng Nhật đứng trên sân thượng của một tòa nhà hành chính công. Để lên được đỉnh của tòa nhà cao hơn bảy mươi tầng thì Hướng Nhật cũng không đi bằng cách dùng thang máy di chuyển từng tầng một mà trực tiếp nhảy một cái lên luôn. Với sức mạnh của hắn hiện giờ, khi mà cả ba năng lực đều đạt cấp 6 đỉnh phong thì không có gì có thể diễn tả được, việc hắn nhảy một cái từ dưới đất lên trên đỉnh của một tòa nhà cũng không một người bình thường nào có thể nhìn thấy được.
Đã hai phút đồng hồ trôi qua kể từ khi hắn gọi DVTG cung cấp phương tiện di chuyển. Đối với chuyện này hắn không hứng thú cho lắm, vẫn thích dùng máy bay dân dụng hơn, tuy nhiên thời gian eo hẹp, hắn chỉ có thể dùng phương tiện của tổ chức. Việc nhờ pháp sư dịch chuyển cũng không phải là hắn không nghĩ đến, nhưng phương pháp này chỉ được sử dụng trong trường hợp khẩn cấp, vì số lượng pháp sư của DVTG không nhiều, cao lắm chỉ được năm mươi người và họ đều có nhiệm vụ riêng. Còn nói đến chuyện dùng lá bài phép thuật thì hiện tại hắn chỉ còn hai lá bài với bốn lần di chuyển, và tất nhiên phải ưu tiên cho tình huống bất đác dĩ.
Sắc trời chuyển dần sang màu tối, ở cuối đường chân trời vẫn còn nhìn thấy những đám mây màu tím trộn lẫn với những đám mây nàu xanh và cả màu hồng, bằng cặp mắt siêu nhân của một Chúa Tể Giả, hắn nhìn thấy một vệt sáng đang di chuyển về phía mình. Đó chính là máy bay của DVTG, bởi vì di chuyển quá nhanh mà đến cả cặp mắt của Hướng Nhật cũng chỉ nhìn thấy một vệt sáng, đổi lại là một người bình thường thì cỗ máy này bay nhanh đến mức vô hình.
Chỉ trong nháy mắt Hướng Nhật đã cảm thấy áp lực truyền đến khiến quần áo hắn bay phất phơ, và một chiếc máy bay lập tức xuất hiện trước mặt hắn. Tiếng động cơ nghe cực kỳ êm tai và nó lơ lửng như một quả bóng bay có hình ngôi sao. Bởi vì đây là phương tiện di chuyển chuyện dụng nên tổng kích thước của nó chỉ lớn gấp đôi một chiếc máy bay trực thăng mặc dù nó có hình chẳng khác gì một con sao biển.
Dưới bụng nó một cánh cửa liền mở ra, dần dần từng bậc thang xuất hiện và kéo dài đến tận chân Hướng Nhật. Từ trên bậc thang một cô gái xuất hiện, cô gái này nhìn bề ngoài có vẻ mới mười bảy mười tám tuổi, trên khuôn mặt có một vẻ thơ ngây cùng với má lúm đồng tiền dễ thương, mái tóc dài tựa như những dải lụa mềm mại. Kiều đồn tròn trịa, đôi mắt long lanh, vô cùng xinh đẹp. Điều khiến cho người ta chú ý nhất chính là bộ ngực của nàng, vô cùng ngạo nghễ. Hướng Nhật nhìn thấy Nàng mặc trang phục phi công của DVTG, trông cũng không khác gì một bộ vest, chỉ khác là có ba cái sọc vàng ở trên cánh tay. Hướng Nhật khá bất ngờ đến mức đứng sững người, phi công nữ phải nói là cực kỳ hiếm, cả thế giới chỉ chiếm khoảng năm phần trăm trên tổng số phi công, mà nàng lại còn rất trẻ, rất xinh đẹp và đặc biệt là làm việc cho DVTG - một tổ chức đòi hỏi mọi thứ phải thật hoàn hảo, một cô gái có thể được tuyển vào đây làm phi công là điều hiếm đến mức lập kỷ lục cả thế giới chỉ có một người. Phải biết rằng cỗ máy có khả năng di chuyển với vận tốc kinh khủng này là rất khó điều khiển, chỉ chậm một phần ngàn giây thôi là cũng đủ tiêu đời rồi.
