Edit: tiểu an nhi
Lúc trước sau khi Hà Tiểu Liên bị Thủy Ngân dọa cho sợ chết khiếp chạy đi, mới đầu cô nàng đã chuẩn bị để quay về quê rồi, nhưng tới phút cuối lại không cam lòng rời khỏi nơi đô thị phồn hoa này. Đã từng được thấy sự hào nhoáng ở đây, sao cô nàng có thể bằng lòng ngoan ngoãn gả cho một người đàn ông sống ở vùng nông thôn nghèo nàn kia chứ.
Vậy nên Hà Tiểu Liên cắn răng ở lại, tìm một công việc để kiếm sống qua ngày. Ngoại hình của cô nàng không tệ, nhìn qua có chút yếu đuối, lúc khóc trông càng thêm đáng thương. Một ông chủ quán cơm thấy thương hại cho cô nàng mới nhận vào làm việc. Biết Hà Tiểu Liên thân gái một mình ở bên ngoài còn chấp nhận bao ăn bao ở.
Thế nhưng làm việc ở quán cơm thì vô cùng mệt nhọc cực khổ. Trước kia Hà Tiểu Liên đâu có mó tay vào việc gì, bây giờ bảo cô nàng cứ ru rú trong nhà bếp cọ rửa bát đĩa bẩn, sinh hoạt trong loại phòng ở kiểu cũ rẻ tiền, trong lòng cô nàng cực kỳ bất mãn.
Ở nhà đối diện có một cô gái cũng mới đến Thượng Hải chưa được bao lâu, nhưng cô ta có thể mặc được quần áo đẹp, mua được những thỏi son môi ngoại nhập, trang điểm hết sức lộng lẫy.
Hà Tiểu Liên rất nhanh biết được cô gái kia đang làm công việc gì. Một bên xem thường cô ta, một bên lại thấy dao động. Cô gái kia diện mạo còn không đẹp bằng mình, thế mà cô ta có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, tại sao mình lại không làm được chứ? Ở xã hội này, tất cả mọi người đều chê nghèo chứ không chê kỹ nữ cả. Đợi đến khi cô nàng có thể làm nhân tình cho một kẻ có tiền, sinh con cho anh ta, chẳng phải cũng có thể trở thành phu nhân nhà giàu hay sao. Lúc ấy còn ai dám khinh thường cô nàng nữa.
Cuối cùng Hà Tiểu Liên không chống cự nổi dụ hoặc, quyết định dấn thân vào công việc đó. Chỉ có điều thực tế không có tốt đẹp như cô nàng tưởng tượng. Móc đâu ra cơ hội gặp được kẻ có tiền, xung quanh chỉ toàn mấy tên đàn ông không có tiền đồ chỉ muốn tranh thủ động tay động chân sờ mó. Đã thế lại còn phải cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Ở Thượng Hải những cô gái xinh đẹp không hề thiếu, đặc biệt là những người làm việc trong những chốn ăn chơi kia. Thiếu nữ xinh đẹp có cả đống, đa phần đều bị bán đến đây.
Chỉ cần có cơ hội, Hà Tiểu Liên liền ra sức tranh thủ. Cô nàng đã học được cách trang điểm sao cho mình trông đẹp hơn, học được cách ưỡn ẹo bám người sao cho thuần thục hơn và cũng học được cách làm thế nào để cướp đoạt cơ hội của người khác. Chỉ là cô nàng không ngờ sẽ gặp được Hạ Thừa Tổ ở chỗ này.
Xấu hổ, mừng rỡ, do dự, sợ hãi. . . Tất cả những cảm xúc đó cuối cùng đều biến thành một quyết định ở trong đầu.
Hà Tiểu Liên không muốn tiếp tục cuộc sống không có tiền để tiêu nữa, không cần biết là ở cùng với ai, chỉ cần có thể được sống một cuộc sống tốt lành, cô nàng đều nguyện ý!
Thời điểm nhìn thấy chân của Hạ Thừa Tổ, Hà Tiểu Liên cảm thấy có chút buồn nôn, nhưng cô nàng vẫn cố làm đến cùng. Cái này thì tính là gì, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với mấy lão già lạ mặt mập mạp kia!
Sau khi kết thúc, Hạ Thừa Tổ ôm Hà Tiểu Liên, lúc này mới nhắc đến chuyện cô nàng từng nhắc đến.
"Chị nói chị biết mụ đàn bà đê tiện Mộc Hương kia đang ở đâu à?"
Hà Tiểu Liên: "Đúng, tôi đã gặp bà ta. Lúc ấy tôi đã rơi vào đường cùng, muốn nhờ bà ta giúp một chút, nhưng không ngờ bà ta lại ác độc như vậy. Không chỉ đánh mà còn dùng kim tiêm đâm tôi, đuổi tôi đi. Khiến cho tôi phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ."
