Kỉ Tiễu nhìn lại, thấy Diêm Trừng mặc một thân áo phông quần đùi ở nhà không biết đứng sau cậu từ lúc nào, gương mặt tiếu ý nghiêng nghiêng nhìn cậu.
Diêm Trừng tuy rằng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị Kỉ Tiễu cự tuyệt nhưng đến khi chân chính nghe Kỉ Tiễu đạm mạc nói “Không cần’ trong lòng vẫn có chút khó chịu trào ra, nhưng vừa buồn bực vừa buồn cười, rõ ràng đang chật vật như vậy, lại vẫn không muốn chịu nửa điểm ân huệ từ người khác, thật sự đặc biệt cố chấp.
Cả người Kỉ Tiễu đều bị nước mưa làm cho ướt đẫm từ trên xuống dưới, tóc tai quần áo chỗ nào cũng thấy nước nhỏ tong tong, bởi vì rét lạnh khiến cho đôi môi vốn hồng hào nay đã tái nhợt, sắc mặt nhìn qua càng không chút huyết sắc, Diêm Trừng không để ý cậu phản đối trực tiếp dùng tay không bị thương đỡ lấy cái thùng sách từ Kỉ Tiễu, tay còn lại cầm dù đi về phía trước.
Kỉ Tiễu đứng tại chỗ một chốc chỉ có thể đi theo hắn.
Diêm Trừng đem ô hướng sang bên Kỉ Tiễu cho cho cậu, Kỉ Tiễu muốn tránh ra nhưng hắn vẫn kiên trì, vì sợ sẽ làm ướt sách nên cuối cùng Kỉ Tiễu chỉ có thể sóng vai đi cùng hắn.
Mưa cứ rào rào tầm tã rơi xuống, đem hai người dưới chiếu ô vây trong một không gian nhỏ, Diêm Trừng vừa đi vừa âm thầm liếc một bên mặt Kỉ Tiễu, nếu không phải do hai tay đang bận không thì hắn nhất định sẽ gạt nước mưa trên mặt Kỉ Tiễu ra.
Thật vất vả mới rời khỏi con hẻm nhỏ, đoạn đường này giờ bị màn mưa phủ trắng xóa mông lung không còn nhìn rõ được thứ gì, đừng nói là xe taxi, ngay cả người cũng không còn nhìn thấy ai, hai người chỉ có thể tiếp tục đi bộ tới nhà ga.
Dọc đường đi, Kỉ Tiễu không nói chuyện, Diêm Trừng cũng không lên tiếng, dù còn phải bê một thùng sách nhưng vẫn có chút nặng, Diêm Trừng chỉ đỡ bằng một tay, suýt chút nữa thì sái. Dưới tình thế cấp bách, bị Kỉ Tiễu lấy lại, đương nhiên còn ôm phải cánh tay Diêm Trừng đang đỡ chúng.
Diêm Trừng cảm nhận được nhiệt độ từ trên người Kỉ Tiễu truyền lại nói: “Tớ có thể.”
Kỉ Tiễu lại nói: “Đưa đây.”
Diêm Trừng không buông, Kỉ Tiễu dùng thêm chút lực, đem thùng sách một phen đoạt lại sau đó dùng cặp mắt to tròn kia trừng mắt nhìn hắn, Diêm Trừng tự nhiên không nói.
Hai người không dễ dàng tới nhà ga, đi cũng phải mất 20 phút, 20 phút mưa không dừng chút nào, gió lại không ngừng thổi, khiến Diêm Trừng cũng bị ướt một bên, đôi giày thể thao mới tinh trắng trắng giờ nhiễm vết bẩn loang lổ, nhìn đặc biệt lãng phí. Rốt cục hai người đều phải đứng chờ dưới mưa ướt một lúc thì xe mới từ xa xa đi tới.
Người trên xe cũng rất nhiều, thấy bộ dạng Diêm Trừng và Kỉ Tiểu chật vật như vậy, đám khách nhân trên xe không khỏi có biểu tình ghét bỏ.
Diêm Trừng cho Kỉ Tiễu đứng ở bên trong, còn mình thì dựa vào cửa xe, hắn khó được khi bị người khác khinh bỉ, cảm giác cũng thực mới mẻ, chống lại ánh mắt của một nữ sinh nhìn qua, Diêm Trừng nhếch miệng cho nhỏ một nụ cười trắng sáng, người nhìn ngược lại mặt đỏ hết lên.