- Hướng tiên sinh, hân hạnh được đón tiếp ngài.
Nữ phi công nói, nàng không cười, cũng không tỏ ra thân thiện, trong ánh mắt còn có hàm ý khinh thường đối phương. Bước từng bước qua từng bậc thang, cặp ngực rung nhẹ theo mỗi bước di chuyển, Lý Ngọc Hân nếu bỏ bớt đi vẻ kiêu ngạo chắc chắn sẽ khiến ngàn vạn người say đắm:
- Tôi là Lý Ngọc Hân, cơ trưởng chuyên cơ 008, chuyên cơ dành riêng cho ngài.
Hướng Nhật nhìn thoáng qua nét mặt của nàng, hắn không hiểu con bé này bị cái gì mà lạnh lùng đến mức khó ưa, nói chuyện như một cỗ máy chả có cảm xúc gì, và ánh mắt của nàng thậm chí còn chả thèm nhìn hắn lấy một cái, cứ như nàng đang xem hắn là một đống rác vậy.
- Nói như vậy cô cũng là phi công riêng của tôi?
Với thái độ của nàng Hướng Nhật không thèm chấp, thuận miệng hỏi.
Lý Ngọc Hân nghe xong câu hỏi thì nhăn mày, nhăn mặt, biết rõ rồi còn hỏi, nếu là người khác thì ta đã cho một đạp vì cái tội hỏi thừa rồi. Phải biết rõ được một siêu cấp phi công như ta phục vụ là niềm vinh hạnh của nhà ngươi đó. Càng nghĩ càng không hiểu vì sao một gã trẻ tuổi lại có thể leo lên được cái vị trí quyền lực nhất thế giới, đời thật quá bất công. Nghĩ cả nửa ngày rốt cuộc nàng vẫn không trả lời mà chỉ gật đầu một cái cho có lệ rồi nói:
- Mời ngài đi theo tôi!
Đổi lại là một thằng đực rựa thì chắc chắn hắn đã sớm bị Hướng Nhật đá bay rớt xuống mặt đất rồi, nhưng đây lại là một cô gái vô cùng xinh đẹp, dù rất không hài lòng với thái độ của nàng nhưng Hướng Nhật không nỡ dùng bạo lực mà trong đầu sớm đã có tính toán phải dạy dỗ cô ta một bài học, nếu không thì những ngày tháng sau này sẽ không mấy vui vẻ.
- Nếu tôi không đi thì sao?
Hướng Nhật lạnh lùng nói, thanh âm đã chuyển sang giọng đáng sợ như sắp ra tay giết người hàng loạt.
- Ngài...
Lý Ngọc Hân nghiến răng mặt mày nhăn nhó, khó khăn lắm mới nói được một chữ, rồi cứng miệng, cả người cũng đơ luôn. Quá bất ngờ và tức giận trước phản ứng không chịu hợp tác của đối phương nhưng nàng không thể làm gì được.
- Ngài không muốn đi thì thôi vậy.
Nói bằng một cái giọng bướng bỉnh, cộc lốc, Lý Ngọc Hân không thèm đôi co nữa, nàng quay người bỏ đi, để mặc Hướng Nhật ở lại.
Hướng Nhật cười nhạt:
- Cô nghĩ sau khi bỏ rơi tôi thì cô còn có thể trở về và tiếp tục làm việc được nữa không? Nên nhớ cô đang ở vị trí nào.
