Edit: tiểu an nhi (LQĐ)
"Tam tẩu."
Thủy Ngân đi ngang qua nơi ở của Cao Gia Nhạc lại bị cậu gọi lại. Cánh cổng mở rộng, Cao Gia Nhạc ngồi yên vị dưới dàn nho xanh, trước mặt bày một khung kính thiên văn cỡ lớn.
Tất nhiên là bộ kính thiên văn kia không thể nào so được với những loại được sản xuất sau này vào thời của Thủy Ngân, quá to, hình thức lại thua kém nhiều, giá đỡ nhìn qua có vẻ rất nặng. Tuy nhiên nhìn một màu đồng thau phủ kín, tràn ngập hơi thở lịch sử vẫn thật là đẹp mắt.
Cao Gia Nhạc vốn đang điều chỉnh bộ kính viễn vọng, nhìn thấy cô lập tức đứng dậy, có chút cẩn trọng hỏi: "Tam tẩu có muốn ăn nho hay không?"
Bên cạnh Cao Gia Nhạc còn đặt một rổ nho lớn, Thủy Ngân đi qua, mở miệng nói: "Bão Ảnh nói với tôi là nho trong sân của cậu quá chua, không thể ăn được."
Cao Gia Nhạc bật cười, "Đây không phải là nho trong sân của em, là của cậu nhỏ đưa tới, rất ngọt."
Nói xong liền đi lấy cho Thuỷ Ngân một chiếc ghế tựa, di chuyển ghế đẩu đặt rổ nho đến trước mặt cô. Thủy Ngân nói câu cám ơn rồi ngồi xuống, nếm thử một trái nho. Quả nhiên là rất ngọt, hơn nữa còn giống như đã được ướp qua đá lạnh. Ăn vào trong miệng mát lạnh sảng khoái.
Ánh đèn trong sân hơi mờ, không nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương, nhưng Thủy Ngân vẫn trông thấy Cao Gia Nhạc lặng lẽ cởi một cúc áo, hai cánh tay áo vốn được xắn lên cũng thả xuống che đi cánh tay.
"Hôm nay Gia Vân ăn vạ với mẹ, hại chị bị mắng, thật có lỗi quá." Đối với việc này Cao Gia Nhạc cứ canh cánh mãi trong lòng, vì vậy mới không nhịn được gọi người vào trong sân.
Thủy Ngân xoay xoay quả nho, "Cậu là người trẻ tuổi thích nói xin lỗi nhất mà tôi biết đấy."
"Hả? Ha ha ha thế sao, kỳ thật bình thường em không như vậy đâu." Trong bóng tối, Cao Gia Nhạc lại mặt chau mày ủ, ảo não một hồi, "Thực ra nhìn thấy Tam tẩu phải chịu nhiều thiệt thòi, em cảm giác rất áy náy."
Nói xong cậu phát giác cách nói không được đúng cho lắm, vội vàng bồi thêm một câu: "Tam ca không có ở nhà, em cũng nên quan tâm đến Tam tẩu hơn mà."
Càng nói càng thấy không ổn, Cao Gia Nhạc nghiêng đầu, dùng ngón tay gõ liên tục xuống chỗ ngồi, gõ rất khẽ, Thủy Ngân không nhìn thấy.
Cô co khuỷu tay lại tựa lưng vào ghế ngồi, giọng điệu bình thản, ở trong màn đêm không thấy rõ ánh mắt khuôn mặt nên dáng vẻ có chút dịu dàng, tựa như lúc bình thường cô nở nụ cười với người khác.
"Tôi đánh em gái của cậu mà có vẻ như cậu chẳng tức giận gì nhỉ?"
Giọng nói của Cao Gia Nhạc mang theo một chút phiền muộn, ngồi vào bên cạnh, "Thật ra trước kia Gia Vân không phải người như vậy, chỉ có điều bây giờ người trong nhà đều chiều theo con bé, không có ai quản, nên tính nết càng ngày càng sai lệch. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ không sớm thì muộn cũng có một ngày con bé bị ngã một cái thật đau. Đợi đến lúc nó bị người khác bắt nạt, chẳng bằng để Tam tẩu dạy dỗ cho biết điều. Chí ít Tam tẩu ra tay sẽ có chừng mực."
Chợt nhớ tới dáng vẻ em gái bị bóng đập vào trán, ngồi khóc hu hu đến là thảm, Cao Gia Nhạc đột nhiên lại thấy buồn cười, "Nếu Tam tẩu cố tình muốn phạt Gia Vân thì con bé đâu thể còn sức mà chạy đi kể tội nữa. Đều là người một nhà, Tam tẩu có thể dạy con bé biết khiêm tốn một chút, người anh trai vô dụng là em hoàn toàn đồng ý."
