Diễm Tu

Chương 99 - Mật Kinh Bằng Da Dê

/243


Sách Linh dị biến làm cho Kiều Tam rất khó hiểu, nhất thời nghi vẫn nóng lòng hỏi ra một câu có chút quái dị, nhưng đối với Sách Linh lại là lời nói rất bình thường: Ngươi như thế nào lại mặc quần áo vậy?

Đối mặt vấn đề Phi lễ như thế, Sách Linh lại một bình thản trả lời, nhưng lại dụng tâm nghĩ nghĩ, nói: Sách Linh cũng không hiểu được vì cái gì, chỉ là đột nhiên nghĩ không nên trần truồng!

A, a.... Cho đến lúc này, Kiều Tam mới phát giác câu hỏi của đường đột cở nào, không ý tứ mà cười khan hai tiếng, hắn tò mò chăm chú nhìn bộ đồ mới của Sách Linh vài lần, một luồng cảm giác quen thuộc không hiểu từ đâu chui vào trong óc Kiều Tam, xoay vòng quanh cái đầu luôn luôn khôn khéo của hắn.

Quái lạ, vì cái gì mà bộ quần áo này, mình cứ có cảm giác giống như đã từng quen biết đây?

Ôi...... Nghĩ tới nghĩ lui vẫn nghĩ không rõ, Kiều Tam lại phát huy truyền thống tốt đẹp của mình -- đem vấn đề hồ đồ toàn bộ vứt sau đầu, đổi lấy sự thoải mái tâm hồn, tâm tình khoái trá.

Ý niệm vừa động, Kiều Tam nghi vấn chuyển sang chính sự, móc ra nửa mật kinh da dê, tràn ngập chờ mong nói: Sách Linh, ngươi xem xem, cái này rốt cuộc có bí mật gì?

Sách Linh tiếp nhận bí đồ dán vào ngực mình, kia nửa mở da dê thế thần kỳ đích dung nhập vào trong thân thể của hắn, ánh sáng Quỷ Kinh như bụi mưa lất phất bỗng bắn ra, một lát sau, ánh sáng tan đi, nửa quyển da dê lại rơi vào trong tay Kiều Tam.

Chủ nhân, trên tấm phù đồ có chín chín tám mươi mốt tầng thực phù phong tỏa, nếu muốn hoàn toàn phá bỏ, Sách Linh ít nhất cũng phải mất một tháng!

Oa...... Phức tạp vậy sao! Ánh mắt Kiều Tam mở to, mi mắt khép mở, tham lam ảo tưởng, hắn nói: Xem ra cái này thực sự đáng giá! Sách Linh, chuyện này phải nhờ vào ngươi rồi! Hắc, hắc......

Chủ nhân, Sách Linh lại cảm ứng được một cổ sức mạnh kỳ quái triệu hồi.

Sách Linh giọng nói hoang mang khác thường, khói mờ quấn quanh thân thể một lúc, lúc này nàng suy nghĩ trong chốc lát, nàng đột nhiên hưng phấn cả kinh kêu lên: Thực kinh! Đây là khí tức thực kinh , mật kinh này nhất định có quan hệ với Thực kinh ; chủ nhân, Sách Linh nghiên cứu đi mật kinh, không có việc gì đừng gọi ta.

Tinh linh có linh tính tự chủ trương biến mất không thấy, để cho Kiều Tam còn chưa phản ứng đã dở khóc dở cười, này rốt cuộc ai là chủ, ai là phó đây?

Được rồi, không phải nói đây là bí đồ Linh Hỏa thánh đan sao? Như thế nào lại vừa cùng( Thiên địa trường sinh kinh) trong đệ nhị ẩn thực kinh( Thực kinh) có mối quan hệ chứ?

Thanh âm cửa phòng đẩy nhẹ làm Kiều Tam từ trong mộng ảo thức tỉnh, trợn mắt vừa thấy, Ngọc Phi đang cười khanh khách đem theo mâm thức ăn vào.

Tam gia, thiếp chuẩn bị cho chàng rượu và thức ăn, chàng đã đói bụng rồi, để thiếp cùng chàng uống một chén!

Hừ... Tam gia, bỗng nhiên lại xưng hô thân mật như thế!

Mi mắt Ngọc Phi kia lộ ra xuân tình rạo rực, để cho Kiều Tam tâm thần rung động, nữ nhân thật là kỳ diệu, một khi bị chinh phục, so với cừu càng thông minh, so với xuân thủy càng nhu mì!

Đắc chí thỏa mãn Kiều Tam đương nhiên sẽ không chối từ, hắn vươn tay ra, ôm nữ nhân vào trong ngực.

Khi Ngọc Phi nâng chén tương kính(kính mời), lưu manh vô lại Kiều Tam cười nói: Nương nương thiên tuế, hay là để cho nô tài hầu hạ ngươi trước nha!

Kiều Tam đệ nhất là một ngụm đem cả ly rượu nuốt vào trong bụng, sau đó đột nhiên mạnh mẽ bồng nữ nhân đặt lên trên đùi, miệng mở ra, dã man hôn chặt đôi môi nhỏ xinh của nữ nhân.

