Edit: tiểu an nhi (LQD)
Nhóm chưởng quỹ lớn nhỏ của nhà họ Triệu đều biết tới Đại thiếu gia Triệu Đoan Trạch nhưng không phải ai cũng biết vị tiểu thư kia của nhà họ Triệu, Triệu Đinh Chỉ.
Bọn họ chỉ biết vị tiểu thư này vào lúc mấy tuổi từng bị bọn buôn người bắt cóc, về sau lại được người ta cứu như một kỳ tích. Từ đó đến nay, cô vừa điếc vừa câm lại bệnh tật liên tục, chỉ có thể ở trong đại trạch nhà họ Triệu tu dưỡng. Triệu lão gia, Triệu phu nhân và Triệu Đại thiếu gia đều cực kỳ yêu thương cô.
Vài chưởng quỹ lúc trước có quan hệ tốt với Triệu lão gia thì biết nhiều hơn một chút. Ví dụ như vị Triệu tiểu thư này vô cùng thông minh và khả năng viết chữ bằng bút lông rất khá.
Chỉ có điều không ai nghĩ tới cô gái ốm yếu trẻ tuổi đó lại có năng lực đến vậy.
Ngày hôm nay theo thường lệ thì các chưởng quỹ sẽ tới đây để báo cáo tình hình của các cửa hàng. Lúc trước khi Triệu lão gia còn tại thế, kỳ thật cũng không cần bọn họ phải thường xuyên tới; nhưng giờ đổi thành Triệu Đoan Trạch, có rất nhiều chuyện cậu không hiểu rõ phải làm như thế nào nên công việc không khỏi có chút hỗn loạn.
Mặt khác, nhóm chưởng quỹ này còn có mưu đồ của riêng mình, thường xuyên tới không phải chỉ để báo cáo công việc cho Triệu Đoan Trạch, mà là cùng những chưởng quỹ khác âm thầm giao lưu, thăm dò xem hiện giờ đối phương đang có suy tính gì.
Mấy lần bọn họ tới đều có xung đột với Triệu Đoan Trạch, chẳng ai được thoải mái, do đó cũng không có mấy người thực sự nghiêm túc đến bàn giao công việc. Tới tận lúc đi đến trước cửa phòng khách, một đám chưởng quỹ vẫn còn đang vui đùa bàn luận về ca nữ đánh đàn tỳ bà trong bữa tiệc rượu tối qua. Sau khi bước chân vào trong phòng rồi, bọn họ mới phát hiện ra phòng khách hôm nay có chút khác biệt so với lúc trước.
Bên trong có thêm không ít người, rất nhiều hộ vệ dáng người cao lớn, sắc mặt nghiêm túc đứng ở một bên. Mấy vị quản gia của nhà họ Triệu mỗi người bưng một chồng sổ sách thật dày đứng ở bên còn lại, mà chiếc bàn ở vị trí cao nhất trước kia chỉ có Triệu Đoan Trạch thì bây giờ có thêm một người.
Đó là một cô gái với gương mặt tái nhợt, mới mười mấy tuổi, diện mạo thanh lệ trong sáng, trên khuôn mặt trắng như men sứ là một đôi mắt trầm tĩnh dường như có thể nhìn thấu được lòng người. Rõ ràng tuổi không lớn lắm nhưng không mảy may biểu lộ một chút e sợ nào, thậm chí dáng vẻ còn thong dong hơn nhiều so với Triệu Đại thiếu gia bên cạnh. Cô lặng lẽ quét mắt một vòng nhìn nhóm chưởng quỹ bọn họ.
Có lẽ là do bầu không khí có chút kỳ quái, các chưởng quỹ bất giác tự động an tĩnh lại.
"Đại thiếu gia, đây là... ?" Có chưởng quỹ không nhịn được mở miệng hỏi.
Những chưởng quỹ còn lại cũng rất nhanh lấy lại tinh thần, lộ ra vẻ mặt dò xét, dồn dập mở miệng: "Vị này là tiểu thư đúng không? Vì sao không ở sau hậu viện nghỉ ngơi cho tốt lại ra đây ngồi làm gì?"
"Chúng tôi bàn bạc về công việc làm ăn, tiểu thư ở đây e rằng không được tiện cho lắm."
Triệu Đoan Trạch nói: "Từ hôm nay trở đi em gái sẽ cùng tôi xử lý công việc buôn bán trong nhà."
Một câu vừa nói ra đã lập tức gây nên một tràng nghị luận bàn tán.
"Nói như vậy là thế nào, sao tiểu thư có thể biết được những chuyện làm ăn buôn bán này chứ."
"Đúng vậy, huống chi vị tiểu thư này nghe không nghe được, nói cũng không nói được. Đây chẳng phải là muốn làm bừa hay sao."
Triệu Đoan Trạch không nói gì, chỉ im lặng nghe bọn họ bàn tán, cậu cũng không nổi giận giống như lúc bị các chưởng quỹ cậy già lên mặt cố tình gây sự. Mà Thủy Ngân ở bên cạnh lại càng ung dung tự nhiên hơn vì vốn cô không nghe thấy gì. Cô còn đang không ngừng viết cái gì đó, đợi đến khi âm thanh của những chưởng quỹ kia nhỏ lại cô mới bỏ bút xuống.
