Hôm nay là Thứ Ba. Chúng tôi đã hẹn sẽ gặp nhau vào thứ Hai, thứ Tư và thứ Sáu hàng tuần, nên tôi đánh dấu tất cả những ngày đó lên quyển lịch bàn. Cố Đại Nhân đi qua, nhìn tôi nói, “Bây giờ không phải làm thêm buổi tối nữa, nên cuộc hẹn hò có vẻ phong phú nhỉ? Lịch hẹn đã kín hết rồi cơ đấy!”. Không chờ tôi phản ứng lại, Cố Đại Nhân quay người đi và kèm thêm một câu đùa, “Đồng chí Tống Vô Y, có gì vui nhớ gọi tôi đấy nhé!”.
Tôi gật đầu nghiêng mình cung kích tiễn Cố Đại Nhân. Lý Nhược ngồi bên cạnh lạnh lùng hỏi, “Tiến triển với cô gái xinh đẹp kia đến đâu rồi?”.
Tôi ngượng ngùng trả lời, “Người ta hẹn tôi cuối tuần này đi leo núi”.
Nét mặt của Lý Nhược bỗng trở nên u ám, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nói, “Hai người đã hẹn nhau đi leo núi rồi cơ à, nhanh thật đấy!”.
Tôi gật đầu, nhưng không dám nhìn vào mắt Lý Nhược, nói một cách uể oải, “Tuy là hẹn đi leo núi cùng nhau, nhưng thực tế là leo một mình, sau đó hẹn gặp nhau ở quán cà phê trên đỉnh núi!”. Nói đến đây, tôi mức sực nhớ ra là trong thư Candy không nói rõ thời gian nào, cũng không biết lúc nào sẽ gặp nhau ở quán cà phê, có khi ngày mai phải hỏi lại cô ấy.
Lý Nhược quay người đi, cúi đầu làm công việc của mình. Đúng lúc đó, giọng tức giận của Cố Đại Nhân vọng ra từ phòng làm việc, “Lý Nhược, cô vào đây một lát!”. Nghe cái giọng có vẻ rất tức giận ấy, tôi quay sang nhìn Lý Nhược, trong khi đó Lý Nhược nói với tôi với vẻ mặt lạnh tanh, “Không sao đâu, chắc là tôi đã phân tích sai giá thành nào đó”. Tôi ngẩn người, từ ngày Lý Nhược chuyển đến phòng này, cô ấy làm việc chưa từng để xảy ra sai sót nào, ngược lại, tôi mới là người hay làm sai các bảng biểu, suốt ngày bị Cố Đại Nhân giáo huấn. Khi Lý Nhược đứng dậy, còn quay sang nói với tôi, “Tối nay, chúng ta ăn cơm với nhau nhé, được không?”.
Tôi im lặng gật đầu. Khi Lý Nhược ra khỏi phòng, ngay lập tức tôi bị Cố Đại Nhân gọi vào phòng, chưa kịp ngồi xuống, tôi đã bị Cố Đại Nhân hỏi, “Vô Y, có phải là cậu không?”.
Tôi ngạc nhiên, “Cái gì có phải là tôi không? Đại Nhân, anh có thể nói lại một lần nữa không?”.
Cố Đại Nhân trừng mắt nhìn tôi lạnh lùng nói, “Có phải cậu đã ra tay với Lý Nhược không? Tôi thấy thường ngày cô ấy làm việc rất cẩn thận, sao dạo này lại không như vậy?”.
Tôi ngẩn người ra, chẳng lẻ Cố Đại Nhân đoán vì tôi và Lý Nhược có chuyện gì xảy ra nên cô ấy chểnh mảng trong công việc?
Tôi lắc đầu nói, “Đại Nhân, anh không phải là người không hiểutôi! Tôi đã làm việc dưới quyền anh lâu như vậy, hàng ngày lại tan ca rất muộn, rất ít khi giao tiếp với mọi người chứ đừng nói đến việc có ý đồ gì với Lý Nhược, người ta vừa mới đến mà!”.
Cố Đại Nhân đáp lại, “Rất ít giao tiếp? Thế hai người khi làm thêm đã gửi rất nhiều thơ cho chúng tôi? Ha ha, nhưng thơ của cậu cũng được đấy, có cơ hội thì dạy tôi với nhé! Hừm, điều quan trọng bây giờ không phải là chuyện này, mà là nơi Lý Nhược làm việc trước kia đồn rằng, hình như sau khi Lý Nhược đọc những bài thơ của cậu đã nhanh chóng quyết định đến phòng chúng ta làm việc”.
Ồ! Ha ha, thế là tài văn chương của tôi cuối cùng cũng có người thưởng thức rồi, nghĩ đến đây tôi cảm thấy vô cùng khoái trá.
Cố Đại Nhân nghiến răng nói, “Cậu đừng có mừng vội, trước mặt tôi, cấm không được nói chuyện yêu đương gì, muốn theo đuổi ai thì đến phòng khác!”.
Tôi lấy lại tinh thần, cố gắng kìm chế sự kích động trong lòng, thở dài nói, “Đại Nhân, anh yên tâm, cứ cho là Lý Nhược có ý với tôi thì tôi cũng không có gì đâu. Tôi chỉ là một nhân viên quèn. E rằng anh đã hiểu nhầm cô ấy rồi!”.
Thấy vẻ thê thảm của tôi, sếp liền an ủi, “Được rồi, tôi nói đùa đấy, năm nay cậu đã hai lăm tuổi rồi, cũng nên nắm bắt lấy cơ hội mà yêu đương đi!”.
Tôi và Lý Nhược bước ra khỏi quán lẩu. Chúng tôi uống hết sáu chai bia nên cả hai đều cảm thấy hơi say, cứ thế dựa vào nhau đi đến quảng trường. Nhìn thấy bước chân của Lý Nhược hơi xiêu vẹo, tôi vội vàng đỡ lấy cánh tay cô ấy rồi dìu đến chiếc ghế cạnh đó.
Quảng trường lúc ấy có rất nhiều người già đang tập thể dục dưới ánh trăng, không khí rất náo nhiệt. Lúc uống rượu thì cả hai không ngừng nói cười, bây giờ chẳng ai nói câu nào, dường như trong lòng mỗi người đều có cái gì đó chặn lại.
Lý Nhược thở dài, nhẹ nhàng dựa vào vai tôi. Tôi không dám quay đầu lại, hơi thở của cô ấy làm tai tôi hơi buồn, nhưng trong lòng lại thấy hơi sợ, chẳng lẽ những gì Cố Đại Nhân nói đều là sự thật?
Tôi nhẹ nhàng hỏi, “Cô không sao chứ?”. Lý Nhược đáp ừ một tiếng, vài giây sau mới ngẩng đầu lên, vuốt lại mái tóc của mình, nhín chăm chăm vào tôi rồi nói, “Hỏi anh một vấn đề nhé?”. Tôi gật đầu, nhả ra một hơi thuốc để che đậy sự hồi hộp trong lòng. Lý Nhược nói, “Anh có biết là em thích anh không?”.
Tôi búng ngón tay vào điều thuốc, im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn vào màn đêm hỏi lại Lý Nhược, “Cô thích tôi? Thích cái gì ở tôi? Tôi chỉ là một nhân viên quèn, không nhà, không xe, thu nhập mỗi tháng chưa đến ba ngàn. Cô say rồi, để tôi đưa cô về nhé?”. Lý Nhược lắc đầu nói, “Anh có biết, khi em chưa chuyển đến phòng làm việc của anh, mỗi ngày em đều làm thêm rất muộn, lúc đó em đã ngồi đọc những lá thư do anh viết, tự nhiên em có cảm giác rất muốn quen biết anh. Chắc anh sẽ cười em ngốc, nhưng nếu anh biết, cách anh chừng vài bức tường cũng có một cô gái giống như anh, thì anh sẽ hiểu đó là gì? Sau khi được điều đến phòng anh, em càng muốn khám phá thế giới nội tâm của anh. Khi cùng anh làm thêm, em luôn cảm thấy thời gian trôi đi quá nhanh, anh có hiểu những gì em nói không?”.
