Không hiểu sao gần đây, Tích Tích thấy mình rất nhạy cảm, thường thì cảm xúc tự nhiên đến hoặc khi nhìn thấy cái cà vạt ngày trước Xuân Phong từng dùng, hay nghe thấy một bài hát cũ bất chợt lướt qua tai… Tâm trạng này giống như những đợt thủy triều dập dềnh lên xuống làm đôi mắt ngấn lệ, nhưng cô chỉ ngậm ngùi nuốt nước mắt vào trong.
Chiếc giường màu hồng phấn, mềm mại và sạch sẽ, giống như đám mây bồng bềnh trên bầu trời. Chiếc màn trắng mỏng manh như cánh ve sầu cùng với rèm cửa sổ màu xám bạc đã làm tăng thêm vẻ đẹp thanh nhã cho căn phòng ngủ.
Hạo Hạo đang ngủ say sưa trên chiếc giường êm ái. Từ lúc lọt lòng, thằng bé đã dính lấy mẹ không rời nửa bước, ngược lại, rời nó cô cũng không ngủ yên.
Bố mẹ chồng vẫn ngồi xem phim ở dưới nhà. Xem phim vào mỗi tối dường như là thói quen khó bỏ của mẹ chồng Tích Tích. Hôm nào bà cũng xem liên tục hai bộ phim truyền hình, kéo từ 7 giờ 30 tới tận 11 giờ đêm; có vẻ như phim truyền hình giống như thuốc phiện hơn là món ăn tinh thần, tối nào không được xem vài tập thì bà cảm thấy vô cùng bứt dứt, khó chịu. Chẳng thế mà scandal của anh diễn viên này hay cô ca sĩ nọ, bà còn biết rõ hơn cả con dâu.
Ngoài những lúc xem hoạt hình cùng con trai, rất hiếm khi Tích Tích ngồi xem phim. Có lần nghe thấy mấy cô bạn ca ngợi bộ phim nào đó hay lắm, cô cũng định theo dõi, nhưng vì bận bịu nên rốt cuộc cũng không xem đến đầu đến đũa. Buổi tối rảnh rỗi, cô thích đọc sách hơn, nằm trên giường hay ngả người trên ghế sofa trong thư phòng, lật vài trang sách yêu thích, âu cũng là một sự hưởng thụ.
Tích Tích kéo chăn cho con rồi dựa lưng vào thành giường, thư thái đọc sách dưới ánh sáng dịu dàng của chiếc đèn bàn.
Cứ đọc được một lúc cô lại thần người ra suy nghĩ, một cảm giác lẻ loi len lỏi vào không gian tĩnh mịch bao trùm bốn phía.
Chiếc điện thoại để cạnh gối chợt vang lên tiếng “tít tít”. Cô liếc qua, là tin nhắn của Trương Duệ.
“Chị Tích Tích, mấy chuyện chị dặn tôi làm, việc đầu tiên đã xong. Tôi hẹn với hai vị luật sư rồi, tuần tới chị cứ sắp xếp thời gian, bất cứ lúc nào chúng tôi cũng có thể đến nhà gặp hai cụ. Còn việc sau, tôi nghĩ cần phải bàn bạc thêm với chị, giờ có tiện không?”.
Tích Tích ngẩng đầu ngó chiếc đồng hồ treo tường hình quả bí ngô, mới mười giờ. Cô cầm điện thoại lên trả lời:
“Ừ, cậu nói đi”.
“Chị có QQ[1] không?”
“Không có, cậu cứ nhắn tin đi”.
Để không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của con trai, cô khẽ khàng bước xuống giường, đi tới thư phòng, bật đèn, chuyển âm báo tin nhắn sang chế độ không chuông rồi lấy một chiếc chăn nhỏ trong tủ tường ra, cuộn tròn người trên ghế sofa.
Màn hình điện thoại sáng lên, có tin nhắn đến.
[1] QQ là một phần mềm chat thông dụng của Trung Quốc.
“Có mấy câu, lẽ ra tôi không nên nhiều lời, song nghĩ đi nghĩ lại, tôi cảm thấy vẫn phải nói. Mong rằng chị nghe xong sẽ không giận”.
Tích Tích: “Cậu cứ nói”.
Trương Duệ: “Giờ chị tìm cô ta còn có ý nghĩa gì không?”.
Tích Tích ngẩn người rồi nhắn lại: “Cái ý nghĩa mà cậu nói, ám chỉ điều gì?”.
Trương Duệ: “Đời người ngắn ngủi lắm, chúng ta cần dành nhiều thời gian cho công việc, cuộc sống và người thân. Liệu có đáng phải lãng phí thời gian, tinh thần và sức lực vì những người và những việc không liên quan tới mình?”.
Tích Tích: “Xuân Phong vì cô ta mà mất mạng. Thế mà cậu lại nói là không liên quan sao?”.
Trương Duệ: “Dẫu tìm được cô ta thì với tư liệu có trong tay, chị làm được gì? Không có bất kỳ bằng chứng nào chứng tỏ tai nạn của tổng giám đốc Ngụy có liên quan đến cô ta, vấn đề này cảnh sát cũng đã kết luận rồi. Nguyên nhân xảy ra tai nạn đúng là do không tập trung lái xe, nhưng mà, chẳng nhẽ chị ngây thơ cho rằng, một người khiến người khác không tập trung tinh thần phải chịu trách nhiệm trước pháp luật sao?”.
Tích Tích: “Ít nhất cô ta cũng phải lương tâm bị cắn rứt”.
Trương Duệ: “Không phải là tôi nói xấu cô ta đâu. Nhưng chị cứ thử nghĩ mà xem, người đàn bà có thể làm những chuyện như thế, thì liệu có còn tí lương tâm nào không?”.
Tích Tích: “Vậy ý của cậu là tôi cố nuốt trôi cục tức này? Nếu là cậu, cậu có làm được vậy không?”.
Trương Duệ: “Ý tôi là tìm được cô ta thì chị tính sao? Cứ cho là cô ta thừa nhận đi chăng nữa, thì chị cũng làm được gì? Nếu Xuân Phong còn sống thì đã đành nhưng giờ anh ấy không còn nữa, tôi cho rằng có những lúc cũng phải mắt nhắm mắt mở, đừng quá khắt khe, bằng không người chịu thiệt chỉ có chị mà thôi”.
Tích Tích: “Cậu nói thế mà cũng nghe được à!”.
Trương Duệ: “Thật lòng mà nói, tôi chỉ muốn tốt cho chị thôi, nếu là tôi thì không tội gì tôi phải tự làm khổ mình như thế, đã hao tiền tốn của lại còn chuốc thêm ấm ức vào thân, thực là không đáng”.
Tích Tích: “Không phải tôi cố chấp, chỉ là không cam tâm mà thôi. Việc gì tôi cũng có thể rộng lượng cho qua, duy chỉ có việc này là tôi không làm được”.
Trương Duệ: “Chị cần phải học cách từ bỏ. Trong cuộc sống, chúng ta cần phải từ bỏ rất nhiều thứ, chỉ có từ bỏ thì mới tiến lên được phía trước”.
Tích Tích: “Không phải là tôi không muốn từ bỏ. Vì cô ta quá ngoan cố nên tôi mới phải cạy miệng cô ta. Nếu cô ta vẫn không chịu nói thì tôi không có cách nào hỏi về số tiền bất minh kia”.
Trương Duệ: “Giả sử số tiền đó đúng là do cô ta lấy, chị cho rằng cô ta sẽ thừa nhận và trả lại cho chị? Nếu là tổng giám đốc Ngụy tặng cô ta, thì đó là tiền của cô ta rồi”.
Tích Tích: “Tôi không tính đòi lại mà chỉ cần cô ta xác nhận Xuân Phong có khoản nợ đó để tôi trả tiền cho Lý Dương”.
Trương Duệ: “Chuyện tiền bạc có thể từ từ nghĩ cách giải quyết. Dù sao tôi cũng hy vọng chị dừng chuyện này lại”.
Tích Tích: “Tại sao? Tại sao phải từ từ giải quyết? Lý Dương sống nhờ vào đồng lương, đến giờ vẫn chưa có một ngôi nhà tử tế, dựa vào cái gì mà để cậu ấy mất không số tiền này?”.
Trương Duệ: “Được rồi, tôi chỉ nói vậy thôi. Ngày mai tôi sẽ đưa tư liệu cho chị”.
Sáng hôm sau Tích Tích lái xe rời khỏi nhà, đi được một lúc thì cô nhìn thấy ôtô của Trương Duệ đỗ bên đường. Trong tay anh cầm một túi hồ sơ, đầu cúi xuống tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Tích Tích rấn còi ra hiệu. Trương Duệ ngẩng đầu lên nhìn cô rồi uể oải đúng dậy đi đến.
- Chị à, tôi vẫn muốn nói một câu. - Trương Duệ thu ánh mắt về phía Tích Tích, – Không cần thiết phải làm như thế.
- Cám ơn! Chuyện của tôi cứ để tôi tự giải quyết, cậu cứ đưa cho tôi.
- Chị nhờ tôi nên tôi thấy mình phải có trách nhiệm giúp chị đến cùng. -Trong mắt Trương Duệ phản chiếu một ánh mắt xa lạ, đó là sự cố chấp của Tích Tích, điều anh chưa từng thấy trước đây. – Cho dù chị nghĩ thế nào, tôi vẫn phải nói ra quan điểm của mình, tôi thấy chị không cần phải làm như vậy.
- Thôi, tùy cậu nghĩ sao cũng được, xin tránh ra! - Tích Tích chuẩn bị lái xe đi, - Cậu không muốn giúp thì thôi, tôi sẽ nhờ văn phòng thám tử điều tra.
- Chờ đã, dù sao tôi cũng mang đến rồi. Gửi chị. - Trương Duệ thoáng do dự, nhưng anh vẫn đưa túi hồ sơ vào cửa xe, - Cho tôi vài phút để tôi nói hết suy nghĩ của mình đã nhé.
- Tích Tích tắt máy.
- Tôi cảm thấy chị đang muốn trả thù thì phải.
- Tôi trả thù gì chứ? Xuân Phong mất rồi, sao tôi phải trả thù?
- Chị không thừa nhận nhưng thực sự chị đang làm một chuyện ngu ngốc, thậm chí là điên rồ đấy. Chị muốn tìm cô ta để hành hạ, trút hết oán hận trong lòng. Nhưng chị đã từng nghĩ chưa, chị trả thù thì chẳng khác nào tự đẩy mình vào việc làm xấu xa khiến bản thân ngày càng rời xa hạnh phúc…
- Cậu nói đủ chưa? - Tích Tích mất kiên nhẫn, nhíu mày cắt ngang lời anh rồi khởi động xe.