‘Cạch’ một tiếng, các chưởng quỹ vẫn còn đang nhỏ giọng nói chuyện không tự chủ được hướng sự chú ý về phía Thuỷ Ngân.
Cô giơ tay lên một cái, mấy vị quản gia bên cạnh tiến tới, một người cầm xấp giấy, những người còn lại bưng sổ sách, đồng loạt đi xuống phía dưới phát cho từng người.
Trên giấy viết nội dung giản lược tóm tắt về tình trạng của mỗi cửa hàng do bọn họ quản lý. Không chỉ có năm nay mà thậm chí là các năm về trước, những số liệu bọn họ làm giả trong sổ sách đều được viết ra một cách rõ ràng.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, càng xem càng thấy khiếp sợ. Rốt cuộc đây là thế nào?
Không ít chưởng quỹ xem tờ giấy mỏng kia xong mà tái mặt đi, chột dạ khép tờ giấy lại. Bọn họ làm chưởng quỹ đã lâu, bao nhiêu hàng hóa tiền bạc qua tay, có ai là không động tay động chân một chút đâu. Nhưng đến khi tất cả thao tác bí mật đó bị công khai ra bên ngoài vẫn khiến người khác thật khó xử. Mà điều khiến bọn họ nghĩ mãi không ra chính là làm sao những việc âm thầm đó lại bị bới ra rõ ràng như vậy?
Triệu Đoan Trạch quan sát phản ứng của đám chưởng quỹ này một chút, lựa chọn thời cơ mở miệng, "Những sổ sách này là của các vị đưa tới trước đó, em gái của tôi đã giúp các vị tìm ra vài lỗ hổng."
Nhóm chưởng quỹ lại nhìn về phía cô gái đang ngồi an tĩnh kia một lần nữa, có hơi kinh ngạc lẫn hoài nghi, nhưng không còn coi thường như trước nữa. Thậm chí có mấy vị chưởng quỹ lớn tuổi nhìn cô với ánh mắt lộ ra chút sợ hãi thán phục.
Trong phòng có vài vị chưởng quỹ hai tay trống trơn, không được phát cái gì, khó hiểu hỏi: "Tại sao chúng tôi lại không có?"
Triệu Đoan Trạch nhìn bọn họ một chút, "Mấy vị bị nhà họ Triệu chúng tôi đuổi việc, sau này không cần tới nữa."
Những người kia hết sức ngạc nhiên, thấy vẻ mặt Triệu Đoan Trạch không giống như đang nói đùa, tức giận nói: "Triệu Đại thiếu gia nói vậy là có ý gì?"
Bọn họ bắt đầu thi nhau kể lể mình đã làm việc cống hiến cho nhà họ Triệu bao nhiêu năm, vậy mà bây giờ lại không cho bọn họ làm chưởng quỹ nữa. Chê trách Đại thiếu gia như Triệu Đoan Trạch làm việc không tử tế; chất vấn cậu không biết xử lý công việc làm ăn, tính cách nóng nảy dễ xúc động. Ngay cả những lời như nhà họ Triệu hiện giờ ngày càng đi xuống, Triệu lão gia và Triệu phu nhân ở dưới suối vàng cũng không yên tâm mà an nghỉ cũng nói ra khỏi miệng.
Nghe những lời này, lửa giận trong lòng Triệu Đoan Trạch bùng cháy dữ dội. Cậu rất muốn nhấc chân đạp cái bàn trước mặt một phát, phát cáu một trận cho hả dạ. Nhưng ngồi bên cạnh cậu là em gái vẫn còn đang bị bệnh, cô giống như một khối băng rét lạnh, ghim vào trong tim cậu, khiến cậu có thể vững vàng ngồi nguyên tại chỗ, đồng thời ép cậu phải giữ vững tỉnh táo.
Cho nên Triệu Đoan Trạch chỉ thay đổi tư thế ngồi, lạnh lùng lên tiếng: "Tôi là gia chủ của nhà họ Triệu, tôi có quyền làm như thế. Tôi gọi các vị ở đây một tiếng thúc bá, nhưng không phải vì vậy mà một số người thực sự nghĩ rằng mình là thúc bá của tôi. Bản thân âm thầm làm cái gì thì chính các vị biết rõ ràng."
"Nếu ai không muốn làm chưởng quỹ nữa thì hoàn toàn có thể rời đi, nhà họ Triệu chúng tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản. Với những chưởng quỹ bị đuổi việc, chúng tôi cũng sẽ cho một khoản đền bù nhất định ..."
Triệu Đoan Trạch nói rõ từng câu từng chữ xong, vẫn có người la hét trách móc. Gân xanh trên mu bàn tay của cậu dần nổi lên, lại bị bàn tay của em gái ngồi bên cạnh đè chặt lại. Tay của cô lạnh buốt, không có tí nhiệt độ nào. Nhưng Triệu Đoan Trạch giật mình một cái, đầu óc lại lập tức thanh tỉnh. Thủy Ngân giơ tay lên, nhẹ nhàng chỉ vào vị chưởng quỹ đang làm loạn kia.
