Tối nay Nhi Hoa nói Bảo sang rước cô nàng đi chơi, hắn khá là hồi hộp, bởi vì qua rước thì chắc chắn sễ gặp ba mẹ của nàng. Mà trong thâm tâm hắn thì cũng như là ra mắt ba mẹ vợ vậy, nên rất là lo lắng.
Hắn ăn mang chỉnh chu một chút, nhưng cũng không đến nổi mà quá nghiêm túc. Mua thêm một lẵng quả và một bó hoa tươi. Hắn nhấn chuông cửa nhà nàng.
Nhi Hoa chạy ra mở cửa.
“Đi thôi anh”.
“Nhưng anh phải vào chào hai bác đã chứ”.
“Thôi, em sợ lắm”.
Bảo trấn an Nhi Hoa.
“Không sao, yên tâm đi. Chỉ vào một chút rồi đi thôi”.
“Được, chỉ một lát thôi nhé”.
“Tất nhiên, chúng ta còn phải đi chơi mà”.
“Mà anh cầm gì lắm đồ thế?”.
Nhi Hoa hỏi hắn khi thấy hắn cầm đồ lằng nhằng. Bảo cười he he trêu.
“Thì con rể tương lai mà, qua loa sao lấy vợ được”.
“Anh thật là… nói lung tung, ai là con rể tương lai chớ”.
“Em nghĩ sao thì là như thế”.
Bảo và Nhi Hoa cùng đi vào trong, theo lời của Nhi Hoa thì ba mẹ nàng đang ngồi xem phim ở phòng khách. Ba nàng tên là Lâm, mẹ là Lan.
“Cháu chào hai bác”.
Bảo cúi đầu chào lễ phép.
“Chào cháu”.
Ba Nhi Hoa lên tiếng. Còn mẹ nàng chỉ gục đầu như đã chào hỏi. Nhi Hoa lên tiếng giới thiệu.
“Ba mẹ, đây là bạn của con”.
“Ồ, thì ra cháu là bạn của Hoa nhà bác”.
“Dạ vâng, cháu có chút quà biếu hai bác”.
Bảo đưa bó hoa tặng cho mẹ Hoa, sau đó mới đưa lẵng quả.
“Cám ơn cháu”.
“Không có gì đâu bác”.
“Con đi lấy nước mời khách nhanh lên”.
Giọng ba của Nhi Hoa khá là vui vẻ và thân thiện, nhờ vậy mà Bảo cũng đỡ run hơn.
“Thôi không cần đâu, chúng con đi ngay bây giờ mà”.
Nhi Hoa chống chế, Bảo thầm nghĩ chắc phải ngồi thêm một lúc nữa. haizz. Nhưng mà cũng đành phải chịu thôi, không thể làm hỏng hình tượng được. Với lại đi muộn một chút có sao, giờ cũng chỉ mới 7 giờ 30 là cùng.
“Không được”.
Hai ông bà già lập tức nhìn Nhi Hoa nói, tuy là không nặng lời, nhưng mà đầy sát khí.
Nhi Hoa phải đi vào trong, để Bảo lại giữa chiến trường hỗn loạn một mình.
“Cháu quen Nhi Hoa được lâu chưa?”
“Cũng lâu rồi, được nửa năm rồi bác”.
“Vậy hai đứa tiến triển ngang đâu rồi”.
Bà Lan phấn khích hỏi.
“Bà thật là, ai lại đi hỏi thế”.
Ông Lâm nhăm mặt nhìn vợ mình, sau đó quay sang nói với Bảo:
“Cháu thông cảm, bà ấy vốn thế”.
“Dạ không sao”.
Bảo mỉm cười. lòng thầm mong Nhi Hoa đi lấy nước nhanh nhanh một chút.
“Thế cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Ở nhà hay là làm gì?”
Ông Lâm hỏi Bảo, hắn cảm giác như là mình đang bị hỏi cung vậy, tuy không khí trong phòng chẳng có chút gì gọi là đáng sợ, nhưng mà hắn vẫn thấy căng thẳng.
“Cháu năm nay 27 tuổi, hiện đang là giáo viên dạy văn ở trường cấp 3 Hải Xuân, ngoài ra còn làm thêm thiết kế web và mấy chương trình về IT”.
“Thế thì quá tốt rồi”.
Bà Lan cười tươi rói, ông Lâm thì cười tủm tỉm, xem ra hình tượng của Bảo đã thành công rồi. Nhi Hoa đem cốc nước ra, vừa đi vừa hỏi.
“Ba mẹ làm gì bạn con thế?”
“Cháu thông cảm, tính nó là thế, không để ý tới ai cả”.