Hà Tiểu Liên vô cùng hận người đàn bà kia, cảm thấy tất cả là do bà ta mới khiến mình rơi vào hoàn cảnh này. Nếu Hạ Thừa Tổ có thể gây phiền phức cho Mộc Hương thì quá tốt rồi. Bản thân cô nàng không dám đến kiếm chuyện với Mộc Hương, nhưng Hạ Thừa Tổ lại khác. Cậu ta là đàn ông, có tiền, có chỗ dựa, còn phải sợ bà ta nữa sao?
Quả nhiên Hạ Thừa Tổ hừ lạnh một tiếng, "Lúc trước bà ta cuỗm tiền trong nhà của tôi chạy mất, tất nhiên tôi phải tính toán kỹ càng chuyện này với bà ta. Chị biết bà ta đang ở đâu thì dẫn tôi tới đó. Đến tận nơi nháo ầm lên cho bà ta biết mặt."
Hà Tiểu Liên đã sớm tưởng tượng ra dáng vẻ bị mất mặt, bị đuổi ra khỏi nhà của Mộc Hương rồi, ánh mắt hết sức thoải mái, "Được, tôi sẽ lặng lẽ bám theo bà ta để tìm chỗ ở hiện tại, tôi thấy bà ta hay đến nhà hàng Tây lắm."
Hạ Thừa Tổ lại càng không vui, "Bà ta còn có tâm tình sống sung sướng như vậy, để xem tôi huỷ hoại bà ta thế nào!"
. . .
Thượng Hải đổ một trận tuyết lớn, cứ vào những ngày có tuyết, đầu gối của bà Dương đặc biệt đau nhức, chỉ có thể ngồi ở bên cạnh lò sưởi. Hàng ngày đều là Thuỷ Ngân đi ra ngoài mua thức ăn. Cô đi rồi về một lượt, chiếc ô đã tích một lớp tuyết dày.
"Mau qua đây ngồi sưởi một chút, bên ngoài chắc lạnh lắm." Bà Dương kêu cô mau đặt đồ xuống rồi lại đây sưởi ấm. Hai người ngồi bên lò sưởi uống trà nóng, nhìn bông tuyết rơi bên ngoài.
"Mẹ sống ở Thượng Hải nhiều năm như vậy, trận tuyết lớn như thế này mới gặp có mấy lần. Hầu như chỉ toàn là những trận tuyết nhỏ thôi, tuyết năm ngoái cũng không lớn lắm." Bà nói xong, đột nhiên quay đầu gỡ mắt kính, dụi mắt một cái.
Thủy Ngân biết bà đang nghĩ đến cái gì. Bà lão hiền lành này hẳn là đang nhớ tới Hạ Tiểu Yến. Mùa đông năm trước, ba người trải qua mùa đông cùng nhau. Lúc ấy chỉ có hai trận tuyết nhỏ, Hạ Tiểu Yến vét lên vét xuống cả sân mới đắp được hai chú người tuyết be bé đặt trên bàn đá. Khi đó bà Dương còn nói với cô bé, đợi sang năm không chừng có tuyết lớn, sẽ đắp hai người tuyết thật to đặt ở trước cửa.
Năm nay tuyết lớn như vậy, nhưng đứa nhỏ muốn làm người tuyết lại không còn nữa rồi.
Thủy Ngân đứng dậy đi thái thịt, bà Dương cầm cuộn len bên cạnh tiếp tục đan. Chẳng được bao lâu, bà Dương chợt nghe thấy có tiếng đập cửa.
"Ai đấy?" Bà đứng lên ra đi mở cửa. Bên ngoài có một nam một nữ trẻ tuổi. Nam thì ngồi trên xe lăn, cầm cây quải trượng đập cửa, nhìn thấy bà đi ra thì nhướn mày lên nói: "Mộc Hương ở đây phải không?"
Bà Dương nhìn điệu bộ này của cậu ta đã thấy không thích rồi, nhưng giọng nói vẫn rất lịch sự, "Đúng là Mộc Hương đang ở nhà ta, cậu đến tìm Mộc Hương sao? Hai người là gì của Mộc Hương?"
Hạ Thừa Tổ không có kiên nhẫn nghe bà nói chuyện, dùng quải trượng đẩy bà ra, kêu Hà Tiểu Liên đủn xe lăn vào phòng, vừa đi vừa la lớn: "Mộc Hương! Mộc Hương, mau đi ra đây cho ông!"
Thủy Ngân nghe thấy động tĩnh, trên người vẫn còn đang mặc tạp dề.
Bà Dương suýt chút nữa bị cây quải trưởng quơ tới quơ lui của Hạ Thừa Tổ đập vào người, thấy bọn họ cứ ngang nhiên xông vào nhà liền vội vàng đi vào theo, nghiêm nghị nói: "Mấy người đang làm gì? Mau đi ra ngoài ngay!"
Hạ Thừa Tổ và Hà Tiểu Liên hoàn toàn không thèm để ý đến bà Dương, chỉ nhằm vào Thủy Ngân: "Mộc Hương, bà trốn ở chỗ này sống sung sướng quá nhỉ? Chúng tôi tới tìm bà tính sổ đây."