Hộ vệ đứng ở một bên tiến tới, không hề khách khí mà kéo người lôi ra ngoài.
Triệu lão gia là một người có cách làm việc ôn hoà, lúc trước thái độ của ông đối với nhóm chưởng quỹ bọn họ cũng có phần khiêm nhường. Tất cả các chưởng quỹ đều chưa từng thấy cách làm việc vạch mặt nhau như thế này bao giờ, nhất là người thực hiện những thứ này lại là một cô gái còn nhỏ tuổi, nhất thời ai cũng có chút mất bình tĩnh.
Triệu Đoan Trạch nắm lại tay em gái thật chặt, đợi xung quanh yên tĩnh rồi mới nói: "Công việc buôn bán của nhà họ Triệu quá lớn, hiện giờ tôi không thể quản lý hết tất cả mọi việc được, cho nên tôi quyết định loại bỏ một phần sản nghiệp không cần thiết."
Đây là quyết định được đưa ra sau khi hai anh em bàn bạc với nhau.
Thủy Ngân từng làm công việc liên quan đến số liệu, rất am hiểu số liệu thống kê và kỹ năng phân tích. Do đó cô rà soát một lượt từ đầu đến cuối toàn bộ sổ sách của các cửa hàng những năm gần đây mà nhà họ Triệu lưu trữ, dùng nghiệp vụ của mình lập thành một kho số liệu đơn giản, tìm ra vấn đề của các cửa hàng, giáng cho bọn họ một cái búa tạ.
Nhưng chỉ có như vậy thì vẫn chưa đủ, sức khoẻ của cô không cho phép cô làm việc quá sức, mà Triệu Đoan Trạch lại chưa thể nhanh chóng quản lý được toàn bộ sản nghiệp to lớn của nhà họ Triệu. Do vậy bọn họ chỉ có thể rút gọn lại tập trung vào những mảng buôn bán quan trọng, loại bỏ những phần phát triển không tốt hay vẫn còn đang phát triển, cần tốn rất nhiều công sức để quản lý. Bây giờ cứ ổn định trước đã rồi nói sau.
"Mặt khác, tôi còn muốn đề bạt hai vị đại chưởng quỹ đến giúp đỡ tôi điều chỉnh lại công việc làm ăn của nhà họ Triệu." Triệu Đoan Trạch dựa theo kết quả đã thương lượng với em gái, từng bước từng bước đi tới. Những ai nên xử lý thì xử lý, nên đề bạt thì đề bạt.
Không thể không nói, Triệu Đoan Trạch quả thực rất thông minh, kế thừa được đầu óc buôn bán của cha mình. Một khi đã bắt đầu nghiêm túc muốn chống đỡ nhà họ Triệu, sự sắc bén và khôn ngoan của cậu cũng chậm rãi biểu lộ ra.
Dưới sự giúp đỡ của Thủy Ngân, sau khi vượt qua được khoảng thời gian ban đầu gian nan nhất kia, cậu càng ngày càng trầm ổn, tự mình chạy đến tất cả các cửa hàng tìm hiểu tình hình, cũng chủ động đi tìm nguồn cung ứng nguyên liệu lớn cho bọn họ lẫn các thương gia để bàn bạc trao đổi việc hợp tác sau này.
Triệu Đoan Trạch phải rời nhà đi ba tháng, trước khi đi điều cậu cảm thấy không yên tâm nhất chính là em gái.
"Anh yên tâm đi đi." Thủy Ngân viết cho cậu một câu như vậy, lại đưa cho cậu một cái túi gấm, nói là nếu lúc nào gặp phải khó khăn thì hãy mở ra xem.
Sau ba tháng, Triệu Đoan Trạch trở về, người gầy đi trông thấy, nhưng lại càng thêm thành thục vững vàng. Gương mặt góc cạnh rõ ràng, những khi không cười toát ra vẻ nghiêm nghị lạnh lẽo. Vậy mà mỗi khi nhìn thấy em gái, tất cả vẻ nghiêm nghị đó đều tiêu tán hết, nhanh chóng biến lại thành ông anh trai ngốc nghếch trước kia.
"Em gái, những loại vải mà em muốn anh đã mang về rồi đây!" Cậu vui mừng phấn chấn hướng về phía em gái vừa vẫy vừa gọi, hết sức tự hào.
Trong mấy tháng vừa rồi, thời điểm Triệu Đoan Trạch bàn chuyện làm ăn với những thương gia đó thường xuyên cảm thấy cực kỳ khó khăn. So với hai mươi năm sống thuận buồm xuôi gió của cậu lúc trước, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi này, cậu đã thấy rõ muôn màu của cuộc sống mà trước đó chưa thấy hết. Những lúc cảm giác không thể kiên trì nổi nữa, cậu lại mở túi gấm mà em gái đưa cho trước lúc lên đường ra xem.