Hướng Nhật tiếp tục đả kích, hắn không tin là nàng dám tiếp tục bước thêm bước nữa sau khi nghe hắn gián tiếp đe dọa đến sự an nguy của mình. Phải biết rằng đắc tội với một đặc vụ cấp cao thì đều đáng tội chết bất kể kẻ đó là ai. Tuy nhiên Hướng Nhật cũng đã tính toán khả năng cô nàng thật sự ngoan cố cãi lời hắn và tiếp tục bước đi, tới lúc đó hắn đành phải dùng năng lực giữ cả cái máy bay ở lại để xem nàng sẽ làm cách nào mà di chuyển.
Đúng như những gì Hướng Nhật suy đoán, Lý Ngọc Hân đã dừng bước nhưng hai tay nắm chặt, hít một hơi thật sâu, sắc mặt đỏ như cục sắt nung trong lò. Bất ngờ quay lại chỉ tay vào mặt hắn:
- Này anh kia, tôi nhịn anh đủ rồi nha! Giờ anh muốn cái gì?
Lý Ngọc Hân trừng mắt, lớn tiếng quát.
Nhìn thân thể mỹ nhân lúc nổi khùng, Hướng Nhật chợt nảy ra một ý nghĩ đen tối:
- Muốn tôi lên máy bay chỉ cần đáp ứng tôi một điều kiện, đương nhiên có qua có lại, tôi sẽ trả công cho cô xứng đáng.
Hướng Nhật nói xong liền dùng ánh mắt và nụ cười dâm đãng nhìn từng bộ phận trên cơ thể nàng rồi nhìn cố định vào bộ ngực hấp dẫn của nàng.
Đương nhiên nhìn theo ánh mắt của hắn, Lý Ngọc Hân biết rõ Hướng Nhật đang nhìn vào bộ phận nào trên cơ thể nàng, nàng không ngờ cấp trên của nàng lại là một tên biến thái, dâm đãng. Điều kiện mà hắn nói nhất định là muốn nàng quan hệ với hắn. Suy nghĩ này lập tức khiến thân thể nàng rét run, nàng biết rõ đối diện với một đặc vụ cấp cao nàng chẳng là cái gì cả, thậm chí ngay cả khi nàng không đồng ý thì hắn cũng có thể tùy ý đè nàng ra để hãm hiếp, nhưng loại chuyện này nàng tuyệt đối không thể chấp nhận được, vì lòng tự tôn nàng thà cắn lưỡi tự tử còn hơn là bị làm nhục.
Nhìn sắc mặt từ đỏ chuyển thành xanh, Hướng Nhật biết không thể tiếp tục đùa giỡn được nữa nên cười nói:
- Điều kiện của tôi chính là dùng máy bay dẫn tôi đi dạo một vòng thế giới trước khi tới địa điểm cần tới. Rất công bằng, tôi sẽ trả phí tổn thất lao động cho cô.
- Trời ơi!
Lý Ngọc Hân lấy tay ôm mặt, miệng không giấu nổi nụ cười, nụ cười hiếm hoi đẹp một cách lạ thường.
- Tưởng chuyện gì, chuyện này thì được, tôi đồng ý.
Lý Ngọc Hân vui mừng nói, sau khi bị dọa cho suýt cắn lưỡi tự sát, nàng đã biết điều hơn chút. Không ngờ lại có chuyện tốt như vậy, lâu nay mang tiếng là phi công của DVTG, được lái loại máy bay có công nghệ đi trước cả thời đại nhưng nàng chưa từng được một lần bay vòng quanh thế giới. Luật của DVTG đối với nhân viên rất khắt khe, chỉ được phép bay theo tuyến đường đã chỉ định, nếu tự ý chuyển hướng sẽ bị cấm bay vĩnh viễn.
- Mặc dù anh không xấu như tôi nghĩ nhưng tôi cũng không dễ dàng có thiện cảm với anh đâu. Xin mời!
Nàng đi xuống sân thượng rồi ngượng ngùng cúi người làm động tác mời.
Hướng Nhật cũng không mong chờ gì hơn, lần giáo huấn đầu tiên mà được như vậy là đã khá rồi. Cứ chờ đấy, ta sẽ cải thiện cô em nhiều hơn vào những lần sau. Hướng Nhật cũng không quên nhìn vào phần ngực nhấp nhô hấp dẫn gợi tình của nàng, tiếc rằng nàng mặc vest nên chẳng nhìn thấy một tý sắc xuân tươi đẹp nào nhưng hắn chắc chắn nàng mặc áo ngực màu hồng đậm, vì nó lộ ra sau lớp áo trắng một cách rất rõ ràng.
