Hắn thật sự là một người đàn ông chính trực vô tư!
—— Câu này Tần Trường An nghĩ không có một chút chột dạ nào.
Nhưng đã chậm, Diệu Diệu đã nghe thấy.
Nhưng thiên sứ nhỏ Diệu Diệu cũng không để ý, sờ sờ ba lô, lại lấy một viên triệu hoán thạch ra, "Vậy cho anh cái này."
Vừa khéo lúc trước cô mua thừa một viên, nghe nói còn là một đôi.
"......" Tần Trường An chính trực đột nhiên cảm thấy hơi mất mát.
Hắn cầm triệu hoán thạch, triệu hồi ra một con lừa màu mận chín.
Nó phát huy bản năng của giống đực, hí vang một tiếng, đuổi theo lừa nhỏ của Diệu Diệu.
Đáng tiếc lần này có nhiều người bên cạnh Kỷ Phong, cũng không ra khỏi thành, không có cách nào đánh. —— Hắn ta vừa bị giết tụt ba cấp, lại bị người của Chúng Thần Điện cho vào danh sách đen, đang nổi giận đùng đùng trong phòng họp của bang.
Kỷ Phong luôn luôn tự cho mình rất cao, hắn ta lớn lên không tồi, hơn nữa trong nhà có tiền, đi đến đâu cũng là người làm mưa làm gió, ở trong trò chơi cũng xuôi gió xuôi nước, đột nhiên gặp phải chuyện này, vừa không dám tin tưởng, vừa muốn nghiền người kia thành tro.
Mấy người có chức vụ trong bang hội và Lý Thanh Thanh đứng một bên, im lặng để hắn ta phát tiết, không dám khuyên, cho đến khi hắn ta nói muốn khai chiến với Chúng Thần Điện, có mấy người cũng không nhịn được nữa, "Cậu bình tĩnh một chút."
Không phải bọn họ nâng người khác hạ thấp bản thân, bọn họ không nghẹn khuất chắc, bọn họ cũng là người tham gia vào chuyện của Diệu Diệu, chuyện tới mức này, bọn họ đương nhiên cũng nghẹn khuất, không phải chưa có bang phái nào khai chiến với Chúng Thần Điện, mà hậu quả sau khi khai chiến đang đặt ở trước mặt, bọn họ có thể làm gì bây giờ?
Chúng Thần Điện am hiểu nhất là giết người rồi chạy trốn, cố tình những người bên trong còn có kỹ thuật tốt, vây không vây được, đánh không đánh lại, cấp của ai mà không phải luyện, ai nỡ?
"Bình tĩnh cái gì? Mẹ nó tôi còn chưa đủ bình tĩnh sao?!" Kỷ Phong dùng sức, đồ vật bùm bùm rơi đầy đất.
"TMD một bang chủ, bị người khác giết ba lần không thể báo thù, ngay cả phản bác cũng chưa dám phản bác, còn chưa đủ bình tĩnh?!"
"Nhưng thực lực của Chúng Thần Điện..."
Mấy người kia còn muốn nói thêm, lại bị Lý Thanh Thanh đánh gãy, "Không cần nghĩ quá bi quan."
Mọi người nhìn lại, Lý Thanh Thanh cười phân tích nói, "Kỳ thật nếu đánh chúng ta cũng không nhất định sẽ thua. Trước kia những bang hội đó khai chiến không đủ đột nhiên, để Chúng Thần Điện chuẩn bị thời gian." vài người một đội, ẩn thân đánh lén.
—— Đạo tặc am hiểu đánh lén và chạy trốn, một khi bọn họ có chuẩn bị, muốn vây quanh bọn họ sẽ rất khó khăn, chỉ có thể bị động chờ đạo tặc tới giết.
Nhưng trên thực tế, kỹ thuật tốt đến đâu, bị hơn mười hai mươi người vây quanh cũng tuyệt đối không sống được.
