Trần Duyệt Duyệt mắc kẹt, không dám tin tưởng, "...... Cô nói cái gì???
Một bộ váy sợi tổng hợp là mười đồng tiênc! Nếu kiểu dáng mới mẻ độc đáo một chút vậy sẽ mất mấy chục đồng!
Còn có bánh bao trắng... Trong thôn có người làm bánh bao trắng ăn sao?! Có nhà nào mà phụ nữ không ăn bánh bao đen, cho dù có hai cái bánh bao trắng, cũng không đến lượt...
Diệu Diệu hừ một tiếng, "Ai bảo Trường An rất tốt với tôi đâu~"
Một bộ nâng cằm nhỏ khoe khoang......
Tần Thắng Lợi có chút không nỡ nhìn thẳng mà dời tầm mắt:...... Không hiểu sao có hơi chói mắt.
Diệu Diệu còn muốn cường điệu thêm một chút, phổ cập khoa học cho Trần Duyệt Duyệt biết Trường An là người như thế nào, rốt cuộc anh đối với cô tốt như thế nào, cô ta không hiểu. Trường An, không được đánh giá lung tung... Nhưng Trần Duyệt Duyệt không cho cô cơ hội này.
Từ sau khi Diệu Diệu nói mấy câu nói đó, Trần Duyệt Duyệt liền lâm vào hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt, một bộ bị đả kích rất lớn.
Nên nói như thế nào đây, đời trước cô ta câu dẫn Tần Trường An không thành công, đời này trọng sinh trở về, đã biết người chồng trước kia của mình, cùng Tần Trường An kết cục đều không tốt, lựa chọn Tần Quốc Khánh, —— trong suy nghĩ của cô ta, là cô ta từ bỏ Tần Trường An.
Diệu Diệu lúc trước lựa chọn gả cho Tần Trường An, cô ta còn từng khuyên bảo, cô ta cho rằng Tần Trường An không đáng để lấy, Diệu Diệu nhất định sẽ hối hận.
Những người khác không biết, nhưng cô ta lại biết, đêm tân hôn đầu tiên Tần Trường An nửa đêm đi đánh bài, biết Tần Trường An không trở về cô ta còn hơi khinh thường, — ai bảo Diệu Diệu không nghe lời cô ta, thậm chí dưới đáy lòng có vài phần may mắn cùng đắc ý, cô ta cả đời này lựa chọn nhất định là chính xác, may mắn không lựa chọn Tần Trường An.
Nhưng nếu Tần Trường An có tiền...... Còn đối xử với vợ tốt như vậy, vậy cô ta lựa chọn có ích gì?
Hoặc là, Tần Trường An không giống như đời trước, vậy những chuyện khác có còn giống nhau không?
Có phải cô ta lại lựa chọn sai lầm hay không??
Không không không, cô ta không chọn sai, Tần Quốc Khánh không phải người đời trước, đối xử vớ cô ta rất tốt, cô ta sẽ không như kiếp trước,, hai người đã bắt đầu buôn bán, rất nhanh sẽ giàu cks, đến lúc đó ngày lành liền tới rồi...
Cô ta phải ổn định, không thể để bản thân rối loạn... Trần Duyệt Duyệt không ngừng nói cho chính mình.
Diệu Diệu có chút kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm nhìn Trần Duyệt Duyệt đột nhiên biến thành bộ dáng chịu đả kích, không nói câu gì, thần sắc hoảng hốt rời đi.
Cô hơi mê mang, nhìn về phía Tần Thắng Lợi ở góc tường, "Sao cô ấy lại như vậy??"
Tần Thắng Lợi trừu trừu khóe miệng, "... Chị cảm thấy sao?"
Cậu phi thường hiểu, thật sự.
Quản cô ta làm gì!
Diệu Diệu nhìn sắc trời, phát hiện đã sắp tối, Trường An cũng sắp về đến nhà, liền ném Trần Duyệt Duyệt ra sau đầu, vui vẻ ra mặt đi về nhà.
Sau khi trở về nhớ tới Trần Duyệt Duyệt nói chuyện buôn bán, liền nói với Trường An hai câu.
Tần Trường An vừa để một con gà mái rừng mới bắt được vào ổ gà vừa khinh thường, "Anh mới không đi!"
Không nói đến chuyện có mệt không, nhưng nghe nói thương nhân một lần đi là rất lâu, còn Diệu Diệu, không muốn vất vả như vậy, không cho Diệu Diệu đi...... Anh mới không cần! Anh lại không phải không thể kiếm tiền, vì sao lại phải cùng Diệu Diệu tách ra?!