Trong đó viết tên các loại tơ lụa mà cô muốn có, mà nguyên liệu chế tạo chỉ có bên kia mới cung ứng được nguồn nguyên liệu chính tông. Chỉ có thế thôi nhưng thứ đó lại có thể mang đến sự khích lệ vô cùng to lớn cho Triệu Đoan Trạch. Nếu em gái đã muốn thì bất luận thế nào cậu cũng phải đàm phán cho bằng được. Như vậy về sau em gái mới có được loại tơ lụa yêu thích để làm quần áo.
Do đó cậu đã thành công.
Trên đường đi, mỗi khi tâm tình của Triệu Đoan Trạch không tốt hay gặp phải khó khăn gì đều nhấc bút lên viết chữ. Viết về những sự việc, sự vật mà mình nhìn thấy, bao gồm cả suy nghĩ của bản thân, tất cả đều viết hết ra. Tích đi tích lại được một chồng thật dày, cậu đợi đến khi nào trở về sẽ đưa cho em gái xem.
Thủy Ngân ngồi một bên đọc những cái đó, cậu lại ở bên cạnh viết chữ, hỏi cô mấy tháng này ở trong nhà như thế nào, sức khoẻ ra sao.
Thủy Ngân cũng không muốn giấu giếm cậu liền viết: "Dì và dượng có qua đây mấy lần."
Nếu là Triệu Đoan Trạch của lúc trước, có thể cậu sẽ nghĩ đơn giản là dì đến để giúp đỡ mình, nhưng là Triệu Đoan Trạch của hiện tại thì hiển nhiên không có ngây thơ ngu ngốc như vậy. Nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất, cậu viết: "Em gái vất vả rồi, để cho anh xử lý là được, em cứ nghỉ ngơi đi."
Thủy Ngân quan sát cậu một hồi, nhận thấy xác thực đã có tiến bộ rất lớn, không còn xúc động dễ tức giận như trước nữa, đã học được cách tỉnh táo suy nghĩ cẩn thận rồi.
Năm đầu tiên Triệu Đoan Trạch vừa tiếp nhận nhà họ Triệu đã có vô số vấn đề phát sinh. Họ hàng thân thích trong gia tộc chạy đến muốn tranh thủ kiếm một chén canh, lấy cái lý do hoa mỹ đẹp đẽ rằng muốn hỗ trợ cho cậu; các chưởng quỹ thì từng người cậy già lên mặt không an phận, còn có rất nhiều người thừa cơ đoạt mất mối làm ăn ... Tuy vậy, tất cả những điều đó đều được Triệu Đoan Trạch chống đỡ hết.
Hơn một năm sau, công việc làm ăn của nhà họ Triệu đi vào quỹ đạo, không còn ai dám tuỳ tiện có ý đồ xấu với nhà họ Triệu nữa. Bọn họ đều biết, nhà họ Triệu có một vị gia chủ trẻ tuổi lại có thủ đoạn rồi.
Trước đấy dì ruột bên nhà họ Nguỵ muốn nhân cơ hội lấy một phần làm ăn của nhà họ Triệu, còn mấy lần nhân lúc Triệu Đoan Trạch đi ra ngoài mà vào nhà họ Triệu tìm gặp Thủy Ngân. Bởi vậy gây ra không ít xung đột với Triệu Đoan Trạch. Triệu Đoan Trạch nhìn qua có vẻ rộng lượng vậy thôi nhưng kì thực là có chút thù dai. Từ sau khi dì Ngụy lộ ra những suy nghĩ nhỏ mọn kia, cậu không thèm để ý đến gia đình bà ta nữa.
Bây giờ mắt thấy cháu ngoại sắp xếp quản lý nhà họ Triệu ngay ngắn rõ ràng, dì Ngụy thực sự hối hận, biết vậy đã chẳng làm, lại tìm tới cửa muốn nối lại quan hệ.
Bà ta đặc biệt nhằm vào lúc trung thu đoàn viên mà tới, nhà họ Triệu hiện tại chỉ còn lại hai anh em, dì Ngụy là trưởng bối ưỡn ngực đi tới cửa nói muốn đến thăm bọn họ, tiện thể thắp hương cho chị gái. Nể mặt mẹ ruột đã mất, Triệu Đoan Trạch vẫn cho gia đình bà ta vào cửa.
Dì Nguỵ vẫn biết từ trước đến nay cháu trai là người rất dễ nói chuyện, cho rằng chỉ cần khóc lóc vài câu, nhắc tới chị gái đã chết thì đối phương sẽ nhanh chóng mềm lòng. Nào ngờ bà ta ỉ ôi hơn nửa ngày, cháu trai vẫn không có bất cứ phản ứng gì, khác hoàn toàn so với trước kia.
"Nếu dì đã nói xong rồi thì thắp cho mẹ một nén nhang rồi quay về đi." Triệu Đoan Trạch lạnh nhạt nói.
Vẻ mặt lạnh nhạt đó trông lại giống với Thuỷ Ngân đến năm sáu phần.
