Sau đó Tần Trường An phản ứng lại, vui mừng ngẩng đầu, "Từ từ, ta biến thành người?!"
"Thật hay giả?" Không phải hắn đang nằm mơ đi?
Diệu Diệu duỗi tay chọc chọc ngực hân, lại nhéo nhéo nhân ngư tuyến... Kinh hỉ cười, khẳng định nói, "Thật sự!"
Ôn ôn, vuốt rất thoải mái, tuyệt đối không giả!...... Tay cô không tự giác lại nhéo nhéo cơ bụng hắn ⊙ω⊙
Sờ thật thích a.
Tần Trường An: "........."
Tần Trường An bị cô làm cho sửng sốt, cổ họng giật giật, nắm lấy tay nàng, "... Đừng."
Hắn không tự chủ tốt như vậy.
Diệu Diệu chớp chớp mắt, vừa chớp mắt vừa thu tay lại, "Đừng cái gì?"
Đừng buông ra... Trong đầu Tần Trường An xuất hiện ý niệm này, đặc biệt là khi Diệu Diệu định thu tay lại, Tần Trường An phản xạ cầm chặt tay cô lại.
"........." Hắn hơi hổ thẹn, nhưng chỉ trong chốc lát, Thực Ô da dày thịt béo đã nuốt luôn cả ngượng ngùng, hắn càng gần một bước, hai tay ôm lấy eo cô, nhấc cô từ trên tảng đá xuống dưới, để cô dẫm lên chân hắn, thấp giọng nhỏ nhẹ, "Không vội rời đi, em còn chưa trả lời ta, có muốn làm giống cái của ta không?"
Hắn đã biến thành người thì còn gì phải sơn?! Hắn là người yêu Diệu Diệu nhất, giao Diệu Diệu cho người khác hắn không thể yên tâm.
Hắn chôn đầu trong ngực cô, "Xoát mao chi ân, lấy thân báo đáp, về sau ta chính là của em."
—— Vừa rồi cô còn tắm cho hắn, ân tình lớn như vậy, nếu hắn không lấy thân báo đáp thì còn là người nữa không?!
"Xoát mao chi ân... Là cái gì?" Diệu Diệu chớp chớp mắt.
Hắn nhướng mày, có chút chột dạ, "Em giúp tôi làm sạch lông chim a."
Lông chim đối với tộc của bọn họ quan trọng cỡ nào a, xoát mao chi ân bốn bỏ làm năm tương đương với ân cứu mạng. Thực Ô nghiêm trang suy nghĩ.
Diệu Diệu nghĩ tới vừa nãy mình tắm cho hắn có bao nhiêu sạch sẽ, lỗ tai giật giật, ho khan, có chút ngượng ngùng, "Tôi làm tốt như vậy nha?"
Nếu nhớ không lầm, cô không làm tốt lắm a.
"Đó là đương nhiên." Tần Trường An gật đầu. "Không ai làm tốt hơn em, cho nên ta nhất định phải báo đáp em."
Thấy hắn kiên định như vậy, Diệu Diệu cũng dao động, tựa hồ ngượng ngùng, đỏ mặt, "Ai nha, vậy anh cũng không cần để ý, báo đáp cái gì ân nha..."
Cô nhỏ giọng nói, "Diệu, Diệu Diệu thông tuệ nhạy bén như vậy, làm tốt mọi chuyện là điều đương nhiên, chuyện này với Diệu Diệu mà nói chỉ là việc rất nhỏ."
Đúng vậy, Diệu Diệu ưỡn bộ ngực nhỏ, Diệu Diệu vẫn luôn lợi hại như vậy 〃〃
"Chuyện nhỏ như vậy sao có thể lấy thân báo đáp?!" Diệu Diệu có chút rụt rè, thật lòng gật đầu.
"Không," Thực Ô đối diện với tầm mắt của cô, "Cần."
"Diệu Diệu, em không biết sao." Đôi mắt Tần Trường An sáng quắc, phảng phất muốn nhìn tận đáy lòng cô.
Hắn nói, "Ta thích em."
Từ lúc mới gặp, từ ánh mắt đầu tiên.
Lấy thân báo đáp là ước mơ của hắn.
Tim Diệu Diệu đột nhiên đập nhanh hơn.
Tĩnh một hồi, Diệu Diệu vẫy vẫy tay với hắn, làm hắn cúi đầu, nhỏ giọng nói bên tai hắn, vui vẻ nói, "... Ta cũng thích anh."