- Không, tôi nhất định phải nói! - Trương Duệ đứng chắn trước mũi xe, - Tôi không thể trơ mắt nhìn chị làm chuyện điên rồ được.
- Tránh ra! - Tích Tích cao giọng. - Trương Duệ, chuyện này liên quan gì tới cậu? Cậu có giúp hay không, tôi không ép. Tránh đường!
- Tôi biết chuyện này gây tổn thương lớn cho chị. Nhưng sự đã rồi, chị cần phải biết, anh ấy làm như vậy không có nghĩa là anh ấy không trân trọng chị, vì vậy chị phải sống thật tốt, thật vui vẻ, đừng khơi lại chuyện cũ…
- Trương Duệ! Cậu biết mình đang làm gì không?
- Bây giờ tôi không phải là nhân viên của công ty Ngụy Thị nữa, cũng không còn là cấp dưới của chồng chị, tôi lấy tư cách là bạn để nhắc nhở chị đừng như thế nữa. Trên đời này “thiện giả thiện báo, ác giả ác báo”, không phải không có báo ứng mà là chưa đến lúc thôi. Sớm muộn gì ông trời cũng trừng phạt những kẻ làm hại người khác, thế nên chị không cần nhúng tay vào…
Tích Tích đột nhiên lùi xe, chuyển hướng rồi đạp xe lao vút đi.
Làm gì có người phụ nữ nào bị chồng phản bội mà vẫn thản nhiên được cơ chứ?
Trương Duệ đứng đờ người nhìn theo bóng chiếc xe khuất dần, cảm thấy chưa bao giờ chán chường như lúc này. Anh lên xe, tựa đầu vào ghế, kéo cửa kính xuống rồi châm một điếu thuốc. Anh hơi hối hận vì đã đưa túi hồ sơ cho cô, nhưng không đưa cũng không được… Hút hết điếu thuốc, anh thở dài, buồn bã đạp ga phóng đi.
Sao cô cứ nhất quyết khơi lại vết thương lòng? Sao phải tự làm khó bản thân? Đôi mắt lấp lánh của cô giờ đã bị bóng tối của lòng thù hận che lấp, có lẽ bản thân cô chưa phát hiện ra, nhưng anh nhìn thấy rất rõ.
Nhưng điều này có liên quan gì tới anh? Vừa nãy cô cũng nói rồi đấy thôi.
Anh thấy trái tim mình thắt lại, nỗi buồn đau, cô đơn và phiền muộn trên gương mặt cô như những nhát dao đâm vào tim anh. Sau nhiều năm lăn lộn trên thương trường, trái tim anh đã trở nên chai sạn, nhưng mỗi lần đứng trước cô, anh không giấu được sự yếu mềm bên dưới lớp vỏ cứng cáp của mình, anh muốn đem lại những điều tốt đẹp nhất đến cho cô. Ông trời ơi! Rốt cuộc chuyện này là sao? Dù thế nào mi cũng không được yêu người phụ nữ này. Không, không thể. Cô ấy là vợ của Xuân Phong, làm sao mi có thể có ý nghĩ như vậy được. Hơn nữa, cô ấy còn là con gái của ông chủ mỏ than, là quả phụ của tổng giám đốc giàu có. Mi yêu cô ấy ư? Mi có tư cách gì mà yêu cô ấy?
Nếu cô là một người phụ nữ bình thường, chắc chắn anh sẽ dũng cảm thổ lộ tình cảm, nhưng khổ nỗi người đứng trước mặt anh lại là Trần Tích Tích… Quả thực anh không có dũng khí để làm điều đó, song anh cũng không thể gạt bỏ hình bóng của cô ra khỏi tâm trí. Cô đáng yêu như thế, tốt bụng và kêu hãnh đến nhường nào. Những lúc không gặp cô, cảm giác bồn chồn lo lắng giằng xe tim gan anh từng giờ từng phút; còn khi nhìn thấy cô, đôi mắt dịu dàng mang nỗi buồn xa xăm ấy lại thổi bùng lên trong anh một tình yêu mãnh liệt.
2
Sáng sớm, sau khi đưa Hạo Hạo tới trường mẫu giáo, Tích Tích lái xe đến thẳng bệnh viện xx. Cô đỗ ôtô ở bên đường, kiên nhẫn chờ đợi, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay. Khoảng 7:50, một chiếc xe địa hình Land Rover màu xanh đen từ phía đông chạy tới, giảm tốc độ rồi đi sát lề đường bên phải, chầm chậm đỗ ngay phía trước xe cô.
Ngồi sau tay lái là một người đàn ông trung niên có vẻ bề ngoài khá ưa nhìn, khí chất nho nhã. Đây hẳn là Liễu Tông Nguyên, người được đề cập đến trong hồ sơ. Xem ra vị giám đốc quỹ đầu tư công cộng làm ăn không tốt lắm, anh ta mới kết hôn thế mà không dám đổi xe, để lốp xe mòn hết cả rồi.
Tông Nguyên nhanh nhẹn mở cửa xe cho Lệ Sảnh bước ra. Hai người đứng trước xe, tạm biệt nhau bằng nụ hôn nồng nàn, hành động thân mật của đôi vợ chồng này thực sự đã tác động mạnh tới hệ thần kinh yếu đuối của Tích Tích.
Những nỗi đau trong lòng lại trào lên, suýt chút nữa nhấn chìm cô.
Xuân Phong và “Hoa Nhi” phải lòng nhau những ba năm, vậy thì hai người họ còn như thế nào nữa đây? Tích Tích không kìm nổi lòng ghen. Hai tháng trước họ còn dính như sam, vậy mà sao anh mới mất chưa được bao lâu, trong ánh mắt của “Hoa Nhi” đã không có chút thương tiếc nào? Quả thực Xuân Phong chẳng còn là cái gì cả. Nhìn vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc kia, thử hỏi trong lòng cô ta còn có hình bóng của anh không? Tích Tích đưa tay lau vội giọt nước mắt đang trào ra nơi khóe mắt, tự nói với chính mình: Cũng hay, Xuân Phong bạc tình với mình rồi anh ta lại bị người tình bội bạc, âu cũng là báo ứng.
Lệ Sảnh đứng bên đường, vẫy tay chào người chồng ngồi trong xe. Chiếc xe quay đầu, tăng tốc chạy đi. Cô ta sải chân bước vào cổng bệnh viện, vòng eo nhỏ nhắn cùng với cặp mông căng mẩy khiến ngay cả Tích Tích cũng cảm thấy ngây dại nữa là.
Tích Tích định gọi cô ta thì chợt nghe thấy có người gọi với theo: “Chu Lệ Sảnh!”. Cô ta đứng lại. Một cô đồng nghiệp đi đến khoác tay cô ta, hai người cười nói vui vẻ, cùng nhau đi vào trong bệnh viện.
Cô đồng nghiệp chính là Điền Ca.
Có nên để Chu Lệ Sảnh bẽ mặt trước Điền Ca không? Qua Lý Dương, Tích Tích cũng hiểu được phần nào về Điền Ca. Nếu biết người bạn thân nhất của mình là kẻ thứ ba chen chân vào gia đình bạn chồng mình, trước đêm tân hôn còn ở cùng chồng người khác đến tận nửa đêm, thì người ở giữa như cô ấy sẽ như thế nào?
Tích Tích mở túi xách, bên trong đựng một tệp danh sách tin nhắn. Trương Duệ đã phá được mã số PIN, nhưng khi cô mang mã số PIN tới công ty viễn thông di động thì vẫn không lấy được nội dung tin nhắn. Sau đó, Tích Tích lẳng lặng liên hệ với văn phòng thám tử, bí mật ký một hợp đồng trị giá ba vạn tệ để lấy nội dung tin nhắn qua lại giữa Xuân Phong và “Hoa Nhi” trong ba tháng gần nhất, không để sót bất cứ tin nhắn nào.
Khi làm việc này, Tích Tích cảm thấy vô cùng nhục nhã và đau khổ, hiểu đây là hành động thiếu lý trí nhưng cô không thể bắt mình dừng lại được.
Cô cầm tệp giấy trên tay, cố nén xấu hổ và giận giữ, đọc lướt qua vài trang.
3
Con trai và con dâu đi làm, trong nhà chỉ còn một mình bà Quyên. Tông Nguyên làm ở quỹ đầu tư công cộng, trách nhiệm nặng nề nên thường xuyên phải làm thêm giờ; Lệ Sảnh làm ở bệnh viện, suốt ngày cũng bận tối mắt tối mũi, chẳng có thời gian để chăm lo cho chồng. Chính vì thế điều khiến bà Quyên trăn trở nhiều nhất là: Tối nay ăn gì. Bữa trưa hai đứa đều ăn ở cơ quan, mà thức ăn trong căng tin thì ai cũng biết là như thế nào rồi đấy. Vì thế, bà nấu bữa tối rất công phu, đổi món liên tục, lại còn bổ sung thêm các món hầm bổ dưỡng để làm sao đảm bảo được chế độ dinh dưỡng hợp lý cho các con. Tông Nguyên hay đi tiếp khách bên ngoài nhưng tàn cuộc vẫn về nhà. Bà nghĩ, tiệc tùng thì không thể thiếu chén rượu mà uống rượu thì lại đắng miệng, chẳng nuốt được cơm. Thế nên, bất kể anh về muộn thế nào, bà đều lặng lẽ chờ đợi, hâm nóng cơm canh, tận mắt nhìn con trai ăn rồi mới yên tâm đi ngủ.
Hồi ở nước ngoài, Tông Nguyên từng có một cuộc hôn nhân thất bại, về nước lại sống độc thân nhiều năm, điều đó khiến bà luôn canh cánh trong lòng. Từ khi anh lấy Lệ Sảnh, bà cho rằng, cuối cùng tâm nguyện của mình cũng thành hiện thực, bởi một người vợ làm y tá, hẳn là sẽ biết chăm sóc và yêu thương người khác. Thực tế đúng như vậy, hai tháng sau đám cưới, đôi vợ chồng son luôn yêu thương, lo lắng cho nhau làm bà nhìn thấy cũng mát lòng mát dạ về nàng dâu thông minh sắc sảo, khéo hiểu lòng người.