Nhóm chưởng quỹ lớn nhỏ của nhà họ Triệu đều biết tới Đại thiếu gia Triệu Đoan Trạch nhưng không phải ai cũng biết vị tiểu thư kia của nhà họ Triệu, Triệu Đinh Chỉ.
Bọn họ chỉ biết vị tiểu thư này vào lúc mấy tuổi từng bị bọn buôn người bắt cóc, về sau lại được người ta cứu như một kỳ tích. Từ đó đến nay, cô vừa điếc vừa câm lại bệnh tật liên tục, chỉ có thể ở trong đại trạch nhà họ Triệu tu dưỡng. Triệu lão gia, Triệu phu nhân và Triệu Đại thiếu gia đều cực kỳ yêu thương cô.
Vài chưởng quỹ lúc trước có quan hệ tốt với Triệu lão gia thì biết nhiều hơn một chút. Ví dụ như vị Triệu tiểu thư này vô cùng thông minh và khả năng viết chữ bằng bút lông rất khá.
Chỉ có điều không ai nghĩ tới cô gái ốm yếu trẻ tuổi đó lại có năng lực đến vậy.
Ngày hôm nay theo thường lệ thì các chưởng quỹ sẽ tới đây để báo cáo tình hình của các cửa hàng. Lúc trước khi Triệu lão gia còn tại thế, kỳ thật cũng không cần bọn họ phải thường xuyên tới; nhưng giờ đổi thành Triệu Đoan Trạch, có rất nhiều chuyện cậu không hiểu rõ phải làm như thế nào nên công việc không khỏi có chút hỗn loạn.
Mặt khác, nhóm chưởng quỹ này còn có mưu đồ của riêng mình, thường xuyên tới không phải chỉ để báo cáo công việc cho Triệu Đoan Trạch, mà là cùng những chưởng quỹ khác âm thầm giao lưu, thăm dò xem hiện giờ đối phương đang có suy tính gì.
Mấy lần bọn họ tới đều có xung đột với Triệu Đoan Trạch, chẳng ai được thoải mái, do đó cũng không có mấy người thực sự nghiêm túc đến bàn giao công việc. Tới tận lúc đi đến trước cửa phòng khách, một đám chưởng quỹ vẫn còn đang vui đùa bàn luận về ca nữ đánh đàn tỳ bà trong bữa tiệc rượu tối qua. Sau khi bước chân vào trong phòng rồi, bọn họ mới phát hiện ra phòng khách hôm nay có chút khác biệt so với lúc trước.
Bên trong có thêm không ít người, rất nhiều hộ vệ dáng người cao lớn, sắc mặt nghiêm túc đứng ở một bên. Mấy vị quản gia của nhà họ Triệu mỗi người bưng một chồng sổ sách thật dày đứng ở bên còn lại, mà chiếc bàn ở vị trí cao nhất trước kia chỉ có Triệu Đoan Trạch thì bây giờ có thêm một người.
Đó là một cô gái với gương mặt tái nhợt, mới mười mấy tuổi, diện mạo thanh lệ trong sáng, trên khuôn mặt trắng như men sứ là một đôi mắt trầm tĩnh dường như có thể nhìn thấu được lòng người. Rõ ràng tuổi không lớn lắm nhưng không mảy may biểu lộ một chút e sợ nào, thậm chí dáng vẻ còn thong dong hơn nhiều so với Triệu Đại thiếu gia bên cạnh. Cô lặng lẽ quét mắt một vòng nhìn nhóm chưởng quỹ bọn họ.
Có lẽ là do bầu không khí có chút kỳ quái, các chưởng quỹ bất giác tự động an tĩnh lại.
"Đại thiếu gia, đây là... ?" Có chưởng quỹ không nhịn được mở miệng hỏi.
Những chưởng quỹ còn lại cũng rất nhanh lấy lại tinh thần, lộ ra vẻ mặt dò xét, dồn dập mở miệng: "Vị này là tiểu thư đúng không? Vì sao không ở sau hậu viện nghỉ ngơi cho tốt lại ra đây ngồi làm gì?"
"Chúng tôi bàn bạc về công việc làm ăn, tiểu thư ở đây e rằng không được tiện cho lắm."
Triệu Đoan Trạch nói: "Từ hôm nay trở đi em gái sẽ cùng tôi xử lý công việc buôn bán trong nhà."
Một câu vừa nói ra đã lập tức gây nên một tràng nghị luận bàn tán.
"Nói như vậy là thế nào, sao tiểu thư có thể biết được những chuyện làm ăn buôn bán này chứ."
"Đúng vậy, huống chi vị tiểu thư này nghe không nghe được, nói cũng không nói được. Đây chẳng phải là muốn làm bừa hay sao."
Triệu Đoan Trạch không nói gì, chỉ im lặng nghe bọn họ bàn tán, cậu cũng không nổi giận giống như lúc bị các chưởng quỹ cậy già lên mặt cố tình gây sự. Mà Thủy Ngân ở bên cạnh lại càng ung dung tự nhiên hơn vì vốn cô không nghe thấy gì. Cô còn đang không ngừng viết cái gì đó, đợi đến khi âm thanh của những chưởng quỹ kia nhỏ lại cô mới bỏ bút xuống.