Trạm xuống còn cách khá xa, không khỏi xấu hổ, Diêm Trừng tính toán muốn trò chuyện một hai câu với Kỉ Tiễu, hắn hỏi: “Tớ vừa lúc ở gần đó mua chút đồ, không ngờ lại thấy cậu, cậu tới đó làm gì?” vừa nói vừa liếc nhìn thùng sách: “Còn mang nhiều sách báo tạp chí như vậy?”
Kỉ Tiễu một lát sau mới đáp: “Có việc….”
Diêm Trừng đương nhiên biết cậu có việc, lại hỏi: “Cậu thích đọc mấy loại sách này? Sở thích thực đặc biệt.”
Kỉ Tiễu lành lạnh quét mắt sang nhìn hắn, cái liếc mắt kia không hề có sát ý nhưng lại khiến tim Diêm Trừng đập bang bang gia tốc.
Người lên xe càng lúc càng nhiều, khiến Diêm Trừng đứng phía sau không thể không dán sát vào người Kỉ Tiễu được, Kỉ Tiễu mặt hướng ra ngoài cửa sổ, Diêm Trừng tại phía sau bám vào tay vịn tựa như đang ôm cậu vào lòng, mà Kỉ Tiễu cao chỉ tới mũi Diêm Trừng, với cự ly này khiến hắn có thể ngửi được mùi hương trên tóc Kỉ Tiễu.
Bỗng nhiên Kỉ Tiễu rời khỏi đám đông theo dòng người đi xuống, đi được hai bước khẽ quay đầu lại, phát hiện Diêm Trừng vẫn đứng đó, không khỏi vươn tay kéo hắn xuống, Diêm Trừng lăng lăng nhìn cậu, Kỉ Tiễu nói: “Đến rồi.”
Diêm Trừng lúc này mới chú ý đã tới trước cổng trường.
Hai người xuống xe hướng kí túc đi tới, Diêm Trừng vốn tưởng Kỉ Tiễu sẽ đuổi hắn về nên che ô cho cậu tới dưới lầu, Kỉ Tiễu lại nhìn nhìn Diêm Trừng một hồi, người kia vốn ăn mặc đàng hoàng lịch sự, hiện tại cùng mình lưu lạc trông thực chật vật liền hỏi: “Cậu muốn lên lầu không?”
Diêm Trừng phản ứng rất nhanh nói: “Được.”
Cùng Kỉ Tiễu vào phòng, phát hiện không có ai, Diêm Trừng lúc này mới thấy kỳ quái, vì sao Kỉ Tiễu cuối tuần cũng không về nhà?
Nhưng cuối cùng hắn cũng không hỏi.
Kỉ Tiễu từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc khăn mặt đưa cho Diêm Trừng, hắn thấy đầu tóc cậu vẫn còn ướt nước liền nói: “Cậu dùng trước đi.”
Kỉ Tiễu nhét khăn mặt vào tay hắn, sau đó lấy đồ thể dục ra đưa cho hắn.
Diêm Trừng lần này ngoan ngoãn tiếp nhận, đồ thể dục nhìn rất mới, nếu không phải lưng quần có dấu vết thắt lại thì căn bản nhìn không ra đã từng được mặc.
Kỉ Tiễu cho rằng Diêm Trừng nhìn chằm chằm là ghét bỏ đồ cũ, khó được giải thích: “Không có đồ lớn.”
Diêm Trừng vội nói: “Không sao, có thể mặc.” vì tỏ vẻ thành ý, hắn lập tức cởi áo ra thay luôn.
Kỉ Tiễu cũng cầm một bộ khác đi thay, lúc cởi áo ướt ra, cậu cảm thấy có một tầm mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào mình, đợi tới khi cậu mặc chỉnh tề quay đầu lại thì Diêm Trừng cũng đã khôi phục bộ dạng nhẹ nhàng khoan khoái lúc đầu, cười cười nhìn cậu. Chân Kỉ Tiễu không ngắn, nhưng cái quần cũng chỉ tới mắt cá chân hắn, quần áo cậu trông có vẻ nhỏ, may mà chiếc áo có vẻ rộng nên coi như cũng thoải mái, chỉ là Diêm Trừng thường mặc đồ xịn không ngờ nhìn không ra khi mặc đồ ở nhà cũng có chút hương vị.