“Thương cho sự đa tình! Tiếc cho kiếp đa tình! Thằng ngốc hận nụ cười cô gái đẹp! Dể ly biệt đến giá băng. Lá phong yên lặng! Lá dâu cũng yên lặng! Xuân qua thu lại buồn cô quạnh! Gió đến làm hoa rơi tả tơi.”
Đó là một vài lời tôi ngẫu hứng viết ra khi làm thêm, không thể nghĩ rằng Lý Nhược lại có thể đọc thuộc đến vậy. Lúc đó thực sự tôi không biết phải nói gì nữa.
Lý Nhược đứng dậy, vặn tấm lưng thon thả của mình, rồi nhìn thẳng tôi nói, “Hôm nay em nói những điều đó với anh, là vì em thực sự cảm thấy rất khó chịu khi nghe anh liên lạc với cô gái kia, trong em có một chút ghen tuông, và còn hơn thế là sự đau khổ…”.
Tôi đau khổ vò đầu, cuối cùng là cô ấy say hay là tôi say?
Cả hai chúng tôi đều không nói gì, lặng lẽ chia tay nhau ở quảng trường, ai về nhà nấy.
Sáng sớm thứ Tư, bầu trời lúc nắng lúc râm, giống y như tâm trạng của tôi lúc đó. Chuyện xảy ra tôi qua ở quảng trường làm tôi không biết phải đối diện thế nào với Lý Nhược.
Sau khi cả hai đã hoàn thành công việc của mình, Lý Nhược ngồi ở bàn phía sau tôi cất tiếng hỏi, “Tối nay anh đi đâu à?”.
Tôi nhíu mày, kỳ lạ, sao cô ấy biết tối nay tôi đi đâu? Tôi quay đầu lại nhìn thẳng vào Lý Nhược, cô ấy cười một cách cay đắng chỉ tay vào quyển lịch nằm trên bàn tôi.
Tôi nhắm mắt lại gật đầu. Không hiểu sao chỉ nghĩ đến Candy thì hình ảnh của Lý Nhược trước mắt chẳng còn quan trọng gì nữa, điều này có lẽ là do tôi đang cố gắng thoát ra khỏi cuộc sống hiện thực để đưa mình vào hư vô.
Tôi nhẹ nhàng hỏi, “Lý Nhược, còn nhớ tối qua cô nói gì không?”
Không thấy Lý Nhược trả lời, tôi lại hỏi, “Chúng ta vẫn là bạn chứ?”.
Lý Nhược phá lên cười, “Anh đúng là, tối qua tôi đùa anh vậy đấy, chúng ta vốn là bạn mà!”.
Tôi như trút được gánh nặng, cười nói, “Cô cố gắng giúp tôi nhé!”.
Lý Nhược gật đầu rất mạnh, trong đôi mắt không biết là đang vui hay buồn.
Sáu giờ hết giờ làm, tôi chuẩn bị đi về, Cố Đại Nhân từ đâu đi đến đập mạnh vào vai tôi nói, “Có hẹn với Lý Nhược hả? Cậu cũng khá thật đấy! Tôi thực sự khâm phục cậu!”.
Tôi dở khóc dở cười, nhìn vào vị cấp trên hơi có vấn đề về thần kinh của mình nói, “Làm gì có? Anh nghe ai nói vậy?”.
Cố Đại Nhân ra vẻ kín đáo nhìn xung quanh rồi nói nhỏ với tôi, “Còn giả vờ à! Tối qua khi tôi và vợ tôi ra khỏi rạp chiếu phim ở quảng trường đã nhìn thấy hai người ở bên nhau. Lý Nhược là một cô gái được đấy, cậu cố lên!”. Nói xong, vỗ vào vai tôi rồi đi thẳng ra khỏi công ty.
Tôi đứng ở cổng chính suy nghĩ một lúc lâu, có cần giải thích cho Cố Đại Nhân về cuộc hẹn này không nhỉ? Tôi lắc đầu xua đi suy nghĩ đó rồi đi thẳng về phía ga tàu. Candy đang chờ nên tôi không thể đến muộn được.
Khi đi trên đường, trong lòng tôi có một chút do dự. Tôi tưởng tượng, nếu khuôn mặt Candy giống như một vong linh dáng hình người đội lốt bò, da dẻ giống như ma, vậy mà bản thân vẫn liên lạc với cô ấy, điều này sẽ đau khổ giống như tự bán linh hồn mình cho ác quỷ. Cho nên tôi quyết định hôm nay sẽ ngẩng đầu lên nhìn bằng được dáng vẻ của Candy, để chứng thực sự chính xác mà ông trời đã trao tặng cho tôi.
Đồng hồ đã chỉ mười giờ, tôi đứng ở ga tàu chờ. Vài phút sau, tôi nhận được tin nhắn của Candy, “Xin lỗi, tôi đến muộn!”.
Tôi cúi đầu viết tin nhắn trả lời, nhưng đôi mắt vẫn lặng lẽ liếc sang bốn xung quanh để quan sát. Nhưng thật không may cho tôi, tôi nhìn thấy có ba cô gái thì có đến hai cô đang cầm điện thoại trên tay.
Trời ạ, không phải là một trong hai người đó chứ? Mồ hôi tôi bắt đầu chảy ra, giống như mình đang làm một việc gì đó đen tối, lương tâm cảm thấy hơi áy náy.
Tôi trả lời, “Không sao, tôi cũng mới đến. Đúng rồi, cô nói cuối tuần này chúng ta đi leo núi, vậy mấy giờ thì có thể gặp nhau trên đỉnh núi?”.
Trả lời xong tôi lại đưa mắt nhìn bốn xung quanh. Có cô gái đang đứng dựa vào tường bên phải tôi, cô ấy mặc một chiếc áo trắng, chiếc quần tây màu sẫm, đeo một chiếc túi nhãn hiệu LV. Không phải là tuyệt vời đến thế đấy chứ? Tôi nhìn thấy cô ấy có hàng lông mi cong dài, chiếc mũi cao thanh tú, khuôn mặt trái xoan, cổ cao ba ngấn, tôi không nhìn rõ đôi mắt của cô ấy. Dáng vẻ của cô ấy mới đẹp đẽ, cao quý làm sao!.
Bây giờ tôi nên nhảy lên vui sướng, hạnh phúc? Hay tự ti? Nếu đúng thực Candy là cô gái đó, tôi thực sự không biết là cuộc gặp gỡ tình cờ này liệu có được kết quả tốt đẹp không.
Candy trả lời lại, “Mười hai giờ trưa chúng ta sẽ gặp nhau trên đỉnh núi! Này, có phải anh đang nhìn trộm tôi không đấy?”.
Tim tôi bỗng đập mạnh như con sóng lớn vỗ vào mạn tàu. Phải trấn tĩnh lại, phải trấn tĩnh lại! Tôi mỉm cười quay người về phía nhân viên ga tàu đang đứng trong quầy nói một vài câu, đồng thời bấm điện thoại lại trả lời, “Làm gì có, chẳng lẽ cô nhìn thấy tôi?”.
Tôi nghĩ, cũng đúng thôi, nếu như cô ấy không nhìn mọi nơi để tìm tôi thì làm sao biết có người cũng đang nhìn cô ấy? Xem ra cô ấy cũng không thật thà, cũng muốn biết tôi là người thế nào đây.
Tôi lặng lẽ cúi đầu liếc sang cô gái lúc nãy, quả nhiên điện thoại của cô ấy sáng lên, chắc chắn là đang nhận cái gì đó. Bây giờ thì tôi dám chắc chắn, cô gái đó là Candy!
Cô ấy trả lời, “Hôm nay tôi cảm thấy có gì đó hơi lạ, tôi rất lo lắng cuối tuần này, một trong hai người sẽ nhận ra đối phương trên đỉnh núi, thì hãy coi như hôm nay không nhận ra nhau đi, nhưng nếu thường xuyên đứng ở đại sảnh, tôi thấy vẫn dễ dàng để nhận ra đối phương là ai?”.
Trong lòng tôi thấy hãnh diện, đúng là một cô gái thông minh. Nhưng rồi tính tự ti của tôi lại nổi lên. Cô ấy tuyệt vời như vậy, liệu tôi có thành công khi đeo đuổi cô ấy không nhỉ? Hay là quay về tiếp nhận tình cảm của Lý Nhược? Suy nghĩ đó vào lúc này đúng là hơi có chút vô sỉ, bỗng nhiên tôi thấy thật khinh thường bản thân mình.