Thủy Ngân cởi tạp dề xuống ném sang một bên, trên mặt còn khẽ nở nụ cười, mắt nhìn thẳng hai vị khách không mời mà đến này.
Hà Tiểu Liên nhìn thấy ánh mắt cô thì bất giác cảm thấy ngón tay từng bị Thuỷ Ngân đâm truyền đến đau đớn, nhưng thấy Hạ Thừa Tổ còn hung hăng gõ gõ quải trượng, cô nàng lại chợt thấy an tâm.
"Mộc Hương, khi đó bà cuỗm hết tiền trong nhà rồi vứt lại hai chúng tôi ở dưới quê, một mình chạy đến đây hưởng thụ cuộc sống tốt lành, chắc không nghĩ sẽ có một ngày chúng tôi tìm đến trả thù đâu nhỉ?" Hà Tiểu Liên lớn tiếng nói, "Hôm nay chúng tôi nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của người phụ nữ ác độc là bà!"
Thủy Ngân thờ ơ, giơ một ngón tay chỉ ra ngoài cổng, "Mời đi ra ngoài."
Hạ Thừa Tổ dò xét cô một chút, cười ngả ngớn, "Bà kêu chúng tôi ra ngoài là chúng tôi phải nghe theo ấy hả? Làm gì có chuyện tốt như vậy. Nhìn dáng vẻ này của bà, chắc không phải thật sự tìm được một người đàn ông để dựa dẫm rồi đấy chứ? Được rồi, bà mau kêu ông ta ra đây, chúng tôi sẽ kể cho ông ta nghe về chuyện quá khứ của bà thật kỹ lưỡng."
Thủy Ngân thu lại nụ cười, tiến lên dùng sức đạp cái xe lăn một cái.
Hạ Thừa Tổ ngã nhào ra đất, phát ra một tiếng vang thật lớn. Hà Tiểu Liên giật nảy mình, lui về sau hai bước, nhịn không được hét ầm lên, "Bà muốn làm gì? Tôi nói cho bà biết, Thừa Tổ đã cùng cha cậu ta nhận nhau rồi. Nếu bà dám ra tay với chúng tôi, cha cậu ta nhất định sẽ không bỏ qua cho bà!"
Sở dĩ hai người bọn họ dám to còi tìm tới đây như vậy cũng là ỷ vào việc đó. Nhưng mụ đàn bà Mộc Hương này giống như bị điên vậy, ngay đến Hạ Thừa Tổ cũng dám đánh!
Hạ Thừa Tổ bị ngã nằm một bên chửi ầm ĩ, "Thứ đàn bà kỹ nữ! Lại dám ra tay đánh ông đây!" Cậu ta giãy dụa ngồi dậy, muốn dùng quải trượng đập vào Thủy Ngân. Lại bị Thuỷ Ngân đạp cho một cái, một tay giật lấy cây quải trượng.
Cô không thèm nói gì, giơ quải trượng lên nhằm vào mặt Hạ Thừa Tổ mà vụt xuống. Nửa khuôn mặt của Hạ Thừa Tổ nhanh chóng bị quất cho sưng lên.
Không chỉ có Hà Tiểu Liên, ngay đến bà Dương cũng kêu lên sợ hãi. Trước giờ bà chỉ nhìn thấy Thuỷ Ngân ôn hoà, kiên nghị, đa tài; nào đã thấy một mặt này của cô.
Thủy Ngân vẫn không để ý đến xung quanh, đối mặt với một con mắt tràn ngập oán hận phẫn nộ của Hạ Thừa Tổ, cậu ta còn muốn rướn lên giằng lại quải trượng, Thủy Ngân bước tới đạp thêm cho hai cái. Giẫm mạnh vào cổ tay của cậu ta, từ trên cao nhìn xuống vụt tiếp một phát nữa, đánh sưng nốt bên mặt còn lại của Hạ Thừa Tổ.
Hà Tiểu Liên hét lên một tiếng chạy ra ngoài, Hạ Thừa Tổ vẫn còn ú ớ tiếp tục mắng chửi. Thuỷ Ngân mắt cũng không chớp lấy một cái, giơ tay lên là một gậy đập xuống.
Vụt hết cái này đến cái khác, hoàn toàn không có ý định dừng tay. Dáng vẻ lạnh lùng dị thường, giống như muốn cứ như vậy trực tiếp đánh tới chết.
Rốt cuộc Hạ Thừa Tổ cũng cảm thấy sợ hãi, bắt đầu điên cuồng giằng co, "Bà điên rồi. . . Thả tôi. . . ra. . . Cút đi. . ."
Bà Dương mãi mới lấy lại được phản ứng, tiến lên giữ lấy Thủy Ngân, "Mau dừng tay, nếu đánh tiếp sẽ chết người thật đấy!"
Lúc này Thủy Ngân mới buông lỏng, nhẹ giọng trấn an Bà Dương, "Không sao đâu, đánh không chết được."
