Sáng sớm, Hoa Tinh có chút không nỡ rời khỏi Ám Vũ để trở về phòng mình. Nằm trên giường, Hoa Tinh chậm rãi nhắm mắt lại, nghĩ đến những sự tình phát sinh gần đây đối với bản thân. Xem ra từ nay về sau, hắn phải để dành nhiều tâm tư hơn tới những đại sự trên giang hồ giang hồ, không thể đặt toàn bộ tâm tư trên người nữ nhân, như vậy đến một ngày nào đó có thể sẽ rơi vào khốn cảnh. Hắn khi một thân một mình vào tới Trung Nguyên, nếu như chỉ có một mình, thì đương nhiên cái gì cũng không sợ, nhưng hiện tại bên cạnh hắn có rất nhiều nữ nhân, hắn cũng phải vì an toàn của các nàng mà suy nghĩ cho kỹ.
Nghĩ lại mọi chuyện, từ sau khi rời khỏi hai vị sư phụ, đến bây giờ còn chưa được một tháng, nhưng nữ nhân mà hắn quen biết, tính toán trước sau cũng không ít. Trước hết là ba vị thiên tiên mỹ nữ của thư viện, tiếp đó là quen biết Mai Hương, rồi sau đó là Hoa Sơn Thu Nguyệt, cùng với Tiểu Bình và Tú Quyên, cũng đã có bảy người rồi. Mặt khác còn có Trần Lan, Ám Vũ, Lý Vân La, tổng cộng lại cũng được mười người, nghĩ đến thật có chút có chút bất khả tư nghi. Nhưng mà thứ phúc phận này mặc dù khiến cho nhiều kẻ khác hâm mộ, nhưng cũng không phải dễ dàng tận hưởng. Cổ ngữ có câu, "Tối nan tiêu thụ mỹ nhân ân"*, nói thế thật không sai, bây giờ trong lòng Hoa Tinh đã phần nào cảm nhận được sự mệt mỏi.
Sau bữa điểm tâm, Hoa Tinh lưu lại Ám Vũ nơi khách điếm để bảo vệ an toàn cho ba người bọn Mai Hương. Sau đó Hoa Tinh một mình dạo bước xung quanh trấn, xem có sự tình gì mới mẻ hay không. Mất cả một buổi sáng, Hoa Tinh đi dạo khắp cả tiểu trấn, trên đường quay lại khách điếm, hắn gặp gỡ vài người hết sức kỳ lạ. Mấy người này khiến Hoa Tinh phải chú ý đến, họ khiến cho hắn có chút cảm giác hứng thú.
Đối tượng khiến Hoa Tinh cảm thấy hứng thú có ba người, hơn nữa ba người này tất cả đều là những khách nhân độc lai độc vãng. Người thứ nhất là một hắc y thiếu niên khoảng 28, 29, nhìn chung là cực kỳ tuấn tú, chỉ là vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ. Sắc mặt thiếu niên này ẩn hiện thần sắc tịch mịch, làm cho người ta nhìn thấy liền nẩy sinh cảm giác tang thương. Trên thân vận hắc y có vẻ thần bí khó lường, ánh mắt vô cùng sắc bén, lạnh lùng giống như một khối hàn băng, làm cho người ta không dám tới gần. Thiếu niên này tay không mang theo binh khí gì, hiển nhiên rất am hiểu quyền cước. Hoa Tinh đối với hắn có loại cảm giác đầu tiên chính là thiếu niên này không hề đơn giản, võ công cực kỳ quỷ dị, làm cho người ta rất khó để nhìn thấu. Hoa Tinh thầm nghĩ, hắn tựa hồ như luyện một loại võ học kỳ lạ nào đó, làm cho người ta khó có thể đoán định.
Người thứ hai khiến Hoa Tinh cảm thấy hứng thú, cũng là một vị thiếu niên. Thiếu niên kia ước chừng khoảng 31, 32 tuổi, thân vận bạch y, tay cầm một cây kim địch. Trên khuôn mặt anh tuấn, mang theo ba phần tà khí, khiến lòng người vừa nhìn đã cực kỳ không thoải mái. Hoa Tinh nhìn ra thiếu niên này chắc chắn đã luyện tập một loại võ công cực kỳ tà ác, nên bề ngoài đã lộ ra rõ ràng khí chất tà ác như vậy. Xem quanh thân của thiếu niên ẩn tàng một loại khí tức đang lưu động, loại võ công tà ác này hiển nhên đã đạt tới cảnh giới đại thành, đây thực sự là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm. Không thể tưởng được hắn lại xuất hiện ở đây, thật là kỳ quái. Người này xuất hiện ở đây, liệu có mục đích gì? Thật đáng phải lưu tâm!
Người thứ ba khiến Hoa Tinh cảm thấy hứng thú chính là một quái nhân. Tin rằng thiên hạ bất luận kẻ nào trông thấy hắn đều phải cảm thấy kinh ngạc, bởi vì hắn thật sự khiến người khác phải chú ý. Người này phục sức trên thân cực kỳ quái dị, làm cho người ta phải giở khóc giở cười. Hắn khoảng chừng hơn 40 tuổi, tướng mạo tịnh không xuất chúng, nhưng hắn trên thân vận đạo bào, một đôi đại cước để trần, hữu thủ cầm một cây phất trần, tả thủ nắm một chuỗi phật châu, đầu trọc lóc bóng loáng, Trên đầu còn có giới ba chứng tỏ đã xuất gia. Bộ dạng này khiến cho ai đã từng gặp qua hắn, cũng không đoán được hắn rốt cuộc là hòa thượng hay là đạo sĩ? Nói hắn là một hòa thượng cũng được, bởi vì trên đầu hắn có giới ba, tả thủ đang nắm một chuỗi phật châu, đi chân trần, giống như một xích cước đại tiên. Mà nói hắn không giống hòa thượng cũng phải, bởi vì hắn thân vận đạo bào, hữu thủ cầm một cây phất trần, nhìn qua giống như một đạo sĩ.