Lúc này tôi có một suy nghĩ, sẽ xuất hiện đột ngột trước mặt Candy, nắm lấy vai cô ấy và gào to lên, “Tôi là NEO, tên Tống Vô Y! Cô thấy tôi thế nào, giao lưu với tôi nhé, làm bạn gái của tôi nhé!”.
Khi thoát khỏi dòng tưởng tượng đó, tôi cảm thấy mình như vừa rơi vào một cái hầm đầy đá lạnh, không biết tự bao giờ Candy đã đứng cạnh tôi, tôi hơi lạnh, da thịt trên mặt tái nhợt, mồ hôi không ngừng tuôn ra, một cảm giác thật khó tả, chắc lúc đó khuôn mặt tôi phải xấu lắm. Tôi muốn chạy thật nhanh và tìm một cái thùng nào đó để chui vào. Lúc ấy khoảng cách giữa tôi và cô ấy rất gần nhau, nên tôi đã ngửi thấy mùi thơm từ cơ thể cô ấy, điều đó đã khiến cho đầu óc tôi thanh thản hơn rất nhiều.
Hình ảnh tôi đang nằm gọn trong mắt của cô ấy, trong tận sâu thẳm đáy lòng tôi bỗng nhiên trào lên một cảm giác khó tả. Còn vẻ mặt Candy lúc đó lại càng kỳ lạ hơn, đôi mắt chăm chăm nhìn vào mắt tôi, đôi môi run rẩy, giống như đang gặp phải ma vậy.
Khi ấy lòng tôi như đống tro tàn, hình dạng tôi không biết có đáng sợ như vậy không?
Ôi, chắc tôi bị nhận ra rồi, nhiệt độ trên mặt từ lạnh vì căng thăng mà chuyển sang nóng ran. Phải công nhận rằng, tôi rất hay xấu hổ và hay tưởng tượng, khi đối diện với thực tế, thường không được tự tin lắm.
Tôi không chịu đựng được sự ngột ngạt của bầu không khí này, cúi đầu đi thẳng cho đến khi đến chân tường. Điện thoại lại rung lên, tôi lấy ra đọc tin nhắn, “Lúc nãy là anh đấy à? Tại sao lại chạy đi vậy? Tôi đáng sợ đến vậy sao? Được rồi, tôi về nhà rồi, đã biết mặt nhau thì tôi nghĩ không cần thiết phải hẹn gặp như này nữa đâu. Nhưng cuộc hẹn trên đỉnh núi vào cuối tuần vẫn thế nhé!”.
Đọc xong câu cuối cùng tôi mới thở phào nhẹ nhõm, thế mà tôi cứ cho rằng cô ấy sẽ nói đừng bao giờ gặp nhau nữa cơ. Tôi sung sướng nhảy lên tự chúc mừng cho hạnh phúc ngày hôm nay. Đến khi vào ga tàu, tôi mới phát hiện ra cái áo sơ mi của mình đã ướt sũng mồ hôi, hình như quần cũng bị ướt thì phải…
Ngày hôm sau đi làm, tinh thần của tôi hơi rệu rã. Cả đêm qua không ngủ được, trong đầu cứ hiện lên chuyện xảy ra ở ga tàu, tự cảm thấy bản thân mình sao mà kém cỏi thế, sao lại có thể nhút nhát đến vậy khi đứng trước mặt một người con gái đẹp?
Lý Nhược đi đến, lạnh lùng hỏi, “Sao thế? Hôm nay anh có vẻ hơi mệt, bị ốm à?”.
Tôi trả lời một cách yếu ớt, “Không sao đâu!”.
Lý Nhược quan tâm hỏi, “Không sao? Hôm qua khuôn mặt anh còn đầy sức sống, hôm nay lại như thế này, không phải bị sốc chuyện gì đấy chứ?”.
Tôi trả lời, “Tối qua gặp mặt cô ấy rồi. Ôi, lẽ ra là sẽ không gặp đâu, nhưng cả hai chúng tôi đều không chịu được nên…”.
Tôi chưa nói xong, Lý Nhược đã ngạc nhiên hỏi lại, “Chẳng lẽ hai người…”.
Sắc mặt cô ấy lập tức thay đổi, tôi lắc đầu nói, “Không đâu, cô nghĩ đi đâu vậy? Tôi và cô ấy vốn đã nói sẽ không gặp nhau, nhưng vì cả hai người lại đều rất tò mò, cho nên không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại nhận ra nhau…”.
Nghe xong, sắc mặt của Lý Nhược trở lại bình thường, cô cười nói, “Thế cô ấy có nhìn thấy anh không? Cô ấy có xinh không?”.
Thực ra, nếu so sánh Candy và Lý Nhược thì Candy có vẻ hiện đại và cao quý hơn, nhưng lại không có vẻ dịu dàng bằng Lý Nhược.
Tôi cười đáp, “Cũng được”.
Lý Nhược cố ý nhìn đi chỗ khác, nhẹ nhàng hỏi, “Vậy anh có thấy rung động không?”.
Khi ấy Cố Đại Nhân đang đứng cách chỗ chúng tôi không xa và nhìn tôi cười một cách bí hiểm, sau đó lại trợn trừng mắt lên nhìn tôi. Cái nhìn của anh ta như muốn nhắc nhở tôi không dược để chuyện tình cảm ảnh hưởng đến công việc.
Tôi trả lời gần như nói thầm, “Tôi không biết, có lẽ là hơi có một chút…”.
Lúc đó tôi nhìn thấy thân hình Lý Nhược hơi run lên. Chẳng lẽ, câu nói là bạn với tôi của cô ấy trước kia là giả sao?
Tôi nhận ra rằng, cái chau mày lo lắng của Lý Nhược xuất hiện trong quá trình tình bạn giữa tôi và Candy đã luôn làm tôi cảm thấy khó xử. mỗi lần nghĩ đến Candy, hình ảnh của Lý Nhược lại vút qua rất nhanh trong đầu tôi. Tôi luôn nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ giữa ban ngày, và rơi vào trạng thái ấy.
Sau khi tan ca, Lý Nhược cứ chăm chăm nhìn tôi thu dọn đồ đạc trên bàn làm việc. Tôi thực sự không dám nhìn vào đôi mắt của cô ấy, tôi sợ đối diện với ánh mắt không có chỗ lẩn tránh của cô ấy. Tôi xách cặp, lặng lẽ bước ra khỏi văn phòng. Lý Nhược buồn rầu nhìn theo tôi, bên ngoài có vài đồng nghiệp đang nhìn chúng tôi với ánh mắt khó hiểu, hình như họ biết là giữa chúng tôi đã phát sinh chuyện tình cảm gì đó, tôi liếc sang Cố Đại Nhân, thấy anh ta đang lắc đầu thở dài.
Tôi thong thả bước dưới ánh đèn trên vỉa hè của con đường, còn Lý Nhược thì không đi song song cùng tôi, mà cứ im lặng đi sau. Đột nhiên tôi cảm thấy rất sốt ruột, liền quay người chờ cô ấy đến gần. Nhìn thấy tôi, cô ấy đột nhiên dừng lại, mở to mắt nhìn. Tôi thở dài nói, “Rút cục là thế nào? Không phải chúng ta đã nói sẽ là bạn của nhau sao? Chúng ta không thể, tôi chỉ là người bình thường, không thể gánh vác được nhiều trách nhiệm…”.
Lý Nhược không đáp lại, chỉ ngẩng lên nhìn tôi, mắt như đang trào ra một đám sương mù, đồng thời những giọt nước mắt cũng rơi ra. Tôi thực sự không thể chịu được khi nhìn thấy phụ nữ khóc.
Điều này khiến tôi vô cùng áy náy và cũng không biết phải làm thế nào. Hơn nữa phải biết rằng, bây giờ chúng tôi đang đứng ở một con đường náo nhiệt nhất cái thành phố này, có ít nhất tám người đi qua chúng tôi mỗi phút.
Tôi vội vàng chạy đến trước mặt Lý Nhược, khẽ nói, “Đừng như vậy được không? Có chuyện gì cứ nói ra đi, đừng đứng khóc ở đây, mọi người nhìn thấy không hay đâu!”.