Dạo trước bà Quyên sống ở Tế Nam, khi Tông Nguyên đến Thanh Đảo gây dựng sự nghiệp cứ nằng nặc mời mẹ lên ở cùng, nói là cần người chăm lo cuộc sống cho mình, nhưng thực ra là anh muốn báo đáp công ơn với bà. Bước sang tuổi sáu mươi, sức khỏe cũng xuống dốc, chứng cao huyết áp, tiểu đường lại thêm bệnh thoát vị đĩa đệm khá nghiêm trọng, thế nên ngoài việc nấu cơm cho anh, bà còn làm được gì nữa? Mà kể ra số lần anh ăn cơm ở nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay, bà ở đây ngược lại còn gây phiền hà cho anh: Năm ngoái bà có một khối u ở đùi nhưng cứ im im chịu đựng, đến khi phát hiện ra, Tông Nguyên chẳng nói chẳng rằng liền đưa mẹ đến bệnh viện làm phẫu thuật, bà nằm viện bảy tám ngày mà thấy thương con bội phần. Hay có hôm không biết do trời trở lạnh hay là làm việc nhà quá sức mà bệnh cột sống của bà đột nhiên tái phát. Đang xào nấu trong bếp, bà chợt loạng choạng ngã sấp xuống mặt đất, lúc lâu sau mới lóp ngóp ngồi dậy được. Tông Nguyên nhận được điện thoại, hộc tốc chạy về nhà đưa bà đến trung tâm điều trị bệnh cột sống, chụp phim, kê thuốc. Thế là đằng đẵng cả tháng trời, ngày nào bà cũng phải chườm thuốc trên lưng. Thời gian đó, anh thuê người giúp việc chăm sóc bà, trước sau không hề tỏ ra bực bội, nhưng trong lòng bà vô cùng buồn phiền vì đã làm liên lụy đến con trai.
Vì thế, sau khi Tông Nguyên kết hôn, bất chấp sự ngăn cản của anh, bà kiên quyết trở về quê. Vợ chồng mới cưới mà đã có bà mẹ già ngồi lù lù trong nhà thì quả không thích hợp cho lắm, ngay đến mình còn thấy chướng mắt nữa là. Dù sao cũng phải để cho các con được thoải mái trong thế giới của chúng nó chứ? Tông Nguyên đã hơn bốn mươi tuổi rồi, nó cần phải có cuộc sống riêng, người làm mẹ như mình nên biết điều mà nhường chỗ, không thể vì sự ích kỷ của mình mà làm náo loạn cuộc sống của chúng nó được! Trước mắt cứ về Tế Nam đã, khi nào con dâu mang thai, cần người chăm sóc thì chẳng cần gọi mình cũng tự động tới.
Ai ngờ bà về Tế Nam chưa quá nửa tháng, thì Tông Nguyên đã lặn lội về quê, một mực đòi đón mẹ lên Thanh Đảo. Bà Quyên không muốn quấy quả vợ chồng con trai nên sống chết không chịu đi. Tông Nguyên bèn nài nỉ:
- Mẹ ra nấu cơm cho chúng con đi. Không có mẹ, hằng ngày con chẳng biết ăn gì.
- Lệ Sảnh không biết nấu à?
- Công việc của cô ấy bận lắm. Mẹ qua đó đỡ đần giúp chúng con đi.
Bà Quyên thở dài, nhưng thực sự trong lòng bà rất hạnh phúc. Bà biết anh lo bà ở một mình nhỡ khi trái nắng trở trời không có ai bên cạnh thì biết xử lý thế nào, vả lại anh cũng không nỡ để bà ở trong căn nhà xập xệ đó… Ôi! Đứa con này thật không uổng công bà hết lòng yêu thương.
Buổi sáng, Tông Nguyên gọi điện từ cơ quan về, nói chiều phải đi tham dự một cuộc họp về đầu tư ở Đại Liên, chiều mai mới về được. Công việc của anh là thế, nói đi là đi. Ăn lương của người ta thì phải nghe người ta sai khiến, không thể từ chối, trừ phi từ chức không làm nữa. Con trai đi công tác, trong lòng bà mẹ ít nhiều cũng hụt hẫng, nhưng do đã quen nên bà dặn dò anh mấy câu rồi cúp máy.
Bữa trưa như thường lệ chỉ có mình bà nên giản tiện hơn nhiều, chỉ là cơm nguội và màn thầu từ sáng. Nào là mẹ phải chú ý dinh dưỡng, nào là không được ăn uống qua loa đại khái, dù Tông Nguyên nói gì bà cũng bỏ ngoài tai. Hơn nửa đời người bà phải chịu kham khổ, đến nay được ở nhà đẹp thế này lại không lo cái ăn cái mặc, bà có thiếu cái gì đâu? Trong nhà lại luôn có Cầu Cầu quấn quýt bên chân bà nữa chứ, Cầu Cầu nhỏ bé nên chỉ ăn tí tẹp là đã no kềnh càng rồi.
Ăn cơm xong bà dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, đang định đi về phòng nằm nghỉ thì có tiếng chuông cửa. Ai nhỉ? Sảnh Sảnh về đột xuất chăng? Đang là giờ làm việc mà? Bà Quyên đi tới cửa, nhìn qua mắt thần thì thấy người phụ nữ dọn rác trong khu chung cư. Bà vốn có lòng trắc ẩn đối với những người khốn khổ nên vội vàng mở cửa, lịch sự mời khách vào nhà.
Nhưng người phụ nữa khách sáo từ chối.
- Xin hỏi đây có phải là nhà của y tá Chu Lệ Sảnh không?
- Đúng rồi, Lệ Sảnh là con dâu tôi, chị tìm nó à? - Bà Quyên hỏi.
- Có người nhờ tôi gửi cho cô ấy một món quà, làm phiền bà chuyển giùm. – Người phụ nữ mỉm cười, cảm ơn rồi quay người bỏ đi.
Hộp quà được bọc bằng loại giấy đắt tiền, nền đen với những đường vân màu vàng nhạt, bên trên còn đính một bông hoa lụa màu trắng. Sự kết hợp giữa màu trắng với màu đen khiến hộp quà trông rất bắt mắt, song bà Quyên chợt cảm thấy có gì đó thật lạnh lẽo toát ra từ đó.
“Cổ hủ!” bà lắc đầu, tự giễu mình. Quan điểm thẩm mĩ bây giờ thật khác xa ngày xưa. Tặng quà gì mà lại bọc giấy kỳ quái như thế! Người tặng quà nghĩ gì nhỉ? Thường thì những người già thích, giới trẻ lại khịt mũi khinh thường; còn những thứ giới trẻ thích, người già lại không vừa mắt.
Bà Quyên cũng không quan tâm, tiện tay đặt hộp quà lên tủ tivi. Đây là chỗ dễ nhìn thấy, đi ra đi vào là đập ngay vào mắt, không sợ quên mất. Sau đó bà ra ngoài đi chợ, lúc về gặp bà hàng xóm đang bế cháu, bà dừng lại chào hỏi, chơi đùa với đứa bé một lúc rồi mới về nhà. Khi mở cửa bà phát hiện ra trong nhà có tiếng sột soạt là lạ, vừa bước vào trong bà đã thấy Cầu Cầu mải mê vờn nghịch hộp quà.
Bà vội quát con chó, rồi lật đật nhặt hộp quà lên. Cầu Cầu nhìn sắc mặt của chủ, biết mình mắc lỗi, vội lui lủi trốn trong ổ. Nó xé rách lớp giấy bọc để lộ ra một hộp giấy, bên trong xếp ngay ngắn mấy trang giấy in. Nhìn chúng, bà như đụng phải lửa, vội vàng đậy hộp lại, liên tục tự trách bản thân: “Đồ của các con mình tò mò cái gì? Tuyệt đối không được xem, liếc qua một cái cũng không được”, rồi nhanh chóng thu dọn bãi chiến trường.
Bà đặt hộp quà vào ngăn kéo. Nồi canh gà hầm đương quy trên bếp đang sôi. Lệ Sảnh muốn hàng tháng trước khi đến kỳ kinh nguyệt được ăn món này để bồi bổ. Nhưng món này thì phải nấu bằng nồi gang thì mới ngon, như thế khi nấu, nước hầm không bốc hơi ra ngoài, thịt lại ngọt và tiết kiệm thời gian dù mỗi lần nấu xong bà phải đánh vật với cái nồi nặng như cùm, khiến cánh tay mỏi dừ. Ninh canh xong, bà làm thêm hai món ăn nữa, giờ chỉ chờ con dâu về là xong.
Đúng lúc này, bà Quyên nhận được điện thoại của em gái. Em gái bà sống dưới quê, mỗi năm hai chị em chỉ được gặp nhau được một vài lần nhưng thường xuyên gọi điện thoại hỏi thăm nên tình cảm rất khăng khít. Lần này em gái bà than vãn chuyện đứa con trai bị người ta lừa. Anh này mở cửa hàng trên thị trấn, bị hai kẻ lừa đảo lợi dụng lừa mất số hàng trị giá hơn một vạn tệ. Bà Quyên nghe chuyện mà thấy nảo nề, thương em gái đã hơn năm mươi tuổi mà vẫn chưa được nghỉ ngơi, tận hưởng niềm vui tuổi già.
Bà vừa buông điện thoại xuống thì Lệ Sảnh bước vào nhà.
- Mẹ ạ! Con về rồi! – Cô vào phòng vệ sinh rửa tay, đánh tiếng chào mẹ chồng trong bếp.
- Có người gửi quà cho con đấy! - Bà Quyên lau tay, mở ngăn kéo tủ tivi lấy cái hộp quà đưa cho con dâu.
- Cái gì vậy mẹ? Ai gửi ạ?
- Con tự xem đi, bên ngoài có giấy bọc cẩn thận nhưng ban nãy mẹ tiện tay đặt ở đây… - Bà Quyên chỉ vào chiếc tủ tivi - rồi đi chợ, không cẩn thận để Cầu Cầu xé mất, mẹ mắng nó rồi.
- Hả? Thật sao? Sao Cầu Cầu lại xe giấy bọc chứ? Con chó này hư quá rồi. Thôi không sao đâu, mẹ làm gì thì làm nhé.
Lệ Sảnh về phòng ngủ mở hộp quà.
Trong lòng cô hơi bồn chồn. Ai nhỉ? Nếu là bạn bè, tặng quà làm gì có chuyện không báo trước? Sao không dùng chuyển phát nhanh mà lại nhờ người đưa đến nhà.
Cô mở hộp quà ra, bên trong là mấy trang giấy in chi chit chữ, dưới mỗi câu hội thoại đều có số điện thoại quen thuộc. Cô mới đọc được vài dòng thì chợt thấy đầu óc như muốn nổ tung, suýt chút nữa thì ngất lịm.
“Em luôn hi vọng mãi mãi được ở bên anh, nguyện dâng hiến tất cả cho anh để chúng mình được hưởng hạnh phúc trọn vẹn, sớm sớm ngửi hương hoa nghe chim hót, đêm đêm ôm anh đi vào giấc ngủ. Anh đã cho em những giấc mơ ngọt ngào và êm đềm nhất đời…”
Không sai, đây chính là tin nhắn tự tay cô gửi cho người đàn ông có tên Ngụy Xuân Phong. Mặt Lệ Sảnh tái mét, cô cố kiềm chế cơn sóng dữ dội đang cuồn cuộn trong lòng.
