Thừa dịp hắn không để ý, Boss vừa qua thời gian bị choáng, giơ pháp trượng của mình lên cho hắn một chiêu bạo kích.
Người chơi trên đỉnh đầu có hai chữ "Mộ Quang" nhíu nhíu mày, vốn dĩ đã bị mất 2/3 máu lại giảm xuống hơn một nửa, không phân tâm nữa, sử dụng một kỹ năng khống chế với Boss.
Sợ con mèo ngu xuẩn kia lại làm ra chuyện gì, tay trái vẫn luôn để bên dưới của Tần Trường An đột nhiên hơi hơi động, một chủy thủ hình dạng kỳ quái đột nhiên xuất hiện trong tay, ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua, làm Boss bị thương cùng với chủy thủ bên tay phải.
Một con số màu đỏ hiện ra trên đầu Boss, giống như bị đánh đau, Boss đột nhiên rít gào một tiếng, ánh mắt đỏ lên, dường như muốn dùng kỹ năng cuối cùng, lại bị kỹ năng khống chế của hắn chặn lại.
Lâu đài dưới lòng đất, cuộc chém giết không tiếng động đang xảy ra.
Nếu lúc này có người chơi ở đây, chỉ sợ sẽ kinh ngạc trừng mắt. Đây không giống như một cuộc chém giết, mà càng giống một loại biểu diễn, động tác của người chơi mặc đồ đen không nhiều không ít, chỉ thấy máu của hai bên đang không ngừng giảm xuống, chủy thủ mang theo ánh sáng lạnh lẽo không tiếng động càng thêm sáng ngời.
Không biết qua bao lâu, Boss chỉ còn một chút máu, chỉ cần một chém là có thể thành công.
Người mặc đồ đen tấn công càng thêm sắc bén, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, con Boss này lại không chết sợ là hắn cũng không chịu được bao lâu nữa...
Đúng lúc này.
Đột nhiên.
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên trên đỉnh đầu, hình như là giọng của một cô gái.
Thứ gì??!
Trốn!
Hắn ngẩng đầu theo phản xạ, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ, chỉ trong chớp nhoáng, đã có thứ gì đó rơi xuống dưới, bùm một tiếng ——
Cùng với tiếng gãy xương là sự đau nhức truyền đến, âm thanh nhắc nhở của hệ thống không ngừng vang lên, "Người chơi Công Chúa Lê công kích, ngài..."
"...Nhân vật đã tử vong."
Một người một Boss đồng thời phải chịu sự công kích của đạn pháo từ trên trời rơi xuống, chưa kịp kêu lên một tiếng đã lặng im ngã xuống mặt đất, vật phẩm rơi đầy đất.
Khi đôi mắt chỉ còn hai màu đen trắng, Tần Trường An hoảng hốt thấy, một đạo tặc nhỏ đang đứng trên vị trí của mình, ánh sáng tăng cấp không ngừng nhấp nháy.
Tần Trường An: "........."
Kjông phải nên thăng cấp sao?! Mẹ nó đây là Boss cấp 55 a!
Đạo tặc kia nhìn nhìn xung quanh, giống như hiểu ra, có chút hưng phấn ôm con mèo nhỏ lên hôn...
Mà con mèo kia... Nó không thèm chú ý tới hắn đã bị đè chết, thậm chí không chú ý tới cơ thể đã dần dần trở nên trong suốt của mình, cổ họng khò khè, giống như lơ đãng hơi hơi cúi đầu cọ cọ.
Tần Trường An: "........."
Gương mặt Mộ Quang đại thần nóng lên, thiếu chút nữa nhảy dựng lên trực tiếp chọc chết con mèo lưu manh kia, sau đó đã thấy đen thui, sau đó xuất hiện trên một ngôi mộ.
Bóng dáng con mèo kia cũng chợt lóe đi vào trong cơ thể hắn.
Chạng vạng, hoàng hôn.