Nghe tôi nói xong, Lý Nhược đột nhiên lao vào ôm chầm lấy tôi mà khóc như mưa. Cảm giác khi tôi ôm Lý Nhược lúc đó giống như cảm giác đang ôm một ngọn lửa đang bùng cháy, trong lòng như có một cơn chấn động mạnh, còn tiếng khóc của cô ấy như những cây kim châm vào ngực mình.
Tôi có cảm giác mọi người xung quanh đều đang nhin chúng tôi, cũng may mọi người ở thành phố này không quá hiếu kỳ, họ chỉ liếc qua rồi lại vội vàng đi tiếp.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện thấy bầu trời thành phố đêm nay đẹp một cách lạ thường, qua ánh đèn nê-ông, tôi thấy rõ những ngôi sao sáng lấp lánh giữa những đám mây trên bầu trời. Trên đường, những dòng người đi lại không ngừng, chỉ có tôi và Lý Nhược đứng lặng lẽ dựa kề vào nhau dưới bầu trời đêm, thời gian và không gian quanh chúng tôi như ngừng lại. Ngay lúc ấy, một điệu nhạc buồn được phát ra từ một cửa hàng điện thoại gần đó.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy trái tim mình như tan ra, cùng với điệu nhạc, tôi vòng tay ôm lấy eo Lý Nhược, ngửi mùi tóc của cô ấy, và không muốn nói thêm câu nào…
Hai chúng tôi cứ dựa vào nhau và chìm vào trong tiếng nhạc như thế. Trong đầu tôi bỗng lóe lên những suy nghĩ mông lung về tình yêu, bất kể là chủ động yêu hay được yêu, đều chẳng có ai sai cả. Có lẽ bao nhiêu năm sau, nếu có kết hôn với một người con gái khác, tôi cũng không thể quên được giây phút này.
Không biết khoảng thời gian đã trôi qua bao lâu, tôi nghĩ đến Candy, lúc này chắc cô ấy cũng đang chờ tôi ở ga tàu? Trong vòng tay tôi, Lý Nhược đã ngừng rơi lệ, nhìn thấy khuôn mặt đỏ đến tận tai của cô ấy, tôi cười nhẹ nhàng nói với Lý Nhược, “Tốt hơn rồi chứ?”. Lý Nhược lùi lại một bước, lấy khăn giấy ra lau mắt. Một cô gái đẹp như hoa vừa rơi lệ, làm tóc tai rồi bù, hình ảnh đó thật đáng để người ta thấy thương tiếc. Cô ấy cười nói, “Xin lỗi, lúc nãy em…” Tôi cắt lời, “Đừng nói gì nữa, người nên nói lời xin lỗi phải là anh”.
Nghe tôi nói xong, khuôn mặt vốn đã trở lại bình thường của Lý Nhược dường như lại bắt đầu tuôn trào nước mắt. Tôi cười một cách đau khổ nói, “Đừng khóc nữa được không? Nói cho anh biết em đang nghĩ gì đi?”
Lý Nhược hít một hơi dài rồi nói, “Anh thật sự thích cô ấy đến thế sao? Chẳng lẽ trong lòng anh, em không thể so sánh với một cô gái mà anh mới quen biết mấy ngày sao?”.
Thực ra tôi đã đoán trước được tình cảm của Lý Nhược, nhưng không biết phải trả lời thế nào? Nếu nói không thích thì tôi đang lừa dối bản thân mình, cũng xin được xin lỗi duyên phận kỳ diệu ngắn ngủi này. Nếu Lý Nhược không hỏi, có lẽ mãi mãi tôi cũng không muốn nói ra câu trả lời.
Tôi đáp, “Lý Nhược, thực ra anh cũng rất có thiện cảm với em, cũng rất có thiện cảm với cô ấy… anh không dám theo đuổi, đó là vì anh biết anh không xứng đáng với em…”.
Lý Nhược cắt lời, “Chẳng lẽ anh xứng đáng với cô ấy sao?”
Nghe xong tôi ngẩn người ra. Đúng vậy, Candy đẹp như thế, nhìn cách trang điểm cũng đoán được cô ấy con nhà khá giả. Một nhân viên quèn như tôi liệu có phúc phận đấy không? Tôi tự chất vấn mình như vậy. Lý Nhược thấy tôi không nói gì, lại hỏi tiếp, “Cô ấy có thích anh không?”.
Tôi đã không nghe thấy những cau Lý Nhược nói lúc ấy, chỉ biết gật đầu trả lời. Đúng vậy, đối với tôi mà nói, tất cả những điều này giống như một giấc mơ. Một duyên phận ảo ảnh, tôi phải bước tiếp thế nào đây?
Tôi nhìn khuôn mặt Lý Nhược, đôi mắt to tròn lúc trông thật đẹp đẽ, lúc lại toát lên vẻ giận dữ. Nói đến câu cuối, giọng cô ấy dần chuyển sang tức giận. Xem ra cô ấy đã thực sự tức giận trước sự vô tình của tôi. Tôi lắc đầu cười nói, “Vậy cuối cùng em muốn anh như thế nào?”.
Lý Nhược không nói gì, chỉ đứng trân trân nhìn tôi, “Hay là bây giờ chúng ta bắt đầu mối tình duyên này?”
Nói xong, ánh mắt Lý Nhược bỗng trở nên mơ màng, giây lát lại sáng bừng lên. Tôi ngạc nhiên hỏi, “Không phải là muốn anh hôn em đấy chứ?”.
Khóe miệng Lý Nhược đột nhiên dẩu ra, cô quay đầu nhìn xung quanh rồi nói, “Anh nghĩ mình cao quý lắm đấy?”.
Tôi tiến lên một bước, giả vờ sẽ hôn cô ấy, nhưng cô ấy lại chẹp một tiếng rồi né ra. Sao phụ nữ lại thay đổi nhanh thế nhỉ, mấy phút trước còn khóc lóc thảm thương, mấy phút sau lại vui vì hành động xấu xa của tôi. Chẳng trách người ta mới có câu, “Đàn ông không xấu đàn bà không yêu”
Tôi vốn định ăn cơm cùng Lý Nhược, nhưng cô ấy nói có việc phải về nhà nên tôi chỉ đi cùng cô ấy đến ga tàu. Hai chúng tôi ngồi cạnh nhau, không nói câu nào nữa. Có lẽ do lúc nãy nói nhiều lại căng thẳng nên bây giờ cả hai đều im lặng, chỉ thỉnh thoảng liếc trộm nhau. Tôi biết rằng, qua tối nay chuyện của chúng tôi sẽ tiến thêm một bước nữa, nhưng không biết kết cục là bước tiến này tốt hay xấu đây.
Sau khi đứng với Lý Nhược ở ga tàu, tôi quay về nhà cảm thấy tâm trạng rối tung lên, bèn lôi một chai bia ra uống. Uống đến khi gần say thì bỗng nhận được tin nhắn của Lý Nhược, “Anh ăn cơm chưa? Ngày mai có thời gian không? Đưa em đi chơi nhé?”. Đọc xong tin nhắn, đột nhiên tôi cảm thấy thương cô ấy vô cùng. Tôi nhất định sẽ phải gặp Candy, dù kết quả giữa chúng tôi như thế nào? Dù tôi có xứng với cô ấy không, tôi đều rất muốn đi tới cùng duyên phận này, để xem kết cục ông trời sắp xếp cho tôi ra sao, nhưng với Lý Nhược, tôi thực sự không muốn thêm dầu vào lửa, tôi không thể và càng không có cách nào tiếp tục mối quan hệ mơ hồ không rõ ràng với cô ấy như vậy. Nghĩ vài phút, toi nghiến răng đưa ra quyết định, nói rõ sự lựa chọn của mình cho Lý Nhược biết. Nhưng tôi thực sự không nỡ làm tổn thương cô ấy, đành viết gửi cô ấy vài câu:
Thoa đầu phượng
Hồng nhan nâng ly rượu sầu,
Gió thu thổi đến nhuộm màu bìn hoa
Thôi rồi! Thôi rồi! thôi rồi!
Ánh đèn leo lắt dưới trăng,
Người chờ tóc bạc nhuộm sao bây giờ?
Sợ quá! Sợ quá!Sợ quá.
