*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: tiểu an nhi (LQD)
Kỳ thật trên chiến trường kiểu người gì cũng có, không phải ai cũng cường tráng mạnh mẽ giống như Đại đương gia. Những người đàn ông gầy yếu giống như Thuỷ Ngân có rất nhiều, không ít người không thể sinh sống nổi nữa mới chạy ra đánh trận. Có vô số người chết đói như vậy, dù không chết đói cũng có tốt hơn mấy đâu.
Nữ binh cũng không thiếu, chỉ có điều đại đa số nữ binh ở đây phụ trách công việc hậu cần. Các cô đứng trong dây chuyền sản xuất tại nhà xưởng gia công vũ khí thô sơ. Những vật dụng như quần áo, giày dép, dây lưng mà mọi người sử dụng cũng là do các cô đưa ra, đảm bảo cho những chiến hữu trên tiền tuyến có thể chiến đấu thật tốt.
Tuy rằng công việc nào cũng vất vả như nhau, nhưng ít nhất các cô ở hậu phương cũng an toàn hơn so với đám đàn ông một chút ―― có các cô ở đây, người cuối cùng của nhóm đàn ông phía trước không chết thì tuyệt đối không để cho các cô có cơ hội khiêng lá cờ chạy ra chiến trường.
Có đôi khi một trận địa bị phá, những người đi tiên phong đều chết hết, người dẫn đầu không có, đội hậu cần bếp núc sẽ khiêng cả nồi xông về phía trước. Nếu bọn họ không có tin tức gì, những người phụ nữ chuyển vũ khí ở phía sau sẽ ngậm lấy nước mắt mà khiêng súng lên, tiếp tục hy sinh thân mình mà bổ sung vào. Ngay cả những thương binh bị trọng thương trên tiền tuyến cũng kéo lấy thân thể tàn tật ra chiến đấu rồi cuối cùng nằm lại trên chiến trường.
Thủy Ngân đi theo nhóm chiến hữu đến chi viện cho những đội ngũ khác, đã nhiều lần nhìn thấy tình cảnh tuyệt vọng như thế.
Đã sống ở chỗ này, con người không sợ chết, nhưng cũng càng thêm quý trùng sinh mệnh. Thủy Ngân thường xuyên cảm thấy trong thân thể mình có cái gì đó đang chết đi, nhưng đồng thời lại có thứ gì đó đang thức tỉnh.
Bọn họ theo quân thay đổi vị trí trận địa, tạm thời trú đóng ở một nơi gần sông, nghe nói gọi là Minh Giang, vùng lân cận có rất nhiều đầm nước.
Khó có được cơ hội tạm nghỉ, tất cả mọi người đều rất trân trọng. Cứ mỗi lần có những lúc như thế này, các nữ binh của hậu phương sẽ làm một ít thức ăn đưa qua cho bọn họ cải thiện cơm nước một chút.
Thực ra cũng không phải là món ngon gì, được ăn no là đã không tệ rồi, nhưng thỉnh thoảng sẽ có một vài cô gái trẻ tuổi đưa thêm vào một ít đồ vật dành cho người trong lòng, những cái đó mới khiến nhóm đàn ông mong đợi.
Trên chiến trường, tình yêu sinh ra giữa máu và lửa, mọi thứ đều thật giản đơn. Bọn họ không nghĩ đến chuyện liệu gia đình hai bên có thích hợp hay không; liệu hai người có thể ở bên nhau lâu dài hay không, bởi vì rất có khả năng bọn họ chỉ còn có ngày hôm nay mà thôi. Vậy nên đại đa số nữ binh đều nhanh chóng tìm được bạn đời ở ngay trong chiến trường. Bọn họ chăm sóc và ủng hộ lẫn nhau, hoặc là tự mình ôm lấy phần tình cảm đó mà tiếp tục kiên trì.
Lúc trước Đại đương gia Cao Lương, bây giờ đã là một tiểu đội trưởng, mỗi lúc ra chiến trường hắn đều thẳng tiến không lùi, dũng mãnh lại nghĩa khí, những nữ binh có ý với hắn không ít. Chỉ có điều, nữ binh có ý với "Lý tiên sinh" Thuỷ Ngân còn có nhiều hơn.
Dù gì với bộ dạng râu ria xồm xoàm của Cao Lương kia, trên chiến trường lại càng không có thời gian mà giữ cho bản thân gọn gàng, nhìn qua vừa hung dữ vừa lôi thôi. Mà Lý tiên sinh không giống như thế, dáng dấp tuấn tú, tổng thể toát ra sự nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều so với những người khác. Đứng giữa một đám đàn ông xấu xí cao thấp béo gầy khác nhau nhưng được cái lôi thôi y chang nhau, trông như cò trắng trong đàn vịt vậy, cực kỳ dễ thấy.
