Đã năm ngày trôi qua kể từ khi Thiên Ma tiêu diệt Lam Nguyệt Cung. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, bằng nhiều phương pháp khác nhau, tin tức đã nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ tu tiên giới Thiên Vũ đại lục. Nó như một cơn đại địa chấn làm rung chuyển hết thảy mọi thế lực, từ chính tà lưỡng đạo của nhân tộc cho đến yêu tộc Thánh Sơn, quỷ hồn Âm Hồn Cốc, đâu đâu người ta cũng bàn luận về hành động kinh thiên kia của Diêm La Điện, của Thiên Ma.
Nếu như sự kiện tiêu diệt gần năm mươi tông môn trong cuộc tuyển chọn tân tông chủ Âm Dương Tông hơn hai năm trước của Thiên Ma khiến cho mọi người chú ý đến hắn, nếu như trong vòng hai năm ngắn ngủi hắn đã tạo nên một Diêm La Điện lớn mạnh có thể sánh ngang với lục đại phái khiến cho các thế lực phải e ngại thì hiện giờ, tên của hắn đã trở thành nỗi khiếp sợ đối với tu sĩ thiên hạ. Riêng với mấy đại nhân vật của Đại Nhật Cung, Tinh Cung, Đà La Tự, La Sát Phái hay thậm chí là Âm Hồn Cốc và yêu tộc Thánh Sơn thì hai chữ Thiên Ma như một tảng đá lớn đè nặng trong lòng bọn họ. Là một nỗi bất an, một cây gai trong mắt.
Không một ai có thể nghĩ tới đường đường là một đại tông phái đã tồn tại vạn năm như Lam Nguyệt Cung lại bị người hủy diệt chỉ trong một ngày. Càng không ai có thể ngờ được kẻ hủy diệt nó lại là Diêm La Điện - một thế lực chỉ vừa thành lập được vài năm. Và đối với Điện chủ của Diêm La Điện - Thiên Ma, ngoài kính sợ thì cũng có nhiều lời đánh giá dành cho hắn. Có người cho rằng hành động diệt Lam Nguyệt Cung của hắn là quyết đoán và táo bạo, thể hiện tham vọng của một vị bá chủ; trong khi đó, một số khác lại nghĩ đó là hành động điên rồ, lỗ mãng.
Người khác nhận định thế nào thì không rõ, nhưng với Tinh hậu thì nàng đã tự lẩm bẩm một câu như sau:
Trước một vạn năm không có Thiên Ma, sau một vạn năm cũng không có Thiên Ma.
Giữa thời khắc tu tiên giới đang rơi vào khủng hoảng thì lúc này, kẻ khơi nguồn ra nó đang ngồi điều tức trị thương trong một băng động tại Diêm La Điện. Trong cuộc chiến lần trước với ba nhân vật đứng đầu Lam Nguyệt Cung đã làm hắn bị thương rất nặng, thậm chí còn ảnh hưởng không ít đến nguyên thần của hắn.
Sau khi dùng những loại linh đan diệu dược tốt nhất và ngồi điều tức suốt năm ngày để chữa trị thì thương tích của Thiên Ma đã phần nào ổn định lại. Tuy nhiên, cũng chính vào thời điểm này, một việc mà Thiên Ma chẳng hề mong muốn đã xảy ra: bên trong đan điền của hắn, ma khí lại bắt đầu lan rộng...
Ở bên ngoài băng động.
Ân Giao ngồi trong lòng Lý Thiên Kiều, ngước mặt lên hỏi:
Thiên Kiều tỷ tỷ, tại sao cha vẫn chưa ra?
Nhẹ xoa đầu cô bé, Lý Thiên Kiều dịu dàng đáp:
Ta cũng không rõ, chỉ nghe Điện chủ bảo là phải bế quan và căn dặn chúng ta không được để ai tiến lại gần đây... Nhưng mà Ân Giao này, sao lại gọi ta là tỷ tỷ, con phải gọi là a di chứ.