Nghĩ đến chuyện gì đó, anh chần chờ một chút, "Diệu Diệu em muốn anh đi sao?"
Diệu Diệu lắc đầu, giữ chặt anh, "Không muốn, muốn anh ở bên cạnh cơ ~"
Tiền nhiều đến một mức nhất định cũng chỉ là con số, cô mỗi ngày ăn ăn uống uống chỉ cần một chút như vậy, vì sao muốn để Trường An mệt mỏi? Mỗi ngày vui vui vẻ vẻ ở bên nhau phơi nắng, vui vui vẻ vẻ tiêu tiền ăn điểm tâm không tốt sao?
Huống chi...... Huống chi cô tin tưởng Trường An dưỡng gà cũng kiếm tiền a!
Tần Trường An lập tức vui vẻ, mỹ mãn ôm cô, "Ân, ở bên nhau!"
Hai vợ chồng lập tức ném Trần Duyệt Duyệt ra sau đầu, lại bắt đầu cuộc sống gia đình đường mật ngọt ngào.
Vẫn duy trì hai ngày đi một chuyến vào trấn bán rau xanh, một chuyến được tầm mấy mao mấy đồng, thuận tiện mua đồ Diệu Diệu thích ăn, nếu thấy trứng gà rừng hay gà con thì mua về...
Rất nhanh, ổ gà trong nhà liền có rất nhiều gà con... Đặc biệt là sau khi anh bắt được ba con gà mái rừng ấp trứng.
"Tức phụ ~" Tần Trường An nhìn ổ gà, "Ổ gà nhà mình có phải hơi nhỏ không?"
Nguyên bản kia con gà mái già kia ấp được 20 quả, cũng không biết mẹ làm như thế nào, lục tục mang lại đây sáu bảy chục con, hai con gà mái rừng thêm 30 con, đã hơn 100 con gà con ——
Mấy ngày hôm trước anh đã mở rộng ổ gà không ít, nhưng sân sau chỉ lớn có như vậy, còn trồng rau, diện tích còn lai đều dùng hết, hiện tại thật ra là đủ dùng... Nhưng anh muốn nuôi một nghìn con, diện tích này sao đủ?
Diệu Diệu nhìn rau xanh, nghĩ nghĩ, "Nếu không để rau xanh đến sân trước?"
Trường An đi đến bên cạnh cô, cùng cô nằm xuống chiếu, thuần thục ôm cô vào trong lòng, lắc đầu, "Sân sau chỉ như vậỵ, vẫn không đủ."
Diệu Diệu nghĩ nghĩ, trở mình, bò lên trên người anh, ngẩng đầu, "Chúng ta không phải có sao?"
"Ý của em là..." Tần Trường An ôm eo cô, để cô dịch lên trên một chút, đối diện với đôi mắt cô, "Không trồng nữa?"
Diệu Diệu gật đầu, hôn hôn anh, "Trồng trọt mệt ~" cô không thích trồng trọt, để ra một mảnh nuôi gà cũng được.
Nếu lời này bị người đàn ông khác nghe được, chỉ sợ muốn nổi giận, dân quê luôn có một loại tình cảm khác biệt với đất, nhưng Tần Trường An không giống vậy, thế nhưng thật sự suy nghĩ, ôm cô ngồi dậy,... Thật đúng là có thể.
"Nhưng trại nuôi gà quá chật thì không tốt, chúng ta có thể lấy một khu đổi khu khác, khu đất bên cạnh cũng không tồi..."
Cách không xa, vừa vặn ở sau nhà, còn gần một ngọn núi, trên núi rau cỏ không ít, thức ăn nuôi gà dưỡng gà nói không chừng cũng không cần.
Tần Trường An càng nghĩ càng thấy không tồi, nói suy nghĩ của mình cho Diệu Diệu nói nói, "Kỳ thật nếu có thể đổi mấy khu phía sau thì càng tốt......"
Diệu Diệu đương nhiên là duy trì, hơn nữa theo suy nghĩ của hắn mà nói, "Đến lúc đó chúng ta làm cái cửa nhỏ ở sân sau, đi ra ngoài chính là trại gà..."
Hai vợ chồng càng nói càng vui vẻ, Tần Trường An sấm rền gió cuốn, tỏ vẻ nói làm ta liền làm. Sau khi nghỉ ngơi anh liền đi ra ngoài hỏi han.
