Edit: Rùa, Ư Ư
Ánh mắt Diệu Diệu vô tội, Tần Trường An đúng thật là không nghĩ ra được nên cự tuyệt như thế nào, phảng phất như hắn cự tuyệt chính là tội ác tày trời.
Nghĩ một chút.
Hắn vừa tự an ủi coi như là trải nghiệm sinh hoạt vừa lật mặt cá, bảo đảm nướng chín đều ngon miệng.
"...Ăn chậm một chút, cẩn thận đừng để bị bỏng... Đừng ăn vội, ăn hết lại nướng thêm cho ngươi."
"........."
Bữa cơm này Diệu Diệu ăn cực kỳ vui vẻ, lúc ăn không quá lâu, tự nhiên cũng sẽ không làm hắn bị đói, thấy hắn chỉ lo nướng giúp nàng, tay đang ăn dừng lại, nghĩ nghĩ, dứt khoát đưa con cá đã được nướng xong tới bên môi hắn.
Diệu Diệu cũng không phải loại người chỉ biết lo cho bản thân mèo méo meo ~
"........." Mùi cá nướng sao mà lại ngọt tới tận tim, ý cười không nhịn được phát ra.
Tần Trường An nhìn con cá bị đưa đến trước miệng mình, cảm xúc dâng trào, thiếu chút nữa trực tiếp cắn vào, nghĩ đến cái gì, lại dối trá rụt người lại, giả vờ giả vịt nói, "... Làm phiền tiểu thư, như vậy không tốt lắm đâu."
Hắn làm sao vậy?
"Hả? Có gì không tốt?" Diệu Diệu lại cắn một cái, tay phải cầm cá nướng, dùng tay trái quơ quơ con cá, ánh mắt thanh triệt thông thấu, cái mũi nhỏ nhăn lại, ý nói, "Mau ăn nha, Diệu Diệu giơ như vậy sẽ rất mỏi ~" o(^ω^)o
Chuyện nhỏ không tốn sức có gì không đúng sao?
Hắn ăn xong nàng còn muốn ăn nữa đấy.
"...... Khụ," Tu Tiên giới bọn họ tuy rằng không có nam nữ khác biệt, nhưng động tác này người bình thường đều sẽ không làm...
Ma Tôn đại nhân cúi đầu cắn một cái, lựa chọn tính làm lơ những nam nữ tu sĩ cho nhau đan dược, kề vai chiến đấu, hứng thú đến mức khoa tay múa chân muốn tiếp xúc thân thể cũng không thiếu, cảm thấy, —— tiểu thư này có chút nhiệt tình.
Ách, không được không được.
Lần này hai người ăn cơm một canh giờ.
May mà bọn họ đều là người tu tiên, nếu không Diệu Diệu ăn nhiều cá như vậy, chỉ sợ bụng đã sớm căng đến nổ mạnh.
Nàng ăn no bụng tròn tròn, thỏa mãn nheo mắt, nhớ tới cái gì, đột nhiên hỏi Thanh Nguyên, "Bây giờ ngươi đang tu luyện công pháp gì?"
Tu vi của Thanh Nguyên bị tụt xuống, mà trong thế giới này, có thực lực mới là kẻ mạnh.
Nàng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh hắn, cho nên về sau có thể tìm được cách làm tu vi hắn phục hồi như cũ thì nói sau, bây giờ, nếu tu vi hắn không có cách khôi phục lại thì cần phải tìm vài cách bảo vệ hắn.
Đầu tiên là công pháp. Công pháp là cơ sở, một công pháp tốt rất có ích cho hắn.
Thứ hai là pháp khí. Uy lực của pháp khí không cần phải nói, tuy rằng khi điều khiển sẽ tốn rất nhiều linh khí, nhưng uy lực không tầm thường, cho dù pháp khí mà Luyện khí kỳ có thể điều khiển rất ít, nhưng vẫn có.
Sau đó là phù chú. Đây là cách dễ dàng nhất, điều khiển phù chú chỉ cần rất ít linh khí, nhưng uy lực rất lớn, cũng có thể phong ấn một vài loại thuật pháp có uy lực cao.
...... Kỳ thật thiên tài địa bảo trong Tu Tiên giới nhiều không kể xiết, linh căn đều có thể thay đổi, lại có vết thương gì không thể chữa khỏi? Diệu Diệu không hề nghĩ tới khả năng này.
Ân, nếu thật sự không tìm được cách nào...... Vậy quên đi, dù sao chỉ cần hắn vẫn luôn ăn đan dược, bảo đảm linh khí tu luyện nhiều hơn linh khí bị mất đi, tu vi vẫn sẽ dần dần bay lên, chẳng qua tốc độ tương đối chậm thôi.