Đã hai phút đồng hồ trôi qua kể từ khi hắn gọi DVTG cung cấp phương tiện di chuyển. Đối với chuyện này hắn không hứng thú cho lắm, vẫn thích dùng máy bay dân dụng hơn, tuy nhiên thời gian eo hẹp, hắn chỉ có thể dùng phương tiện của tổ chức. Việc nhờ pháp sư dịch chuyển cũng không phải là hắn không nghĩ đến, nhưng phương pháp này chỉ được sử dụng trong trường hợp khẩn cấp, vì số lượng pháp sư của DVTG không nhiều, cao lắm chỉ được năm mươi người và họ đều có nhiệm vụ riêng. Còn nói đến chuyện dùng lá bài phép thuật thì hiện tại hắn chỉ còn hai lá bài với bốn lần di chuyển, và tất nhiên phải ưu tiên cho tình huống bất đác dĩ.
Sắc trời chuyển dần sang màu tối, ở cuối đường chân trời vẫn còn nhìn thấy những đám mây màu tím trộn lẫn với những đám mây nàu xanh và cả màu hồng, bằng cặp mắt siêu nhân của một Chúa Tể Giả, hắn nhìn thấy một vệt sáng đang di chuyển về phía mình. Đó chính là máy bay của DVTG, bởi vì di chuyển quá nhanh mà đến cả cặp mắt của Hướng Nhật cũng chỉ nhìn thấy một vệt sáng, đổi lại là một người bình thường thì cỗ máy này bay nhanh đến mức vô hình.
Chỉ trong nháy mắt Hướng Nhật đã cảm thấy áp lực truyền đến khiến quần áo hắn bay phất phơ, và một chiếc máy bay lập tức xuất hiện trước mặt hắn. Tiếng động cơ nghe cực kỳ êm tai và nó lơ lửng như một quả bóng bay có hình ngôi sao. Bởi vì đây là phương tiện di chuyển chuyện dụng nên tổng kích thước của nó chỉ lớn gấp đôi một chiếc máy bay trực thăng mặc dù nó có hình chẳng khác gì một con sao biển.
Dưới bụng nó một cánh cửa liền mở ra, dần dần từng bậc thang xuất hiện và kéo dài đến tận chân Hướng Nhật. Từ trên bậc thang một cô gái xuất hiện, cô gái này nhìn bề ngoài có vẻ mới mười bảy mười tám tuổi, trên khuôn mặt có một vẻ thơ ngây cùng với má lúm đồng tiền dễ thương, mái tóc dài tựa như những dải lụa mềm mại. Kiều đồn tròn trịa, đôi mắt long lanh, vô cùng xinh đẹp. Điều khiến cho người ta chú ý nhất chính là bộ ngực của nàng, vô cùng ngạo nghễ. Hướng Nhật nhìn thấy Nàng mặc trang phục phi công của DVTG, trông cũng không khác gì một bộ vest, chỉ khác là có ba cái sọc vàng ở trên cánh tay. Hướng Nhật khá bất ngờ đến mức đứng sững người, phi công nữ phải nói là cực kỳ hiếm, cả thế giới chỉ chiếm khoảng năm phần trăm trên tổng số phi công, mà nàng lại còn rất trẻ, rất xinh đẹp và đặc biệt là làm việc cho DVTG - một tổ chức đòi hỏi mọi thứ phải thật hoàn hảo, một cô gái có thể được tuyển vào đây làm phi công là điều hiếm đến mức lập kỷ lục cả thế giới chỉ có một người. Phải biết rằng cỗ máy có khả năng di chuyển với vận tốc kinh khủng này là rất khó điều khiển, chỉ chậm một phần ngàn giây thôi là cũng đủ tiêu đời rồi.
