Lạc Siêu đi về phía anh, trong tay anh ta đang cầm một cái hộp hình trái tim màu đỏ.
“Môn chủ, vợ chưa cưới của Diệp Phi đã đến, đồ vật này là do Diệp Phi trước khi chết chuẩn bị cho vợ chưa cưới của anh ta, bây giờ đưa cho anh đấy.”
Trần Hùng nhận lấy cái hộp, sau đó mở ra.
Bên trong chứa một cái nhẫn kim cương, kim cương không tính là to, thậm chí có thể nói là rất nhỏ, tuy nhiên lại phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời chiếu rọi.
Nhìn viên kim cương này, trong lòng Trần Hùng như bị kim châm. Anh vốn không chịu được cảnh như vậy, bây giờ lại thêm cái này, trong lòng Trần Hùng càng thêm khó chịu.
Anh còn nhớ ngày đầu lúc quen biết, Diệp Phi đã từng nhắc đến vợ chưa cưới của mình.
Tình cảm của bọn họ rất tốt, hơn nữa còn sắp kết hôn, nhưng mà không biết là do sính lễ hay là do tiền tổ chức hôn lễ mà hôn lễ này mãi vẫn chưa được quyết định.
Lúc đó ở Thanh Cảnh Môn có thể kiếm tiền rất dễ dàng, cũng có thể vì giới hạn cuối cùng của mình mà cầm vài chục tỷ tiền hậu sự.
Trong lòng Diệp Phi có niềm tin, vậy nên cuối cùng anh ta đã lựa chọn cái sau.
Lúc đó anh ta rất nghèo, nghèo đến mức hôn lễ cũng khó mà lo liệu được, có điều anh ta vẫn luôn nỗ lực, vẫn luôn tin tưởng rằng thế giới này vẫn còn chính nghĩa tồn tại.
Mãi đến khi Trần Hùng đến, anh không những khiến Diệp Phi tìm thấy chính nghĩa, đồng thời còn tăng lương cho anh ta, vậy nên cuối cùng anh ta cũng đã có thể cầm tiền mua nhẫn cho người mình yêu thương, còn hứa hẹn cho cô ấy một mái nhà.
Thế nhưng, lúc Diệp Phi đã có được tất cả những điều kiện này, anh ta lại vĩnh viễn rời đi!
Trần Hùng đóng hộp nhẫn kia lại, trong lòng anh chứa ngàn vạn suy nghĩ, cũng không dám nghĩ tiếp nữa, thậm chí anh lại cảm thấy dòng huyết dịch trong lòng anh kia lại bắt đầu xao động.
Cũng không biết vì lí do gì, khoảng thời gian này Trần Hùng luôn cảm thấy cơ thể mình có chút không đúng. Giống như trong cơ thể anh tồn tại một linh hồn khác, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện khống chế tư duy của anh vậy.
Giống như tối hôm qua, rõ ràng Trần Hùng có thể ngăn cản rất nhiều chuyện phát sinh.
Thế nhưng cuối cùng anh lại không làm như vậy. Tuy nhiên Trần Hùng lại có một cảm giác, tất cả những chuyện này, có lẽ vốn không phải là ý của chính anh!
Phật nói một thể có hai mặt sáng và tối, trong lòng mỗi người đều cất giấu một linh hồn tươi sáng, còn có một linh hồn tối tăm. Cho tới nau đều là ánh sáng áp chế bóng tối, nhưng dưới một tình huống đặc thù nào đó, linh hồn tối tăm sẽ thực hiện phản phệ.
Điều này nghe có vẻ vô cùng hư ảo, nhưng lúc này trong lòng Trần Hùng lại có một cảm giác mơ hồ, hư ảo, có lẽ vào một này nào đó, trong một cơ duyên xảo hợp nào đó, sẽ thay thế hiện thực.
“Môn chủ, anh… không sao chứ?”
Thấy dáng vẻ tâm thần không yên kia của Trần Hùng, Lạc Siêu đứng một bên có chút lo lắng hỏi.
“À, tôi không sao.”
Trần Hùng lắc đầu, cường ngạnh áp chế sự xao động trong lòng xuống: “Đi thôi, qua đó xem thử.”
Hai người một đường đi về hướng phòng tiếp khách bên kia.
Vừa bước vào, Trần Hùng liền trợn tròn mắt.
Bởi vì trong phòng tiếp khách lúc này không những có một người phụ nữ đang ngồi, bên cạnh cô ấy vậy mà còn có thêm một đứa trẻ.
Đó là một bé gái nhìn có chút xanh xao gầy yếu, vừa nhìn liền biết là thiếu dinh dưỡng, bộ dạng khoảng bốn năm tuổi.
Cô bé tựa như tràn ngập lạ lẫm cùng sợ hãi với mọi thứ xung quanh, đôi tay nhỏ bé vẫn luôn kéo góc áo của người phụ nữ. Lúc nhìn thấy Trần Hùng và Lạc Siêu, cô bé kia càng vô thức giấu đầu của mình sau lưng người phụ nữ.
Người phụ nữ nhìn khoảng hai bốn hai lăm tuổi, tướng mạo bình thường, ăn mặc khá mộc mạc, vừa nhìn liền biết là kiểu người thành thật ổn định.