Tần Trường An thuận miệng báo một quyển công pháp. Diệu Diệu bèn nói ngày mai đi tới Tàng Thư Các cùng nàng, thuận tiện chọn một quyển. Lấy thân phận của hắn đương nhiên không thể chọn, nhưng có nàng nha.
...... Hắn muốn nàng giúp đỡ? Ma Tôn đại nhân nhíu mày.
Nếu nàng giúp hắn chọn công pháp, hắn còn phải đến che dấu tu luyện, Tần Trường An cảm thấy nếu mình đáp ứng hẳn là đầu bị úng nước, hẳn là nên tìm cơ hội từ chối.
Cũng không biết nói sao, trong đầu hắn hiện lên đôi mắt của nàng, không thể nói lên câu từ chối.
Diệu Diệu không biết hắn nghĩ gì, thấy hắn không nói gì, chỉ nghĩ chuyện này làm hắn đau lòng, vì thế dịch đến gần một chút, mềm mại an ủi, "Ngươi yên tâm, tu vi của ngươi nhất định có thể trở lại như cũ."
Nàng dùng cái đuôi hư vô cọ cọ chân hắn, nhỏ giọng chân thành nói, "Huống chi không phải còn có Diệu Diệu sao? Diệu Diệu nhất định sẽ giúp ngươi."
"Có Diệu Diệu, Diệu Diệu sẽ tốt với ngươi!"
Giọng nói mềm mại mang theo chút rụt rè của Diệu Diệu giống như có một cái móc, vẫn luôn chui vào trong lỗ tai hắn.
"Thật sự?" Hắn không tự giác cười.
"Thật sự! Diệu Diệu không nỡ gạt ngươi ~" Diệu Diệu nhấc tay thề.
Một câu không nữ làm Tần Trường An rung động, ánh mắt tràn đầy tình eo.
Đầu óc nóng lên, một câu ta tin tưởng ngươi buột miệng thốt ra, trực tiếp đem công pháp chuyện này đồng ý.
Sau đó lấy lại tinh thần...... Đúng là lời ngon tiếng ngọt! Mê hồn canh!
"........."
Diệu Diệu cũng không biết hắn nghĩ gì, nói xong chuyện công pháp, lại lấy ra một ít đan dược đưa cho hắn, dặn dò hắn có thể mỗi ngày ăn một viên.
Sau đó thấy sắc trời chưa muộn, cũng không muốn về sơn động tu luyện, nhớ tới con thỏ trắng nhỏ kia, tìm tòi túi trữ vật của mình, lấy ra vải mềm và mấy thứ khác, chuẩn bị làm ổ cho nó.
"Ngươi có thể chứ?" Tần Trường An hỏi.
"Đương nhiên!" Diệu Diệu hừ một tiếng, ưỡn ngực, Diệu Diệu đáng yêu lại thông minh, sao có thể không làm được?!
Chỉ là ổ của thỏ có hơi khó làm...... Diệu Diệu vừa nghĩ vừa nói sang chuyện khác, dứt khoát nói tới chuyện mười ngày sau sẽ tổ chức đại điển bái sư.
Cũng không phải mỗi người bái sư đều phải tổ chức đại điển, chỉ là thân phận của lão tổ Lê gia đặc biệt, Nếu Diệu Diệu có thân phận là đệ tử của lão tổ Đại Thừa kỳ, sau này khi đi ra ngoài rèn luyện sẽ tiện hơn rất nhiều, cho nên vẫn phải làm.
Cái đại điển này tương đương với chuyện thông báo cho mọi người, nếu không có nghi thức này, những người khác thấy nàng còn có thể giả vờ như không biết nàng là đệ tử của anh, nhưng nếu đại điển bái sư đã làm thì không thể nói như vậy nữa.
Nói cách khác, cái đại điện này dùng để thông báo, đây là đồ đệ của ông, khi nàng đi ra ngoài rèn luyện mà bị bắt nạt, đừng trách ông xuống tay không có mắt!
Tần Trường An nói vài câu, chẳng qua đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm tay nàng, chỉ sợ nàng không cẩn thận, ổ thỏ chưa xong, đã xảy ra chuyện.
"........."
Khi hai người tách ra thì trời đã tối.
Ma Tôn ngồi trong động phủ, nhìn ổ thỏ mình tự nhận việc, cảm thấy đầu đau quá luôn.
...... Cho nên, hắn cướp việc này để làm gì???
Hắn bị điên sao, bị nghiệm làm việc?
—— Cả ngày hôm nay hắn không bình thường lắm.
...... Ân, nếu không sau này cách xa Lê Diệu Diệu một chút.