- Hướng tiên sinh, hân hạnh được đón tiếp ngài.
Nữ phi công nói, nàng không cười, cũng không tỏ ra thân thiện, trong ánh mắt còn có hàm ý khinh thường đối phương. Bước từng bước qua từng bậc thang, cặp ngực rung nhẹ theo mỗi bước di chuyển, Lý Ngọc Hân nếu bỏ bớt đi vẻ kiêu ngạo chắc chắn sẽ khiến ngàn vạn người say đắm:
- Tôi là Lý Ngọc Hân, cơ trưởng chuyên cơ 008, chuyên cơ dành riêng cho ngài.
Hướng Nhật nhìn thoáng qua nét mặt của nàng, hắn không hiểu con bé này bị cái gì mà lạnh lùng đến mức khó ưa, nói chuyện như một cỗ máy chả có cảm xúc gì, và ánh mắt của nàng thậm chí còn chả thèm nhìn hắn lấy một cái, cứ như nàng đang xem hắn là một đống rác vậy.
- Nói như vậy cô cũng là phi công riêng của tôi?
Với thái độ của nàng Hướng Nhật không thèm chấp, thuận miệng hỏi.
Lý Ngọc Hân nghe xong câu hỏi thì nhăn mày, nhăn mặt, biết rõ rồi còn hỏi, nếu là người khác thì ta đã cho một đạp vì cái tội hỏi thừa rồi. Phải biết rõ được một siêu cấp phi công như ta phục vụ là niềm vinh hạnh của nhà ngươi đó. Càng nghĩ càng không hiểu vì sao một gã trẻ tuổi lại có thể leo lên được cái vị trí quyền lực nhất thế giới, đời thật quá bất công. Nghĩ cả nửa ngày rốt cuộc nàng vẫn không trả lời mà chỉ gật đầu một cái cho có lệ rồi nói:
- Mời ngài đi theo tôi!
Đổi lại là một thằng đực rựa thì chắc chắn hắn đã sớm bị Hướng Nhật đá bay rớt xuống mặt đất rồi, nhưng đây lại là một cô gái vô cùng xinh đẹp, dù rất không hài lòng với thái độ của nàng nhưng Hướng Nhật không nỡ dùng bạo lực mà trong đầu sớm đã có tính toán phải dạy dỗ cô ta một bài học, nếu không thì những ngày tháng sau này sẽ không mấy vui vẻ.
- Nếu tôi không đi thì sao?
Hướng Nhật lạnh lùng nói, thanh âm đã chuyển sang giọng đáng sợ như sắp ra tay giết người hàng loạt.
- Ngài...
Lý Ngọc Hân nghiến răng mặt mày nhăn nhó, khó khăn lắm mới nói được một chữ, rồi cứng miệng, cả người cũng đơ luôn. Quá bất ngờ và tức giận trước phản ứng không chịu hợp tác của đối phương nhưng nàng không thể làm gì được.
- Ngài không muốn đi thì thôi vậy.
Nói bằng một cái giọng bướng bỉnh, cộc lốc, Lý Ngọc Hân không thèm đôi co nữa, nàng quay người bỏ đi, để mặc Hướng Nhật ở lại.
Hướng Nhật cười nhạt:
- Cô nghĩ sau khi bỏ rơi tôi thì cô còn có thể trở về và tiếp tục làm việc được nữa không? Nên nhớ cô đang ở vị trí nào.
Hướng Nhật tiếp tục đả kích, hắn không tin là nàng dám tiếp tục bước thêm bước nữa sau khi nghe hắn gián tiếp đe dọa đến sự an nguy của mình. Phải biết rằng đắc tội với một đặc vụ cấp cao thì đều đáng tội chết bất kể kẻ đó là ai. Tuy nhiên Hướng Nhật cũng đã tính toán khả năng cô nàng thật sự ngoan cố cãi lời hắn và tiếp tục bước đi, tới lúc đó hắn đành phải dùng năng lực giữ cả cái máy bay ở lại để xem nàng sẽ làm cách nào mà di chuyển.
