*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: tiểu an nhi (LQD)
Sau khi cả nhà du ngoạn trên hồ nước có diện tích lớn nhất, Thủy Ngân kéo Dao Hân rẽ vào một con đường phía bên phải, xung quanh có sẵn cột chỉ đường. Cô lơ đãng nhìn qua, đi có vẻ tuỳ ý nhưng kỳ thật là đang hướng thẳng đến một cái hồ có diện tích nhỏ hơn. Nơi này cũng có hoa sen nở, bên hồ còn có một lượng lớn cỏ nước và cỏ lau, một cái đình nhỏ làm bằng trúc đặt ở giữa hồ.
Quả nhiên Dao Hân không phụ lòng sự dẫn dắt của Thuỷ Ngân, từ xa nhìn thấy cái đình kia liền nói: "Chúng ta đến cái đình đó xem một chút đi."
Nhưng gần tới nơi mới phát hiện ra lối vào đình đã bị chặn lại, không cho phép du khách bước vào. Thủy Ngân đi quanh quẩn ở xung quanh, cẩn thận quan sát cảnh vật ở chỗ này.
Có nhân viên công tác ngồi thuyền vớt đồ vật ở trong hồ, ba Đường hỏi anh ta: "Xin hỏi một chút, sao cái đình này lại không được đi vào, có quy định thời gian mở cửa sao?"
Nhân viên kia không quá thân thiện, hướng về phía bọn họ khoát khoát tay, mắt thấy hai chị em Dao Hân đứng đó mới mở miệng nói: "Không được phép đi vào đâu. Dẫn theo trẻ nhỏ thì đừng đi qua bên này, mau rời khỏi đây đi."
Ba Đường mẹ Đường không hiểu có chuyện gì, lại thấy người ta không để ý đến mình, đành phải kéo hai đứa bé đi ra ngoài. Dao Hân không vui lắm nhăn mũi phàn nàn, "Bác ấy chả lịch sự gì cả, nói chuyện thật hung dữ."
Chuyển qua chỗ khác cũng gặp được nhân viên công tác đi ngang qua, Thủy Ngân cản một nữ nhân viên có tướng mạo hiền lành lại hỏi, "Chị ơi, đình trúc bên kia có thể đi vào hay không ạ?"
Nữ nhân viên nhìn gia đình bọn họ, lộ ra vẻ mặt áy náy, "Thật ngại quá, hiện tại chỗ đó không thể vào được. Vì không có hàng rào nên không quá an toàn, hơn nữa ở đấy cũng không có nhiều du khách đến ngắm, cảnh sắc cũng không được đẹp lắm. Chị nghĩ nhà mình nên qua mấy hồ nhỏ đằng kia xem sao, đó là nơi ở của chim nước đấy."
Thủy Ngân kéo lại đề tài, gương mặt có chút tủi thân: "Nhưng em muốn vào đình trúc kia cơ."
Dao Hân đứng bên cạnh cũng gật đầu thật mạnh, em gái thích thì đương nhiên cô bé cũng sẽ thích theo!
Nữ nhân viên không biết làm thế nào, đành phải nói với người lớn trong nhà: "Thực ra trước đó có xảy ra một sự cố ngoài ý muốn. Một vị phụ huynh không trông coi con nhỏ cẩn thận, đứa bé ngã xuống hồ nước ấy..."
Vẻ mặt ba Đường mẹ Đường lập tức trở nên nghiêm túc, nhanh chóng cám ơn nữ nhân viên, kéo hai đứa nhỏ ra xa. Hiển nhiên là cảm thấy sợ hãi sau khi nghe thấy chuyện này, liên tục căn dặn hai cô con gái, "Các con không được lén chạy qua bên đó đâu nhé, nguy hiểm lắm đấy biết chưa?"
"Được rồi, nhất định còn có những cái đình khác, chúng ta qua chỗ khác xem sao nha."