"Kỳ thật khi còn nhỏ em thường xuyên bắt nạt Gia Vân, con bé đặc biệt thích tìm cha mẹ làm nũng mách lẻo. Nghe cha mẹ răn dạy, em liền không vui. Lần sau lại tiếp tục bắt nạt con bé đến phát khóc. Nhưng trưởng thành rồi lại không nỡ làm gì con bé nữa."
"Tam tẩu, chị cũng có một cô em gái đúng không? Chị và em gái ở chung với nhau như thế nào? Chắc cũng giống như bọn em thôi nhỉ?"
Thủy Ngân nhớ tới một người, nhưng không phải Lâm Khỉ La mà là một người khác.
Tự dưng nhắc đến vấn đề này làm cô có chút trầm mặc. Mới đầu Cao Gia Nhạc chỉ là vô thức muốn nói nhiều thêm vài lời, tiện tìm hiểu biết được thêm một chút những việc liên quan đến cô; nhưng thấy cô phản ứng như vậy thì tức khắc luống cuống, lập tức thay đổi chủ đề, "À, cái kính viễn vọng này của em, ừm, nó là kính thiên văn, có thể ngắm sao được đấy. Em đã chỉnh xong hết rồi, Tam tẩu có muốn nhìn một chút hay không?"
Vừa nói vừa di chuyển ra khỏi chỗ ngồi, dáng vẻ như là mời cô nhanh chóng nhìn thử.
Thủy Ngân liền thuận thế đổi chủ đề, ngồi trước ống kính, "Cậu tự mình lắp ráp cái này phải không? Lúc trước tôi có nhìn thấy cậu chuẩn bị linh kiện."
Cao Gia Nhạc không ngồi xuống mà đứng chắp tay sau lưng, giống như bị phạt đứng ở một bên trả lời: "Vâng, em thích ngắm sao, từ trước đã có hứng thú đối với cái này rồi. Lúc còn ở bên Anh quốc với cậu thì thường xuyên đi xem bằng cái kính viễn vọng lớn nhất thành phố. Sau lại nhờ người mua giúp cho hai cái nhỏ hơn, một cái chính là cái này, cái còn lại đưa cho Tam ca."
"Em thường xuyên sử dụng nó, linh kiện cũng đổi rất nhiều lần, tự mình học được cách làm một vài linh kiện, thường xuyên tháo ra bảo dưỡng một chút."
Cậu cứ căng thẳng lại nói hơi nhiều, Thủy Ngân ngồi ở kia nhìn, cậu cũng không dám áp sát quá gần. Khoa tay múa chân một hồi sợ cô không thấy rõ liền tiến lên một bước giúp cô điều chỉnh lại ống kính, sau đó lại bước lui về, "Tam tẩu, chị nhìn cái này đi, đây là ngôi sao mà em thích nhất."
Thủy Ngân yên tĩnh nhìn xem, ừ một tiếng, "Là sao Mộc."
Cao Gia Nhạc lập tức cười vui vẻ, không tự chủ nhích tới gần, "Tam tẩu cũng biết ư? Em thấy rất ít người cảm thấy hứng thú đối với các vì sao. Em đã cho những người bạn khác nhìn, nhưng bọn họ chẳng phân biệt được những ngôi sao này khác nhau ở chỗ nào. Không ngờ Tam tẩu lại có thể nhận ra."
Khung kính được chỉnh dựa theo chiều cao của Cao Gia Nhạc, có hơi cao so với Thuỷ Ngân, cô phải ngẩng đầu lên để nhìn: "Tôi biết không nhiều lắm đâu ... Có thể thay đổi vị trí nhìn không?"
Cao Gia Nhạc liên tục đồng ý: "Có thể có thể! Để em dạy cho chị!"
Thủy Ngân chưa từng thử nhìn bầu trời sao qua kính thiên văn, hơn nữa kính thiên văn ở thời đại này, thứ nhìn được không phải là hành tinh rõ ràng như trên màn ảnh, quả thật cô cảm thấy có chút hứng thú.
Cao Gia Nhạc nói tới nói lui, rồi chậm rãi dừng lại, đứng đó ngẩn người nhìn sườn mặt của Thuỷ Ngân. Mùa hè ai nấy đều ăn mặc đơn giản, có lẽ cô vừa mới tắm rửa xong, tóc còn mang theo hơi ẩm, dán ở sau ót. Trên người có một loại hương thơm nhàn nhạt, vừa giống mùi của sơn chi, lại giống mùi của hoa nhài.
Tràn đầy hương thơm tươi mát của mùa hè.