Một người đàn ông sững sờ ở nơi đó thật lâu thật lâu, cuối cùng đột nhiên cắn đầu lưỡi, mặt đỏ bừng, đá vào cái cây bên cạnh.
Lúc này Diệu Diệu ở dưới lòng đất đang có chút kích động.
Vừa rồi mèo đen dẫn cô đi về phía trước, đi tới một ngôi mộ, ngôi mộ kia cũng không khác biệt, nhưng mèo đen dùng móng vuốt cào cào chỗ cỏ dại bên cạnh, lại viết gì đó lên bia mộ, kêu hai tiếng, một cửa động đột nhiên xuất hiện.
"........." Mèo đen meo một tiếng, dẫn đầu đi xuống, ý bảo cô đuổi theo.
Diệu Diệu nghĩ nghĩ, cũng chui vào theo.
Một chân dẫm vào không khí, cả người rơi xuống, đột nhiên không kịp chuẩn bị hét to một tiếng, cho rằng lần này có lẽ sẽ bị ngã chết, không nghĩ tới lại rơi xuống thứ gì đó, mông tê rần, âm thanh nhắc nhở củ hệ thống vang lên.
Cô không nghe kỹ, chỉ lo xoa mông, khi ngẩng đầu lên mới phát hiện, chắc chắn là do cô may mắn!
—— Ánh sáng trắng nhấp nháy liên tiếp lóe năm sáu lần!
Lúc này Diệu Diệu mới cẩn thận nghe hệ thống nhắc nhở, nói là "Chúc mừng người chơi lần đầu giết chết du đãng giả Sakha, đạt được danh hiệu thẩm phán Sakha."
Thẩm phán Sakha: Công kích tăng thêm 15%
"Chúc mừng người chơi tăng lên 43 cấp..."
"Chúc mừng người chơi tăng lên 46 cấp..."
"Chúc mừng..."
Du đãng giả Sakha?
Diệu Diệu nhìn nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy thi thể của Boss nằm bên cạnh, trang bị lấp lánh cũng rơi đầy đất, nhìn ánh sáng đủ mọi màu sắc kia, thậm chí còn có một trang bị màu tím, màu tím là cấp cao nhất, xác suất xuất hiện rất thấp, xem phẩm chất mấy thứ này, con Boss này ít nhất hơn năm mươi cấp!
Diệu Diệu dùng thuật giám định với com Boss đã chết này, —— du đãng giả Sakha, Boss dã ngoại cấp 55.
Diệu Diệu ngốc một lát, đột nhiên mở miệng, "Mình thật là giỏi nha."
Ừm, thiệt tình thực lòng, chỉ có chút đắc ý nho nhỏ ~
Quái trong《 Dị giới 》chia làm bình thường, tinh anh, thủ lĩnh —— cuối cùng mới là Boss, mạnh hơn những con khác rất hiền. Bây giờ người chơi đang dừng lại ở mốc 60 cấp chuyển chức, qua 60 cấp thành công chuyển chức còn chưa có ai.
Nói như thế, ngay cả Kỷ Phong, Lê gia Thanh Thanh và mấy người cấp cao nhất trong bang hội cũng chỉ tới cấp 59, nếu tới đánh Boss dã ngoại này, ít nhất cũng phải dùng mấy đội nhỏ...... Nhưng mà loại Boss này lại bị cô nhẹ nhàng giết chết nha ╯^╰
Diệu Diệu sờ sờ mông mình, liên tục hôn hôn mèo đen mang cô tới đây, đắc ý nghĩ, trách không được mà bị đau mông, —— Boss da dày thịt béo, không nên đau sao.
Cô còn nghĩ nghĩ xong, mèo đen trong ngực lại đột nhiên biến mất...... Đúng vậy, không phải chạy, mà là rõ ràng biến thành trong suốt, giống như sau khi giết quái, thi thể quái sẽ biến mất.
Diệu Diệu sửng sốt, hóa ra con mèo đen này là đạo cụ? Hoặc là quái dẫn đường? Gặp được Boss sẽ biến mất?