‘Cạch’ một tiếng, các chưởng quỹ vẫn còn đang nhỏ giọng nói chuyện không tự chủ được hướng sự chú ý về phía Thuỷ Ngân.
Cô giơ tay lên một cái, mấy vị quản gia bên cạnh tiến tới, một người cầm xấp giấy, những người còn lại bưng sổ sách, đồng loạt đi xuống phía dưới phát cho từng người.
Trên giấy viết nội dung giản lược tóm tắt về tình trạng của mỗi cửa hàng do bọn họ quản lý. Không chỉ có năm nay mà thậm chí là các năm về trước, những số liệu bọn họ làm giả trong sổ sách đều được viết ra một cách rõ ràng.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, càng xem càng thấy khiếp sợ. Rốt cuộc đây là thế nào?
Không ít chưởng quỹ xem tờ giấy mỏng kia xong mà tái mặt đi, chột dạ khép tờ giấy lại. Bọn họ làm chưởng quỹ đã lâu, bao nhiêu hàng hóa tiền bạc qua tay, có ai là không động tay động chân một chút đâu. Nhưng đến khi tất cả thao tác bí mật đó bị công khai ra bên ngoài vẫn khiến người khác thật khó xử. Mà điều khiến bọn họ nghĩ mãi không ra chính là làm sao những việc âm thầm đó lại bị bới ra rõ ràng như vậy?
Triệu Đoan Trạch quan sát phản ứng của đám chưởng quỹ này một chút, lựa chọn thời cơ mở miệng, "Những sổ sách này là của các vị đưa tới trước đó, em gái của tôi đã giúp các vị tìm ra vài lỗ hổng."
Nhóm chưởng quỹ lại nhìn về phía cô gái đang ngồi an tĩnh kia một lần nữa, có hơi kinh ngạc lẫn hoài nghi, nhưng không còn coi thường như trước nữa. Thậm chí có mấy vị chưởng quỹ lớn tuổi nhìn cô với ánh mắt lộ ra chút sợ hãi thán phục.
Trong phòng có vài vị chưởng quỹ hai tay trống trơn, không được phát cái gì, khó hiểu hỏi: "Tại sao chúng tôi lại không có?"
Triệu Đoan Trạch nhìn bọn họ một chút, "Mấy vị bị nhà họ Triệu chúng tôi đuổi việc, sau này không cần tới nữa."
Những người kia hết sức ngạc nhiên, thấy vẻ mặt Triệu Đoan Trạch không giống như đang nói đùa, tức giận nói: "Triệu Đại thiếu gia nói vậy là có ý gì?"
Bọn họ bắt đầu thi nhau kể lể mình đã làm việc cống hiến cho nhà họ Triệu bao nhiêu năm, vậy mà bây giờ lại không cho bọn họ làm chưởng quỹ nữa. Chê trách Đại thiếu gia như Triệu Đoan Trạch làm việc không tử tế; chất vấn cậu không biết xử lý công việc làm ăn, tính cách nóng nảy dễ xúc động. Ngay cả những lời như nhà họ Triệu hiện giờ ngày càng đi xuống, Triệu lão gia và Triệu phu nhân ở dưới suối vàng cũng không yên tâm mà an nghỉ cũng nói ra khỏi miệng.
Nghe những lời này, lửa giận trong lòng Triệu Đoan Trạch bùng cháy dữ dội. Cậu rất muốn nhấc chân đạp cái bàn trước mặt một phát, phát cáu một trận cho hả dạ. Nhưng ngồi bên cạnh cậu là em gái vẫn còn đang bị bệnh, cô giống như một khối băng rét lạnh, ghim vào trong tim cậu, khiến cậu có thể vững vàng ngồi nguyên tại chỗ, đồng thời ép cậu phải giữ vững tỉnh táo.
Cho nên Triệu Đoan Trạch chỉ thay đổi tư thế ngồi, lạnh lùng lên tiếng: "Tôi là gia chủ của nhà họ Triệu, tôi có quyền làm như thế. Tôi gọi các vị ở đây một tiếng thúc bá, nhưng không phải vì vậy mà một số người thực sự nghĩ rằng mình là thúc bá của tôi. Bản thân âm thầm làm cái gì thì chính các vị biết rõ ràng."
"Nếu ai không muốn làm chưởng quỹ nữa thì hoàn toàn có thể rời đi, nhà họ Triệu chúng tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản. Với những chưởng quỹ bị đuổi việc, chúng tôi cũng sẽ cho một khoản đền bù nhất định ..."
Triệu Đoan Trạch nói rõ từng câu từng chữ xong, vẫn có người la hét trách móc. Gân xanh trên mu bàn tay của cậu dần nổi lên, lại bị bàn tay của em gái ngồi bên cạnh đè chặt lại. Tay của cô lạnh buốt, không có tí nhiệt độ nào. Nhưng Triệu Đoan Trạch giật mình một cái, đầu óc lại lập tức thanh tỉnh. Thủy Ngân giơ tay lên, nhẹ nhàng chỉ vào vị chưởng quỹ đang làm loạn kia.
