*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: tiểu an nhi
Thủy Ngân đã sớm phát hiện ra, thế giới này không phải là thế giới hiện thực. Nó chỉ mô phỏng lại cuộc sống của thế giới nguyên bản, có rất nhiều thứ không giống hoàn toàn.
Mà mốc thời gian ở đây cũng không khác quá xa so với thế giới của Thẩm Thu Uyển, khoảng chừng cách vài chục năm. Còn xét về mặt địa lý thì nơi ở của Thẩm Thu Uyển gần về phía nam, trong khi Mộc Hương lại ở gần biển.
Lúc này, tàu hoả bắt đầu được đưa vào sử dụng chưa lâu, vé tàu quý giá vô cùng. Ở thời đại công nghệ thông tin còn chưa phát triển, bất kể phương thức giao thông nào cũng đều mệt mỏi và đắt đỏ. Vị trí của Thủy Ngân bên cạnh cửa sổ, túi hành lý để ở bên trong, Hạ Tiểu Yến an vị ngồi trên đùi cô.
Hai người cùng nhau quay đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Đêm khuya tĩnh mịch, người trên tàu cũng nói chuyện rất ít, chỉ yên lặng tìm tới chỗ của mình ngồi xuống, thỉnh thoảng mới có người thấp giọng nói hai ba câu. Cảnh vật bên ngoài đen thui chẳng nhìn thấy đèn, chỉ có bóng núi nhấp nhô thay đổi trong màn đêm. Tiếng còi hơi và tiếng bánh xe lăn đều ma sát với đường ray nghe vô cùng rõ, lặp đi lặp lại một cách có quy luật.
Hạ Tiểu Yến ở trên đùi cô ngủ thiếp đi, đúng là đứa nhỏ ở tuổi này cứ đến giờ là dễ dàng đi vào giấc ngủ. Thủy Ngân lại không muốn ngủ, đèn trên tàu chỉ bật một lúc, đi được một đoạn liền tắt. Lúc này chỉ có một chút ánh sáng lờ mờ, cô nhìn thế giới tối đen bên ngoài, cùng khuôn mặt của Mộc Hương phản chiếu trên cửa sổ thuỷ tinh.
Tàu hoả là đồ vật thật, rừng núi bên ngoài và con người cũng đều là thật, những hành khách có trên tàu và Hạ Tiểu Yến đang nằm trong ngực cô cũng thế. Đối với thế giới này, có lẽ chỉ có mình cô là không phải thật mà thôi.
Màn đêm an tĩnh như vậy khiến cho cô cảm thấy trong lòng trống trải, tựa như người không có nhà để về.
【 Nếu như Ký chủ có thể nghe theo sự khuyên bảo của Hệ thống, ở lại dàn xếp mọi chuyện, có gia đình rồi thì sẽ không cảm thấy cô đơn nữa. Có được một gia đình viên mãn bao gồm chồng và con cái thì cuộc đời mới được gọi là hoàn chỉnh 】
Có lẽ là do bóng đêm tĩnh mịch, Thủy Ngân thả lỏng tâm tình, nên mới có thể dùng giọng điệu bình thường để nói chuyện với Hệ thống ngu ngốc này.
[ Vốn dĩ con người đã một mình mà đi đến cuộc đời này cho nên sẽ luôn luôn có cảm giác cô đơn. Bất luận có kết hôn hay không người ta đều không thể giải quyết loại cô độc trên tinh thần đó được. Giả sử nếu có chồng con nhưng lại là một ông chồng tệ bạc và đứa con hư đốn thì sẽ vẫn cảm thấy cô đơn mà thôi, không những thế còn thấy phiền chán hơn ấy chứ. Ta mà đã muốn sống vui vẻ sôi nổi thì sẽ có vô số cách thức khác, có điên mới chọn cái cách tự ngược mình nhất đó ]
【 Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, tại sao không thể để cho bản thân mềm yếu một chút, dựa vào đàn ông vốn là thiên tính của phụ nữ rồi mà 】
[ Đã là con người thì ai cũng sẽ có lúc yếu đuối, không chỉ có mỗi phụ nữ là như vậy ]
[ Nói chuyện với mày kiểu này còn khiến ta cảm thấy cô đơn hơn ấy, bởi vì mày vĩnh viễn cũng không thể hiểu được ta, mà những người giống như mày lại có rất, rất nhiều ]
[ Ta sinh ra là một người bình thường, luôn muốn theo đuổi sự tự do. Mày là một cái Hệ thống bị khống chế, từ khi sinh ra đã không được nếm trải mùi vị của tự do rồi, làm sao mày có thể hiểu được những điều này cơ chứ ]
【... 】
Thủy Ngân một đêm không ngủ, tàu hoả dừng lại ở một vài sân ga, cô nhìn từng lượt khách lên, từng lượt khách xuống. Phía chân trời chậm rãi hưng hửng sáng, đồng ruộng ven đường dần hiện lên một màu tươi non xanh biếc.