Hoa Tinh nhìn phục sức như vậy, miệng nhịn không được khẽ bật cười, thật là quái nhân tứ bất tượng này chẳng giống ai cả, rốt cuộc phải xưng hô với hắn thế nào đây, thật đúng là một nan đề. Nhưng điều khiến Hoa Tinh cảm thấy hứng thú, không chỉ là phục sức của hắn, mà còn do võ công của hắn. Hoa Tinh nhìn hắn khẻ cau mày, thầm nghĩ quái nhân này thật không đơn giản. Trên người hắn không ngờ có thể rõ ràng cảm giác được võ học có tính chất bất đồng của phật đạo nhị giáo, điều này thật sự là thiên hạ hiếm thấy. Đây mới là sự tình khiến Hoa Tinh phải giật mình, Hoa Tinh không thể tưởng được ngoại trừ hắn còn có người thông hiểu vài môn võ học như vậy, thật sự thiên hạ quá to lớn, không điều kỳ lạ nào không có. Xem ra bản thân hắn từ nay về sau cũng phải cẩn thận một chút, bằng không có lẽ cũng có lúc sẽ trở nên ngông cuồng tự đại.
Ba người đều không hẹn mà cùng tiến vào cùng một căn tửu lâu, đến lúc này, càng khiến cho không ít người đang ở bên trong phải quan sát. Vô số người xung quanh đều bị phục sức của quái nhân làm cho phải bật cười, không ngừng chỉ chỉ chỏ chỏ về phía hắn, nhỏ giọng bàn luận về hắn. Mà quái nhân kia lại không hề tức giận, ngược lại còn quay về phía mọi người cười hy hi, càng chọc cho không ít người phải cười lớn không ngừng.
Trong mắt Hoa Tinh hiện lên quang mang kỳ dị, vốn là hắn không định đi vào, nhưng lúc này hắn đột nhiên lại thay đổi chủ ý, cũng tiến vào căn tửu lâu kia. Gian tửu lâu này có hai tầng, Hoa Tinh vừa thấy ba người không có mặt ở tầng một bèn vội vàng lên tầng hai.Vào tới tầng hai, ba người đó quả nhiên đang ở đây, chỉ thấy mỗi người ngồi một bàn, vừa vặn chiếm cứ ba cái bàn còn lại, Hoa Tinh đến sau thành ra không có chỗ ngồi.
Hoa Tinh liếc mắt nhìn ba người, trong lòng thầm tính toán xem tìm tới bàn nào trong ba người? Suy tính một chút, bèn chọn hắc y thiếu niên kia, hắn mặc dù hơi lạnh lùng, nhưng nhìn qua cũng không tồi, ít nhất so với bạch y thiếu niên một thân tà khí kia thì tốt hơn nhiều.
Hoa Tinh mới chỉ bước đi được một bước, chợt nghe quái nhân bộ dạng đạo sĩ đầu bóng loáng mở miệng cười nói: "Chàng trai trẻ, tìm không thấy chỗ ngồi phải không? Tới đây nào, tới chỗ ta này, ta vừa thấy ngươi thì như đã có duyên từ trước, hôm nay chúng ta hãy cùng nhau thống khoái uống vài chén, hắc hắc, duyên phận này đúng là khó gặp mà!" Khi nói, khuôn mặt đầy vẻ hoạt kê, trông khá tức cười.
Hoa Tinh liếc mắt nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ: "Nhìn bộ dáng của hắn, có lẽ sẽ giận lắm khi ta từ chối. Cũng tốt, cứ mời hắn một bữa cơm, cũng có thể thăm dò được ý tứ của hắn." Nghĩ vậy, trên khuôn mặt Hoa Tinh lộ ra nụ cười, trong mắt hiện lên tiếu ý nhàn nhạt rất khó có thể phát hiện, đi về phía quái nhân.
Hoa Tinh cười nói: "Từ phục sức này của tiền bối, thật là khiến vãn bối phải đau đầu, không biết phải xưng hô với tiền bối thế nào?" Hoa Tinh rất thản nhiên nói ra, lẳng lặng nhìn hắn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Quái nhân cười nói: "Ngươi hiểu được ngươi đang nhìn thấy điều gì, sẽ biết phải xưng hô như thế nào?" Trong song mục hàm chứa nụ cười kỳ dị, tựa hồ muốn biết suy nghĩ trong lòng Hoa Tinh.
Hoa Tinh không hề hoang mang, khẩn trương ngồi xuống. Quét mắt liếc nhìn những người khác trên tửu lâu. Ngoại trừ hắc y thiếu niên kia một thân một mình uống rượu, chưa từng nhìn về phía bên ngoài, thì tất cả những người còn lại đều đang nhìn hắn. Hoa Tinh hiểu được những người này đều muốn biết lai lịch của quái nhân, đối với hắn có chút tò mò, hy vọng từ hắn có thể vạch trần bí ẩn này hay không. Hoa Tinh cẩn thận đánh giá người trước mắt, thật lâu mới nhẹ giọng nói: "Xem hình dáng của tiền bối thì trước tiên chắc xuất gia làm hòa thượng, rồi sau đó mới đầu nhập đạo gia, cho nên mới có bộ dáng này, vãn bối nói không sai chứ?"
Quái nhân cũng nhìn Hoa Tinh, trong mắt lóe lên một tia kỳ quang dò xét không đổi, mở miệng cười nói: "Điểm ấy người khác cũng có thể nhìn ra, không đáng để tiếp tục bàn luận tới. Ngươi hãy thử nói suy nghĩ trong lòng ngươi xem, ta muốn biết trong mắt ngươi xem ta là ai, hoặc là nói xem danh tự của ta thế nào?" Quái nhân nhìn hắn, bộ dạng tựa hồ có ý bối rối khó xử.