Kỉ Tiễu dưới ánh mắt kinh ngạc của Diêm Trừng đi qua đem quần áo của hắn nhặt lên, Diêm Trừng nói: “Để tớ tự dọn.”
Kỉ Tiễu không để ý tới hắn, cầm túi nilon đem đồ của cậu và của hắn cho vào, rồi bỏ vào trong chậu, Diêm Trừng vốn tưởng khách sáo lại thấy hành vi của cậu cái gì cũng không nói được, đáy lòng thầm nghĩ: chẳng lẽ muốn giặt quần áo hộ mình?
Kỉ Tiễu tạm thời không làm gì, suy đoán của Diêm Trừng cũng không được thực hiện, hắn nhìn thời gian, đã hơi muộn.
“Ăn cơm đi.” lại nói: “Gọi đồ bên ngoài.”
Kỉ Tiễu không có dị nghị gì với loại hành vi quen thuộc này của hắn, Diêm Trừng lấy di động ra gọi cho cửa hàng pizza. Hai người ăn xong cái bánh pizza, Kỉ Tiễu cầm lên một quyển tạp chí mở ra đọc, một quyển lại một quyển nghiên cứu phong cách vẽ bên trong. Bên ngoài trời vẫn mưa gào gió rít, cậu cũng không mở miệng đuổi người, Diêm Trừng cũng làm bộ như không có việc gì, hắn lại tham quan một lần phòng kí túc, kỳ thật ở hôm họp phụ huynh, hắn đã phát hiện, bàn ghế của Kỉ Tiễu so với các nam sinh khác không chỉ sạch sẽ hơn mà càng gọn gàng ngăn nắp hơn, trừ những quyển sách giáo khoa ra, thì trên bàn chỉ có đèn học, một ống đựng bút, một cái mp3. phảng phất tùy thời đều có thể đóng gói mang đi.
Một buổi chiều này, Kỉ Tiễu đều ngồi vẽ nháp, vẽ hỏng liền vứt, sửa đi sửa lại đến khi ưng ý thì thôi, Diêm Trừng chỉ đứng ở phía sau cách đó không xa yên lặng nhìn gương mặt nghiêm túc của cậu, ngoài cửa mưa vẫn rơi sương mù giăng kín, cách một lớp kính cửa, bên trong phòng lại đặc biệt ấm áp
Hết chương 30
Diêm Trừng tuy rằng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị Kỉ Tiễu cự tuyệt nhưng đến khi chân chính nghe Kỉ Tiễu đạm mạc nói “Không cần’ trong lòng vẫn có chút khó chịu trào ra, nhưng vừa buồn bực vừa buồn cười, rõ ràng đang chật vật như vậy, lại vẫn không muốn chịu nửa điểm ân huệ từ người khác, thật sự đặc biệt cố chấp.
Cả người Kỉ Tiễu đều bị nước mưa làm cho ướt đẫm từ trên xuống dưới, tóc tai quần áo chỗ nào cũng thấy nước nhỏ tong tong, bởi vì rét lạnh khiến cho đôi môi vốn hồng hào nay đã tái nhợt, sắc mặt nhìn qua càng không chút huyết sắc, Diêm Trừng không để ý cậu phản đối trực tiếp dùng tay không bị thương đỡ lấy cái thùng sách từ Kỉ Tiễu, tay còn lại cầm dù đi về phía trước.
Kỉ Tiễu đứng tại chỗ một chốc chỉ có thể đi theo hắn.
Diêm Trừng đem ô hướng sang bên Kỉ Tiễu cho cho cậu, Kỉ Tiễu muốn tránh ra nhưng hắn vẫn kiên trì, vì sợ sẽ làm ướt sách nên cuối cùng Kỉ Tiễu chỉ có thể sóng vai đi cùng hắn.
Mưa cứ rào rào tầm tã rơi xuống, đem hai người dưới chiếu ô vây trong một không gian nhỏ, Diêm Trừng vừa đi vừa âm thầm liếc một bên mặt Kỉ Tiễu, nếu không phải do hai tay đang bận không thì hắn nhất định sẽ gạt nước mưa trên mặt Kỉ Tiễu ra.
Thật vất vả mới rời khỏi con hẻm nhỏ, đoạn đường này giờ bị màn mưa phủ trắng xóa mông lung không còn nhìn rõ được thứ gì, đừng nói là xe taxi, ngay cả người cũng không còn nhìn thấy ai, hai người chỉ có thể tiếp tục đi bộ tới nhà ga.
