Thính Tùng Các suối chảy róc rách, một mảng xanh nhạt kéo dài thăm thẳm không dứt, khiến sức sống tràn trề và sự trầm tịch xa xôi hòa lại làm một.
Diểu Đông thoáng nghiêng đầu, nhìn song cửa ngập tràn sắc xanh không biết đang suy nghĩ điều gì, Thuận đế vừa đưa mắt nhìn liền thấy y quay mặt che đi tầm mắt hai người giao nhau, từ khóe mắt kéo dài vẽ ra đường cong nhợt nhạt mang chút không tập chung.
Thuận đế cong khóe môi, tựa tiếu phi tiếu.
Quét mắt nhìn thức ăn rực rỡ bày trên bàn, hắn nâng đũa, gắp lấy phần thức ăn ngon nhất đưa tới bên môi Diểu Đông, rồi bản thân áp sát một chút, cố ý dùng ngữ khí chậm rãi, trầm thấp tràn ngập mị hoặc nhẹ nhàng nói: “Diểu Đông đến nào, há miệng.”
Diểu Đông dừng lại một chút, quay đầu.
Bàn tay cầm đũa Đại Thanh của người nọ thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, tôn thêm hương vị thanh nhã cùng sự xa hoa, Diểu Đông từ đầu ngón tay hắn nhìn lên trên, từ từ cũng không chống lại ánh mắt thâm thúy của Thuận đế, sự thâm thúy kia không chút nào che lấp nét ôn nhu.
Diểu Đông hơi nhếch môi, vẫn không nhúc nhích.
Thuận đế mỉm cười, Diểu Đông giật mình cảm thấy ánh nắng bao quanh trong nháy mắt cũng thất sắc trở nên ảm đạm, khuôn mặt không chút tỳ vết chậm rãi kề sát mình, ngữ điệu mê hoặc vang lên bên tai, người nọ một lần nữa lặp lại: “Diểu Đông, hé miệng. . .”
Diểu Đông cúi mắt nhìn phần thức ăn ngào ngạt tỏa hương trên đôi đũa mà trầm mặc, sau khi nhận thấy Thuận đế không có ý muốn dời đi, cuối cùng cũng đành mở miệng, đem miếng thức ăn kia cẩn thận nuốt xuống.
Thuận đế cười cười, lại chuyển tay tiếp tục gắp, Diểu Đông nghiêng đầu, nhìn thức ăn tinh xảo đặt đầy bàn, thoáng hạ mi.
Cũng không biết từ lúc nào, tinh thần luôn luôn càng ngày càng mệt mỏi, dần dần trở nên không muốn ăn gì.
Hương vị tươi ngon vào miệng cũng nhạt như nước lã, ăn không vô, cũng không có cảm giác đói bụng.
Diểu Đông biết, điều này chỉ là sự khởi đầu chậm chạp .
Sau này sẽ còn nhiều hơn, có lẽ cũng giống như quả cầu tuyết lăn xuống dốc, càng ngày càng nhanh, càng lâu sẽ càng lớn, thẳng cho đến một ngày, bản thân cũng không thể khống chế.
Miễn cưỡng nuốt ngụm cơm còn ngậm trong miệng, Thuận đế vẫn không biết mệt tiếp tục chơi trò chơi đút cơm, Diểu Đông đẩy đôi đũa hắn đang tiếp tục gắp để bên miệng đi, quay đầu thấp giọng nói: “Ta ăn no rồi.”
Thuận đế nhìn cái bát chỉ mới chạm vào, lại nhìn sự mệt mỏi khó nén trên mặt Diểu Đông, dưới đáy lòng âm thầm thở dài, chậm rãi ăn đồ ăn vừa đặt trên môi thiếu niên.
“Ăn ít như vậy, là không hợp khẩu vị? Hay là. . .” Thuận đế vươn tay, đem lòng bàn tay dán trên cái trán lạnh lẽo của thiếu niên, “Có chỗ nào không thoải mái?”
“Không có gì,” Diểu Đông tránh đi tay người nọ, không chút để ý nói “Có lẽ là do không quen.”
Nói như vậy, lọt vào tai Thuận đế phải chăng là lời oán giận? Hay là làm nũng? Còn có chút tùy hứng ? Diểu Đông không thể nào đoán, đối với y mà nói, đây thật ra chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.
Thuận đế cúi đầu nở nụ cười, ngón tay ôn nhu mơn trớn thái dương Diểu Đông, ngữ điệu nhẹ nhàng tự thuật cũng thực ôn nhu, nhưng trước sau lại ẩn ẩn khí thế đế vương cưỡng bức không thể cự tuyệt.
