Phương Lỗi là bị Tiểu Hôi dẫn đến dưới cây liễu.
Vốn ah dậy sớm để rèn luyện theo thói quen, chuẩn bị ra cửa chạy một vòng quanh thôn. Kết quả vừa mới ra cửa, Tiểu Hôi từ tối hôm qua vẫn luôn đi theo anh lại đi về phía cây liễu. Phương Lỗi vội đuổi theo đến, lập tức nhận ra được có gì đó là lạ.
Đêm qua trời không mưa, nhưng đất xung quanh cây liễu lại có mùi bùn đất. Trên mặt đất ẩm ướt là một mảng cỏ xanh vừa mọc lên, dẫm lên thấy mềm mềm. Càng đến gần cây liễu, thì càng ngửi được mùi hương trong lành thấm vào trong ruột gan. Phương Lỗi hít sâu một hơi, chỉ thấy cả người thoải mái, đầu óc tỉnh táo không nói được nên lời. Anh nhướng mày, liền nghĩ đến Vi Viên Nghệ. Số lần Phương Lỗi đến Vi Viên Nghệ cũng không ít, mỗi lần đến đó đều có cảm giác này. Dường như là trong không khí có gì đó có thể gột rửa đầu óc vậy, cả người từ trong ra ngoài đều thấy thoải mái.
Lúc anh đang say mê, Tiểu Hôi đã bò nhanh lên cây, híp mắt nằm trên một nhánh cây, vẻ mặt rất hưởng thụ.
Phương Lỗi suy nghĩ nhìn chằm chằm dáng vẻ của Tiểu Hôi, ngồi xổm xuống sờ lên mặt đất. Bùn đất ẩm ướt có vẻ lành lạnh, không giống như mới tưới nước vào sáng sớm. Trong đầu anh hiện lên tên Lục Lăng Tây, trực giác của cảnh sát nói cho anh biết khác thường quanh cây liễu có liên quan đến Lục Lăng Tây.
"Phương đại ca?". Tiếng bước chân vang lên sau lưng cắt ngang dòng suy nghĩ của Phương Lỗi, anh quay người lại, liền thấy Nhan Việt và Lục Lăng Tây đứng ở phía sau.
Không hiểu sao, nghi ngờ trong lòng Phương Lỗi như được chứng thật vậy, dường như Lục Lăng Tây xuất hiện chính là câu trả lời. Anh cười khẽ, như không có việc gì hỏi: "Tiểu Tây, sao hai người dậy sớm vậy?".
"Không ngủ được nữa nên đi ra ngoài". Nhan Việt trả lời thay cho Lục Lăng Tây. Anh nhìn Phương Lỗi thật sâu, tiến lên một bước tùy ý nói: "Anh thì sao? Sao cũng dậy sớm vậy?".
Phương Lỗi nhún nhún vai, chỉ Tiểu Hôi trên cây, "Tiểu Hôi ầm ĩ không cho ngủ, nên cũng ra ngoài đi dạo".
Anh vừa nói xong, Tiểu Hôi ở trên cây lập tức không vừa lòng. Nhẹ nhàng nhảy xuống vung vuốt về phía Phương Lỗi, Phương Lỗi nhanh nhẹn né tránh công kích của Tiểu Hôi, cười khổ không có cách nào với nó. Lục Lăng Tây phì cười, không khí căng thẳng như có như không xung quanh ba người lập tức không còn nữa.
Phương Lỗi dẫm dẫm bụi cỏ dưới chân, cảm khái: "Năm nay mùa xuân tới sớm, xem ra thời tiết không tệ được".
Anh vốn định dẫn đến sự ẩm ướt khác thường trên mặt đất, nào ngờ Lục Lăng Tây lắc đầu, nghiêm túc nói: "Thời tiết chưa chắc đã tốt, chỉ sợ có đại hạn".
Phương Lỗi sửng sốt, "Sao lại vậy được?".
Lục Lăng Tây nói những điều mà Lý đại gia đã nói lúc trước, mùa đông ấm tất sẽ có đại hạn. Đây là kinh nghiệm nhiều năm của lão nông, tuy rằng chưa chuẩn hoàn toàn nhưng đa số đều như vậy. Hơn nữa Lục Lăng Tây không thể không tin là vì lần này cây liễu tiến hóa quá đột ngột, sau khi tiến hóa lại có chức năng tích nước khiến cậu nhận ra được có gì đó. Tiến hóa của thực vật không phải không có quy luật, mà là qua chọn lọc tự nhiên để thích ứng với sự thay đổi của môi trường. Cậu luôn cảm thấy cây liễu tiến hóa là để chuẩn bị cho đợt khô hạn, nếu không cậu không nghĩ ra chức năng tích nước có ích lợi gì.
Phương Lỗi nghe xong lời Lục Lăng Tây nói liền cười ha ha, tuy rằng anh lớn lên ở Phượng Thành, nhưng nhớ rõ lúc trước trong sách giáo khoa khoa học tự nhiên cũng có nói đến chuyện này. Nhưng bây giờ không giống trước đây nữa, có đập chứa nước điều chỉnh nước, cho dù gặp đại hạn cũng không phải là vấn đề lớn.
"Vậy cũng chưa chắc". Nhan Việt không lạc quan như Phương Lỗi, nhắc đến đợt đại hạn ở Tây Nam năm ngoái. Đề tài của ba người chuyển sang nạn hạn hán rất nhanh, Lục Lăng Tây nói định đào giếng ở thôn Linh Thủy, có mấy lần Phương Lỗi muốn chuyển đề tài về sự khác lạ của bùn đất, nhưng đều bị Nhan Việt mặt không đổi sắc chuyển về. Phương Lỗi nghẹn nửa ngày không tìm thấy cơ hội, đành phải nghẹn lời muốn nói trong họng.
Lục Lăng Tây hoàn toàn không cảm giác được Phương Lỗi đang buồn bực, còn nghiêm túc thảo luận với Nhan Việt đào giếng ở đâu trong thôn thì tốt. Phương Lỗi không biết làm sao đành cười khổ, cố kìm nén sự tò mò này trong lòng. Cho dù tối qua có xảy ra chuyện gì, cũng mặc kệ cây liễu có gì khác thường, anh tin rằng Lục Lăng Tây đang lo lắng thời tiết đại hạn ảnh hưởng đến nước sinh hoạt của thôn dân, và chuẩn bị đào giếng trước để dự phòng vẫn luôn là Tiểu Tây mà anh biết. Có chút chuyện không cần hỏi đến tận gốc rễ, khi nào muốn nói thì người ta sẽ nói.