Ánh mắt Diệu Diệu vô tội, Tần Trường An đúng thật là không nghĩ ra được nên cự tuyệt như thế nào, phảng phất như hắn cự tuyệt chính là tội ác tày trời.
Nghĩ một chút.
Hắn vừa tự an ủi coi như là trải nghiệm sinh hoạt vừa lật mặt cá, bảo đảm nướng chín đều ngon miệng.
"...Ăn chậm một chút, cẩn thận đừng để bị bỏng... Đừng ăn vội, ăn hết lại nướng thêm cho ngươi."
"........."
Bữa cơm này Diệu Diệu ăn cực kỳ vui vẻ, lúc ăn không quá lâu, tự nhiên cũng sẽ không làm hắn bị đói, thấy hắn chỉ lo nướng giúp nàng, tay đang ăn dừng lại, nghĩ nghĩ, dứt khoát đưa con cá đã được nướng xong tới bên môi hắn.
Diệu Diệu cũng không phải loại người chỉ biết lo cho bản thân mèo méo meo ~
"........." Mùi cá nướng sao mà lại ngọt tới tận tim, ý cười không nhịn được phát ra.
Tần Trường An nhìn con cá bị đưa đến trước miệng mình, cảm xúc dâng trào, thiếu chút nữa trực tiếp cắn vào, nghĩ đến cái gì, lại dối trá rụt người lại, giả vờ giả vịt nói, "... Làm phiền tiểu thư, như vậy không tốt lắm đâu."
Hắn làm sao vậy?
"Hả? Có gì không tốt?" Diệu Diệu lại cắn một cái, tay phải cầm cá nướng, dùng tay trái quơ quơ con cá, ánh mắt thanh triệt thông thấu, cái mũi nhỏ nhăn lại, ý nói, "Mau ăn nha, Diệu Diệu giơ như vậy sẽ rất mỏi ~" o(^ω^)o
Chuyện nhỏ không tốn sức có gì không đúng sao?
Hắn ăn xong nàng còn muốn ăn nữa đấy.
"...... Khụ," Tu Tiên giới bọn họ tuy rằng không có nam nữ khác biệt, nhưng động tác này người bình thường đều sẽ không làm...
Ma Tôn đại nhân cúi đầu cắn một cái, lựa chọn tính làm lơ những nam nữ tu sĩ cho nhau đan dược, kề vai chiến đấu, hứng thú đến mức khoa tay múa chân muốn tiếp xúc thân thể cũng không thiếu, cảm thấy, —— tiểu thư này có chút nhiệt tình.
Ách, không được không được.
Lần này hai người ăn cơm một canh giờ.
May mà bọn họ đều là người tu tiên, nếu không Diệu Diệu ăn nhiều cá như vậy, chỉ sợ bụng đã sớm căng đến nổ mạnh.
Nàng ăn no bụng tròn tròn, thỏa mãn nheo mắt, nhớ tới cái gì, đột nhiên hỏi Thanh Nguyên, "Bây giờ ngươi đang tu luyện công pháp gì?"
Tu vi của Thanh Nguyên bị tụt xuống, mà trong thế giới này, có thực lực mới là kẻ mạnh.
Nàng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh hắn, cho nên về sau có thể tìm được cách làm tu vi hắn phục hồi như cũ thì nói sau, bây giờ, nếu tu vi hắn không có cách khôi phục lại thì cần phải tìm vài cách bảo vệ hắn.
Đầu tiên là công pháp. Công pháp là cơ sở, một công pháp tốt rất có ích cho hắn.
Thứ hai là pháp khí. Uy lực của pháp khí không cần phải nói, tuy rằng khi điều khiển sẽ tốn rất nhiều linh khí, nhưng uy lực không tầm thường, cho dù pháp khí mà Luyện khí kỳ có thể điều khiển rất ít, nhưng vẫn có.
Sau đó là phù chú. Đây là cách dễ dàng nhất, điều khiển phù chú chỉ cần rất ít linh khí, nhưng uy lực rất lớn, cũng có thể phong ấn một vài loại thuật pháp có uy lực cao.
...... Kỳ thật thiên tài địa bảo trong Tu Tiên giới nhiều không kể xiết, linh căn đều có thể thay đổi, lại có vết thương gì không thể chữa khỏi? Diệu Diệu không hề nghĩ tới khả năng này.
Ân, nếu thật sự không tìm được cách nào...... Vậy quên đi, dù sao chỉ cần hắn vẫn luôn ăn đan dược, bảo đảm linh khí tu luyện nhiều hơn linh khí bị mất đi, tu vi vẫn sẽ dần dần bay lên, chẳng qua tốc độ tương đối chậm thôi.