—— Ai nha, hắn thật tinh mắt a! ( ̄▽ ̄)~*
Người mình thích cũng thích chính mình, đáp ứng làm giống cái của mình, đây là xác suất nhỏ bé cỡ nào, không có chuyện gì vui hơn chuyện này.
"Diệu Diệu..." Tần Trường An đuôi lông mày khóe mắt đều hưng phấn, không biết làm cách nào để biểu đạt sự vui mừng của mình, dưới sự kích động, tiến lên một bước trực tiếp hôn cô.
Hai đôi môi chạm nhau, cảm giác vui sướng không thể diễn tả thành lời.
Hai người không hẹn mà cùng, từ ngây ngô đến thuần thục, từ ôn nhu đến kịch liệt không khống chế được.
Cánh tay hắn ôm eo cô dựa sát vào mình, thân thể hai người dựa sát vào nhau trong làn nước, hô hấp càng ngày càng dồn dập, không khí đều nóng cháy.
Có thể chỉ trong chốc lát, cũng có thể qua thật lâu thật lâu, đôi môi hai người như bị keo dính chặt, hơi hơi tách ra lại nhanh chóng dính vào nhau, đến khi mặt trời ngả về tây, đến khi hai người đều không thở nổi, đến khi sắc mặt đỏ bừng mới tách ra.
Hai trán chạm vào nhau, trong ánh mắt đều là bóng dáng của đối phương.
Khi hơi thở Diệu Diệu từ từ bình thường lại, mới phát hiện tay của mình từ phía sau đã đi tới trước ngực hắn, đi xuống vỗ về chơi đùa...Cô cũng không thu tay lại, mà đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm môi hắn, nhỏ giọng, "Một lần nữa?"
"......" Đây tuyệt đối xem như trêu chọc.
Ai có thể nhịn được?! Dù sao Tần Trường An không nhịn được.
"Ừ." Hắn hô hấp dồn dập, cảm giác máu lập tức sôi trào, không trả lời, lại trực tiếp cúi đầu, hôn xuống.
Một lần, hai lần, ba lần, năm sáu lần.
Nếu không phải hai con sói ngu ngốc tới quấy rầy bọn họ, hắn chỉ sợ còn có thể tiếp tục. Tần Trường An ôm Diệu Diệu vào trong ngực mình, híp mắt nhìn qua.
Tóc xám trợn mắt há mồm, thiếu chút nữa trượt chân quỳ xuống đất, Người trong nước là ai?
Tóc trắng nhìn chằm chằm tóc xám...... Tàn tật không biến thành người được đâu?
Nếu biết hắn có thể biến thành người, cậu tuyệt đối sẽ không khiêu khích một con Thực Ô, tuyệt đối có thể cách giống cái của Thực Ô bao xa thì cách bao xa, hiện tại vừa mất vợ vừa thiệt người, không nói tới chuyện bị đánh, sau đó phỏng chừng phải mang không ít đồ tới để chuộc lại cậu và anh trai.
Tóc trắng nhìn tóc xám, răng nanh ngo ngoe rục rịch, chỉ số thông minh của anh trai cậu... Lúc trước đầu óc có thể là bị lừa đá cậu mới có thể tin tưởng anh ta.
Tóc xám nhìn thấy ánh mắt của cậu, có một loại cảm giác hết đường chối cãi, "Không phải, em trai, em tin anh đi, lúc ấy hắn thật sự không thể biến thành người."
Tóc trắng cười lạnh, cho anh ta một ánh mắt tự mình nhìn xem.
Ha hả.
Ánh mắt Tần Trường An tối sầm lại, làm tóc xám sợ tới mức run lên, chỉ cảm thấy phía sau lưng lạnh lẽo, những lời giải thích nuốt vào trong bụng, giật mình lui về phía sau.
Anh ta không cố ý, đi luôn đây, đừng nóng giận!!
QWQ kỳ thật thật không thể trách anh ta nha, anh ta cũng không muốn đánh gãy hai người họ, anh ta cũng đã kéo dài thời gian, chờ tới bây giờ, còn tưởng rằng hai người đã sớm về nhà, nhưng ai có thể nghĩ ra hai người ở đây mãi không đi a...
Ánh mắt của hắn nhìn giống như muốn lột da xẻo thịt anh ta.
Tóc trắng: "........."
Người thông minh tóc trắng cảm thấy có thể cậu lại bị đánh.