Lúc mẹ chồng tới, mọi chuyện đã xong xuôi. —— đều nói Tần gia dùng một khu ruộng tốt đổi lấy mấy khu đất phía sau núi.
Bà gấp gáp, "Con trai! Sao lại nghĩ vậy a!" Tám phần kia quá kém so với mẫu ruộng này!
Tần Trường An thấy mẹ gấp gáp như thế, vừa an ủi bà, vừa tỉ mỉ nói.
Bà vẫn không hiểu, trong suy nghĩ của bà, nuôi gà như thế nào mà chẳng được, mà cái kia sao có thể đổi, kia chính là căn cơ của bọn họ.
Nhưng không hiểu là không hiểu, đổi đều đã đổi, như thế nào cũng không thể đổi lại.
Sau hôm đó, bà nghẹn một hơi, là để bụng với cái trại gà này......
Mệt như thế nào cũng được, trại gà tuyệt đối không thể lỗ!
Ngắn ngủn mấy ngày, lại không biết từ nơi nào lấy ra mấy chục con gà nhỏ.
Đội ngũ gà con càng thêm lớn mạnh, mắt thấy lại không xây thì sẽ không kịo, Tần Trường An ở trong thành mua một ít lưới, chuẩn bị quây khu sau lại. Không phải đất nền nhà, không thể xây phòng, nhưng quây lại thì không thành vấn đề.
Việc này cũng đơn giản, anh quây xong, sau đó gọi chó lớn nhà mình ra, là có thể đuổi một đám gà con đi vào.
—— dù sao chó lớn nhà mình rất nghe lời.
Tần Trường An nhăn mày kiếm, bực bội hừ một tiếng, trừ bỏ cái tật dính người.
Hết thảy tiến triển đều rất tốt, ngoại trừ......giữa trưa hôm nay.
Tần Trường An mới từ khu gà đi ra, thấy Diệu Diệu từ từ tỉnh lại, đang chuẩn bị ngọt ngào với tức phụ nhà mình, giây tiếp theo, lại thấy Diệu Diệu đột nhiên che ngực ngồi xổm xuống, khó chịu nôn khan một tiếng...
Tần Trường An sắc mặt biến đổi, "Diệu Diệu! Làm sao vậy?!"
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Trường An: Tức phụ, em đừng chết!
(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ
Một bộ váy sợi tổng hợp là mười đồng tiênc! Nếu kiểu dáng mới mẻ độc đáo một chút vậy sẽ mất mấy chục đồng!
Còn có bánh bao trắng... Trong thôn có người làm bánh bao trắng ăn sao?! Có nhà nào mà phụ nữ không ăn bánh bao đen, cho dù có hai cái bánh bao trắng, cũng không đến lượt...
Diệu Diệu hừ một tiếng, "Ai bảo Trường An rất tốt với tôi đâu~"
Một bộ nâng cằm nhỏ khoe khoang......
Tần Thắng Lợi có chút không nỡ nhìn thẳng mà dời tầm mắt:...... Không hiểu sao có hơi chói mắt.
Diệu Diệu còn muốn cường điệu thêm một chút, phổ cập khoa học cho Trần Duyệt Duyệt biết Trường An là người như thế nào, rốt cuộc anh đối với cô tốt như thế nào, cô ta không hiểu. Trường An, không được đánh giá lung tung... Nhưng Trần Duyệt Duyệt không cho cô cơ hội này.
Từ sau khi Diệu Diệu nói mấy câu nói đó, Trần Duyệt Duyệt liền lâm vào hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt, một bộ bị đả kích rất lớn.
Nên nói như thế nào đây, đời trước cô ta câu dẫn Tần Trường An không thành công, đời này trọng sinh trở về, đã biết người chồng trước kia của mình, cùng Tần Trường An kết cục đều không tốt, lựa chọn Tần Quốc Khánh, —— trong suy nghĩ của cô ta, là cô ta từ bỏ Tần Trường An.
Diệu Diệu lúc trước lựa chọn gả cho Tần Trường An, cô ta còn từng khuyên bảo, cô ta cho rằng Tần Trường An không đáng để lấy, Diệu Diệu nhất định sẽ hối hận.
Những người khác không biết, nhưng cô ta lại biết, đêm tân hôn đầu tiên Tần Trường An nửa đêm đi đánh bài, biết Tần Trường An không trở về cô ta còn hơi khinh thường, — ai bảo Diệu Diệu không nghe lời cô ta, thậm chí dưới đáy lòng có vài phần may mắn cùng đắc ý, cô ta cả đời này lựa chọn nhất định là chính xác, may mắn không lựa chọn Tần Trường An.