Dọc đường đi, Kỉ Tiễu không nói chuyện, Diêm Trừng cũng không lên tiếng, dù còn phải bê một thùng sách nhưng vẫn có chút nặng, Diêm Trừng chỉ đỡ bằng một tay, suýt chút nữa thì sái. Dưới tình thế cấp bách, bị Kỉ Tiễu lấy lại, đương nhiên còn ôm phải cánh tay Diêm Trừng đang đỡ chúng.
Diêm Trừng cảm nhận được nhiệt độ từ trên người Kỉ Tiễu truyền lại nói: “Tớ có thể.”
Kỉ Tiễu lại nói: “Đưa đây.”
Diêm Trừng không buông, Kỉ Tiễu dùng thêm chút lực, đem thùng sách một phen đoạt lại sau đó dùng cặp mắt to tròn kia trừng mắt nhìn hắn, Diêm Trừng tự nhiên không nói.
Hai người không dễ dàng tới nhà ga, đi cũng phải mất 20 phút, 20 phút mưa không dừng chút nào, gió lại không ngừng thổi, khiến Diêm Trừng cũng bị ướt một bên, đôi giày thể thao mới tinh trắng trắng giờ nhiễm vết bẩn loang lổ, nhìn đặc biệt lãng phí. Rốt cục hai người đều phải đứng chờ dưới mưa ướt một lúc thì xe mới từ xa xa đi tới.
Người trên xe cũng rất nhiều, thấy bộ dạng Diêm Trừng và Kỉ Tiểu chật vật như vậy, đám khách nhân trên xe không khỏi có biểu tình ghét bỏ.
Diêm Trừng cho Kỉ Tiễu đứng ở bên trong, còn mình thì dựa vào cửa xe, hắn khó được khi bị người khác khinh bỉ, cảm giác cũng thực mới mẻ, chống lại ánh mắt của một nữ sinh nhìn qua, Diêm Trừng nhếch miệng cho nhỏ một nụ cười trắng sáng, người nhìn ngược lại mặt đỏ hết lên.
Trạm xuống còn cách khá xa, không khỏi xấu hổ, Diêm Trừng tính toán muốn trò chuyện một hai câu với Kỉ Tiễu, hắn hỏi: “Tớ vừa lúc ở gần đó mua chút đồ, không ngờ lại thấy cậu, cậu tới đó làm gì?” vừa nói vừa liếc nhìn thùng sách: “Còn mang nhiều sách báo tạp chí như vậy?”
Kỉ Tiễu một lát sau mới đáp: “Có việc….”
Diêm Trừng đương nhiên biết cậu có việc, lại hỏi: “Cậu thích đọc mấy loại sách này? Sở thích thực đặc biệt.”
Kỉ Tiễu lành lạnh quét mắt sang nhìn hắn, cái liếc mắt kia không hề có sát ý nhưng lại khiến tim Diêm Trừng đập bang bang gia tốc.
Người lên xe càng lúc càng nhiều, khiến Diêm Trừng đứng phía sau không thể không dán sát vào người Kỉ Tiễu được, Kỉ Tiễu mặt hướng ra ngoài cửa sổ, Diêm Trừng tại phía sau bám vào tay vịn tựa như đang ôm cậu vào lòng, mà Kỉ Tiễu cao chỉ tới mũi Diêm Trừng, với cự ly này khiến hắn có thể ngửi được mùi hương trên tóc Kỉ Tiễu.
Bỗng nhiên Kỉ Tiễu rời khỏi đám đông theo dòng người đi xuống, đi được hai bước khẽ quay đầu lại, phát hiện Diêm Trừng vẫn đứng đó, không khỏi vươn tay kéo hắn xuống, Diêm Trừng lăng lăng nhìn cậu, Kỉ Tiễu nói: “Đến rồi.”
Diêm Trừng lúc này mới chú ý đã tới trước cổng trường.
Hai người xuống xe hướng kí túc đi tới, Diêm Trừng vốn tưởng Kỉ Tiễu sẽ đuổi hắn về nên che ô cho cậu tới dưới lầu, Kỉ Tiễu lại nhìn nhìn Diêm Trừng một hồi, người kia vốn ăn mặc đàng hoàng lịch sự, hiện tại cùng mình lưu lạc trông thực chật vật liền hỏi: “Cậu muốn lên lầu không?”