Ba người đi vòng quanh cây liễu nhìn một lúc, Phương Lỗi đi theo Nhan Việt và Lục Lăng Tây về nhà nhỏ. Tiểu Hôi lười biếng ngồi xổm trên bả vai Phương Lỗi, dường như đã nhận cái chỗ này. Sáng sớm Lý đại gia đã chờ ba người bọn họ ở vườn hoa, thấy bọn họ về liền bảo cùng đi ăn cơm. Lục Lăng Tây định ăn cơm xong sẽ về Phượng Thành, bên thôn Linh Thủy không có việc gì nữa, Vi Viên Nghệ qua Tết rồi cũng nên mở cửa.
Lý đại gia không nỡ để Lục Lăng Tây đi, "Tiểu Tây ở thêm vài ngày nữa thì tốt rồi".
Lục Lăng Tây cũng rất muốn ở lại vườn hoa thêm vài ngày, nhưng Vương Thục Tú mang thai, cậu còn lo lắng chuyện trong nhà.
Lúc ăn cơm Lý đại gia nói sáng sớm đến bờ sông đã gặp Từ lão đầu mang chim đi dạo nơi yên ắng, Từ lão đầu phát hiện mực nước sông Linh Thủy hình như đã giảm xuống không ít. Lục Lăng Tây chột dạ cúi đầu, Lý đại gia hăng hái thảo luận với bọn họ, liệu có phải tối qua đập chứa nước ở thượng du ngăn nước lại hay không.
Nhưng Lý đại gia còn nói một chuyện khác, sắp đến vụ xuân rồi, đập chứa nước ở thượng du chắc sẽ xả nước ra. Hàng năm vào thời gian này đều có không ít cá theo dòng nước đi vào sông Linh Thủy. Trước đây lúc sông Linh Thủy còn chưa ô nhiễm, không ít người trong thôn bọn họ đều xuống sông bắt cá. Từ khi xưởng nhựa kia được xây dựng, không còn ai đi bắt nữa, mà có bắt được cũng không dám ăn. Cá vừa vào sông đã ngửa bụng nổi trên mặt nước, người ngu cỡ nào nhìn cũng biết không thể ăn được. Năm nay sông Linh Thủy đã được xử lý ô nhiễm, lúc xả nước chắc chắn sẽ rất náo nhiệt. Lý đại gia bảo đám Lục Lăng Tây đến lúc đó cũng đến, cùng chơi luôn.
Đề nghị này ngay lập tức được Phương Lỗi hưởng ứng, nhất là Tiểu Hôi, nghe thấy cá là mắt sáng lên, kéo áo Phương Lỗi kêu meo meo. Tuy Phương Lỗi không nghe hiểu, nhưng cũng đoán được Tiểu Hôi có ý gì, mượn cơ hội sờ đầu Tiểu Hôi, khó được lúc không bị nó cào cho một cái.
Lúc về nhà, Tiểu Hôi do dự nhìn Lục Lăng Tây, lại nhìn Phương Lỗi. Tuy rằng hai ngày nay nó luôn đi theo Phương Lỗi, nhưng bàn về việc hấp dẫn thì Lục Lăng Tây hấp dẫn nó hơn. Đến lúc Tiểu Hôi muốn nhảy lên xe Nhan Việt, thì Đại Hắc bỗng vọt ra, cảnh cáo kêu một tiếng với Tiểu Hôi.
Đây là lần đầu tiên Đại Hắc có vẻ bài xích rõ ràng với động vật xuất hiện bên cạnh Lục Lăng Tây, ý của nó rất rõ, muốn đi theo bên cạnh Lục Lăng Tây chơi vài ngày thì được, nhưng muốn theo Lục Lăng Tây về nhà thì không có cửa đâu.
Một mèo một chó giằng co một lúc lâu, Tiểu Hôi híp mắt, lấy lùi mà tiến nhảy lên xe Phương Lỗi, từ trên cao nhìn xuống ngạo mạn lắc đuôi với Đại Hắc. Phương Lỗi nhìn thấy vậy thì rất vui, vẫy tay với Đại Hắc. Mục đích mà anh đến lần này là muốn mượn Đại Hắc mấy ngày, hôm nay cũng mang Đại Hắc đi cùng luôn. Về phần ân oán giữa Đại Hắc và Tiểu Hôi, Phương Lỗi thấy không có gì.
Anh rất nhiệt tình đón tiếp, Đại Hắc lại ngồi xổm bên chân Lục Lăng Tây không thèm động đậy, còn chờ ý của Lục Lăng Tây. Thật ra Lục Lăng Tây cũng không nỡ để Đại Hắc đi mấy ngày, nhưng nghĩ trước đó đã đồng ý với Phương Lỗi, nên đành ngồi xuống ôm Đại Hắc hôn hôn, để nó ngoan ngoãn nghe lời Phương Lỗi.
Đại Hắc lưu luyến không rời liếm khắp mặt Lục Lăng Tây, nhảy lên xe Phương Lỗi. Tiểu Hôi lập tức xù lông, nó thấy mình không đánh lại được Đại Hắc, liền xoay người kêu rít lên với Phương Lỗi, hai chân trước bốp bốp bốp tát Phương Lỗi mấy cái.
Phương Lỗi: "...".
Lục Lăng Tây muốn cười chết mất, nhưng vì mặt mũi của Phương Lỗi mà không thể cười ra, nhịn đến đau cả bụng. Nhan Việt thì vô lương nhếch môi, có thể tưởng tượng được những ngày gà bay chó sủa kế tiếp của Phương Lỗi. Nhưng Tiểu Hôi quả thực rất lợi hại, nếu Phương Lỗi trong lúc nuôi Tiểu Hôi tạo thành ăn ý với nó, thì dù không thể nói chuyện, Nhan Việt thấy trong quá trình phá án Tiểu Hôi cũng giúp được Phương Lỗi.
Tiễn Phương Lỗi đi, Nhan Việt và Lục Lăng Tây cùng về Phượng Thành. Hai người chưa về nhà mà đến thẳng Vi Viên Nghệ.
Lúc sắp đến Vi Viên Nghệ, Vương Triều Lượng đã gọi cho Lục Lăng Tây. "Tiểu Tây, hôm nay cháu có đến không? Lúc nào thì Vi Viên Nghệ mở cửa?".
"Chú Vương? Cháu và Nhan đại ca đang trên đường đến Vi Viên Nghệ, sắp đến rồi ạ".
"Vậy được, chú chờ cháu ở cửa Vi Viên Nghệ, chú có chuyện muốn nói".