Cậu hít vào một hơi, lộ ra hàm răng trắng tinh, "Anh, chúng ta nói chuyện."
Bởi vì tình báo sai của anh ta, hại cậu bị đánh một trận, đến bây giờ vẫn còn đau, trên mặt còn bị bầm tím, vừa nãy vốn dĩ cậu không đồng ý tới đây, anh ta cứ lôi kéo cậu tới, kết quả đánh gãy chuyện tốt của người khác, trở về phỏng chừng lại bị đánh một trận ——
Hừ, cần phải nói chuyện với anh ta.
"......"
Không bao lâu, tiếng kêu thê thảm của tóc xám vang lên.
Một con sói trọc lông cuộn tròn nằm trong một góc, khóc chít chít liếm vết thương, rốt cuộc anh ta sai ở đâu? Vì sao người bị thương luôn là anh ta?
Diệu Diệu và Tần Trường An cũng không muốn tiếp tục.
Tần Trường An thu hồi tầm mắt, xoay người ngồi trên tảng đá, đặt Diệu Diệu trên đùi hắn, ôm chặt, khẽ cắn vành tai nho nhỏ của cô, rầm rì một tiếng, "Nhìn gì vậy..."
Hai bóng dáng đã đi xa có cái gì đẹp?
Diệu Diệu nghe hắn nói như vậy, đột nhiên bật cười, cọ cọ vào ngực hắn, tìm một tư thế thoải mái, chớp chớp mắt, "Ghen tị?"
"Ai ghen..."
"Được rồi," Tần Trường An vốn định phủ nhận, nhưng sau khi đối diện với tầm mắt cô, lời phủ nhận lại không thể nói, cắn cắn mũi cô, "... Em không biết ta có bao nhiêu ghen ghét với hai con sói kia, chỉ nghĩ tới chuyện chúng muốn theo đuổi em, ta chỉ muốn quắp chúng lên cao rồi vứt xuống, thành một bãi thịt nát."
Còn tự nhiên mách lẻo, không chút nào chột dạ khi nói dối, "Con sói kia còn dám theo đuổi em, không có chút chân thành nào, không có năng lực, còn không biết bay......"
Trước đó khi hắn chưa thể biến thành người, còn không thể nói chuyện với cô, càng đừng nói là theo đuổi.
Diệu Diệu cảm thấy hắn siêu cấp đáng yêu.
Cô vui rạo rực ngẩng đầu hôn hắn một cái, "Ân, Diệu Diệu chỉ cần một người theo đuổi là được."
Nghĩ nghĩ, lại nói thêm, "Chỉ thích anh."
Tần Trường An xuất thần trong chốc lát, sau đó hoàn hồn, thần thái phi dương, tinh thần sáng láng, như có được phần thưởng mình mong muốn nhất, đột nhiên hôn lên má cô hai cái, "Ta cũng thích Diệu Diệu."
"Thích Diệu Diệu nhất."
"Thích Diệu Diệu nhất thế giới."
"......" Diệu Diệu có chút đắc ý nho nhỏ, không tự giác nâng nâng ngực, vậy làm người ta rất ngượng ngùng a...
Nhưng mà không có cách nào, Diệu Diệu đáng yêu nhất ╯^╰
Khi hai người trở về, bầu không khí vẫn luôn có bong bóng màu hồng bay phấp phới, mỗi ánh mắt đều mang theo ngọt ngào.
Ngày hôm sau, Tần Trường An nhớ tới chuyện gì, còn đi tìm tóc xám.
Lúc này tóc xám bị trừng phạt, dưới ánh mặt trời nóng bức hự hự đào hố. Ngoài ý muốn, thái độ của Tần Trường An rất tốt, cho anh ta một gương mặt tươi cười, "Đói bụng không? Còn chưa được ăn gì đúng không."
Tóc xám sợ tới mức muốn chạy trốn: "......???"
"Không không không, tôi ăn rồi, không đói bụng."
Tần Trường An giống như không nghe thấy, nhét trái cây vào trong tay anh ta, "Ta biết anh đói bụng, vừa lúc!"
Khuôn mặt hắn mang theo sự đắc ý, "Ta và Diệu Diệu lập khế ước, để anh dính dính chút không khí vui mừng, ăn đi."
Một đám giống đực độc thân, sợ là buổi sáng căn bản không có giống cái nướng thịt cho, chậc, nhất định là đói bụng.