Nhất định là Trần Tích Tích, ngoài chị ta ra không thể là ai khác. Lần trước bị chị ta tát, mình đã nhẫn nhịn bỏ qua, thế mà chị ta còn không biết điều, đúng là được đằng chân lân đằng đầu!
Lệ Sảnh hận không thể gọi ngay cho Tích Tích chửi một trận cho hả giận… Nhưng cô đang ở trong nhà, mặc dù chồng đi công tác nhưng còn kẹt bà mẹ chồng.
Bà già này lầm lì nhưng rất cơ mưu. Ban đầu bà ta nói là không muốn làm ảnh hưởng tới cuộc sống của con cái, một hai đòi về Tế Nam, rốt cuộc về được mấy ngày? Không biết bà ta giở mánh khóe gì mà Tông Nguyên ngoan ngoãn về rước bà ta lên, thật không thể xem thường được.
Cầu Cầu xe rách giấy bọc ư? Lời bà ta nói có đáng tin không? Biết đâu bà ta muốn thăm dò bí mật của con dâu. Cứ cho là Cầu Cầu làm rách, nhưng cái hộp cũng không đậy chặt, chỉ cần mở ra là xem được ngay nội dung bên trong, trên đó in rành rành số điện thoại cũ của mình, bà ta cũng biết số máy này mà; thời gian cũng trùng với thời điểm bà ta và Tông Nguyên bàn chuyện cưới xin.
Lệ Sảnh mới nghĩ tới đây đã toát mồ hôi hột. Mẹ với con trai, tuy hai mà là một, liệu bà ta có giữ bí mật cho mình không? Liệu bà ta có vạch trần chuyện tày trời với con trai hay không?
Chợt có tiếng bà Quyên gọi con dâu xuống ăn cơm. Lệ Sảnh hồn bay phách lạc, gượng gạo ngồi vào bàn, thức ăn nấu không tệ, màu sắc cũng đẹp mắt, vậy mà cô chẳng cảm nhận được mùi vị của nó như thế nào.
Mẹ chồng chẳng nói chẳng rằng, cũng không buồn liếc con dâu lấy một cái. Sau bữa cơm im lìm, Lệ Sảnh chủ động vào bếp rửa bát, bà Quyên mượn có trong người không khỏe để về phòng.
Từ lúc nhận được điện thoại của em gái, bà cảm thấy khó chịu như có khối chì đè nặng trong lòng, tinh thần rệu rã lại thêm bệnh cao huyết áp khiến bà đau đầu, chóng mặt, chẳng còn chút sức lực nào nữa. Cũng vì vậy mà bữa tối bà chẳng buồn nói chuyện với con dâu, miễn cưỡng ăn vội mấy miếng cơm rồi đi nghỉ sớm.
Bà không ngờ rằng, tâm trạng của bà vốn chẳng liên quan gì đến con dâu, nhưng chỉ vì một món quà ngoài ý muốn mà Lệ Sảnh nổi bão cấp tám trong lòng.
Cả đêm Lệ Sảnh trằn trọc không tài nào ngủ được, trở mình hết bên nọ lại sang bên kia mà mắt vẫn cứ chong chong còn đầu thì sôi sùng sục. Từ biểu hiện khác thường và ánh mắt lạnh nhạt của bà, cô đoán chắc mẹ chồng đã xem tập giấy và nắm được thóp của mình rồi.
Độc ác! Nham hiểm! Sao con người ta lại độc ác thế nhỉ? Trần Tích Tích, sao chị có thể gửi thứ này tới nhà tôi? Chị cố tình phá đám tôi phải không? Đồ bỉ ổi, vô liêm sỉ! Dương Tú Quyên, hằng ngày bà thật thà là thế, sao giờ tâm địa lại đen tối thế này. Đấy là đồ của bà hay sao mà bà xem trộm?
Lệ Sảnh nghĩ ngợi lung tung đến gần sáng, cảm giác như mình sắp sụp đổ tới nơi, mọi suy nghĩ đều đi vào ngõ cụt. Tối mai chồng về rồi, phải tranh thủ lúc anh ấy không có ở nhà, thu xếp chuyện này ổn thỏa với mẹ chồng, nếu không một chút bất cẩn cũng khiến gia đình tan nát.
Tuyệt đối không thể để cho cuộc hôn nhân hoàn mĩ này bị hủy hoại trong chốc lát.
Thế rồi mới hơn bốn giờ sáng, Lệ Sảnh tới phòng mẹ chồng, gõ cửa dồn dập rồi quỳ sụp trước mặt bà.
- Mẹ, mẹ nghe con nói, con sai rồi, con đã làm sai một chuyện và con luôn hối hận vì điều đó. - Lệ Sảnh chan chứa nước mắt.
- Hối hận? Con đang hối hận chuyện gì? - Bà Quyên mặc áo ngủ, sửng sốt nhìn con dâu. Nhưng bà chỉ để sự kinh ngạc trong lòng, khuôn mặt vẫn điềm nhiên như không.
- Mẹ, con cầu xin mẹ, xin mẹ hãy quên hết những gì đọc được hôm qua đi có được không. Vì gia đình này, vì Tông Nguyên, con xin mẹ tha thứ cho con lần này. Chuyện của con với người đàn ông đó, con sai rồi, con có lỗi với Tông Nguyên. Tất cả là do người đàn ông đó luôn tán tỉnh, dụ dỗ con, con nhất thời hồ đồ, không vượt qua được cám dỗ… Sau này con sẽ không như thế nữa…
- Cái gì? Con đang nói cái gì? Con nhất thời hồ đồ? Người đàn ông nào gạ gẫm con? - Bà Quyên dụi mắt, nhìn thật kỹ mặt con dâu. - Con hối hận vì bản thân đã làm chuyện có lỗi với Tông Nguyên?
Nói xong câu này, bà Quyên đã đoán được những tờ giấy kia viết cái gì? Nhất định là bí mật của con dâu. Nhất định là chuyện giấy bọc bị xé rách làm con bé đứng ngồi không yên, cho rằng mình đã biết được điều gì đó.
Bà lảo đảo vịn mép giường rồi ngồi tựa người vào thành giường, chậm rãi nói với con dâu:
- Chuyện này, để mẹ suy nghĩ đã.
Bà ngước mắt lên không nhìn con dâu nữa.
- Mẹ, nếu mẹ không chịu tha thứ cho con thì con không đứng lên đâu. Con thực sự không muốn làm tổn thương Tông Nguyên, con yêu anh ấy, con không thể không có anh ấy, anh ấy cũng yêu con, không thể sống thiếu con… - Lệ Sảnh khóc òa lên.
Bà Quyên ngồi im mặc Lệ Sảnh khóc như mưa. Nửa giờ sau, bà mẹ chồng không thể chịu được tiếng rên rỉ của con dâu nữa, bèn chủ động thỏa hiệp.
- Lệ Sảnh, con không cần lo lắng điều gì cả, mẹ không xem những thứ trong cái hộp đó. Tại Cầu Cầu xé rách giấy bọc nên mẹ xếp lại mấy trang giấy rồi cất đi, còn nội dung bên trên, một chữ mẹ cũng không đọc.
- Không đọc? - Lệ Sảnh ngớ người, - Mẹ không đọc thật ạ?
- Ừ, mẹ không biết chữ. - Bà Quyên thản nhiên nói.
Mẹ chồng không biết chữ? Lệ Sảnh nghe như sét đánh bên tai. Sao từ trước tới giờ Tông Nguyên không hề nhắc đến chuyện mẹ anh ấy không biết chữ?
Bà Quyên đoán được tâm tư con dâu, thẳng thắn nói:
- Tông Nguyên không nói với con là vì nó biết mẹ muốn giữ chút… tự tôn. Mẹ sợ người ta cười nhạo.
Bà ta chẳng biết gì cả, còn mi không khảo mà xưng! Lệ Sảnh cảm thấy như sắp phát điên, cô đứng dậy lau sạch nước mắt.
- Mẹ, mẹ, mẹ… Sao có thể như thế chứ!
- Sao cơ? - Bà Quyên ngẩng đầu nhìn con dâu, - Mẹ làm sai cái gì à? Con yên tâm, chuyện vừa rồi, con đã biết hối cải thì mẹ sẽ không nói với Tông Nguyên. Mẹ không muốn tình cảm của các con bị sứt mẻ, chỉ cần sau này con đối xử tốt với nó thì mẹ tin hai đứa sẽ hạnh phúc.
- Vâng, vâng, lát nữa mẹ con mình nói chuyện tiếp. - Lệ Sảnh choáng váng, nem nép về phòng.
Sáng sớm Lệ Sảnh bơ phờ lê từng bước chân nặng trĩu xuống gara để xe. Tối qua cô không ăn được gì nhưng giờ cũng không thấy đói, tâm trạng bị bao trùm bởi một màu xám xịt, chẳng còn chút sức lực nào để vùng vẫy nữa. Cô lái chiếc Excelle HRV màu xanh sẫm tới cơ quan, mấy lần suýt vượt đèn đỏ và đâm vào đuôi xe người khác. Mọi khi cô chỉ đi hết mười phút còn hôm nay phải mất hơn hai mươi phút mới tới nơi. Đến cơ quan, việc đầu tiên cô làm là chui vào nhà vệ sinh, đóng sầm cửa lại rồi bấm số điện thoại của Tích Tích.
- Tại sao chị lại làm như thế? Tại sao? - Lệ Sảnh có nén giọng nhưng vẫn để lộ ra sự giận dữ.
- Không làm vậy, liệu cô có chủ động gọi điện thoại cho tôi không? - Tích Tích rất bình tĩnh đáp lời.
- Chị không thấy mình quá quắt sao?
- Đây chính là câu tôi muốn nói với cô. Có điều, chuyện của hai ngươi đã đi qua rồi, tôi không bới sâu vào làm gì nữa.
- Rốt cuộc chị muốn thế nào?
- Cô yên tâm đi, tôi tìm cô không phải để hạch tội. Tôi chỉ cần cô xác nhận một chuyện thôi.
- Xác nhận chuyện gì?
- Gặp nhau rồi nói.
- Nhất định phải gặp ư?
- Hôm qua tôi có đến bệnh viện của cô, nhưng thấy cô đi cùng đồng nghiệp nên không nỡ quấy rầy. - Tích Tích hạ giọng, - Đành phải đi một chuyến đến Duyệt Hải nhờ người đưa quà đến nhà cô. Cô đã thừa nhận những tin nhắn đó là của mình thì tốt rồi, chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện.