Lực chú ý của Dao Hân nhanh chóng bị cha mẹ rời đi, Thủy Ngân ngoài mặt tỏ vẻ nghe lời, ngoan ngoãn đi cùng bọn họ tìm cái đình khác, nhưng trong lòng lại âm thầm phân tích hoàn cảnh, tình huống dẫn đến cái chết của Nghiêm San.
Tuy cô không đơn thuần là đến làm khách du lịch vui chơi, mà chỉ muốn trực tiếp nhìn hiện trường tử vong của Nghiêm San, nhưng là một bé gái đi tham quan cùng gia đình thì quả thật cũng nên thả lỏng và vui đùa một chút. Đặc biệt là khi bên cạnh có một cô nhóc hoạt bát, tràn đầy sức sống suốt ngày ầm ĩ nhưng lại không khiến người khác chán ghét như Dao Hân.
Đến xế chiều người một nhà tìm nhà hàng để ăn cơm, Thủy Ngân thấy thân thể mệt mỏi nhưng không muốn nói. Sức khoẻ của cô thực sự quá yếu, sự suy yếu đó là do “thiết lập” cho nên không thể dựa vào rèn luyện hay thuốc bổ để cải thiện được.
Cô yên lặng ngồi ăn thạch hoa quả, vừa nghỉ ngơi vừa nghe ba người còn lại nói chuyện.
Cách đó không xa, Nghiêm Thường Sơn ngồi ở phía sau một cây cột trụ, vừa vặn che giấu thân hình của anh ta. Chỉ cần hơi nghiêng về phía trước, anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng hành động biểu lộ của bốn người nhà kia.
Anh ta trông thấy người một nhà cười cười nói nói, không biết đang nói đến chuyện gì. Cô bé khiến anh ta sợ hãi kia đang ngồi thật an tĩnh, nghe người khác nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng khẽ cười một cái. Một cô bé khác ở bên cạnh thì hoạt bát hơn một chút, dần dần bóng dáng của hai đứa bé hợp lại làm một, biến thành con gái của anh ta, Nghiêm San.
Bàn tay của Nghiêm Thường Sơn bắt đầu trở nên run rẩy.
"Tiên sinh? Đây là đồ ăn mà ngài đã gọi, đã đưa lên đủ rồi ạ." Phục vụ bưng thức ăn tới, thấy lạ gọi một tiếng. Nghiêm Thường Sơn lập tức hoàn hồn, cúi đầu ho khan một tiếng, che lại mặt mình.
"Được rồi, cảm ơn." Anh ta khàn giọng nói.
Bên kia Thủy Ngân như cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu nhìn xung quanh nhà hàng đang có khá nhiều khách một chút.
"Dao Duyệt!" Dao Hân kéo kéo cô, "Nghe nói buổi tối ở công viên có người khiêu vũ, còn mời cả ngôi sao ca nhạc đến biểu diễn nữa, chúng ta qua đó xem nha!"
Mẹ Đường: "Buổi sáng hai đứa ngồi xe lâu như vậy, bây giờ chưa thấy buồn ngủ sao?"
Dao Hân: "Con không buồn ngủ đâu, chúng ta đi xem xong rồi về ngủ cũng được ạ!"
Mẹ Đường lại hỏi con gái nhỏ: "Thế Dao Duyệt có muốn đi hay không?"
Thủy Ngân: "Con không đi ạ, con về phòng nghỉ ngơi thôi."
Dao Hân có chút tiếc nuối: "Ơ? Em mệt sao, vậy chị cũng không đi nữa."
Thủy Ngân: "Em mệt không đi được, nhưng em muốn thấy. Chị cứ đi xem đi, về còn kể cho em nghe, phải chụp hình nữa nhé."
Với Dao Hân thì chỉ cần một câu nói đó là đã giải quyết xong. Mới đầu Thủy Ngân muốn để cho ba Đường và mẹ Đường cùng dẫn Dao Hân đi chơi, nhưng hai người không đồng ý. Sau một hồi thương lượng thì mẹ Đường sẽ ở lại nhà nghỉ để trông con gái nhỏ.