Hộ vệ đứng ở một bên tiến tới, không hề khách khí mà kéo người lôi ra ngoài.
Triệu lão gia là một người có cách làm việc ôn hoà, lúc trước thái độ của ông đối với nhóm chưởng quỹ bọn họ cũng có phần khiêm nhường. Tất cả các chưởng quỹ đều chưa từng thấy cách làm việc vạch mặt nhau như thế này bao giờ, nhất là người thực hiện những thứ này lại là một cô gái còn nhỏ tuổi, nhất thời ai cũng có chút mất bình tĩnh.
Triệu Đoan Trạch nắm lại tay em gái thật chặt, đợi xung quanh yên tĩnh rồi mới nói: "Công việc buôn bán của nhà họ Triệu quá lớn, hiện giờ tôi không thể quản lý hết tất cả mọi việc được, cho nên tôi quyết định loại bỏ một phần sản nghiệp không cần thiết."
Đây là quyết định được đưa ra sau khi hai anh em bàn bạc với nhau.
Thủy Ngân từng làm công việc liên quan đến số liệu, rất am hiểu số liệu thống kê và kỹ năng phân tích. Do đó cô rà soát một lượt từ đầu đến cuối toàn bộ sổ sách của các cửa hàng những năm gần đây mà nhà họ Triệu lưu trữ, dùng nghiệp vụ của mình lập thành một kho số liệu đơn giản, tìm ra vấn đề của các cửa hàng, giáng cho bọn họ một cái búa tạ.
Nhưng chỉ có như vậy thì vẫn chưa đủ, sức khoẻ của cô không cho phép cô làm việc quá sức, mà Triệu Đoan Trạch lại chưa thể nhanh chóng quản lý được toàn bộ sản nghiệp to lớn của nhà họ Triệu. Do vậy bọn họ chỉ có thể rút gọn lại tập trung vào những mảng buôn bán quan trọng, loại bỏ những phần phát triển không tốt hay vẫn còn đang phát triển, cần tốn rất nhiều công sức để quản lý. Bây giờ cứ ổn định trước đã rồi nói sau.
"Mặt khác, tôi còn muốn đề bạt hai vị đại chưởng quỹ đến giúp đỡ tôi điều chỉnh lại công việc làm ăn của nhà họ Triệu." Triệu Đoan Trạch dựa theo kết quả đã thương lượng với em gái, từng bước từng bước đi tới. Những ai nên xử lý thì xử lý, nên đề bạt thì đề bạt.
Không thể không nói, Triệu Đoan Trạch quả thực rất thông minh, kế thừa được đầu óc buôn bán của cha mình. Một khi đã bắt đầu nghiêm túc muốn chống đỡ nhà họ Triệu, sự sắc bén và khôn ngoan của cậu cũng chậm rãi biểu lộ ra.
Dưới sự giúp đỡ của Thủy Ngân, sau khi vượt qua được khoảng thời gian ban đầu gian nan nhất kia, cậu càng ngày càng trầm ổn, tự mình chạy đến tất cả các cửa hàng tìm hiểu tình hình, cũng chủ động đi tìm nguồn cung ứng nguyên liệu lớn cho bọn họ lẫn các thương gia để bàn bạc trao đổi việc hợp tác sau này.
Triệu Đoan Trạch phải rời nhà đi ba tháng, trước khi đi điều cậu cảm thấy không yên tâm nhất chính là em gái.
"Anh yên tâm đi đi." Thủy Ngân viết cho cậu một câu như vậy, lại đưa cho cậu một cái túi gấm, nói là nếu lúc nào gặp phải khó khăn thì hãy mở ra xem.
Sau ba tháng, Triệu Đoan Trạch trở về, người gầy đi trông thấy, nhưng lại càng thêm thành thục vững vàng. Gương mặt góc cạnh rõ ràng, những khi không cười toát ra vẻ nghiêm nghị lạnh lẽo. Vậy mà mỗi khi nhìn thấy em gái, tất cả vẻ nghiêm nghị đó đều tiêu tán hết, nhanh chóng biến lại thành ông anh trai ngốc nghếch trước kia.
"Em gái, những loại vải mà em muốn anh đã mang về rồi đây!" Cậu vui mừng phấn chấn hướng về phía em gái vừa vẫy vừa gọi, hết sức tự hào.
Trong mấy tháng vừa rồi, thời điểm Triệu Đoan Trạch bàn chuyện làm ăn với những thương gia đó thường xuyên cảm thấy cực kỳ khó khăn. So với hai mươi năm sống thuận buồm xuôi gió của cậu lúc trước, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi này, cậu đã thấy rõ muôn màu của cuộc sống mà trước đó chưa thấy hết. Những lúc cảm giác không thể kiên trì nổi nữa, cậu lại mở túi gấm mà em gái đưa cho trước lúc lên đường ra xem.