Trong ánh mắt của Hoa Tinh hàm chứa nụ cười, nhẹ giọng nói: "Vãn bối xem ra có thể đặt cho người một danh tự, kêu bằng - Vô Mao lão đạo. Tiền bối, danh tự này cũng không tệ lắm chứ?" Nói xong trên khuôn mặt lộ ra nụ cười lỳ lạ.
Sắc mặt quái nhân ngẩn ngơ, trong mắt lộ ra vẻ kinh dị, ngơ ngác nhìn Hoa Tinh, miệng cả kinh kêu lên: "Hảo tiểu tử! Làm thế nào lại có thể đoán ra danh tự của lão đạo ta? Thật là quái sự. Không thể tưởng được ta đã rất lâu chưa hiện thân, vừa mới tái xuất đã bị người ta nhận ra, thật là tà môn. Hắc hắc, đúng là tà môn, tiểu tử này đúng là tà môn mà." Vẻ mặt của quái nhân kia chọc cho không ít người cười to không ngớt, trong tửu lâu nhất thời là một màn náo nhiệt.
Hoa Tinh cười nói: "Lão đạo, người tà môn phải là bên kia, không phải là ở đây. Bất quá lão kỳ thật cũng là tà môn mà, chỉ là không quá tà mà thôi."
Trong lúc này, rượu và đồ nhắm đã được đưa lên, không ngờ có rượu có thịt. Xem hình dáng của lão tạp mao tứ bất tượng này thì chẳng kiêng kỵ cái gì cả, tửu sắc tài khí không thiếu thứ gì. Vô Mao lão đạo vừa thấy rượu và đồ nhắm được đem lên, trên khuôn mặt đã lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng đoạt lấy bình rượu, trước tiên rót cho mình một chén lớn. Sau đó mới nhìn Hoa Tinh cười nói: "Chàng trai trẻ, ngươi đó, có muốn một chút hay không, thứ đồ này tốt lắm đấy. Bất quá đối với người tuổi trẻ như ngươi mà nói sẽ tổn hại cho thân thể, đừng nói là lão đạo ta không khuyên can ngươi." Nói xong cầm chặt bình rượu, bộ dạng ra vẻ không nỡ, vẻ mặt hoạt kê kia khiến Hoa Tinh vừa nhìn đã nhịn không được cười khẽ.
Hoa Tinh mỉm cười nói: "Lão đạo, lão đã phạm giới rồi, không sợ bị người phát hiện sao? Khi đó có lẽ sẽ bị người ta chửi rủa lão không giữ thanh quy." Nói xong bèn chộp lấy bình rược trong tay lão, trong lúc ánh mắt lão vẫn đang nhìn có vẻ không nỡ, hung hăng đổ cho mình đầy một chén lớn, sau đó mới đặt bình rượu chẳng còn lại mấy lên bàn.
Nhìn bộ dạng đau lòng của lão đạo, vẻ mặt có chút không nỡ, Hoa Tinh cố gắng nhịn cười, ra vẻ hào hiệp giơ lên chén lớn nói: "Lão đạo, mời cạn chén! Ta trước tiên kính lão uống cạn một chén." Nói xong, nhấc chén lớn trong tay, bắt đầu cuồng ẩm như lang thôn hổ yết. Hoa Tinh cố ý uống ừng ực một lúc, khiến cho hơn một nửa mỹ tửu trong chén đều chảy ra nơi khóe miệng, rơi xuống mặt đất, chính thức uống vào trong bụng còn chưa tới một nửa.
Vô Mao lão đạo ở bên cạnh, ánh mắt giương lên thật to, nhìn không rời mắt khỏi Hoa Tinh, khóe miệng chảy ra nước miếng thèm thuồng. Thấy hơn phân nửa mỹ tửu trong chén của Hoa Tinh rơi xuống đất, Vô Mao lão đạo đau lòng cực kỳ, vội vàng lớn tiếng đáp: "Từ từ thôi, rớt hết rồi, đáng tiếc quá, đáng tiếc quá mà! Ai lại thưởng thức mỹ tửu như vậy, cái cách uống rượu của nhà ngươi, thật không đúng chút nào. A!" Lão đấm ngực dậm chân, vẻ mặt ảo não không thôi.
Hoa Tinh thấy thế, ra vẻ khó hiểu nỏi: "Lão đạo, lão bị làm sao vậy, sao lại có bộ dáng đau buồn như vậy? Cách uống rượu này của ta, lão thấy thế nào? Đây là phương pháp mà đại anh hùng, đại hào kiệt thích nhất, thật sự là thống khoái! Lão hâm mộ ta sao?" Vẻ mặt dương dương đắc ý, khiến lão đạo tức giận muốn phát điên. Trong lòng Hoa Tinh thầm buồn cười, xem lão tạp mao ngươi có tức chết hay không.
Vô Mao lão đạo tức giận đến trừng mắt nhìn hắn, miệng lớn tiếng nói: "Vài đồng bạc vụn của ngươi có thể mua được Thiêu Đao Tử sao, đây là mỹ tửu thơm ngon nhất của tửu lâu này đấy, cả tửu lâu này chỉ có một bình thôi. Ai, tức chết ta thôi, sớm biết như vậy ta đã không gọi ngươi đến rồi. Tự nhiên lãng phí hơn phân nửa bát mỹ tửu của ta, thật sự là khiến lòng đau đớn, ôi mỹ tửu của ta!" Xem vẻ mặt kia, thực sự là bị Hoa Tinh làm cho thảm hại.