Quả thực bà Dương bị cô doạ cho chết khiếp, nhìn Hạ Thừa Tổ nằm trên mặt đất không biết nên làm cái gì bây giờ. Thủy Ngân lại vỗ vỗ lưng của bà, "Mẹ vào bếp xem nồi canh hầm giúp con, coi con có quên bật bếp hay không."
Nói xong, cô túm lấy Hạ Thừa Tổ, kéo thẳng một đường ném ra ngoài cổng. Cả cái xe lăn cũng tống ra ngoài nốt, sau đó khóa cổng, đi vào thu dọn phòng khách bừa bộn, mặc tạp dề tiếp tục làm thức ăn.
Bà Dương bị sự việc vừa rồi doạ cho sợ hãi không nhỏ, không nhịn được hỏi: "Bọn họ là ai thế?"
Thủy Ngân đều tay thái thịt, "Là hai đứa con chồng trước của con. Con có chuyện còn chưa kể cho mẹ nghe, thật ra con đã tìm được chồng mình rồi, chỉ có điều hiện tại anh ta đã tái hôn."
Bà Dương nghe vậy liền thôi không hỏi nữa, tự mình suy diễn ra một đống thứ, rồi ngẫm lại tính tình của hai đứa con riêng kia, thở dài một tiếng, "Thật sự là khổ cho con quá."
"Nhưng mà dù gì cũng là con riêng của chồng, có chuyện gì cứ từ từ mà nói, không thể chém chém giết giết như vậy được. Người ngoài nhìn vào sẽ đánh giá con thế nào. Tốt xấu gì con cũng là trưởng bối, mẹ thấy tuổi hai đứa nó không lớn lắm, thật tâm khuyên bảo có lẽ sẽ nghe lời. Có hiểu lầm gì thì nên nói với nhau cho rõ ràng." Tuy rằng cái nhìn của bà Dương về một số việc rất thoáng, nhưng chung quy vẫn mang trong mình một số tư tưởng cũ điển hình, đó là dĩ hòa vi quý, tuyệt đối không được tuỳ tiện cùng người khác vạch mặt. Dù bản thân bị oan ức cũng không được để người khác nói rằng đức hạnh của mình có vấn đề.
Dĩ hòa vi quý ư? Thật đáng tiếc, xưa nay Thủy Ngân không cảm thấy loại “hoà” có được nhờ việc để bản thân chịu thiệt thòi này có thể đạt được cái “quý” gì.
Nhưng cô vẫn chỉ lắng nghe mà không phản bác, bởi vì cô hiểu rõ, dù có dành tình cảm cho nhau nhiều đến đâu thì vẫn có rất nhiều chuyện không có cách nào thông cảm thấu hiểu được.
Sở dĩ con người sinh ra đã cô độc, nguyên nhân chính là bởi vĩnh viễn sẽ không có người nào tiếp nhận toàn bộ mọi thứ của một người khác. Con người luôn luôn có một vài điểm nào đó mà người khác không thể tán đồng. Cho nên cô chỉ cười cười, "Lần sau con sẽ bình tĩnh cùng bọn chúng nói chuyện."
Đương nhiên là không có lần sau.
"Phập. "
Cô dùng dao phay chặt một khúc xương sườn.
"Lúc mẹ ở nhà một mình thì có ai gõ cửa cũng không được ra mở nhé. Con sợ chúng nó lại tìm đến đây gây chuyện, làm liên luỵ đến mẹ thì không hay." Trước khi ra khỏi nhà Thủy Ngân căn dặn bà Dương như thế.
Bà Dương lắc đầu, "Mẹ là một bà lão rồi còn sợ cái gì. Bọn chúng không to gan như vậy đâu, con cứ yên tâm đi làm đi."
Kể ra bà Dương cũng là một người may mắn, đến tuổi này rồi vẫn chưa ý thức được một khi cái ác trong con người trỗi dậy thì không biết người ta sẽ làm ra việc đáng sợ gì ―― có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà bà luôn giữ được một trái tim lương thiện.
Thủy Ngân không có ý kiến gì, chỉ hơi cười, lại dặn bà khoá chặt cửa một lần nữa.
Sau đó cô không đi đến chỗ làm mà ngồi xe đi tới nhà họ Tống.
Hà Tiểu Liên nói Hạ Thừa Tổ và cha cậu ta đã nhận nhau, như vậy hẳn là Hạ Đông Bằng đã khôi phục ký ức. Nếu muốn giải quyết dứt điểm phiền toái này, vẫn nên trực tiếp xử lý từ đầu nguồn.
Nói chung, Hà Tiểu Liên không phải là vấn đề, còn vấn đề của Hạ Thừa Tổ thì nằm ở chỗ Hạ Đông Bằng. Giải quyết một lần cho xong, đỡ cho sau này hai đứa kia cứ lần lượt tìm cô gây sự.
Đổng Lăng Diệp đưa cô đi làm quen hết người này người nọ cũng không phải là tốn công vô ích. Thủy Ngân biết được địa chỉ của nhà họ Tống, đó là một căn biệt thự lớn với diện tích hoa viên rộng rãi.