Vương Triều Lượng được nghỉ Tết nửa tháng, mấy ngày nữa mới đi làm. Bây giờ ông đang là nghiên cứu viên đặc biệt mà công ty khoa học công nghệ Vi Viên Nghệ mời đến. Tuy bây giờ ông đang là nghiên cứu viên của Sở nghiên cứu thực vật Phượng Thành, nhưng trong Sở cũng không cấm những nghiên cứu viên như Vương Triều Lượng làm việc trong các công ty khoa học công nghệ cùng ngành bên ngoài. Dù sao nghiên cứu thực vật cũng giống như cửa quan thanh liêm, bình thường cũng không có thu được thứ tốt gì từ bên ngoài, nhân viên làm việc bên trong đều có tiền lương cố định, rất nghèo khó. Cái kiểu làm việc thêm ở bên ngoài này được Sở nghiên cứu coi là một cách nuôi sống gia đình, hơn nữa những công ty mà bọn họ làm việc cũng đều là bên hợp tác với Sở nghiên cứu.
Trước đây tính Vương Triều Lượng khá bướng bỉnh, không thích cái cách hợp tác thế này. Ông luôn cảm thấy những nghiên cứu viên làm việc trong Sở rồi làm thêm bên ngoài thế này có vẻ đầu đuôi lẫn lộn, hơn nữa cách hợp tác này rất khó xác định chính xác xuất xứ thành quả. Những nghiên cứu viên làm việc hai bên thế này nếu có thành quả nghiên cứu, thì đều từ công ty mà bọn họ hợp tác trên danh nghĩa có quyền đưa vào thị trường. Đó cũng là quy tắc ngầm mà Sở cam chịu.
Lần trước Điếu Lan mà Vương Triều Lượng nghiên cứu đến từ Vi Viên Nghệ, ông không hề nghĩ ngợi gì mà chuyển quyền về chủng loại mới cho Lục Lăng Tây. Tuy sau đó có đồng nghiệp trêu ông là có phải làm việc ở Vi Viên Nghệ hay không, nhưng Vương Triều Lượng rõ ràng rằng ông không có ý định kiêm chức bên ngoài. Nhan Việt hiểu ý của ông, không nói gì cả, chỉ là vào một ngày ông đến tìm Lục Lăng Tây thì cố ý lấy hàng mẫu của cỏ đông lăng biến dị và cỏ đông lăng biến dị đã tiến hóa ra. Lúc đó mắt Vương Triều Lượng sáng lên, ông biết rõ đây là "cái bẫy" của Nhan Việt, nhưng không ngăn được loại hấp dẫn này. Trong lòng ngứa ngáy mấy ngày, ông liền chủ động đến tìm Nhan Việt, đưa ra ý muốn hợp tác, trở thành nghiên cứu viên đặc biệt của Vi Viên Nghệ. Thông qua ông, Vi Viên Nghệ thuận lý thành chương trở thành bên hợp tác với Sở nghiên cứu thực vật Phượng Thành.
Đương nhiên mấy việc quanh quanh quẩn quẩn này Lục Lăng Tây không biết, Vương Triều Lượng và Nhan Việt ai cũng không có ý định nói ra những chuyện này với cậu. Lục Lăng Tây rất vui vì Vương Triều Lượng gia nhập vào Vi Viên Nghệ, cũng không để ý lắm đến việc thành bên hợp tác với Sở nghiên cứu thực vật. Ngược lại sau khi Vương Triều Lượng gia nhập Vi Viên Nghệ, xuất phát từ trách nhiệm rất chú ý đến ích lợi của Vi Viên Nghệ. Trong Sở có hạng mục gì thích hợp đều nghĩ đến Vi Viên Nghệ.
Nhan Việt vốn đã cảm thấy Vương Triều Lượng là người không tệ, thông qua việc nhỏ này càng chắc chắn hơn. Sở dĩ anh muốn hợp tác với Vương Triều Lượng là vì quyền chủng loại thực vật mới của cỏ đông lăng sau khi tiến hóa. Quyền chủng loại thực vật mới ở Trung Quốc chỉ cần xin là cấp, nhưng cần có đơn xin quyền chủng loại thực vật mới, bản thuyết minh và ảnh chụp. Đơn xin và ảnh chụp là chuyện nhỏ, nhưng bản thuyết minh thì cần người chuyên nghiệp mới làm được.
Cân nhắc đến nghiên cứu bên phía Tô Lãng đang tiến triển rất thuận lợi, bọn họ sớm hay muộn thì cũng có ngày sẽ chống lại Hợp Phổ, tất nhiên Nhan Việt muốn lo trước tất cả mọi chuyện, đưa quyền khống chế nguyên liệu vào trong tay mình. Vì thế một nhân viên nghiên cứu chuyên nghiệp với đạo đức đáng tin là rất quan trọng.
Vương Triều Lượng cũng là sau khi gia nhập Vi Viên Nghệ mới biết được ý đồ của Nhan Việt. Ông chẳng có hứng thú gì với lợi ích phía sau, tất cả tâm trí đều đặt hết lên việc nghiên cứu cỏ đông lăng.
Lục Lăng Tây cúp điện thoại, Nhan Việt đã thấy được Vương Triều Lượng ở phía xa. Ông đứng một mình ở cửa Vi Viên Nghệ, trong tay cầm bình giữ nhiệt cỡ lớn. Nhan Việt đậu xe ven đường, Lục Lăng Tây cười híp mắt chào hỏi Vương Triều Lượng.
Vương Triều Lượng thấy Lục Lăng Tây thì cười thân thiết, theo thói quen tìm Đại Hắc phía sau lưng cậu.
"Hôm nay Đại Hắc không đến?". Vương Triều Lượng ngạc nhiên, bình thường Đại Hắc luôn theo sát Lục Lăng Tây, chắc chắn sẽ không rời khỏi tầm mắt Lục Lăng Tây.
"Mấy ngày này Đại Hắc đến ở nhà bạn, phải mấy ngày nữa mới về". Lục Lăng Tây giải thích.
Vương Triều Lượng cười lắc đầu, tiếc nuối lắc lắc bình giữ nhiệt trong tay, nói: "Bà Vương của cháu còn nấu cho Đại Hắc một nồi canh xương hầm, xem ra Đại Hắc không uống được rồi".
Lục Lăng Tây thấy ngại ngùng, bà Vương thường nấu ít đồ cho Đại Hắc, quả thực còn quan tâm Đại Hắc hơn cậu nữa. Cậu nghĩ đến tuổi của bà Vương, muốn Vương Triều Lượng khuyên bà sau này đừng vất vả như vậy nữa. Vương Triều Lượng nhìn thấu ý của Lục Lăng Tây, cười ha ha.
