*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: tiểu an nhi
Chuyện Thủy Ngân muốn nắn chỉnh lại chân, cô không nói cho bất kỳ người nào biết. Ngay cả Bão Ảnh chuyên môn hầu hạ nhìn thấy cô dùng thuốc ngâm chân cũng chỉ nghĩ rằng cô đang bảo dưỡng. Rất nhiều phụ nữ có chân nhỏ của gia đình giàu có dành ra khá nhiều thời gian cho việc rửa chân hàng ngày. Gần như mất khoảng hai tiếng đồng hồ, ngoài việc rửa sạch còn phải xử lý các vết chai do đi đường tạo thành, sau đó bôi phấn xoa bóp, cực kỳ phức tạp.
Đối với cái này, Bão Ảnh hết sức hâm mộ, sau khi mang nước nóng tới liền đứng nhìn ở một bên, "Thật hay quá, chân của Tam thiếu phu nhân nhỏ như vậy, thực sự là rất đẹp."
"Khi còn bé, lúc đầu trong nhà cũng muốn bó chân cho em đấy, nhưng tiếc là về sau mẹ sinh thêm hai đứa em trai. Nhà có bao việc cần làm, nếu bó chân thì em không thể làm việc được, cho nên không bó nữa." Bão Ảnh có chút tự ti rụt rụt chân của mình, giọng điệu uể oải, "Bây giờ chân của em to như vậy, nhìn chả đẹp gì cả."
Nghe Bão Ảnh nói vậy, Thủy Ngân không có ý kiến gì.
Hoàn cảnh hiện giờ khá là kỳ quái, những người kiểu cũ vẫn thấy phụ nữ chân nhỏ là đẹp nhất, đọc những lời thổi phồng khen ngợi nét đẹp của bàn chân nhỏ do văn nhân thời xưa viết, tìm vợ cũng chỉ tìm những cô gái được bó chân. Mà một bộ phận người trẻ tuổi theo tân phái thì coi những bàn chân nhỏ đó không khác gì cặn bã ―― mà những người phụ nữ sở hữu bàn chân nhỏ cũng là cặn bã theo.
Để bàn chân ngâm trong nước thuốc không dễ chịu gì, cảm thấy khá đau nhức, còn có chút ngứa ngáy. Thủy Ngân nhịn xuống không kêu lấy một tiếng.
Trong quá khứ sơ lược của Lâm Cẩm Tú mà Hệ thống cung cấp cho cô, qua những hình ảnh quay nhanh như một đoạn phim ngắn kia, Thủy Ngân thấy rõ được quá trình bó chân của Lâm Cẩm Tú. Bắt đầu từ năm lên ba tuổi, ngày qua ngày gấp gọn bàn chân lại, dùng vải buộc chặt, kể cả đi ngủ cũng không được cởi ra để cho bàn chân phát triển theo khuôn mẫu. Còn cố ý mài cho chân chảy máu, mài đến máu thịt be bét rồi bó chặt một chỗ. Đợi đến khi máu khô lại thành từng mảng liền được cắt chung với đám da chết bỏ đi.
Phụ nữ phải chịu cực hình như vậy đơn giản là vì một một bộ phận đàn ông hâm mộ nét đẹp tàn tật ấy. Vì lựa ý hùa theo bọn họ mà không biết có bao nhiêu bé gái đã mất đi một đôi chân có thể chạy nhảy ngay từ lúc còn thơ ấu. Cả một đời phải chịu đựng đau đớn khi đi lại, đến lúc già cả thì đi lại cũng không thể làm nổi nữa, chỉ có thể nằm yên trên giường.
Mà bây giờ, một bộ phận đàn ông khác không còn thích chân nhỏ nữa, bắt đầu trắng trợn công kích hình thức bó chân này. Giống như Cao Tam thiếu gia Cao Gia Lương, anh ta cực kỳ ghét chân nhỏ, nhưng sự chán ghét của anh ta không phải là vì biết rõ tục lệ bó chân làm tổn thương và trói buộc phụ nữ, mà là do anh ta không thích loại tàn tật đó. Nói cho cùng cũng chỉ là thay đổi sự yêu thích mà thôi, chứ không phải có học thức rồi sẽ cảm thấy nam nữ cần có bình đẳng hay thấy đồng cảm khi người khác phải chịu đau đớn.
Thói đời xưa nay là vậy, đau đớn không xảy ra với mình thì sao có thể cảm nhận được nó như thế nào.
Sau hai ngày ngâm chân, Thủy Ngân lại đến y quán kia một lần nữa.