Lúc trước sau khi Hà Tiểu Liên bị Thủy Ngân dọa cho sợ chết khiếp chạy đi, mới đầu cô nàng đã chuẩn bị để quay về quê rồi, nhưng tới phút cuối lại không cam lòng rời khỏi nơi đô thị phồn hoa này. Đã từng được thấy sự hào nhoáng ở đây, sao cô nàng có thể bằng lòng ngoan ngoãn gả cho một người đàn ông sống ở vùng nông thôn nghèo nàn kia chứ.
Vậy nên Hà Tiểu Liên cắn răng ở lại, tìm một công việc để kiếm sống qua ngày. Ngoại hình của cô nàng không tệ, nhìn qua có chút yếu đuối, lúc khóc trông càng thêm đáng thương. Một ông chủ quán cơm thấy thương hại cho cô nàng mới nhận vào làm việc. Biết Hà Tiểu Liên thân gái một mình ở bên ngoài còn chấp nhận bao ăn bao ở.
Thế nhưng làm việc ở quán cơm thì vô cùng mệt nhọc cực khổ. Trước kia Hà Tiểu Liên đâu có mó tay vào việc gì, bây giờ bảo cô nàng cứ ru rú trong nhà bếp cọ rửa bát đĩa bẩn, sinh hoạt trong loại phòng ở kiểu cũ rẻ tiền, trong lòng cô nàng cực kỳ bất mãn.
Ở nhà đối diện có một cô gái cũng mới đến Thượng Hải chưa được bao lâu, nhưng cô ta có thể mặc được quần áo đẹp, mua được những thỏi son môi ngoại nhập, trang điểm hết sức lộng lẫy.
Hà Tiểu Liên rất nhanh biết được cô gái kia đang làm công việc gì. Một bên xem thường cô ta, một bên lại thấy dao động. Cô gái kia diện mạo còn không đẹp bằng mình, thế mà cô ta có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, tại sao mình lại không làm được chứ? Ở xã hội này, tất cả mọi người đều chê nghèo chứ không chê kỹ nữ cả. Đợi đến khi cô nàng có thể làm nhân tình cho một kẻ có tiền, sinh con cho anh ta, chẳng phải cũng có thể trở thành phu nhân nhà giàu hay sao. Lúc ấy còn ai dám khinh thường cô nàng nữa.
Cuối cùng Hà Tiểu Liên không chống cự nổi dụ hoặc, quyết định dấn thân vào công việc đó. Chỉ có điều thực tế không có tốt đẹp như cô nàng tưởng tượng. Móc đâu ra cơ hội gặp được kẻ có tiền, xung quanh chỉ toàn mấy tên đàn ông không có tiền đồ chỉ muốn tranh thủ động tay động chân sờ mó. Đã thế lại còn phải cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Ở Thượng Hải những cô gái xinh đẹp không hề thiếu, đặc biệt là những người làm việc trong những chốn ăn chơi kia. Thiếu nữ xinh đẹp có cả đống, đa phần đều bị bán đến đây.
Chỉ cần có cơ hội, Hà Tiểu Liên liền ra sức tranh thủ. Cô nàng đã học được cách trang điểm sao cho mình trông đẹp hơn, học được cách ưỡn ẹo bám người sao cho thuần thục hơn và cũng học được cách làm thế nào để cướp đoạt cơ hội của người khác. Chỉ là cô nàng không ngờ sẽ gặp được Hạ Thừa Tổ ở chỗ này.
Xấu hổ, mừng rỡ, do dự, sợ hãi. . . Tất cả những cảm xúc đó cuối cùng đều biến thành một quyết định ở trong đầu.
Hà Tiểu Liên không muốn tiếp tục cuộc sống không có tiền để tiêu nữa, không cần biết là ở cùng với ai, chỉ cần có thể được sống một cuộc sống tốt lành, cô nàng đều nguyện ý!
Thời điểm nhìn thấy chân của Hạ Thừa Tổ, Hà Tiểu Liên cảm thấy có chút buồn nôn, nhưng cô nàng vẫn cố làm đến cùng. Cái này thì tính là gì, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với mấy lão già lạ mặt mập mạp kia!
Sau khi kết thúc, Hạ Thừa Tổ ôm Hà Tiểu Liên, lúc này mới nhắc đến chuyện cô nàng từng nhắc đến.
"Chị nói chị biết mụ đàn bà đê tiện Mộc Hương kia đang ở đâu à?"
Hà Tiểu Liên: "Đúng, tôi đã gặp bà ta. Lúc ấy tôi đã rơi vào đường cùng, muốn nhờ bà ta giúp một chút, nhưng không ngờ bà ta lại ác độc như vậy. Không chỉ đánh mà còn dùng kim tiêm đâm tôi, đuổi tôi đi. Khiến cho tôi phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ."