Hoa Tinh vừa nghe, đã hiểu ngay nội tình. Trên mặt Hoa Tinh lộ ra bộ dáng hối hận, nhẹ giọng thở dài nói: "Nguyên lai lại là một loại thượng phẩm hương, khó trách vãn bối lại thấy hương thơm đến vậy? Đáng tiếc chưa được thưởng thức thật tốt tư vị của nó, thật đáng tiếc." Nói xong, ánh mắt nhìn qua bát mỹ tửu trước mặt lão đạo, nhất thời lộ ra một tia kỳ quang. Hoa Tinh cười hắc hắc nói: "Đây không phải vẫn còn sao? Ta lần này phải nhấm nháp thật tốt một chút." Nói xong hữu thủ lóe lên, trong nháy mắt đã đoạt được bát mỹ tửu kia tới tay. Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của lão đạo, song thủ nhanh như chớp hướng tới bát rượu trong tay hắn, trong mắt Hoa Tinh lộ ra chút tiếu ý, cũng không tránh né, chỉ nhẹ nhàng đưa tả thủ che trước ngực.
Vô Mao lão đạo lớn tiếng nói: "Tiểu tử, ngươi có ý gì vậy, mau trả lại cho ta." Bộ dạng ra vẻ rất lo lắng, song thủ kỳ khoái vô cùng xuất hiện trước ngực của Hoa Tinh, muốn giằng lại bát rượu trên hữu thủ của Hoa Tinh.
Hoa Tinh cười nói: "Lão đạo, lão không nên nhỏ mọn như vậy, để ta uống một chút, có quan hệ gì đâu? Dù sao lão cũng thường xuyên uống loại hảo tửu này, hôm nay cũng nên rộng rãi một chút chứ." Trong mắt Hoa Tinh lộ ra tiếu ý giảo hoạt.
Lão đạo lớn tiếng nói: "Rộng rãi cái rắm nhà ngươi ấy, mau trả lại cho ta, bằng không ta trở mặt đấy." Vẻ mặt trở nên tức giận, muốn đoạt đi bát rượu trong tay Hoa Tinh.
Hoa Tinh khẽ cười nói: "Trả lại cho lão đấy, bất quá chỉ là một cái bát thôi mà, có gì kỳ lạ đâu chứ?" Nói xong, Hoa Tinh khẽ nhếch miệng, từ bát rượu đang bưng trong tay lão đạo, mỹ tửu nhất thời biến thành một cỗ thủy tiễn, bị Hoa Tinh lăng không dẫn nhập vào trong miệng. Tất cả mọi người trên tửu lâu đều bị chiêu thức ấy của Hoa Tinh làm kinh ngạc, hắn còn trẻ tuổi như thế không ngờ công lực lại thâm hậu đến vậy, có thể cách không thủ vật. Đồng thời mọi người cũng bị hình dáng thương tâm vô cùng của lão đạo làm cho phải bật cười, nghĩ đến lão thiên nan vạn khổ mới đoạt được trở về, bất quá lại chỉ là cái bát không mà thôi, mọi người nhịn không được phải cười to. Cũng có không ít người ủng hộ Hoa Tinh, bởi vì bọn họ nhìn ra Hoa Tinh đang cố ý trêu chọc lão đạo kia.
Vô Mao lão đạo ngẩn người nhìn cái bát không trong tay, si ngốc nhìn nó, miệng thì thào lẩm bẩm: "Mỹ tửu của ta, phẩm hương của ta, mỹ tửu của ta, phẩm hương của ta." Hình dáng kia thật khiến người ta buồn cười chết mất. Hoa Tinh cũng không để ý tới lão, trong lòng thầm khen phẩm hương này quả nhiên là một loại hảo mỹ tửu, sau khi uống xong vẫn còn lưu lại hương thơm, thật không giống với các loại khác. Nhìn bình rượu trên bàn, trong mắt Hoa Tinh lộ ra thần sắc vui mừng, nhẹ nhàng cầm trong tay, chậm rãi nhâm nhi thưởng thức.
Nhìn hình dáng của lão đạo, Hoa Tinh chậm rãi uống mỹ tửu, đồng thời nhẹ giọng nói: "Thật là mỹ tửu, vừa dịu vừa thơm, đáng tiếc chỉ còn lại một ngụm, có nên uống hết không, hay giữ lại, từ từ thưởng thức để nhớ lại dư vị của nó không nhỉ? Thật sự là làm cho người ta phải khó xử, quả là đau đầu mà." Vẻ mặt hắn như muốn uống mà lại không nỡ, đồng thời ánh mắt chú ý tới vẻ mặt của lão đạo, thấy lão đạo đột nhiên lấy lại tinh thần, trong mắt bắn thần sắc tham lam, bồn chồn nhìn bình rượu trong tay hắn, Trong lòng Hoa Tinh cười thầm không thôi.
Lão đạo nhìn bình rượu kia, trong lòng cực kỳ hối hận, mình như thế nào lại ngớ ngẩn vậy, bị hắn làm cho hồ đồ. Ngay cả mỹ tử còn lại trong bình cũng quên đi, thật sự không thể bỏ qua được. Ngửi mùi tửu hương mê người kia, trên mặt lão đạo lộ ra nụ cười, nói: "Chàng trai trẻ, ngươi đã không biết phải làm sao, hay để lão đạo ta giúp ngươi được không, ta giúp ngươi bảo tồn nó, được không? Đưa cho ta, ta giúp ngươi bảo quản nó." Nói xong đưa tay chậm rãi vươn tới gần tay của Hoa Tinh, muốn lừa lấy mỹ tử trong tay hắn.
Hoa Tinh nhìn lão, trên mặt lộ ra thần sắc nửa tin nửa ngờ, chần chừ nói: "Thật chứ, lão không muốn gạt ta để lấy mỹ tửu trong tay ta chứ? Xem ra ta tự mình bảo quản là tốt nhất, không phải làm phiền lão. Hắc hắc." Nói xong lại cười hắc hắc hai tiếng, khiến lão đạo trong lòng tức giận muốn phát điên.