Đối với sự chăm sóc của hai vợ chồng
Edit: tiểu an nhi (LQD)
Sau khi cả nhà du ngoạn trên hồ nước có diện tích lớn nhất, Thủy Ngân kéo Dao Hân rẽ vào một con đường phía bên phải, xung quanh có sẵn cột chỉ đường. Cô lơ đãng nhìn qua, đi có vẻ tuỳ ý nhưng kỳ thật là đang hướng thẳng đến một cái hồ có diện tích nhỏ hơn. Nơi này cũng có hoa sen nở, bên hồ còn có một lượng lớn cỏ nước và cỏ lau, một cái đình nhỏ làm bằng trúc đặt ở giữa hồ.
Quả nhiên Dao Hân không phụ lòng sự dẫn dắt của Thuỷ Ngân, từ xa nhìn thấy cái đình kia liền nói: "Chúng ta đến cái đình đó xem một chút đi."
Nhưng gần tới nơi mới phát hiện ra lối vào đình đã bị chặn lại, không cho phép du khách bước vào. Thủy Ngân đi quanh quẩn ở xung quanh, cẩn thận quan sát cảnh vật ở chỗ này.
Có nhân viên công tác ngồi thuyền vớt đồ vật ở trong hồ, ba Đường hỏi anh ta: "Xin hỏi một chút, sao cái đình này lại không được đi vào, có quy định thời gian mở cửa sao?"
Nhân viên kia không quá thân thiện, hướng về phía bọn họ khoát khoát tay, mắt thấy hai chị em Dao Hân đứng đó mới mở miệng nói: "Không được phép đi vào đâu. Dẫn theo trẻ nhỏ thì đừng đi qua bên này, mau rời khỏi đây đi."
Ba Đường mẹ Đường không hiểu có chuyện gì, lại thấy người ta không để ý đến mình, đành phải kéo hai đứa bé đi ra ngoài. Dao Hân không vui lắm nhăn mũi phàn nàn, "Bác ấy chả lịch sự gì cả, nói chuyện thật hung dữ."
Chuyển qua chỗ khác cũng gặp được nhân viên công tác đi ngang qua, Thủy Ngân cản một nữ nhân viên có tướng mạo hiền lành lại hỏi, "Chị ơi, đình trúc bên kia có thể đi vào hay không ạ?"
Nữ nhân viên nhìn gia đình bọn họ, lộ ra vẻ mặt áy náy, "Thật ngại quá, hiện tại chỗ đó không thể vào được. Vì không có hàng rào nên không quá an toàn, hơn nữa ở đấy cũng không có nhiều du khách đến ngắm, cảnh sắc cũng không được đẹp lắm. Chị nghĩ nhà mình nên qua mấy hồ nhỏ đằng kia xem sao, đó là nơi ở của chim nước đấy."
Thủy Ngân kéo lại đề tài, gương mặt có chút tủi thân: "Nhưng em muốn vào đình trúc kia cơ."
Dao Hân đứng bên cạnh cũng gật đầu thật mạnh, em gái thích thì đương nhiên cô bé cũng sẽ thích theo!
Nữ nhân viên không biết làm thế nào, đành phải nói với người lớn trong nhà: "Thực ra trước đó có xảy ra một sự cố ngoài ý muốn. Một vị phụ huynh không trông coi con nhỏ cẩn thận, đứa bé ngã xuống hồ nước ấy..."
Vẻ mặt ba Đường mẹ Đường lập tức trở nên nghiêm túc, nhanh chóng cám ơn nữ nhân viên, kéo hai đứa nhỏ ra xa. Hiển nhiên là cảm thấy sợ hãi sau khi nghe thấy chuyện này, liên tục căn dặn hai cô con gái, "Các con không được lén chạy qua bên đó đâu nhé, nguy hiểm lắm đấy biết chưa?"
"Được rồi, nhất định còn có những cái đình khác, chúng ta qua chỗ khác xem sao nha."