Nếu đủ đột nhiên, hoàn toàn có thể giết một đợt, mọi người trong Chúng Thần Điện đều tụt một cấp —— nếu kỹ thuật củ mục sư đủ tốt, còn có thể làm bọn họ sống lại tại chỗ, giết tụt thêm một cấp nữa, tình huống sẽ tốt hơn rất nhiều.
Cô ta phân tích nói có sách mách có chứng, làm ánh mắt mọi người đều hơi hơi tỏa sáng...
"Thanh Thanh nói không sai!" Kỷ Phong hưng phấn đồng ý, "Chúng ta bàn bạc thêm một chút."
"Nếu thật sự có thể thắng Chúng Thần Điện......" Lấy thanh danh của Chúng Thần Điện, bọn họ được lợi khẳng định không phải nhỏ tí tẹo.
Mấy người kia cũng nghĩ tới cảnh tượng đó, sắc mặt đều có chút hưng phấn.
Kỷ Phong ôm Lý Thanh Thanh hôn một cái, "Bảo bối nhỏ, em đúng là may mắn của anh."
Lý Thanh Thanh vội vàng đẩy hắn ta ra, mặt đỏ bừng, giận dữ nói, "Anh làm gì vậy!"
Kỷ Phong ôm cô ta, "Hôn em a!"
Mấy người còn lại cũng ồn ào theo, thậm chí còn vỗ tay, "Hôn đi! Hôn đi!"
Không khí lại trở nên sinh động, giống như sự cứng đờ lúc nãy giữa Kỷ Phong và Lý Thanh Thanh chưa từng tồn tại.
Phòng họp bang Long Đằng, mọi người bắt đầu bàn bạc.
Diệu Diệu cũng không biết bọn họ đang bàn bạc âm mưu quỷ kế gì, cũng hoàn toàn không để ý, biết Kỷ Phong đứng ở trong thành không ra, ngẫm lại dứt khoát đi đến khi nghĩa trang.
—— Khu nghĩa trang là nơi nhất định phải đi qua nếu muốn ra khỏi thành hơn nữa lúc trước cô còn được thưởng rất phong phú ở đây, làm cô cảm thấy rất tò mò, cảm thấy ở đây còn có nhiệm vụ khác, chỉ là tất cả mọi người đều không biết cách nhận nhiệm vụ.
Diệu Diệu cũng không nói dối Tần Trường An, đương nhiên, cũng không bắt buộc phải chia sẻ với hắn, chỉ hỏi hắn có việc gì không, cô sẽ đến khu nghĩa trang một lúc.
Tần Trường An đương nhiên không có việc gì, có chuyện gì có thể quan trọng hơn Diệu Diệu? Không tồn tại.
Diệu Diệu nhìn xung quanh, giống như đang tìm gì đó.
Tần Trường An không cất lừa đi, một người một lừa động tác cực kỳ nhất trí, đều đi tới nơi mình coi trọng, chỉ là một lừa trong miệng ngậm mấy cây cỏ xanh, một người lấy ra một viên kẹo.
"Nhìn gì vậy?" Tần Trường An cố ý lấy lòng, làm ra chuyện từ trước tới nay chưa từng làm, "Có muốn ăn kẹo không?"
Diệu Diệu hơi mở to mắt, nhìn viên kẹo được đưa đến bên miệng, nhìn hắn hai lần, mới mở miệng, giống như công chúa mèo đang đánh giá sen, cảm thấy người này cũng được, mới có thể kiêu ngạo meo meo một tiếng, cho phép sen đút thức ăn "A ——"
Cô ăn kẹo, đầu lưỡi nhỏ không cẩn thận quét qua ngón tay hắn, Tần Trường An giật mình, đột nhiên nổi da gà, lùi về phía sau vài bước, mặt cũng nóng lên.
Diệu Diệu không hiểu nhìn nhìn, cắn cắn kẹo, hưởng thụ híp mắt, "Làm sao vậy?"
Đại thần Mộ Quang một bàn tay đặt ở phía sau, đầu ngón tay nóng rực, vừa nóng vừa tê dại, lông mày giống như cũng có ý thức, mặt mày hớn hở.