"Tôi phải đánh gãy bàn chân của cô rồi định hình cho nó phát triển lại. Sẽ đau lắm đấy, cô cố nhịn nhé." Vị bác sĩ già lặp lại hai lần.
Thủy Ngân gật gật đầu.
Cô có thể chịu được đau đớn, chỉ cần có thể lấy lại khả năng tự do di chuyển là được rồi.
Sự đau đớn kia quả thực là quá mức kinh khủng, phải qua thật lâu sau Thủy Ngân mới lấy lại được ý thức. Cảm nhận trong miệng có mùi máu tươi, là do nghiến răng quá sức mà cắn ra máu.
Đợi đến khi xử lý xong xuôi toàn bộ đã mất gần ba tiếng đồng hồ, Thủy Ngân sớm đã không còn sức lực, cả người đau đến toát mồ hôi. Bác sĩ cũng không dễ dàng gì, lau trán liên tục đến ướt cả tay áo.
"Xong rồi." Vị bác sĩ làm thật nghiêm túc bây giờ mới được thả lòng, thở phào một hơi, "Tôi chỉ có thể làm đến mức này thôi. Tuy rằng không thể khôi phục lại hoàn toàn dáng vẻ như bình thường, nhưng nếu được chăm sóc tốt thì việc đi lại thông thường, hay thậm chí chạy nhảy cũng sẽ không còn đau nữa."
Thủy Ngân chậm rãi ngồi dậy, nhìn chân của mình, "Cảm ơn bác sĩ."
Vị bác sĩ già lắc lắc đầu, "Một cô gái như cô thật đúng là quá giỏi, chịu đau tốt như vậy, còn hơn nhiều đàn ông đấy."
Thủy Ngân cười cười không nói chuyện. Câu này nghe có chút kỳ lạ, chẳng lẽ đàn ông chịu đau giỏi hơn phụ nữ hay sao? Không đâu, thậm chí còn ngược lại, từ trước đến nay khả năng chịu đau đớn thống khổ của phụ nữ so với đàn ông còn cao hơn nhiều.
Chỉ riêng nỗi đau sinh nở, thử hỏi có bao nhiêu đàn ông có thể chịu đựng được? Nhưng loại đau đớn đó ở trên người phụ nữ lại được coi là chuyện đương nhiên. Thân là phụ nữ mà không chịu đau một lần khi sinh con thì
Edit: tiểu an nhi
Chuyện Thủy Ngân muốn nắn chỉnh lại chân, cô không nói cho bất kỳ người nào biết. Ngay cả Bão Ảnh chuyên môn hầu hạ nhìn thấy cô dùng thuốc ngâm chân cũng chỉ nghĩ rằng cô đang bảo dưỡng. Rất nhiều phụ nữ có chân nhỏ của gia đình giàu có dành ra khá nhiều thời gian cho việc rửa chân hàng ngày. Gần như mất khoảng hai tiếng đồng hồ, ngoài việc rửa sạch còn phải xử lý các vết chai do đi đường tạo thành, sau đó bôi phấn xoa bóp, cực kỳ phức tạp.
Đối với cái này, Bão Ảnh hết sức hâm mộ, sau khi mang nước nóng tới liền đứng nhìn ở một bên, "Thật hay quá, chân của Tam thiếu phu nhân nhỏ như vậy, thực sự là rất đẹp."
"Khi còn bé, lúc đầu trong nhà cũng muốn bó chân cho em đấy, nhưng tiếc là về sau mẹ sinh thêm hai đứa em trai. Nhà có bao việc cần làm, nếu bó chân thì em không thể làm việc được, cho nên không bó nữa." Bão Ảnh có chút tự ti rụt rụt chân của mình, giọng điệu uể oải, "Bây giờ chân của em to như vậy, nhìn chả đẹp gì cả."
Nghe Bão Ảnh nói vậy, Thủy Ngân không có ý kiến gì.
Hoàn cảnh hiện giờ khá là kỳ quái, những người kiểu cũ vẫn thấy phụ nữ chân nhỏ là đẹp nhất, đọc những lời thổi phồng khen ngợi nét đẹp của bàn chân nhỏ do văn nhân thời xưa viết, tìm vợ cũng chỉ tìm những cô gái được bó chân. Mà một bộ phận người trẻ tuổi theo tân phái thì coi những bàn chân nhỏ đó không khác gì cặn bã ―― mà những người phụ nữ sở hữu bàn chân nhỏ cũng là cặn bã theo.
Để bàn chân ngâm trong nước thuốc không dễ chịu gì, cảm thấy khá đau nhức, còn có chút ngứa ngáy. Thủy Ngân nhịn xuống không kêu lấy một tiếng.
