Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Chương 61: Thiếu

/183


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: tiểu an nhi (LQD)

Hai tháng trước Triệu Đoan Trạch vừa mới tròn mười bốn tuổi, với đứa trẻ ở tầm tuổi này, Thuỷ Ngân cho rằng lời nói muốn báo thù cho em gái kia của cậu chỉ là nói ngoài miệng như vậy thôi, không ngờ cậu lại thật sự làm được.

Thời điểm cô bị bọn buôn người bắt cóc cách đây đã một năm, có nghĩa là trong suốt một năm đó thiếu niên này luôn âm thầm tìm kiếm tung tích của bọn họ. Với tính cách nhiệt tình chỉ duy trì được ba phút của Triệu Đoan Trạch, có thể kiên trì trong một thời gian dài như vậy, thật đúng là cố chấp một cách hiếm thấy.

Nhưng mà cậu làm cách nào để tìm thấy người?

Nhìn thấy em gái viết trên giấy hỏi mình làm sao tìm được người, Triệu Đoan Trạch cực kỳ đắc ý, ý cười trên mặt có muốn che cũng che không hết, "Cũng không dễ dàng gì đâu. Nhưng chẳng phải em nói với anh là bọn chúng bắt cóc rất nhiều trẻ em hay sao. Anh cảm thấy nhất định bọn họ không chỉ làm việc này một hai lần, cho nên anh mới nhờ người..."

Nói liến thoắng như đảo đậu được vài câu, Triệu Đoan Trạch mới sực nhớ ra em gái không nghe thấy, thế là bắt đầu lấy giấy mực ra múa bút, lưu loát viết ra được một đoạn dài. Chữ của Triệu Đoan Trạch là do tiên sinh dạy học tỉ mỉ hướng dẫn, viết rất tốt. Thủy Ngân đọc qua một lượt, rút ra được vài ý trọng điểm.

Triệu Đoan Trạch quen biết một người gọi là Thắng thúc. Vị Thắng thúc này quản lý sòng bạc, có chút địa vị cũng có nhiều quan hệ bí ẩn; ông ta lợi dụng quan hệ của bản thân để nhờ người tìm kiếm. Vì thế Triệu Đoan Trạch gần như dùng hết vốn liếng của bản thân để ném vào đó, bao gồm tiền tiết kiệm riêng, tiền tiêu vặt cùng mấy lần xin tiền của cha mẹ.

Trước đó lúc Triệu Đoan Trạch xin tiền, Thủy Ngân cũng tận mắt nhìn thấy. Cha mẹ hỏi cậu muốn mua cái gì, cậu nói lý do linh tinh cả, lúc thì nói muốn mua đồ cổ, lúc thì nói muốn mua sách. Trong nhà chẳng có người nào tin cậu, đều cho rằng cậu xin tiền để tiêu pha phung phí, chọc cho cha mẹ mắng cậu mấy lần là tên phá của.

Hoá ra tất cả đều được dùng cho việc này.

Triệu Đoan Trạch vẫn còn đang đắc ý khoe khoang, viết "Anh trai có lợi hại hay không! Em xem, anh trai đã nói là sẽ giúp em báo thù mà!"

Vì Triệu Đoan Trạch phải bớt ăn bớt mặc suốt một năm trời, Thủy Ngân viết cho cậu một dòng chữ "Anh trai thật lợi hại", để cậu có thể trải nghiệm cảm giác được em gái khen ngợi khích lệ. Ông anh trai mừng đến nỗi lập tức lấy tờ giấy kia đi, nói là muốn đem đi đóng khung rồi treo ở trong phòng.

"Đúng rồi, em có muốn đi xem tận mắt một chút hay không?" Triệu Đoan Trạch có chút do dự nhưng vẫn viết câu này ra mặt giấy. Cậu có hơi lo lắng em gái đi gặp đám người đó sẽ bị doạ cho phát sợ. Dù sao bọn chúng đã từng làm cho em gái tổn thương, nhất định em gái sẽ cảm thấy sợ hãi. Nhưng đồng thời cậu lại nghĩ em gái đã phải chịu nhiều cực khổ như vậy, nếu không tận mắt đi xem một chút thì sao có thể hả giận được.

Thủy Ngân đoan chính ngồi đó, so với hình tượng cà lơ phất phơ chống tay lên mặt bàn của Triệu Đoan Trạch có tương phản rất lớn. Cô nhấc bút viết một câu: "Em muốn đi, đi xem có phải đúng là bọn họ hay không, nhỡ chẳng may bắt nhầm người thì không hay lắm."

Triệu Đoan Trạch vô thức lầm bầm, "Làm sao có thể nhầm được, Thắng thúc lợi hại như vậy, đâu đến mức nhầm được cả hai người. Anh đã hỏi kỹ càng rồi, chính là bọn họ." Những lời này Triệu Đoan Trạch không viết ra giấy nhưng Thủy Ngân dựa vào khẩu hình miệng của cậu cũng hiểu được đôi chút, nắm được hai chữ "Thắng thúc".

