“Ông Hạc, các anh em Sói Vàng, mọi người có ý gì?”
Nguyễn Kiền Bá nhíu mày nhìn mấy người phía bên kia, trong lòng cảm giác đau buồn.
Mấy người ông Hạc không nói vòng nói vo, cười đáp lại: “Ông chủ Nguyễn, đừng trách chúng tôi, chúng tôi chỉ là tuân theo mệnh lệnh công việc, được nhận tiền, người ta bảo chúng tôi làm gì chúng tôi chỉ có thể làm theo.”
“Đáng chết.”
Cả người Nguyễn Kiền Bá run rẩy: “Vì vậy các ông là do Mạnh Nhất Hạ và Thẩm Dương Thạnh thuê để giết tôi?”
Nguyễn Kiền Bá càng thấy đau khổ hơn, điều này thật trớ trêu, bọn họ đã từng là anh em, không ngờ lại có ngày lại muốn mau chóng giết.
Nguyễn Kiền Bá nói: “Tại sao phải làm giết đến cùng?”
“Đương nhiên là vì ông biết quá nhiều rồi.”
Vừa nói xong, tên Sói vàng kia dơ súng lên, bắn về phía Nguyễn Kiền Bá.
“Cẩn thận!”
Một người trong binh đoàn đánh thuê Kim Cương hét lên, chạy đến trước mặt Nguyễn Kiền Bá, viên đạn bay vào đầu anh ta khiến anh ta ngã xuống.
“Bảo vệ ông chủ.”
Kim Cương cũng hét lên, lập tức dơ súng lên.
Mà Nguyễn Kiền Bá đã nhanh chóng mang Lạc Hà vào phòng khách biệt thự.
Một cuộc đấu súng cứ như như vậy nổ ra ở sân ở biệt thự nhà họ Nguyễn.
Mặc dù mấy người Kim Cương đều đã từng đánh thuê ở chiến trường hải ngoại, nhưng ông Hạc và mấy người Sói vàng đều những người máu mặt tàn ác, hơn nữa sức mạnh của bọn họ không thua kém gì Kim Cương.
Vì vậy từ khi trận đấu súng bắt đầu, bên phí Kim Cương bất luận là sức chiến đấu hay số người, đều bị bên kia áp chế.
Rất nhanh, đạn cả hai bên đều hết sạch, trực tiếp trở thành cuộc đấu tranh sinh tử.
Mà khi đó, số người bên Kim Cương đã chết một nửa rồi, mấy người còn lại đều ổn không bị sao, còn bên phía ông Hạc dường khi không có tổn hại nào.
Đại chiến hết sức căng thẳng, cảnh tàn sát khốc liệt, phí người Kim Cương rất nhanh bị bọn ông Hạc ép dồn vào phòng khách biệt thự.
Mà lúc đó, đối diện với biệt thự nhà họ Nguyễn, Trần Hùng và Nghiêm Hưng Đằng đang đứng ở đó
Trên tay bọn họ cầm ống nhòm quân đội, từ góc độ này có thể nhìn rõ tất cả những gì xảy ra trong biệt thự nhà họ Nguyễn.
Nhìn thấy tình cảnh này của nhà họ Nguyễn, Nghiêm Hưng Đằng bỗng nhớ lại chuyện hai năm trước, khi đó, nhà họ Nghiêm bọn họ cũng phải đối mặt với trận chiến như vậy.
Trớ trêu hơn mà, đối phó với nhà họ Nguyễn là người trong bốn đại gia tộc.
“Kế hoạch của chúng ta thành công rồi, nhà họ Nguyễn và nhà họ Mạnh quả nhiên là không thể ngồi yên.”
Trần Hùng bỏ ống nhòm quân đội xuống, nhếch mép cười.
Lúc này, bộ đàm bên cạnh vang lên, truyền đến giọng nói của Truy Phong: “Môn Chủ, chúng tôi đang ở cửa nhà họ Nguyễn, có cần vào luôn không?”
“Không cần, đợi một lúc!”
Trần Hùng lại cầm ống nhòm lên: “Bây giờ Nguyễn Kiền Bá vẫn chưa phải chịu đủ đau khổ.”
“Vâng, Môn Chủ.”
Trần Hùng tiếp tục nói: “Đúng rồi, bên bệnh viện sao rồi?”
