*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: tiểu an nhi (LQD)
Trải qua vài thế giới, bất cứ tình huống nào cũng là Thủy Ngân một mình đối mặt. Nhưng lần này cô lại được cô bé mà mình nuôi lớn đứng trước bảo vệ. Thủy Ngân cảm thấy thật mới mẻ, đứng sau lưng Dao Hân mà nhìn cô nàng.
Ừm, rất giống một con sư tử cái đang bảo hộ con non.
Khác với Dao Hân đang phẫn nộ, đối với mẹ và em trai ruột, Thủy Ngân không có bất cứ cảm giác gì. Sở dĩ Dao Hân cảm thấy tức giận là bởi trong lòng ít nhiều vẫn để ý tới thân phận của các cô. Ở hoàn cảnh xã hội hiện tại, phần thâm căn cố đế liên quan tới quan hệ gia đình và quan hệ huyết thống rất khó từ bỏ. Gần như tất cả mọi người đều bị hai loại quan hệ đó trói buộc. Do vậy tuyệt không ai nghĩ tới việc có thể đoạn tuyệt một cách rõ ràng.
Dù có người muốn đoạn tuyệt quan hệ thì hoàn cảnh xung quanh cũng sẽ ép buộc người ta phải chấp nhận, phải duy trì.
Mà điều này thì hiển nhiên mẹ và em trai hiểu vô cùng rõ ràng. Đôi mẹ con kia nghe Dao Hân nói xong, càng thêm phẫn nộ. Bà mẹ khóc lóc đến bi thương cực độ: "Mày có còn lương tâm nữa hay không, nếu không phải tao sinh ra mày thì bây giờ mày có thể sống sung sướng như vậy sao? Hiện tại mày ăn mặc tốt như vậy, trang điểm đẹp như thế, nên không chịu nhận mẹ ruột với em trai ruột nữa phải không? Sao mày có thể bất hiếu như vậy chứ? Biết thế ngay từ lúc sinh ra tao đã ném chúng mày đi cho rồi!"
Thủy Ngân đẩy Dao Hân sang một bên, "Đúng là bà đã ném chúng tôi đi rồi còn gì. Lúc trước không muốn nuôi nên ném chúng tôi đi để chúng tôi tự sinh tự diệt. Nói không chừng hiện tại chúng tôi đã sớm chết rồi, cũng có khác là bao."
Bà ta ngồi bệt xuống đất mà ỉ ôi: "Mẹ cũng có muốn vứt bỏ hai đứa đâu, mẹ nuôi không nổi mà. Chẳng lẽ để cả nhà cùng nhau chết đói hay sao! Nếu không phải mẹ vứt hai đứa lại thì bây giờ hai đứa đâu có được sống sung sướng như thế này. Hai đứa đã có một cuộc sống tốt như thế, vì sao còn muốn so đo chuyện ấy với mẹ ruột chứ..."
Bà ta lật tới lật lui cũng chỉ bám vào vấn đề ‘không có lương tâm’. Chắc là đã quen dùng những lời như vậy để đòi được thứ mình muốn từ chỗ con gái cả. Thủy Ngân liếc nhìn chị cả bên cạnh đang chần chừ do dự một chút, cũng hiểu ra bà ta dẫn chị cả đi theo, nhưng cuộc sống của chị cả cũng chẳng khá hơn là bao so với kịch bản gốc.
Thủy Ngân chẳng cần cùng bà ta nói mấy lời vô ích làm gì, coi như không nghe thấy tiếng bà ta gào khóc, "Được rồi, những lời chị Dao Hân nói vừa rồi là không đúng."
Bà mẹ kia dừng khóc, giương mắt lên nhìn cô.
Thủy Ngân: "Không có hai trăm ngàn đâu, một đồng cũng không cho mấy người. Dựa theo quy định của pháp luật, giữa chúng ta không có bất cứ quan hệ nào cả. Chị em chúng tôi không có trách nhiệm phải phụng dưỡng bà, cho nên, không cần biết là tiền hay là hiến thận, bà nghĩ cũng đừng nghĩ."