Trên tửu lâu, tất cả mọi người lẳng lặng nhìn Hoa Tinh và Vô Mao lão đạo quái dị kia. Nhìn bọn họ vì một ngụm mỹ tửu cuối cùng kia, đã hao tổn biết bao tâm cơ, dùng mọi thủ đoạn. Rốt cuộc cuối cùng, ngụm mỹ tửu này sẽ ''rơi'' vào trong bụng của ai đây? Hoa Tinh sẽ để lão đạo nhấm nháp chút tư vị cuối cùng kia chứ, ai biết được?
Nghĩ lại mọi chuyện, từ sau khi rời khỏi hai vị sư phụ, đến bây giờ còn chưa được một tháng, nhưng nữ nhân mà hắn quen biết, tính toán trước sau cũng không ít. Trước hết là ba vị thiên tiên mỹ nữ của thư viện, tiếp đó là quen biết Mai Hương, rồi sau đó là Hoa Sơn Thu Nguyệt, cùng với Tiểu Bình và Tú Quyên, cũng đã có bảy người rồi. Mặt khác còn có Trần Lan, Ám Vũ, Lý Vân La, tổng cộng lại cũng được mười người, nghĩ đến thật có chút có chút bất khả tư nghi. Nhưng mà thứ phúc phận này mặc dù khiến cho nhiều kẻ khác hâm mộ, nhưng cũng không phải dễ dàng tận hưởng. Cổ ngữ có câu, "Tối nan tiêu thụ mỹ nhân ân"*, nói thế thật không sai, bây giờ trong lòng Hoa Tinh đã phần nào cảm nhận được sự mệt mỏi.
Sau bữa điểm tâm, Hoa Tinh lưu lại Ám Vũ nơi khách điếm để bảo vệ an toàn cho ba người bọn Mai Hương. Sau đó Hoa Tinh một mình dạo bước xung quanh trấn, xem có sự tình gì mới mẻ hay không. Mất cả một buổi sáng, Hoa Tinh đi dạo khắp cả tiểu trấn, trên đường quay lại khách điếm, hắn gặp gỡ vài người hết sức kỳ lạ. Mấy người này khiến Hoa Tinh phải chú ý đến, họ khiến cho hắn có chút cảm giác hứng thú.
Đối tượng khiến Hoa Tinh cảm thấy hứng thú có ba người, hơn nữa ba người này tất cả đều là những khách nhân độc lai độc vãng. Người thứ nhất là một hắc y thiếu niên khoảng 28, 29, nhìn chung là cực kỳ tuấn tú, chỉ là vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ. Sắc mặt thiếu niên này ẩn hiện thần sắc tịch mịch, làm cho người ta nhìn thấy liền nẩy sinh cảm giác tang thương. Trên thân vận hắc y có vẻ thần bí khó lường, ánh mắt vô cùng sắc bén, lạnh lùng giống như một khối hàn băng, làm cho người ta không dám tới gần. Thiếu niên này tay không mang theo binh khí gì, hiển nhiên rất am hiểu quyền cước. Hoa Tinh đối với hắn có loại cảm giác đầu tiên chính là thiếu niên này không hề đơn giản, võ công cực kỳ quỷ dị, làm cho người ta rất khó để nhìn thấu. Hoa Tinh thầm nghĩ, hắn tựa hồ như luyện một loại võ học kỳ lạ nào đó, làm cho người ta khó có thể đoán định.
Người thứ hai khiến Hoa Tinh cảm thấy hứng thú, cũng là một vị thiếu niên. Thiếu niên kia ước chừng khoảng 31, 32 tuổi, thân vận bạch y, tay cầm một cây kim địch. Trên khuôn mặt anh tuấn, mang theo ba phần tà khí, khiến lòng người vừa nhìn đã cực kỳ không thoải mái. Hoa Tinh nhìn ra thiếu niên này chắc chắn đã luyện tập một loại võ công cực kỳ tà ác, nên bề ngoài đã lộ ra rõ ràng khí chất tà ác như vậy. Xem quanh thân của thiếu niên ẩn tàng một loại khí tức đang lưu động, loại võ công tà ác này hiển nhên đã đạt tới cảnh giới đại thành, đây thực sự là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm. Không thể tưởng được hắn lại xuất hiện ở đây, thật là kỳ quái. Người này xuất hiện ở đây, liệu có mục đích gì? Thật đáng phải lưu tâm!
Người thứ ba khiến Hoa Tinh cảm thấy hứng thú chính là một quái nhân. Tin rằng thiên hạ bất luận kẻ nào trông thấy hắn đều phải cảm thấy kinh ngạc, bởi vì hắn thật sự khiến người khác phải chú ý. Người này phục sức trên thân cực kỳ quái dị, làm cho người ta phải giở khóc giở cười. Hắn khoảng chừng hơn 40 tuổi, tướng mạo tịnh không xuất chúng, nhưng hắn trên thân vận đạo bào, một đôi đại cước để trần, hữu thủ cầm một cây phất trần, tả thủ nắm một chuỗi phật châu, đầu trọc lóc bóng loáng, Trên đầu còn có giới ba chứng tỏ đã xuất gia. Bộ dạng này khiến cho ai đã từng gặp qua hắn, cũng không đoán được hắn rốt cuộc là hòa thượng hay là đạo sĩ? Nói hắn là một hòa thượng cũng được, bởi vì trên đầu hắn có giới ba, tả thủ đang nắm một chuỗi phật châu, đi chân trần, giống như một xích cước đại tiên. Mà nói hắn không giống hòa thượng cũng phải, bởi vì hắn thân vận đạo bào, hữu thủ cầm một cây phất trần, nhìn qua giống như một đạo sĩ.