Đó là những từ tuyệt tình, nên tôi biết chắc Lý Nhược sẽ vô cùng đau khổ khi đọc chúng. Tôi nghĩ dù cho tôi và Candy có không quen biết nhau, thì tôi sẽ vẫn nói như vậy với Lý Nhược, bởi tôi và Lý Nhược đã thiếu đi duyên phận do trời sắp đặt.
Tôi gật đầu nghiêng mình cung kích tiễn Cố Đại Nhân. Lý Nhược ngồi bên cạnh lạnh lùng hỏi, “Tiến triển với cô gái xinh đẹp kia đến đâu rồi?”.
Tôi ngượng ngùng trả lời, “Người ta hẹn tôi cuối tuần này đi leo núi”.
Nét mặt của Lý Nhược bỗng trở nên u ám, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nói, “Hai người đã hẹn nhau đi leo núi rồi cơ à, nhanh thật đấy!”.
Tôi gật đầu, nhưng không dám nhìn vào mắt Lý Nhược, nói một cách uể oải, “Tuy là hẹn đi leo núi cùng nhau, nhưng thực tế là leo một mình, sau đó hẹn gặp nhau ở quán cà phê trên đỉnh núi!”. Nói đến đây, tôi mức sực nhớ ra là trong thư Candy không nói rõ thời gian nào, cũng không biết lúc nào sẽ gặp nhau ở quán cà phê, có khi ngày mai phải hỏi lại cô ấy.
Lý Nhược quay người đi, cúi đầu làm công việc của mình. Đúng lúc đó, giọng tức giận của Cố Đại Nhân vọng ra từ phòng làm việc, “Lý Nhược, cô vào đây một lát!”. Nghe cái giọng có vẻ rất tức giận ấy, tôi quay sang nhìn Lý Nhược, trong khi đó Lý Nhược nói với tôi với vẻ mặt lạnh tanh, “Không sao đâu, chắc là tôi đã phân tích sai giá thành nào đó”. Tôi ngẩn người, từ ngày Lý Nhược chuyển đến phòng này, cô ấy làm việc chưa từng để xảy ra sai sót nào, ngược lại, tôi mới là người hay làm sai các bảng biểu, suốt ngày bị Cố Đại Nhân giáo huấn. Khi Lý Nhược đứng dậy, còn quay sang nói với tôi, “Tối nay, chúng ta ăn cơm với nhau nhé, được không?”.
Tôi im lặng gật đầu. Khi Lý Nhược ra khỏi phòng, ngay lập tức tôi bị Cố Đại Nhân gọi vào phòng, chưa kịp ngồi xuống, tôi đã bị Cố Đại Nhân hỏi, “Vô Y, có phải là cậu không?”.
Tôi ngạc nhiên, “Cái gì có phải là tôi không? Đại Nhân, anh có thể nói lại một lần nữa không?”.
Cố Đại Nhân trừng mắt nhìn tôi lạnh lùng nói, “Có phải cậu đã ra tay với Lý Nhược không? Tôi thấy thường ngày cô ấy làm việc rất cẩn thận, sao dạo này lại không như vậy?”.
Tôi ngẩn người ra, chẳng lẻ Cố Đại Nhân đoán vì tôi và Lý Nhược có chuyện gì xảy ra nên cô ấy chểnh mảng trong công việc?
Tôi lắc đầu nói, “Đại Nhân, anh không phải là người không hiểutôi! Tôi đã làm việc dưới quyền anh lâu như vậy, hàng ngày lại tan ca rất muộn, rất ít khi giao tiếp với mọi người chứ đừng nói đến việc có ý đồ gì với Lý Nhược, người ta vừa mới đến mà!”.
Cố Đại Nhân đáp lại, “Rất ít giao tiếp? Thế hai người khi làm thêm đã gửi rất nhiều thơ cho chúng tôi? Ha ha, nhưng thơ của cậu cũng được đấy, có cơ hội thì dạy tôi với nhé! Hừm, điều quan trọng bây giờ không phải là chuyện này, mà là nơi Lý Nhược làm việc trước kia đồn rằng, hình như sau khi Lý Nhược đọc những bài thơ của cậu đã nhanh chóng quyết định đến phòng chúng ta làm việc”.
Ồ! Ha ha, thế là tài văn chương của tôi cuối cùng cũng có người thưởng thức rồi, nghĩ đến đây tôi cảm thấy vô cùng khoái trá.
Cố Đại Nhân nghiến răng nói, “Cậu đừng có mừng vội, trước mặt tôi, cấm không được nói chuyện yêu đương gì, muốn theo đuổi ai thì đến phòng khác!”.
Tôi lấy lại tinh thần, cố gắng kìm chế sự kích động trong lòng, thở dài nói, “Đại Nhân, anh yên tâm, cứ cho là Lý Nhược có ý với tôi thì tôi cũng không có gì đâu. Tôi chỉ là một nhân viên quèn. E rằng anh đã hiểu nhầm cô ấy rồi!”.
Thấy vẻ thê thảm của tôi, sếp liền an ủi, “Được rồi, tôi nói đùa đấy, năm nay cậu đã hai lăm tuổi rồi, cũng nên nắm bắt lấy cơ hội mà yêu đương đi!”.
Tôi và Lý Nhược bước ra khỏi quán lẩu. Chúng tôi uống hết sáu chai bia nên cả hai đều cảm thấy hơi say, cứ thế dựa vào nhau đi đến quảng trường. Nhìn thấy bước chân của Lý Nhược hơi xiêu vẹo, tôi vội vàng đỡ lấy cánh tay cô ấy rồi dìu đến chiếc ghế cạnh đó.
Quảng trường lúc ấy có rất nhiều người già đang tập thể dục dưới ánh trăng, không khí rất náo nhiệt. Lúc uống rượu thì cả hai không ngừng nói cười, bây giờ chẳng ai nói câu nào, dường như trong lòng mỗi người đều có cái gì đó chặn lại.
Lý Nhược thở dài, nhẹ nhàng dựa vào vai tôi. Tôi không dám quay đầu lại, hơi thở của cô ấy làm tai tôi hơi buồn, nhưng trong lòng lại thấy hơi sợ, chẳng lẽ những gì Cố Đại Nhân nói đều là sự thật?
Tôi nhẹ nhàng hỏi, “Cô không sao chứ?”. Lý Nhược đáp ừ một tiếng, vài giây sau mới ngẩng đầu lên, vuốt lại mái tóc của mình, nhín chăm chăm vào tôi rồi nói, “Hỏi anh một vấn đề nhé?”. Tôi gật đầu, nhả ra một hơi thuốc để che đậy sự hồi hộp trong lòng. Lý Nhược nói, “Anh có biết là em thích anh không?”.
Tôi búng ngón tay vào điều thuốc, im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn vào màn đêm hỏi lại Lý Nhược, “Cô thích tôi? Thích cái gì ở tôi? Tôi chỉ là một nhân viên quèn, không nhà, không xe, thu nhập mỗi tháng chưa đến ba ngàn. Cô say rồi, để tôi đưa cô về nhé?”. Lý Nhược lắc đầu nói, “Anh có biết, khi em chưa chuyển đến phòng làm việc của anh, mỗi ngày em đều làm thêm rất muộn, lúc đó em đã ngồi đọc những lá thư do anh viết, tự nhiên em có cảm giác rất muốn quen biết anh. Chắc anh sẽ cười em ngốc, nhưng nếu anh biết, cách anh chừng vài bức tường cũng có một cô gái giống như anh, thì anh sẽ hiểu đó là gì? Sau khi được điều đến phòng anh, em càng muốn khám phá thế giới nội tâm của anh. Khi cùng anh làm thêm, em luôn cảm thấy thời gian trôi đi quá nhanh, anh có hiểu những gì em nói không?”.
“Thương cho sự đa tình! Tiếc cho kiếp đa tình! Thằng ngốc hận nụ cười cô gái đẹp! Dể ly biệt đến giá băng. Lá phong yên lặng! Lá dâu cũng yên lặng! Xuân qua thu lại buồn cô quạnh! Gió đến làm hoa rơi tả tơi.”
Đó là một vài lời tôi ngẫu hứng viết ra khi làm thêm, không thể nghĩ rằng Lý Nhược lại có thể đọc thuộc đến vậy. Lúc đó thực sự tôi không biết phải nói gì nữa.