Dao Hân đứng sau lưng Thuỷ Ngân kích động kéo kéo áo cô, gương mặt tràn đầy hả giận cùng sùng bái.
Bà mẹ lại bắt đầu khóc ầm lên, như bánh xe quay vòng lặp lại những lời kia. Thằng em trai mặt mũi tái xanh, đưa mắt nhìn chị cả, "Chị cả, chị cứ đứng đấy nhìn chúng tôi bị bắt nạt à, nói câu gì đi chứ!"
Sắc mặt chị cả khó xử, "Thôi mà, thôi mà."
"Thôi cái gì mà thôi!" Thiếu niên chửi ầm lên, "Tôi nói cho các chị biết, các chị không thích cũng phải chữa bệnh cho tôi. Nếu không tôi sẽ tìm đến nhà, đến chỗ làm việc của các chị làm náo loạn. Để xem hai người còn muốn giữ thể diện nữa hay không! Ông đây sẽ làm cho hai người thân bại danh liệt, đi tới chỗ nào cũng phải giống như con chuột chạy qua đường, có tin hay không? Dù sao ông đây đã không sống được thì hai người cũng đừng nghĩ sẽ yên ổn mà sống!"
Mặt Dao Hân biến sắc, hung hăng cắn răng, "Mày cho rằng tao sợ mày chắc, mày có gan thì cứ đi, để tao xem..."
Thủy Ngân đưa tay ra hiệu cho Dao Hân im lặng. Cô mỉm cười, ở trên cao nhìn xuống thằng em trai ngỗ nghịch kia, "Mày cứ thử xem sao."
Trong phòng bệnh vẫn đang cãi nhau, có không ít người chạy tới hóng chuyện, nhưng hai chị em Thuỷ Ngân đã rời khỏi đó rồi.
Dao Hân có chút lo lắng nhìn Thủy Ngân, "Nếu bọn họ thực sự làm to chuyện thì làm sao bây giờ. Em còn thực tập ở bệnh viện đó nữa, có ảnh hưởng đến em không?"
Thủy Ngân một chút cũng không sợ, vừa cúi đầu bấm điện thoại di động vừa nói, "Chẳng phải ảnh hưởng đến chị còn lớn hơn sao. Chị muốn đi làm diễn viên mà, là người của công chúng thì càng phải chú ý đến hình ảnh của mình chứ."
Dao Hân nhướn lông mày, "Chị sợ bọn họ chắc! Bây giờ chị đã nổi tiếng đâu, mà có nổi tiếng rồi thì chọc thủng việc này ra, người sai cũng không phải là chị. Người khác muốn mắng gì thì cứ mắng đi, chị chả quan tâm! Cùng lắm thì không làm diễn viên nữa, chị tìm việc khác làm là được, cũng đâu có chết!"
Lúc này Thủy Ngân mới ngẩng đầu liếc nhìn cô nàng một cái, "Chị đã suy tính rõ ràng như vậy, còn lo lắng cái gì nữa?"
"... Được rồi." Dao Hân lầm bầm một tiếng, tiến tới nhìn xem Thuỷ Ngân đang làm cái gì, "Em đang làm gì thế?"
"Làm chút hành động chuẩn bị thôi." Thủy Ngân bấm điện thoại một cái, trên màn hình xuất hiện dáng vẻ của thiếu niên đang phách lối mắng mỏ cùng tiếng mắng bén nhọn phát ra.
"Nếu nó muốn dùng dư luận để gây áp lực cho chúng ta... Ai nói chỉ có nó mới có thể sử dụng dư luận. Loại vũ khí giết người không thấy máu này bất cứ người nào cũng có thể dùng, đương nhiên chúng ta cũng có thể. Còn nhớ rõ điều em đã nói với chị chứ? Người khác muốn đối xử với chị như thế nào thì chị
Edit: tiểu an nhi (LQD)
Trải qua vài thế giới, bất cứ tình huống nào cũng là Thủy Ngân một mình đối mặt. Nhưng lần này cô lại được cô bé mà mình nuôi lớn đứng trước bảo vệ. Thủy Ngân cảm thấy thật mới mẻ, đứng sau lưng Dao Hân mà nhìn cô nàng.