Hoa Tinh nhìn phục sức như vậy, miệng nhịn không được khẽ bật cười, thật là quái nhân tứ bất tượng này chẳng giống ai cả, rốt cuộc phải xưng hô với hắn thế nào đây, thật đúng là một nan đề. Nhưng điều khiến Hoa Tinh cảm thấy hứng thú, không chỉ là phục sức của hắn, mà còn do võ công của hắn. Hoa Tinh nhìn hắn khẻ cau mày, thầm nghĩ quái nhân này thật không đơn giản. Trên người hắn không ngờ có thể rõ ràng cảm giác được võ học có tính chất bất đồng của phật đạo nhị giáo, điều này thật sự là thiên hạ hiếm thấy. Đây mới là sự tình khiến Hoa Tinh phải giật mình, Hoa Tinh không thể tưởng được ngoại trừ hắn còn có người thông hiểu vài môn võ học như vậy, thật sự thiên hạ quá to lớn, không điều kỳ lạ nào không có. Xem ra bản thân hắn từ nay về sau cũng phải cẩn thận một chút, bằng không có lẽ cũng có lúc sẽ trở nên ngông cuồng tự đại.
Ba người đều không hẹn mà cùng tiến vào cùng một căn tửu lâu, đến lúc này, càng khiến cho không ít người đang ở bên trong phải quan sát. Vô số người xung quanh đều bị phục sức của quái nhân làm cho phải bật cười, không ngừng chỉ chỉ chỏ chỏ về phía hắn, nhỏ giọng bàn luận về hắn. Mà quái nhân kia lại không hề tức giận, ngược lại còn quay về phía mọi người cười hy hi, càng chọc cho không ít người phải cười lớn không ngừng.
Trong mắt Hoa Tinh hiện lên quang mang kỳ dị, vốn là hắn không định đi vào, nhưng lúc này hắn đột nhiên lại thay đổi chủ ý, cũng tiến vào căn tửu lâu kia. Gian tửu lâu này có hai tầng, Hoa Tinh vừa thấy ba người không có mặt ở tầng một bèn vội vàng lên tầng hai.Vào tới tầng hai, ba người đó quả nhiên đang ở đây, chỉ thấy mỗi người ngồi một bàn, vừa vặn chiếm cứ ba cái bàn còn lại, Hoa Tinh đến sau thành ra không có chỗ ngồi.
Hoa Tinh liếc mắt nhìn ba người, trong lòng thầm tính toán xem tìm tới bàn nào trong ba người? Suy tính một chút, bèn chọn hắc y thiếu niên kia, hắn mặc dù hơi lạnh lùng, nhưng nhìn qua cũng không tồi, ít nhất so với bạch y thiếu niên một thân tà khí kia thì tốt hơn nhiều.
Hoa Tinh mới chỉ bước đi được một bước, chợt nghe quái nhân bộ dạng đạo sĩ đầu bóng loáng mở miệng cười nói: "Chàng trai trẻ, tìm không thấy chỗ ngồi phải không? Tới đây nào, tới chỗ ta này, ta vừa thấy ngươi thì như đã có duyên từ trước, hôm nay chúng ta hãy cùng nhau thống khoái uống vài chén, hắc hắc, duyên phận này đúng là khó gặp mà!" Khi nói, khuôn mặt đầy vẻ hoạt kê, trông khá tức cười.
Hoa Tinh liếc mắt nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ: "Nhìn bộ dáng của hắn, có lẽ sẽ giận lắm khi ta từ chối. Cũng tốt, cứ mời hắn một bữa cơm, cũng có thể thăm dò được ý tứ của hắn." Nghĩ vậy, trên khuôn mặt Hoa Tinh lộ ra nụ cười, trong mắt hiện lên tiếu ý nhàn nhạt rất khó có thể phát hiện, đi về phía quái nhân.
Hoa Tinh cười nói: "Từ phục sức này của tiền bối, thật là khiến vãn bối phải đau đầu, không biết phải xưng hô với tiền bối thế nào?" Hoa Tinh rất thản nhiên nói ra, lẳng lặng nhìn hắn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Quái nhân cười nói: "Ngươi hiểu được ngươi đang nhìn thấy điều gì, sẽ biết phải xưng hô như thế nào?" Trong song mục hàm chứa nụ cười kỳ dị, tựa hồ muốn biết suy nghĩ trong lòng Hoa Tinh.
Hoa Tinh không hề hoang mang, khẩn trương ngồi xuống. Quét mắt liếc nhìn những người khác trên tửu lâu. Ngoại trừ hắc y thiếu niên kia một thân một mình uống rượu, chưa từng nhìn về phía bên ngoài, thì tất cả những người còn lại đều đang nhìn hắn. Hoa Tinh hiểu được những người này đều muốn biết lai lịch của quái nhân, đối với hắn có chút tò mò, hy vọng từ hắn có thể vạch trần bí ẩn này hay không. Hoa Tinh cẩn thận đánh giá người trước mắt, thật lâu mới nhẹ giọng nói: "Xem hình dáng của tiền bối thì trước tiên chắc xuất gia làm hòa thượng, rồi sau đó mới đầu nhập đạo gia, cho nên mới có bộ dáng này, vãn bối nói không sai chứ?"
Quái nhân cũng nhìn Hoa Tinh, trong mắt lóe lên một tia kỳ quang dò xét không đổi, mở miệng cười nói: "Điểm ấy người khác cũng có thể nhìn ra, không đáng để tiếp tục bàn luận tới. Ngươi hãy thử nói suy nghĩ trong lòng ngươi xem, ta muốn biết trong mắt ngươi xem ta là ai, hoặc là nói xem danh tự của ta thế nào?" Quái nhân nhìn hắn, bộ dạng tựa hồ có ý bối rối khó xử.
Trong ánh mắt của Hoa Tinh hàm chứa nụ cười, nhẹ giọng nói: "Vãn bối xem ra có thể đặt cho người một danh tự, kêu bằng - Vô Mao lão đạo. Tiền bối, danh tự này cũng không tệ lắm chứ?" Nói xong trên khuôn mặt lộ ra nụ cười lỳ lạ.