Nhưng nếu Tần Trường An có tiền...... Còn đối xử với vợ tốt như vậy, vậy cô ta lựa chọn có ích gì?
Hoặc là, Tần Trường An không giống như đời trước, vậy những chuyện khác có còn giống nhau không?
Có phải cô ta lại lựa chọn sai lầm hay không??
Không không không, cô ta không chọn sai, Tần Quốc Khánh không phải người đời trước, đối xử vớ cô ta rất tốt, cô ta sẽ không như kiếp trước,, hai người đã bắt đầu buôn bán, rất nhanh sẽ giàu cks, đến lúc đó ngày lành liền tới rồi...
Cô ta phải ổn định, không thể để bản thân rối loạn... Trần Duyệt Duyệt không ngừng nói cho chính mình.
Diệu Diệu có chút kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm nhìn Trần Duyệt Duyệt đột nhiên biến thành bộ dáng chịu đả kích, không nói câu gì, thần sắc hoảng hốt rời đi.
Cô hơi mê mang, nhìn về phía Tần Thắng Lợi ở góc tường, "Sao cô ấy lại như vậy??"
Tần Thắng Lợi trừu trừu khóe miệng, "... Chị cảm thấy sao?"
Cậu phi thường hiểu, thật sự.
Quản cô ta làm gì!
Diệu Diệu nhìn sắc trời, phát hiện đã sắp tối, Trường An cũng sắp về đến nhà, liền ném Trần Duyệt Duyệt ra sau đầu, vui vẻ ra mặt đi về nhà.
Sau khi trở về nhớ tới Trần Duyệt Duyệt nói chuyện buôn bán, liền nói với Trường An hai câu.
Tần Trường An vừa để một con gà mái rừng mới bắt được vào ổ gà vừa khinh thường, "Anh mới không đi!"
Không nói đến chuyện có mệt không, nhưng nghe nói thương nhân một lần đi là rất lâu, còn Diệu Diệu, không muốn vất vả như vậy, không cho Diệu Diệu đi...... Anh mới không cần! Anh lại không phải không thể kiếm tiền, vì sao lại phải cùng Diệu Diệu tách ra?!
Nghĩ đến chuyện gì đó, anh chần chờ một chút, "Diệu Diệu em muốn anh đi sao?"
Diệu Diệu lắc đầu, giữ chặt anh, "Không muốn, muốn anh ở bên cạnh cơ ~"
Tiền nhiều đến một mức nhất định cũng chỉ là con số, cô mỗi ngày ăn ăn uống uống chỉ cần một chút như vậy, vì sao muốn để Trường An mệt mỏi? Mỗi ngày vui vui vẻ vẻ ở bên nhau phơi nắng, vui vui vẻ vẻ tiêu tiền ăn điểm tâm không tốt sao?
Huống chi...... Huống chi cô tin tưởng Trường An dưỡng gà cũng kiếm tiền a!
Tần Trường An lập tức vui vẻ, mỹ mãn ôm cô, "Ân, ở bên nhau!"
Hai vợ chồng lập tức ném Trần Duyệt Duyệt ra sau đầu, lại bắt đầu cuộc sống gia đình đường mật ngọt ngào.
Vẫn duy trì hai ngày đi một chuyến vào trấn bán rau xanh, một chuyến được tầm mấy mao mấy đồng, thuận tiện mua đồ Diệu Diệu thích ăn, nếu thấy trứng gà rừng hay gà con thì mua về...
Rất nhanh, ổ gà trong nhà liền có rất nhiều gà con... Đặc biệt là sau khi anh bắt được ba con gà mái rừng ấp trứng.
"Tức phụ ~" Tần Trường An nhìn ổ gà, "Ổ gà nhà mình có phải hơi nhỏ không?"
Nguyên bản kia con gà mái già kia ấp được 20 quả, cũng không biết mẹ làm như thế nào, lục tục mang lại đây sáu bảy chục con, hai con gà mái rừng thêm 30 con, đã hơn 100 con gà con ——
Mấy ngày hôm trước anh đã mở rộng ổ gà không ít, nhưng sân sau chỉ lớn có như vậy, còn trồng rau, diện tích còn lai đều dùng hết, hiện tại thật ra là đủ dùng... Nhưng anh muốn nuôi một nghìn con, diện tích này sao đủ?