Nhận thấy nhịp tim mình đang đánh trống reo hò, Cao Gia Nhạc lặng lẽ lui về sau. Không được, không được, không được, không thể nghĩ lung tung.
Ổn định lại suy nghĩ, nhìn cô vừa hiếu kỳ vừa nghiêm túc điều chỉnh ống kính, giống như một cô bé đang chơi đồ hàng, trong lòng Cao Gia Nhạc không khống chế được nóng lên, thật mềm mại, căn bản không thể kiểm soát nổi.
Người trước mặt này lớn hơn cậu năm tuổi, là Tam tẩu của cậu, cậu hẳn là phải tôn kính cô. Thế nhưng cứ mỗi khi đến gần, cậu rất dễ dàng quên mất thân phận của hai người, một lòng chỉ nghĩ xem làm cách nào để cô vui hơn một chút, làm sao để bọn họ ở chung nhiều hơn một chút.
Nhưng điều này là không được.
Cảm giác vui vẻ vừa rồi của Cao Gia Nhạc lập tức rơi xuống, trống rỗng, rơi mãi không chạm thấy đáy.
"Tại sao cậu lại thích những ngôi sao?" Thủy Ngân chỉ nhìn ống kính không quay đầu, đột nhiên hỏi.
Cao Gia Nhạc giữ vững tinh thần, khẽ giải thích: "Mỗi lần ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao rộng lớn, em cảm thấy con người thật nhỏ bé. Đối với nó mà nói, một người một đời có khi chỉ là một cái chớp mắt. Giống như chị vừa nhìn thấy con ve hay côn trùng mùa hè vậy, mới đó mà những thứ khó chịu đó đã trôi qua, thoáng chút đã biến mất rồi."
"Cậu vẫn còn nhỏ, không cần bi quan như vậy. Hỉ nộ ái ố của con người đều cần được rèn luyện, có đủ các loại cảm xúc mới hoàn chỉnh được bản thân, không có gì không tốt cả." Thủy Ngân đặt tay lên ống kính, giọng nói nhẹ nhàng điềm đạm.
Cao Gia Nhạc: "... Em không còn nhỏ nữa." Cậu chỉ nghe được câu đầu tiên.
Rốt cuộc Thủy Ngân cũng quay đầu sang nhìn cậu, "Với tôi mà nói, cậu vẫn còn là một đứa trẻ."
Trong nháy mắt Cao Gia Nhạc cảm thấy như có người táng vào đầu, không giấu nổi chán nản hiện rõ trên mặt. Cũng may ngoài sân không có đèn, Cao Gia Nhạc nghĩ thầm.
Thủy Ngân đứng thẳng dậy, "Được rồi, tôi nhìn đủ rồi, cũng nên về nghỉ ngơi."
Đứng tại chỗ nhìn cô rời đi, Cao Gia Nhạc gãi gãi mái tóc có chút rối bời, ủ rũ cúi đầu ngồi vào chiếc ghế Thuỷ Ngân vừa ngồi qua.
Khi nãy lúc Thuỷ Ngân còn ở, cậu ngồi thẳng tắp sống lưng. Bây giờ người đi rồi, cậu liền gập hai cái chân dài, chẳng có hình tượng gì ôm lấy kính thiên văn, trông lên bầu trời sao, ngắm ngôi sao vừa rồi cô mới xem.
Đó là một ngôi sao rất nhỏ, rất bình thường, đến Cao Gia Nhạc cũng không biết tên gọi của nó là gì. Trên trời nhiều sao như vậy, không phải cái nào cậu cũng biết. Cậu hay ngắm nhiều nhất những ngôi sao có đặc thù riêng, khả năng nhận biết cao. Nhưng sao cô lại thích nhìn ngôi sao nhỏ này nhỉ? Còn nhìn nó thật là lâu.
Cao Gia Nhạc ngồi đó không điều chỉnh ống kính nữa, chỉ nhìn tiếp ngôi sao kia. Một lát sau, cậu chậm rãi bình tĩnh trở lại. Ngả người ra sau tựa lưng vào ghế ngồi, dùng mắt thường nhìn vào thiên không, ngôi sao phổ thông kia nhìn bằng mắt thường lại không thấy nữa.
Cậu không nhịn được mà nghĩ, Tam tẩu, có phải là chê mình phiền, chê mình ồn ào hay không? Có phải mình hay cười quá nên chị ấy thấy mình còn nhỏ, cảm thấy mình không thành thục hay không?
Ngày hôm sau Cao Gia Vân đến tìm Tứ ca, phát hiện anh trai vào hôm nắng to thế này lại mặc nguyên một bộ âu phục, tóc cũng chải chuốt gọn gàng, còn đeo thêm cái kính gọng vàng. Nhìn qua lớn hơn mấy tuổi so với bộ dạng tuỳ ý thường ngày, đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng không thấy nóng bức sao?