Đã vậy, Thuỷ Ngân còn không hề giống những tên đàn ông mở miệng đầy lời thô tục kia, cô chưa bao giờ đùa giỡn trêu ghẹo con gái, cũng không thích bình phẩm người khác. Bình thường gặp gỡ nữ binh, không hề có kiểu mồm năm miệng mười ba hoa khoác lác, hay là tranh thủ đưa mắt nhìn nhiều hơn vài lần. Các nữ binh đều ngấm ngầm nói chuyện với nhau gọi cô là quân tử.
"Mấy tên đàn ông đáng ghét kia, lại còn bảo dâng mạng lên cho tôi cũng được, ấy vậy mà mãi không học được cách tôn trọng!" Những lúc mấy chị em phụ nữ tụ tập lại nói chuyện với nhau, nhắc đến đám đàn ông kia, tâm tình luôn luôn phức tạp; chỉ có những khi nói đến Lý Ngân, tất cả đều thi nhau tán dương khen ngợi. Đáng tiếc, lại không người nào có thể nắm giữ được vị tiên sinh này.
Thỉnh thoảng các nữ binh sẽ gọi nhóm đàn ông qua giúp đỡ một chút. Có thể coi Thủy Ngân là người được gọi sang nhiều nhất. Đối với việc này, đám đàn ông cực kỳ ghen tị, chỉ hận không thể kéo cô quay trở lại đổi thành chính mình đi.
Cao Lương không hề ghen tị, hắn chỉ cảm thấy lo lắng. Lo rằng Lý tiên sinh bước vào động Bàn Tơ, bị một đám nữ yêu tinh làm mờ mắt, thật sự sẽ dẫn về một hai người. Nếu vậy thì hắn biết phải làm sao, cũng đâu thể tranh giành tình cảm với người phụ nữ khác được!
Thủy Ngân được một cô gái đưa cho đôi giày tự tay làm. Cô gái kia nói chân của cô nhỏ hơn so với những người đàn ông khác, sợ cô không xỏ được đôi giày phát chung cho mọi người nên mới đặc biệt làm riêng cho cô. Thủy Ngân không có từ chối. Về sau không thấy cô gái kia xuất hiện nữa. Cho dù có làm ở hậu phương thì những tình huống ngoài ý muốn vẫn có khả năng xảy ra. Đối với mọi người mà nói, cái chết là một điều hết sức bình thường.
Sau đó nữa, lại có một cô gái khác làm giày cho cô. Thuỷ Ngân nói rõ suy nghĩ của mình cho đối phương biết, cô gái nọ vẫn cứ cười hì hì đưa giày tặng cho cô.
Lần này, Thủy Ngân vẫn nhận lấy đồ cầm về, người khác thấy vậy liền thi nhau trêu ghẹo. Thuỷ Ngân vẫn như thường lệ, không vui không buồn không có bất cứ thái độ gì. Đám người cảm thấy không thú vị nên bỏ qua cô.
Đây là kinh nghiệm mà Thủy Ngân học được từ các học sinh ở thế giới trước. Lúc bị trêu ghẹo thì tuyệt đối không nên có phản ứng gì, phản ứng càng lớn thì càng bị người trêu mãi không tha.
Những người khác ghen tị nói đôi ba câu coi như xong, nhưng Cao Lương lại tỏ ra đứng ngồi không yên. Nhanh chóng chạy tới, nhưng cứ đứng mãi không biết nên mở miệng làm sao, cuối cùng chỉ nói: "Chờ lát nữa có muốn đi ra sông tắm rửa với tôi không?"
Thủy Ngân từ chối không một chút do dự: "Không."
Cao Lương: "À ―― "
Có người cũng từ sơn trại trên Ma sơn đến đây, thấy vậy liền bật cười, "Đại đương gia, có lần nào Lý tiên sinh đồng ý đi tắm rửa cùng với chúng ta đâu. Anh cũng bị từ chối đến tám trăm lần rồi, sao vẫn còn chưa rút ra bài học thế?"
Cao Lương xụ mặt đứng dậy chạy qua đánh người, một đám người cãi cọ ầm ĩ đi ra bờ sông tắm rửa, chỉ còn lại Thủy Ngân ngồi một mình ở chỗ đó giúp đội hậu cần làm bản thống kê.