Tóc * ban đầu muốn tách hai người ra để em trai mình có giống cái * xám: "........."
"Thật hay giả?" Không phải hắn đang nằm mơ đi?
Diệu Diệu duỗi tay chọc chọc ngực hân, lại nhéo nhéo nhân ngư tuyến... Kinh hỉ cười, khẳng định nói, "Thật sự!"
Ôn ôn, vuốt rất thoải mái, tuyệt đối không giả!...... Tay cô không tự giác lại nhéo nhéo cơ bụng hắn ⊙ω⊙
Sờ thật thích a.
Tần Trường An: "........."
Tần Trường An bị cô làm cho sửng sốt, cổ họng giật giật, nắm lấy tay nàng, "... Đừng."
Hắn không tự chủ tốt như vậy.
Diệu Diệu chớp chớp mắt, vừa chớp mắt vừa thu tay lại, "Đừng cái gì?"
Đừng buông ra... Trong đầu Tần Trường An xuất hiện ý niệm này, đặc biệt là khi Diệu Diệu định thu tay lại, Tần Trường An phản xạ cầm chặt tay cô lại.
"........." Hắn hơi hổ thẹn, nhưng chỉ trong chốc lát, Thực Ô da dày thịt béo đã nuốt luôn cả ngượng ngùng, hắn càng gần một bước, hai tay ôm lấy eo cô, nhấc cô từ trên tảng đá xuống dưới, để cô dẫm lên chân hắn, thấp giọng nhỏ nhẹ, "Không vội rời đi, em còn chưa trả lời ta, có muốn làm giống cái của ta không?"
Hắn đã biến thành người thì còn gì phải sơn?! Hắn là người yêu Diệu Diệu nhất, giao Diệu Diệu cho người khác hắn không thể yên tâm.
Hắn chôn đầu trong ngực cô, "Xoát mao chi ân, lấy thân báo đáp, về sau ta chính là của em."
—— Vừa rồi cô còn tắm cho hắn, ân tình lớn như vậy, nếu hắn không lấy thân báo đáp thì còn là người nữa không?!
"Xoát mao chi ân... Là cái gì?" Diệu Diệu chớp chớp mắt.
Hắn nhướng mày, có chút chột dạ, "Em giúp tôi làm sạch lông chim a."
Lông chim đối với tộc của bọn họ quan trọng cỡ nào a, xoát mao chi ân bốn bỏ làm năm tương đương với ân cứu mạng. Thực Ô nghiêm trang suy nghĩ.
Diệu Diệu nghĩ tới vừa nãy mình tắm cho hắn có bao nhiêu sạch sẽ, lỗ tai giật giật, ho khan, có chút ngượng ngùng, "Tôi làm tốt như vậy nha?"
Nếu nhớ không lầm, cô không làm tốt lắm a.
"Đó là đương nhiên." Tần Trường An gật đầu. "Không ai làm tốt hơn em, cho nên ta nhất định phải báo đáp em."
Thấy hắn kiên định như vậy, Diệu Diệu cũng dao động, tựa hồ ngượng ngùng, đỏ mặt, "Ai nha, vậy anh cũng không cần để ý, báo đáp cái gì ân nha..."
Cô nhỏ giọng nói, "Diệu, Diệu Diệu thông tuệ nhạy bén như vậy, làm tốt mọi chuyện là điều đương nhiên, chuyện này với Diệu Diệu mà nói chỉ là việc rất nhỏ."
Đúng vậy, Diệu Diệu ưỡn bộ ngực nhỏ, Diệu Diệu vẫn luôn lợi hại như vậy 〃〃
"Chuyện nhỏ như vậy sao có thể lấy thân báo đáp?!" Diệu Diệu có chút rụt rè, thật lòng gật đầu.
"Không," Thực Ô đối diện với tầm mắt của cô, "Cần."
"Diệu Diệu, em không biết sao." Đôi mắt Tần Trường An sáng quắc, phảng phất muốn nhìn tận đáy lòng cô.
Hắn nói, "Ta thích em."
Từ lúc mới gặp, từ ánh mắt đầu tiên.
Lấy thân báo đáp là ước mơ của hắn.
Tim Diệu Diệu đột nhiên đập nhanh hơn.
Tĩnh một hồi, Diệu Diệu vẫy vẫy tay với hắn, làm hắn cúi đầu, nhỏ giọng nói bên tai hắn, vui vẻ nói, "... Ta cũng thích anh."