Hắn chạm chạm đầu ngón tay, giống như còn có thể cảm nhận được cảm giác lúc nãy, hô hấp hơi rối loạn, "Khụ, không có gì, anh chỉ muốn nói, anh còn có kẹo, còn muốn ăn nữa không?"
"Đợi lát nữa ~" Diệu Diệu còn chưa ăn xong nha.
"......." Đại thần Mộ Quang cảm thấy có thể mình sắp xong đời—— hắn cảm thấy, làm một tên lưu manh rất khó, làm một đại thần chính trực thật mẹ nó khó.
"......" May mà Diệu Diệu không biết hắn nghĩ gì.
Hai người vừa nói vừa đi vào bên trong, mèo đen bên trong dần dần nhiều hơn, ngồi xổm trên bia mộ, nhìn bọn họ chằm chằm, có vẻ hơi lạnh người.
Tần Trường An nhìn Diệu Diệu đang đi bên trái mình, hắn đến gần hơn một chút, giống như cho cô thêm dũng khí, "Em có sợ không?"
"Sợ?" Diệu Diệu cắn kẹo, có hơi không hiểu, đối diện với đôi mắt hắn, mới hiểu được hắn đang nói gì, đột nhiên không vui, "Anh cảm thấy mèo rất đáng sợ sao?"
Rõ ràng mèo là động vật đáng yêu nhất thế giới nha o(^`)o
"Không phải," Tần Trường An lắc đầu, "Mèo là động vật anh thích nhất."
Sau khi nói ra, Tần Trường An mới có chút nghi ngờ, hắn vẫn tương đối thích những động vật uy mãnh một chút, không nghĩ tới buột miệng thốt ra lại là thích mèo nhất......
Hắn giải thích, "Chỉ là nơi này dù sao cũng là nghĩa trang, cho nên mới hỏi em có sợ không."
Diệu Diệu lại cảm thấy Tần Trường An rất có ánh mắt, cô hơi rầm rì, "Không sợ."
Tha cho hắn ╯^╰
"......" Sau khi Diệu Diệu biết hắn không cảm thấy mèo đáng sợ, thì không hề tức giận, nói với hắn lần trước cô gặp được một con mèo đen.
"Con mèo đó rất thông minh a, giống như có thể nghe hiểu tiếng người, hơn nữa rất đáng yêu, có một loại... ừm, khí thế của hoàng tử."
Thần sắc trên mặt Tần Trường An có chút quỷ dị.
Hai người dẫm phải cành khô phát ra tiếng kẽo kẹt, nhưng hai người đều không để ý, Tần Trường An hỏi, "... Em cảm thấy con mèo đen kia rất đẹp?"
Diệu Diệu sung sướng gật đầu, "Đúng vậy."
Đầu năm nay, mèo có 1% đáng yêu của Diệu Diệu cũng không nhiều lắm ~
Không phải ai cũng có thể so sánh với Diệu Diệu, Diệu Diệu giả mô giả dạng thở dài.
Tần Trường An dừng lại một lát, nhẹ giọng hỏi, "Em cảm thấy com mèo đen kia rất tuấn tú?"
Mèo đen... Rất tuấn tú?
Diệu Diệu nhớ lại tiếp tục gật đầu, đánh giá, "Nam thần!"
Khụ khụ khụ!
Người bên cạnh đột nhiên che miệng, ánh mắt sáng lên, giống như muốn cười lại nhịn xuống.
Nam thần a...
Hắn nhìn trộm cô, giả vờ bình tĩnh, "Khụ, vậy em thích nó không?"
"Thích nha." Diệu Diệu vòng qua phía trước, trả lời, đều là mèo con trong tộc sao cô lại không thích?
"...... Thích bao nhiêu?"
"...Rất thích."
"...Nối lại?"
Diệu Diệu cảm thấy hắn có chút kỳ quái, "Diệu Diệu rất thích mèo đen."
"........."
Tần Trường An không nhịn được, khóe miệng cong lên, toàn thân đều mang theo ý cười, ngay cả không khí cũng giống như đang vui mừng khôn xiết.