Lý Nhược đứng dậy, vặn tấm lưng thon thả của mình, rồi nhìn thẳng tôi nói, “Hôm nay em nói những điều đó với anh, là vì em thực sự cảm thấy rất khó chịu khi nghe anh liên lạc với cô gái kia, trong em có một chút ghen tuông, và còn hơn thế là sự đau khổ…”.
Tôi đau khổ vò đầu, cuối cùng là cô ấy say hay là tôi say?
Cả hai chúng tôi đều không nói gì, lặng lẽ chia tay nhau ở quảng trường, ai về nhà nấy.
Sáng sớm thứ Tư, bầu trời lúc nắng lúc râm, giống y như tâm trạng của tôi lúc đó. Chuyện xảy ra tôi qua ở quảng trường làm tôi không biết phải đối diện thế nào với Lý Nhược.
Sau khi cả hai đã hoàn thành công việc của mình, Lý Nhược ngồi ở bàn phía sau tôi cất tiếng hỏi, “Tối nay anh đi đâu à?”.
Tôi nhíu mày, kỳ lạ, sao cô ấy biết tối nay tôi đi đâu? Tôi quay đầu lại nhìn thẳng vào Lý Nhược, cô ấy cười một cách cay đắng chỉ tay vào quyển lịch nằm trên bàn tôi.
Tôi nhắm mắt lại gật đầu. Không hiểu sao chỉ nghĩ đến Candy thì hình ảnh của Lý Nhược trước mắt chẳng còn quan trọng gì nữa, điều này có lẽ là do tôi đang cố gắng thoát ra khỏi cuộc sống hiện thực để đưa mình vào hư vô.
Tôi nhẹ nhàng hỏi, “Lý Nhược, còn nhớ tối qua cô nói gì không?”
Không thấy Lý Nhược trả lời, tôi lại hỏi, “Chúng ta vẫn là bạn chứ?”.
Lý Nhược phá lên cười, “Anh đúng là, tối qua tôi đùa anh vậy đấy, chúng ta vốn là bạn mà!”.
Tôi như trút được gánh nặng, cười nói, “Cô cố gắng giúp tôi nhé!”.
Lý Nhược gật đầu rất mạnh, trong đôi mắt không biết là đang vui hay buồn.
Sáu giờ hết giờ làm, tôi chuẩn bị đi về, Cố Đại Nhân từ đâu đi đến đập mạnh vào vai tôi nói, “Có hẹn với Lý Nhược hả? Cậu cũng khá thật đấy! Tôi thực sự khâm phục cậu!”.
Tôi dở khóc dở cười, nhìn vào vị cấp trên hơi có vấn đề về thần kinh của mình nói, “Làm gì có? Anh nghe ai nói vậy?”.
Cố Đại Nhân ra vẻ kín đáo nhìn xung quanh rồi nói nhỏ với tôi, “Còn giả vờ à! Tối qua khi tôi và vợ tôi ra khỏi rạp chiếu phim ở quảng trường đã nhìn thấy hai người ở bên nhau. Lý Nhược là một cô gái được đấy, cậu cố lên!”. Nói xong, vỗ vào vai tôi rồi đi thẳng ra khỏi công ty.
Tôi đứng ở cổng chính suy nghĩ một lúc lâu, có cần giải thích cho Cố Đại Nhân về cuộc hẹn này không nhỉ? Tôi lắc đầu xua đi suy nghĩ đó rồi đi thẳng về phía ga tàu. Candy đang chờ nên tôi không thể đến muộn được.
Khi đi trên đường, trong lòng tôi có một chút do dự. Tôi tưởng tượng, nếu khuôn mặt Candy giống như một vong linh dáng hình người đội lốt bò, da dẻ giống như ma, vậy mà bản thân vẫn liên lạc với cô ấy, điều này sẽ đau khổ giống như tự bán linh hồn mình cho ác quỷ. Cho nên tôi quyết định hôm nay sẽ ngẩng đầu lên nhìn bằng được dáng vẻ của Candy, để chứng thực sự chính xác mà ông trời đã trao tặng cho tôi.
Đồng hồ đã chỉ mười giờ, tôi đứng ở ga tàu chờ. Vài phút sau, tôi nhận được tin nhắn của Candy, “Xin lỗi, tôi đến muộn!”.
Tôi cúi đầu viết tin nhắn trả lời, nhưng đôi mắt vẫn lặng lẽ liếc sang bốn xung quanh để quan sát. Nhưng thật không may cho tôi, tôi nhìn thấy có ba cô gái thì có đến hai cô đang cầm điện thoại trên tay.
Trời ạ, không phải là một trong hai người đó chứ? Mồ hôi tôi bắt đầu chảy ra, giống như mình đang làm một việc gì đó đen tối, lương tâm cảm thấy hơi áy náy.
Tôi trả lời, “Không sao, tôi cũng mới đến. Đúng rồi, cô nói cuối tuần này chúng ta đi leo núi, vậy mấy giờ thì có thể gặp nhau trên đỉnh núi?”.
Trả lời xong tôi lại đưa mắt nhìn bốn xung quanh. Có cô gái đang đứng dựa vào tường bên phải tôi, cô ấy mặc một chiếc áo trắng, chiếc quần tây màu sẫm, đeo một chiếc túi nhãn hiệu LV. Không phải là tuyệt vời đến thế đấy chứ? Tôi nhìn thấy cô ấy có hàng lông mi cong dài, chiếc mũi cao thanh tú, khuôn mặt trái xoan, cổ cao ba ngấn, tôi không nhìn rõ đôi mắt của cô ấy. Dáng vẻ của cô ấy mới đẹp đẽ, cao quý làm sao!.
Bây giờ tôi nên nhảy lên vui sướng, hạnh phúc? Hay tự ti? Nếu đúng thực Candy là cô gái đó, tôi thực sự không biết là cuộc gặp gỡ tình cờ này liệu có được kết quả tốt đẹp không.
Candy trả lời lại, “Mười hai giờ trưa chúng ta sẽ gặp nhau trên đỉnh núi! Này, có phải anh đang nhìn trộm tôi không đấy?”.
Tim tôi bỗng đập mạnh như con sóng lớn vỗ vào mạn tàu. Phải trấn tĩnh lại, phải trấn tĩnh lại! Tôi mỉm cười quay người về phía nhân viên ga tàu đang đứng trong quầy nói một vài câu, đồng thời bấm điện thoại lại trả lời, “Làm gì có, chẳng lẽ cô nhìn thấy tôi?”.
Tôi nghĩ, cũng đúng thôi, nếu như cô ấy không nhìn mọi nơi để tìm tôi thì làm sao biết có người cũng đang nhìn cô ấy? Xem ra cô ấy cũng không thật thà, cũng muốn biết tôi là người thế nào đây.
Tôi lặng lẽ cúi đầu liếc sang cô gái lúc nãy, quả nhiên điện thoại của cô ấy sáng lên, chắc chắn là đang nhận cái gì đó. Bây giờ thì tôi dám chắc chắn, cô gái đó là Candy!
Cô ấy trả lời, “Hôm nay tôi cảm thấy có gì đó hơi lạ, tôi rất lo lắng cuối tuần này, một trong hai người sẽ nhận ra đối phương trên đỉnh núi, thì hãy coi như hôm nay không nhận ra nhau đi, nhưng nếu thường xuyên đứng ở đại sảnh, tôi thấy vẫn dễ dàng để nhận ra đối phương là ai?”.
Trong lòng tôi thấy hãnh diện, đúng là một cô gái thông minh. Nhưng rồi tính tự ti của tôi lại nổi lên. Cô ấy tuyệt vời như vậy, liệu tôi có thành công khi đeo đuổi cô ấy không nhỉ? Hay là quay về tiếp nhận tình cảm của Lý Nhược? Suy nghĩ đó vào lúc này đúng là hơi có chút vô sỉ, bỗng nhiên tôi thấy thật khinh thường bản thân mình.
Lúc này tôi có một suy nghĩ, sẽ xuất hiện đột ngột trước mặt Candy, nắm lấy vai cô ấy và gào to lên, “Tôi là NEO, tên Tống Vô Y! Cô thấy tôi thế nào, giao lưu với tôi nhé, làm bạn gái của tôi nhé!”.