—— Ai nha, hắn thật tinh mắt a! ( ̄▽ ̄)~*
Người mình thích cũng thích chính mình, đáp ứng làm giống cái của mình, đây là xác suất nhỏ bé cỡ nào, không có chuyện gì vui hơn chuyện này.
"Diệu Diệu..." Tần Trường An đuôi lông mày khóe mắt đều hưng phấn, không biết làm cách nào để biểu đạt sự vui mừng của mình, dưới sự kích động, tiến lên một bước trực tiếp hôn cô.
Hai đôi môi chạm nhau, cảm giác vui sướng không thể diễn tả thành lời.
Hai người không hẹn mà cùng, từ ngây ngô đến thuần thục, từ ôn nhu đến kịch liệt không khống chế được.
Cánh tay hắn ôm eo cô dựa sát vào mình, thân thể hai người dựa sát vào nhau trong làn nước, hô hấp càng ngày càng dồn dập, không khí đều nóng cháy.
Có thể chỉ trong chốc lát, cũng có thể qua thật lâu thật lâu, đôi môi hai người như bị keo dính chặt, hơi hơi tách ra lại nhanh chóng dính vào nhau, đến khi mặt trời ngả về tây, đến khi hai người đều không thở nổi, đến khi sắc mặt đỏ bừng mới tách ra.
Hai trán chạm vào nhau, trong ánh mắt đều là bóng dáng của đối phương.
Khi hơi thở Diệu Diệu từ từ bình thường lại, mới phát hiện tay của mình từ phía sau đã đi tới trước ngực hắn, đi xuống vỗ về chơi đùa...Cô cũng không thu tay lại, mà đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm môi hắn, nhỏ giọng, "Một lần nữa?"
"......" Đây tuyệt đối xem như trêu chọc.
Ai có thể nhịn được?! Dù sao Tần Trường An không nhịn được.
"Ừ." Hắn hô hấp dồn dập, cảm giác máu lập tức sôi trào, không trả lời, lại trực tiếp cúi đầu, hôn xuống.
Một lần, hai lần, ba lần, năm sáu lần.
Nếu không phải hai con sói ngu ngốc tới quấy rầy bọn họ, hắn chỉ sợ còn có thể tiếp tục. Tần Trường An ôm Diệu Diệu vào trong ngực mình, híp mắt nhìn qua.
Tóc xám trợn mắt há mồm, thiếu chút nữa trượt chân quỳ xuống đất, Người trong nước là ai?
Tóc trắng nhìn chằm chằm tóc xám...... Tàn tật không biến thành người được đâu?
Nếu biết hắn có thể biến thành người, cậu tuyệt đối sẽ không khiêu khích một con Thực Ô, tuyệt đối có thể cách giống cái của Thực Ô bao xa thì cách bao xa, hiện tại vừa mất vợ vừa thiệt người, không nói tới chuyện bị đánh, sau đó phỏng chừng phải mang không ít đồ tới để chuộc lại cậu và anh trai.
Tóc trắng nhìn tóc xám, răng nanh ngo ngoe rục rịch, chỉ số thông minh của anh trai cậu... Lúc trước đầu óc có thể là bị lừa đá cậu mới có thể tin tưởng anh ta.
Tóc xám nhìn thấy ánh mắt của cậu, có một loại cảm giác hết đường chối cãi, "Không phải, em trai, em tin anh đi, lúc ấy hắn thật sự không thể biến thành người."
Tóc trắng cười lạnh, cho anh ta một ánh mắt tự mình nhìn xem.
Ha hả.
Ánh mắt Tần Trường An tối sầm lại, làm tóc xám sợ tới mức run lên, chỉ cảm thấy phía sau lưng lạnh lẽo, những lời giải thích nuốt vào trong bụng, giật mình lui về phía sau.
Anh ta không cố ý, đi luôn đây, đừng nóng giận!!
QWQ kỳ thật thật không thể trách anh ta nha, anh ta cũng không muốn đánh gãy hai người họ, anh ta cũng đã kéo dài thời gian, chờ tới bây giờ, còn tưởng rằng hai người đã sớm về nhà, nhưng ai có thể nghĩ ra hai người ở đây mãi không đi a...
Ánh mắt của hắn nhìn giống như muốn lột da xẻo thịt anh ta.
Tóc trắng: "........."
Người thông minh tóc trắng cảm thấy có thể cậu lại bị đánh.
Cậu hít vào một hơi, lộ ra hàm răng trắng tinh, "Anh, chúng ta nói chuyện."