Cao Gia Nhạc nghiêm mặt hỏi em gái: "Gia Vân, em có cảm thấy anh chín chắn không?"
Cao Gia Vân tựa khung cửa, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong: "Tứ ca ... Anh không thấy nóng hả?"
Cao Gia Nhạc đuổi cô nàng đi, cậu quanh quẩn ở ngoài cửa một hồi, nghe thấy tiếng bước chân, lập tức giả bộ như đang đi ra ngoài, quả nhiên chạm mặt với Thủy Ngân.
"Tam tẩu, chào buổi sáng."
Thủy Ngân liếc cậu một cái.
Cao Gia Nhạc giữ nguyên vẻ trấn định, trong lòng lại nhảy tưng bừng.
Thủy Ngân nói: "Cậu không nóng sao?"
Cao Gia Nhạc: "..."
Cậu quay về thay bộ khác đây.
Tới gần Trung thu, tiết trời càng ngày càng nóng. Cao Gia Vân đề nghị đi bãi biển chơi, đó là nơi giải nóng náo nhiệt nhất của Bình Thành. Có mười dặm hoa sen, có vô số hàng quán nhỏ dọc hai bên đường, có nghệ nhân biểu diễn ngoài trời, có vô số đồ ăn ngon, trò chơi vui nhộn. Cứ đến chạng vạng tối, còn có mấy gánh hát dựng đài hát hí khúc. Đây được coi là chỗ nhộn nhịp nhất của Bình Thành vào mùa hè.
Những năm qua người nhà họ Cao thường xuyên đi đến đây, ngay cả Đại phu nhân cũng ra khỏi cửa một hai lần, đi hóng chút gió, xem ít kịch. Cả nhà họ Cao chỉ có mỗi Nhị phu nhân và Tam phu nhân là không bao giờ ra ngoài.
Tuy năm nay thiếu mất Cao Gia Lương, nhưng lại nhiều thêm Cao Gia Nhạc và Thủy Ngân. Đặc biệt bởi vì có mặt Cao Gia Nhạc mà không khí còn náo nhiệt hơn các năm trước.
Cao lão gia và Cao phu nhân đến chỗ sân khấu kịch thường nghe, ngồi nói chuyện cùng mấy người bạn già quen biết đã lâu. Mấy người trẻ tuổi thì được một lát là tản đi hết. Đại thiếu gia chạy ngay đến mấy chỗ đổ xúc xắc bày ven đường, Đại thiếu phu nhân lập tức theo sau. Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân ngồi ở trong quán trà, hai người không nói lời nào, cũng không tách nhau ra.
Cao Gia Vân lôi kéo Cao Gia Nhạc nói muốn đi xem gánh xiếc biểu diễn. Cao Gia Nhạc mắt thấy Thủy Ngân một người lạc lõng, không nhịn được đau lòng, mời cô cùng đi chơi.
Không cần nghĩ cũng biết, Cao Gia Vân lại diễn một màn “không thể, không được, em không đồng ý”. Đương nhiên cô nàng phản đối cũng vô dụng, anh trai đã mời người đi rồi, còn đang vui tươi hớn hở đi cạnh người ta hỏi người ta muốn đi xem, đi chơi cái gì.
Cao Gia Vân: "Tứ ca, em muốn ăn đá lạnh! Loại có rót sữa lên ấy!"
Cao Gia Nhạc quay đầu liền hỏi Thủy Ngân: "Chị có muốn ăn không? Em nhớ có một hàng làm đá phủ sữa ăn đặc biệt ngon."
Thủy Ngân: "Ừ, có ăn."
Cao Gia Nhạc: "Được, vậy em đi mua!"
Mặc dù Cao Gia Vân đã được ăn đá lạnh, nhưng vẫn trưng ra bộ mặt khó chịu, "Tứ ca, vì sao đá của chị ta nhiều hơn của em?"
Cao Gia Nhạc nghiêm mặt: "Nói linh tinh, của ai cũng nhiều như nhau cả."
Cao Gia Vân nhìn thấy phía đối diện tập trung khá nhiều người, níu lấy anh trai: "Tứ ca, hình như bên kia có khỉ con, chúng ta đi xem khỉ con đi!"
Cao Gia Nhạc lại quay đầu hỏi Thủy Ngân: "Tam tẩu, đi đoạn xa như vậy chân chị có đau hay không, nghỉ lại một chút nhé?"
Thủy Ngân: "Ừ, nghỉ một chút vậy."
Cao Gia Nhạc: "Để em tìm một chỗ cho chị ngồi!"
Cao Gia Vân: "..." Đúng là không sống nổi mà!
