*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: tiểu an nhi (LQD)
Nhóm chưởng quỹ lớn nhỏ của nhà họ Triệu đều biết tới Đại thiếu gia Triệu Đoan Trạch nhưng không phải ai cũng biết vị tiểu thư kia của nhà họ Triệu, Triệu Đinh Chỉ.
Bọn họ chỉ biết vị tiểu thư này vào lúc mấy tuổi từng bị bọn buôn người bắt cóc, về sau lại được người ta cứu như một kỳ tích. Từ đó đến nay, cô vừa điếc vừa câm lại bệnh tật liên tục, chỉ có thể ở trong đại trạch nhà họ Triệu tu dưỡng. Triệu lão gia, Triệu phu nhân và Triệu Đại thiếu gia đều cực kỳ yêu thương cô.
Vài chưởng quỹ lúc trước có quan hệ tốt với Triệu lão gia thì biết nhiều hơn một chút. Ví dụ như vị Triệu tiểu thư này vô cùng thông minh và khả năng viết chữ bằng bút lông rất khá.
Chỉ có điều không ai nghĩ tới cô gái ốm yếu trẻ tuổi đó lại có năng lực đến vậy.
Ngày hôm nay theo thường lệ thì các chưởng quỹ sẽ tới đây để báo cáo tình hình của các cửa hàng. Lúc trước khi Triệu lão gia còn tại thế, kỳ thật cũng không cần bọn họ phải thường xuyên tới; nhưng giờ đổi thành Triệu Đoan Trạch, có rất nhiều chuyện cậu không hiểu rõ phải làm như thế nào nên công việc không khỏi có chút hỗn loạn.
Mặt khác, nhóm chưởng quỹ này còn có mưu đồ của riêng mình, thường xuyên tới không phải chỉ để báo cáo công việc cho Triệu Đoan Trạch, mà là cùng những chưởng quỹ khác âm thầm giao lưu, thăm dò xem hiện giờ đối phương đang có suy tính gì.
Mấy lần bọn họ tới đều có xung đột với Triệu Đoan Trạch, chẳng ai được thoải mái, do đó cũng không có mấy người thực sự nghiêm túc đến bàn giao công việc. Tới tận lúc đi đến trước cửa phòng khách, một đám chưởng quỹ vẫn còn đang vui đùa bàn luận về ca nữ đánh đàn tỳ bà trong bữa tiệc rượu tối qua. Sau khi bước chân vào trong phòng rồi, bọn họ mới phát hiện ra phòng khách hôm nay có chút khác biệt so với lúc trước.
Bên trong có thêm không ít người, rất nhiều hộ vệ dáng người cao lớn, sắc mặt nghiêm túc đứng ở một bên. Mấy vị quản gia của nhà họ Triệu mỗi người bưng một chồng sổ sách thật dày đứng ở bên còn lại, mà chiếc bàn ở vị trí cao nhất trước kia chỉ có Triệu Đoan Trạch thì bây giờ có thêm một người.
Đó là một cô gái với gương mặt tái nhợt, mới mười mấy tuổi, diện mạo thanh lệ trong sáng, trên khuôn mặt trắng như men sứ là một đôi mắt trầm tĩnh dường như có thể nhìn thấu được lòng người. Rõ ràng tuổi không lớn lắm nhưng không mảy may biểu lộ một chút e sợ nào, thậm chí dáng vẻ còn thong dong hơn nhiều so với Triệu Đại thiếu gia bên cạnh. Cô lặng lẽ quét mắt một vòng nhìn nhóm chưởng quỹ bọn họ.
Có lẽ là do bầu không khí có chút kỳ quái, các chưởng quỹ bất giác tự động an tĩnh lại.
"Đại thiếu gia, đây là...?" Có chưởng quỹ không nhịn được mở miệng hỏi.
Những chưởng quỹ còn lại cũng rất nhanh lấy lại tinh thần, lộ ra vẻ mặt dò xét, dồn dập mở miệng: "Vị này là tiểu thư đúng không? Vì sao không ở sau hậu viện nghỉ ngơi cho tốt lại ra đây ngồi làm gì?"
"Chúng tôi bàn bạc về công việc làm ăn, tiểu thư ở đây e rằng không được tiện cho lắm."
Triệu Đoan Trạch nói: "Từ hôm nay trở đi em gái sẽ cùng tôi xử lý công việc buôn bán trong nhà."
Một câu vừa nói ra đã lập tức gây nên một tràng nghị luận bàn tán.
"Nói như vậy là thế nào, sao tiểu thư có thể biết được những chuyện làm ăn buôn bán này chứ."
