Đây là lần đầu tiên tôi được đi xem concert của TFBOYS, vé lại là do Thiên Tỉ tặng. Cậu cũng thật chu đáo tặng những hai vé để tôi có người đi cùng. Lại còn không quên bảo tôi giữ bí mật. Tôi cùng Miên Miên năn nỉ mẹ mãi mới có thể đi, Miên Miên ngồi trên xe trên đường đến Nam Kinh liên tục ôm cánh tay tôi cảm thán.
Đây là đặc ân khi ngồi kế người nổi tiếng sao? Có vé đi những hai buổi, lại là hàng ghế đầu.
Tôi liền phản bác, Cái gì mà đặc ân, cái này là cậu ấy nợ tớ. Mà cô cậu có dễ tính không vậy? Tớ sợ làm phiền.
Không sao đâu, có tớ đây. Vả lại cô tớ cũng không khó lắm đâu. Yên tâm đi.
Đến nơi, tôi liền gọi cho mẹ, sau đó là Tằng Quân. Có lẽ là thói quen, mỗi lần đi đâu tôi đều báo với Tằng Quân và gọi cho cậu khi đến nơi.
Vì là lần đầu nên tôi có chút hào hứng và một chút căng thẳng. Chưa đến giờ nhưng mọi người đã tụ tập rất đông ở bên ngoài. Tôi và Miên Miên mua hai chiếc đèn phát sáng màu cam nhỏ sau đó theo dòng người vào bên trong hội trường. Mãi mới tìm được ghế của mình, Thiên Tỉ xem như cũng thật sự có tâm đi, ghế ngồi là giữa hàng đầu, có thể dễ dàng xem.
Tiếng hò hét bắt đầu vang lên khi tiết mục mở đầu dần xuất hiện, cậu hôm nay rất có khí chất, cả Vương Nguyên và Tuấn Khải, đều soái chết tôi rồi. Thỉnh thoảng quay lại phía sau mình một chút, khu ở giữa sân, đâu đâu cũng là máy ảnh khiến tôi một phen chết khiếp. Buổi concert kết thúc cũng là hơn mười một giờ khuya, tôi và Miên Miên cùng về nhà cô của cô ấy, mọi người đã ngủ từ lâu, tôi và Miên Miên cố gắng không tạo ra tiếng động ít nhất có thể.
Giây phút cuối cùng của màn biểu diễn, tôi nhìn lên sân khấu, khẽ mỉm cười, các cậu ở cùng nhau thật tuyệt, ba người đồng hành mãi mãi là phong cảnh đẹp nhất. Thiên Tỉ bình thường khi nói chuyện với tôi cũng hay nhắc tới hai người còn lại, cậu bảo cậu có rất ít bạn, thời gian bên nhau cũng không nhiều. Từ năm 13 tuổi đã bắt đầu cùng hai người họ, bay từ nơi này sang nơi khác, cùng nhau vui chơi, cùng nhau tập luyện. Thoáng chốc cũng đã bốn năm, mặc dù gần đây ít khi tụ họp nhưng tình cảm gắn kết giữa ba người họ vẫn không thay đổi.
Nán lại Nam Kinh xem hết hai buổi concert, ngày mai phải quay về Trường Sa rồi. Hôm nay tôi cùng Miên Miên đi dạo phố đêm. Nam Kinh là một thành phố nhộn nhịp, buổi tối nơi đây rất náo nhiệt, những dòng xe thay nhau nối đuôi trên đường, những ánh sáng nhiều màu phát ra từ những tòa nhà nhiều tầng.
Tôi và Miên Miên chụp cùng nhau vài bức ảnh cũng xem như đóng lại những ngày vui vẻ, tự tại ở Nam Kinh. Chỉ còn nữa tháng, tôi đã là học sinh cao trung năm ba rồi.
...
Tằng Quân rất ít khi buồn bã, nhưng hôm nay, sáng sớm đã vác bộ mặt đưa đám qua nhà tôi.
Làm sao? Tôi kéo màn cửa sổ để những tia nắng ban mai chiếu vào.
Tên kia, cậu phá giấc ngủ của tớ, bây giờ tớ hỏi cậu lại không trả lời là như thế nào hả?
Tằng Quân nằm úp lên giường tôi, thở dài, một lúc sau mới ngửa mặt lên.
Tớ yêu rồi.
Tôi mém sặc nước, nhưng nghĩ lại mình làm gì có đang uống nước chứ. Tôi từ ghế lập tức đi đến bên giường, kéo cậu ta hỏi cho ra lẻ.
Cậu nói lại tớ nghe một lần nữa nào?