"Tam tẩu."
Thủy Ngân đi ngang qua nơi ở của Cao Gia Nhạc lại bị cậu gọi lại. Cánh cổng mở rộng, Cao Gia Nhạc ngồi yên vị dưới dàn nho xanh, trước mặt bày một khung kính thiên văn cỡ lớn.
Tất nhiên là bộ kính thiên văn kia không thể nào so được với những loại được sản xuất sau này vào thời của Thủy Ngân, quá to, hình thức lại thua kém nhiều, giá đỡ nhìn qua có vẻ rất nặng. Tuy nhiên nhìn một màu đồng thau phủ kín, tràn ngập hơi thở lịch sử vẫn thật là đẹp mắt.
Cao Gia Nhạc vốn đang điều chỉnh bộ kính viễn vọng, nhìn thấy cô lập tức đứng dậy, có chút cẩn trọng hỏi: "Tam tẩu có muốn ăn nho hay không?"
Bên cạnh Cao Gia Nhạc còn đặt một rổ nho lớn, Thủy Ngân đi qua, mở miệng nói: "Bão Ảnh nói với tôi là nho trong sân của cậu quá chua, không thể ăn được."
Cao Gia Nhạc bật cười, "Đây không phải là nho trong sân của em, là của cậu nhỏ đưa tới, rất ngọt."
Nói xong liền đi lấy cho Thuỷ Ngân một chiếc ghế tựa, di chuyển ghế đẩu đặt rổ nho đến trước mặt cô. Thủy Ngân nói câu cám ơn rồi ngồi xuống, nếm thử một trái nho. Quả nhiên là rất ngọt, hơn nữa còn giống như đã được ướp qua đá lạnh. Ăn vào trong miệng mát lạnh sảng khoái.
Ánh đèn trong sân hơi mờ, không nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương, nhưng Thủy Ngân vẫn trông thấy Cao Gia Nhạc lặng lẽ cởi một cúc áo, hai cánh tay áo vốn được xắn lên cũng thả xuống che đi cánh tay.
"Hôm nay Gia Vân ăn vạ với mẹ, hại chị bị mắng, thật có lỗi quá." Đối với việc này Cao Gia Nhạc cứ canh cánh mãi trong lòng, vì vậy mới không nhịn được gọi người vào trong sân.
Thủy Ngân xoay xoay quả nho, "Cậu là người trẻ tuổi thích nói xin lỗi nhất mà tôi biết đấy."
"Hả? Ha ha ha thế sao, kỳ thật bình thường em không như vậy đâu." Trong bóng tối, Cao Gia Nhạc lại mặt chau mày ủ, ảo não một hồi, "Thực ra nhìn thấy Tam tẩu phải chịu nhiều thiệt thòi, em cảm giác rất áy náy."
Nói xong cậu phát giác cách nói không được đúng cho lắm, vội vàng bồi thêm một câu: "Tam ca không có ở nhà, em cũng nên quan tâm đến Tam tẩu hơn mà."
Càng nói càng thấy không ổn, Cao Gia Nhạc nghiêng đầu, dùng ngón tay gõ liên tục xuống chỗ ngồi, gõ rất khẽ, Thủy Ngân không nhìn thấy.
Cô co khuỷu tay lại tựa lưng vào ghế ngồi, giọng điệu bình thản, ở trong màn đêm không thấy rõ ánh mắt khuôn mặt nên dáng vẻ có chút dịu dàng, tựa như lúc bình thường cô nở nụ cười với người khác.
"Tôi đánh em gái của cậu mà có vẻ như cậu chẳng tức giận gì nhỉ?"
Giọng nói của Cao Gia Nhạc mang theo một chút phiền muộn, ngồi vào bên cạnh, "Thật ra trước kia Gia Vân không phải người như vậy, chỉ có điều bây giờ người trong nhà đều chiều theo con bé, không có ai quản, nên tính nết càng ngày càng sai lệch. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ không sớm thì muộn cũng có một ngày con bé bị ngã một cái thật đau. Đợi đến lúc nó bị người khác bắt nạt, chẳng bằng để Tam tẩu dạy dỗ cho biết điều. Chí ít Tam tẩu ra tay sẽ có chừng mực."
Chợt nhớ tới dáng vẻ em gái bị bóng đập vào trán, ngồi khóc hu hu đến là thảm, Cao Gia Nhạc đột nhiên lại thấy buồn cười, "Nếu Tam tẩu cố tình muốn phạt Gia Vân thì con bé đâu thể còn sức mà chạy đi kể tội nữa. Đều là người một nhà, Tam tẩu có thể dạy con bé biết khiêm tốn một chút, người anh trai vô dụng là em hoàn toàn đồng ý."
