*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: tiểu an nhi (LQD)
Lâm Lang nằm trên mặt đất lạnh lẽo, mồ hôi trên trán trượt xuống vết thương ở khóe miệng, làm cậu ta đau đến run cả người, không ngừng thở dốc rên rỉ. Gã đàn ông đứng bên cạnh trông chừng thẳng chân đạp một cước vào đùi cậu ta, quát lớn: "Ngậm miệng lại, không được làm ồn!"
Một cước kia đá vào vết thương trên chân, đau đớn ập tới làm Lâm Lang suýt chút nữa kêu ra tiếng. Cậu ta cố gắng nhịn xuống, nén giận nhìn thoáng qua người đang ngồi trên ghế ở gần đó.
Gã Thắng thúc bắt cóc bọn họ đang ngồi kia mà phun mây nhả khói. Một đám đàn ông trông hung dữ đứng vây xung quanh nhỏ giọng nói chuyện với nhau, trong tay ai cũng có vũ khí. Ánh sáng bén nhọn hắt ra khiến toàn thân Lâm Lang rét run, không khỏi sợ hãi thu tầm mắt lại.
Vừa mới một lát trước, cậu ta và Ngụy Tử Mộ bị đuổi ra khỏi quán rượu. Cậu ta đang khuyên nhủ Tử Mộ hãy quay trở về, đừng ở lại chịu đựng sự phẫn nộ của Triệu Đoan Trạch nữa, ai ngờ xe đi đến một đoạn đường vắng, bỗng nhiên một đám người không biết từ đâu xông ra bắt lấy bọn họ.
Cậu ta chưa kịp há mồm nói cái gì đã bị người ta đánh cho một trận tơi bời, tất cả những gì ăn vào buổi trưa đều bị nôn ra đầy đất. Gã đàn ông gọi là Thắng thúc kia mặt mũi âm trầm, nói với bọn họ, Triệu Đoan Trạch gây thù kết oán với lão ta, cho nên lão ta muốn gây phiền phức cho Triệu Đoan Trạch.
"Chẳng phải cô là em họ của Triệu Đoan Trạch hay sao? Nếu đã vậy, cô hãy dụ hắn tới đây. Nếu cô thành công, ta sẽ thả hai người an toàn rời đi, như thế nào?" Thắng thúc dùng giọng điệu thương lượng để nói chuyện với Nguỵ Tử Mộ.
Tuy rằng Ngụy Tử Mộ không bị ai đánh nhưng cũng rất sợ hãi, lắp ba lắp bắp nói: "Có phải là các người muốn giết chết anh họ của tôi hay không? Anh … anh họ của tôi rất lợi hại, các người không giết được anh ấy đâu..."
Tròng mắt của Thắng thúc khẽ híp lại, có vẻ như rất không hài lòng với cách nói này của cô ta. Lão đưa tay ra phía sau ngoắc ngoắc, ngay lập tức có một gã đàn ông hùng hổ tiến tới.
Ngụy Tử Mộ hoảng sợ thét lên, nhịn không được hô to: "Đừng tới đây, các người muốn làm gì?"
Thắng thúc: "Nếu cô đã trung thành với Triệu Đoan Trạch như vậy thì cô chịu tội thay cậu ta cũng được đấy nhỉ."
Ngụy Tử Mộ bị doạ đến cả người run rẩy, đột nhiên nói thật nhanh: "Anh họ không thích tôi, các người muốn nhằm vào tôi cũng vô dụng! Anh ấy thích cô em gái của mình nhất, nếu ông đã có thù với anh ấy thì để cô ta chịu tội còn khiến anh ấy khó chịu hơn gấp ngàn lần so với việc chính mình bị giết chết!"
Thắng thúc suy tư một lát rồi cười cười, "Cô nói đúng. Đã như vậy, cô giúp ta một việc, dẫn cô em gái kia rời khỏi cậu ta. Đợi đến khi bọn ta bắt được người thì sẽ thả cô và tên mặt trắng nhỏ kia rời đi, thế nào?"
