Edit: tiểu an nhi (LQD)
Thủy Ngân nhận được chiếc váy mà La tiên sinh kêu người đưa tới, giá của chiếc váy này có lẽ Vân Bình làm việc quần quật ba năm cũng không mua nổi.
"Cái váy này ... là con tự mua sao? Chất vải nhìn đã là biết quý giá, tốn không ít tiền đâu nhỉ?" Vân Bình không biết chuyện cô đã liên lạc với La tiên sinh, thấy con gái cầm một cái váy như vậy về nhà, không nhịn được bắt đầu lải nhải, "Đứa nhỏ này, cho dù bây giờ đi dạy gia sư kiếm được tiền cũng không thể vung tay quá trán như thế được. Tiết kiệm lại về sau dùng cho việc học tập có phải tốt hơn không, dùng để mua một cái váy thật sự quá lãng phí."
Vân Bình đau lòng vuốt ve cái váy trắng kia một chút, "Cái này có thể trả hàng lại hay không?"
Thủy Ngân mỉm cười: "Không trả lại được đâu, đây là váy mà con sẽ mặc trong tiết mục biểu diễn ở lễ kỷ niệm thành lập trường. Có một bạn học của con tên là La Niệm cũng sẽ biểu diễn, bạn ấy cũng mặc chiếc váy có kiểu dáng giống như vậy đó."
Vân Bình sững sờ, liếc nhìn con gái một cái, lúng ta lúng túng nói: "Người bạn kia trong nhà rất có tiền, sao chúng ta có thể so bì với người ta được cơ chứ."
Thủy Ngân chỉ cười mà nhìn, không nói lời nào, vẻ mặt Vân Bình bỗng có chút khó coi, đột nhiên dụi mắt nói: "Là mẹ không tốt, mẹ không kiếm được tiền, không có cách nào để cho con có một cuộc sống sung sướng. Mẹ không phải là một người mẹ tốt."
Thủy Ngân lắc đầu, hết sức chân thành tha thiết nói: "Không phải vậy đâu, mẹ rất tốt, mẹ đã cho con gái mình có một cuộc sống tốt nhất rồi." Tráo đổi vị trí của con gái ruột với con gái của nhà giàu, để con gái của mình hưởng thụ mười mấy năm sinh hoạt vô lo vô nghĩ, cái này cũng tính mà đúng không.
Vân Bình không nghe ra được ẩn ý trong lời nói của cô, còn tưởng con gái đang an ủi mình, đỏ vành mắt nói: "Con không trách mẹ là tốt rồi, mẹ cũng không nhất định bắt con phải trả lại váy. Chỉ là đau lòng con tiêu tiền hoang phí thôi, lần này thì bỏ qua nhưng lần sau không nên tiêu tiền bậy bạ như vậy nhé."
Thủy Ngân: "Mẹ yên tâm, sẽ không có lần sau nữa đâu."
Đợi đến lần sau thì không cần biết là con gái thật hay con gái giả, cũng không tới lượt bà quản.
Vân Bình chỉ cảm con gái vẫn ngoan ngoãn nghe lời, hơi an tâm một chút, hỏi cô: "Vậy ngày kỷ niệm thành lập trường con sẽ biểu diễn tiết mục gì thế?"
Thủy Ngân: "Đến lúc đó mẹ tới xem thì sẽ biết, nhất định có thể khiến cho mẹ cảm thấy ngạc nhiên." Đó là một sân khấu do chính cô chọn cơ mà, là thời điểm tốt nhất để diễn một màn mẹ con nhận nhau nha.
Khoảng thời gian sau đó Thủy Ngân có chút bận rộn, cô không chỉ phải lo cho việc học tập mà còn phải chú ý giúp đỡ những đứa nhỏ của lớp một kia, đồng thời cần phải đi lễ đường hỗ trợ sắp xếp bố trí cho lễ kỷ niệm thành lập trường.