Trong đó viết tên các loại tơ lụa mà cô muốn có, mà nguyên liệu chế tạo chỉ có bên kia mới cung ứng được nguồn nguyên liệu chính tông. Chỉ có thế thôi nhưng thứ đó lại có thể mang đến sự khích lệ vô cùng to lớn cho Triệu Đoan Trạch. Nếu em gái đã muốn thì bất luận thế nào cậu cũng phải đàm phán cho bằng được. Như vậy về sau em gái mới có được loại tơ lụa yêu thích để làm quần áo.
Do đó cậu đã thành công.
Trên đường đi, mỗi khi tâm tình của Triệu Đoan Trạch không tốt hay gặp phải khó khăn gì đều nhấc bút lên viết chữ. Viết về những sự việc, sự vật mà mình nhìn thấy, bao gồm cả suy nghĩ của bản thân, tất cả đều viết hết ra. Tích đi tích lại được một chồng thật dày, cậu đợi đến khi nào trở về sẽ đưa cho em gái xem.
Thủy Ngân ngồi một bên đọc những cái đó, cậu lại ở bên cạnh viết chữ, hỏi cô mấy tháng này ở trong nhà như thế nào, sức khoẻ ra sao.
Thủy Ngân cũng không muốn giấu giếm cậu liền viết: "Dì và dượng có qua đây mấy lần."
Nếu là Triệu Đoan Trạch của lúc trước, có thể cậu sẽ nghĩ đơn giản là dì đến để giúp đỡ mình, nhưng là Triệu Đoan Trạch của hiện tại thì hiển nhiên không có ngây thơ ngu ngốc như vậy. Nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất, cậu viết: "Em gái vất vả rồi, để cho anh xử lý là được, em cứ nghỉ ngơi đi."
Thủy Ngân quan sát cậu một hồi, nhận thấy xác thực đã có tiến bộ rất lớn, không còn xúc động dễ tức giận như trước nữa, đã học được cách tỉnh táo suy nghĩ cẩn thận rồi.
Năm đầu tiên Triệu Đoan Trạch vừa tiếp nhận nhà họ Triệu đã có vô số vấn đề phát sinh. Họ hàng thân thích trong gia tộc chạy đến muốn tranh thủ kiếm một chén canh, lấy cái lý do hoa mỹ đẹp đẽ rằng muốn hỗ trợ cho cậu; các chưởng quỹ thì từng người cậy già lên mặt không an phận, còn có rất nhiều người thừa cơ đoạt mất mối làm ăn ... Tuy vậy, tất cả những điều đó đều được Triệu Đoan Trạch chống đỡ hết.
Hơn một năm sau, công việc làm ăn của nhà họ Triệu đi vào quỹ đạo, không còn ai dám tuỳ tiện có ý đồ xấu với nhà họ Triệu nữa. Bọn họ đều biết, nhà họ Triệu có một vị gia chủ trẻ tuổi lại có thủ đoạn rồi.
Trước đấy dì ruột bên nhà họ Nguỵ muốn nhân cơ hội lấy một phần làm ăn của nhà họ Triệu, còn mấy lần nhân lúc Triệu Đoan Trạch đi ra ngoài mà vào nhà họ Triệu tìm gặp Thủy Ngân. Bởi vậy gây ra không ít xung đột với Triệu Đoan Trạch. Triệu Đoan Trạch nhìn qua có vẻ rộng lượng vậy thôi nhưng kì thực là có chút thù dai. Từ sau khi dì Ngụy lộ ra những suy nghĩ nhỏ mọn kia, cậu không thèm để ý đến gia đình bà ta nữa.
Bây giờ mắt thấy cháu ngoại sắp xếp quản lý nhà họ Triệu ngay ngắn rõ ràng, dì Ngụy thực sự hối hận, biết vậy đã chẳng làm, lại tìm tới cửa muốn nối lại quan hệ.
Bà ta đặc biệt nhằm vào lúc trung thu đoàn viên mà tới, nhà họ Triệu hiện tại chỉ còn lại hai anh em, dì Ngụy là trưởng bối ưỡn ngực đi tới cửa nói muốn đến thăm bọn họ, tiện thể thắp hương cho chị gái. Nể mặt mẹ ruột đã mất, Triệu Đoan Trạch vẫn cho gia đình bà ta vào cửa.
Dì Nguỵ vẫn biết từ trước đến nay cháu trai là người rất dễ nói chuyện, cho rằng chỉ cần khóc lóc vài câu, nhắc tới chị gái đã chết thì đối phương sẽ nhanh chóng mềm lòng. Nào ngờ bà ta ỉ ôi hơn nửa ngày, cháu trai vẫn không có bất cứ phản ứng gì, khác hoàn toàn so với trước kia.
"Nếu dì đã nói xong rồi thì thắp cho mẹ một nén nhang rồi quay về đi." Triệu Đoan Trạch lạnh nhạt nói.
Vẻ mặt lạnh nhạt đó trông lại giống với Thuỷ Ngân đến năm sáu phần.
/183
|