Bởi vì tình báo sai của anh ta, hại cậu bị đánh một trận, đến bây giờ vẫn còn đau, trên mặt còn bị bầm tím, vừa nãy vốn dĩ cậu không đồng ý tới đây, anh ta cứ lôi kéo cậu tới, kết quả đánh gãy chuyện tốt của người khác, trở về phỏng chừng lại bị đánh một trận ——
Hừ, cần phải nói chuyện với anh ta.
"......"
Không bao lâu, tiếng kêu thê thảm của tóc xám vang lên.
Một con sói trọc lông cuộn tròn nằm trong một góc, khóc chít chít liếm vết thương, rốt cuộc anh ta sai ở đâu? Vì sao người bị thương luôn là anh ta?
Diệu Diệu và Tần Trường An cũng không muốn tiếp tục.
Tần Trường An thu hồi tầm mắt, xoay người ngồi trên tảng đá, đặt Diệu Diệu trên đùi hắn, ôm chặt, khẽ cắn vành tai nho nhỏ của cô, rầm rì một tiếng, "Nhìn gì vậy..."
Hai bóng dáng đã đi xa có cái gì đẹp?
Diệu Diệu nghe hắn nói như vậy, đột nhiên bật cười, cọ cọ vào ngực hắn, tìm một tư thế thoải mái, chớp chớp mắt, "Ghen tị?"
"Ai ghen..."
"Được rồi," Tần Trường An vốn định phủ nhận, nhưng sau khi đối diện với tầm mắt cô, lời phủ nhận lại không thể nói, cắn cắn mũi cô, "... Em không biết ta có bao nhiêu ghen ghét với hai con sói kia, chỉ nghĩ tới chuyện chúng muốn theo đuổi em, ta chỉ muốn quắp chúng lên cao rồi vứt xuống, thành một bãi thịt nát."
Còn tự nhiên mách lẻo, không chút nào chột dạ khi nói dối, "Con sói kia còn dám theo đuổi em, không có chút chân thành nào, không có năng lực, còn không biết bay......"
Trước đó khi hắn chưa thể biến thành người, còn không thể nói chuyện với cô, càng đừng nói là theo đuổi.
Diệu Diệu cảm thấy hắn siêu cấp đáng yêu.
Cô vui rạo rực ngẩng đầu hôn hắn một cái, "Ân, Diệu Diệu chỉ cần một người theo đuổi là được."
Nghĩ nghĩ, lại nói thêm, "Chỉ thích anh."
Tần Trường An xuất thần trong chốc lát, sau đó hoàn hồn, thần thái phi dương, tinh thần sáng láng, như có được phần thưởng mình mong muốn nhất, đột nhiên hôn lên má cô hai cái, "Ta cũng thích Diệu Diệu."
"Thích Diệu Diệu nhất."
"Thích Diệu Diệu nhất thế giới."
"......" Diệu Diệu có chút đắc ý nho nhỏ, không tự giác nâng nâng ngực, vậy làm người ta rất ngượng ngùng a...
Nhưng mà không có cách nào, Diệu Diệu đáng yêu nhất ╯^╰
Khi hai người trở về, bầu không khí vẫn luôn có bong bóng màu hồng bay phấp phới, mỗi ánh mắt đều mang theo ngọt ngào.
Ngày hôm sau, Tần Trường An nhớ tới chuyện gì, còn đi tìm tóc xám.
Lúc này tóc xám bị trừng phạt, dưới ánh mặt trời nóng bức hự hự đào hố. Ngoài ý muốn, thái độ của Tần Trường An rất tốt, cho anh ta một gương mặt tươi cười, "Đói bụng không? Còn chưa được ăn gì đúng không."
Tóc xám sợ tới mức muốn chạy trốn: "......???"
"Không không không, tôi ăn rồi, không đói bụng."
Tần Trường An giống như không nghe thấy, nhét trái cây vào trong tay anh ta, "Ta biết anh đói bụng, vừa lúc!"
Khuôn mặt hắn mang theo sự đắc ý, "Ta và Diệu Diệu lập khế ước, để anh dính dính chút không khí vui mừng, ăn đi."
Một đám giống đực độc thân, sợ là buổi sáng căn bản không có giống cái nướng thịt cho, chậc, nhất định là đói bụng.
Tóc * ban đầu muốn tách hai người ra để em trai mình có giống cái * xám: "........."
/234
|