Cô ấy có bạn trai rồi. Tằng Quân ủ rủ.
Hóa ra là cậu tự mình đa tình.
Chiều hôm ấy tôi và Tằng Quân la cà khắp quán xá trên đường, cuối cùng dừng lại ở một quán bánh ngọt.
Tằng Quân như một đứa trẻ tựa vào vai tôi ăn vạ, tôi biết cậu ta buồn nên cứ để mặc cậu ta tựa như vậy, chị gái trong quán cứ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khó hiểu, tôi mặc kệ, bạn tôi đang buồn.
Lấy cho em cái này. Một giọng nói quen thuộc phát ra từ quầy bánh gần cửa ra vào.
Tôi quay lại nhìn, vừa đúng lúc người đó cũng nhìn về phía chúng tôi, người đó ăn mặt rất kín nhưng tôi vẫn có thể nhận ra đó là ai, nhìn mãi cho đến khi người đó ra khỏi quán tôi mới quay đầu lại, tâm trạng rối bời.
...
Hôm nay tôi chính thức là học sinh lớp mười hai, cũng là ngày Mặc Phong lên Bắc Kinh học đại học. Cả nhà anh đều chuyển lên đó, Mặc Phong đúng như nguyện vọng đổ vào Bắc Đại, học chuyên ngành mà anh mong muốn. Tôi thật sự cũng mừng cho anh.
Thiên Tỉ như mọi năm thay mặt tất cả học sinh lên đọc bài phát biểu, chỉ tiếc khi lễ khai giảng vừa kết thúc cậu liền rời đi. Tôi cũng vì thế mà hũng hẫng theo. Bên cạnh là một khoảng trống không. Thật sự khi nhìn thấy cậu tôi vui như phát điên, muốn nói với cậu tôi nhớ cậu rất nhiều, đặc biệt chính là giọng nói và mùi hương trên áo cậu. Nhưng cuối cùng những lời muốn nói đó đều đặt hết vào cái cười mỉm.
Dạo gần đây tôi hay buồn vu vơ, cũng không biết lí do tại sao, Tằng Quân còn hay chọc ghẹo có phải tôi đã nhớ Mặc Phong. Ừ, tôi có nhớ Mặc Phong thật, nhưng tôi biết chắc đó không phải là lí do. Hay cho cậu ta, còn nhớ khi đó tôi đã tận tâm an ủi cậu ta thế nào.
Nói cũng phải quá đáng, cô ấy dựa vào việc Tằng Quân có ý với mình mà tỏ ra kiêu ngạo, tưởng như mình là nữ thần, loại con gái đó, thật may Tằng Quân đã sớm nhận ra con mắt cậu ta có vấn đề rồi.
Vì là năm cuối cấp cho nên các thầy cô cũng đều nghiêm khắc hơn, còn thêm tiết học vào buổi tối khiến tôi thật sự mệt rã người.
Theo tôi biết tuần này Thiên Tỉ không có lịch trình gì, tối nay sẽ về Trường Sa, gập màn hình máy tính, tôi nhảy cẫn lên. Ngày mai sẽ được gặp cậu. Sáng hôm sau tôi hối thúc Tằng Quân đi sớm một chút, cậu ta cằn nhằn còn bảo não tôi bị hư. Cứ cho là vậy đi, tôi muốn gặp cậu đến hư não rồi.
Người ấy cuối cùng cũng xuất hiện, cậu lại gầy hơn một chút. Cậu vừa ngồi xuống bàn học, tôi liền nói.
Thiên Tỉ, thật sự rất nhớ cậu a. Nói xong còn cười rất tươi. Tối hôm qua không biết tôi đã tập đi tập lại bao nhiêu lần trước ảnh của cậu, cuối cùng cũng không uổng công.
Cậu hơi đơ người ra một chút, sau đó Ồ một tiếng rồi quay đi.
Tôi cảm thấy có gì đó không đúng, không để mình suy nghĩ lung tung, tôi tiếp tục nói.
Cậu đặc biệt gầy đó nha. Phải chăm sóc tốt cho bản thân một chút. Tôi lại tiếp tục nói.
Cậu lại nhìn tôi, không phải lại là cái câu Bạn học Phan Như Ngọc, có thể an tĩnh một chút được không? nữa chứ. Xem ra tôi nhớ cậu đến hư não rồi, lá gan cũng trở nên lớn hơn một chút.
Cậu cũng quá gầy rồi. Thiên Tỉ cười cười nói.