Hà Tiểu Liên vô cùng hận người đàn bà kia, cảm thấy tất cả là do bà ta mới khiến mình rơi vào hoàn cảnh này. Nếu Hạ Thừa Tổ có thể gây phiền phức cho Mộc Hương thì quá tốt rồi. Bản thân cô nàng không dám đến kiếm chuyện với Mộc Hương, nhưng Hạ Thừa Tổ lại khác. Cậu ta là đàn ông, có tiền, có chỗ dựa, còn phải sợ bà ta nữa sao?
Quả nhiên Hạ Thừa Tổ hừ lạnh một tiếng, "Lúc trước bà ta cuỗm tiền trong nhà của tôi chạy mất, tất nhiên tôi phải tính toán kỹ càng chuyện này với bà ta. Chị biết bà ta đang ở đâu thì dẫn tôi tới đó. Đến tận nơi nháo ầm lên cho bà ta biết mặt."
Hà Tiểu Liên đã sớm tưởng tượng ra dáng vẻ bị mất mặt, bị đuổi ra khỏi nhà của Mộc Hương rồi, ánh mắt hết sức thoải mái, "Được, tôi sẽ lặng lẽ bám theo bà ta để tìm chỗ ở hiện tại, tôi thấy bà ta hay đến nhà hàng Tây lắm."
Hạ Thừa Tổ lại càng không vui, "Bà ta còn có tâm tình sống sung sướng như vậy, để xem tôi huỷ hoại bà ta thế nào!"
. . .
Thượng Hải đổ một trận tuyết lớn, cứ vào những ngày có tuyết, đầu gối của bà Dương đặc biệt đau nhức, chỉ có thể ngồi ở bên cạnh lò sưởi. Hàng ngày đều là Thuỷ Ngân đi ra ngoài mua thức ăn. Cô đi rồi về một lượt, chiếc ô đã tích một lớp tuyết dày.
"Mau qua đây ngồi sưởi một chút, bên ngoài chắc lạnh lắm." Bà Dương kêu cô mau đặt đồ xuống rồi lại đây sưởi ấm. Hai người ngồi bên lò sưởi uống trà nóng, nhìn bông tuyết rơi bên ngoài.
"Mẹ sống ở Thượng Hải nhiều năm như vậy, trận tuyết lớn như thế này mới gặp có mấy lần. Hầu như chỉ toàn là những trận tuyết nhỏ thôi, tuyết năm ngoái cũng không lớn lắm." Bà nói xong, đột nhiên quay đầu gỡ mắt kính, dụi mắt một cái.
Thủy Ngân biết bà đang nghĩ đến cái gì. Bà lão hiền lành này hẳn là đang nhớ tới Hạ Tiểu Yến. Mùa đông năm trước, ba người trải qua mùa đông cùng nhau. Lúc ấy chỉ có hai trận tuyết nhỏ, Hạ Tiểu Yến vét lên vét xuống cả sân mới đắp được hai chú người tuyết be bé đặt trên bàn đá. Khi đó bà Dương còn nói với cô bé, đợi sang năm không chừng có tuyết lớn, sẽ đắp hai người tuyết thật to đặt ở trước cửa.
Năm nay tuyết lớn như vậy, nhưng đứa nhỏ muốn làm người tuyết lại không còn nữa rồi.
Thủy Ngân đứng dậy đi thái thịt, bà Dương cầm cuộn len bên cạnh tiếp tục đan. Chẳng được bao lâu, bà Dương chợt nghe thấy có tiếng đập cửa.
"Ai đấy?" Bà đứng lên ra đi mở cửa. Bên ngoài có một nam một nữ trẻ tuổi. Nam thì ngồi trên xe lăn, cầm cây quải trượng đập cửa, nhìn thấy bà đi ra thì nhướn mày lên nói: "Mộc Hương ở đây phải không?"
Bà Dương nhìn điệu bộ này của cậu ta đã thấy không thích rồi, nhưng giọng nói vẫn rất lịch sự, "Đúng là Mộc Hương đang ở nhà ta, cậu đến tìm Mộc Hương sao? Hai người là gì của Mộc Hương?"
Hạ Thừa Tổ không có kiên nhẫn nghe bà nói chuyện, dùng quải trượng đẩy bà ra, kêu Hà Tiểu Liên đủn xe lăn vào phòng, vừa đi vừa la lớn: "Mộc Hương! Mộc Hương, mau đi ra đây cho ông!"
Thủy Ngân nghe thấy động tĩnh, trên người vẫn còn đang mặc tạp dề.
Bà Dương suýt chút nữa bị cây quải trưởng quơ tới quơ lui của Hạ Thừa Tổ đập vào người, thấy bọn họ cứ ngang nhiên xông vào nhà liền vội vàng đi vào theo, nghiêm nghị nói: "Mấy người đang làm gì? Mau đi ra ngoài ngay!"
Hạ Thừa Tổ và Hà Tiểu Liên hoàn toàn không thèm để ý đến bà Dương, chỉ nhằm vào Thủy Ngân: "Mộc Hương, bà trốn ở chỗ này sống sung sướng quá nhỉ? Chúng tôi tới tìm bà tính sổ đây."