"Kỳ thật khi còn nhỏ em thường xuyên bắt nạt Gia Vân, con bé đặc biệt thích tìm cha mẹ làm nũng mách lẻo. Nghe cha mẹ răn dạy, em liền không vui. Lần sau lại tiếp tục bắt nạt con bé đến phát khóc. Nhưng trưởng thành rồi lại không nỡ làm gì con bé nữa."
"Tam tẩu, chị cũng có một cô em gái đúng không? Chị và em gái ở chung với nhau như thế nào? Chắc cũng giống như bọn em thôi nhỉ?"
Thủy Ngân nhớ tới một người, nhưng không phải Lâm Khỉ La mà là một người khác.
Tự dưng nhắc đến vấn đề này làm cô có chút trầm mặc. Mới đầu Cao Gia Nhạc chỉ là vô thức muốn nói nhiều thêm vài lời, tiện tìm hiểu biết được thêm một chút những việc liên quan đến cô; nhưng thấy cô phản ứng như vậy thì tức khắc luống cuống, lập tức thay đổi chủ đề, "À, cái kính viễn vọng này của em, ừm, nó là kính thiên văn, có thể ngắm sao được đấy. Em đã chỉnh xong hết rồi, Tam tẩu có muốn nhìn một chút hay không?"
Vừa nói vừa di chuyển ra khỏi chỗ ngồi, dáng vẻ như là mời cô nhanh chóng nhìn thử.
Thủy Ngân liền thuận thế đổi chủ đề, ngồi trước ống kính, "Cậu tự mình lắp ráp cái này phải không? Lúc trước tôi có nhìn thấy cậu chuẩn bị linh kiện."
Cao Gia Nhạc không ngồi xuống mà đứng chắp tay sau lưng, giống như bị phạt đứng ở một bên trả lời: "Vâng, em thích ngắm sao, từ trước đã có hứng thú đối với cái này rồi. Lúc còn ở bên Anh quốc với cậu thì thường xuyên đi xem bằng cái kính viễn vọng lớn nhất thành phố. Sau lại nhờ người mua giúp cho hai cái nhỏ hơn, một cái chính là cái này, cái còn lại đưa cho Tam ca."
"Em thường xuyên sử dụng nó, linh kiện cũng đổi rất nhiều lần, tự mình học được cách làm một vài linh kiện, thường xuyên tháo ra bảo dưỡng một chút."
Cậu cứ căng thẳng lại nói hơi nhiều, Thủy Ngân ngồi ở kia nhìn, cậu cũng không dám áp sát quá gần. Khoa tay múa chân một hồi sợ cô không thấy rõ liền tiến lên một bước giúp cô điều chỉnh lại ống kính, sau đó lại bước lui về, "Tam tẩu, chị nhìn cái này đi, đây là ngôi sao mà em thích nhất."
Thủy Ngân yên tĩnh nhìn xem, ừ một tiếng, "Là sao Mộc."
Cao Gia Nhạc lập tức cười vui vẻ, không tự chủ nhích tới gần, "Tam tẩu cũng biết ư? Em thấy rất ít người cảm thấy hứng thú đối với các vì sao. Em đã cho những người bạn khác nhìn, nhưng bọn họ chẳng phân biệt được những ngôi sao này khác nhau ở chỗ nào. Không ngờ Tam tẩu lại có thể nhận ra."
Khung kính được chỉnh dựa theo chiều cao của Cao Gia Nhạc, có hơi cao so với Thuỷ Ngân, cô phải ngẩng đầu lên để nhìn: "Tôi biết không nhiều lắm đâu ... Có thể thay đổi vị trí nhìn không?"
Cao Gia Nhạc liên tục đồng ý: "Có thể có thể! Để em dạy cho chị!"
Thủy Ngân chưa từng thử nhìn bầu trời sao qua kính thiên văn, hơn nữa kính thiên văn ở thời đại này, thứ nhìn được không phải là hành tinh rõ ràng như trên màn ảnh, quả thật cô cảm thấy có chút hứng thú.
Cao Gia Nhạc nói tới nói lui, rồi chậm rãi dừng lại, đứng đó ngẩn người nhìn sườn mặt của Thuỷ Ngân. Mùa hè ai nấy đều ăn mặc đơn giản, có lẽ cô vừa mới tắm rửa xong, tóc còn mang theo hơi ẩm, dán ở sau ót. Trên người có một loại hương thơm nhàn nhạt, vừa giống mùi của sơn chi, lại giống mùi của hoa nhài.
Tràn đầy hương thơm tươi mát của mùa hè.
Nhận thấy nhịp tim mình đang đánh trống reo hò, Cao Gia Nhạc lặng lẽ lui về sau. Không được, không được, không được, không thể nghĩ lung tung.