Diệu Diệu cũng không nghĩ nhiều, loại NPC hoàn thành nhiệm vụ rồi sẽ tự động biến mất có rất nhiều, đáng tiếc con mèo đen này còn rất đẹp trai, có vài phần phong thái của anh mèo đen hàng xóm năm đó cô yêu thầm.
Diệu Diệu bắt đầu sắp xếp vật phẩm trang bị trên đất, trang bị phong phú ngoài dự đoán, không nói đến kinh nghiệm, ước chừng giúp cô tăng năm, sáu cấp—— đương nhiên, càng lên cao càng cần nhiều kinh nghiệm, nếu cô cùng cấp với con Boss này, số kinh nghiệm này cũng chỉ đủ tăng hai cấp.
Ngoại trừ mấy thứ đó còn có một quyển sách kỹ năng, rất nhiều trang bị, bốn kiện cao cấp, trong đó ba kiện đều là của đạo tặc, Diệu Diệu chọn tới chọn lui, còn chọn được một bộ hoàn chỉnh của đạo tặc, cô vừa lòng đeo chiếc nhẫn màu bạc kia vào tay mình, đẹp, cô thích.
Chỉ là cô không nhìn kỹ, cái nhẫn của đạo tặc màu tím mà cô thích, ở một góc, có một hàng chữ nho nhỏ, —— người chế tác: Mộ Quang.
Thay xong trang bị, thuộc tính của Diệu Diệu đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, trên người cô có năm kiện trang bị cao cấp, người chơi có trang bị tốt nhất trong bang cũng chỉ như vậy.
Trong số đó còn có một chiếc huy chương, Diệu Diệu dùng thuật giám định, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, huy chương kỳ lạ, hình như đã nhìn thấy ở đâu đó, hội trưởng hiệp hội ma pháp Lanton cảm thấy rất quen mắt...
Còn có vài thứ kỳ quái không biết tác dụng, Diệu Diệu nhặt hết vào ba lô, đánh giá một chút, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Trên đường phố Thành Thự Quang, trong một quán rượu nhỏ.
Dưới ánh đèn tối tăm, một nữ đạo tặc đột nhiên xuất hiện, đạo tặc bị áo choàng to rộng che kín, càng có vẻ nhỏ xinh đáng yêu, chớp chớp mắt, đi ra ngoài quán rượu nhỏ.
Bà chủ đang pha một ly Bloody Mary, tiếng nói khàn khàn, hoan nghênh đã đến.
Thành Thự Quang là nơi người chơi hoạt động đông đúc nhất, là một tòa thành tương đối hiện đại, đường phố sạch sẽ mà chỉnh tề, quán nhỏ trên đường phố có cửa sổ sát đất, trên đường người đến người đi, còn có người ngồi xổm bày quán nhỏ, mua bán đủ loại trang bị và nguyên liệu.
—— So với khu đấu giá hệ thống, nơi này sẽ rẻ hơn, nhưng có hơi phiền phức.
Diệu Diệu cũng không định bày quán, bèn đi đến thị trường giao dịch, treo quyển sách kỹ năng mình không dùng và trang bị cao cấp kia lên.
Sau đó nhớ tới cái huy chương kia, cảm thấy hơi tò mò, bèn tớ hiệp hội ma pháp thử xem.
Khi cô vừa đi ngang qua, hai người đàn ông đang ngồi ăn cơm trong quán ăn nhỏ ngẩng đầu lên, nhìn qua, rùng mình, "Đây không phải là người đàn bà kia?"
Bang chúng đối diện cũng nhìn nhiều hai lần, "Mẹ nó đúng vậy, cô ta còn không biết xấu hổ quay về?"
Gã buông đũa xuống, "Đi, nói với bọn họ, chúng ta đuổi theo trước."
Đồng dạng nhìn thấy cô còn có hai người.
Chỉ là một nam một nữ này lại mở to hai mắt nhìn, nhìn chủy thủ trong tay nữ đạo tặc kia.