Hạ Tiểu Yến cũng tỉnh ngủ, cô bé đứng dậy duỗi tay vươn vai, lại vô cùng khéo léo chủ động bóp tay bóp chân cho Thuỷ Ngân. Thủy Ngân cũng mặc kệ để cho cô bé đấm bóp.
Đột nhiên toa tàu tối đen, Hạ Tiểu Yến lập tức ôm chặt cánh tay Thủy Ngân, hoảng sợ đưa mắt nhìn xung quanh.
Thủy Ngân: "Tàu đang đi qua đường hầm, là con đường được đào bên trong núi để tàu có thể đi từ bên này qua bên kia."
Hạ Tiểu Yến phát ra một tiếng hít sâu kinh ngạc.
Tuổi của cô bé còn quá nhỏ, những thứ đã gặp qua chỉ là một phần rất nhỏ của thế giới, cũng không biết được ngoài kia đang không ngừng phát triển lên từng ngày. Có không ít thành thị đã thay đổi rất nhiều so với địa phương nhỏ của bọn họ rồi.
Lúc Hạ Tiểu Yến bước lên tàu hoả đã cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, đến khi tới Thượng Hải lại lập tức bị nơi này làm cho ngỡ ngàng hơn nữa.
Cô bé nhìn thấy xe hơi đậu ven đường thì tránh như rắn rết, chân trước chân sau đi thật sát bên người Thuỷ Ngân, tay chân cứ díu lại vào nhau, đi cũng không xong. Thủy Ngân dừng lại hỏi, "Con đang sợ cái gì?"
Hạ Tiểu Yến không dám nói lời nào, cô bé tưởng mẹ đang quở trách mình.
Thủy Ngân: "Con đang sợ thứ gì?"
Hạ Tiểu Yến cảm nhận được mẹ không có tức giận, lúc này mới chỉ chỉ tay, nhỏ giọng nói: "Đại yêu quái đằng kia có ăn thịt người không mẹ?"
Cô bé chỉ vào cái ô tô con đang chạy trên đường.
Thủy Ngân: "..."
Cô không nghĩ sẽ có thời
Edit: tiểu an nhi
Thủy Ngân đã sớm phát hiện ra, thế giới này không phải là thế giới hiện thực. Nó chỉ mô phỏng lại cuộc sống của thế giới nguyên bản, có rất nhiều thứ không giống hoàn toàn.
Mà mốc thời gian ở đây cũng không khác quá xa so với thế giới của Thẩm Thu Uyển, khoảng chừng cách vài chục năm. Còn xét về mặt địa lý thì nơi ở của Thẩm Thu Uyển gần về phía nam, trong khi Mộc Hương lại ở gần biển.
Lúc này, tàu hoả bắt đầu được đưa vào sử dụng chưa lâu, vé tàu quý giá vô cùng. Ở thời đại công nghệ thông tin còn chưa phát triển, bất kể phương thức giao thông nào cũng đều mệt mỏi và đắt đỏ. Vị trí của Thủy Ngân bên cạnh cửa sổ, túi hành lý để ở bên trong, Hạ Tiểu Yến an vị ngồi trên đùi cô.
Hai người cùng nhau quay đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Đêm khuya tĩnh mịch, người trên tàu cũng nói chuyện rất ít, chỉ yên lặng tìm tới chỗ của mình ngồi xuống, thỉnh thoảng mới có người thấp giọng nói hai ba câu. Cảnh vật bên ngoài đen thui chẳng nhìn thấy đèn, chỉ có bóng núi nhấp nhô thay đổi trong màn đêm. Tiếng còi hơi và tiếng bánh xe lăn đều ma sát với đường ray nghe vô cùng rõ, lặp đi lặp lại một cách có quy luật.
Hạ Tiểu Yến ở trên đùi cô ngủ thiếp đi, đúng là đứa nhỏ ở tuổi này cứ đến giờ là dễ dàng đi vào giấc ngủ. Thủy Ngân lại không muốn ngủ, đèn trên tàu chỉ bật một lúc, đi được một đoạn liền tắt. Lúc này chỉ có một chút ánh sáng lờ mờ, cô nhìn thế giới tối đen bên ngoài, cùng khuôn mặt của Mộc Hương phản chiếu trên cửa sổ thuỷ tinh.
Tàu hoả là đồ vật thật, rừng núi bên ngoài và con người cũng đều là thật, những hành khách có trên tàu và Hạ Tiểu Yến đang nằm trong ngực cô cũng thế. Đối với thế giới này, có lẽ chỉ có mình cô là không phải thật mà thôi.