Ngụy Tử Mộ nhìn Lâm Lang một chút, ánh mắt lấp lóe một lúc lâu mới gian nan gật gật đầu. So với việc hy sinh anh họ thì đương nhiên việc hy sinh cô em mà họ cô ta thấy ngứa mắt đã lâu vẫn tốt hơn.
Sau đó Nguỵ Tử Mộ bị người đưa đi, Lâm Lang nằm yên tại chỗ chờ cô ta trở lại. Trong lòng cậu ta trào lên đủ loại suy nghĩ phức tạp, lúc thì nghĩ không biết Triệu Đoan Trạch có thể tức giận quá độ mà giận chó đánh mèo trả thù nhà họ Lâm bọn họ hay không; lúc sau lại nghĩ bọn họ bị Triệu Đoan Trạch làm cho liên luỵ, nên việc này cũng không thể trách bọn họ được. Nói cho cùng đều là do Triệu Đoan Trạch không đúng, chọc phải những người này.
Ngụy Tử Mộ đi đã lâu còn chưa trở về, Thắng thúc nhíu mày rút tẩu thuốc ra. Mấy tên thủ hạ của lão ta còn đang nói chuyện, một tên nói: "Sòng bạc tổn thất nặng nề như vậy, không biết về sau chúng ta còn có thể tiếp tục hoạt động ở chỗ này được nữa hay không?" Một tên khác lại nói, "Tên chó má Triệu Đoan Trạch kia trở mặt liền vung đao về phía Thắng thúc. Lúc trước còn giả vờ giả vịt không phát hiện ra điều gì, chúng ta đều bị nó lừa hết cả!"
Có tên thì cười lạnh: "Không phải hắn ta lợi hại lắm sao, dám chơi trò qua cầu rút ván với chúng ta. Đêm nay, chúng ta hoặc là không làm, hoặc đã làm thì phải làm đến cùng. Bắt hắn làm thịt, để xem còn phách lối kiểu gì được nữa! Cùng lắm thì làm xong chuyện này chúng ta chuyển đi nơi khác, đâu phải lúc trước chưa từng làm chuyện tương tự như vậy."
...
Ba người hộ vệ chạy đuổi theo Nguỵ Tử Mộ vào chỗ ngoặt mà cô ta biến mất, không bao lâu sau lại vang lên tiếng mấy người đàn ông không ngừng kêu đau, còn có Ngụy Tử Mộ thét lên, "Á! Các người làm trò gì thế? Cứu mạng! Cứu mạng! Anh họ cứu em!"
Tiếng hét sợ hãi kia vừa chói tai vừa tuyệt vọng đến đòi mạng.
Triệu Đoan Trạch nhíu mày nhìn xung quanh một chút, lại cúi đầu nhìn em gái, cảm thấy để cô ở lại nơi này, cho dù có hộ vệ cũng rất khó đảm bảo an toàn cho cô, cứ để cô ở cạnh mình là tốt nhất. Thế là Triệu Đoan Trạch kéo tay Thuỷ Ngân, gọi mấy người hộ vệ còn lại đi theo hỗ trợ mình.
Lúc bọn họ di chuyển đến gần góc đường, Triệu Đoan Trạch cảm giác em gái kéo tay mình lại.
Vẻ mặt Thủy Ngân tỉnh táo nghiêm túc, ánh mắt hoài nghi nhìn tình cảnh xung quanh. Cô cảm thấy có gì đó không ổn, kéo tay áo của Triệu Đoan Trạch, nhìn cậu lắc đầu, ra hiệu cho cậu quay về đường cái, không nên tiếp tục tiến lên nữa.
Tiếng la hét xen lẫn tiếng gào khóc của Ngụy Tử Mộ càng lúc càng gần, ngay ở phía trước kia thôi. Triệu Đoan Trạch có chút do dự, nhưng động tác của em gái khiến cậu nhanh chóng đưa ra quyết định, "Quay về, trước đi tìm thêm người tới đã."