"Năng lực tổ chức của bạn học sinh này cũng quá mạnh, chuyện gì vào tay cũng có thể xử lý thật tốt. Tuổi nhỏ nhưng tương lai thật khó lường." Các giáo viên có mặt ở lễ đường nhìn Thuỷ Ngân khen không dứt miệng, Hạ Sở Bình cũng vậy, anh ta nhìn Thủy Ngân cẩn thận sắp xếp chỗ ngồi cho khách mời, lại đi xem thiết bị chiếu hình ảnh, trao đổi với bạn học phụ trách âm nhạc, dáng vẻ nghiêm túc lại chăm chỉ đặc biệt thu hút sự chú ý.
"Đúng vậy, tại lần đầu tiên làm giáo viên chủ nhiệm có thể gặp được một học sinh tốt có năng lực như thế là may mắn của tôi." Hạ Sở Bình nói.
Vào ngày kỷ niệm ngày thành lập trường, Thủy Ngân mặc chiếc váy màu trắng kia, búi tóc lên, trang điểm nhẹ nhàng. Học sinh bình thường đi học đều mặc đồng phục, để mặt mộc; bây giờ ăn mặc đẹp đẽ lên, kể cả tướng mạo năm phần cũng có thể nâng lên mười phần, huống chi là người có sẵn tướng mạo như Vân Tình Không. Ai nhìn cũng phải thốt lên một tiếng xinh đẹp.
Các nam sinh của lớp một tiếp xúc với cô đã lâu, rất nhiều người đều không coi vị lớp trưởng như thần này là nữ sinh. Ngày hôm nay đột nhiên nhìn thấy bộ dạng khác biệt hoàn toàn so với bình thường của cô, người nào người nấy đều thi nhau đỏ mặt. Các nữ sinh thì không có vấn đề gì nhiều, đứng vây xung quanh khen cô thật đẹp. Nữ sinh ngồi cùng bàn thì hai mắt phát sáng ôm chặt lấy tay cô không chịu buông tay.
Tưởng Mộng vẫn giống như trước đây thẳng thắn nói, "Mặc như vậy trông giống một đoá hoa bách hợp, đặc biệt thanh thuần yếu đuối, không quá phù hợp với bản chất thật sự của lớp trưởng."
Thủy Ngân bị cô nàng chọc cười, "Đúng rồi, cậu nói không sai, nhưng đó chính là hiệu quả mà mình muốn có ngày hôm nay."
Tưởng Mộng: "Mình vừa mới nhìn thấy La Niệm, cô ta mặc một chiếc váy màu đỏ, cả người trông giống một bông hoa hồng nở rộ. Hình tượng của hai người các cậu chính là hồng bạch hồng nhung đối lập, nói thật là, trông đặc biệt tục."
Thủy Ngân gật đầu tán thành, "Đúng là rất tục, nhưng khuôn sáo cũ chứng tỏ là đã được sử dụng nhiều lần, mà được dùng nhiều lần chứng tỏ có rất nhiều người thích, đây là khẩu vị mà đại chúng lựa chọn." Trò hay chính là phải tục tằn mới có sự kịch tính và thưởng thức.
"Tiết mục ngâm thơ mọi người đã chuẩn bị xong hết cả chưa? Hôm qua diễn tập không tệ đâu, hôm nay đừng căng thẳng quá nhé." Thủy Ngân theo thường lệ gánh vác trách nhiệm của lớp trưởng, lần lượt hỏi đến công việc chuẩn bị của từng người.
"Tất cả đều tốt, cậu cứ lo cho chính mình là được. Tiết mục của cậu còn xếp trước cả lớp ấy, lúc này đừng lo lắng cho bọn mình nữa." Tưởng Mộng đẩy cô đi, còn dặn thêm một câu, "Cậu cũng vậy nhé, đừng quá căng thẳng."
Thủy Ngân: Buổi lễ biểu diễn nhỏ này thực sự không có gì để phải căng thẳng cả.
Cô đi ra khỏi hậu trường, từ xa đã nhìn thấy La tiên sinh. Vị quý nhân bận rộn này hôm nay đã đến từ sớm, La Niệm mặc váy đỏ đang ngồi bên cạnh ông làm nũng. Hai người rõ ràng đã biết rõ thân phận thật của đối phương, còn giả bộ như không hề biết chút nào. Chỉ có mỗi tên ngu ngốc xấu xí La Ức ở bên cạnh là không biết cái gì hết.