- Chị sắp xếp thời gian đi. - Lệ Sảnh dựa người vào vách ngăn nhà vệ sinh, cúi đầu đau khổ.
Chiếc giường màu hồng phấn, mềm mại và sạch sẽ, giống như đám mây bồng bềnh trên bầu trời. Chiếc màn trắng mỏng manh như cánh ve sầu cùng với rèm cửa sổ màu xám bạc đã làm tăng thêm vẻ đẹp thanh nhã cho căn phòng ngủ.
Hạo Hạo đang ngủ say sưa trên chiếc giường êm ái. Từ lúc lọt lòng, thằng bé đã dính lấy mẹ không rời nửa bước, ngược lại, rời nó cô cũng không ngủ yên.
Bố mẹ chồng vẫn ngồi xem phim ở dưới nhà. Xem phim vào mỗi tối dường như là thói quen khó bỏ của mẹ chồng Tích Tích. Hôm nào bà cũng xem liên tục hai bộ phim truyền hình, kéo từ 7 giờ 30 tới tận 11 giờ đêm; có vẻ như phim truyền hình giống như thuốc phiện hơn là món ăn tinh thần, tối nào không được xem vài tập thì bà cảm thấy vô cùng bứt dứt, khó chịu. Chẳng thế mà scandal của anh diễn viên này hay cô ca sĩ nọ, bà còn biết rõ hơn cả con dâu.
Ngoài những lúc xem hoạt hình cùng con trai, rất hiếm khi Tích Tích ngồi xem phim. Có lần nghe thấy mấy cô bạn ca ngợi bộ phim nào đó hay lắm, cô cũng định theo dõi, nhưng vì bận bịu nên rốt cuộc cũng không xem đến đầu đến đũa. Buổi tối rảnh rỗi, cô thích đọc sách hơn, nằm trên giường hay ngả người trên ghế sofa trong thư phòng, lật vài trang sách yêu thích, âu cũng là một sự hưởng thụ.
Tích Tích kéo chăn cho con rồi dựa lưng vào thành giường, thư thái đọc sách dưới ánh sáng dịu dàng của chiếc đèn bàn.
Cứ đọc được một lúc cô lại thần người ra suy nghĩ, một cảm giác lẻ loi len lỏi vào không gian tĩnh mịch bao trùm bốn phía.
Chiếc điện thoại để cạnh gối chợt vang lên tiếng “tít tít”. Cô liếc qua, là tin nhắn của Trương Duệ.
“Chị Tích Tích, mấy chuyện chị dặn tôi làm, việc đầu tiên đã xong. Tôi hẹn với hai vị luật sư rồi, tuần tới chị cứ sắp xếp thời gian, bất cứ lúc nào chúng tôi cũng có thể đến nhà gặp hai cụ. Còn việc sau, tôi nghĩ cần phải bàn bạc thêm với chị, giờ có tiện không?”.
Tích Tích ngẩng đầu ngó chiếc đồng hồ treo tường hình quả bí ngô, mới mười giờ. Cô cầm điện thoại lên trả lời:
“Ừ, cậu nói đi”.
“Chị có QQ[1] không?”
“Không có, cậu cứ nhắn tin đi”.
Để không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của con trai, cô khẽ khàng bước xuống giường, đi tới thư phòng, bật đèn, chuyển âm báo tin nhắn sang chế độ không chuông rồi lấy một chiếc chăn nhỏ trong tủ tường ra, cuộn tròn người trên ghế sofa.
Màn hình điện thoại sáng lên, có tin nhắn đến.
[1] QQ là một phần mềm chat thông dụng của Trung Quốc.
“Có mấy câu, lẽ ra tôi không nên nhiều lời, song nghĩ đi nghĩ lại, tôi cảm thấy vẫn phải nói. Mong rằng chị nghe xong sẽ không giận”.
Tích Tích: “Cậu cứ nói”.
Trương Duệ: “Giờ chị tìm cô ta còn có ý nghĩa gì không?”.
Tích Tích ngẩn người rồi nhắn lại: “Cái ý nghĩa mà cậu nói, ám chỉ điều gì?”.
Trương Duệ: “Đời người ngắn ngủi lắm, chúng ta cần dành nhiều thời gian cho công việc, cuộc sống và người thân. Liệu có đáng phải lãng phí thời gian, tinh thần và sức lực vì những người và những việc không liên quan tới mình?”.
Tích Tích: “Xuân Phong vì cô ta mà mất mạng. Thế mà cậu lại nói là không liên quan sao?”.
Trương Duệ: “Dẫu tìm được cô ta thì với tư liệu có trong tay, chị làm được gì? Không có bất kỳ bằng chứng nào chứng tỏ tai nạn của tổng giám đốc Ngụy có liên quan đến cô ta, vấn đề này cảnh sát cũng đã kết luận rồi. Nguyên nhân xảy ra tai nạn đúng là do không tập trung lái xe, nhưng mà, chẳng nhẽ chị ngây thơ cho rằng, một người khiến người khác không tập trung tinh thần phải chịu trách nhiệm trước pháp luật sao?”.
Tích Tích: “Ít nhất cô ta cũng phải lương tâm bị cắn rứt”.
Trương Duệ: “Không phải là tôi nói xấu cô ta đâu. Nhưng chị cứ thử nghĩ mà xem, người đàn bà có thể làm những chuyện như thế, thì liệu có còn tí lương tâm nào không?”.
Tích Tích: “Vậy ý của cậu là tôi cố nuốt trôi cục tức này? Nếu là cậu, cậu có làm được vậy không?”.
Trương Duệ: “Ý tôi là tìm được cô ta thì chị tính sao? Cứ cho là cô ta thừa nhận đi chăng nữa, thì chị cũng làm được gì? Nếu Xuân Phong còn sống thì đã đành nhưng giờ anh ấy không còn nữa, tôi cho rằng có những lúc cũng phải mắt nhắm mắt mở, đừng quá khắt khe, bằng không người chịu thiệt chỉ có chị mà thôi”.
Tích Tích: “Cậu nói thế mà cũng nghe được à!”.
Trương Duệ: “Thật lòng mà nói, tôi chỉ muốn tốt cho chị thôi, nếu là tôi thì không tội gì tôi phải tự làm khổ mình như thế, đã hao tiền tốn của lại còn chuốc thêm ấm ức vào thân, thực là không đáng”.
Tích Tích: “Không phải tôi cố chấp, chỉ là không cam tâm mà thôi. Việc gì tôi cũng có thể rộng lượng cho qua, duy chỉ có việc này là tôi không làm được”.
Trương Duệ: “Chị cần phải học cách từ bỏ. Trong cuộc sống, chúng ta cần phải từ bỏ rất nhiều thứ, chỉ có từ bỏ thì mới tiến lên được phía trước”.
Tích Tích: “Không phải là tôi không muốn từ bỏ. Vì cô ta quá ngoan cố nên tôi mới phải cạy miệng cô ta. Nếu cô ta vẫn không chịu nói thì tôi không có cách nào hỏi về số tiền bất minh kia”.
Trương Duệ: “Giả sử số tiền đó đúng là do cô ta lấy, chị cho rằng cô ta sẽ thừa nhận và trả lại cho chị? Nếu là tổng giám đốc Ngụy tặng cô ta, thì đó là tiền của cô ta rồi”.
Tích Tích: “Tôi không tính đòi lại mà chỉ cần cô ta xác nhận Xuân Phong có khoản nợ đó để tôi trả tiền cho Lý Dương”.
Trương Duệ: “Chuyện tiền bạc có thể từ từ nghĩ cách giải quyết. Dù sao tôi cũng hy vọng chị dừng chuyện này lại”.
Tích Tích: “Tại sao? Tại sao phải từ từ giải quyết? Lý Dương sống nhờ vào đồng lương, đến giờ vẫn chưa có một ngôi nhà tử tế, dựa vào cái gì mà để cậu ấy mất không số tiền này?”.
Trương Duệ: “Được rồi, tôi chỉ nói vậy thôi. Ngày mai tôi sẽ đưa tư liệu cho chị”.
Sáng hôm sau Tích Tích lái xe rời khỏi nhà, đi được một lúc thì cô nhìn thấy ôtô của Trương Duệ đỗ bên đường. Trong tay anh cầm một túi hồ sơ, đầu cúi xuống tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Tích Tích rấn còi ra hiệu. Trương Duệ ngẩng đầu lên nhìn cô rồi uể oải đúng dậy đi đến.
- Chị à, tôi vẫn muốn nói một câu. - Trương Duệ thu ánh mắt về phía Tích Tích, – Không cần thiết phải làm như thế.
- Cám ơn! Chuyện của tôi cứ để tôi tự giải quyết, cậu cứ đưa cho tôi.
- Chị nhờ tôi nên tôi thấy mình phải có trách nhiệm giúp chị đến cùng. -Trong mắt Trương Duệ phản chiếu một ánh mắt xa lạ, đó là sự cố chấp của Tích Tích, điều anh chưa từng thấy trước đây. – Cho dù chị nghĩ thế nào, tôi vẫn phải nói ra quan điểm của mình, tôi thấy chị không cần phải làm như vậy.
- Thôi, tùy cậu nghĩ sao cũng được, xin tránh ra! - Tích Tích chuẩn bị lái xe đi, - Cậu không muốn giúp thì thôi, tôi sẽ nhờ văn phòng thám tử điều tra.
- Chờ đã, dù sao tôi cũng mang đến rồi. Gửi chị. - Trương Duệ thoáng do dự, nhưng anh vẫn đưa túi hồ sơ vào cửa xe, - Cho tôi vài phút để tôi nói hết suy nghĩ của mình đã nhé.
- Tích Tích tắt máy.
- Tôi cảm thấy chị đang muốn trả thù thì phải.
- Tôi trả thù gì chứ? Xuân Phong mất rồi, sao tôi phải trả thù?
- Chị không thừa nhận nhưng thực sự chị đang làm một chuyện ngu ngốc, thậm chí là điên rồ đấy. Chị muốn tìm cô ta để hành hạ, trút hết oán hận trong lòng. Nhưng chị đã từng nghĩ chưa, chị trả thù thì chẳng khác nào tự đẩy mình vào việc làm xấu xa khiến bản thân ngày càng rời xa hạnh phúc…
- Cậu nói đủ chưa? - Tích Tích mất kiên nhẫn, nhíu mày cắt ngang lời anh rồi khởi động xe.
- Không, tôi nhất định phải nói! - Trương Duệ đứng chắn trước mũi xe, - Tôi không thể trơ mắt nhìn chị làm chuyện điên rồ được.