"Đã nghe thấy chưa, ông anh họ này của cô đúng là lòng dạ ác độc. Đã đi tới tận đây rồi mà nói lui là lui ngay được, hoàn toàn mặc kệ sống chết của cô đấy." Một gã đàn ông bóp lấy cổ của Nguỵ Tử Mộ đi ra từ chỗ ngoặt, theo sau là một đám đại hán vạm vỡ.
Ngụy Tử Mộ nước mắt giàn giụa, cả người run rẩy, nhìn Triệu Đoan Trạch một chút, lại hung ác trừng mắt nhìn Thủy Ngân đứng bên cạnh cậu.
Ánh mắt của Triệu Đoan Trạch trầm xuống, cái này không phải là Ngụy Tử Mộ gặp phải bọn buôn người, mà nó vốn là một cái bẫy! Nhân số của bên phía bọn họ kém đối phương quá nhiều, đã thế đám người đó còn rắp tâm muốn mưu hại, chỉ sợ là thật sự gặp phải phiền toái.
"Lão Tường, đưa em ấy chạy trước đi." Triệu Đoan Trạch đột nhiên dùng một tay đẩy em gái về phía một người hộ vệ trầm mặc ít nói. Đây là bạn bè trước kia ở võ quán của cậu, cũng là người mà cậu tin tưởng nhất.
Gần như lúc hai bên đội ngũ vừa đối mặt, Triệu Đoan Trạch đã đưa ra quyết định để người dẫn em gái chạy đi trước, còn mình mang theo nhóm hộ vệ còn lại ngăn cản giữ chân những kẻ có ý đồ muốn đuổi theo.
Trong nháy mắt xung đột phát sinh, Thủy Ngân được lão Tường ôm lấy nhanh chóng chạy về phía đường cái. Cô nhìn thấy Triệu Đoan Trạch tay không tránh thoát vũ khí của đối phương, cầm ngược lại cây gậy vụt vào mặt kẻ đó một phát, đánh bay hắn ta ra ngoài.
Khi chạy ra tới đầu con phố, Thủy Ngân nhấc ngón tay chỉ về phía xe ngựa của bọn họ. Theo suy nghĩ của cô, lúc này trước tiên nên tháo ngựa ra nhanh chóng chạy về tìm người tới, đó mới là cách nhanh nhất để cứu được Triệu Đoan Trạch.
Nhưng không biết là lão Tường nhìn không hiểu hay là không nhìn thấy, anh ta không có bất cứ phản ứng gì. Thủy Ngân lại chỉ thêm một lần nữa, rõ ràng anh ta có nhìn cô một cái nhưng vẫn không nghe theo tín hiệu của cô mà ôm cô đi vào một con đường khác, là một cái ngõ nhỏ đi thật xa khỏi đường cái.
Thủy Ngân đột nhiên nhận ra lão Tường không quá thích hợp. Vừa rồi anh ta không hề do dự mà đưa cô qua đây, quá dứt khoát. Khi nãy cô không chú ý tới, hiện tại mới phát hiện ra vẻ mặt lão Tường cũng có chút không ổn. Ngoại trừ căng thẳng thấp thỏm, còn có vẻ áy náy bất an. Cô thử vùng vẫy một hồi, lão Tường lập tức khống chế không cho cô cử động, thấp giọng nói: "Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn một chút, đừng náo loạn!"
Thủy Ngân nhìn ra anh ta đang nói cái gì, an tĩnh lại. Lão Tường đưa cô đi thật sâu vào cái ngõ nhỏ tối đen đó. Bọn họ nhanh chóng đi đến một căn nhà thấp bé, Thủy Ngân trông thấy ánh đèn mờ ảo trong phòng cách đó không xa.