Ba người đều nhìn thấy Thủy Ngân, mỗi người lại có một phản ứng khác nhau. La tiên sinh híp mắt lại, có vẻ như rất hài lòng khi cô ngoan ngoãn mặc chiếc váy mà ông đưa tới. Hai anh em La Niệm và La Ức thì ẩn ý liếc mắt nhìn nhau một cái. Đặc biệt là La Niệm, không thể che giấu được ánh mắt của mình, sự kích động chờ mong của cô ta nhìn thoáng qua là thấy được ngay.
―― Nhìn biểu lộ không giống bình thường kia của La Niệm, Thuỷ Ngân đoán chắc là cô ta đang chuẩn bị làm gì đó để đối phó với cô rồi.
Thủy Ngân đánh giá một chút xem cô ta có thể làm ra được chuyện gì. Đơn giản chính là những hành động hãm hại giống như trong kịch bản gốc, khả năng lớn nhất là cầu xin La Ức giúp đỡ cô ta. La Niệm còn sợ cô đoán không ra, chỉ một lát sau đã đi tìm cô mà nói: "Sau khi kết thúc lễ kỷ niệm thành lập trường cô khoan hãy đi. Tôi muốn cùng cô nói chuyện một chút về vấn đề thân phận của chúng ta."
Thủy Ngân: "Được, cô muốn tới đâu nói chuyện?"
La Niệm: "Ở rừng cây lần trước chúng ta từng gặp nhau."
Thủy Ngân một lời đồng ý: "Tôi đã biết."
Ý cười trên mặt La Niệm gần như không thể khắc chế được. Dù sao cũng mới chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi, tính cách đủ xấu nhưng lại không quá thông minh.
Thủy Ngân trông thấy La Niệm kéo La Ức đi rồi, cô mới đi tìm La tiên sinh, nói với ông: "Trước khi buổi lễ bắt đầu, con muốn nói chuyện với ngài một chút."
La tiên sinh: "Trước đó ta đã nói với con sau khi buổi lễ kết thúc sẽ gặp mặt nói chuyện rồi mà."
Thủy Ngân kiên trì: "Hiện tại đã có thời gian thì ngài nói chuyện với con trước đi. Vừa rồi La Niệm tới tìm con, cũng hi vọng sau khi lễ kỷ niệm thành lập trường kết thúc có thể nói chuyện với con một chút. Đến lúc đó chỉ sợ con đi đến chỗ hẹn với La Niệm, sẽ làm mất thời gian của ngài."
La tiên sinh nhíu mày, lúc này mới đứng dậy. Thủy Ngân dẫn ông tiến vào một phòng học không có người, đi thẳng vào vấn đề: "Ngài đã biết con mới là con gái ruột của nhà họ La, vậy xin hỏi ngài tính chuẩn bị sắp xếp cho con và La Niệm như thế nào?"
La tiên sinh dứt khoát nói: "Ở bên ngoài sẽ nói năm đó nhà chúng ta sinh được một cặp song sinh, chỉ là con bị lưu lạc ở bên ngoài, hiện tại mới tìm thấy được. Để bồi thường cho con, ta sẽ đưa La Niệm ra nước ngoài, không để nó xuất hiện ở trước mặt con nữa."
Thủy Ngân không hề cảm thấy bất ngờ, ở trong kịch bản gốc, ở ngay buổi lễ kết hôn, Vân Bình tuyên bố thân phận thật của La Niệm trước mặt tất cả mọi người. Bởi vậy La tiên sinh và La phu nhân mới có thể dứt khoát vứt bỏ cô ta, nhận lại con gái của mình, nhanh chóng sửa chữa tất cả sai lầm về vị trí vốn có của nó. Nhưng hiện tại, La tiên sinh còn có thể khống chế tình huống này, cho nên ông hi vọng có thể lựa chọn phương thức xử lý và cách nói tương đối có thể diện với bên ngoài để giải quyết.