Thủy Ngân cởi tạp dề xuống ném sang một bên, trên mặt còn khẽ nở nụ cười, mắt nhìn thẳng hai vị khách không mời mà đến này.
Hà Tiểu Liên nhìn thấy ánh mắt cô thì bất giác cảm thấy ngón tay từng bị Thuỷ Ngân đâm truyền đến đau đớn, nhưng thấy Hạ Thừa Tổ còn hung hăng gõ gõ quải trượng, cô nàng lại chợt thấy an tâm.
"Mộc Hương, khi đó bà cuỗm hết tiền trong nhà rồi vứt lại hai chúng tôi ở dưới quê, một mình chạy đến đây hưởng thụ cuộc sống tốt lành, chắc không nghĩ sẽ có một ngày chúng tôi tìm đến trả thù đâu nhỉ?" Hà Tiểu Liên lớn tiếng nói, "Hôm nay chúng tôi nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của người phụ nữ ác độc là bà!"
Thủy Ngân thờ ơ, giơ một ngón tay chỉ ra ngoài cổng, "Mời đi ra ngoài."
Hạ Thừa Tổ dò xét cô một chút, cười ngả ngớn, "Bà kêu chúng tôi ra ngoài là chúng tôi phải nghe theo ấy hả? Làm gì có chuyện tốt như vậy. Nhìn dáng vẻ này của bà, chắc không phải thật sự tìm được một người đàn ông để dựa dẫm rồi đấy chứ? Được rồi, bà mau kêu ông ta ra đây, chúng tôi sẽ kể cho ông ta nghe về chuyện quá khứ của bà thật kỹ lưỡng."
Thủy Ngân thu lại nụ cười, tiến lên dùng sức đạp cái xe lăn một cái.
Hạ Thừa Tổ ngã nhào ra đất, phát ra một tiếng vang thật lớn. Hà Tiểu Liên giật nảy mình, lui về sau hai bước, nhịn không được hét ầm lên, "Bà muốn làm gì? Tôi nói cho bà biết, Thừa Tổ đã cùng cha cậu ta nhận nhau rồi. Nếu bà dám ra tay với chúng tôi, cha cậu ta nhất định sẽ không bỏ qua cho bà!"
Sở dĩ hai người bọn họ dám to còi tìm tới đây như vậy cũng là ỷ vào việc đó. Nhưng mụ đàn bà Mộc Hương này giống như bị điên vậy, ngay đến Hạ Thừa Tổ cũng dám đánh!
Hạ Thừa Tổ bị ngã nằm một bên chửi ầm ĩ, "Thứ đàn bà kỹ nữ! Lại dám ra tay đánh ông đây!" Cậu ta giãy dụa ngồi dậy, muốn dùng quải trượng đập vào Thủy Ngân. Lại bị Thuỷ Ngân đạp cho một cái, một tay giật lấy cây quải trượng.
Cô không thèm nói gì, giơ quải trượng lên nhằm vào mặt Hạ Thừa Tổ mà vụt xuống. Nửa khuôn mặt của Hạ Thừa Tổ nhanh chóng bị quất cho sưng lên.
Không chỉ có Hà Tiểu Liên, ngay đến bà Dương cũng kêu lên sợ hãi. Trước giờ bà chỉ nhìn thấy Thuỷ Ngân ôn hoà, kiên nghị, đa tài; nào đã thấy một mặt này của cô.
Thủy Ngân vẫn không để ý đến xung quanh, đối mặt với một con mắt tràn ngập oán hận phẫn nộ của Hạ Thừa Tổ, cậu ta còn muốn rướn lên giằng lại quải trượng, Thủy Ngân bước tới đạp thêm cho hai cái. Giẫm mạnh vào cổ tay của cậu ta, từ trên cao nhìn xuống vụt tiếp một phát nữa, đánh sưng nốt bên mặt còn lại của Hạ Thừa Tổ.
Hà Tiểu Liên hét lên một tiếng chạy ra ngoài, Hạ Thừa Tổ vẫn còn ú ớ tiếp tục mắng chửi. Thuỷ Ngân mắt cũng không chớp lấy một cái, giơ tay lên là một gậy đập xuống.
Vụt hết cái này đến cái khác, hoàn toàn không có ý định dừng tay. Dáng vẻ lạnh lùng dị thường, giống như muốn cứ như vậy trực tiếp đánh tới chết.
Rốt cuộc Hạ Thừa Tổ cũng cảm thấy sợ hãi, bắt đầu điên cuồng giằng co, "Bà điên rồi. . . Thả tôi. . . ra. . . Cút đi. . ."
Bà Dương mãi mới lấy lại được phản ứng, tiến lên giữ lấy Thủy Ngân, "Mau dừng tay, nếu đánh tiếp sẽ chết người thật đấy!"
Lúc này Thủy Ngân mới buông lỏng, nhẹ giọng trấn an Bà Dương, "Không sao đâu, đánh không chết được."