- Tránh ra! - Tích Tích cao giọng. - Trương Duệ, chuyện này liên quan gì tới cậu? Cậu có giúp hay không, tôi không ép. Tránh đường!
- Tôi biết chuyện này gây tổn thương lớn cho chị. Nhưng sự đã rồi, chị cần phải biết, anh ấy làm như vậy không có nghĩa là anh ấy không trân trọng chị, vì vậy chị phải sống thật tốt, thật vui vẻ, đừng khơi lại chuyện cũ…
- Trương Duệ! Cậu biết mình đang làm gì không?
- Bây giờ tôi không phải là nhân viên của công ty Ngụy Thị nữa, cũng không còn là cấp dưới của chồng chị, tôi lấy tư cách là bạn để nhắc nhở chị đừng như thế nữa. Trên đời này “thiện giả thiện báo, ác giả ác báo”, không phải không có báo ứng mà là chưa đến lúc thôi. Sớm muộn gì ông trời cũng trừng phạt những kẻ làm hại người khác, thế nên chị không cần nhúng tay vào…
Tích Tích đột nhiên lùi xe, chuyển hướng rồi đạp xe lao vút đi.
Làm gì có người phụ nữ nào bị chồng phản bội mà vẫn thản nhiên được cơ chứ?
Trương Duệ đứng đờ người nhìn theo bóng chiếc xe khuất dần, cảm thấy chưa bao giờ chán chường như lúc này. Anh lên xe, tựa đầu vào ghế, kéo cửa kính xuống rồi châm một điếu thuốc. Anh hơi hối hận vì đã đưa túi hồ sơ cho cô, nhưng không đưa cũng không được… Hút hết điếu thuốc, anh thở dài, buồn bã đạp ga phóng đi.
Sao cô cứ nhất quyết khơi lại vết thương lòng? Sao phải tự làm khó bản thân? Đôi mắt lấp lánh của cô giờ đã bị bóng tối của lòng thù hận che lấp, có lẽ bản thân cô chưa phát hiện ra, nhưng anh nhìn thấy rất rõ.
Nhưng điều này có liên quan gì tới anh? Vừa nãy cô cũng nói rồi đấy thôi.
Anh thấy trái tim mình thắt lại, nỗi buồn đau, cô đơn và phiền muộn trên gương mặt cô như những nhát dao đâm vào tim anh. Sau nhiều năm lăn lộn trên thương trường, trái tim anh đã trở nên chai sạn, nhưng mỗi lần đứng trước cô, anh không giấu được sự yếu mềm bên dưới lớp vỏ cứng cáp của mình, anh muốn đem lại những điều tốt đẹp nhất đến cho cô. Ông trời ơi! Rốt cuộc chuyện này là sao? Dù thế nào mi cũng không được yêu người phụ nữ này. Không, không thể. Cô ấy là vợ của Xuân Phong, làm sao mi có thể có ý nghĩ như vậy được. Hơn nữa, cô ấy còn là con gái của ông chủ mỏ than, là quả phụ của tổng giám đốc giàu có. Mi yêu cô ấy ư? Mi có tư cách gì mà yêu cô ấy?
Nếu cô là một người phụ nữ bình thường, chắc chắn anh sẽ dũng cảm thổ lộ tình cảm, nhưng khổ nỗi người đứng trước mặt anh lại là Trần Tích Tích… Quả thực anh không có dũng khí để làm điều đó, song anh cũng không thể gạt bỏ hình bóng của cô ra khỏi tâm trí. Cô đáng yêu như thế, tốt bụng và kêu hãnh đến nhường nào. Những lúc không gặp cô, cảm giác bồn chồn lo lắng giằng xe tim gan anh từng giờ từng phút; còn khi nhìn thấy cô, đôi mắt dịu dàng mang nỗi buồn xa xăm ấy lại thổi bùng lên trong anh một tình yêu mãnh liệt.
2
Sáng sớm, sau khi đưa Hạo Hạo tới trường mẫu giáo, Tích Tích lái xe đến thẳng bệnh viện xx. Cô đỗ ôtô ở bên đường, kiên nhẫn chờ đợi, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay. Khoảng 7:50, một chiếc xe địa hình Land Rover màu xanh đen từ phía đông chạy tới, giảm tốc độ rồi đi sát lề đường bên phải, chầm chậm đỗ ngay phía trước xe cô.
Ngồi sau tay lái là một người đàn ông trung niên có vẻ bề ngoài khá ưa nhìn, khí chất nho nhã. Đây hẳn là Liễu Tông Nguyên, người được đề cập đến trong hồ sơ. Xem ra vị giám đốc quỹ đầu tư công cộng làm ăn không tốt lắm, anh ta mới kết hôn thế mà không dám đổi xe, để lốp xe mòn hết cả rồi.
Tông Nguyên nhanh nhẹn mở cửa xe cho Lệ Sảnh bước ra. Hai người đứng trước xe, tạm biệt nhau bằng nụ hôn nồng nàn, hành động thân mật của đôi vợ chồng này thực sự đã tác động mạnh tới hệ thần kinh yếu đuối của Tích Tích.
Những nỗi đau trong lòng lại trào lên, suýt chút nữa nhấn chìm cô.
Xuân Phong và “Hoa Nhi” phải lòng nhau những ba năm, vậy thì hai người họ còn như thế nào nữa đây? Tích Tích không kìm nổi lòng ghen. Hai tháng trước họ còn dính như sam, vậy mà sao anh mới mất chưa được bao lâu, trong ánh mắt của “Hoa Nhi” đã không có chút thương tiếc nào? Quả thực Xuân Phong chẳng còn là cái gì cả. Nhìn vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc kia, thử hỏi trong lòng cô ta còn có hình bóng của anh không? Tích Tích đưa tay lau vội giọt nước mắt đang trào ra nơi khóe mắt, tự nói với chính mình: Cũng hay, Xuân Phong bạc tình với mình rồi anh ta lại bị người tình bội bạc, âu cũng là báo ứng.
Lệ Sảnh đứng bên đường, vẫy tay chào người chồng ngồi trong xe. Chiếc xe quay đầu, tăng tốc chạy đi. Cô ta sải chân bước vào cổng bệnh viện, vòng eo nhỏ nhắn cùng với cặp mông căng mẩy khiến ngay cả Tích Tích cũng cảm thấy ngây dại nữa là.
Tích Tích định gọi cô ta thì chợt nghe thấy có người gọi với theo: “Chu Lệ Sảnh!”. Cô ta đứng lại. Một cô đồng nghiệp đi đến khoác tay cô ta, hai người cười nói vui vẻ, cùng nhau đi vào trong bệnh viện.
Cô đồng nghiệp chính là Điền Ca.
Có nên để Chu Lệ Sảnh bẽ mặt trước Điền Ca không? Qua Lý Dương, Tích Tích cũng hiểu được phần nào về Điền Ca. Nếu biết người bạn thân nhất của mình là kẻ thứ ba chen chân vào gia đình bạn chồng mình, trước đêm tân hôn còn ở cùng chồng người khác đến tận nửa đêm, thì người ở giữa như cô ấy sẽ như thế nào?
Tích Tích mở túi xách, bên trong đựng một tệp danh sách tin nhắn. Trương Duệ đã phá được mã số PIN, nhưng khi cô mang mã số PIN tới công ty viễn thông di động thì vẫn không lấy được nội dung tin nhắn. Sau đó, Tích Tích lẳng lặng liên hệ với văn phòng thám tử, bí mật ký một hợp đồng trị giá ba vạn tệ để lấy nội dung tin nhắn qua lại giữa Xuân Phong và “Hoa Nhi” trong ba tháng gần nhất, không để sót bất cứ tin nhắn nào.
Khi làm việc này, Tích Tích cảm thấy vô cùng nhục nhã và đau khổ, hiểu đây là hành động thiếu lý trí nhưng cô không thể bắt mình dừng lại được.
Cô cầm tệp giấy trên tay, cố nén xấu hổ và giận giữ, đọc lướt qua vài trang.
3
Con trai và con dâu đi làm, trong nhà chỉ còn một mình bà Quyên. Tông Nguyên làm ở quỹ đầu tư công cộng, trách nhiệm nặng nề nên thường xuyên phải làm thêm giờ; Lệ Sảnh làm ở bệnh viện, suốt ngày cũng bận tối mắt tối mũi, chẳng có thời gian để chăm lo cho chồng. Chính vì thế điều khiến bà Quyên trăn trở nhiều nhất là: Tối nay ăn gì. Bữa trưa hai đứa đều ăn ở cơ quan, mà thức ăn trong căng tin thì ai cũng biết là như thế nào rồi đấy. Vì thế, bà nấu bữa tối rất công phu, đổi món liên tục, lại còn bổ sung thêm các món hầm bổ dưỡng để làm sao đảm bảo được chế độ dinh dưỡng hợp lý cho các con. Tông Nguyên hay đi tiếp khách bên ngoài nhưng tàn cuộc vẫn về nhà. Bà nghĩ, tiệc tùng thì không thể thiếu chén rượu mà uống rượu thì lại đắng miệng, chẳng nuốt được cơm. Thế nên, bất kể anh về muộn thế nào, bà đều lặng lẽ chờ đợi, hâm nóng cơm canh, tận mắt nhìn con trai ăn rồi mới yên tâm đi ngủ.
Hồi ở nước ngoài, Tông Nguyên từng có một cuộc hôn nhân thất bại, về nước lại sống độc thân nhiều năm, điều đó khiến bà luôn canh cánh trong lòng. Từ khi anh lấy Lệ Sảnh, bà cho rằng, cuối cùng tâm nguyện của mình cũng thành hiện thực, bởi một người vợ làm y tá, hẳn là sẽ biết chăm sóc và yêu thương người khác. Thực tế đúng như vậy, hai tháng sau đám cưới, đôi vợ chồng son luôn yêu thương, lo lắng cho nhau làm bà nhìn thấy cũng mát lòng mát dạ về nàng dâu thông minh sắc sảo, khéo hiểu lòng người.