Trời ơi, kia kia kia... Cái chủy thủ kia mẹ nó sao lại quen mắt như vậy a?!
Người chơi trên đỉnh đầu có hai chữ "Mộ Quang" nhíu nhíu mày, vốn dĩ đã bị mất 2/3 máu lại giảm xuống hơn một nửa, không phân tâm nữa, sử dụng một kỹ năng khống chế với Boss.
Sợ con mèo ngu xuẩn kia lại làm ra chuyện gì, tay trái vẫn luôn để bên dưới của Tần Trường An đột nhiên hơi hơi động, một chủy thủ hình dạng kỳ quái đột nhiên xuất hiện trong tay, ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua, làm Boss bị thương cùng với chủy thủ bên tay phải.
Một con số màu đỏ hiện ra trên đầu Boss, giống như bị đánh đau, Boss đột nhiên rít gào một tiếng, ánh mắt đỏ lên, dường như muốn dùng kỹ năng cuối cùng, lại bị kỹ năng khống chế của hắn chặn lại.
Lâu đài dưới lòng đất, cuộc chém giết không tiếng động đang xảy ra.
Nếu lúc này có người chơi ở đây, chỉ sợ sẽ kinh ngạc trừng mắt. Đây không giống như một cuộc chém giết, mà càng giống một loại biểu diễn, động tác của người chơi mặc đồ đen không nhiều không ít, chỉ thấy máu của hai bên đang không ngừng giảm xuống, chủy thủ mang theo ánh sáng lạnh lẽo không tiếng động càng thêm sáng ngời.
Không biết qua bao lâu, Boss chỉ còn một chút máu, chỉ cần một chém là có thể thành công.
Người mặc đồ đen tấn công càng thêm sắc bén, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, con Boss này lại không chết sợ là hắn cũng không chịu được bao lâu nữa...
Đúng lúc này.
Đột nhiên.
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên trên đỉnh đầu, hình như là giọng của một cô gái.
Thứ gì??!
Trốn!
Hắn ngẩng đầu theo phản xạ, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ, chỉ trong chớp nhoáng, đã có thứ gì đó rơi xuống dưới, bùm một tiếng ——
Cùng với tiếng gãy xương là sự đau nhức truyền đến, âm thanh nhắc nhở của hệ thống không ngừng vang lên, "Người chơi Công Chúa Lê công kích, ngài..."
"...Nhân vật đã tử vong."
Một người một Boss đồng thời phải chịu sự công kích của đạn pháo từ trên trời rơi xuống, chưa kịp kêu lên một tiếng đã lặng im ngã xuống mặt đất, vật phẩm rơi đầy đất.
Khi đôi mắt chỉ còn hai màu đen trắng, Tần Trường An hoảng hốt thấy, một đạo tặc nhỏ đang đứng trên vị trí của mình, ánh sáng tăng cấp không ngừng nhấp nháy.
Tần Trường An: "........."
Kjông phải nên thăng cấp sao?! Mẹ nó đây là Boss cấp 55 a!
Đạo tặc kia nhìn nhìn xung quanh, giống như hiểu ra, có chút hưng phấn ôm con mèo nhỏ lên hôn...
Mà con mèo kia... Nó không thèm chú ý tới hắn đã bị đè chết, thậm chí không chú ý tới cơ thể đã dần dần trở nên trong suốt của mình, cổ họng khò khè, giống như lơ đãng hơi hơi cúi đầu cọ cọ.
Tần Trường An: "........."
Gương mặt Mộ Quang đại thần nóng lên, thiếu chút nữa nhảy dựng lên trực tiếp chọc chết con mèo lưu manh kia, sau đó đã thấy đen thui, sau đó xuất hiện trên một ngôi mộ.
Bóng dáng con mèo kia cũng chợt lóe đi vào trong cơ thể hắn.
Chạng vạng, hoàng hôn.
Một người đàn ông sững sờ ở nơi đó thật lâu thật lâu, cuối cùng đột nhiên cắn đầu lưỡi, mặt đỏ bừng, đá vào cái cây bên cạnh.