Trước khi đi, Cao Lương lại thò đầu vào cửa nhìn cô thêm hai lần, không nhịn được thầm nghĩ, tắm rửa không đi
Edit: tiểu an nhi (LQD)
Kỳ thật trên chiến trường kiểu người gì cũng có, không phải ai cũng cường tráng mạnh mẽ giống như Đại đương gia. Những người đàn ông gầy yếu giống như Thuỷ Ngân có rất nhiều, không ít người không thể sinh sống nổi nữa mới chạy ra đánh trận. Có vô số người chết đói như vậy, dù không chết đói cũng có tốt hơn mấy đâu.
Nữ binh cũng không thiếu, chỉ có điều đại đa số nữ binh ở đây phụ trách công việc hậu cần. Các cô đứng trong dây chuyền sản xuất tại nhà xưởng gia công vũ khí thô sơ. Những vật dụng như quần áo, giày dép, dây lưng mà mọi người sử dụng cũng là do các cô đưa ra, đảm bảo cho những chiến hữu trên tiền tuyến có thể chiến đấu thật tốt.
Tuy rằng công việc nào cũng vất vả như nhau, nhưng ít nhất các cô ở hậu phương cũng an toàn hơn so với đám đàn ông một chút ―― có các cô ở đây, người cuối cùng của nhóm đàn ông phía trước không chết thì tuyệt đối không để cho các cô có cơ hội khiêng lá cờ chạy ra chiến trường.
Có đôi khi một trận địa bị phá, những người đi tiên phong đều chết hết, người dẫn đầu không có, đội hậu cần bếp núc sẽ khiêng cả nồi xông về phía trước. Nếu bọn họ không có tin tức gì, những người phụ nữ chuyển vũ khí ở phía sau sẽ ngậm lấy nước mắt mà khiêng súng lên, tiếp tục hy sinh thân mình mà bổ sung vào. Ngay cả những thương binh bị trọng thương trên tiền tuyến cũng kéo lấy thân thể tàn tật ra chiến đấu rồi cuối cùng nằm lại trên chiến trường.
Thủy Ngân đi theo nhóm chiến hữu đến chi viện cho những đội ngũ khác, đã nhiều lần nhìn thấy tình cảnh tuyệt vọng như thế.
Đã sống ở chỗ này, con người không sợ chết, nhưng cũng càng thêm quý trùng sinh mệnh. Thủy Ngân thường xuyên cảm thấy trong thân thể mình có cái gì đó đang chết đi, nhưng đồng thời lại có thứ gì đó đang thức tỉnh.
Bọn họ theo quân thay đổi vị trí trận địa, tạm thời trú đóng ở một nơi gần sông, nghe nói gọi là Minh Giang, vùng lân cận có rất nhiều đầm nước.
Khó có được cơ hội tạm nghỉ, tất cả mọi người đều rất trân trọng. Cứ mỗi lần có những lúc như thế này, các nữ binh của hậu phương sẽ làm một ít thức ăn đưa qua cho bọn họ cải thiện cơm nước một chút.
Thực ra cũng không phải là món ngon gì, được ăn no là đã không tệ rồi, nhưng thỉnh thoảng sẽ có một vài cô gái trẻ tuổi đưa thêm vào một ít đồ vật dành cho người trong lòng, những cái đó mới khiến nhóm đàn ông mong đợi.
Trên chiến trường, tình yêu sinh ra giữa máu và lửa, mọi thứ đều thật giản đơn. Bọn họ không nghĩ đến chuyện liệu gia đình hai bên có thích hợp hay không; liệu hai người có thể ở bên nhau lâu dài hay không, bởi vì rất có khả năng bọn họ chỉ còn có ngày hôm nay mà thôi. Vậy nên đại đa số nữ binh đều nhanh chóng tìm được bạn đời ở ngay trong chiến trường. Bọn họ chăm sóc và ủng hộ lẫn nhau, hoặc là tự mình ôm lấy phần tình cảm đó mà tiếp tục kiên trì.
Lúc trước Đại đương gia Cao Lương, bây giờ đã là một tiểu đội trưởng, mỗi lúc ra chiến trường hắn đều thẳng tiến không lùi, dũng mãnh lại nghĩa khí, những nữ binh có ý với hắn không ít. Chỉ có điều, nữ binh có ý với "Lý tiên sinh" Thuỷ Ngân còn có nhiều hơn.
Dù gì với bộ dạng râu ria xồm xoàm của Cao Lương kia, trên chiến trường lại càng không có thời gian mà giữ cho bản thân gọn gàng, nhìn qua vừa hung dữ vừa lôi thôi. Mà Lý tiên sinh không giống như thế, dáng dấp tuấn tú, tổng thể toát ra sự nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều so với những người khác. Đứng giữa một đám đàn ông xấu xí cao thấp béo gầy khác nhau nhưng được cái lôi thôi y chang nhau, trông như cò trắng trong đàn vịt vậy, cực kỳ dễ thấy.