Thấy cô trầm mặc, La tiên sinh cho rằng cô không hài lòng với cách làm ấy liền giải thích rằng: "Ta biết trong lòng con nhất định cảm thấy không quá dễ chịu, nhưng dù sao nhà ta đã nuôi La Niệm hơn mười năm, ít nhiều cũng có chút tình cảm. Huống chi nuôi đã nuôi rồi, cũng không thể tốn công vô ích. Sau này tuy rằng bề ngoài hai đứa là chị em, nhưng con mới là con gái ruột của ba mẹ. Chúng ta nhất định sẽ đối xử với con tốt hơn, chuyện này con yên tâm."
Thủy Ngân biểu lộ ra vẻ mặt yếu đuối cực phù hợp với hình tượng của trang phục đang mặc, "Thế nhưng, nếu làm như vậy, nữ sĩ Vân Bình sẽ không còn con gái nữa sao?"
La tiên sinh cười lạnh, "Năm đó bà ta dám tráo đổi con gái của ta, hiện tại chỉ khiến cho bà ta mất đi con gái là đã nể mặt mũi của con rồi."
Thủy Ngân: "Không được, con có thể quay về nhà họ La, nhưng La Niệm cũng phải quay trở lại bên cạnh nữ sĩ Vân Bình. Khẳng định bà rất mong được đoàn tụ với con gái ruột, con muốn hoàn thành tâm nguyện cho bà ấy."
Đối với sự kiên trì của cô, La tiên sinh tỏ ra rất không hài lòng, giọng điệu không quá vui vẻ, "Ta biết con và Vân Bình ở chung nhiều năm đã có tình cảm, con không muốn để bà ta rơi vào tình cảnh công dã tràng. Nhưng là Tình Không, ba phải nhắc nhở con, nếu ba thật sự muốn tính sổ, Vân Bình sẽ không chỉ mất đi con gái, mà còn mất đi nhiều thứ khác nữa. Nếu con muốn tốt cho bà ta thì tốt nhất nên chấp nhận đề nghị của ba."
Thủy Ngân trầm mặc một lát, làm bộ như một thiếu nữ mười sáu tuổi thực sự bị uy hiếp mà sợ hãi, giọng điệu "bất đắc dĩ" nói: "Được, con đồng ý."
Lúc này La tiên sinh mới sờ đầu của cô, "Bé ngoan, tối hôm nay ba dẫn con về gặp mẹ và anh trai, để mọi người làm quen với nhau một chút."
...
La tiên sinh rời đi, Thủy Ngân bước tới lấy chiếc điện thoại đã đặt sẵn trong phòng học, ấn nút tắt máy ghi âm, lưu lại file ghi âm vào trong máy.
...
Vân Bình một đường hỏi thăm học sinh mới tìm được con gái ở sau hậu đài. Cô đang nói chuyện với một học sinh phụ trách âm thanh, thấy bà tới, cô cười vẫy vẫy tay.
Thấy dáng vẻ rực rỡ của con gái, Vân Bình có chút hoảng hốt. Dường như trời sinh con gái đã thích hợp mặc những trang phục đắt tiền như thế, hoàn toàn phô bày hết khí chất của cô. Rõ ràng do chính tay mình nuôi lớn, mà càng ngày càng không giống con gái của bà. Vẻ mặt Vân Bình có chút phức tạp.
Thủy Ngân dẫn Vân Bình ra hàng ghế khán giả, "Lễ kỷ niệm thành lập trường sắp bắt đầu rồi, con dẫn mẹ đi gặp một người trước nhé."
Vân Bình: "Ai vậy?"
"Mẹ gặp thì sẽ biết ngay thôi." Thủy Ngân nói như vậy rồi dẫn Vân Bình đi tới trước mặt La tiên sinh. Cô coi như không nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi co quắp kia của bà, chỉ nói: "Chiếc váy mà con đang mặc là của La tiên sinh đưa cho. Vậy nên con muốn dẫn mẹ đến để cảm ơn sự quan tâm mà La tiên sinh dành cho con."
Mặt mũi Vân Bình trắng bệch, nhìn một thân váy trên người Thủy Ngân, cổ họng như mắc nghẹn, một câu cũng nói không nên lời. La tiên sinh không biết Thủy Ngân muốn làm gì, chần chừ dò xét hai người. Tuy nhiên thái độ của Thủy Ngân rất tự nhiên, dường như chỉ thực sự đơn thuần muốn đến chào hỏi, sau đó nhanh chóng đưa Vân Bình rời đi, dẫn bà đi tới chỗ ngồi dành cho phụ huynh.