Hình như Triệu Đoan Trạch rất tin tưởng người đàn ông tên Thắng thúc này. Thủy Ngân hơi nhíu mày, gương mặt lộ vẻ suy tư. Nhưng Triệu Đoan Trạch không chú ý tới, bắt đầu đi dạo quanh phòng cô một vòng, "Bây giờ em ra ngoài thì mang theo thứ gì được nhỉ? Có cần mang quần áo đi hay không? Giấy bút thì chắc chắn là phải mang theo rồi, không có thì nhỡ em muốn nói gì đó anh lại không hiểu được."

Triệu Đoan Trạch nhanh nhẹn thu thập bút mực, lại tự mình lầm bầm, "Thế này không thuận tiện lắm, lần sau sẽ tìm cho em một cái bút có thể cầm ra ngoài viết cho tiện hơn."

Suốt một năm vừa rồi, Thủy Ngân chưa từng đi ra khỏi đại trạch của nhà họ Triệu. Vốn dĩ cô bé Triệu Đinh Chỉ trong kịch bản gốc cả năm cũng không bước ra ngoài cửa chính được mấy lần, là do anh trai thương yêu nên mới lén lút dẫn cô bé ra ngoài chơi. Nhưng lại để chuyện không may xảy ra, cho dù đã một năm trôi qua, trong lòng Triệu Đoan Trạch vẫn còn cảm thấy sợ hãi, bất kể thế nào cũng không dám tiếp tục đưa cô ra khỏi cửa nữa.

Sau khi thu thập đồ đạc, lặng lẽ đưa em gái đi ra ngoài, lúc này Triệu Đoan Trạch mới đột nhiên cảm thấy sợ. Mới đầu vừa rời khỏi nhà cậu chỉ nắm tay em gái, nhưng đi chưa được bao xa, cậu lại cảnh giác ôm em gái vào trong ngực, cứ như thể bất cứ lúc nào cũng có bọn buôn người từ đâu đó trên đường lao ra cướp mất em gái vậy.

Cũng may chàng thiếu niên Triệu Đoan Trạch có dáng dấp khá cao, sức lực lại lớn, còn có thể ôm được cô em gái chín tuổi của mình.

Hai người đi đến một quán rượu, phục vụ ngoài cổng nhìn thấy Triệu Đoan Trạch liền ân cần gọi một tiếng Triệu đại gia rồi dẫn bọn họ đi vào bên trong. Thủy Ngân chú ý tới bên cạnh quán rượu này có một sòng bạc, nhìn Triệu Đoan Trạch quen thuộc mà đi vào bên trong quán rượu, Thủy Ngân khẳng định thằng nhóc này đã đến đây không ít lần.

Phục vụ dẫn hai người ra phía hậu viện rồi nói, "Người được nhốt ở trong kho củi đằng kia, Thắng đại gia nói, việc đến đây được giao cho Triệu đại gia xử lý."

Triệu Đoan Trạch: "Bây giờ Thắng thúc vẫn đang ở chỗ bên cạnh đúng không?"

Phục vụ tươi cười trả lời: "Đúng ạ, để tôi thông báo cho Thắng đại gia một tiếng là Triệu đại gia đã tới nhé?"

Triệu Đoan Trạch ôm em gái, bày ra phong thái phóng khoáng, ra vẻ mình rất thành thục, "Không cần, tôi chỉ dẫn em gái tới nhìn kẻ thù mà thôi. Nhìn xong sẽ đi ngay, không cần làm phiền Thắng thúc phải qua đây."

Phục vụ đáp lời rồi lại khen Thủy Ngân: "Đây chính là Triệu tiểu thư của nhà ngài sao? Thật sự là lớn lên giống y như tiểu tiên nữ trong tranh vậy, chẳng trách Triệu đại gia lại yêu thương em gái như thế!"

Thủy Ngân sống cả năm qua, thường xuyên yêu cầu người hầu bên cạnh nói thật chậm, dùng khẩu hình miệng nói chuyện với mình. Cô luyện tập thật nhiều, kỹ thuật đọc khẩu hình cũng tiến bộ đáng kể, ít nhất cũng có thể hiểu được đại khái hai người này đang nói cái gì.

Triệu Đoan Trạch không biết em gái có thể đọc được khẩu hình miệng, thấy cô nhìn chằm chằm mình nói chuyện, cho rằng cô không nghe được tiếng, chỉ có thể nhìn người khác nói chắc hẳn cảm thấy rất mờ mịt, cậu cực kỳ đau lòng, dứt khoát kết thúc cuộc nói chuyện, ôm người đi vào trong kho củi.

Người bị trói bên trong đúng là hai kẻ của đám buôn người trước kia. Đúng vậy, chỉ có hai người, một nam một nữ, là đôi vợ chồng hồi đó. Lúc trước có tất cả bốn người, Thuỷ Ngân đã tự tay giết một gã đàn ông, hẳn là phải còn một người đàn ông nữa mới đúng. Cô


/183

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status