Lúc này Diệu Diệu ở dưới lòng đất đang có chút kích động.
Vừa rồi mèo đen dẫn cô đi về phía trước, đi tới một ngôi mộ, ngôi mộ kia cũng không khác biệt, nhưng mèo đen dùng móng vuốt cào cào chỗ cỏ dại bên cạnh, lại viết gì đó lên bia mộ, kêu hai tiếng, một cửa động đột nhiên xuất hiện.
"........." Mèo đen meo một tiếng, dẫn đầu đi xuống, ý bảo cô đuổi theo.
Diệu Diệu nghĩ nghĩ, cũng chui vào theo.
Một chân dẫm vào không khí, cả người rơi xuống, đột nhiên không kịp chuẩn bị hét to một tiếng, cho rằng lần này có lẽ sẽ bị ngã chết, không nghĩ tới lại rơi xuống thứ gì đó, mông tê rần, âm thanh nhắc nhở củ hệ thống vang lên.
Cô không nghe kỹ, chỉ lo xoa mông, khi ngẩng đầu lên mới phát hiện, chắc chắn là do cô may mắn!
—— Ánh sáng trắng nhấp nháy liên tiếp lóe năm sáu lần!
Lúc này Diệu Diệu mới cẩn thận nghe hệ thống nhắc nhở, nói là "Chúc mừng người chơi lần đầu giết chết du đãng giả Sakha, đạt được danh hiệu thẩm phán Sakha."
Thẩm phán Sakha: Công kích tăng thêm 15%
"Chúc mừng người chơi tăng lên 43 cấp..."
"Chúc mừng người chơi tăng lên 46 cấp..."
"Chúc mừng..."
Du đãng giả Sakha?
Diệu Diệu nhìn nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy thi thể của Boss nằm bên cạnh, trang bị lấp lánh cũng rơi đầy đất, nhìn ánh sáng đủ mọi màu sắc kia, thậm chí còn có một trang bị màu tím, màu tím là cấp cao nhất, xác suất xuất hiện rất thấp, xem phẩm chất mấy thứ này, con Boss này ít nhất hơn năm mươi cấp!
Diệu Diệu dùng thuật giám định với com Boss đã chết này, —— du đãng giả Sakha, Boss dã ngoại cấp 55.
Diệu Diệu ngốc một lát, đột nhiên mở miệng, "Mình thật là giỏi nha."
Ừm, thiệt tình thực lòng, chỉ có chút đắc ý nho nhỏ ~
Quái trong《 Dị giới 》chia làm bình thường, tinh anh, thủ lĩnh —— cuối cùng mới là Boss, mạnh hơn những con khác rất hiền. Bây giờ người chơi đang dừng lại ở mốc 60 cấp chuyển chức, qua 60 cấp thành công chuyển chức còn chưa có ai.
Nói như thế, ngay cả Kỷ Phong, Lê gia Thanh Thanh và mấy người cấp cao nhất trong bang hội cũng chỉ tới cấp 59, nếu tới đánh Boss dã ngoại này, ít nhất cũng phải dùng mấy đội nhỏ...... Nhưng mà loại Boss này lại bị cô nhẹ nhàng giết chết nha ╯^╰
Diệu Diệu sờ sờ mông mình, liên tục hôn hôn mèo đen mang cô tới đây, đắc ý nghĩ, trách không được mà bị đau mông, —— Boss da dày thịt béo, không nên đau sao.
Cô còn nghĩ nghĩ xong, mèo đen trong ngực lại đột nhiên biến mất...... Đúng vậy, không phải chạy, mà là rõ ràng biến thành trong suốt, giống như sau khi giết quái, thi thể quái sẽ biến mất.
Diệu Diệu sửng sốt, hóa ra con mèo đen này là đạo cụ? Hoặc là quái dẫn đường? Gặp được Boss sẽ biến mất?