Nhìn thấy mấy người đàn ông đứng canh gác ngoài cửa, lão Tường
Edit: tiểu an nhi (LQD)
Lâm Lang nằm trên mặt đất lạnh lẽo, mồ hôi trên trán trượt xuống vết thương ở khóe miệng, làm cậu ta đau đến run cả người, không ngừng thở dốc rên rỉ. Gã đàn ông đứng bên cạnh trông chừng thẳng chân đạp một cước vào đùi cậu ta, quát lớn: "Ngậm miệng lại, không được làm ồn!"
Một cước kia đá vào vết thương trên chân, đau đớn ập tới làm Lâm Lang suýt chút nữa kêu ra tiếng. Cậu ta cố gắng nhịn xuống, nén giận nhìn thoáng qua người đang ngồi trên ghế ở gần đó.
Gã Thắng thúc bắt cóc bọn họ đang ngồi kia mà phun mây nhả khói. Một đám đàn ông trông hung dữ đứng vây xung quanh nhỏ giọng nói chuyện với nhau, trong tay ai cũng có vũ khí. Ánh sáng bén nhọn hắt ra khiến toàn thân Lâm Lang rét run, không khỏi sợ hãi thu tầm mắt lại.
Vừa mới một lát trước, cậu ta và Ngụy Tử Mộ bị đuổi ra khỏi quán rượu. Cậu ta đang khuyên nhủ Tử Mộ hãy quay trở về, đừng ở lại chịu đựng sự phẫn nộ của Triệu Đoan Trạch nữa, ai ngờ xe đi đến một đoạn đường vắng, bỗng nhiên một đám người không biết từ đâu xông ra bắt lấy bọn họ.
Cậu ta chưa kịp há mồm nói cái gì đã bị người ta đánh cho một trận tơi bời, tất cả những gì ăn vào buổi trưa đều bị nôn ra đầy đất. Gã đàn ông gọi là Thắng thúc kia mặt mũi âm trầm, nói với bọn họ, Triệu Đoan Trạch gây thù kết oán với lão ta, cho nên lão ta muốn gây phiền phức cho Triệu Đoan Trạch.
"Chẳng phải cô là em họ của Triệu Đoan Trạch hay sao? Nếu đã vậy, cô hãy dụ hắn tới đây. Nếu cô thành công, ta sẽ thả hai người an toàn rời đi, như thế nào?" Thắng thúc dùng giọng điệu thương lượng để nói chuyện với Nguỵ Tử Mộ.
Tuy rằng Ngụy Tử Mộ không bị ai đánh nhưng cũng rất sợ hãi, lắp ba lắp bắp nói: "Có phải là các người muốn giết chết anh họ của tôi hay không? Anh … anh họ của tôi rất lợi hại, các người không giết được anh ấy đâu..."
Tròng mắt của Thắng thúc khẽ híp lại, có vẻ như rất không hài lòng với cách nói này của cô ta. Lão đưa tay ra phía sau ngoắc ngoắc, ngay lập tức có một gã đàn ông hùng hổ tiến tới.
Ngụy Tử Mộ hoảng sợ thét lên, nhịn không được hô to: "Đừng tới đây, các người muốn làm gì?"
Thắng thúc: "Nếu cô đã trung thành với Triệu Đoan Trạch như vậy thì cô chịu tội thay cậu ta cũng được đấy nhỉ."
Ngụy Tử Mộ bị doạ đến cả người run rẩy, đột nhiên nói thật nhanh: "Anh họ không thích tôi, các người muốn nhằm vào tôi cũng vô dụng! Anh ấy thích cô em gái của mình nhất, nếu ông đã có thù với anh ấy thì để cô ta chịu tội còn khiến anh ấy khó chịu hơn gấp ngàn lần so với việc chính mình bị giết chết!"
Thắng thúc suy tư một lát rồi cười cười, "Cô nói đúng. Đã như vậy, cô giúp ta một việc, dẫn cô em gái kia rời khỏi cậu ta. Đợi đến khi bọn ta bắt được người thì sẽ thả cô và tên mặt trắng nhỏ kia rời đi, thế nào?"