Lực chú ý của Dao Hân nhanh chóng bị cha mẹ rời đi, Thủy Ngân ngoài mặt tỏ vẻ nghe lời, ngoan ngoãn đi cùng bọn họ tìm cái đình khác, nhưng trong lòng lại âm thầm phân tích hoàn cảnh, tình huống dẫn đến cái chết của Nghiêm San.
Tuy cô không đơn thuần là đến làm khách du lịch vui chơi, mà chỉ muốn trực tiếp nhìn hiện trường tử vong của Nghiêm San, nhưng là một bé gái đi tham quan cùng gia đình thì quả thật cũng nên thả lỏng và vui đùa một chút. Đặc biệt là khi bên cạnh có một cô nhóc hoạt bát, tràn đầy sức sống suốt ngày ầm ĩ nhưng lại không khiến người khác chán ghét như Dao Hân.
Đến xế chiều người một nhà tìm nhà hàng để ăn cơm, Thủy Ngân thấy thân thể mệt mỏi nhưng không muốn nói. Sức khoẻ của cô thực sự quá yếu, sự suy yếu đó là do “thiết lập” cho nên không thể dựa vào rèn luyện hay thuốc bổ để cải thiện được.
Cô yên lặng ngồi ăn thạch hoa quả, vừa nghỉ ngơi vừa nghe ba người còn lại nói chuyện.
Cách đó không xa, Nghiêm Thường Sơn ngồi ở phía sau một cây cột trụ, vừa vặn che giấu thân hình của anh ta. Chỉ cần hơi nghiêng về phía trước, anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng hành động biểu lộ của bốn người nhà kia.
Anh ta trông thấy người một nhà cười cười nói nói, không biết đang nói đến chuyện gì. Cô bé khiến anh ta sợ hãi kia đang ngồi thật an tĩnh, nghe người khác nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng khẽ cười một cái. Một cô bé khác ở bên cạnh thì hoạt bát hơn một chút, dần dần bóng dáng của hai đứa bé hợp lại làm một, biến thành con gái của anh ta, Nghiêm San.
Bàn tay của Nghiêm Thường Sơn bắt đầu trở nên run rẩy.
"Tiên sinh? Đây là đồ ăn mà ngài đã gọi, đã đưa lên đủ rồi ạ." Phục vụ bưng thức ăn tới, thấy lạ gọi một tiếng. Nghiêm Thường Sơn lập tức hoàn hồn, cúi đầu ho khan một tiếng, che lại mặt mình.
"Được rồi, cảm ơn." Anh ta khàn giọng nói.
Bên kia Thủy Ngân như cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu nhìn xung quanh nhà hàng đang có khá nhiều khách một chút.
"Dao Duyệt!" Dao Hân kéo kéo cô, "Nghe nói buổi tối ở công viên có người khiêu vũ, còn mời cả ngôi sao ca nhạc đến biểu diễn nữa, chúng ta qua đó xem nha!"
Mẹ Đường: "Buổi sáng hai đứa ngồi xe lâu như vậy, bây giờ chưa thấy buồn ngủ sao?"
Dao Hân: "Con không buồn ngủ đâu, chúng ta đi xem xong rồi về ngủ cũng được ạ!"
Mẹ Đường lại hỏi con gái nhỏ: "Thế Dao Duyệt có muốn đi hay không?"
Thủy Ngân: "Con không đi ạ, con về phòng nghỉ ngơi thôi."
Dao Hân có chút tiếc nuối: "Ơ? Em mệt sao, vậy chị cũng không đi nữa."
Thủy Ngân: "Em mệt không đi được, nhưng em muốn thấy. Chị cứ đi xem đi, về còn kể cho em nghe, phải chụp hình nữa nhé."
Với Dao Hân thì chỉ cần một câu nói đó là đã giải quyết xong. Mới đầu Thủy Ngân muốn để cho ba Đường và mẹ Đường cùng dẫn Dao Hân đi chơi, nhưng hai người không đồng ý. Sau một hồi thương lượng thì mẹ Đường sẽ ở lại nhà nghỉ để trông con gái nhỏ.
Đối với sự chăm sóc của hai vợ chồng
/183
|