Đừng.... Nếu nói nụ hôn, thì đây là Nụ hôn đệ nhất của Kiều Tam cùng Ngọc Phi, bất quá kia tư vị lại không hề tuyệt vời một chút nào.

Nam nhân dùng đỉnh đầu hồng lưỡi, dứt khoát khiêu mở hàm răng đóng chặt của nữ nhân, một ngụm lớn rượu ngon mãnh liệt chảy vào miệng nàng, sắc mặt Ngọc Phi đã bị rượu mạnh chuyển sang màu đỏ.

Nam nhân dùng hồng lưỡi quét sạch trong miệng nữ nhân một vòng, cho đến khi giọt rượu mạnh cuối cùng chảy vào trong bụng Ngọc Phi, lúc đó hắn mới rời môi mình khỏi môi nàng, lấy ánh mắt đùa ngược trào phúng nhìn nữ nhân nói: Rượu này tư vị thế nào? He he, he he....

Tam gia, ngươi đa tâm quá, ta cũng không có ý xấu mà!

Nam nhân vốn là lưu manh giảo hoạt, nữ nhân vốn là hoàng phi khôn khéo, hai đều là người thông minh, không cần cẩn thận nói rõ, bọn họ đều cũng hiểu được thâm ý trong lời nói của đối phương.

Ngọc Phi chủ động lại uống một ly rượu ngon để chứng tỏ nó không hề có độc, sau đó lại ưu nhã giơ lên chiếc đũa ngà, đem mỗi một món ngon đều nhấm nháp một chút, cuối cùng quyến rũ cười nói: Tam gia, lần này ngươi yên tâm rồi chứ?

He he.... Hảo, tiểu bảo bối, thực thông minh!

Kiều Tam nhẹ dàng xoa xoa phong nhũ nữ nhân, quả đấm tiếp tục trên thân nữ nhân hoàng gia đại chiếm tiện nghi, tay kia thì cầm lấy kia chiếc đũa ngọc bạch trong suốt, sảng khoái vô âu hưởng thụ cuộc sống hoàng gia.

Uhm.... Tam gia, ngươi thực cường tráng, lạc, lạc... Ngọc Phi dưới sự vuốt ve của nam nhân, đã thở gấp ư ử, nữ nhân tàn nhẫn vốn không phải chủ nhân của sự trung trinh, tình dục cả đời thật là sướng, không khỏi ngả vào trước ngực nam nhân cười nhạo lên.

Hắc, hắc...... Này tính cái gì, hắn mới cường tráng! Lưu manh xứng với độc nữ, thật là ông trời có chút ý tứ hàm xúc tác hợp cho đôi nhân duyên, Kiều Tam đem ngọc thủ nữ nhân phóng xuống phía dưới một chút, dương căn hùng tráng thô cứng lập tức do Ngọc Phi nắm giữ.

Vài nét dục vọng liền xuất hiện trong đôi mắt Ngọc Phi, nàng đem dương căn hùng tráng của nam nhân chơi trứ một phen, nàng không tự chủ được hai chân căng thẳng, trùng trùng kẹp chặt ngọc môn mĩ huyệt vừa ngứa vừa đau của mình, đối với bảo bối nam nhân lại vừa yêu vừa hận.

Dục vọng vô tình cùng dâm mĩ bắt đầu bành trướng, Kiều Tam ánh mắt dâm cuồng, lục thần phiêu đãng, thời gian nhoáng lên đã trải qua non nửa một canh giờ, khay thức ăn tinh xảo đã dần giảm bớt.

A! Đột nhiên, sắc mặt Kiều Tam biến thành vẻ xanh tím đáng sợ, trong bụng càng đau như có dao đâm, hắn rít lên: Độc? Tiện nhân, ngươi hạ độc! Như thế nào sẽ lại....

Kiều Tam ngũ quan méo mó, cố nén độc hỏa công tâm đau nhức, hai mắt mê hoặc co rút kịch liệt lại nhìn về phía bàn rượu thịt ngon.

Kỳ quái rồi, hắn rõ ràng đã kiểm tra qua rượu và thức ăn đều cũng không độc, vì cái gì còn có thể trúng độc?

Lạc, lạc...... Ngọc Phi dễ dàng giãy khỏi cái ôm của Kiều Tam, cũng thuận tay cho tên Đại Đảm Tam không thể nhúc nhích một cước, nói: Tên lưu manh vô lại kia, dám mạo phạm bổn cung, bổn cung phải chém cả tứ chi ngươi, ném vào hang lớn, còn muốn mỗi ngày cho ngươi hảo tửu hảo đồ ăn, cho ngươi cuối cùng bị chết đuối bởi ô vật của mình! Lạc, lạc...

Ngọc Phi thoải mái cười to, hưng phấn không thôi, ống tay áo rung động, tựa như một người nam nhân ưỡn người lên, trừng mắt oán độc nhìn Kiều Tam nói: Cho ngươi chết được thoải mái, rượu và thức ăn vốn là không độc, bất quá chiếc đũa vốn là bổn cung đặc biệt chế tạo cho ngươi!

/243

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status