Không đúng, tôi không có gầy, mẹ còn bảo tôi dạo này có da có thịt hơn tí. Nghĩ đến đây, tôi nhìn xéo Thiên Tỉ một cái. Cậu lúc này mới bật cười tươi quay sang nhìn tôi. Nụ cười đó lại một lần nữa sát thương tôi rồi.
Đây là đặc ân khi ngồi kế người nổi tiếng sao? Có vé đi những hai buổi, lại là hàng ghế đầu.
Tôi liền phản bác, Cái gì mà đặc ân, cái này là cậu ấy nợ tớ. Mà cô cậu có dễ tính không vậy? Tớ sợ làm phiền.
Không sao đâu, có tớ đây. Vả lại cô tớ cũng không khó lắm đâu. Yên tâm đi.
Đến nơi, tôi liền gọi cho mẹ, sau đó là Tằng Quân. Có lẽ là thói quen, mỗi lần đi đâu tôi đều báo với Tằng Quân và gọi cho cậu khi đến nơi.
Vì là lần đầu nên tôi có chút hào hứng và một chút căng thẳng. Chưa đến giờ nhưng mọi người đã tụ tập rất đông ở bên ngoài. Tôi và Miên Miên mua hai chiếc đèn phát sáng màu cam nhỏ sau đó theo dòng người vào bên trong hội trường. Mãi mới tìm được ghế của mình, Thiên Tỉ xem như cũng thật sự có tâm đi, ghế ngồi là giữa hàng đầu, có thể dễ dàng xem.
Tiếng hò hét bắt đầu vang lên khi tiết mục mở đầu dần xuất hiện, cậu hôm nay rất có khí chất, cả Vương Nguyên và Tuấn Khải, đều soái chết tôi rồi. Thỉnh thoảng quay lại phía sau mình một chút, khu ở giữa sân, đâu đâu cũng là máy ảnh khiến tôi một phen chết khiếp. Buổi concert kết thúc cũng là hơn mười một giờ khuya, tôi và Miên Miên cùng về nhà cô của cô ấy, mọi người đã ngủ từ lâu, tôi và Miên Miên cố gắng không tạo ra tiếng động ít nhất có thể.
Giây phút cuối cùng của màn biểu diễn, tôi nhìn lên sân khấu, khẽ mỉm cười, các cậu ở cùng nhau thật tuyệt, ba người đồng hành mãi mãi là phong cảnh đẹp nhất. Thiên Tỉ bình thường khi nói chuyện với tôi cũng hay nhắc tới hai người còn lại, cậu bảo cậu có rất ít bạn, thời gian bên nhau cũng không nhiều. Từ năm 13 tuổi đã bắt đầu cùng hai người họ, bay từ nơi này sang nơi khác, cùng nhau vui chơi, cùng nhau tập luyện. Thoáng chốc cũng đã bốn năm, mặc dù gần đây ít khi tụ họp nhưng tình cảm gắn kết giữa ba người họ vẫn không thay đổi.
Nán lại Nam Kinh xem hết hai buổi concert, ngày mai phải quay về Trường Sa rồi. Hôm nay tôi cùng Miên Miên đi dạo phố đêm. Nam Kinh là một thành phố nhộn nhịp, buổi tối nơi đây rất náo nhiệt, những dòng xe thay nhau nối đuôi trên đường, những ánh sáng nhiều màu phát ra từ những tòa nhà nhiều tầng.
Tôi và Miên Miên chụp cùng nhau vài bức ảnh cũng xem như đóng lại những ngày vui vẻ, tự tại ở Nam Kinh. Chỉ còn nữa tháng, tôi đã là học sinh cao trung năm ba rồi.
...
Tằng Quân rất ít khi buồn bã, nhưng hôm nay, sáng sớm đã vác bộ mặt đưa đám qua nhà tôi.
Làm sao? Tôi kéo màn cửa sổ để những tia nắng ban mai chiếu vào.
Tên kia, cậu phá giấc ngủ của tớ, bây giờ tớ hỏi cậu lại không trả lời là như thế nào hả?
Tằng Quân nằm úp lên giường tôi, thở dài, một lúc sau mới ngửa mặt lên.
Tớ yêu rồi.
Tôi mém sặc nước, nhưng nghĩ lại mình làm gì có đang uống nước chứ. Tôi từ ghế lập tức đi đến bên giường, kéo cậu ta hỏi cho ra lẻ.
Cậu nói lại tớ nghe một lần nữa nào?
Cô ấy có bạn trai rồi. Tằng Quân ủ rủ.
Hóa ra là cậu tự mình đa tình.
Chiều hôm ấy tôi và Tằng Quân la cà khắp quán xá trên đường, cuối cùng dừng lại ở một quán bánh ngọt.