Ừm, rất giống một con sư tử cái đang bảo hộ con non.
Khác với Dao Hân đang phẫn nộ, đối với mẹ và em trai ruột, Thủy Ngân không có bất cứ cảm giác gì. Sở dĩ Dao Hân cảm thấy tức giận là bởi trong lòng ít nhiều vẫn để ý tới thân phận của các cô. Ở hoàn cảnh xã hội hiện tại, phần thâm căn cố đế liên quan tới quan hệ gia đình và quan hệ huyết thống rất khó từ bỏ. Gần như tất cả mọi người đều bị hai loại quan hệ đó trói buộc. Do vậy tuyệt không ai nghĩ tới việc có thể đoạn tuyệt một cách rõ ràng.
Dù có người muốn đoạn tuyệt quan hệ thì hoàn cảnh xung quanh cũng sẽ ép buộc người ta phải chấp nhận, phải duy trì.
Mà điều này thì hiển nhiên mẹ và em trai hiểu vô cùng rõ ràng. Đôi mẹ con kia nghe Dao Hân nói xong, càng thêm phẫn nộ. Bà mẹ khóc lóc đến bi thương cực độ: "Mày có còn lương tâm nữa hay không, nếu không phải tao sinh ra mày thì bây giờ mày có thể sống sung sướng như vậy sao? Hiện tại mày ăn mặc tốt như vậy, trang điểm đẹp như thế, nên không chịu nhận mẹ ruột với em trai ruột nữa phải không? Sao mày có thể bất hiếu như vậy chứ? Biết thế ngay từ lúc sinh ra tao đã ném chúng mày đi cho rồi!"
Thủy Ngân đẩy Dao Hân sang một bên, "Đúng là bà đã ném chúng tôi đi rồi còn gì. Lúc trước không muốn nuôi nên ném chúng tôi đi để chúng tôi tự sinh tự diệt. Nói không chừng hiện tại chúng tôi đã sớm chết rồi, cũng có khác là bao."
Bà ta ngồi bệt xuống đất mà ỉ ôi: "Mẹ cũng có muốn vứt bỏ hai đứa đâu, mẹ nuôi không nổi mà. Chẳng lẽ để cả nhà cùng nhau chết đói hay sao! Nếu không phải mẹ vứt hai đứa lại thì bây giờ hai đứa đâu có được sống sung sướng như thế này. Hai đứa đã có một cuộc sống tốt như thế, vì sao còn muốn so đo chuyện ấy với mẹ ruột chứ..."
Bà ta lật tới lật lui cũng chỉ bám vào vấn đề ‘không có lương tâm’. Chắc là đã quen dùng những lời như vậy để đòi được thứ mình muốn từ chỗ con gái cả. Thủy Ngân liếc nhìn chị cả bên cạnh đang chần chừ do dự một chút, cũng hiểu ra bà ta dẫn chị cả đi theo, nhưng cuộc sống của chị cả cũng chẳng khá hơn là bao so với kịch bản gốc.
Thủy Ngân chẳng cần cùng bà ta nói mấy lời vô ích làm gì, coi như không nghe thấy tiếng bà ta gào khóc, "Được rồi, những lời chị Dao Hân nói vừa rồi là không đúng."
Bà mẹ kia dừng khóc, giương mắt lên nhìn cô.
Thủy Ngân: "Không có hai trăm ngàn đâu, một đồng cũng không cho mấy người. Dựa theo quy định của pháp luật, giữa chúng ta không có bất cứ quan hệ nào cả. Chị em chúng tôi không có trách nhiệm phải phụng dưỡng bà, cho nên, không cần biết là tiền hay là hiến thận, bà nghĩ cũng đừng nghĩ."