Diệu Diệu nhìn rau xanh, nghĩ nghĩ, "Nếu không để rau xanh đến sân trước?"
Trường An đi đến bên cạnh cô, cùng cô nằm xuống chiếu, thuần thục ôm cô vào trong lòng, lắc đầu, "Sân sau chỉ như vậỵ, vẫn không đủ."
Diệu Diệu nghĩ nghĩ, trở mình, bò lên trên người anh, ngẩng đầu, "Chúng ta không phải có sao?"
"Ý của em là..." Tần Trường An ôm eo cô, để cô dịch lên trên một chút, đối diện với đôi mắt cô, "Không trồng nữa?"
Diệu Diệu gật đầu, hôn hôn anh, "Trồng trọt mệt ~" cô không thích trồng trọt, để ra một mảnh nuôi gà cũng được.
Nếu lời này bị người đàn ông khác nghe được, chỉ sợ muốn nổi giận, dân quê luôn có một loại tình cảm khác biệt với đất, nhưng Tần Trường An không giống vậy, thế nhưng thật sự suy nghĩ, ôm cô ngồi dậy,... Thật đúng là có thể.
"Nhưng trại nuôi gà quá chật thì không tốt, chúng ta có thể lấy một khu đổi khu khác, khu đất bên cạnh cũng không tồi..."
Cách không xa, vừa vặn ở sau nhà, còn gần một ngọn núi, trên núi rau cỏ không ít, thức ăn nuôi gà dưỡng gà nói không chừng cũng không cần.
Tần Trường An càng nghĩ càng thấy không tồi, nói suy nghĩ của mình cho Diệu Diệu nói nói, "Kỳ thật nếu có thể đổi mấy khu phía sau thì càng tốt......"
Diệu Diệu đương nhiên là duy trì, hơn nữa theo suy nghĩ của hắn mà nói, "Đến lúc đó chúng ta làm cái cửa nhỏ ở sân sau, đi ra ngoài chính là trại gà..."
Hai vợ chồng càng nói càng vui vẻ, Tần Trường An sấm rền gió cuốn, tỏ vẻ nói làm ta liền làm. Sau khi nghỉ ngơi anh liền đi ra ngoài hỏi han.
Lúc mẹ chồng tới, mọi chuyện đã xong xuôi. —— đều nói Tần gia dùng một khu ruộng tốt đổi lấy mấy khu đất phía sau núi.
Bà gấp gáp, "Con trai! Sao lại nghĩ vậy a!" Tám phần kia quá kém so với mẫu ruộng này!
Tần Trường An thấy mẹ gấp gáp như thế, vừa an ủi bà, vừa tỉ mỉ nói.
Bà vẫn không hiểu, trong suy nghĩ của bà, nuôi gà như thế nào mà chẳng được, mà cái kia sao có thể đổi, kia chính là căn cơ của bọn họ.
Nhưng không hiểu là không hiểu, đổi đều đã đổi, như thế nào cũng không thể đổi lại.
Sau hôm đó, bà nghẹn một hơi, là để bụng với cái trại gà này......
Mệt như thế nào cũng được, trại gà tuyệt đối không thể lỗ!
Ngắn ngủn mấy ngày, lại không biết từ nơi nào lấy ra mấy chục con gà nhỏ.
Đội ngũ gà con càng thêm lớn mạnh, mắt thấy lại không xây thì sẽ không kịo, Tần Trường An ở trong thành mua một ít lưới, chuẩn bị quây khu sau lại. Không phải đất nền nhà, không thể xây phòng, nhưng quây lại thì không thành vấn đề.
Việc này cũng đơn giản, anh quây xong, sau đó gọi chó lớn nhà mình ra, là có thể đuổi một đám gà con đi vào.
—— dù sao chó lớn nhà mình rất nghe lời.
Tần Trường An nhăn mày kiếm, bực bội hừ một tiếng, trừ bỏ cái tật dính người.
Hết thảy tiến triển đều rất tốt, ngoại trừ......giữa trưa hôm nay.
Tần Trường An mới từ khu gà đi ra, thấy Diệu Diệu từ từ tỉnh lại, đang chuẩn bị ngọt ngào với tức phụ nhà mình, giây tiếp theo, lại thấy Diệu Diệu đột nhiên che ngực ngồi xổm xuống, khó chịu nôn khan một tiếng...
Tần Trường An sắc mặt biến đổi, "Diệu Diệu! Làm sao vậy?!"
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Trường An: Tức phụ, em đừng chết!
(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ
/234
|