Ổn định lại suy nghĩ, nhìn cô vừa hiếu kỳ vừa nghiêm túc điều chỉnh ống kính, giống như một cô bé đang chơi đồ hàng, trong lòng Cao Gia Nhạc không khống chế được nóng lên, thật mềm mại, căn bản không thể kiểm soát nổi.
Người trước mặt này lớn hơn cậu năm tuổi, là Tam tẩu của cậu, cậu hẳn là phải tôn kính cô. Thế nhưng cứ mỗi khi đến gần, cậu rất dễ dàng quên mất thân phận của hai người, một lòng chỉ nghĩ xem làm cách nào để cô vui hơn một chút, làm sao để bọn họ ở chung nhiều hơn một chút.
Nhưng điều này là không được.
Cảm giác vui vẻ vừa rồi của Cao Gia Nhạc lập tức rơi xuống, trống rỗng, rơi mãi không chạm thấy đáy.
"Tại sao cậu lại thích những ngôi sao?" Thủy Ngân chỉ nhìn ống kính không quay đầu, đột nhiên hỏi.
Cao Gia Nhạc giữ vững tinh thần, khẽ giải thích: "Mỗi lần ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao rộng lớn, em cảm thấy con người thật nhỏ bé. Đối với nó mà nói, một người một đời có khi chỉ là một cái chớp mắt. Giống như chị vừa nhìn thấy con ve hay côn trùng mùa hè vậy, mới đó mà những thứ khó chịu đó đã trôi qua, thoáng chút đã biến mất rồi."
"Cậu vẫn còn nhỏ, không cần bi quan như vậy. Hỉ nộ ái ố của con người đều cần được rèn luyện, có đủ các loại cảm xúc mới hoàn chỉnh được bản thân, không có gì không tốt cả." Thủy Ngân đặt tay lên ống kính, giọng nói nhẹ nhàng điềm đạm.
Cao Gia Nhạc: "... Em không còn nhỏ nữa." Cậu chỉ nghe được câu đầu tiên.
Rốt cuộc Thủy Ngân cũng quay đầu sang nhìn cậu, "Với tôi mà nói, cậu vẫn còn là một đứa trẻ."
Trong nháy mắt Cao Gia Nhạc cảm thấy như có người táng vào đầu, không giấu nổi chán nản hiện rõ trên mặt. Cũng may ngoài sân không có đèn, Cao Gia Nhạc nghĩ thầm.
Thủy Ngân đứng thẳng dậy, "Được rồi, tôi nhìn đủ rồi, cũng nên về nghỉ ngơi."
Đứng tại chỗ nhìn cô rời đi, Cao Gia Nhạc gãi gãi mái tóc có chút rối bời, ủ rũ cúi đầu ngồi vào chiếc ghế Thuỷ Ngân vừa ngồi qua.
Khi nãy lúc Thuỷ Ngân còn ở, cậu ngồi thẳng tắp sống lưng. Bây giờ người đi rồi, cậu liền gập hai cái chân dài, chẳng có hình tượng gì ôm lấy kính thiên văn, trông lên bầu trời sao, ngắm ngôi sao vừa rồi cô mới xem.
Đó là một ngôi sao rất nhỏ, rất bình thường, đến Cao Gia Nhạc cũng không biết tên gọi của nó là gì. Trên trời nhiều sao như vậy, không phải cái nào cậu cũng biết. Cậu hay ngắm nhiều nhất những ngôi sao có đặc thù riêng, khả năng nhận biết cao. Nhưng sao cô lại thích nhìn ngôi sao nhỏ này nhỉ? Còn nhìn nó thật là lâu.
Cao Gia Nhạc ngồi đó không điều chỉnh ống kính nữa, chỉ nhìn tiếp ngôi sao kia. Một lát sau, cậu chậm rãi bình tĩnh trở lại. Ngả người ra sau tựa lưng vào ghế ngồi, dùng mắt thường nhìn vào thiên không, ngôi sao phổ thông kia nhìn bằng mắt thường lại không thấy nữa.
Cậu không nhịn được mà nghĩ, Tam tẩu, có phải là chê mình phiền, chê mình ồn ào hay không? Có phải mình hay cười quá nên chị ấy thấy mình còn nhỏ, cảm thấy mình không thành thục hay không?
Ngày hôm sau Cao Gia Vân đến tìm Tứ ca, phát hiện anh trai vào hôm nắng to thế này lại mặc nguyên một bộ âu phục, tóc cũng chải chuốt gọn gàng, còn đeo thêm cái kính gọng vàng. Nhìn qua lớn hơn mấy tuổi so với bộ dạng tuỳ ý thường ngày, đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng không thấy nóng bức sao?