Dạo trước bà Quyên sống ở Tế Nam, khi Tông Nguyên đến Thanh Đảo gây dựng sự nghiệp cứ nằng nặc mời mẹ lên ở cùng, nói là cần người chăm lo cuộc sống cho mình, nhưng thực ra là anh muốn báo đáp công ơn với bà. Bước sang tuổi sáu mươi, sức khỏe cũng xuống dốc, chứng cao huyết áp, tiểu đường lại thêm bệnh thoát vị đĩa đệm khá nghiêm trọng, thế nên ngoài việc nấu cơm cho anh, bà còn làm được gì nữa? Mà kể ra số lần anh ăn cơm ở nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay, bà ở đây ngược lại còn gây phiền hà cho anh: Năm ngoái bà có một khối u ở đùi nhưng cứ im im chịu đựng, đến khi phát hiện ra, Tông Nguyên chẳng nói chẳng rằng liền đưa mẹ đến bệnh viện làm phẫu thuật, bà nằm viện bảy tám ngày mà thấy thương con bội phần. Hay có hôm không biết do trời trở lạnh hay là làm việc nhà quá sức mà bệnh cột sống của bà đột nhiên tái phát. Đang xào nấu trong bếp, bà chợt loạng choạng ngã sấp xuống mặt đất, lúc lâu sau mới lóp ngóp ngồi dậy được. Tông Nguyên nhận được điện thoại, hộc tốc chạy về nhà đưa bà đến trung tâm điều trị bệnh cột sống, chụp phim, kê thuốc. Thế là đằng đẵng cả tháng trời, ngày nào bà cũng phải chườm thuốc trên lưng. Thời gian đó, anh thuê người giúp việc chăm sóc bà, trước sau không hề tỏ ra bực bội, nhưng trong lòng bà vô cùng buồn phiền vì đã làm liên lụy đến con trai.
Vì thế, sau khi Tông Nguyên kết hôn, bất chấp sự ngăn cản của anh, bà kiên quyết trở về quê. Vợ chồng mới cưới mà đã có bà mẹ già ngồi lù lù trong nhà thì quả không thích hợp cho lắm, ngay đến mình còn thấy chướng mắt nữa là. Dù sao cũng phải để cho các con được thoải mái trong thế giới của chúng nó chứ? Tông Nguyên đã hơn bốn mươi tuổi rồi, nó cần phải có cuộc sống riêng, người làm mẹ như mình nên biết điều mà nhường chỗ, không thể vì sự ích kỷ của mình mà làm náo loạn cuộc sống của chúng nó được! Trước mắt cứ về Tế Nam đã, khi nào con dâu mang thai, cần người chăm sóc thì chẳng cần gọi mình cũng tự động tới.
Ai ngờ bà về Tế Nam chưa quá nửa tháng, thì Tông Nguyên đã lặn lội về quê, một mực đòi đón mẹ lên Thanh Đảo. Bà Quyên không muốn quấy quả vợ chồng con trai nên sống chết không chịu đi. Tông Nguyên bèn nài nỉ:
- Mẹ ra nấu cơm cho chúng con đi. Không có mẹ, hằng ngày con chẳng biết ăn gì.
- Lệ Sảnh không biết nấu à?
- Công việc của cô ấy bận lắm. Mẹ qua đó đỡ đần giúp chúng con đi.
Bà Quyên thở dài, nhưng thực sự trong lòng bà rất hạnh phúc. Bà biết anh lo bà ở một mình nhỡ khi trái nắng trở trời không có ai bên cạnh thì biết xử lý thế nào, vả lại anh cũng không nỡ để bà ở trong căn nhà xập xệ đó… Ôi! Đứa con này thật không uổng công bà hết lòng yêu thương.
Buổi sáng, Tông Nguyên gọi điện từ cơ quan về, nói chiều phải đi tham dự một cuộc họp về đầu tư ở Đại Liên, chiều mai mới về được. Công việc của anh là thế, nói đi là đi. Ăn lương của người ta thì phải nghe người ta sai khiến, không thể từ chối, trừ phi từ chức không làm nữa. Con trai đi công tác, trong lòng bà mẹ ít nhiều cũng hụt hẫng, nhưng do đã quen nên bà dặn dò anh mấy câu rồi cúp máy.
Bữa trưa như thường lệ chỉ có mình bà nên giản tiện hơn nhiều, chỉ là cơm nguội và màn thầu từ sáng. Nào là mẹ phải chú ý dinh dưỡng, nào là không được ăn uống qua loa đại khái, dù Tông Nguyên nói gì bà cũng bỏ ngoài tai. Hơn nửa đời người bà phải chịu kham khổ, đến nay được ở nhà đẹp thế này lại không lo cái ăn cái mặc, bà có thiếu cái gì đâu? Trong nhà lại luôn có Cầu Cầu quấn quýt bên chân bà nữa chứ, Cầu Cầu nhỏ bé nên chỉ ăn tí tẹp là đã no kềnh càng rồi.
Ăn cơm xong bà dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, đang định đi về phòng nằm nghỉ thì có tiếng chuông cửa. Ai nhỉ? Sảnh Sảnh về đột xuất chăng? Đang là giờ làm việc mà? Bà Quyên đi tới cửa, nhìn qua mắt thần thì thấy người phụ nữ dọn rác trong khu chung cư. Bà vốn có lòng trắc ẩn đối với những người khốn khổ nên vội vàng mở cửa, lịch sự mời khách vào nhà.
Nhưng người phụ nữa khách sáo từ chối.
- Xin hỏi đây có phải là nhà của y tá Chu Lệ Sảnh không?
- Đúng rồi, Lệ Sảnh là con dâu tôi, chị tìm nó à? - Bà Quyên hỏi.
- Có người nhờ tôi gửi cho cô ấy một món quà, làm phiền bà chuyển giùm. – Người phụ nữ mỉm cười, cảm ơn rồi quay người bỏ đi.
Hộp quà được bọc bằng loại giấy đắt tiền, nền đen với những đường vân màu vàng nhạt, bên trên còn đính một bông hoa lụa màu trắng. Sự kết hợp giữa màu trắng với màu đen khiến hộp quà trông rất bắt mắt, song bà Quyên chợt cảm thấy có gì đó thật lạnh lẽo toát ra từ đó.
“Cổ hủ!” bà lắc đầu, tự giễu mình. Quan điểm thẩm mĩ bây giờ thật khác xa ngày xưa. Tặng quà gì mà lại bọc giấy kỳ quái như thế! Người tặng quà nghĩ gì nhỉ? Thường thì những người già thích, giới trẻ lại khịt mũi khinh thường; còn những thứ giới trẻ thích, người già lại không vừa mắt.
Bà Quyên cũng không quan tâm, tiện tay đặt hộp quà lên tủ tivi. Đây là chỗ dễ nhìn thấy, đi ra đi vào là đập ngay vào mắt, không sợ quên mất. Sau đó bà ra ngoài đi chợ, lúc về gặp bà hàng xóm đang bế cháu, bà dừng lại chào hỏi, chơi đùa với đứa bé một lúc rồi mới về nhà. Khi mở cửa bà phát hiện ra trong nhà có tiếng sột soạt là lạ, vừa bước vào trong bà đã thấy Cầu Cầu mải mê vờn nghịch hộp quà.
Bà vội quát con chó, rồi lật đật nhặt hộp quà lên. Cầu Cầu nhìn sắc mặt của chủ, biết mình mắc lỗi, vội lui lủi trốn trong ổ. Nó xé rách lớp giấy bọc để lộ ra một hộp giấy, bên trong xếp ngay ngắn mấy trang giấy in. Nhìn chúng, bà như đụng phải lửa, vội vàng đậy hộp lại, liên tục tự trách bản thân: “Đồ của các con mình tò mò cái gì? Tuyệt đối không được xem, liếc qua một cái cũng không được”, rồi nhanh chóng thu dọn bãi chiến trường.
Bà đặt hộp quà vào ngăn kéo. Nồi canh gà hầm đương quy trên bếp đang sôi. Lệ Sảnh muốn hàng tháng trước khi đến kỳ kinh nguyệt được ăn món này để bồi bổ. Nhưng món này thì phải nấu bằng nồi gang thì mới ngon, như thế khi nấu, nước hầm không bốc hơi ra ngoài, thịt lại ngọt và tiết kiệm thời gian dù mỗi lần nấu xong bà phải đánh vật với cái nồi nặng như cùm, khiến cánh tay mỏi dừ. Ninh canh xong, bà làm thêm hai món ăn nữa, giờ chỉ chờ con dâu về là xong.
Đúng lúc này, bà Quyên nhận được điện thoại của em gái. Em gái bà sống dưới quê, mỗi năm hai chị em chỉ được gặp nhau được một vài lần nhưng thường xuyên gọi điện thoại hỏi thăm nên tình cảm rất khăng khít. Lần này em gái bà than vãn chuyện đứa con trai bị người ta lừa. Anh này mở cửa hàng trên thị trấn, bị hai kẻ lừa đảo lợi dụng lừa mất số hàng trị giá hơn một vạn tệ. Bà Quyên nghe chuyện mà thấy nảo nề, thương em gái đã hơn năm mươi tuổi mà vẫn chưa được nghỉ ngơi, tận hưởng niềm vui tuổi già.
Bà vừa buông điện thoại xuống thì Lệ Sảnh bước vào nhà.
- Mẹ ạ! Con về rồi! – Cô vào phòng vệ sinh rửa tay, đánh tiếng chào mẹ chồng trong bếp.
- Có người gửi quà cho con đấy! - Bà Quyên lau tay, mở ngăn kéo tủ tivi lấy cái hộp quà đưa cho con dâu.
- Cái gì vậy mẹ? Ai gửi ạ?
- Con tự xem đi, bên ngoài có giấy bọc cẩn thận nhưng ban nãy mẹ tiện tay đặt ở đây… - Bà Quyên chỉ vào chiếc tủ tivi - rồi đi chợ, không cẩn thận để Cầu Cầu xé mất, mẹ mắng nó rồi.
- Hả? Thật sao? Sao Cầu Cầu lại xe giấy bọc chứ? Con chó này hư quá rồi. Thôi không sao đâu, mẹ làm gì thì làm nhé.
Lệ Sảnh về phòng ngủ mở hộp quà.
Trong lòng cô hơi bồn chồn. Ai nhỉ? Nếu là bạn bè, tặng quà làm gì có chuyện không báo trước? Sao không dùng chuyển phát nhanh mà lại nhờ người đưa đến nhà.
Cô mở hộp quà ra, bên trong là mấy trang giấy in chi chit chữ, dưới mỗi câu hội thoại đều có số điện thoại quen thuộc. Cô mới đọc được vài dòng thì chợt thấy đầu óc như muốn nổ tung, suýt chút nữa thì ngất lịm.
“Em luôn hi vọng mãi mãi được ở bên anh, nguyện dâng hiến tất cả cho anh để chúng mình được hưởng hạnh phúc trọn vẹn, sớm sớm ngửi hương hoa nghe chim hót, đêm đêm ôm anh đi vào giấc ngủ. Anh đã cho em những giấc mơ ngọt ngào và êm đềm nhất đời…”
Không sai, đây chính là tin nhắn tự tay cô gửi cho người đàn ông có tên Ngụy Xuân Phong. Mặt Lệ Sảnh tái mét, cô cố kiềm chế cơn sóng dữ dội đang cuồn cuộn trong lòng.