Nguyễn Kiền Bá nhíu mày nhìn mấy người phía bên kia, trong lòng cảm giác đau buồn.
Mấy người ông Hạc không nói vòng nói vo, cười đáp lại: “Ông chủ Nguyễn, đừng trách chúng tôi, chúng tôi chỉ là tuân theo mệnh lệnh công việc, được nhận tiền, người ta bảo chúng tôi làm gì chúng tôi chỉ có thể làm theo.”
“Đáng chết.”
Cả người Nguyễn Kiền Bá run rẩy: “Vì vậy các ông là do Mạnh Nhất Hạ và Thẩm Dương Thạnh thuê để giết tôi?”
Nguyễn Kiền Bá càng thấy đau khổ hơn, điều này thật trớ trêu, bọn họ đã từng là anh em, không ngờ lại có ngày lại muốn mau chóng giết.
Nguyễn Kiền Bá nói: “Tại sao phải làm giết đến cùng?”
“Đương nhiên là vì ông biết quá nhiều rồi.”
Vừa nói xong, tên Sói vàng kia dơ súng lên, bắn về phía Nguyễn Kiền Bá.
“Cẩn thận!”
Một người trong binh đoàn đánh thuê Kim Cương hét lên, chạy đến trước mặt Nguyễn Kiền Bá, viên đạn bay vào đầu anh ta khiến anh ta ngã xuống.
“Bảo vệ ông chủ.”
Kim Cương cũng hét lên, lập tức dơ súng lên.
Mà Nguyễn Kiền Bá đã nhanh chóng mang Lạc Hà vào phòng khách biệt thự.
Một cuộc đấu súng cứ như như vậy nổ ra ở sân ở biệt thự nhà họ Nguyễn.
Mặc dù mấy người Kim Cương đều đã từng đánh thuê ở chiến trường hải ngoại, nhưng ông Hạc và mấy người Sói vàng đều những người máu mặt tàn ác, hơn nữa sức mạnh của bọn họ không thua kém gì Kim Cương.
Vì vậy từ khi trận đấu súng bắt đầu, bên phí Kim Cương bất luận là sức chiến đấu hay số người, đều bị bên kia áp chế.
Rất nhanh, đạn cả hai bên đều hết sạch, trực tiếp trở thành cuộc đấu tranh sinh tử.
Mà khi đó, số người bên Kim Cương đã chết một nửa rồi, mấy người còn lại đều ổn không bị sao, còn bên phía ông Hạc dường khi không có tổn hại nào.
Đại chiến hết sức căng thẳng, cảnh tàn sát khốc liệt, phí người Kim Cương rất nhanh bị bọn ông Hạc ép dồn vào phòng khách biệt thự.
Mà lúc đó, đối diện với biệt thự nhà họ Nguyễn, Trần Hùng và Nghiêm Hưng Đằng đang đứng ở đó
Trên tay bọn họ cầm ống nhòm quân đội, từ góc độ này có thể nhìn rõ tất cả những gì xảy ra trong biệt thự nhà họ Nguyễn.
Nhìn thấy tình cảnh này của nhà họ Nguyễn, Nghiêm Hưng Đằng bỗng nhớ lại chuyện hai năm trước, khi đó, nhà họ Nghiêm bọn họ cũng phải đối mặt với trận chiến như vậy.
Trớ trêu hơn mà, đối phó với nhà họ Nguyễn là người trong bốn đại gia tộc.
“Kế hoạch của chúng ta thành công rồi, nhà họ Nguyễn và nhà họ Mạnh quả nhiên là không thể ngồi yên.”
Trần Hùng bỏ ống nhòm quân đội xuống, nhếch mép cười.
Lúc này, bộ đàm bên cạnh vang lên, truyền đến giọng nói của Truy Phong: “Môn Chủ, chúng tôi đang ở cửa nhà họ Nguyễn, có cần vào luôn không?”
“Không cần, đợi một lúc!”
Trần Hùng lại cầm ống nhòm lên: “Bây giờ Nguyễn Kiền Bá vẫn chưa phải chịu đủ đau khổ.”
“Vâng, Môn Chủ.”
Trần Hùng tiếp tục nói: “Đúng rồi, bên bệnh viện sao rồi?”
/1916
|