"Tiểu Tây đừng ngại, bà mỗi ngày ở nhà nhàn rỗi không có việc gì, có Đại Hắc để bà nhớ cũng là một kiểu gửi gắm tình cảm".
Lúc hai người nói chuyện, Nhan Việt đã mở cửa ra. Vương Triều Lượng theo hai người vào cửa hàng, nói ra mục đích ông đến đây hôm nay. Mấy ngày nữa Vương Triều Lượng muốn đi Côn Nam một chuyến, bên kia có rừng mưa nguyên sinh lớn nhất bán cầu Bắc, bên cạnh rừng mưa chính là vườn thực vật Côn Nam có quy mô lớn nhất Trung Quốc, mục đích của Vương Triều Lượng chính là chỗ đó. Lần này Vương Triều Lượng đi là để giao lưu học hỏi, muốn ở đó mất nửa năm. Ông định đưa nghiên cứu cỏ đông lăng đến bên đó, vốn nghiên cứu cỏ đông lăng cũng sắp kết thúc, còn một ít tài liệu cần chỉnh sửa là có thể xin quyền chủng loại thực vật mới.
"Côn Nam ạ?".
Lục Lăng Tây nghe vậy cũng muốn đi. Cậu đã từng xem giới thiệu về rừng mưa nguyên sinh Côn Nam trên TV. Nhiệt độ ở Côn Nam hàng năm đều trong dao động ở mức 20 độ, có thể nói là thiên đường thực vật. Theo thống kê sơ bộ thì bên trong rừng mưa nguyên sinh Côn Nam đã phát hiện hơn hai mươi nghìn loài thực vật, sâu trong rừng mưa ở nơi khó có thể đặt chân đến còn có rất nhiều thực vật chưa được phát hiện. Cả rừng mưa hoàn toàn là một căn cứ thực vật cực lớn, là kho báu gen thiên nhiên cung cấp cho việc nghiên cứu phát triển thực vật của Trung Quốc.
Nhan Việt nghe ra được khát vọng của Lục Lăng Tây, trong lòng khẽ động. Năm ngoái Diệp Khang còn bảo anh mang Lục Lăng Tây đi chơi bên ngoài, lúc đó anh còn nghĩ nơi sẽ đến là Côn Nam. "Tiểu Tây muốn đi sao? Chúng ta có thể bớt thời gian đi mấy ngày". Nhan Việt dịu dàng nhìn Lục Lăng Tây nói.
Lục Lăng Tây nghe vậy mắt sáng lên, nhưng nghĩ đến việc buôn bán ở Vi Viên Nghệ, Vương Thục Tú lại có thai... Cậu ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Em muốn đi, nhưng bên này không rời người được".
Vương Triều Lượng xen vào nói: "Tiểu Tây đang lo trong cửa hàng không có ai sao? Có thể tạm tìm một người trông giúp mấy ngày. Nếu cháu đi thì vừa lúc chú cũng ở Côn Nam, có thể mang cháu đến tham quan vườn thực vật. Vườn thực vật Côn Nam chỉ mở một phần thôi, có vài thực vật du khách không thấy được".
Thực vật có hấp dẫn rất lớn, Lục Lăng Tây rối rắm cau mày, "Nhưng mẹ cháu đang có thai, cháu muốn ở bên cạnh mẹ".
Vương Triều Lượng ngạc nhiên, "Tiểu Tây sắp có em trai sao?".
Lục Lăng Tây vui vẻ gật đầu, nghiêm túc nói: "Em gái cũng rất tốt, cháu đều thích cả".
Vương Triều Lượng cười, nghĩ Lục Lăng Tây dù thế nào thì cũng mới 19 tuổi, nhìn vẫn còn là một đứa bé. Bản thân ông cũng thấy đề nghị của Nhan Việt không tệ, nhân dịp ông còn đang ở vườn thực vật Côn Nam thì có thể mang Lục Lăng Tây đi dạo một vòng. Nhưng Lục Lăng Tây muốn ở lại bên cạnh Vương Thục Tú, ông cũng không nói được gì.
Ba người lại trò chuyện một lúc, Vương Triều Lượng thấy sắp đến mười giờ, trong cửa hàng lại có khác đến, nên cũng không ở lâu nữa. Lục Lăng Tây vội vàng tiếp khách, Nhan Việt tiễn Vương Triều Lượng ra Vi Viên Nghệ. Vương Triều Lượng trước lúc đi nhớ một chuyện, xác nhận lại với Nhan Việt: "Cỏ đông lăng số 1 và cỏ đông lăng số 2, cậu chắc chắn là chỉ xin quyền chủng loại thực vật mới với cỏ đông lăng số 2 thôi?".
Cỏ đông lăng số 1 là chỉ cỏ đông lăng biến dị, còn cỏ đông lăng số 2 lại là cỏ đông lăng biến dị đã được Lục Lăng Tây tiến hóa. Vương Triều Lượng vì tiện cho phân biệt nên đánh số cho hai hàng mẫu, ông cũng đã quen gọi là số 1 và số 2.
Nhan Việt nhướng mày, gật đầu.
Vương Triều Lượng thấy kỳ lạ, nếu đã nghiên cứu thì sao không xin cho cả hai loại luôn? Nhan Việt bỏ qua quyền chủng loại thực vật mới cho cỏ đông lăng số 1 cũng có nghĩa là bỏ qua tất cả ích lợi mà số 1 mang đến. Nhưng tuy ông không quen Nhan Việt lâu, cũng biết Nhan Việt là người làm việc luôn có mục đích, sẽ không dễ dàng bỏ lại ích lợi trong tay như vậy. Nhan Việt không nói, ông cũng lười hỏi kỹ, vẫy tay chào rời khỏi Vi Viên Nghệ.
Tiễn Vương Triều Lượng, Nhan Việt nhìn về phía Trung Kinh, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười mỉa mai. Vương Triều Lượng chỉ là có ý tốt, nhưng nếu anh cũng xin cả quyền chủng loại thực vật mới với cỏ đông lăng biến dị, vậy chẳng phải nghiên cứu của Hợp Phổ sẽ khốn khó hay sao? Với Hợp Phổ mà nói thì lại là chuyện tốt, bọn họ có thể chuyển hướng nghiên cứu trước thời gian, phần lỗ cũng chỉ là chín trâu mất sợi lông mà thôi. Điều anh muốn không chỉ như vậy thôi đâu, đợi đến khi Hợp Phổ tự cho là rất thành công, lại đẩy nhẹ một cái chẳng phải là thú vị hơn sao?