Quả thực bà Dương bị cô doạ cho chết khiếp, nhìn Hạ Thừa Tổ nằm trên mặt đất không biết nên làm cái gì bây giờ. Thủy Ngân lại vỗ vỗ lưng của bà, "Mẹ vào bếp xem nồi canh hầm giúp con, coi con có quên bật bếp hay không."
Nói xong, cô túm lấy Hạ Thừa Tổ, kéo thẳng một đường ném ra ngoài cổng. Cả cái xe lăn cũng tống ra ngoài nốt, sau đó khóa cổng, đi vào thu dọn phòng khách bừa bộn, mặc tạp dề tiếp tục làm thức ăn.
Bà Dương bị sự việc vừa rồi doạ cho sợ hãi không nhỏ, không nhịn được hỏi: "Bọn họ là ai thế?"
Thủy Ngân đều tay thái thịt, "Là hai đứa con chồng trước của con. Con có chuyện còn chưa kể cho mẹ nghe, thật ra con đã tìm được chồng mình rồi, chỉ có điều hiện tại anh ta đã tái hôn."
Bà Dương nghe vậy liền thôi không hỏi nữa, tự mình suy diễn ra một đống thứ, rồi ngẫm lại tính tình của hai đứa con riêng kia, thở dài một tiếng, "Thật sự là khổ cho con quá."
"Nhưng mà dù gì cũng là con riêng của chồng, có chuyện gì cứ từ từ mà nói, không thể chém chém giết giết như vậy được. Người ngoài nhìn vào sẽ đánh giá con thế nào. Tốt xấu gì con cũng là trưởng bối, mẹ thấy tuổi hai đứa nó không lớn lắm, thật tâm khuyên bảo có lẽ sẽ nghe lời. Có hiểu lầm gì thì nên nói với nhau cho rõ ràng." Tuy rằng cái nhìn của bà Dương về một số việc rất thoáng, nhưng chung quy vẫn mang trong mình một số tư tưởng cũ điển hình, đó là dĩ hòa vi quý, tuyệt đối không được tuỳ tiện cùng người khác vạch mặt. Dù bản thân bị oan ức cũng không được để người khác nói rằng đức hạnh của mình có vấn đề.
Dĩ hòa vi quý ư? Thật đáng tiếc, xưa nay Thủy Ngân không cảm thấy loại “hoà” có được nhờ việc để bản thân chịu thiệt thòi này có thể đạt được cái “quý” gì.
Nhưng cô vẫn chỉ lắng nghe mà không phản bác, bởi vì cô hiểu rõ, dù có dành tình cảm cho nhau nhiều đến đâu thì vẫn có rất nhiều chuyện không có cách nào thông cảm thấu hiểu được.
Sở dĩ con người sinh ra đã cô độc, nguyên nhân chính là bởi vĩnh viễn sẽ không có người nào tiếp nhận toàn bộ mọi thứ của một người khác. Con người luôn luôn có một vài điểm nào đó mà người khác không thể tán đồng. Cho nên cô chỉ cười cười, "Lần sau con sẽ bình tĩnh cùng bọn chúng nói chuyện."
Đương nhiên là không có lần sau.
"Phập. "
Cô dùng dao phay chặt một khúc xương sườn.
"Lúc mẹ ở nhà một mình thì có ai gõ cửa cũng không được ra mở nhé. Con sợ chúng nó lại tìm đến đây gây chuyện, làm liên luỵ đến mẹ thì không hay." Trước khi ra khỏi nhà Thủy Ngân căn dặn bà Dương như thế.
Bà Dương lắc đầu, "Mẹ là một bà lão rồi còn sợ cái gì. Bọn chúng không to gan như vậy đâu, con cứ yên tâm đi làm đi."
Kể ra bà Dương cũng là một người may mắn, đến tuổi này rồi vẫn chưa ý thức được một khi cái ác trong con người trỗi dậy thì không biết người ta sẽ làm ra việc đáng sợ gì ―― có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà bà luôn giữ được một trái tim lương thiện.
Thủy Ngân không có ý kiến gì, chỉ hơi cười, lại dặn bà khoá chặt cửa một lần nữa.
Sau đó cô không đi đến chỗ làm mà ngồi xe đi tới nhà họ Tống.
Hà Tiểu Liên nói Hạ Thừa Tổ và cha cậu ta đã nhận nhau, như vậy hẳn là Hạ Đông Bằng đã khôi phục ký ức. Nếu muốn giải quyết dứt điểm phiền toái này, vẫn nên trực tiếp xử lý từ đầu nguồn.
Nói chung, Hà Tiểu Liên không phải là vấn đề, còn vấn đề của Hạ Thừa Tổ thì nằm ở chỗ Hạ Đông Bằng. Giải quyết một lần cho xong, đỡ cho sau này hai đứa kia cứ lần lượt tìm cô gây sự.
Đổng Lăng Diệp đưa cô đi làm quen hết người này người nọ cũng không phải là tốn công vô ích. Thủy Ngân biết được địa chỉ của nhà họ Tống, đó là một căn biệt thự lớn với diện tích hoa viên rộng rãi.
/183
|