Ngụy Tử Mộ nhìn Lâm Lang một chút, ánh mắt lấp lóe một lúc lâu mới gian nan gật gật đầu. So với việc hy sinh anh họ thì đương nhiên việc hy sinh cô em mà họ cô ta thấy ngứa mắt đã lâu vẫn tốt hơn.
Sau đó Nguỵ Tử Mộ bị người đưa đi, Lâm Lang nằm yên tại chỗ chờ cô ta trở lại. Trong lòng cậu ta trào lên đủ loại suy nghĩ phức tạp, lúc thì nghĩ không biết Triệu Đoan Trạch có thể tức giận quá độ mà giận chó đánh mèo trả thù nhà họ Lâm bọn họ hay không; lúc sau lại nghĩ bọn họ bị Triệu Đoan Trạch làm cho liên luỵ, nên việc này cũng không thể trách bọn họ được. Nói cho cùng đều là do Triệu Đoan Trạch không đúng, chọc phải những người này.
Ngụy Tử Mộ đi đã lâu còn chưa trở về, Thắng thúc nhíu mày rút tẩu thuốc ra. Mấy tên thủ hạ của lão ta còn đang nói chuyện, một tên nói: "Sòng bạc tổn thất nặng nề như vậy, không biết về sau chúng ta còn có thể tiếp tục hoạt động ở chỗ này được nữa hay không?" Một tên khác lại nói, "Tên chó má Triệu Đoan Trạch kia trở mặt liền vung đao về phía Thắng thúc. Lúc trước còn giả vờ giả vịt không phát hiện ra điều gì, chúng ta đều bị nó lừa hết cả!"
Có tên thì cười lạnh: "Không phải hắn ta lợi hại lắm sao, dám chơi trò qua cầu rút ván với chúng ta. Đêm nay, chúng ta hoặc là không làm, hoặc đã làm thì phải làm đến cùng. Bắt hắn làm thịt, để xem còn phách lối kiểu gì được nữa! Cùng lắm thì làm xong chuyện này chúng ta chuyển đi nơi khác, đâu phải lúc trước chưa từng làm chuyện tương tự như vậy."
...
Ba người hộ vệ chạy đuổi theo Nguỵ Tử Mộ vào chỗ ngoặt mà cô ta biến mất, không bao lâu sau lại vang lên tiếng mấy người đàn ông không ngừng kêu đau, còn có Ngụy Tử Mộ thét lên, "Á! Các người làm trò gì thế? Cứu mạng! Cứu mạng! Anh họ cứu em!"
Tiếng hét sợ hãi kia vừa chói tai vừa tuyệt vọng đến đòi mạng.
Triệu Đoan Trạch nhíu mày nhìn xung quanh một chút, lại cúi đầu nhìn em gái, cảm thấy để cô ở lại nơi này, cho dù có hộ vệ cũng rất khó đảm bảo an toàn cho cô, cứ để cô ở cạnh mình là tốt nhất. Thế là Triệu Đoan Trạch kéo tay Thuỷ Ngân, gọi mấy người hộ vệ còn lại đi theo hỗ trợ mình.
Lúc bọn họ di chuyển đến gần góc đường, Triệu Đoan Trạch cảm giác em gái kéo tay mình lại.
Vẻ mặt Thủy Ngân tỉnh táo nghiêm túc, ánh mắt hoài nghi nhìn tình cảnh xung quanh. Cô cảm thấy có gì đó không ổn, kéo tay áo của Triệu Đoan Trạch, nhìn cậu lắc đầu, ra hiệu cho cậu quay về đường cái, không nên tiếp tục tiến lên nữa.
Tiếng la hét xen lẫn tiếng gào khóc của Ngụy Tử Mộ càng lúc càng gần, ngay ở phía trước kia thôi. Triệu Đoan Trạch có chút do dự, nhưng động tác của em gái khiến cậu nhanh chóng đưa ra quyết định, "Quay về, trước đi tìm thêm người tới đã."