Vốn ah dậy sớm để rèn luyện theo thói quen, chuẩn bị ra cửa chạy một vòng quanh thôn. Kết quả vừa mới ra cửa, Tiểu Hôi từ tối hôm qua vẫn luôn đi theo anh lại đi về phía cây liễu. Phương Lỗi vội đuổi theo đến, lập tức nhận ra được có gì đó là lạ.
Đêm qua trời không mưa, nhưng đất xung quanh cây liễu lại có mùi bùn đất. Trên mặt đất ẩm ướt là một mảng cỏ xanh vừa mọc lên, dẫm lên thấy mềm mềm. Càng đến gần cây liễu, thì càng ngửi được mùi hương trong lành thấm vào trong ruột gan. Phương Lỗi hít sâu một hơi, chỉ thấy cả người thoải mái, đầu óc tỉnh táo không nói được nên lời. Anh nhướng mày, liền nghĩ đến Vi Viên Nghệ. Số lần Phương Lỗi đến Vi Viên Nghệ cũng không ít, mỗi lần đến đó đều có cảm giác này. Dường như là trong không khí có gì đó có thể gột rửa đầu óc vậy, cả người từ trong ra ngoài đều thấy thoải mái.
Lúc anh đang say mê, Tiểu Hôi đã bò nhanh lên cây, híp mắt nằm trên một nhánh cây, vẻ mặt rất hưởng thụ.
Phương Lỗi suy nghĩ nhìn chằm chằm dáng vẻ của Tiểu Hôi, ngồi xổm xuống sờ lên mặt đất. Bùn đất ẩm ướt có vẻ lành lạnh, không giống như mới tưới nước vào sáng sớm. Trong đầu anh hiện lên tên Lục Lăng Tây, trực giác của cảnh sát nói cho anh biết khác thường quanh cây liễu có liên quan đến Lục Lăng Tây.
"Phương đại ca?". Tiếng bước chân vang lên sau lưng cắt ngang dòng suy nghĩ của Phương Lỗi, anh quay người lại, liền thấy Nhan Việt và Lục Lăng Tây đứng ở phía sau.
Không hiểu sao, nghi ngờ trong lòng Phương Lỗi như được chứng thật vậy, dường như Lục Lăng Tây xuất hiện chính là câu trả lời. Anh cười khẽ, như không có việc gì hỏi: "Tiểu Tây, sao hai người dậy sớm vậy?".
"Không ngủ được nữa nên đi ra ngoài". Nhan Việt trả lời thay cho Lục Lăng Tây. Anh nhìn Phương Lỗi thật sâu, tiến lên một bước tùy ý nói: "Anh thì sao? Sao cũng dậy sớm vậy?".
Phương Lỗi nhún nhún vai, chỉ Tiểu Hôi trên cây, "Tiểu Hôi ầm ĩ không cho ngủ, nên cũng ra ngoài đi dạo".
Anh vừa nói xong, Tiểu Hôi ở trên cây lập tức không vừa lòng. Nhẹ nhàng nhảy xuống vung vuốt về phía Phương Lỗi, Phương Lỗi nhanh nhẹn né tránh công kích của Tiểu Hôi, cười khổ không có cách nào với nó. Lục Lăng Tây phì cười, không khí căng thẳng như có như không xung quanh ba người lập tức không còn nữa.
Phương Lỗi dẫm dẫm bụi cỏ dưới chân, cảm khái: "Năm nay mùa xuân tới sớm, xem ra thời tiết không tệ được".
Anh vốn định dẫn đến sự ẩm ướt khác thường trên mặt đất, nào ngờ Lục Lăng Tây lắc đầu, nghiêm túc nói: "Thời tiết chưa chắc đã tốt, chỉ sợ có đại hạn".
Phương Lỗi sửng sốt, "Sao lại vậy được?".
Lục Lăng Tây nói những điều mà Lý đại gia đã nói lúc trước, mùa đông ấm tất sẽ có đại hạn. Đây là kinh nghiệm nhiều năm của lão nông, tuy rằng chưa chuẩn hoàn toàn nhưng đa số đều như vậy. Hơn nữa Lục Lăng Tây không thể không tin là vì lần này cây liễu tiến hóa quá đột ngột, sau khi tiến hóa lại có chức năng tích nước khiến cậu nhận ra được có gì đó. Tiến hóa của thực vật không phải không có quy luật, mà là qua chọn lọc tự nhiên để thích ứng với sự thay đổi của môi trường. Cậu luôn cảm thấy cây liễu tiến hóa là để chuẩn bị cho đợt khô hạn, nếu không cậu không nghĩ ra chức năng tích nước có ích lợi gì.
Phương Lỗi nghe xong lời Lục Lăng Tây nói liền cười ha ha, tuy rằng anh lớn lên ở Phượng Thành, nhưng nhớ rõ lúc trước trong sách giáo khoa khoa học tự nhiên cũng có nói đến chuyện này. Nhưng bây giờ không giống trước đây nữa, có đập chứa nước điều chỉnh nước, cho dù gặp đại hạn cũng không phải là vấn đề lớn.
"Vậy cũng chưa chắc". Nhan Việt không lạc quan như Phương Lỗi, nhắc đến đợt đại hạn ở Tây Nam năm ngoái. Đề tài của ba người chuyển sang nạn hạn hán rất nhanh, Lục Lăng Tây nói định đào giếng ở thôn Linh Thủy, có mấy lần Phương Lỗi muốn chuyển đề tài về sự khác lạ của bùn đất, nhưng đều bị Nhan Việt mặt không đổi sắc chuyển về. Phương Lỗi nghẹn nửa ngày không tìm thấy cơ hội, đành phải nghẹn lời muốn nói trong họng.
Lục Lăng Tây hoàn toàn không cảm giác được Phương Lỗi đang buồn bực, còn nghiêm túc thảo luận với Nhan Việt đào giếng ở đâu trong thôn thì tốt. Phương Lỗi không biết làm sao đành cười khổ, cố kìm nén sự tò mò này trong lòng. Cho dù tối qua có xảy ra chuyện gì, cũng mặc kệ cây liễu có gì khác thường, anh tin rằng Lục Lăng Tây đang lo lắng thời tiết đại hạn ảnh hưởng đến nước sinh hoạt của thôn dân, và chuẩn bị đào giếng trước để dự phòng vẫn luôn là Tiểu Tây mà anh biết. Có chút chuyện không cần hỏi đến tận gốc rễ, khi nào muốn nói thì người ta sẽ nói.