Diêm Trừng phản ứng rất nhanh nói: “Được.”
Cùng Kỉ Tiễu vào phòng, phát hiện không có ai, Diêm Trừng lúc này mới thấy kỳ quái, vì sao Kỉ Tiễu cuối tuần cũng không về nhà?
Nhưng cuối cùng hắn cũng không hỏi.
Kỉ Tiễu từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc khăn mặt đưa cho Diêm Trừng, hắn thấy đầu tóc cậu vẫn còn ướt nước liền nói: “Cậu dùng trước đi.”
Kỉ Tiễu nhét khăn mặt vào tay hắn, sau đó lấy đồ thể dục ra đưa cho hắn.
Diêm Trừng lần này ngoan ngoãn tiếp nhận, đồ thể dục nhìn rất mới, nếu không phải lưng quần có dấu vết thắt lại thì căn bản nhìn không ra đã từng được mặc.
Kỉ Tiễu cho rằng Diêm Trừng nhìn chằm chằm là ghét bỏ đồ cũ, khó được giải thích: “Không có đồ lớn.”
Diêm Trừng vội nói: “Không sao, có thể mặc.” vì tỏ vẻ thành ý, hắn lập tức cởi áo ra thay luôn.
Kỉ Tiễu cũng cầm một bộ khác đi thay, lúc cởi áo ướt ra, cậu cảm thấy có một tầm mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào mình, đợi tới khi cậu mặc chỉnh tề quay đầu lại thì Diêm Trừng cũng đã khôi phục bộ dạng nhẹ nhàng khoan khoái lúc đầu, cười cười nhìn cậu. Chân Kỉ Tiễu không ngắn, nhưng cái quần cũng chỉ tới mắt cá chân hắn, quần áo cậu trông có vẻ nhỏ, may mà chiếc áo có vẻ rộng nên coi như cũng thoải mái, chỉ là Diêm Trừng thường mặc đồ xịn không ngờ nhìn không ra khi mặc đồ ở nhà cũng có chút hương vị.
Kỉ Tiễu dưới ánh mắt kinh ngạc của Diêm Trừng đi qua đem quần áo của hắn nhặt lên, Diêm Trừng nói: “Để tớ tự dọn.”
Kỉ Tiễu không để ý tới hắn, cầm túi nilon đem đồ của cậu và của hắn cho vào, rồi bỏ vào trong chậu, Diêm Trừng vốn tưởng khách sáo lại thấy hành vi của cậu cái gì cũng không nói được, đáy lòng thầm nghĩ: chẳng lẽ muốn giặt quần áo hộ mình?
Kỉ Tiễu tạm thời không làm gì, suy đoán của Diêm Trừng cũng không được thực hiện, hắn nhìn thời gian, đã hơi muộn.
“Ăn cơm đi.” lại nói: “Gọi đồ bên ngoài.”
Kỉ Tiễu không có dị nghị gì với loại hành vi quen thuộc này của hắn, Diêm Trừng lấy di động ra gọi cho cửa hàng pizza. Hai người ăn xong cái bánh pizza, Kỉ Tiễu cầm lên một quyển tạp chí mở ra đọc, một quyển lại một quyển nghiên cứu phong cách vẽ bên trong. Bên ngoài trời vẫn mưa gào gió rít, cậu cũng không mở miệng đuổi người, Diêm Trừng cũng làm bộ như không có việc gì, hắn lại tham quan một lần phòng kí túc, kỳ thật ở hôm họp phụ huynh, hắn đã phát hiện, bàn ghế của Kỉ Tiễu so với các nam sinh khác không chỉ sạch sẽ hơn mà càng gọn gàng ngăn nắp hơn, trừ những quyển sách giáo khoa ra, thì trên bàn chỉ có đèn học, một ống đựng bút, một cái mp3. phảng phất tùy thời đều có thể đóng gói mang đi.
Một buổi chiều này, Kỉ Tiễu đều ngồi vẽ nháp, vẽ hỏng liền vứt, sửa đi sửa lại đến khi ưng ý thì thôi, Diêm Trừng chỉ đứng ở phía sau cách đó không xa yên lặng nhìn gương mặt nghiêm túc của cậu, ngoài cửa mưa vẫn rơi sương mù giăng kín, cách một lớp kính cửa, bên trong phòng lại đặc biệt ấm áp
Hết chương 30
/100
|