Nghe vậy, Ân Giao dùng đôi mắt đầy vẻ ngây thơ nhìn nàng, giọng non nớt nghi hoặc:
Sao phải gọi là a di?
Bởi vì con đã gọi Thiên Hương là tỷ tỷ, mà Thiên Hương lại là nữ nhi của ta, vì vậy nên con phải gọi ta là a di mới đúng.
Nhưng Thiên Kiều tỷ tỷ còn rất trẻ mà.
Cảm thấy chưa đủ, cô bé bổ sung thêm:
Lại rất xinh đẹp nữa.
Nghe thế thì Lý Thiên Kiều khẽ cười, trong lòng chẳng hiểu sao có chút ngọt ngào. Hình như đã lâu lắm rồi không còn ai khen nàng xinh đẹp nữa. Mà kể ra thì cũng đúng, lúc trước, khi chưa gặp Thiên Ma thì nàng là tông chủ Tuyết Linh Tông, có ai lại dám nói ra mấy lời vô lễ đó với nàng; về sau, khi nàng trở thành thuộc hạ rồi tỳ nữ thiếp thân của Thiên Ma thì ngay cả ba vị cường giả Chân Đan Cảnh trong Diêm La Điện cũng phải đối đãi ngang hàng với nàng chứ đừng nói gì những người khác. Mỗi lần gặp mặt nàng, đến nhìn thẳng bọn họ cũng không dám thì huống hồ là buông lời khiếm nhã.
Tuy rằng hiện tại nàng đã không để tâm nhiều lắm đến dung nhan nhưng dẫu sao bản thân nàng vẫn là nữ nhân, mà nữ nhân nào lại chẳng muốn được khen đẹp hơn là bị chê xấu đâu. Với nàng, nếu những lời khen ngợi kia phát ra từ miệng đám nam nhân hoặc một nữ nhân nào đấy thì có lẽ nàng sẽ không để ý tới. Thế nhưng, nó lại được thốt ra từ miệng một cô bé, hơn nữa còn là một cô bé xinh đẹp chẳng ai bì kịp như Ân Giao thì hoàn toàn khác hẳn. Vì lẽ đó mà trong lòng nàng mới có cảm giác vui vẻ như vậy.
Nàng cúi xuống thưởng cho Ân Giao một nụ hôn lên má, mắng yêu:
Chỉ giỏi nịnh hót!
Đưa tay sờ chỗ vừa bị hôn, Ân Giao thanh minh cho mình:
Ân Giao không có nịnh hót. Thiên Kiều tỷ tỷ thật sự rất xinh đẹp, cho nên không thể gọi a di được. Làm a di sẽ rất mau già. Còn xấu nữa.
Nghe xong mấy lời ấy, Lý Thiên Kiều cảm thấy chẳng biết nói gì. Đang đứng gần đó, Lý Thiên Hương và Hoa Thiên cũng là vẻ mặt như vừa mới ngộ ra một chân lý mới.
Lý Thiên Kiều chỉ đành nói:
Được rồi, được rồi! Muốn gọi gì thì tùy con.
Thiên Kiều tỷ tỷ sao lại gọi Ân Giao là con? Phải gọi muội muội chứ!
Muội muội?
Lý Thiên Kiều hơi bất đắc dĩ chiều theo:
Ừ. Muội muội thì muội muội.
...
Lát sau.
Thiên Kiều tỷ tỷ.
Sao vậy?
Sao cha vẫn chưa ra ngoài?
Ta không biết.
Chúng ta vào trong được không?
Không được đâu Ân Giao. Điện chủ sẽ tức giận.
...
Cứ thế, thời gian chậm rãi trôi đi.
Gần hai canh giờ sau, vào lúc mặt trời sắp lặn thì một biến cố bất ngờ xảy đến. Chỉ nghe từ trong băng động, những âm thanh la hét truyền ra:
A!
A... A... A...
Âm thanh mỗi lúc một lớn, chừng như kẻ phát ra đang rất đau đớn và thống khổ.