Sắc mặt quái nhân ngẩn ngơ, trong mắt lộ ra vẻ kinh dị, ngơ ngác nhìn Hoa Tinh, miệng cả kinh kêu lên: "Hảo tiểu tử! Làm thế nào lại có thể đoán ra danh tự của lão đạo ta? Thật là quái sự. Không thể tưởng được ta đã rất lâu chưa hiện thân, vừa mới tái xuất đã bị người ta nhận ra, thật là tà môn. Hắc hắc, đúng là tà môn, tiểu tử này đúng là tà môn mà." Vẻ mặt của quái nhân kia chọc cho không ít người cười to không ngớt, trong tửu lâu nhất thời là một màn náo nhiệt.
Hoa Tinh cười nói: "Lão đạo, người tà môn phải là bên kia, không phải là ở đây. Bất quá lão kỳ thật cũng là tà môn mà, chỉ là không quá tà mà thôi."
Trong lúc này, rượu và đồ nhắm đã được đưa lên, không ngờ có rượu có thịt. Xem hình dáng của lão tạp mao tứ bất tượng này thì chẳng kiêng kỵ cái gì cả, tửu sắc tài khí không thiếu thứ gì. Vô Mao lão đạo vừa thấy rượu và đồ nhắm được đem lên, trên khuôn mặt đã lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng đoạt lấy bình rượu, trước tiên rót cho mình một chén lớn. Sau đó mới nhìn Hoa Tinh cười nói: "Chàng trai trẻ, ngươi đó, có muốn một chút hay không, thứ đồ này tốt lắm đấy. Bất quá đối với người tuổi trẻ như ngươi mà nói sẽ tổn hại cho thân thể, đừng nói là lão đạo ta không khuyên can ngươi." Nói xong cầm chặt bình rượu, bộ dạng ra vẻ không nỡ, vẻ mặt hoạt kê kia khiến Hoa Tinh vừa nhìn đã nhịn không được cười khẽ.
Hoa Tinh mỉm cười nói: "Lão đạo, lão đã phạm giới rồi, không sợ bị người phát hiện sao? Khi đó có lẽ sẽ bị người ta chửi rủa lão không giữ thanh quy." Nói xong bèn chộp lấy bình rược trong tay lão, trong lúc ánh mắt lão vẫn đang nhìn có vẻ không nỡ, hung hăng đổ cho mình đầy một chén lớn, sau đó mới đặt bình rượu chẳng còn lại mấy lên bàn.
Nhìn bộ dạng đau lòng của lão đạo, vẻ mặt có chút không nỡ, Hoa Tinh cố gắng nhịn cười, ra vẻ hào hiệp giơ lên chén lớn nói: "Lão đạo, mời cạn chén! Ta trước tiên kính lão uống cạn một chén." Nói xong, nhấc chén lớn trong tay, bắt đầu cuồng ẩm như lang thôn hổ yết. Hoa Tinh cố ý uống ừng ực một lúc, khiến cho hơn một nửa mỹ tửu trong chén đều chảy ra nơi khóe miệng, rơi xuống mặt đất, chính thức uống vào trong bụng còn chưa tới một nửa.
Vô Mao lão đạo ở bên cạnh, ánh mắt giương lên thật to, nhìn không rời mắt khỏi Hoa Tinh, khóe miệng chảy ra nước miếng thèm thuồng. Thấy hơn phân nửa mỹ tửu trong chén của Hoa Tinh rơi xuống đất, Vô Mao lão đạo đau lòng cực kỳ, vội vàng lớn tiếng đáp: "Từ từ thôi, rớt hết rồi, đáng tiếc quá, đáng tiếc quá mà! Ai lại thưởng thức mỹ tửu như vậy, cái cách uống rượu của nhà ngươi, thật không đúng chút nào. A!" Lão đấm ngực dậm chân, vẻ mặt ảo não không thôi.
Hoa Tinh thấy thế, ra vẻ khó hiểu nỏi: "Lão đạo, lão bị làm sao vậy, sao lại có bộ dáng đau buồn như vậy? Cách uống rượu này của ta, lão thấy thế nào? Đây là phương pháp mà đại anh hùng, đại hào kiệt thích nhất, thật sự là thống khoái! Lão hâm mộ ta sao?" Vẻ mặt dương dương đắc ý, khiến lão đạo tức giận muốn phát điên. Trong lòng Hoa Tinh thầm buồn cười, xem lão tạp mao ngươi có tức chết hay không.
Vô Mao lão đạo tức giận đến trừng mắt nhìn hắn, miệng lớn tiếng nói: "Vài đồng bạc vụn của ngươi có thể mua được Thiêu Đao Tử sao, đây là mỹ tửu thơm ngon nhất của tửu lâu này đấy, cả tửu lâu này chỉ có một bình thôi. Ai, tức chết ta thôi, sớm biết như vậy ta đã không gọi ngươi đến rồi. Tự nhiên lãng phí hơn phân nửa bát mỹ tửu của ta, thật sự là khiến lòng đau đớn, ôi mỹ tửu của ta!" Xem vẻ mặt kia, thực sự là bị Hoa Tinh làm cho thảm hại.
Hoa Tinh vừa nghe, đã hiểu ngay nội tình. Trên mặt Hoa Tinh lộ ra bộ dáng hối hận, nhẹ giọng thở dài nói: "Nguyên lai lại là một loại thượng phẩm hương, khó trách vãn bối lại thấy hương thơm đến vậy? Đáng tiếc chưa được thưởng thức thật tốt tư vị của nó, thật đáng tiếc." Nói xong, ánh mắt nhìn qua bát mỹ tửu trước mặt lão đạo, nhất thời lộ ra một tia kỳ quang. Hoa Tinh cười hắc hắc nói: "Đây không phải vẫn còn sao? Ta lần này phải nhấm nháp thật tốt một chút." Nói xong hữu thủ lóe lên, trong nháy mắt đã đoạt được bát mỹ tửu kia tới tay. Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của lão đạo, song thủ nhanh như chớp hướng tới bát rượu trong tay hắn, trong mắt Hoa Tinh lộ ra chút tiếu ý, cũng không tránh né, chỉ nhẹ nhàng đưa tả thủ che trước ngực.