Ba người đi vòng quanh cây liễu nhìn một lúc, Phương Lỗi đi theo Nhan Việt và Lục Lăng Tây về nhà nhỏ. Tiểu Hôi lười biếng ngồi xổm trên bả vai Phương Lỗi, dường như đã nhận cái chỗ này. Sáng sớm Lý đại gia đã chờ ba người bọn họ ở vườn hoa, thấy bọn họ về liền bảo cùng đi ăn cơm. Lục Lăng Tây định ăn cơm xong sẽ về Phượng Thành, bên thôn Linh Thủy không có việc gì nữa, Vi Viên Nghệ qua Tết rồi cũng nên mở cửa.
Lý đại gia không nỡ để Lục Lăng Tây đi, "Tiểu Tây ở thêm vài ngày nữa thì tốt rồi".
Lục Lăng Tây cũng rất muốn ở lại vườn hoa thêm vài ngày, nhưng Vương Thục Tú mang thai, cậu còn lo lắng chuyện trong nhà.
Lúc ăn cơm Lý đại gia nói sáng sớm đến bờ sông đã gặp Từ lão đầu mang chim đi dạo nơi yên ắng, Từ lão đầu phát hiện mực nước sông Linh Thủy hình như đã giảm xuống không ít. Lục Lăng Tây chột dạ cúi đầu, Lý đại gia hăng hái thảo luận với bọn họ, liệu có phải tối qua đập chứa nước ở thượng du ngăn nước lại hay không.
Nhưng Lý đại gia còn nói một chuyện khác, sắp đến vụ xuân rồi, đập chứa nước ở thượng du chắc sẽ xả nước ra. Hàng năm vào thời gian này đều có không ít cá theo dòng nước đi vào sông Linh Thủy. Trước đây lúc sông Linh Thủy còn chưa ô nhiễm, không ít người trong thôn bọn họ đều xuống sông bắt cá. Từ khi xưởng nhựa kia được xây dựng, không còn ai đi bắt nữa, mà có bắt được cũng không dám ăn. Cá vừa vào sông đã ngửa bụng nổi trên mặt nước, người ngu cỡ nào nhìn cũng biết không thể ăn được. Năm nay sông Linh Thủy đã được xử lý ô nhiễm, lúc xả nước chắc chắn sẽ rất náo nhiệt. Lý đại gia bảo đám Lục Lăng Tây đến lúc đó cũng đến, cùng chơi luôn.
Đề nghị này ngay lập tức được Phương Lỗi hưởng ứng, nhất là Tiểu Hôi, nghe thấy cá là mắt sáng lên, kéo áo Phương Lỗi kêu meo meo. Tuy Phương Lỗi không nghe hiểu, nhưng cũng đoán được Tiểu Hôi có ý gì, mượn cơ hội sờ đầu Tiểu Hôi, khó được lúc không bị nó cào cho một cái.
Lúc về nhà, Tiểu Hôi do dự nhìn Lục Lăng Tây, lại nhìn Phương Lỗi. Tuy rằng hai ngày nay nó luôn đi theo Phương Lỗi, nhưng bàn về việc hấp dẫn thì Lục Lăng Tây hấp dẫn nó hơn. Đến lúc Tiểu Hôi muốn nhảy lên xe Nhan Việt, thì Đại Hắc bỗng vọt ra, cảnh cáo kêu một tiếng với Tiểu Hôi.
Đây là lần đầu tiên Đại Hắc có vẻ bài xích rõ ràng với động vật xuất hiện bên cạnh Lục Lăng Tây, ý của nó rất rõ, muốn đi theo bên cạnh Lục Lăng Tây chơi vài ngày thì được, nhưng muốn theo Lục Lăng Tây về nhà thì không có cửa đâu.
Một mèo một chó giằng co một lúc lâu, Tiểu Hôi híp mắt, lấy lùi mà tiến nhảy lên xe Phương Lỗi, từ trên cao nhìn xuống ngạo mạn lắc đuôi với Đại Hắc. Phương Lỗi nhìn thấy vậy thì rất vui, vẫy tay với Đại Hắc. Mục đích mà anh đến lần này là muốn mượn Đại Hắc mấy ngày, hôm nay cũng mang Đại Hắc đi cùng luôn. Về phần ân oán giữa Đại Hắc và Tiểu Hôi, Phương Lỗi thấy không có gì.
Anh rất nhiệt tình đón tiếp, Đại Hắc lại ngồi xổm bên chân Lục Lăng Tây không thèm động đậy, còn chờ ý của Lục Lăng Tây. Thật ra Lục Lăng Tây cũng không nỡ để Đại Hắc đi mấy ngày, nhưng nghĩ trước đó đã đồng ý với Phương Lỗi, nên đành ngồi xuống ôm Đại Hắc hôn hôn, để nó ngoan ngoãn nghe lời Phương Lỗi.
Đại Hắc lưu luyến không rời liếm khắp mặt Lục Lăng Tây, nhảy lên xe Phương Lỗi. Tiểu Hôi lập tức xù lông, nó thấy mình không đánh lại được Đại Hắc, liền xoay người kêu rít lên với Phương Lỗi, hai chân trước bốp bốp bốp tát Phương Lỗi mấy cái.
Phương Lỗi: "...".
Lục Lăng Tây muốn cười chết mất, nhưng vì mặt mũi của Phương Lỗi mà không thể cười ra, nhịn đến đau cả bụng. Nhan Việt thì vô lương nhếch môi, có thể tưởng tượng được những ngày gà bay chó sủa kế tiếp của Phương Lỗi. Nhưng Tiểu Hôi quả thực rất lợi hại, nếu Phương Lỗi trong lúc nuôi Tiểu Hôi tạo thành ăn ý với nó, thì dù không thể nói chuyện, Nhan Việt thấy trong quá trình phá án Tiểu Hôi cũng giúp được Phương Lỗi.
Tiễn Phương Lỗi đi, Nhan Việt và Lục Lăng Tây cùng về Phượng Thành. Hai người chưa về nhà mà đến thẳng Vi Viên Nghệ.
Lúc sắp đến Vi Viên Nghệ, Vương Triều Lượng đã gọi cho Lục Lăng Tây. "Tiểu Tây, hôm nay cháu có đến không? Lúc nào thì Vi Viên Nghệ mở cửa?".
"Chú Vương? Cháu và Nhan đại ca đang trên đường đến Vi Viên Nghệ, sắp đến rồi ạ".
"Vậy được, chú chờ cháu ở cửa Vi Viên Nghệ, chú có chuyện muốn nói".