Trong quá khứ sơ lược của Lâm Cẩm Tú mà Hệ thống cung cấp cho cô, qua những hình ảnh quay nhanh như một đoạn phim ngắn kia, Thủy Ngân thấy rõ được quá trình bó chân của Lâm Cẩm Tú. Bắt đầu từ năm lên ba tuổi, ngày qua ngày gấp gọn bàn chân lại, dùng vải buộc chặt, kể cả đi ngủ cũng không được cởi ra để cho bàn chân phát triển theo khuôn mẫu. Còn cố ý mài cho chân chảy máu, mài đến máu thịt be bét rồi bó chặt một chỗ. Đợi đến khi máu khô lại thành từng mảng liền được cắt chung với đám da chết bỏ đi.
Phụ nữ phải chịu cực hình như vậy đơn giản là vì một một bộ phận đàn ông hâm mộ nét đẹp tàn tật ấy. Vì lựa ý hùa theo bọn họ mà không biết có bao nhiêu bé gái đã mất đi một đôi chân có thể chạy nhảy ngay từ lúc còn thơ ấu. Cả một đời phải chịu đựng đau đớn khi đi lại, đến lúc già cả thì đi lại cũng không thể làm nổi nữa, chỉ có thể nằm yên trên giường.
Mà bây giờ, một bộ phận đàn ông khác không còn thích chân nhỏ nữa, bắt đầu trắng trợn công kích hình thức bó chân này. Giống như Cao Tam thiếu gia Cao Gia Lương, anh ta cực kỳ ghét chân nhỏ, nhưng sự chán ghét của anh ta không phải là vì biết rõ tục lệ bó chân làm tổn thương và trói buộc phụ nữ, mà là do anh ta không thích loại tàn tật đó. Nói cho cùng cũng chỉ là thay đổi sự yêu thích mà thôi, chứ không phải có học thức rồi sẽ cảm thấy nam nữ cần có bình đẳng hay thấy đồng cảm khi người khác phải chịu đau đớn.
Thói đời xưa nay là vậy, đau đớn không xảy ra với mình thì sao có thể cảm nhận được nó như thế nào.
Sau hai ngày ngâm chân, Thủy Ngân lại đến y quán kia một lần nữa.
"Tôi phải đánh gãy bàn chân của cô rồi định hình cho nó phát triển lại. Sẽ đau lắm đấy, cô cố nhịn nhé." Vị bác sĩ già lặp lại hai lần.
Thủy Ngân gật gật đầu.
Cô có thể chịu được đau đớn, chỉ cần có thể lấy lại khả năng tự do di chuyển là được rồi.
Sự đau đớn kia quả thực là quá mức kinh khủng, phải qua thật lâu sau Thủy Ngân mới lấy lại được ý thức. Cảm nhận trong miệng có mùi máu tươi, là do nghiến răng quá sức mà cắn ra máu.
Đợi đến khi xử lý xong xuôi toàn bộ đã mất gần ba tiếng đồng hồ, Thủy Ngân sớm đã không còn sức lực, cả người đau đến toát mồ hôi. Bác sĩ cũng không dễ dàng gì, lau trán liên tục đến ướt cả tay áo.
"Xong rồi." Vị bác sĩ làm thật nghiêm túc bây giờ mới được thả lòng, thở phào một hơi, "Tôi chỉ có thể làm đến mức này thôi. Tuy rằng không thể khôi phục lại hoàn toàn dáng vẻ như bình thường, nhưng nếu được chăm sóc tốt thì việc đi lại thông thường, hay thậm chí chạy nhảy cũng sẽ không còn đau nữa."
Thủy Ngân chậm rãi ngồi dậy, nhìn chân của mình, "Cảm ơn bác sĩ."
Vị bác sĩ già lắc lắc đầu, "Một cô gái như cô thật đúng là quá giỏi, chịu đau tốt như vậy, còn hơn nhiều đàn ông đấy."
Thủy Ngân cười cười không nói chuyện. Câu này nghe có chút kỳ lạ, chẳng lẽ đàn ông chịu đau giỏi hơn phụ nữ hay sao? Không đâu, thậm chí còn ngược lại, từ trước đến nay khả năng chịu đau đớn thống khổ của phụ nữ so với đàn ông còn cao hơn nhiều.
Chỉ riêng nỗi đau sinh nở, thử hỏi có bao nhiêu đàn ông có thể chịu đựng được? Nhưng loại đau đớn đó ở trên người phụ nữ lại được coi là chuyện đương nhiên. Thân là phụ nữ mà không chịu đau một lần khi sinh con thì
/183
|