Hắn cũng thích cô.
—— Câu này Tần Trường An nghĩ không có một chút chột dạ nào.
Nhưng đã chậm, Diệu Diệu đã nghe thấy.
Nhưng thiên sứ nhỏ Diệu Diệu cũng không để ý, sờ sờ ba lô, lại lấy một viên triệu hoán thạch ra, "Vậy cho anh cái này."
Vừa khéo lúc trước cô mua thừa một viên, nghe nói còn là một đôi.
"......" Tần Trường An chính trực đột nhiên cảm thấy hơi mất mát.
Hắn cầm triệu hoán thạch, triệu hồi ra một con lừa màu mận chín.
Nó phát huy bản năng của giống đực, hí vang một tiếng, đuổi theo lừa nhỏ của Diệu Diệu.
Đáng tiếc lần này có nhiều người bên cạnh Kỷ Phong, cũng không ra khỏi thành, không có cách nào đánh. —— Hắn ta vừa bị giết tụt ba cấp, lại bị người của Chúng Thần Điện cho vào danh sách đen, đang nổi giận đùng đùng trong phòng họp của bang.
Kỷ Phong luôn luôn tự cho mình rất cao, hắn ta lớn lên không tồi, hơn nữa trong nhà có tiền, đi đến đâu cũng là người làm mưa làm gió, ở trong trò chơi cũng xuôi gió xuôi nước, đột nhiên gặp phải chuyện này, vừa không dám tin tưởng, vừa muốn nghiền người kia thành tro.
Mấy người có chức vụ trong bang hội và Lý Thanh Thanh đứng một bên, im lặng để hắn ta phát tiết, không dám khuyên, cho đến khi hắn ta nói muốn khai chiến với Chúng Thần Điện, có mấy người cũng không nhịn được nữa, "Cậu bình tĩnh một chút."
Không phải bọn họ nâng người khác hạ thấp bản thân, bọn họ không nghẹn khuất chắc, bọn họ cũng là người tham gia vào chuyện của Diệu Diệu, chuyện tới mức này, bọn họ đương nhiên cũng nghẹn khuất, không phải chưa có bang phái nào khai chiến với Chúng Thần Điện, mà hậu quả sau khi khai chiến đang đặt ở trước mặt, bọn họ có thể làm gì bây giờ?
Chúng Thần Điện am hiểu nhất là giết người rồi chạy trốn, cố tình những người bên trong còn có kỹ thuật tốt, vây không vây được, đánh không đánh lại, cấp của ai mà không phải luyện, ai nỡ?
"Bình tĩnh cái gì? Mẹ nó tôi còn chưa đủ bình tĩnh sao?!" Kỷ Phong dùng sức, đồ vật bùm bùm rơi đầy đất.
"TMD một bang chủ, bị người khác giết ba lần không thể báo thù, ngay cả phản bác cũng chưa dám phản bác, còn chưa đủ bình tĩnh?!"
"Nhưng thực lực của Chúng Thần Điện..."
Mấy người kia còn muốn nói thêm, lại bị Lý Thanh Thanh đánh gãy, "Không cần nghĩ quá bi quan."
Mọi người nhìn lại, Lý Thanh Thanh cười phân tích nói, "Kỳ thật nếu đánh chúng ta cũng không nhất định sẽ thua. Trước kia những bang hội đó khai chiến không đủ đột nhiên, để Chúng Thần Điện chuẩn bị thời gian." vài người một đội, ẩn thân đánh lén.
—— Đạo tặc am hiểu đánh lén và chạy trốn, một khi bọn họ có chuẩn bị, muốn vây quanh bọn họ sẽ rất khó khăn, chỉ có thể bị động chờ đạo tặc tới giết.
Nhưng trên thực tế, kỹ thuật tốt đến đâu, bị hơn mười hai mươi người vây quanh cũng tuyệt đối không sống được.
Nếu đủ đột nhiên, hoàn toàn có thể giết một đợt, mọi người trong Chúng Thần Điện đều tụt một cấp —— nếu kỹ thuật củ mục sư đủ tốt, còn có thể làm bọn họ sống lại tại chỗ, giết tụt thêm một cấp nữa, tình huống sẽ tốt hơn rất nhiều.