“Môn chủ, vợ chưa cưới của Diệp Phi đã đến, đồ vật này là do Diệp Phi trước khi chết chuẩn bị cho vợ chưa cưới của anh ta, bây giờ đưa cho anh đấy.”
Trần Hùng nhận lấy cái hộp, sau đó mở ra.
Bên trong chứa một cái nhẫn kim cương, kim cương không tính là to, thậm chí có thể nói là rất nhỏ, tuy nhiên lại phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời chiếu rọi.
Nhìn viên kim cương này, trong lòng Trần Hùng như bị kim châm. Anh vốn không chịu được cảnh như vậy, bây giờ lại thêm cái này, trong lòng Trần Hùng càng thêm khó chịu.
Anh còn nhớ ngày đầu lúc quen biết, Diệp Phi đã từng nhắc đến vợ chưa cưới của mình.
Tình cảm của bọn họ rất tốt, hơn nữa còn sắp kết hôn, nhưng mà không biết là do sính lễ hay là do tiền tổ chức hôn lễ mà hôn lễ này mãi vẫn chưa được quyết định.
Lúc đó ở Thanh Cảnh Môn có thể kiếm tiền rất dễ dàng, cũng có thể vì giới hạn cuối cùng của mình mà cầm vài chục tỷ tiền hậu sự.
Trong lòng Diệp Phi có niềm tin, vậy nên cuối cùng anh ta đã lựa chọn cái sau.
Lúc đó anh ta rất nghèo, nghèo đến mức hôn lễ cũng khó mà lo liệu được, có điều anh ta vẫn luôn nỗ lực, vẫn luôn tin tưởng rằng thế giới này vẫn còn chính nghĩa tồn tại.
Mãi đến khi Trần Hùng đến, anh không những khiến Diệp Phi tìm thấy chính nghĩa, đồng thời còn tăng lương cho anh ta, vậy nên cuối cùng anh ta cũng đã có thể cầm tiền mua nhẫn cho người mình yêu thương, còn hứa hẹn cho cô ấy một mái nhà.
Thế nhưng, lúc Diệp Phi đã có được tất cả những điều kiện này, anh ta lại vĩnh viễn rời đi!
Trần Hùng đóng hộp nhẫn kia lại, trong lòng anh chứa ngàn vạn suy nghĩ, cũng không dám nghĩ tiếp nữa, thậm chí anh lại cảm thấy dòng huyết dịch trong lòng anh kia lại bắt đầu xao động.
Cũng không biết vì lí do gì, khoảng thời gian này Trần Hùng luôn cảm thấy cơ thể mình có chút không đúng. Giống như trong cơ thể anh tồn tại một linh hồn khác, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện khống chế tư duy của anh vậy.
Giống như tối hôm qua, rõ ràng Trần Hùng có thể ngăn cản rất nhiều chuyện phát sinh.
Thế nhưng cuối cùng anh lại không làm như vậy. Tuy nhiên Trần Hùng lại có một cảm giác, tất cả những chuyện này, có lẽ vốn không phải là ý của chính anh!
Phật nói một thể có hai mặt sáng và tối, trong lòng mỗi người đều cất giấu một linh hồn tươi sáng, còn có một linh hồn tối tăm. Cho tới nau đều là ánh sáng áp chế bóng tối, nhưng dưới một tình huống đặc thù nào đó, linh hồn tối tăm sẽ thực hiện phản phệ.
Điều này nghe có vẻ vô cùng hư ảo, nhưng lúc này trong lòng Trần Hùng lại có một cảm giác mơ hồ, hư ảo, có lẽ vào một này nào đó, trong một cơ duyên xảo hợp nào đó, sẽ thay thế hiện thực.
“Môn chủ, anh… không sao chứ?”
Thấy dáng vẻ tâm thần không yên kia của Trần Hùng, Lạc Siêu đứng một bên có chút lo lắng hỏi.
“À, tôi không sao.”
Trần Hùng lắc đầu, cường ngạnh áp chế sự xao động trong lòng xuống: “Đi thôi, qua đó xem thử.”
Hai người một đường đi về hướng phòng tiếp khách bên kia.
Vừa bước vào, Trần Hùng liền trợn tròn mắt.
Bởi vì trong phòng tiếp khách lúc này không những có một người phụ nữ đang ngồi, bên cạnh cô ấy vậy mà còn có thêm một đứa trẻ.
Đó là một bé gái nhìn có chút xanh xao gầy yếu, vừa nhìn liền biết là thiếu dinh dưỡng, bộ dạng khoảng bốn năm tuổi.
Cô bé tựa như tràn ngập lạ lẫm cùng sợ hãi với mọi thứ xung quanh, đôi tay nhỏ bé vẫn luôn kéo góc áo của người phụ nữ. Lúc nhìn thấy Trần Hùng và Lạc Siêu, cô bé kia càng vô thức giấu đầu của mình sau lưng người phụ nữ.
Người phụ nữ nhìn khoảng hai bốn hai lăm tuổi, tướng mạo bình thường, ăn mặc khá mộc mạc, vừa nhìn liền biết là kiểu người thành thật ổn định.
/1916
|