“Cháu thấy cô ấy rất dễ thương”.
Thế là hắn cùng ngồi với gia đình nàng đến tận 8 giờ kém 5 phút mới đứng dậy xin phép đưa Nhi Hoa đi chơi.
“Lúc nãy ba mẹ em hỏi gì vậy?”
“Thì hỏi anh với em quen nhau được bao lâu, rồi anh làm nghề gì, bao nhiêu tuổi, chỉ có thế”.
“Ừm, em lo ghê”.
“Không sao. Giờ thì anh được thoải mái đưa đón em rồi, khỏi phải lo nhé”.
Bảo xoa đầu Nhi Hoa.
“A… em không phải em bé, đừng có làm như thế”.
Nhi Hoa vuốt vuốt lại tóc. Bảo trêu.
“Thế chưa nghe nghe câu hát Đối với anh em chỉ là cô bé, những nghĩ suy trong đầu còn non nớt à?”
Nhi Hoa lườm lườm.
“Xì, anh chỉ được cái văn thơ”
“Đừng có nhìn anh bằng ánh mắt hình quả bom như thế, anh lái xe không được”.
“Mắt em đẹp thế này mà anh ví như quả bom à?”
Nhi Hoa véo vào tay Bảo.
“Thôi, cho anh xin, anh biết lỗi rồi, lần sau ta không dám trêu cô nương nữa”.
“Haizz, em chịu anh rồi, cái gì cũng nói được. À… mai anh tập cho em lái ô tô nhé”.
“Tập làm gì vậy? chả phải có anh đưa đón em rồi sao?”
Bảo quay sang hỏi, chẳng biết nàng cần tập xe làm gì cho mệt trong khi đã có một lái xe chuyên nghiệp như hắn.
“Thì tập mà đi chứ sao, lỡ sau này anh bận mà em cần đi thì biết làm thế nào?”.
“Thế thì đi taxi, có gì đâu”.
“Anh chả biết tiết kiệm gì cả, đi xe của mình không sướng hơn à?”
“Ai Bảo là xe của em, đây là xe của anh mà”.
“Xì, thế xe anh không phải là xe em à?”
“Ừ, chờ em làm vợ anh rồi khi đó cái gì của anh cũng là của em hết”.
“Anh toàn trêu em”.
Bảo mỉm cười nhìn Nhi Hoa, tuy đã lớn nhưng tính tình còn trẻ con quá. Nhưng không sao, miễn anh thích là được.
Hắn ăn mang chỉnh chu một chút, nhưng cũng không đến nổi mà quá nghiêm túc. Mua thêm một lẵng quả và một bó hoa tươi. Hắn nhấn chuông cửa nhà nàng.
Nhi Hoa chạy ra mở cửa.
“Đi thôi anh”.
“Nhưng anh phải vào chào hai bác đã chứ”.
“Thôi, em sợ lắm”.
Bảo trấn an Nhi Hoa.
“Không sao, yên tâm đi. Chỉ vào một chút rồi đi thôi”.
“Được, chỉ một lát thôi nhé”.
“Tất nhiên, chúng ta còn phải đi chơi mà”.
“Mà anh cầm gì lắm đồ thế?”.
Nhi Hoa hỏi hắn khi thấy hắn cầm đồ lằng nhằng. Bảo cười he he trêu.
“Thì con rể tương lai mà, qua loa sao lấy vợ được”.
“Anh thật là… nói lung tung, ai là con rể tương lai chớ”.
“Em nghĩ sao thì là như thế”.
Bảo và Nhi Hoa cùng đi vào trong, theo lời của Nhi Hoa thì ba mẹ nàng đang ngồi xem phim ở phòng khách. Ba nàng tên là Lâm, mẹ là Lan.
“Cháu chào hai bác”.
Bảo cúi đầu chào lễ phép.
“Chào cháu”.
Ba Nhi Hoa lên tiếng. Còn mẹ nàng chỉ gục đầu như đã chào hỏi. Nhi Hoa lên tiếng giới thiệu.
“Ba mẹ, đây là bạn của con”.
“Ồ, thì ra cháu là bạn của Hoa nhà bác”.
“Dạ vâng, cháu có chút quà biếu hai bác”.
Bảo đưa bó hoa tặng cho mẹ Hoa, sau đó mới đưa lẵng quả.
“Cám ơn cháu”.
“Không có gì đâu bác”.
“Con đi lấy nước mời khách nhanh lên”.
Giọng ba của Nhi Hoa khá là vui vẻ và thân thiện, nhờ vậy mà Bảo cũng đỡ run hơn.