Cô ta phân tích nói có sách mách có chứng, làm ánh mắt mọi người đều hơi hơi tỏa sáng...
"Thanh Thanh nói không sai!" Kỷ Phong hưng phấn đồng ý, "Chúng ta bàn bạc thêm một chút."
"Nếu thật sự có thể thắng Chúng Thần Điện......" Lấy thanh danh của Chúng Thần Điện, bọn họ được lợi khẳng định không phải nhỏ tí tẹo.
Mấy người kia cũng nghĩ tới cảnh tượng đó, sắc mặt đều có chút hưng phấn.
Kỷ Phong ôm Lý Thanh Thanh hôn một cái, "Bảo bối nhỏ, em đúng là may mắn của anh."
Lý Thanh Thanh vội vàng đẩy hắn ta ra, mặt đỏ bừng, giận dữ nói, "Anh làm gì vậy!"
Kỷ Phong ôm cô ta, "Hôn em a!"
Mấy người còn lại cũng ồn ào theo, thậm chí còn vỗ tay, "Hôn đi! Hôn đi!"
Không khí lại trở nên sinh động, giống như sự cứng đờ lúc nãy giữa Kỷ Phong và Lý Thanh Thanh chưa từng tồn tại.
Phòng họp bang Long Đằng, mọi người bắt đầu bàn bạc.
Diệu Diệu cũng không biết bọn họ đang bàn bạc âm mưu quỷ kế gì, cũng hoàn toàn không để ý, biết Kỷ Phong đứng ở trong thành không ra, ngẫm lại dứt khoát đi đến khi nghĩa trang.
—— Khu nghĩa trang là nơi nhất định phải đi qua nếu muốn ra khỏi thành hơn nữa lúc trước cô còn được thưởng rất phong phú ở đây, làm cô cảm thấy rất tò mò, cảm thấy ở đây còn có nhiệm vụ khác, chỉ là tất cả mọi người đều không biết cách nhận nhiệm vụ.
Diệu Diệu cũng không nói dối Tần Trường An, đương nhiên, cũng không bắt buộc phải chia sẻ với hắn, chỉ hỏi hắn có việc gì không, cô sẽ đến khu nghĩa trang một lúc.
Tần Trường An đương nhiên không có việc gì, có chuyện gì có thể quan trọng hơn Diệu Diệu? Không tồn tại.
Diệu Diệu nhìn xung quanh, giống như đang tìm gì đó.
Tần Trường An không cất lừa đi, một người một lừa động tác cực kỳ nhất trí, đều đi tới nơi mình coi trọng, chỉ là một lừa trong miệng ngậm mấy cây cỏ xanh, một người lấy ra một viên kẹo.
"Nhìn gì vậy?" Tần Trường An cố ý lấy lòng, làm ra chuyện từ trước tới nay chưa từng làm, "Có muốn ăn kẹo không?"
Diệu Diệu hơi mở to mắt, nhìn viên kẹo được đưa đến bên miệng, nhìn hắn hai lần, mới mở miệng, giống như công chúa mèo đang đánh giá sen, cảm thấy người này cũng được, mới có thể kiêu ngạo meo meo một tiếng, cho phép sen đút thức ăn "A ——"
Cô ăn kẹo, đầu lưỡi nhỏ không cẩn thận quét qua ngón tay hắn, Tần Trường An giật mình, đột nhiên nổi da gà, lùi về phía sau vài bước, mặt cũng nóng lên.
Diệu Diệu không hiểu nhìn nhìn, cắn cắn kẹo, hưởng thụ híp mắt, "Làm sao vậy?"
Đại thần Mộ Quang một bàn tay đặt ở phía sau, đầu ngón tay nóng rực, vừa nóng vừa tê dại, lông mày giống như cũng có ý thức, mặt mày hớn hở.