Khi thoát khỏi dòng tưởng tượng đó, tôi cảm thấy mình như vừa rơi vào một cái hầm đầy đá lạnh, không biết tự bao giờ Candy đã đứng cạnh tôi, tôi hơi lạnh, da thịt trên mặt tái nhợt, mồ hôi không ngừng tuôn ra, một cảm giác thật khó tả, chắc lúc đó khuôn mặt tôi phải xấu lắm. Tôi muốn chạy thật nhanh và tìm một cái thùng nào đó để chui vào. Lúc ấy khoảng cách giữa tôi và cô ấy rất gần nhau, nên tôi đã ngửi thấy mùi thơm từ cơ thể cô ấy, điều đó đã khiến cho đầu óc tôi thanh thản hơn rất nhiều.
Hình ảnh tôi đang nằm gọn trong mắt của cô ấy, trong tận sâu thẳm đáy lòng tôi bỗng nhiên trào lên một cảm giác khó tả. Còn vẻ mặt Candy lúc đó lại càng kỳ lạ hơn, đôi mắt chăm chăm nhìn vào mắt tôi, đôi môi run rẩy, giống như đang gặp phải ma vậy.
Khi ấy lòng tôi như đống tro tàn, hình dạng tôi không biết có đáng sợ như vậy không?
Ôi, chắc tôi bị nhận ra rồi, nhiệt độ trên mặt từ lạnh vì căng thăng mà chuyển sang nóng ran. Phải công nhận rằng, tôi rất hay xấu hổ và hay tưởng tượng, khi đối diện với thực tế, thường không được tự tin lắm.
Tôi không chịu đựng được sự ngột ngạt của bầu không khí này, cúi đầu đi thẳng cho đến khi đến chân tường. Điện thoại lại rung lên, tôi lấy ra đọc tin nhắn, “Lúc nãy là anh đấy à? Tại sao lại chạy đi vậy? Tôi đáng sợ đến vậy sao? Được rồi, tôi về nhà rồi, đã biết mặt nhau thì tôi nghĩ không cần thiết phải hẹn gặp như này nữa đâu. Nhưng cuộc hẹn trên đỉnh núi vào cuối tuần vẫn thế nhé!”.
Đọc xong câu cuối cùng tôi mới thở phào nhẹ nhõm, thế mà tôi cứ cho rằng cô ấy sẽ nói đừng bao giờ gặp nhau nữa cơ. Tôi sung sướng nhảy lên tự chúc mừng cho hạnh phúc ngày hôm nay. Đến khi vào ga tàu, tôi mới phát hiện ra cái áo sơ mi của mình đã ướt sũng mồ hôi, hình như quần cũng bị ướt thì phải…
Ngày hôm sau đi làm, tinh thần của tôi hơi rệu rã. Cả đêm qua không ngủ được, trong đầu cứ hiện lên chuyện xảy ra ở ga tàu, tự cảm thấy bản thân mình sao mà kém cỏi thế, sao lại có thể nhút nhát đến vậy khi đứng trước mặt một người con gái đẹp?
Lý Nhược đi đến, lạnh lùng hỏi, “Sao thế? Hôm nay anh có vẻ hơi mệt, bị ốm à?”.
Tôi trả lời một cách yếu ớt, “Không sao đâu!”.
Lý Nhược quan tâm hỏi, “Không sao? Hôm qua khuôn mặt anh còn đầy sức sống, hôm nay lại như thế này, không phải bị sốc chuyện gì đấy chứ?”.
Tôi trả lời, “Tối qua gặp mặt cô ấy rồi. Ôi, lẽ ra là sẽ không gặp đâu, nhưng cả hai chúng tôi đều không chịu được nên…”.
Tôi chưa nói xong, Lý Nhược đã ngạc nhiên hỏi lại, “Chẳng lẽ hai người…”.
Sắc mặt cô ấy lập tức thay đổi, tôi lắc đầu nói, “Không đâu, cô nghĩ đi đâu vậy? Tôi và cô ấy vốn đã nói sẽ không gặp nhau, nhưng vì cả hai người lại đều rất tò mò, cho nên không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại nhận ra nhau…”.
Nghe xong, sắc mặt của Lý Nhược trở lại bình thường, cô cười nói, “Thế cô ấy có nhìn thấy anh không? Cô ấy có xinh không?”.
Thực ra, nếu so sánh Candy và Lý Nhược thì Candy có vẻ hiện đại và cao quý hơn, nhưng lại không có vẻ dịu dàng bằng Lý Nhược.
Tôi cười đáp, “Cũng được”.
Lý Nhược cố ý nhìn đi chỗ khác, nhẹ nhàng hỏi, “Vậy anh có thấy rung động không?”.
Khi ấy Cố Đại Nhân đang đứng cách chỗ chúng tôi không xa và nhìn tôi cười một cách bí hiểm, sau đó lại trợn trừng mắt lên nhìn tôi. Cái nhìn của anh ta như muốn nhắc nhở tôi không dược để chuyện tình cảm ảnh hưởng đến công việc.
Tôi trả lời gần như nói thầm, “Tôi không biết, có lẽ là hơi có một chút…”.
Lúc đó tôi nhìn thấy thân hình Lý Nhược hơi run lên. Chẳng lẽ, câu nói là bạn với tôi của cô ấy trước kia là giả sao?
Tôi nhận ra rằng, cái chau mày lo lắng của Lý Nhược xuất hiện trong quá trình tình bạn giữa tôi và Candy đã luôn làm tôi cảm thấy khó xử. mỗi lần nghĩ đến Candy, hình ảnh của Lý Nhược lại vút qua rất nhanh trong đầu tôi. Tôi luôn nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ giữa ban ngày, và rơi vào trạng thái ấy.
Sau khi tan ca, Lý Nhược cứ chăm chăm nhìn tôi thu dọn đồ đạc trên bàn làm việc. Tôi thực sự không dám nhìn vào đôi mắt của cô ấy, tôi sợ đối diện với ánh mắt không có chỗ lẩn tránh của cô ấy. Tôi xách cặp, lặng lẽ bước ra khỏi văn phòng. Lý Nhược buồn rầu nhìn theo tôi, bên ngoài có vài đồng nghiệp đang nhìn chúng tôi với ánh mắt khó hiểu, hình như họ biết là giữa chúng tôi đã phát sinh chuyện tình cảm gì đó, tôi liếc sang Cố Đại Nhân, thấy anh ta đang lắc đầu thở dài.
Tôi thong thả bước dưới ánh đèn trên vỉa hè của con đường, còn Lý Nhược thì không đi song song cùng tôi, mà cứ im lặng đi sau. Đột nhiên tôi cảm thấy rất sốt ruột, liền quay người chờ cô ấy đến gần. Nhìn thấy tôi, cô ấy đột nhiên dừng lại, mở to mắt nhìn. Tôi thở dài nói, “Rút cục là thế nào? Không phải chúng ta đã nói sẽ là bạn của nhau sao? Chúng ta không thể, tôi chỉ là người bình thường, không thể gánh vác được nhiều trách nhiệm…”.
Lý Nhược không đáp lại, chỉ ngẩng lên nhìn tôi, mắt như đang trào ra một đám sương mù, đồng thời những giọt nước mắt cũng rơi ra. Tôi thực sự không thể chịu được khi nhìn thấy phụ nữ khóc.
Điều này khiến tôi vô cùng áy náy và cũng không biết phải làm thế nào. Hơn nữa phải biết rằng, bây giờ chúng tôi đang đứng ở một con đường náo nhiệt nhất cái thành phố này, có ít nhất tám người đi qua chúng tôi mỗi phút.
Tôi vội vàng chạy đến trước mặt Lý Nhược, khẽ nói, “Đừng như vậy được không? Có chuyện gì cứ nói ra đi, đừng đứng khóc ở đây, mọi người nhìn thấy không hay đâu!”.
Nghe tôi nói xong, Lý Nhược đột nhiên lao vào ôm chầm lấy tôi mà khóc như mưa. Cảm giác khi tôi ôm Lý Nhược lúc đó giống như cảm giác đang ôm một ngọn lửa đang bùng cháy, trong lòng như có một cơn chấn động mạnh, còn tiếng khóc của cô ấy như những cây kim châm vào ngực mình.