Màn đêm an tĩnh như vậy khiến cho cô cảm thấy trong lòng trống trải, tựa như người không có nhà để về.
【 Nếu như Ký chủ có thể nghe theo sự khuyên bảo của Hệ thống, ở lại dàn xếp mọi chuyện, có gia đình rồi thì sẽ không cảm thấy cô đơn nữa. Có được một gia đình viên mãn bao gồm chồng và con cái thì cuộc đời mới được gọi là hoàn chỉnh 】
Có lẽ là do bóng đêm tĩnh mịch, Thủy Ngân thả lỏng tâm tình, nên mới có thể dùng giọng điệu bình thường để nói chuyện với Hệ thống ngu ngốc này.
[ Vốn dĩ con người đã một mình mà đi đến cuộc đời này cho nên sẽ luôn luôn có cảm giác cô đơn. Bất luận có kết hôn hay không người ta đều không thể giải quyết loại cô độc trên tinh thần đó được. Giả sử nếu có chồng con nhưng lại là một ông chồng tệ bạc và đứa con hư đốn thì sẽ vẫn cảm thấy cô đơn mà thôi, không những thế còn thấy phiền chán hơn ấy chứ. Ta mà đã muốn sống vui vẻ sôi nổi thì sẽ có vô số cách thức khác, có điên mới chọn cái cách tự ngược mình nhất đó ]
【 Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, tại sao không thể để cho bản thân mềm yếu một chút, dựa vào đàn ông vốn là thiên tính của phụ nữ rồi mà 】
[ Đã là con người thì ai cũng sẽ có lúc yếu đuối, không chỉ có mỗi phụ nữ là như vậy ]
[ Nói chuyện với mày kiểu này còn khiến ta cảm thấy cô đơn hơn ấy, bởi vì mày vĩnh viễn cũng không thể hiểu được ta, mà những người giống như mày lại có rất, rất nhiều ]
[ Ta sinh ra là một người bình thường, luôn muốn theo đuổi sự tự do. Mày là một cái Hệ thống bị khống chế, từ khi sinh ra đã không được nếm trải mùi vị của tự do rồi, làm sao mày có thể hiểu được những điều này cơ chứ ]
【... 】
Thủy Ngân một đêm không ngủ, tàu hoả dừng lại ở một vài sân ga, cô nhìn từng lượt khách lên, từng lượt khách xuống. Phía chân trời chậm rãi hưng hửng sáng, đồng ruộng ven đường dần hiện lên một màu tươi non xanh biếc.
Hạ Tiểu Yến cũng tỉnh ngủ, cô bé đứng dậy duỗi tay vươn vai, lại vô cùng khéo léo chủ động bóp tay bóp chân cho Thuỷ Ngân. Thủy Ngân cũng mặc kệ để cho cô bé đấm bóp.
Đột nhiên toa tàu tối đen, Hạ Tiểu Yến lập tức ôm chặt cánh tay Thủy Ngân, hoảng sợ đưa mắt nhìn xung quanh.
Thủy Ngân: "Tàu đang đi qua đường hầm, là con đường được đào bên trong núi để tàu có thể đi từ bên này qua bên kia."
Hạ Tiểu Yến phát ra một tiếng hít sâu kinh ngạc.
Tuổi của cô bé còn quá nhỏ, những thứ đã gặp qua chỉ là một phần rất nhỏ của thế giới, cũng không biết được ngoài kia đang không ngừng phát triển lên từng ngày. Có không ít thành thị đã thay đổi rất nhiều so với địa phương nhỏ của bọn họ rồi.
Lúc Hạ Tiểu Yến bước lên tàu hoả đã cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, đến khi tới Thượng Hải lại lập tức bị nơi này làm cho ngỡ ngàng hơn nữa.
Cô bé nhìn thấy xe hơi đậu ven đường thì tránh như rắn rết, chân trước chân sau đi thật sát bên người Thuỷ Ngân, tay chân cứ díu lại vào nhau, đi cũng không xong. Thủy Ngân dừng lại hỏi, "Con đang sợ cái gì?"
Hạ Tiểu Yến không dám nói lời nào, cô bé tưởng mẹ đang quở trách mình.
Thủy Ngân: "Con đang sợ thứ gì?"
Hạ Tiểu Yến cảm nhận được mẹ không có tức giận, lúc này mới chỉ chỉ tay, nhỏ giọng nói: "Đại yêu quái đằng kia có ăn thịt người không mẹ?"
Cô bé chỉ vào cái ô tô con đang chạy trên đường.
Thủy Ngân: "..."
Cô không nghĩ sẽ có thời
/183
|