Tần Trường An thuận miệng báo một quyển công pháp. Diệu Diệu bèn nói ngày mai đi tới Tàng Thư Các cùng nàng, thuận tiện chọn một quyển. Lấy thân phận của hắn đương nhiên không thể chọn, nhưng có nàng nha.
...... Hắn muốn nàng giúp đỡ? Ma Tôn đại nhân nhíu mày.
Nếu nàng giúp hắn chọn công pháp, hắn còn phải đến che dấu tu luyện, Tần Trường An cảm thấy nếu mình đáp ứng hẳn là đầu bị úng nước, hẳn là nên tìm cơ hội từ chối.
Cũng không biết nói sao, trong đầu hắn hiện lên đôi mắt của nàng, không thể nói lên câu từ chối.
Diệu Diệu không biết hắn nghĩ gì, thấy hắn không nói gì, chỉ nghĩ chuyện này làm hắn đau lòng, vì thế dịch đến gần một chút, mềm mại an ủi, "Ngươi yên tâm, tu vi của ngươi nhất định có thể trở lại như cũ."
Nàng dùng cái đuôi hư vô cọ cọ chân hắn, nhỏ giọng chân thành nói, "Huống chi không phải còn có Diệu Diệu sao? Diệu Diệu nhất định sẽ giúp ngươi."
"Có Diệu Diệu, Diệu Diệu sẽ tốt với ngươi!"
Giọng nói mềm mại mang theo chút rụt rè của Diệu Diệu giống như có một cái móc, vẫn luôn chui vào trong lỗ tai hắn.
"Thật sự?" Hắn không tự giác cười.
"Thật sự! Diệu Diệu không nỡ gạt ngươi ~" Diệu Diệu nhấc tay thề.
Một câu không nữ làm Tần Trường An rung động, ánh mắt tràn đầy tình eo.
Đầu óc nóng lên, một câu ta tin tưởng ngươi buột miệng thốt ra, trực tiếp đem công pháp chuyện này đồng ý.
Sau đó lấy lại tinh thần...... Đúng là lời ngon tiếng ngọt! Mê hồn canh!
"........."
Diệu Diệu cũng không biết hắn nghĩ gì, nói xong chuyện công pháp, lại lấy ra một ít đan dược đưa cho hắn, dặn dò hắn có thể mỗi ngày ăn một viên.
Sau đó thấy sắc trời chưa muộn, cũng không muốn về sơn động tu luyện, nhớ tới con thỏ trắng nhỏ kia, tìm tòi túi trữ vật của mình, lấy ra vải mềm và mấy thứ khác, chuẩn bị làm ổ cho nó.
"Ngươi có thể chứ?" Tần Trường An hỏi.
"Đương nhiên!" Diệu Diệu hừ một tiếng, ưỡn ngực, Diệu Diệu đáng yêu lại thông minh, sao có thể không làm được?!
Chỉ là ổ của thỏ có hơi khó làm...... Diệu Diệu vừa nghĩ vừa nói sang chuyện khác, dứt khoát nói tới chuyện mười ngày sau sẽ tổ chức đại điển bái sư.
Cũng không phải mỗi người bái sư đều phải tổ chức đại điển, chỉ là thân phận của lão tổ Lê gia đặc biệt, Nếu Diệu Diệu có thân phận là đệ tử của lão tổ Đại Thừa kỳ, sau này khi đi ra ngoài rèn luyện sẽ tiện hơn rất nhiều, cho nên vẫn phải làm.
Cái đại điển này tương đương với chuyện thông báo cho mọi người, nếu không có nghi thức này, những người khác thấy nàng còn có thể giả vờ như không biết nàng là đệ tử của anh, nhưng nếu đại điển bái sư đã làm thì không thể nói như vậy nữa.
Nói cách khác, cái đại điện này dùng để thông báo, đây là đồ đệ của ông, khi nàng đi ra ngoài rèn luyện mà bị bắt nạt, đừng trách ông xuống tay không có mắt!
Tần Trường An nói vài câu, chẳng qua đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm tay nàng, chỉ sợ nàng không cẩn thận, ổ thỏ chưa xong, đã xảy ra chuyện.
"........."
Khi hai người tách ra thì trời đã tối.
Ma Tôn ngồi trong động phủ, nhìn ổ thỏ mình tự nhận việc, cảm thấy đầu đau quá luôn.
...... Cho nên, hắn cướp việc này để làm gì???
Hắn bị điên sao, bị nghiệm làm việc?
—— Cả ngày hôm nay hắn không bình thường lắm.
...... Ân, nếu không sau này cách xa Lê Diệu Diệu một chút.
/234
|