"Đúng vậy, huống chi vị tiểu thư này nghe không nghe được, nói cũng không nói được. Đây chẳng phải là muốn làm bừa hay sao."
Triệu Đoan Trạch không nói gì, chỉ im lặng nghe bọn họ bàn tán, cậu cũng không nổi giận giống như lúc bị các chưởng quỹ cậy già lên mặt cố tình gây sự. Mà Thủy Ngân ở bên cạnh lại càng ung dung tự nhiên hơn vì vốn cô không nghe thấy gì. Cô còn đang không ngừng viết cái gì đó, đợi đến khi âm thanh của những chưởng quỹ kia nhỏ lại cô mới bỏ bút xuống.
‘Cạch’ một tiếng, các chưởng quỹ vẫn còn đang nhỏ giọng nói chuyện không tự chủ được hướng sự chú ý về phía Thuỷ Ngân.
Cô giơ tay lên một cái, mấy vị quản gia bên cạnh tiến tới, một người cầm xấp giấy, những người còn lại bưng sổ sách, đồng loạt đi xuống phía dưới phát cho từng người.
Trên giấy viết nội dung giản lược tóm tắt về tình trạng của mỗi cửa hàng do bọn họ quản lý. Không chỉ có năm nay mà thậm chí là các năm về trước, những số liệu bọn họ làm giả trong sổ sách đều được viết ra một cách rõ ràng.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, càng xem càng thấy khiếp sợ. Rốt cuộc đây là thế nào?
Không ít chưởng quỹ xem tờ giấy mỏng kia xong mà tái mặt đi, chột dạ khép tờ giấy lại. Bọn họ làm chưởng quỹ đã lâu, bao nhiêu hàng hóa tiền bạc qua tay, có ai là không động tay động chân một chút đâu. Nhưng đến khi tất cả thao tác bí mật đó bị công khai ra bên ngoài vẫn khiến người khác thật khó xử. Mà điều khiến bọn họ nghĩ mãi không ra chính là làm sao những việc âm thầm đó lại bị bới ra rõ ràng như vậy?
Triệu Đoan Trạch quan sát phản ứng của đám chưởng quỹ này một chút, lựa chọn thời cơ mở miệng, "Những sổ sách này là của các vị đưa tới trước đó, em gái của tôi đã giúp các vị tìm ra vài lỗ hổng."
Nhóm chưởng quỹ lại nhìn về phía cô
Edit: tiểu an nhi (LQD)
Nhóm chưởng quỹ lớn nhỏ của nhà họ Triệu đều biết tới Đại thiếu gia Triệu Đoan Trạch nhưng không phải ai cũng biết vị tiểu thư kia của nhà họ Triệu, Triệu Đinh Chỉ.
Bọn họ chỉ biết vị tiểu thư này vào lúc mấy tuổi từng bị bọn buôn người bắt cóc, về sau lại được người ta cứu như một kỳ tích. Từ đó đến nay, cô vừa điếc vừa câm lại bệnh tật liên tục, chỉ có thể ở trong đại trạch nhà họ Triệu tu dưỡng. Triệu lão gia, Triệu phu nhân và Triệu Đại thiếu gia đều cực kỳ yêu thương cô.
Vài chưởng quỹ lúc trước có quan hệ tốt với Triệu lão gia thì biết nhiều hơn một chút. Ví dụ như vị Triệu tiểu thư này vô cùng thông minh và khả năng viết chữ bằng bút lông rất khá.
Chỉ có điều không ai nghĩ tới cô gái ốm yếu trẻ tuổi đó lại có năng lực đến vậy.
Ngày hôm nay theo thường lệ thì các chưởng quỹ sẽ tới đây để báo cáo tình hình của các cửa hàng. Lúc trước khi Triệu lão gia còn tại thế, kỳ thật cũng không cần bọn họ phải thường xuyên tới; nhưng giờ đổi thành Triệu Đoan Trạch, có rất nhiều chuyện cậu không hiểu rõ phải làm như thế nào nên công việc không khỏi có chút hỗn loạn.
Mặt khác, nhóm chưởng quỹ này còn có mưu đồ của riêng mình, thường xuyên tới không phải chỉ để báo cáo công việc cho Triệu Đoan Trạch, mà là cùng những chưởng quỹ khác âm thầm giao lưu, thăm dò xem hiện giờ đối phương đang có suy tính gì.
Mấy lần bọn họ tới đều có xung đột với Triệu Đoan Trạch, chẳng ai được thoải mái, do đó cũng không có mấy người thực sự nghiêm túc đến bàn giao công việc. Tới tận lúc đi đến trước cửa phòng khách, một đám chưởng quỹ vẫn còn đang vui đùa bàn luận về ca nữ đánh đàn tỳ bà trong bữa tiệc rượu tối qua. Sau khi bước chân vào trong phòng rồi, bọn họ mới phát hiện ra phòng khách hôm nay có chút khác biệt so với lúc trước.