Cao Gia Nhạc nghiêm mặt hỏi em gái: "Gia Vân, em có cảm thấy anh chín chắn không?"
Cao Gia Vân tựa khung cửa, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong: "Tứ ca ... Anh không thấy nóng hả?"
Cao Gia Nhạc đuổi cô nàng đi, cậu quanh quẩn ở ngoài cửa một hồi, nghe thấy tiếng bước chân, lập tức giả bộ như đang đi ra ngoài, quả nhiên chạm mặt với Thủy Ngân.
"Tam tẩu, chào buổi sáng."
Thủy Ngân liếc cậu một cái.
Cao Gia Nhạc giữ nguyên vẻ trấn định, trong lòng lại nhảy tưng bừng.
Thủy Ngân nói: "Cậu không nóng sao?"
Cao Gia Nhạc: "..."
Cậu quay về thay bộ khác đây.
Tới gần Trung thu, tiết trời càng ngày càng nóng. Cao Gia Vân đề nghị đi bãi biển chơi, đó là nơi giải nóng náo nhiệt nhất của Bình Thành. Có mười dặm hoa sen, có vô số hàng quán nhỏ dọc hai bên đường, có nghệ nhân biểu diễn ngoài trời, có vô số đồ ăn ngon, trò chơi vui nhộn. Cứ đến chạng vạng tối, còn có mấy gánh hát dựng đài hát hí khúc. Đây được coi là chỗ nhộn nhịp nhất của Bình Thành vào mùa hè.
Những năm qua người nhà họ Cao thường xuyên đi đến đây, ngay cả Đại phu nhân cũng ra khỏi cửa một hai lần, đi hóng chút gió, xem ít kịch. Cả nhà họ Cao chỉ có mỗi Nhị phu nhân và Tam phu nhân là không bao giờ ra ngoài.
Tuy năm nay thiếu mất Cao Gia Lương, nhưng lại nhiều thêm Cao Gia Nhạc và Thủy Ngân. Đặc biệt bởi vì có mặt Cao Gia Nhạc mà không khí còn náo nhiệt hơn các năm trước.
Cao lão gia và Cao phu nhân đến chỗ sân khấu kịch thường nghe, ngồi nói chuyện cùng mấy người bạn già quen biết đã lâu. Mấy người trẻ tuổi thì được một lát là tản đi hết. Đại thiếu gia chạy ngay đến mấy chỗ đổ xúc xắc bày ven đường, Đại thiếu phu nhân lập tức theo sau. Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân ngồi ở trong quán trà, hai người không nói lời nào, cũng không tách nhau ra.
Cao Gia Vân lôi kéo Cao Gia Nhạc nói muốn đi xem gánh xiếc biểu diễn. Cao Gia Nhạc mắt thấy Thủy Ngân một người lạc lõng, không nhịn được đau lòng, mời cô cùng đi chơi.
Không cần nghĩ cũng biết, Cao Gia Vân lại diễn một màn “không thể, không được, em không đồng ý”. Đương nhiên cô nàng phản đối cũng vô dụng, anh trai đã mời người đi rồi, còn đang vui tươi hớn hở đi cạnh người ta hỏi người ta muốn đi xem, đi chơi cái gì.
Cao Gia Vân: "Tứ ca, em muốn ăn đá lạnh! Loại có rót sữa lên ấy!"
Cao Gia Nhạc quay đầu liền hỏi Thủy Ngân: "Chị có muốn ăn không? Em nhớ có một hàng làm đá phủ sữa ăn đặc biệt ngon."
Thủy Ngân: "Ừ, có ăn."
Cao Gia Nhạc: "Được, vậy em đi mua!"
Mặc dù Cao Gia Vân đã được ăn đá lạnh, nhưng vẫn trưng ra bộ mặt khó chịu, "Tứ ca, vì sao đá của chị ta nhiều hơn của em?"
Cao Gia Nhạc nghiêm mặt: "Nói linh tinh, của ai cũng nhiều như nhau cả."
Cao Gia Vân nhìn thấy phía đối diện tập trung khá nhiều người, níu lấy anh trai: "Tứ ca, hình như bên kia có khỉ con, chúng ta đi xem khỉ con đi!"
Cao Gia Nhạc lại quay đầu hỏi Thủy Ngân: "Tam tẩu, đi đoạn xa như vậy chân chị có đau hay không, nghỉ lại một chút nhé?"
Thủy Ngân: "Ừ, nghỉ một chút vậy."
Cao Gia Nhạc: "Để em tìm một chỗ cho chị ngồi!"
Cao Gia Vân: "..." Đúng là không sống nổi mà!
/183
|