Ngồi trong lòng Lý Thiên Kiều, Ân Giao vội vùng ra, chạy thẳng vào băng động. Nhưng chỉ vừa chạy được mấy bước thì đã bị Lý Thiên Kiều giữ lại.
Cô bé vùng vẫy kêu la:
Thả Ân Giao! Thả Ân Giao! Ân Giao phải vào trong! Cha Ân Giao đang bị đau!...
Lý Thiên Kiều giữ chặt cô bé trong lòng, đang định nói gì đó thì chợt trông thấy liên tiếp những thân ảnh bay đến, dẫn đầu là ba vị trưởng lão Chân Đan Cảnh của tông môn. Một người trong số đó lên tiếng hỏi:
Ba vị Ma sứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chúng ta cũng không biết. Đột nhiên Điện chủ bỗng trở nên như vậy.
Người trả lời là Hoa Thiên.
Biết có hỏi thêm cũng chẳng được gì, vị trưởng lão nọ quay sang nhìn hai vị Chân Đan Cảnh còn lại, giọng có chút khẩn trương:
Hai vị thấy thế nào?
Cứ đứng ngoài này thì không thể biết được tình trạng của Điện chủ hiện giờ. Ta đề nghị vào trong xem thử.
Một người nói.
Ta cũng nghĩ như vậy.
Người còn lại cho ý kiến.
Và thế là cả ba vị trưởng lão Chân Đan Cảnh đều nhất trí tiến vào băng động để xem xét tình hình. Nhưng khi họ đang định tiến vào thì Hoa Thiên và Lý Thiên Hương đứng ra ngăn lại. Hoa Thiên cất tiếng:
Ba vị trưởng lão, trước lúc bế quan Điện chủ có căn dặn không được cho bất cứ kẻ nào vào bên trong.
Chúng ta chỉ muốn vào xem tình hình của Điện chủ thế nào. Ma sứ, xin hãy tránh đường.
Vẫn giữ nguyên vị trí, Hoa Thiên lắc đầu, bảo:
Ba vị trưởng lão, xin thứ cho Hoa Thiên ta không thể làm theo. Ngược lại, ta khuyên ba vị đừng tiến vào thì tốt hơn. Các vị thừa biết một khi chống lại mệnh lệnh của Điện chủ thì sẽ có hậu quả thế nào rồi. Hoa Thiên ta tự nhận mình không có can đảm để thử.
Nếu như sự kiện tiêu diệt gần năm mươi tông môn trong cuộc tuyển chọn tân tông chủ Âm Dương Tông hơn hai năm trước của Thiên Ma khiến cho mọi người chú ý đến hắn, nếu như trong vòng hai năm ngắn ngủi hắn đã tạo nên một Diêm La Điện lớn mạnh có thể sánh ngang với lục đại phái khiến cho các thế lực phải e ngại thì hiện giờ, tên của hắn đã trở thành nỗi khiếp sợ đối với tu sĩ thiên hạ. Riêng với mấy đại nhân vật của Đại Nhật Cung, Tinh Cung, Đà La Tự, La Sát Phái hay thậm chí là Âm Hồn Cốc và yêu tộc Thánh Sơn thì hai chữ Thiên Ma như một tảng đá lớn đè nặng trong lòng bọn họ. Là một nỗi bất an, một cây gai trong mắt.
Không một ai có thể nghĩ tới đường đường là một đại tông phái đã tồn tại vạn năm như Lam Nguyệt Cung lại bị người hủy diệt chỉ trong một ngày. Càng không ai có thể ngờ được kẻ hủy diệt nó lại là Diêm La Điện - một thế lực chỉ vừa thành lập được vài năm. Và đối với Điện chủ của Diêm La Điện - Thiên Ma, ngoài kính sợ thì cũng có nhiều lời đánh giá dành cho hắn. Có người cho rằng hành động diệt Lam Nguyệt Cung của hắn là quyết đoán và táo bạo, thể hiện tham vọng của một vị bá chủ; trong khi đó, một số khác lại nghĩ đó là hành động điên rồ, lỗ mãng.