Vương Triều Lượng được nghỉ Tết nửa tháng, mấy ngày nữa mới đi làm. Bây giờ ông đang là nghiên cứu viên đặc biệt mà công ty khoa học công nghệ Vi Viên Nghệ mời đến. Tuy bây giờ ông đang là nghiên cứu viên của Sở nghiên cứu thực vật Phượng Thành, nhưng trong Sở cũng không cấm những nghiên cứu viên như Vương Triều Lượng làm việc trong các công ty khoa học công nghệ cùng ngành bên ngoài. Dù sao nghiên cứu thực vật cũng giống như cửa quan thanh liêm, bình thường cũng không có thu được thứ tốt gì từ bên ngoài, nhân viên làm việc bên trong đều có tiền lương cố định, rất nghèo khó. Cái kiểu làm việc thêm ở bên ngoài này được Sở nghiên cứu coi là một cách nuôi sống gia đình, hơn nữa những công ty mà bọn họ làm việc cũng đều là bên hợp tác với Sở nghiên cứu.
Trước đây tính Vương Triều Lượng khá bướng bỉnh, không thích cái cách hợp tác thế này. Ông luôn cảm thấy những nghiên cứu viên làm việc trong Sở rồi làm thêm bên ngoài thế này có vẻ đầu đuôi lẫn lộn, hơn nữa cách hợp tác này rất khó xác định chính xác xuất xứ thành quả. Những nghiên cứu viên làm việc hai bên thế này nếu có thành quả nghiên cứu, thì đều từ công ty mà bọn họ hợp tác trên danh nghĩa có quyền đưa vào thị trường. Đó cũng là quy tắc ngầm mà Sở cam chịu.
Lần trước Điếu Lan mà Vương Triều Lượng nghiên cứu đến từ Vi Viên Nghệ, ông không hề nghĩ ngợi gì mà chuyển quyền về chủng loại mới cho Lục Lăng Tây. Tuy sau đó có đồng nghiệp trêu ông là có phải làm việc ở Vi Viên Nghệ hay không, nhưng Vương Triều Lượng rõ ràng rằng ông không có ý định kiêm chức bên ngoài. Nhan Việt hiểu ý của ông, không nói gì cả, chỉ là vào một ngày ông đến tìm Lục Lăng Tây thì cố ý lấy hàng mẫu của cỏ đông lăng biến dị và cỏ đông lăng biến dị đã tiến hóa ra. Lúc đó mắt Vương Triều Lượng sáng lên, ông biết rõ đây là "cái bẫy" của Nhan Việt, nhưng không ngăn được loại hấp dẫn này. Trong lòng ngứa ngáy mấy ngày, ông liền chủ động đến tìm Nhan Việt, đưa ra ý muốn hợp tác, trở thành nghiên cứu viên đặc biệt của Vi Viên Nghệ. Thông qua ông, Vi Viên Nghệ thuận lý thành chương trở thành bên hợp tác với Sở nghiên cứu thực vật Phượng Thành.
Đương nhiên mấy việc quanh quanh quẩn quẩn này Lục Lăng Tây không biết, Vương Triều Lượng và Nhan Việt ai cũng không có ý định nói ra những chuyện này với cậu. Lục Lăng Tây rất vui vì Vương Triều Lượng gia nhập vào Vi Viên Nghệ, cũng không để ý lắm đến việc thành bên hợp tác với Sở nghiên cứu thực vật. Ngược lại sau khi Vương Triều Lượng gia nhập Vi Viên Nghệ, xuất phát từ trách nhiệm rất chú ý đến ích lợi của Vi Viên Nghệ. Trong Sở có hạng mục gì thích hợp đều nghĩ đến Vi Viên Nghệ.
Nhan Việt vốn đã cảm thấy Vương Triều Lượng là người không tệ, thông qua việc nhỏ này càng chắc chắn hơn. Sở dĩ anh muốn hợp tác với Vương Triều Lượng là vì quyền chủng loại thực vật mới của cỏ đông lăng sau khi tiến hóa. Quyền chủng loại thực vật mới ở Trung Quốc chỉ cần xin là cấp, nhưng cần có đơn xin quyền chủng loại thực vật mới, bản thuyết minh và ảnh chụp. Đơn xin và ảnh chụp là chuyện nhỏ, nhưng bản thuyết minh thì cần người chuyên nghiệp mới làm được.
Cân nhắc đến nghiên cứu bên phía Tô Lãng đang tiến triển rất thuận lợi, bọn họ sớm hay muộn thì cũng có ngày sẽ chống lại Hợp Phổ, tất nhiên Nhan Việt muốn lo trước tất cả mọi chuyện, đưa quyền khống chế nguyên liệu vào trong tay mình. Vì thế một nhân viên nghiên cứu chuyên nghiệp với đạo đức đáng tin là rất quan trọng.
Vương Triều Lượng cũng là sau khi gia nhập Vi Viên Nghệ mới biết được ý đồ của Nhan Việt. Ông chẳng có hứng thú gì với lợi ích phía sau, tất cả tâm trí đều đặt hết lên việc nghiên cứu cỏ đông lăng.
Lục Lăng Tây cúp điện thoại, Nhan Việt đã thấy được Vương Triều Lượng ở phía xa. Ông đứng một mình ở cửa Vi Viên Nghệ, trong tay cầm bình giữ nhiệt cỡ lớn. Nhan Việt đậu xe ven đường, Lục Lăng Tây cười híp mắt chào hỏi Vương Triều Lượng.
Vương Triều Lượng thấy Lục Lăng Tây thì cười thân thiết, theo thói quen tìm Đại Hắc phía sau lưng cậu.
"Hôm nay Đại Hắc không đến?". Vương Triều Lượng ngạc nhiên, bình thường Đại Hắc luôn theo sát Lục Lăng Tây, chắc chắn sẽ không rời khỏi tầm mắt Lục Lăng Tây.
"Mấy ngày này Đại Hắc đến ở nhà bạn, phải mấy ngày nữa mới về". Lục Lăng Tây giải thích.
Vương Triều Lượng cười lắc đầu, tiếc nuối lắc lắc bình giữ nhiệt trong tay, nói: "Bà Vương của cháu còn nấu cho Đại Hắc một nồi canh xương hầm, xem ra Đại Hắc không uống được rồi".
Lục Lăng Tây thấy ngại ngùng, bà Vương thường nấu ít đồ cho Đại Hắc, quả thực còn quan tâm Đại Hắc hơn cậu nữa. Cậu nghĩ đến tuổi của bà Vương, muốn Vương Triều Lượng khuyên bà sau này đừng vất vả như vậy nữa. Vương Triều Lượng nhìn thấu ý của Lục Lăng Tây, cười ha ha.