Vô Mao lão đạo lớn tiếng nói: "Tiểu tử, ngươi có ý gì vậy, mau trả lại cho ta." Bộ dạng ra vẻ rất lo lắng, song thủ kỳ khoái vô cùng xuất hiện trước ngực của Hoa Tinh, muốn giằng lại bát rượu trên hữu thủ của Hoa Tinh.
Hoa Tinh cười nói: "Lão đạo, lão không nên nhỏ mọn như vậy, để ta uống một chút, có quan hệ gì đâu? Dù sao lão cũng thường xuyên uống loại hảo tửu này, hôm nay cũng nên rộng rãi một chút chứ." Trong mắt Hoa Tinh lộ ra tiếu ý giảo hoạt.
Lão đạo lớn tiếng nói: "Rộng rãi cái rắm nhà ngươi ấy, mau trả lại cho ta, bằng không ta trở mặt đấy." Vẻ mặt trở nên tức giận, muốn đoạt đi bát rượu trong tay Hoa Tinh.
Hoa Tinh khẽ cười nói: "Trả lại cho lão đấy, bất quá chỉ là một cái bát thôi mà, có gì kỳ lạ đâu chứ?" Nói xong, Hoa Tinh khẽ nhếch miệng, từ bát rượu đang bưng trong tay lão đạo, mỹ tửu nhất thời biến thành một cỗ thủy tiễn, bị Hoa Tinh lăng không dẫn nhập vào trong miệng. Tất cả mọi người trên tửu lâu đều bị chiêu thức ấy của Hoa Tinh làm kinh ngạc, hắn còn trẻ tuổi như thế không ngờ công lực lại thâm hậu đến vậy, có thể cách không thủ vật. Đồng thời mọi người cũng bị hình dáng thương tâm vô cùng của lão đạo làm cho phải bật cười, nghĩ đến lão thiên nan vạn khổ mới đoạt được trở về, bất quá lại chỉ là cái bát không mà thôi, mọi người nhịn không được phải cười to. Cũng có không ít người ủng hộ Hoa Tinh, bởi vì bọn họ nhìn ra Hoa Tinh đang cố ý trêu chọc lão đạo kia.
Vô Mao lão đạo ngẩn người nhìn cái bát không trong tay, si ngốc nhìn nó, miệng thì thào lẩm bẩm: "Mỹ tửu của ta, phẩm hương của ta, mỹ tửu của ta, phẩm hương của ta." Hình dáng kia thật khiến người ta buồn cười chết mất. Hoa Tinh cũng không để ý tới lão, trong lòng thầm khen phẩm hương này quả nhiên là một loại hảo mỹ tửu, sau khi uống xong vẫn còn lưu lại hương thơm, thật không giống với các loại khác. Nhìn bình rượu trên bàn, trong mắt Hoa Tinh lộ ra thần sắc vui mừng, nhẹ nhàng cầm trong tay, chậm rãi nhâm nhi thưởng thức.
Nhìn hình dáng của lão đạo, Hoa Tinh chậm rãi uống mỹ tửu, đồng thời nhẹ giọng nói: "Thật là mỹ tửu, vừa dịu vừa thơm, đáng tiếc chỉ còn lại một ngụm, có nên uống hết không, hay giữ lại, từ từ thưởng thức để nhớ lại dư vị của nó không nhỉ? Thật sự là làm cho người ta phải khó xử, quả là đau đầu mà." Vẻ mặt hắn như muốn uống mà lại không nỡ, đồng thời ánh mắt chú ý tới vẻ mặt của lão đạo, thấy lão đạo đột nhiên lấy lại tinh thần, trong mắt bắn thần sắc tham lam, bồn chồn nhìn bình rượu trong tay hắn, Trong lòng Hoa Tinh cười thầm không thôi.
Lão đạo nhìn bình rượu kia, trong lòng cực kỳ hối hận, mình như thế nào lại ngớ ngẩn vậy, bị hắn làm cho hồ đồ. Ngay cả mỹ tử còn lại trong bình cũng quên đi, thật sự không thể bỏ qua được. Ngửi mùi tửu hương mê người kia, trên mặt lão đạo lộ ra nụ cười, nói: "Chàng trai trẻ, ngươi đã không biết phải làm sao, hay để lão đạo ta giúp ngươi được không, ta giúp ngươi bảo tồn nó, được không? Đưa cho ta, ta giúp ngươi bảo quản nó." Nói xong đưa tay chậm rãi vươn tới gần tay của Hoa Tinh, muốn lừa lấy mỹ tử trong tay hắn.
Hoa Tinh nhìn lão, trên mặt lộ ra thần sắc nửa tin nửa ngờ, chần chừ nói: "Thật chứ, lão không muốn gạt ta để lấy mỹ tửu trong tay ta chứ? Xem ra ta tự mình bảo quản là tốt nhất, không phải làm phiền lão. Hắc hắc." Nói xong lại cười hắc hắc hai tiếng, khiến lão đạo trong lòng tức giận muốn phát điên.
Trên tửu lâu, tất cả mọi người lẳng lặng nhìn Hoa Tinh và Vô Mao lão đạo quái dị kia. Nhìn bọn họ vì một ngụm mỹ tửu cuối cùng kia, đã hao tổn biết bao tâm cơ, dùng mọi thủ đoạn. Rốt cuộc cuối cùng, ngụm mỹ tửu này sẽ ''rơi'' vào trong bụng của ai đây? Hoa Tinh sẽ để lão đạo nhấm nháp chút tư vị cuối cùng kia chứ, ai biết được?
/249
|