Người khác nhận định thế nào thì không rõ, nhưng với Tinh hậu thì nàng đã tự lẩm bẩm một câu như sau:
Trước một vạn năm không có Thiên Ma, sau một vạn năm cũng không có Thiên Ma.
Giữa thời khắc tu tiên giới đang rơi vào khủng hoảng thì lúc này, kẻ khơi nguồn ra nó đang ngồi điều tức trị thương trong một băng động tại Diêm La Điện. Trong cuộc chiến lần trước với ba nhân vật đứng đầu Lam Nguyệt Cung đã làm hắn bị thương rất nặng, thậm chí còn ảnh hưởng không ít đến nguyên thần của hắn.
Sau khi dùng những loại linh đan diệu dược tốt nhất và ngồi điều tức suốt năm ngày để chữa trị thì thương tích của Thiên Ma đã phần nào ổn định lại. Tuy nhiên, cũng chính vào thời điểm này, một việc mà Thiên Ma chẳng hề mong muốn đã xảy ra: bên trong đan điền của hắn, ma khí lại bắt đầu lan rộng...
Ở bên ngoài băng động.
Ân Giao ngồi trong lòng Lý Thiên Kiều, ngước mặt lên hỏi:
Thiên Kiều tỷ tỷ, tại sao cha vẫn chưa ra?
Nhẹ xoa đầu cô bé, Lý Thiên Kiều dịu dàng đáp:
Ta cũng không rõ, chỉ nghe Điện chủ bảo là phải bế quan và căn dặn chúng ta không được để ai tiến lại gần đây... Nhưng mà Ân Giao này, sao lại gọi ta là tỷ tỷ, con phải gọi là a di chứ.
Nghe vậy, Ân Giao dùng đôi mắt đầy vẻ ngây thơ nhìn nàng, giọng non nớt nghi hoặc:
Sao phải gọi là a di?
Bởi vì con đã gọi Thiên Hương là tỷ tỷ, mà Thiên Hương lại là nữ nhi của ta, vì vậy nên con phải gọi ta là a di mới đúng.
Nhưng Thiên Kiều tỷ tỷ còn rất trẻ mà.
Cảm thấy chưa đủ, cô bé bổ sung thêm:
Lại rất xinh đẹp nữa.
Nghe thế thì Lý Thiên Kiều khẽ cười, trong lòng chẳng hiểu sao có chút ngọt ngào. Hình như đã lâu lắm rồi không còn ai khen nàng xinh đẹp nữa. Mà kể ra thì cũng đúng, lúc trước, khi chưa gặp Thiên Ma thì nàng là tông chủ Tuyết Linh Tông, có ai lại dám nói ra mấy lời vô lễ đó với nàng; về sau, khi nàng trở thành thuộc hạ rồi tỳ nữ thiếp thân của Thiên Ma thì ngay cả ba vị cường giả Chân Đan Cảnh trong Diêm La Điện cũng phải đối đãi ngang hàng với nàng chứ đừng nói gì những người khác. Mỗi lần gặp mặt nàng, đến nhìn thẳng bọn họ cũng không dám thì huống hồ là buông lời khiếm nhã.
Tuy rằng hiện tại nàng đã không để tâm nhiều lắm đến dung nhan nhưng dẫu sao bản thân nàng vẫn là nữ nhân, mà nữ nhân nào lại chẳng muốn được khen đẹp hơn là bị chê xấu đâu. Với nàng, nếu những lời khen ngợi kia phát ra từ miệng đám nam nhân hoặc một nữ nhân nào đấy thì có lẽ nàng sẽ không để ý tới. Thế nhưng, nó lại được thốt ra từ miệng một cô bé, hơn nữa còn là một cô bé xinh đẹp chẳng ai bì kịp như Ân Giao thì hoàn toàn khác hẳn. Vì lẽ đó mà trong lòng nàng mới có cảm giác vui vẻ như vậy.
Nàng cúi xuống thưởng cho Ân Giao một nụ hôn lên má, mắng yêu:
Chỉ giỏi nịnh hót!