Đúng như những gì Hướng Nhật suy đoán, Lý Ngọc Hân đã dừng bước nhưng hai tay nắm chặt, hít một hơi thật sâu, sắc mặt đỏ như cục sắt nung trong lò. Bất ngờ quay lại chỉ tay vào mặt hắn:
- Này anh kia, tôi nhịn anh đủ rồi nha! Giờ anh muốn cái gì?
Lý Ngọc Hân trừng mắt, lớn tiếng quát.
Nhìn thân thể mỹ nhân lúc nổi khùng, Hướng Nhật chợt nảy ra một ý nghĩ đen tối:
- Muốn tôi lên máy bay chỉ cần đáp ứng tôi một điều kiện, đương nhiên có qua có lại, tôi sẽ trả công cho cô xứng đáng.
Hướng Nhật nói xong liền dùng ánh mắt và nụ cười dâm đãng nhìn từng bộ phận trên cơ thể nàng rồi nhìn cố định vào bộ ngực hấp dẫn của nàng.
Đương nhiên nhìn theo ánh mắt của hắn, Lý Ngọc Hân biết rõ Hướng Nhật đang nhìn vào bộ phận nào trên cơ thể nàng, nàng không ngờ cấp trên của nàng lại là một tên biến thái, dâm đãng. Điều kiện mà hắn nói nhất định là muốn nàng quan hệ với hắn. Suy nghĩ này lập tức khiến thân thể nàng rét run, nàng biết rõ đối diện với một đặc vụ cấp cao nàng chẳng là cái gì cả, thậm chí ngay cả khi nàng không đồng ý thì hắn cũng có thể tùy ý đè nàng ra để hãm hiếp, nhưng loại chuyện này nàng tuyệt đối không thể chấp nhận được, vì lòng tự tôn nàng thà cắn lưỡi tự tử còn hơn là bị làm nhục.
Nhìn sắc mặt từ đỏ chuyển thành xanh, Hướng Nhật biết không thể tiếp tục đùa giỡn được nữa nên cười nói:
- Điều kiện của tôi chính là dùng máy bay dẫn tôi đi dạo một vòng thế giới trước khi tới địa điểm cần tới. Rất công bằng, tôi sẽ trả phí tổn thất lao động cho cô.
- Trời ơi!
Lý Ngọc Hân lấy tay ôm mặt, miệng không giấu nổi nụ cười, nụ cười hiếm hoi đẹp một cách lạ thường.
- Tưởng chuyện gì, chuyện này thì được, tôi đồng ý.
Lý Ngọc Hân vui mừng nói, sau khi bị dọa cho suýt cắn lưỡi tự sát, nàng đã biết điều hơn chút. Không ngờ lại có chuyện tốt như vậy, lâu nay mang tiếng là phi công của DVTG, được lái loại máy bay có công nghệ đi trước cả thời đại nhưng nàng chưa từng được một lần bay vòng quanh thế giới. Luật của DVTG đối với nhân viên rất khắt khe, chỉ được phép bay theo tuyến đường đã chỉ định, nếu tự ý chuyển hướng sẽ bị cấm bay vĩnh viễn.
- Mặc dù anh không xấu như tôi nghĩ nhưng tôi cũng không dễ dàng có thiện cảm với anh đâu. Xin mời!
Nàng đi xuống sân thượng rồi ngượng ngùng cúi người làm động tác mời.
Hướng Nhật cũng không mong chờ gì hơn, lần giáo huấn đầu tiên mà được như vậy là đã khá rồi. Cứ chờ đấy, ta sẽ cải thiện cô em nhiều hơn vào những lần sau. Hướng Nhật cũng không quên nhìn vào phần ngực nhấp nhô hấp dẫn gợi tình của nàng, tiếc rằng nàng mặc vest nên chẳng nhìn thấy một tý sắc xuân tươi đẹp nào nhưng hắn chắc chắn nàng mặc áo ngực màu hồng đậm, vì nó lộ ra sau lớp áo trắng một cách rất rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/1271
|