"Đã nghe thấy chưa, ông anh họ này của cô đúng là lòng dạ ác độc. Đã đi tới tận đây rồi mà nói lui là lui ngay được, hoàn toàn mặc kệ sống chết của cô đấy." Một gã đàn ông bóp lấy cổ của Nguỵ Tử Mộ đi ra từ chỗ ngoặt, theo sau là một đám đại hán vạm vỡ.
Ngụy Tử Mộ nước mắt giàn giụa, cả người run rẩy, nhìn Triệu Đoan Trạch một chút, lại hung ác trừng mắt nhìn Thủy Ngân đứng bên cạnh cậu.
Ánh mắt của Triệu Đoan Trạch trầm xuống, cái này không phải là Ngụy Tử Mộ gặp phải bọn buôn người, mà nó vốn là một cái bẫy! Nhân số của bên phía bọn họ kém đối phương quá nhiều, đã thế đám người đó còn rắp tâm muốn mưu hại, chỉ sợ là thật sự gặp phải phiền toái.
"Lão Tường, đưa em ấy chạy trước đi." Triệu Đoan Trạch đột nhiên dùng một tay đẩy em gái về phía một người hộ vệ trầm mặc ít nói. Đây là bạn bè trước kia ở võ quán của cậu, cũng là người mà cậu tin tưởng nhất.
Gần như lúc hai bên đội ngũ vừa đối mặt, Triệu Đoan Trạch đã đưa ra quyết định để người dẫn em gái chạy đi trước, còn mình mang theo nhóm hộ vệ còn lại ngăn cản giữ chân những kẻ có ý đồ muốn đuổi theo.
Trong nháy mắt xung đột phát sinh, Thủy Ngân được lão Tường ôm lấy nhanh chóng chạy về phía đường cái. Cô nhìn thấy Triệu Đoan Trạch tay không tránh thoát vũ khí của đối phương, cầm ngược lại cây gậy vụt vào mặt kẻ đó một phát, đánh bay hắn ta ra ngoài.
Khi chạy ra tới đầu con phố, Thủy Ngân nhấc ngón tay chỉ về phía xe ngựa của bọn họ. Theo suy nghĩ của cô, lúc này trước tiên nên tháo ngựa ra nhanh chóng chạy về tìm người tới, đó mới là cách nhanh nhất để cứu được Triệu Đoan Trạch.
Nhưng không biết là lão Tường nhìn không hiểu hay là không nhìn thấy, anh ta không có bất cứ phản ứng gì. Thủy Ngân lại chỉ thêm một lần nữa, rõ ràng anh ta có nhìn cô một cái nhưng vẫn không nghe theo tín hiệu của cô mà ôm cô đi vào một con đường khác, là một cái ngõ nhỏ đi thật xa khỏi đường cái.
Thủy Ngân đột nhiên nhận ra lão Tường không quá thích hợp. Vừa rồi anh ta không hề do dự mà đưa cô qua đây, quá dứt khoát. Khi nãy cô không chú ý tới, hiện tại mới phát hiện ra vẻ mặt lão Tường cũng có chút không ổn. Ngoại trừ căng thẳng thấp thỏm, còn có vẻ áy náy bất an. Cô thử vùng vẫy một hồi, lão Tường lập tức khống chế không cho cô cử động, thấp giọng nói: "Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn một chút, đừng náo loạn!"
Thủy Ngân nhìn ra anh ta đang nói cái gì, an tĩnh lại. Lão Tường đưa cô đi thật sâu vào cái ngõ nhỏ tối đen đó. Bọn họ nhanh chóng đi đến một căn nhà thấp bé, Thủy Ngân trông thấy ánh đèn mờ ảo trong phòng cách đó không xa.
Nhìn thấy mấy người đàn ông đứng canh gác ngoài cửa, lão Tường
/183
|