Đưa tay sờ chỗ vừa bị hôn, Ân Giao thanh minh cho mình:
Ân Giao không có nịnh hót. Thiên Kiều tỷ tỷ thật sự rất xinh đẹp, cho nên không thể gọi a di được. Làm a di sẽ rất mau già. Còn xấu nữa.
Nghe xong mấy lời ấy, Lý Thiên Kiều cảm thấy chẳng biết nói gì. Đang đứng gần đó, Lý Thiên Hương và Hoa Thiên cũng là vẻ mặt như vừa mới ngộ ra một chân lý mới.
Lý Thiên Kiều chỉ đành nói:
Được rồi, được rồi! Muốn gọi gì thì tùy con.
Thiên Kiều tỷ tỷ sao lại gọi Ân Giao là con? Phải gọi muội muội chứ!
Muội muội?
Lý Thiên Kiều hơi bất đắc dĩ chiều theo:
Ừ. Muội muội thì muội muội.
...
Lát sau.
Thiên Kiều tỷ tỷ.
Sao vậy?
Sao cha vẫn chưa ra ngoài?
Ta không biết.
Chúng ta vào trong được không?
Không được đâu Ân Giao. Điện chủ sẽ tức giận.
...
Cứ thế, thời gian chậm rãi trôi đi.
Gần hai canh giờ sau, vào lúc mặt trời sắp lặn thì một biến cố bất ngờ xảy đến. Chỉ nghe từ trong băng động, những âm thanh la hét truyền ra:
A!
A... A... A...
Âm thanh mỗi lúc một lớn, chừng như kẻ phát ra đang rất đau đớn và thống khổ.
Ngồi trong lòng Lý Thiên Kiều, Ân Giao vội vùng ra, chạy thẳng vào băng động. Nhưng chỉ vừa chạy được mấy bước thì đã bị Lý Thiên Kiều giữ lại.
Cô bé vùng vẫy kêu la:
Thả Ân Giao! Thả Ân Giao! Ân Giao phải vào trong! Cha Ân Giao đang bị đau!...
Lý Thiên Kiều giữ chặt cô bé trong lòng, đang định nói gì đó thì chợt trông thấy liên tiếp những thân ảnh bay đến, dẫn đầu là ba vị trưởng lão Chân Đan Cảnh của tông môn. Một người trong số đó lên tiếng hỏi:
Ba vị Ma sứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chúng ta cũng không biết. Đột nhiên Điện chủ bỗng trở nên như vậy.
Người trả lời là Hoa Thiên.
Biết có hỏi thêm cũng chẳng được gì, vị trưởng lão nọ quay sang nhìn hai vị Chân Đan Cảnh còn lại, giọng có chút khẩn trương:
Hai vị thấy thế nào?
Cứ đứng ngoài này thì không thể biết được tình trạng của Điện chủ hiện giờ. Ta đề nghị vào trong xem thử.
Một người nói.
Ta cũng nghĩ như vậy.
Người còn lại cho ý kiến.
Và thế là cả ba vị trưởng lão Chân Đan Cảnh đều nhất trí tiến vào băng động để xem xét tình hình. Nhưng khi họ đang định tiến vào thì Hoa Thiên và Lý Thiên Hương đứng ra ngăn lại. Hoa Thiên cất tiếng:
Ba vị trưởng lão, trước lúc bế quan Điện chủ có căn dặn không được cho bất cứ kẻ nào vào bên trong.
Chúng ta chỉ muốn vào xem tình hình của Điện chủ thế nào. Ma sứ, xin hãy tránh đường.
Vẫn giữ nguyên vị trí, Hoa Thiên lắc đầu, bảo:
Ba vị trưởng lão, xin thứ cho Hoa Thiên ta không thể làm theo. Ngược lại, ta khuyên ba vị đừng tiến vào thì tốt hơn. Các vị thừa biết một khi chống lại mệnh lệnh của Điện chủ thì sẽ có hậu quả thế nào rồi. Hoa Thiên ta tự nhận mình không có can đảm để thử.
/249
|