“Thôi không cần đâu, chúng con đi ngay bây giờ mà”.
Nhi Hoa chống chế, Bảo thầm nghĩ chắc phải ngồi thêm một lúc nữa. haizz. Nhưng mà cũng đành phải chịu thôi, không thể làm hỏng hình tượng được. Với lại đi muộn một chút có sao, giờ cũng chỉ mới 7 giờ 30 là cùng.
“Không được”.
Hai ông bà già lập tức nhìn Nhi Hoa nói, tuy là không nặng lời, nhưng mà đầy sát khí.
Nhi Hoa phải đi vào trong, để Bảo lại giữa chiến trường hỗn loạn một mình.
“Cháu quen Nhi Hoa được lâu chưa?”
“Cũng lâu rồi, được nửa năm rồi bác”.
“Vậy hai đứa tiến triển ngang đâu rồi”.
Bà Lan phấn khích hỏi.
“Bà thật là, ai lại đi hỏi thế”.
Ông Lâm nhăm mặt nhìn vợ mình, sau đó quay sang nói với Bảo:
“Cháu thông cảm, bà ấy vốn thế”.
“Dạ không sao”.
Bảo mỉm cười. lòng thầm mong Nhi Hoa đi lấy nước nhanh nhanh một chút.
“Thế cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Ở nhà hay là làm gì?”
Ông Lâm hỏi Bảo, hắn cảm giác như là mình đang bị hỏi cung vậy, tuy không khí trong phòng chẳng có chút gì gọi là đáng sợ, nhưng mà hắn vẫn thấy căng thẳng.
“Cháu năm nay 27 tuổi, hiện đang là giáo viên dạy văn ở trường cấp 3 Hải Xuân, ngoài ra còn làm thêm thiết kế web và mấy chương trình về IT”.
“Thế thì quá tốt rồi”.
Bà Lan cười tươi rói, ông Lâm thì cười tủm tỉm, xem ra hình tượng của Bảo đã thành công rồi. Nhi Hoa đem cốc nước ra, vừa đi vừa hỏi.
“Ba mẹ làm gì bạn con thế?”
“Cháu thông cảm, tính nó là thế, không để ý tới ai cả”.
“Cháu thấy cô ấy rất dễ thương”.
Thế là hắn cùng ngồi với gia đình nàng đến tận 8 giờ kém 5 phút mới đứng dậy xin phép đưa Nhi Hoa đi chơi.
“Lúc nãy ba mẹ em hỏi gì vậy?”
“Thì hỏi anh với em quen nhau được bao lâu, rồi anh làm nghề gì, bao nhiêu tuổi, chỉ có thế”.
“Ừm, em lo ghê”.
“Không sao. Giờ thì anh được thoải mái đưa đón em rồi, khỏi phải lo nhé”.
Bảo xoa đầu Nhi Hoa.
“A… em không phải em bé, đừng có làm như thế”.
Nhi Hoa vuốt vuốt lại tóc. Bảo trêu.
“Thế chưa nghe nghe câu hát Đối với anh em chỉ là cô bé, những nghĩ suy trong đầu còn non nớt à?”
Nhi Hoa lườm lườm.
“Xì, anh chỉ được cái văn thơ”
“Đừng có nhìn anh bằng ánh mắt hình quả bom như thế, anh lái xe không được”.
“Mắt em đẹp thế này mà anh ví như quả bom à?”
Nhi Hoa véo vào tay Bảo.
“Thôi, cho anh xin, anh biết lỗi rồi, lần sau ta không dám trêu cô nương nữa”.
“Haizz, em chịu anh rồi, cái gì cũng nói được. À… mai anh tập cho em lái ô tô nhé”.
“Tập làm gì vậy? chả phải có anh đưa đón em rồi sao?”
Bảo quay sang hỏi, chẳng biết nàng cần tập xe làm gì cho mệt trong khi đã có một lái xe chuyên nghiệp như hắn.
“Thì tập mà đi chứ sao, lỡ sau này anh bận mà em cần đi thì biết làm thế nào?”.
“Thế thì đi taxi, có gì đâu”.
“Anh chả biết tiết kiệm gì cả, đi xe của mình không sướng hơn à?”
“Ai Bảo là xe của em, đây là xe của anh mà”.
“Xì, thế xe anh không phải là xe em à?”
“Ừ, chờ em làm vợ anh rồi khi đó cái gì của anh cũng là của em hết”.
“Anh toàn trêu em”.
Bảo mỉm cười nhìn Nhi Hoa, tuy đã lớn nhưng tính tình còn trẻ con quá. Nhưng không sao, miễn anh thích là được.
/15
|