"Tiểu Tây đừng ngại, bà mỗi ngày ở nhà nhàn rỗi không có việc gì, có Đại Hắc để bà nhớ cũng là một kiểu gửi gắm tình cảm".
Lúc hai người nói chuyện, Nhan Việt đã mở cửa ra. Vương Triều Lượng theo hai người vào cửa hàng, nói ra mục đích ông đến đây hôm nay. Mấy ngày nữa Vương Triều Lượng muốn đi Côn Nam một chuyến, bên kia có rừng mưa nguyên sinh lớn nhất bán cầu Bắc, bên cạnh rừng mưa chính là vườn thực vật Côn Nam có quy mô lớn nhất Trung Quốc, mục đích của Vương Triều Lượng chính là chỗ đó. Lần này Vương Triều Lượng đi là để giao lưu học hỏi, muốn ở đó mất nửa năm. Ông định đưa nghiên cứu cỏ đông lăng đến bên đó, vốn nghiên cứu cỏ đông lăng cũng sắp kết thúc, còn một ít tài liệu cần chỉnh sửa là có thể xin quyền chủng loại thực vật mới.
"Côn Nam ạ?".
Lục Lăng Tây nghe vậy cũng muốn đi. Cậu đã từng xem giới thiệu về rừng mưa nguyên sinh Côn Nam trên TV. Nhiệt độ ở Côn Nam hàng năm đều trong dao động ở mức 20 độ, có thể nói là thiên đường thực vật. Theo thống kê sơ bộ thì bên trong rừng mưa nguyên sinh Côn Nam đã phát hiện hơn hai mươi nghìn loài thực vật, sâu trong rừng mưa ở nơi khó có thể đặt chân đến còn có rất nhiều thực vật chưa được phát hiện. Cả rừng mưa hoàn toàn là một căn cứ thực vật cực lớn, là kho báu gen thiên nhiên cung cấp cho việc nghiên cứu phát triển thực vật của Trung Quốc.
Nhan Việt nghe ra được khát vọng của Lục Lăng Tây, trong lòng khẽ động. Năm ngoái Diệp Khang còn bảo anh mang Lục Lăng Tây đi chơi bên ngoài, lúc đó anh còn nghĩ nơi sẽ đến là Côn Nam. "Tiểu Tây muốn đi sao? Chúng ta có thể bớt thời gian đi mấy ngày". Nhan Việt dịu dàng nhìn Lục Lăng Tây nói.
Lục Lăng Tây nghe vậy mắt sáng lên, nhưng nghĩ đến việc buôn bán ở Vi Viên Nghệ, Vương Thục Tú lại có thai... Cậu ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Em muốn đi, nhưng bên này không rời người được".
Vương Triều Lượng xen vào nói: "Tiểu Tây đang lo trong cửa hàng không có ai sao? Có thể tạm tìm một người trông giúp mấy ngày. Nếu cháu đi thì vừa lúc chú cũng ở Côn Nam, có thể mang cháu đến tham quan vườn thực vật. Vườn thực vật Côn Nam chỉ mở một phần thôi, có vài thực vật du khách không thấy được".
Thực vật có hấp dẫn rất lớn, Lục Lăng Tây rối rắm cau mày, "Nhưng mẹ cháu đang có thai, cháu muốn ở bên cạnh mẹ".
Vương Triều Lượng ngạc nhiên, "Tiểu Tây sắp có em trai sao?".
Lục Lăng Tây vui vẻ gật đầu, nghiêm túc nói: "Em gái cũng rất tốt, cháu đều thích cả".
Vương Triều Lượng cười, nghĩ Lục Lăng Tây dù thế nào thì cũng mới 19 tuổi, nhìn vẫn còn là một đứa bé. Bản thân ông cũng thấy đề nghị của Nhan Việt không tệ, nhân dịp ông còn đang ở vườn thực vật Côn Nam thì có thể mang Lục Lăng Tây đi dạo một vòng. Nhưng Lục Lăng Tây muốn ở lại bên cạnh Vương Thục Tú, ông cũng không nói được gì.
Ba người lại trò chuyện một lúc, Vương Triều Lượng thấy sắp đến mười giờ, trong cửa hàng lại có khác đến, nên cũng không ở lâu nữa. Lục Lăng Tây vội vàng tiếp khách, Nhan Việt tiễn Vương Triều Lượng ra Vi Viên Nghệ. Vương Triều Lượng trước lúc đi nhớ một chuyện, xác nhận lại với Nhan Việt: "Cỏ đông lăng số 1 và cỏ đông lăng số 2, cậu chắc chắn là chỉ xin quyền chủng loại thực vật mới với cỏ đông lăng số 2 thôi?".
Cỏ đông lăng số 1 là chỉ cỏ đông lăng biến dị, còn cỏ đông lăng số 2 lại là cỏ đông lăng biến dị đã được Lục Lăng Tây tiến hóa. Vương Triều Lượng vì tiện cho phân biệt nên đánh số cho hai hàng mẫu, ông cũng đã quen gọi là số 1 và số 2.
Nhan Việt nhướng mày, gật đầu.
Vương Triều Lượng thấy kỳ lạ, nếu đã nghiên cứu thì sao không xin cho cả hai loại luôn? Nhan Việt bỏ qua quyền chủng loại thực vật mới cho cỏ đông lăng số 1 cũng có nghĩa là bỏ qua tất cả ích lợi mà số 1 mang đến. Nhưng tuy ông không quen Nhan Việt lâu, cũng biết Nhan Việt là người làm việc luôn có mục đích, sẽ không dễ dàng bỏ lại ích lợi trong tay như vậy. Nhan Việt không nói, ông cũng lười hỏi kỹ, vẫy tay chào rời khỏi Vi Viên Nghệ.
Tiễn Vương Triều Lượng, Nhan Việt nhìn về phía Trung Kinh, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười mỉa mai. Vương Triều Lượng chỉ là có ý tốt, nhưng nếu anh cũng xin cả quyền chủng loại thực vật mới với cỏ đông lăng biến dị, vậy chẳng phải nghiên cứu của Hợp Phổ sẽ khốn khó hay sao? Với Hợp Phổ mà nói thì lại là chuyện tốt, bọn họ có thể chuyển hướng nghiên cứu trước thời gian, phần lỗ cũng chỉ là chín trâu mất sợi lông mà thôi. Điều anh muốn không chỉ như vậy thôi đâu, đợi đến khi Hợp Phổ tự cho là rất thành công, lại đẩy nhẹ một cái chẳng phải là thú vị hơn sao?
/175
|