Rời khỏi tầm mắt của La tiên sinh, Vân Bình đột nhiên trở nên kích động, lập tức níu lại tay của Thuỷ Ngân: "Váy của con là do La tiên sinh đưa sao? Đây là có chuyện gì, không phải là váy mà con tự mua ư? Làm sao con lại quen biết La tiên sinh, tại sao ông ấy phải cho con váy?"
Thủy Ngân đè lại bàn tay run rẩy của bà, cười thực sự vô hại, "La tiên sinh yêu quý con, cho con chiếc váy thì có sao đâu ạ."
Ánh mắt Vân Bình nhìn cô lập tức trở nên cực kỳ sợ hãi, "Chẳng lẽ, hai người ... tuổi của ông ấy có thể làm cha của con. Con không thể, Tình Không, con không thể..."
Thủy Ngân cười lắc đầu, "Mẹ nghĩ lung tung đi đâu vậy, La tiên sinh là cha ruột của con, sao con có thể có quan hệ kỳ quái với ông ấy được chứ."
Thuỷ Ngân nói câu đó thật nhẹ nhàng, nhưng rơi vào trong tai Vân Bình lại không khác gì sấm sét, bổ ầm ầm không ngừng. Thủy Ngân bỏ qua vẻ mặt giống như đang gặp quỷ của bà, gần như kéo lấy bà ấn xuống chỗ ngồi, ghé đến bên tai nhẹ nói: "Làm gì phải sợ hãi như thế, chuyện xấu làm thì đã làm rồi, cũng nên có tâm lý chuẩn bị khi sự thật bị vạch trần chứ nhỉ?"
Dưới con mắt của người ngoài, hai mẹ con nhà này ghé đầu thì thầm nói chuyện với nhau trông thật sự thân mật. Nhưng chỉ có Vân Bình mới biết cảm giác hiện giờ của mình như thế nào. Toàn thân bà cứng ngắc, không thể động đậy, thậm chí giọng nói dịu dàng quen thuộc bên tai kia cũng trở nên hết sức lạ lẫm.
Làm sao con bé lại biết? Sao con bé có thể biết? Con bé biết được lúc nào? Có phải là gia đình La tiên sinh cũng biết hết rồi hay không? Vân Bình hoảng hốt suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt của con gái. Gương mặt ngây thơ trẻ tuổi của cô dưới ánh đèn đột nhiên tối đi dưới lễ đài, lộ ra vẻ u ám khó nhìn rõ, chỉ có đôi mắt kia là đặc biệt sáng.
Vân Bình bỗng rùng mình một cái, bờ môi run rẩy, vội vàng níu lại tay cô, giọng nói có chút khẩn cầu, "Tình Không, Tình Không đừng mà. Chúng ta sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, mẹ vẫn luôn đối xử với con rất tốt mà. Con sẽ không trách mẹ phải không?"
"Bà cảm thấy mình đối xử tốt với Vân Tình Không nên nghĩ rằng có thể đem hành động sai trái của mình lật trời sao? Trên thế giới này làm gì có chuyện tốt như vậy chứ." Thủy Ngân đứng thẳng dậy, đưa tay vỗ vỗ vai Vân Bình, "Được rồi, không nói nữa, hôm nay là ngày tốt, chờ các tiết mục biểu diễn hoàn thành xong, chúng ta còn có thể từ từ nói chuyện."
Sau đó cô thu tay lại, xoay người đi xuyên qua chỗ ngồi, sắc mặt bình thường chào hỏi giáo viên và các học sinh có quen biết.
Vân Bình thần người ngồi nguyên tại chỗ, ánh mắt nhìn chăm chăm lên khán đài. Người chủ trì giới thiệu chương trình, có lãnh đạo trường học lên phát biểu, sau đó là tiết mục biểu diễn của học sinh.
Bà nhìn thấy con gái ruột La Niệm mặc váy đỏ rực rỡ, cô đi lên sân khấu, kiêu ngạo và loá mắt như vậy ―― trông cũng không giống như con gái của bà.
/183
|