“Vậy phải làm thế nào mới được?” Hắn nhăn mày, nói: “Diểu Đông phải mau quen đi nha. . .”
Ngự y thỉnh rất nhiều lần, có đôi khi vì y cạn sạch sức lực lẫn tinh thần, có đôi khi vì y ăn còn ít hơn so với con mèo con , tới tới lui lui vài lần, luôn tìm không ra nguyên do. Ngự y nói rằng thân thể không có gì khác thường, hay ngủ hoặc ăn không vô, có lẽ là do liên quan đến tâm tình .
Thuận đế khép hờ mắt suy nghĩ, nhìn thiếu niên đang lặng lẽ ghé vào bệ cửa, lười nhác hưởng thụ ánh nắng mặt trời ấm áp, đối với lời nói như thế luôn luôn cảm giác có chút gì đó không đúng.
Ngoài cửa có người nhỏ giọng gọi một câu “Hoàng thượng,” Thuận đế lấy lại tinh thần, trầm giọng nói: “Tiến vào.”
Theo cánh cửa từ từ đẩy ra, mùi thơm chè hạt sen đậu xanh hòa lẫn mùi hoa quế ngọt ngào nhẹ nhàng lan tỏa, thiếu niên ghé vào bên cửa sổ trên mặt lộ tia nghi hoặc, quay đầu nhìn chằm chằm , đúng là từ bát trắng trên tay cung nữ , vẻ mặt bỗng nhiên trở nên hoảng hốt.
Thuận đế mỉm cười, tiếp nhận bát vẫn còn tỏa nhiệt, đi đến trước mặt Diểu Đông.
Sau khi cung nữ từ từ khép cửa lại, cơn gió đầu xuân pha lẫn mùi đất tươi mới nhẹ nhàng thổi vào, Thuận đế mang bộ mặt tươi cười, trong cơn gió thoang thoảng nhuộm một mùi xanh nhạt.
“Diểu Đông ăn không vô cái gì, vậy uống chút chè đậu xanh hạt sen đi.”
“Diểu Đông không phải rất thích chè đậu xanh hạt sen sao? Nào, mở miệng, uống một ngụm đi, ngoan. . .”
Cung nữ lớn tuổi trong cung ngữ điệu hoài niệm nói: “Món ăn điện hạ thích nhất sao? Chắc là chè đậu xanh hạt sen . . .”
“Điện hạ khi sinh bệnh ăn không vô gì cả , hoàng hậu nương nương sẽ hầm chè đậu xanh hạt sen đút từng miếng từng miếng, đến cuối cùng liền hết một bát lớn. . .”
“Thế nhưng từ lúc nương nương mất, không thấy điện hạ uống nữa, nô tỳ cũng không biết điện hạ bây giờ thích ăn cái gì nữa. . .”
Đôi môi nhợt nhạt chậm rãi mở ra, nhu thuận đem từng muỗng từng muỗng chè nuốt vào miệng.
Thuận đế từng muỗng từng muỗng đút, trong lòng trở nên mềm lại giống như bị cái gì đó chặn lại, rối loạn nhịp điệu, đánh mất âm sắc.
Diểu Đông rũ mi, nhánh tóc dài bị gió thổi qua lộ ra vành tai thoáng đỏ lên, khi há miệng thỉnh thoảng hé ra đầu lưỡi ướt át , khiến tâm ý người khác hoảng loạn.
Ngoài cửa sổ tiếng chim hót vang, bóng cây loang lổ, ánh sáng tràn ngập, bên cửa sổ thiếu niên ôn thuận trong mắt chứa chan ý cười nhợt nhạt.
Một bức tranh yên tĩnh mà mĩ lệ như vậy, mặc cho ai cũng phải lưu luyến đến quên cả phản ứng.
Nhưng Thuận đế bỗng nhiên cảm thấy, giống như chỉ có bản thân, lúc này bị lãng quên bên ngoài.
Bát chè đậu xanh hạt sen dư lại đã trở nên lạnh băng, thiếu niên như trước ghé trên bệ cửa, nhắm mắt lại khóe môi hơi hơi cong lên, không biết đang mơ giấc mộng ngọt ngào nào.
Thuận đế cúi thân, trên môi y trằn trọc hôn.
Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn thở dài một tiếng, ôm thiếu niên thật chặt nhẹ nhàng thì thầm nói: “Diểu Đông, tỉnh lại đi. . . Mau mau tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn ta, mở mắt ra, nhìn ta. . .”