Dao Hân đứng sau lưng Thuỷ Ngân kích động kéo kéo áo cô, gương mặt tràn đầy hả giận cùng sùng bái.
Bà mẹ lại bắt đầu khóc ầm lên, như bánh xe quay vòng lặp lại những lời kia. Thằng em trai mặt mũi tái xanh, đưa mắt nhìn chị cả, "Chị cả, chị cứ đứng đấy nhìn chúng tôi bị bắt nạt à, nói câu gì đi chứ!"
Sắc mặt chị cả khó xử, "Thôi mà, thôi mà."
"Thôi cái gì mà thôi!" Thiếu niên chửi ầm lên, "Tôi nói cho các chị biết, các chị không thích cũng phải chữa bệnh cho tôi. Nếu không tôi sẽ tìm đến nhà, đến chỗ làm việc của các chị làm náo loạn. Để xem hai người còn muốn giữ thể diện nữa hay không! Ông đây sẽ làm cho hai người thân bại danh liệt, đi tới chỗ nào cũng phải giống như con chuột chạy qua đường, có tin hay không? Dù sao ông đây đã không sống được thì hai người cũng đừng nghĩ sẽ yên ổn mà sống!"
Mặt Dao Hân biến sắc, hung hăng cắn răng, "Mày cho rằng tao sợ mày chắc, mày có gan thì cứ đi, để tao xem..."
Thủy Ngân đưa tay ra hiệu cho Dao Hân im lặng. Cô mỉm cười, ở trên cao nhìn xuống thằng em trai ngỗ nghịch kia, "Mày cứ thử xem sao."
Trong phòng bệnh vẫn đang cãi nhau, có không ít người chạy tới hóng chuyện, nhưng hai chị em Thuỷ Ngân đã rời khỏi đó rồi.
Dao Hân có chút lo lắng nhìn Thủy Ngân, "Nếu bọn họ thực sự làm to chuyện thì làm sao bây giờ. Em còn thực tập ở bệnh viện đó nữa, có ảnh hưởng đến em không?"
Thủy Ngân một chút cũng không sợ, vừa cúi đầu bấm điện thoại di động vừa nói, "Chẳng phải ảnh hưởng đến chị còn lớn hơn sao. Chị muốn đi làm diễn viên mà, là người của công chúng thì càng phải chú ý đến hình ảnh của mình chứ."
Dao Hân nhướn lông mày, "Chị sợ bọn họ chắc! Bây giờ chị đã nổi tiếng đâu, mà có nổi tiếng rồi thì chọc thủng việc này ra, người sai cũng không phải là chị. Người khác muốn mắng gì thì cứ mắng đi, chị chả quan tâm! Cùng lắm thì không làm diễn viên nữa, chị tìm việc khác làm là được, cũng đâu có chết!"
Lúc này Thủy Ngân mới ngẩng đầu liếc nhìn cô nàng một cái, "Chị đã suy tính rõ ràng như vậy, còn lo lắng cái gì nữa?"
"... Được rồi." Dao Hân lầm bầm một tiếng, tiến tới nhìn xem Thuỷ Ngân đang làm cái gì, "Em đang làm gì thế?"
"Làm chút hành động chuẩn bị thôi." Thủy Ngân bấm điện thoại một cái, trên màn hình xuất hiện dáng vẻ của thiếu niên đang phách lối mắng mỏ cùng tiếng mắng bén nhọn phát ra.
"Nếu nó muốn dùng dư luận để gây áp lực cho chúng ta... Ai nói chỉ có nó mới có thể sử dụng dư luận. Loại vũ khí giết người không thấy máu này bất cứ người nào cũng có thể dùng, đương nhiên chúng ta cũng có thể. Còn nhớ rõ điều em đã nói với chị chứ? Người khác muốn đối xử với chị như thế nào thì chị
/183
|