Đã vậy, Thuỷ Ngân còn không hề giống những tên đàn ông mở miệng đầy lời thô tục kia, cô chưa bao giờ đùa giỡn trêu ghẹo con gái, cũng không thích bình phẩm người khác. Bình thường gặp gỡ nữ binh, không hề có kiểu mồm năm miệng mười ba hoa khoác lác, hay là tranh thủ đưa mắt nhìn nhiều hơn vài lần. Các nữ binh đều ngấm ngầm nói chuyện với nhau gọi cô là quân tử.
"Mấy tên đàn ông đáng ghét kia, lại còn bảo dâng mạng lên cho tôi cũng được, ấy vậy mà mãi không học được cách tôn trọng!" Những lúc mấy chị em phụ nữ tụ tập lại nói chuyện với nhau, nhắc đến đám đàn ông kia, tâm tình luôn luôn phức tạp; chỉ có những khi nói đến Lý Ngân, tất cả đều thi nhau tán dương khen ngợi. Đáng tiếc, lại không người nào có thể nắm giữ được vị tiên sinh này.
Thỉnh thoảng các nữ binh sẽ gọi nhóm đàn ông qua giúp đỡ một chút. Có thể coi Thủy Ngân là người được gọi sang nhiều nhất. Đối với việc này, đám đàn ông cực kỳ ghen tị, chỉ hận không thể kéo cô quay trở lại đổi thành chính mình đi.
Cao Lương không hề ghen tị, hắn chỉ cảm thấy lo lắng. Lo rằng Lý tiên sinh bước vào động Bàn Tơ, bị một đám nữ yêu tinh làm mờ mắt, thật sự sẽ dẫn về một hai người. Nếu vậy thì hắn biết phải làm sao, cũng đâu thể tranh giành tình cảm với người phụ nữ khác được!
Thủy Ngân được một cô gái đưa cho đôi giày tự tay làm. Cô gái kia nói chân của cô nhỏ hơn so với những người đàn ông khác, sợ cô không xỏ được đôi giày phát chung cho mọi người nên mới đặc biệt làm riêng cho cô. Thủy Ngân không có từ chối. Về sau không thấy cô gái kia xuất hiện nữa. Cho dù có làm ở hậu phương thì những tình huống ngoài ý muốn vẫn có khả năng xảy ra. Đối với mọi người mà nói, cái chết là một điều hết sức bình thường.
Sau đó nữa, lại có một cô gái khác làm giày cho cô. Thuỷ Ngân nói rõ suy nghĩ của mình cho đối phương biết, cô gái nọ vẫn cứ cười hì hì đưa giày tặng cho cô.
Lần này, Thủy Ngân vẫn nhận lấy đồ cầm về, người khác thấy vậy liền thi nhau trêu ghẹo. Thuỷ Ngân vẫn như thường lệ, không vui không buồn không có bất cứ thái độ gì. Đám người cảm thấy không thú vị nên bỏ qua cô.
Đây là kinh nghiệm mà Thủy Ngân học được từ các học sinh ở thế giới trước. Lúc bị trêu ghẹo thì tuyệt đối không nên có phản ứng gì, phản ứng càng lớn thì càng bị người trêu mãi không tha.
Những người khác ghen tị nói đôi ba câu coi như xong, nhưng Cao Lương lại tỏ ra đứng ngồi không yên. Nhanh chóng chạy tới, nhưng cứ đứng mãi không biết nên mở miệng làm sao, cuối cùng chỉ nói: "Chờ lát nữa có muốn đi ra sông tắm rửa với tôi không?"
Thủy Ngân từ chối không một chút do dự: "Không."
Cao Lương: "À ―― "
Có người cũng từ sơn trại trên Ma sơn đến đây, thấy vậy liền bật cười, "Đại đương gia, có lần nào Lý tiên sinh đồng ý đi tắm rửa cùng với chúng ta đâu. Anh cũng bị từ chối đến tám trăm lần rồi, sao vẫn còn chưa rút ra bài học thế?"
Cao Lương xụ mặt đứng dậy chạy qua đánh người, một đám người cãi cọ ầm ĩ đi ra bờ sông tắm rửa, chỉ còn lại Thủy Ngân ngồi một mình ở chỗ đó giúp đội hậu cần làm bản thống kê.
Trước khi đi, Cao Lương lại thò đầu vào cửa nhìn cô thêm hai lần, không nhịn được thầm nghĩ, tắm rửa không đi
/183
|