Tôi có cảm giác mọi người xung quanh đều đang nhin chúng tôi, cũng may mọi người ở thành phố này không quá hiếu kỳ, họ chỉ liếc qua rồi lại vội vàng đi tiếp.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện thấy bầu trời thành phố đêm nay đẹp một cách lạ thường, qua ánh đèn nê-ông, tôi thấy rõ những ngôi sao sáng lấp lánh giữa những đám mây trên bầu trời. Trên đường, những dòng người đi lại không ngừng, chỉ có tôi và Lý Nhược đứng lặng lẽ dựa kề vào nhau dưới bầu trời đêm, thời gian và không gian quanh chúng tôi như ngừng lại. Ngay lúc ấy, một điệu nhạc buồn được phát ra từ một cửa hàng điện thoại gần đó.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy trái tim mình như tan ra, cùng với điệu nhạc, tôi vòng tay ôm lấy eo Lý Nhược, ngửi mùi tóc của cô ấy, và không muốn nói thêm câu nào…
Hai chúng tôi cứ dựa vào nhau và chìm vào trong tiếng nhạc như thế. Trong đầu tôi bỗng lóe lên những suy nghĩ mông lung về tình yêu, bất kể là chủ động yêu hay được yêu, đều chẳng có ai sai cả. Có lẽ bao nhiêu năm sau, nếu có kết hôn với một người con gái khác, tôi cũng không thể quên được giây phút này.
Không biết khoảng thời gian đã trôi qua bao lâu, tôi nghĩ đến Candy, lúc này chắc cô ấy cũng đang chờ tôi ở ga tàu? Trong vòng tay tôi, Lý Nhược đã ngừng rơi lệ, nhìn thấy khuôn mặt đỏ đến tận tai của cô ấy, tôi cười nhẹ nhàng nói với Lý Nhược, “Tốt hơn rồi chứ?”. Lý Nhược lùi lại một bước, lấy khăn giấy ra lau mắt. Một cô gái đẹp như hoa vừa rơi lệ, làm tóc tai rồi bù, hình ảnh đó thật đáng để người ta thấy thương tiếc. Cô ấy cười nói, “Xin lỗi, lúc nãy em…” Tôi cắt lời, “Đừng nói gì nữa, người nên nói lời xin lỗi phải là anh”.
Nghe tôi nói xong, khuôn mặt vốn đã trở lại bình thường của Lý Nhược dường như lại bắt đầu tuôn trào nước mắt. Tôi cười một cách đau khổ nói, “Đừng khóc nữa được không? Nói cho anh biết em đang nghĩ gì đi?”
Lý Nhược hít một hơi dài rồi nói, “Anh thật sự thích cô ấy đến thế sao? Chẳng lẽ trong lòng anh, em không thể so sánh với một cô gái mà anh mới quen biết mấy ngày sao?”.
Thực ra tôi đã đoán trước được tình cảm của Lý Nhược, nhưng không biết phải trả lời thế nào? Nếu nói không thích thì tôi đang lừa dối bản thân mình, cũng xin được xin lỗi duyên phận kỳ diệu ngắn ngủi này. Nếu Lý Nhược không hỏi, có lẽ mãi mãi tôi cũng không muốn nói ra câu trả lời.
Tôi đáp, “Lý Nhược, thực ra anh cũng rất có thiện cảm với em, cũng rất có thiện cảm với cô ấy… anh không dám theo đuổi, đó là vì anh biết anh không xứng đáng với em…”.
Lý Nhược cắt lời, “Chẳng lẽ anh xứng đáng với cô ấy sao?”
Nghe xong tôi ngẩn người ra. Đúng vậy, Candy đẹp như thế, nhìn cách trang điểm cũng đoán được cô ấy con nhà khá giả. Một nhân viên quèn như tôi liệu có phúc phận đấy không? Tôi tự chất vấn mình như vậy. Lý Nhược thấy tôi không nói gì, lại hỏi tiếp, “Cô ấy có thích anh không?”.
Tôi đã không nghe thấy những cau Lý Nhược nói lúc ấy, chỉ biết gật đầu trả lời. Đúng vậy, đối với tôi mà nói, tất cả những điều này giống như một giấc mơ. Một duyên phận ảo ảnh, tôi phải bước tiếp thế nào đây?
Tôi nhìn khuôn mặt Lý Nhược, đôi mắt to tròn lúc trông thật đẹp đẽ, lúc lại toát lên vẻ giận dữ. Nói đến câu cuối, giọng cô ấy dần chuyển sang tức giận. Xem ra cô ấy đã thực sự tức giận trước sự vô tình của tôi. Tôi lắc đầu cười nói, “Vậy cuối cùng em muốn anh như thế nào?”.
Lý Nhược không nói gì, chỉ đứng trân trân nhìn tôi, “Hay là bây giờ chúng ta bắt đầu mối tình duyên này?”
Nói xong, ánh mắt Lý Nhược bỗng trở nên mơ màng, giây lát lại sáng bừng lên. Tôi ngạc nhiên hỏi, “Không phải là muốn anh hôn em đấy chứ?”.
Khóe miệng Lý Nhược đột nhiên dẩu ra, cô quay đầu nhìn xung quanh rồi nói, “Anh nghĩ mình cao quý lắm đấy?”.
Tôi tiến lên một bước, giả vờ sẽ hôn cô ấy, nhưng cô ấy lại chẹp một tiếng rồi né ra. Sao phụ nữ lại thay đổi nhanh thế nhỉ, mấy phút trước còn khóc lóc thảm thương, mấy phút sau lại vui vì hành động xấu xa của tôi. Chẳng trách người ta mới có câu, “Đàn ông không xấu đàn bà không yêu”
Tôi vốn định ăn cơm cùng Lý Nhược, nhưng cô ấy nói có việc phải về nhà nên tôi chỉ đi cùng cô ấy đến ga tàu. Hai chúng tôi ngồi cạnh nhau, không nói câu nào nữa. Có lẽ do lúc nãy nói nhiều lại căng thẳng nên bây giờ cả hai đều im lặng, chỉ thỉnh thoảng liếc trộm nhau. Tôi biết rằng, qua tối nay chuyện của chúng tôi sẽ tiến thêm một bước nữa, nhưng không biết kết cục là bước tiến này tốt hay xấu đây.
Sau khi đứng với Lý Nhược ở ga tàu, tôi quay về nhà cảm thấy tâm trạng rối tung lên, bèn lôi một chai bia ra uống. Uống đến khi gần say thì bỗng nhận được tin nhắn của Lý Nhược, “Anh ăn cơm chưa? Ngày mai có thời gian không? Đưa em đi chơi nhé?”. Đọc xong tin nhắn, đột nhiên tôi cảm thấy thương cô ấy vô cùng. Tôi nhất định sẽ phải gặp Candy, dù kết quả giữa chúng tôi như thế nào? Dù tôi có xứng với cô ấy không, tôi đều rất muốn đi tới cùng duyên phận này, để xem kết cục ông trời sắp xếp cho tôi ra sao, nhưng với Lý Nhược, tôi thực sự không muốn thêm dầu vào lửa, tôi không thể và càng không có cách nào tiếp tục mối quan hệ mơ hồ không rõ ràng với cô ấy như vậy. Nghĩ vài phút, toi nghiến răng đưa ra quyết định, nói rõ sự lựa chọn của mình cho Lý Nhược biết. Nhưng tôi thực sự không nỡ làm tổn thương cô ấy, đành viết gửi cô ấy vài câu:
Thoa đầu phượng
Hồng nhan nâng ly rượu sầu,
Gió thu thổi đến nhuộm màu bìn hoa
Thôi rồi! Thôi rồi! thôi rồi!
Ánh đèn leo lắt dưới trăng,
Người chờ tóc bạc nhuộm sao bây giờ?
Sợ quá! Sợ quá!Sợ quá.
Đó là những từ tuyệt tình, nên tôi biết chắc Lý Nhược sẽ vô cùng đau khổ khi đọc chúng. Tôi nghĩ dù cho tôi và Candy có không quen biết nhau, thì tôi sẽ vẫn nói như vậy với Lý Nhược, bởi tôi và Lý Nhược đã thiếu đi duyên phận do trời sắp đặt.
/35
|