Diệu Diệu cũng không nghĩ nhiều, loại NPC hoàn thành nhiệm vụ rồi sẽ tự động biến mất có rất nhiều, đáng tiếc con mèo đen này còn rất đẹp trai, có vài phần phong thái của anh mèo đen hàng xóm năm đó cô yêu thầm.
Diệu Diệu bắt đầu sắp xếp vật phẩm trang bị trên đất, trang bị phong phú ngoài dự đoán, không nói đến kinh nghiệm, ước chừng giúp cô tăng năm, sáu cấp—— đương nhiên, càng lên cao càng cần nhiều kinh nghiệm, nếu cô cùng cấp với con Boss này, số kinh nghiệm này cũng chỉ đủ tăng hai cấp.
Ngoại trừ mấy thứ đó còn có một quyển sách kỹ năng, rất nhiều trang bị, bốn kiện cao cấp, trong đó ba kiện đều là của đạo tặc, Diệu Diệu chọn tới chọn lui, còn chọn được một bộ hoàn chỉnh của đạo tặc, cô vừa lòng đeo chiếc nhẫn màu bạc kia vào tay mình, đẹp, cô thích.
Chỉ là cô không nhìn kỹ, cái nhẫn của đạo tặc màu tím mà cô thích, ở một góc, có một hàng chữ nho nhỏ, —— người chế tác: Mộ Quang.
Thay xong trang bị, thuộc tính của Diệu Diệu đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, trên người cô có năm kiện trang bị cao cấp, người chơi có trang bị tốt nhất trong bang cũng chỉ như vậy.
Trong số đó còn có một chiếc huy chương, Diệu Diệu dùng thuật giám định, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, huy chương kỳ lạ, hình như đã nhìn thấy ở đâu đó, hội trưởng hiệp hội ma pháp Lanton cảm thấy rất quen mắt...
Còn có vài thứ kỳ quái không biết tác dụng, Diệu Diệu nhặt hết vào ba lô, đánh giá một chút, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Trên đường phố Thành Thự Quang, trong một quán rượu nhỏ.
Dưới ánh đèn tối tăm, một nữ đạo tặc đột nhiên xuất hiện, đạo tặc bị áo choàng to rộng che kín, càng có vẻ nhỏ xinh đáng yêu, chớp chớp mắt, đi ra ngoài quán rượu nhỏ.
Bà chủ đang pha một ly Bloody Mary, tiếng nói khàn khàn, hoan nghênh đã đến.
Thành Thự Quang là nơi người chơi hoạt động đông đúc nhất, là một tòa thành tương đối hiện đại, đường phố sạch sẽ mà chỉnh tề, quán nhỏ trên đường phố có cửa sổ sát đất, trên đường người đến người đi, còn có người ngồi xổm bày quán nhỏ, mua bán đủ loại trang bị và nguyên liệu.
—— So với khu đấu giá hệ thống, nơi này sẽ rẻ hơn, nhưng có hơi phiền phức.
Diệu Diệu cũng không định bày quán, bèn đi đến thị trường giao dịch, treo quyển sách kỹ năng mình không dùng và trang bị cao cấp kia lên.
Sau đó nhớ tới cái huy chương kia, cảm thấy hơi tò mò, bèn tớ hiệp hội ma pháp thử xem.
Khi cô vừa đi ngang qua, hai người đàn ông đang ngồi ăn cơm trong quán ăn nhỏ ngẩng đầu lên, nhìn qua, rùng mình, "Đây không phải là người đàn bà kia?"
Bang chúng đối diện cũng nhìn nhiều hai lần, "Mẹ nó đúng vậy, cô ta còn không biết xấu hổ quay về?"
Gã buông đũa xuống, "Đi, nói với bọn họ, chúng ta đuổi theo trước."
Đồng dạng nhìn thấy cô còn có hai người.
Chỉ là một nam một nữ này lại mở to hai mắt nhìn, nhìn chủy thủ trong tay nữ đạo tặc kia.
Trời ơi, kia kia kia... Cái chủy thủ kia mẹ nó sao lại quen mắt như vậy a?!
/234
|