Nhất định là Trần Tích Tích, ngoài chị ta ra không thể là ai khác. Lần trước bị chị ta tát, mình đã nhẫn nhịn bỏ qua, thế mà chị ta còn không biết điều, đúng là được đằng chân lân đằng đầu!
Lệ Sảnh hận không thể gọi ngay cho Tích Tích chửi một trận cho hả giận… Nhưng cô đang ở trong nhà, mặc dù chồng đi công tác nhưng còn kẹt bà mẹ chồng.
Bà già này lầm lì nhưng rất cơ mưu. Ban đầu bà ta nói là không muốn làm ảnh hưởng tới cuộc sống của con cái, một hai đòi về Tế Nam, rốt cuộc về được mấy ngày? Không biết bà ta giở mánh khóe gì mà Tông Nguyên ngoan ngoãn về rước bà ta lên, thật không thể xem thường được.
Cầu Cầu xe rách giấy bọc ư? Lời bà ta nói có đáng tin không? Biết đâu bà ta muốn thăm dò bí mật của con dâu. Cứ cho là Cầu Cầu làm rách, nhưng cái hộp cũng không đậy chặt, chỉ cần mở ra là xem được ngay nội dung bên trong, trên đó in rành rành số điện thoại cũ của mình, bà ta cũng biết số máy này mà; thời gian cũng trùng với thời điểm bà ta và Tông Nguyên bàn chuyện cưới xin.
Lệ Sảnh mới nghĩ tới đây đã toát mồ hôi hột. Mẹ với con trai, tuy hai mà là một, liệu bà ta có giữ bí mật cho mình không? Liệu bà ta có vạch trần chuyện tày trời với con trai hay không?
Chợt có tiếng bà Quyên gọi con dâu xuống ăn cơm. Lệ Sảnh hồn bay phách lạc, gượng gạo ngồi vào bàn, thức ăn nấu không tệ, màu sắc cũng đẹp mắt, vậy mà cô chẳng cảm nhận được mùi vị của nó như thế nào.
Mẹ chồng chẳng nói chẳng rằng, cũng không buồn liếc con dâu lấy một cái. Sau bữa cơm im lìm, Lệ Sảnh chủ động vào bếp rửa bát, bà Quyên mượn có trong người không khỏe để về phòng.
Từ lúc nhận được điện thoại của em gái, bà cảm thấy khó chịu như có khối chì đè nặng trong lòng, tinh thần rệu rã lại thêm bệnh cao huyết áp khiến bà đau đầu, chóng mặt, chẳng còn chút sức lực nào nữa. Cũng vì vậy mà bữa tối bà chẳng buồn nói chuyện với con dâu, miễn cưỡng ăn vội mấy miếng cơm rồi đi nghỉ sớm.
Bà không ngờ rằng, tâm trạng của bà vốn chẳng liên quan gì đến con dâu, nhưng chỉ vì một món quà ngoài ý muốn mà Lệ Sảnh nổi bão cấp tám trong lòng.
Cả đêm Lệ Sảnh trằn trọc không tài nào ngủ được, trở mình hết bên nọ lại sang bên kia mà mắt vẫn cứ chong chong còn đầu thì sôi sùng sục. Từ biểu hiện khác thường và ánh mắt lạnh nhạt của bà, cô đoán chắc mẹ chồng đã xem tập giấy và nắm được thóp của mình rồi.
Độc ác! Nham hiểm! Sao con người ta lại độc ác thế nhỉ? Trần Tích Tích, sao chị có thể gửi thứ này tới nhà tôi? Chị cố tình phá đám tôi phải không? Đồ bỉ ổi, vô liêm sỉ! Dương Tú Quyên, hằng ngày bà thật thà là thế, sao giờ tâm địa lại đen tối thế này. Đấy là đồ của bà hay sao mà bà xem trộm?
Lệ Sảnh nghĩ ngợi lung tung đến gần sáng, cảm giác như mình sắp sụp đổ tới nơi, mọi suy nghĩ đều đi vào ngõ cụt. Tối mai chồng về rồi, phải tranh thủ lúc anh ấy không có ở nhà, thu xếp chuyện này ổn thỏa với mẹ chồng, nếu không một chút bất cẩn cũng khiến gia đình tan nát.
Tuyệt đối không thể để cho cuộc hôn nhân hoàn mĩ này bị hủy hoại trong chốc lát.
Thế rồi mới hơn bốn giờ sáng, Lệ Sảnh tới phòng mẹ chồng, gõ cửa dồn dập rồi quỳ sụp trước mặt bà.
- Mẹ, mẹ nghe con nói, con sai rồi, con đã làm sai một chuyện và con luôn hối hận vì điều đó. - Lệ Sảnh chan chứa nước mắt.
- Hối hận? Con đang hối hận chuyện gì? - Bà Quyên mặc áo ngủ, sửng sốt nhìn con dâu. Nhưng bà chỉ để sự kinh ngạc trong lòng, khuôn mặt vẫn điềm nhiên như không.
- Mẹ, con cầu xin mẹ, xin mẹ hãy quên hết những gì đọc được hôm qua đi có được không. Vì gia đình này, vì Tông Nguyên, con xin mẹ tha thứ cho con lần này. Chuyện của con với người đàn ông đó, con sai rồi, con có lỗi với Tông Nguyên. Tất cả là do người đàn ông đó luôn tán tỉnh, dụ dỗ con, con nhất thời hồ đồ, không vượt qua được cám dỗ… Sau này con sẽ không như thế nữa…
- Cái gì? Con đang nói cái gì? Con nhất thời hồ đồ? Người đàn ông nào gạ gẫm con? - Bà Quyên dụi mắt, nhìn thật kỹ mặt con dâu. - Con hối hận vì bản thân đã làm chuyện có lỗi với Tông Nguyên?
Nói xong câu này, bà Quyên đã đoán được những tờ giấy kia viết cái gì? Nhất định là bí mật của con dâu. Nhất định là chuyện giấy bọc bị xé rách làm con bé đứng ngồi không yên, cho rằng mình đã biết được điều gì đó.
Bà lảo đảo vịn mép giường rồi ngồi tựa người vào thành giường, chậm rãi nói với con dâu:
- Chuyện này, để mẹ suy nghĩ đã.
Bà ngước mắt lên không nhìn con dâu nữa.
- Mẹ, nếu mẹ không chịu tha thứ cho con thì con không đứng lên đâu. Con thực sự không muốn làm tổn thương Tông Nguyên, con yêu anh ấy, con không thể không có anh ấy, anh ấy cũng yêu con, không thể sống thiếu con… - Lệ Sảnh khóc òa lên.
Bà Quyên ngồi im mặc Lệ Sảnh khóc như mưa. Nửa giờ sau, bà mẹ chồng không thể chịu được tiếng rên rỉ của con dâu nữa, bèn chủ động thỏa hiệp.
- Lệ Sảnh, con không cần lo lắng điều gì cả, mẹ không xem những thứ trong cái hộp đó. Tại Cầu Cầu xé rách giấy bọc nên mẹ xếp lại mấy trang giấy rồi cất đi, còn nội dung bên trên, một chữ mẹ cũng không đọc.
- Không đọc? - Lệ Sảnh ngớ người, - Mẹ không đọc thật ạ?
- Ừ, mẹ không biết chữ. - Bà Quyên thản nhiên nói.
Mẹ chồng không biết chữ? Lệ Sảnh nghe như sét đánh bên tai. Sao từ trước tới giờ Tông Nguyên không hề nhắc đến chuyện mẹ anh ấy không biết chữ?
Bà Quyên đoán được tâm tư con dâu, thẳng thắn nói:
- Tông Nguyên không nói với con là vì nó biết mẹ muốn giữ chút… tự tôn. Mẹ sợ người ta cười nhạo.
Bà ta chẳng biết gì cả, còn mi không khảo mà xưng! Lệ Sảnh cảm thấy như sắp phát điên, cô đứng dậy lau sạch nước mắt.
- Mẹ, mẹ, mẹ… Sao có thể như thế chứ!
- Sao cơ? - Bà Quyên ngẩng đầu nhìn con dâu, - Mẹ làm sai cái gì à? Con yên tâm, chuyện vừa rồi, con đã biết hối cải thì mẹ sẽ không nói với Tông Nguyên. Mẹ không muốn tình cảm của các con bị sứt mẻ, chỉ cần sau này con đối xử tốt với nó thì mẹ tin hai đứa sẽ hạnh phúc.
- Vâng, vâng, lát nữa mẹ con mình nói chuyện tiếp. - Lệ Sảnh choáng váng, nem nép về phòng.
Sáng sớm Lệ Sảnh bơ phờ lê từng bước chân nặng trĩu xuống gara để xe. Tối qua cô không ăn được gì nhưng giờ cũng không thấy đói, tâm trạng bị bao trùm bởi một màu xám xịt, chẳng còn chút sức lực nào để vùng vẫy nữa. Cô lái chiếc Excelle HRV màu xanh sẫm tới cơ quan, mấy lần suýt vượt đèn đỏ và đâm vào đuôi xe người khác. Mọi khi cô chỉ đi hết mười phút còn hôm nay phải mất hơn hai mươi phút mới tới nơi. Đến cơ quan, việc đầu tiên cô làm là chui vào nhà vệ sinh, đóng sầm cửa lại rồi bấm số điện thoại của Tích Tích.
- Tại sao chị lại làm như thế? Tại sao? - Lệ Sảnh có nén giọng nhưng vẫn để lộ ra sự giận dữ.
- Không làm vậy, liệu cô có chủ động gọi điện thoại cho tôi không? - Tích Tích rất bình tĩnh đáp lời.
- Chị không thấy mình quá quắt sao?
- Đây chính là câu tôi muốn nói với cô. Có điều, chuyện của hai ngươi đã đi qua rồi, tôi không bới sâu vào làm gì nữa.
- Rốt cuộc chị muốn thế nào?
- Cô yên tâm đi, tôi tìm cô không phải để hạch tội. Tôi chỉ cần cô xác nhận một chuyện thôi.
- Xác nhận chuyện gì?
- Gặp nhau rồi nói.
- Nhất định phải gặp ư?
- Hôm qua tôi có đến bệnh viện của cô, nhưng thấy cô đi cùng đồng nghiệp nên không nỡ quấy rầy. - Tích Tích hạ giọng, - Đành phải đi một chuyến đến Duyệt Hải nhờ người đưa quà đến nhà cô. Cô đã thừa nhận những tin nhắn đó là của mình thì tốt rồi, chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện.
- Chị sắp xếp thời gian đi. - Lệ Sảnh dựa người vào vách ngăn nhà vệ sinh, cúi đầu đau khổ.
/25
|