Bên trong có thêm không ít người, rất nhiều hộ vệ dáng người cao lớn, sắc mặt nghiêm túc đứng ở một bên. Mấy vị quản gia của nhà họ Triệu mỗi người bưng một chồng sổ sách thật dày đứng ở bên còn lại, mà chiếc bàn ở vị trí cao nhất trước kia chỉ có Triệu Đoan Trạch thì bây giờ có thêm một người.
Đó là một cô gái với gương mặt tái nhợt, mới mười mấy tuổi, diện mạo thanh lệ trong sáng, trên khuôn mặt trắng như men sứ là một đôi mắt trầm tĩnh dường như có thể nhìn thấu được lòng người. Rõ ràng tuổi không lớn lắm nhưng không mảy may biểu lộ một chút e sợ nào, thậm chí dáng vẻ còn thong dong hơn nhiều so với Triệu Đại thiếu gia bên cạnh. Cô lặng lẽ quét mắt một vòng nhìn nhóm chưởng quỹ bọn họ.
Có lẽ là do bầu không khí có chút kỳ quái, các chưởng quỹ bất giác tự động an tĩnh lại.
"Đại thiếu gia, đây là...?" Có chưởng quỹ không nhịn được mở miệng hỏi.
Những chưởng quỹ còn lại cũng rất nhanh lấy lại tinh thần, lộ ra vẻ mặt dò xét, dồn dập mở miệng: "Vị này là tiểu thư đúng không? Vì sao không ở sau hậu viện nghỉ ngơi cho tốt lại ra đây ngồi làm gì?"
"Chúng tôi bàn bạc về công việc làm ăn, tiểu thư ở đây e rằng không được tiện cho lắm."
Triệu Đoan Trạch nói: "Từ hôm nay trở đi em gái sẽ cùng tôi xử lý công việc buôn bán trong nhà."
Một câu vừa nói ra đã lập tức gây nên một tràng nghị luận bàn tán.
"Nói như vậy là thế nào, sao tiểu thư có thể biết được những chuyện làm ăn buôn bán này chứ."
"Đúng vậy, huống chi vị tiểu thư này nghe không nghe được, nói cũng không nói được. Đây chẳng phải là muốn làm bừa hay sao."
Triệu Đoan Trạch không nói gì, chỉ im lặng nghe bọn họ bàn tán, cậu cũng không nổi giận giống như lúc bị các chưởng quỹ cậy già lên mặt cố tình gây sự. Mà Thủy Ngân ở bên cạnh lại càng ung dung tự nhiên hơn vì vốn cô không nghe thấy gì. Cô còn đang không ngừng viết cái gì đó, đợi đến khi âm thanh của những chưởng quỹ kia nhỏ lại cô mới bỏ bút xuống.
‘Cạch’ một tiếng, các chưởng quỹ vẫn còn đang nhỏ giọng nói chuyện không tự chủ được hướng sự chú ý về phía Thuỷ Ngân.
Cô giơ tay lên một cái, mấy vị quản gia bên cạnh tiến tới, một người cầm xấp giấy, những người còn lại bưng sổ sách, đồng loạt đi xuống phía dưới phát cho từng người.
Trên giấy viết nội dung giản lược tóm tắt về tình trạng của mỗi cửa hàng do bọn họ quản lý. Không chỉ có năm nay mà thậm chí là các năm về trước, những số liệu bọn họ làm giả trong sổ sách đều được viết ra một cách rõ ràng.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, càng xem càng thấy khiếp sợ. Rốt cuộc đây là thế nào?
Không ít chưởng quỹ xem tờ giấy mỏng kia xong mà tái mặt đi, chột dạ khép tờ giấy lại. Bọn họ làm chưởng quỹ đã lâu, bao nhiêu hàng hóa tiền bạc qua tay, có ai là không động tay động chân một chút đâu. Nhưng đến khi tất cả thao tác bí mật đó bị công khai ra bên ngoài vẫn khiến người khác thật khó xử. Mà điều khiến bọn họ nghĩ mãi không ra chính là làm sao những việc âm thầm đó lại bị bới ra rõ ràng như vậy?
Triệu Đoan Trạch quan sát phản ứng của đám chưởng quỹ này một chút, lựa chọn thời cơ mở miệng, "Những sổ sách này là của các vị đưa tới trước đó, em gái của tôi đã giúp các vị tìm ra vài lỗ hổng."
Nhóm chưởng quỹ lại nhìn về phía cô
/183
|