Diểu Đông thoáng nghiêng đầu, nhìn song cửa ngập tràn sắc xanh không biết đang suy nghĩ điều gì, Thuận đế vừa đưa mắt nhìn liền thấy y quay mặt che đi tầm mắt hai người giao nhau, từ khóe mắt kéo dài vẽ ra đường cong nhợt nhạt mang chút không tập chung.
Thuận đế cong khóe môi, tựa tiếu phi tiếu.
Quét mắt nhìn thức ăn rực rỡ bày trên bàn, hắn nâng đũa, gắp lấy phần thức ăn ngon nhất đưa tới bên môi Diểu Đông, rồi bản thân áp sát một chút, cố ý dùng ngữ khí chậm rãi, trầm thấp tràn ngập mị hoặc nhẹ nhàng nói: “Diểu Đông đến nào, há miệng.”
Diểu Đông dừng lại một chút, quay đầu.
Bàn tay cầm đũa Đại Thanh của người nọ thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, tôn thêm hương vị thanh nhã cùng sự xa hoa, Diểu Đông từ đầu ngón tay hắn nhìn lên trên, từ từ cũng không chống lại ánh mắt thâm thúy của Thuận đế, sự thâm thúy kia không chút nào che lấp nét ôn nhu.
Diểu Đông hơi nhếch môi, vẫn không nhúc nhích.
Thuận đế mỉm cười, Diểu Đông giật mình cảm thấy ánh nắng bao quanh trong nháy mắt cũng thất sắc trở nên ảm đạm, khuôn mặt không chút tỳ vết chậm rãi kề sát mình, ngữ điệu mê hoặc vang lên bên tai, người nọ một lần nữa lặp lại: “Diểu Đông, hé miệng. . .”
Diểu Đông cúi mắt nhìn phần thức ăn ngào ngạt tỏa hương trên đôi đũa mà trầm mặc, sau khi nhận thấy Thuận đế không có ý muốn dời đi, cuối cùng cũng đành mở miệng, đem miếng thức ăn kia cẩn thận nuốt xuống.
Thuận đế cười cười, lại chuyển tay tiếp tục gắp, Diểu Đông nghiêng đầu, nhìn thức ăn tinh xảo đặt đầy bàn, thoáng hạ mi.
Cũng không biết từ lúc nào, tinh thần luôn luôn càng ngày càng mệt mỏi, dần dần trở nên không muốn ăn gì.
Hương vị tươi ngon vào miệng cũng nhạt như nước lã, ăn không vô, cũng không có cảm giác đói bụng.
Diểu Đông biết, điều này chỉ là sự khởi đầu chậm chạp .
Sau này sẽ còn nhiều hơn, có lẽ cũng giống như quả cầu tuyết lăn xuống dốc, càng ngày càng nhanh, càng lâu sẽ càng lớn, thẳng cho đến một ngày, bản thân cũng không thể khống chế.
Miễn cưỡng nuốt ngụm cơm còn ngậm trong miệng, Thuận đế vẫn không biết mệt tiếp tục chơi trò chơi đút cơm, Diểu Đông đẩy đôi đũa hắn đang tiếp tục gắp để bên miệng đi, quay đầu thấp giọng nói: “Ta ăn no rồi.”
Thuận đế nhìn cái bát chỉ mới chạm vào, lại nhìn sự mệt mỏi khó nén trên mặt Diểu Đông, dưới đáy lòng âm thầm thở dài, chậm rãi ăn đồ ăn vừa đặt trên môi thiếu niên.
“Ăn ít như vậy, là không hợp khẩu vị? Hay là. . .” Thuận đế vươn tay, đem lòng bàn tay dán trên cái trán lạnh lẽo của thiếu niên, “Có chỗ nào không thoải mái?”
“Không có gì,” Diểu Đông tránh đi tay người nọ, không chút để ý nói “Có lẽ là do không quen.”
Nói như vậy, lọt vào tai Thuận đế phải chăng là lời oán giận? Hay là làm nũng? Còn có chút tùy hứng ? Diểu Đông không thể nào đoán, đối với y mà nói, đây thật ra chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.
Thuận đế cúi đầu nở nụ cười, ngón tay ôn nhu mơn trớn thái dương Diểu Đông, ngữ điệu nhẹ nhàng tự thuật cũng thực ôn nhu, nhưng trước sau lại ẩn ẩn khí thế đế vương cưỡng bức không thể cự tuyệt.