Hắn chạm chạm đầu ngón tay, giống như còn có thể cảm nhận được cảm giác lúc nãy, hô hấp hơi rối loạn, "Khụ, không có gì, anh chỉ muốn nói, anh còn có kẹo, còn muốn ăn nữa không?"
"Đợi lát nữa ~" Diệu Diệu còn chưa ăn xong nha.
"......." Đại thần Mộ Quang cảm thấy có thể mình sắp xong đời—— hắn cảm thấy, làm một tên lưu manh rất khó, làm một đại thần chính trực thật mẹ nó khó.
"......" May mà Diệu Diệu không biết hắn nghĩ gì.
Hai người vừa nói vừa đi vào bên trong, mèo đen bên trong dần dần nhiều hơn, ngồi xổm trên bia mộ, nhìn bọn họ chằm chằm, có vẻ hơi lạnh người.
Tần Trường An nhìn Diệu Diệu đang đi bên trái mình, hắn đến gần hơn một chút, giống như cho cô thêm dũng khí, "Em có sợ không?"
"Sợ?" Diệu Diệu cắn kẹo, có hơi không hiểu, đối diện với đôi mắt hắn, mới hiểu được hắn đang nói gì, đột nhiên không vui, "Anh cảm thấy mèo rất đáng sợ sao?"
Rõ ràng mèo là động vật đáng yêu nhất thế giới nha o(^`)o
"Không phải," Tần Trường An lắc đầu, "Mèo là động vật anh thích nhất."
Sau khi nói ra, Tần Trường An mới có chút nghi ngờ, hắn vẫn tương đối thích những động vật uy mãnh một chút, không nghĩ tới buột miệng thốt ra lại là thích mèo nhất......
Hắn giải thích, "Chỉ là nơi này dù sao cũng là nghĩa trang, cho nên mới hỏi em có sợ không."
Diệu Diệu lại cảm thấy Tần Trường An rất có ánh mắt, cô hơi rầm rì, "Không sợ."
Tha cho hắn ╯^╰
"......" Sau khi Diệu Diệu biết hắn không cảm thấy mèo đáng sợ, thì không hề tức giận, nói với hắn lần trước cô gặp được một con mèo đen.
"Con mèo đó rất thông minh a, giống như có thể nghe hiểu tiếng người, hơn nữa rất đáng yêu, có một loại... ừm, khí thế của hoàng tử."
Thần sắc trên mặt Tần Trường An có chút quỷ dị.
Hai người dẫm phải cành khô phát ra tiếng kẽo kẹt, nhưng hai người đều không để ý, Tần Trường An hỏi, "... Em cảm thấy con mèo đen kia rất đẹp?"
Diệu Diệu sung sướng gật đầu, "Đúng vậy."
Đầu năm nay, mèo có 1% đáng yêu của Diệu Diệu cũng không nhiều lắm ~
Không phải ai cũng có thể so sánh với Diệu Diệu, Diệu Diệu giả mô giả dạng thở dài.
Tần Trường An dừng lại một lát, nhẹ giọng hỏi, "Em cảm thấy com mèo đen kia rất tuấn tú?"
Mèo đen... Rất tuấn tú?
Diệu Diệu nhớ lại tiếp tục gật đầu, đánh giá, "Nam thần!"
Khụ khụ khụ!
Người bên cạnh đột nhiên che miệng, ánh mắt sáng lên, giống như muốn cười lại nhịn xuống.
Nam thần a...
Hắn nhìn trộm cô, giả vờ bình tĩnh, "Khụ, vậy em thích nó không?"
"Thích nha." Diệu Diệu vòng qua phía trước, trả lời, đều là mèo con trong tộc sao cô lại không thích?
"...... Thích bao nhiêu?"
"...Rất thích."
"...Nối lại?"
Diệu Diệu cảm thấy hắn có chút kỳ quái, "Diệu Diệu rất thích mèo đen."
"........."
Tần Trường An không nhịn được, khóe miệng cong lên, toàn thân đều mang theo ý cười, ngay cả không khí cũng giống như đang vui mừng khôn xiết.
Hắn cũng thích cô.
/234
|