Tằng Quân như một đứa trẻ tựa vào vai tôi ăn vạ, tôi biết cậu ta buồn nên cứ để mặc cậu ta tựa như vậy, chị gái trong quán cứ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khó hiểu, tôi mặc kệ, bạn tôi đang buồn.
Lấy cho em cái này. Một giọng nói quen thuộc phát ra từ quầy bánh gần cửa ra vào.
Tôi quay lại nhìn, vừa đúng lúc người đó cũng nhìn về phía chúng tôi, người đó ăn mặt rất kín nhưng tôi vẫn có thể nhận ra đó là ai, nhìn mãi cho đến khi người đó ra khỏi quán tôi mới quay đầu lại, tâm trạng rối bời.
...
Hôm nay tôi chính thức là học sinh lớp mười hai, cũng là ngày Mặc Phong lên Bắc Kinh học đại học. Cả nhà anh đều chuyển lên đó, Mặc Phong đúng như nguyện vọng đổ vào Bắc Đại, học chuyên ngành mà anh mong muốn. Tôi thật sự cũng mừng cho anh.
Thiên Tỉ như mọi năm thay mặt tất cả học sinh lên đọc bài phát biểu, chỉ tiếc khi lễ khai giảng vừa kết thúc cậu liền rời đi. Tôi cũng vì thế mà hũng hẫng theo. Bên cạnh là một khoảng trống không. Thật sự khi nhìn thấy cậu tôi vui như phát điên, muốn nói với cậu tôi nhớ cậu rất nhiều, đặc biệt chính là giọng nói và mùi hương trên áo cậu. Nhưng cuối cùng những lời muốn nói đó đều đặt hết vào cái cười mỉm.
Dạo gần đây tôi hay buồn vu vơ, cũng không biết lí do tại sao, Tằng Quân còn hay chọc ghẹo có phải tôi đã nhớ Mặc Phong. Ừ, tôi có nhớ Mặc Phong thật, nhưng tôi biết chắc đó không phải là lí do. Hay cho cậu ta, còn nhớ khi đó tôi đã tận tâm an ủi cậu ta thế nào.
Nói cũng phải quá đáng, cô ấy dựa vào việc Tằng Quân có ý với mình mà tỏ ra kiêu ngạo, tưởng như mình là nữ thần, loại con gái đó, thật may Tằng Quân đã sớm nhận ra con mắt cậu ta có vấn đề rồi.
Vì là năm cuối cấp cho nên các thầy cô cũng đều nghiêm khắc hơn, còn thêm tiết học vào buổi tối khiến tôi thật sự mệt rã người.
Theo tôi biết tuần này Thiên Tỉ không có lịch trình gì, tối nay sẽ về Trường Sa, gập màn hình máy tính, tôi nhảy cẫn lên. Ngày mai sẽ được gặp cậu. Sáng hôm sau tôi hối thúc Tằng Quân đi sớm một chút, cậu ta cằn nhằn còn bảo não tôi bị hư. Cứ cho là vậy đi, tôi muốn gặp cậu đến hư não rồi.
Người ấy cuối cùng cũng xuất hiện, cậu lại gầy hơn một chút. Cậu vừa ngồi xuống bàn học, tôi liền nói.
Thiên Tỉ, thật sự rất nhớ cậu a. Nói xong còn cười rất tươi. Tối hôm qua không biết tôi đã tập đi tập lại bao nhiêu lần trước ảnh của cậu, cuối cùng cũng không uổng công.
Cậu hơi đơ người ra một chút, sau đó Ồ một tiếng rồi quay đi.
Tôi cảm thấy có gì đó không đúng, không để mình suy nghĩ lung tung, tôi tiếp tục nói.
Cậu đặc biệt gầy đó nha. Phải chăm sóc tốt cho bản thân một chút. Tôi lại tiếp tục nói.
Cậu lại nhìn tôi, không phải lại là cái câu Bạn học Phan Như Ngọc, có thể an tĩnh một chút được không? nữa chứ. Xem ra tôi nhớ cậu đến hư não rồi, lá gan cũng trở nên lớn hơn một chút.
Cậu cũng quá gầy rồi. Thiên Tỉ cười cười nói.
Không đúng, tôi không có gầy, mẹ còn bảo tôi dạo này có da có thịt hơn tí. Nghĩ đến đây, tôi nhìn xéo Thiên Tỉ một cái. Cậu lúc này mới bật cười tươi quay sang nhìn tôi. Nụ cười đó lại một lần nữa sát thương tôi rồi.
/17
|