“Vậy phải làm thế nào mới được?” Hắn nhăn mày, nói: “Diểu Đông phải mau quen đi nha. . .”
Ngự y thỉnh rất nhiều lần, có đôi khi vì y cạn sạch sức lực lẫn tinh thần, có đôi khi vì y ăn còn ít hơn so với con mèo con , tới tới lui lui vài lần, luôn tìm không ra nguyên do. Ngự y nói rằng thân thể không có gì khác thường, hay ngủ hoặc ăn không vô, có lẽ là do liên quan đến tâm tình .
Thuận đế khép hờ mắt suy nghĩ, nhìn thiếu niên đang lặng lẽ ghé vào bệ cửa, lười nhác hưởng thụ ánh nắng mặt trời ấm áp, đối với lời nói như thế luôn luôn cảm giác có chút gì đó không đúng.
Ngoài cửa có người nhỏ giọng gọi một câu “Hoàng thượng,” Thuận đế lấy lại tinh thần, trầm giọng nói: “Tiến vào.”
Theo cánh cửa từ từ đẩy ra, mùi thơm chè hạt sen đậu xanh hòa lẫn mùi hoa quế ngọt ngào nhẹ nhàng lan tỏa, thiếu niên ghé vào bên cửa sổ trên mặt lộ tia nghi hoặc, quay đầu nhìn chằm chằm , đúng là từ bát trắng trên tay cung nữ , vẻ mặt bỗng nhiên trở nên hoảng hốt.
Thuận đế mỉm cười, tiếp nhận bát vẫn còn tỏa nhiệt, đi đến trước mặt Diểu Đông.
Sau khi cung nữ từ từ khép cửa lại, cơn gió đầu xuân pha lẫn mùi đất tươi mới nhẹ nhàng thổi vào, Thuận đế mang bộ mặt tươi cười, trong cơn gió thoang thoảng nhuộm một mùi xanh nhạt.
“Diểu Đông ăn không vô cái gì, vậy uống chút chè đậu xanh hạt sen đi.”
“Diểu Đông không phải rất thích chè đậu xanh hạt sen sao? Nào, mở miệng, uống một ngụm đi, ngoan. . .”
Cung nữ lớn tuổi trong cung ngữ điệu hoài niệm nói: “Món ăn điện hạ thích nhất sao? Chắc là chè đậu xanh hạt sen . . .”
“Điện hạ khi sinh bệnh ăn không vô gì cả , hoàng hậu nương nương sẽ hầm chè đậu xanh hạt sen đút từng miếng từng miếng, đến cuối cùng liền hết một bát lớn. . .”
“Thế nhưng từ lúc nương nương mất, không thấy điện hạ uống nữa, nô tỳ cũng không biết điện hạ bây giờ thích ăn cái gì nữa. . .”
Đôi môi nhợt nhạt chậm rãi mở ra, nhu thuận đem từng muỗng từng muỗng chè nuốt vào miệng.
Thuận đế từng muỗng từng muỗng đút, trong lòng trở nên mềm lại giống như bị cái gì đó chặn lại, rối loạn nhịp điệu, đánh mất âm sắc.
Diểu Đông rũ mi, nhánh tóc dài bị gió thổi qua lộ ra vành tai thoáng đỏ lên, khi há miệng thỉnh thoảng hé ra đầu lưỡi ướt át , khiến tâm ý người khác hoảng loạn.
Ngoài cửa sổ tiếng chim hót vang, bóng cây loang lổ, ánh sáng tràn ngập, bên cửa sổ thiếu niên ôn thuận trong mắt chứa chan ý cười nhợt nhạt.
Một bức tranh yên tĩnh mà mĩ lệ như vậy, mặc cho ai cũng phải lưu luyến đến quên cả phản ứng.
Nhưng Thuận đế bỗng nhiên cảm thấy, giống như chỉ có bản thân, lúc này bị lãng quên bên ngoài.
Bát chè đậu xanh hạt sen dư lại đã trở nên lạnh băng, thiếu niên như trước ghé trên bệ cửa, nhắm mắt lại khóe môi hơi hơi cong lên, không biết đang mơ giấc mộng ngọt ngào nào.
Thuận đế cúi thân, trên môi y trằn trọc hôn.
Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn thở dài một tiếng, ôm thiếu niên thật chặt nhẹ nhàng thì thầm nói: “Diểu Đông, tỉnh lại đi. . . Mau mau tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn ta, mở mắt ra, nhìn ta. . .”
/49
|