Hoa Tinh dẫn theo Trần Lan, thẳng đường quay về, rất nhanh thì đã đến khách sạn. Vừa tiến vào phòng, Trần Lan liền bổ nhào lên giường khóc nức nở, nàng thực không có cách nào chịu nổi hiện thực tàn khốc ấy. Nàng thà ở trong giấc mộng mãi mãi không tỉnh, yên lặng say sưa ở bên trong, một mình sống trong hư ảo. Chí ít ở trong ấy còn có tơ tơ ngọt ngào và tơ tơ kỷ niệm, sẽ không đau lòng như vậy, khiến nàng khó mà tiếp nhận.
Hoa Tinh ngồi một bên, yên tĩnh nhìn nàng, trong mắt lộ ra thở dài. Hoa Tinh không hề đi an ủi nàng, chỉ im lặng ngồi tại đó, bởi vì hắn hiểu rõ, có những việc, yêu cầu không phải là an ủi, mà là sự gột rửa của thời gian. Trên đời duy chỉ có thời gian có thể làm phai nhạt tất cả, lau sạch tất cả vết tích khoét ra trong tim.
Trong tiểu phòng an tĩnh, vang lên tiếng nỉ non ai oán, giống như là một đoạn nhạc bi thương, quanh quẩn rất lâu không rời xa.
Lâm Vân dẫn sáu người đồng hành vào quán rượu, bảy người kiếm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Lâm Vân bảo tiểu nhị lấy trà nước, dẫu sao lúc này ăn cơm vẫn còn sớm một tý, uống chút trà trước đã, nghỉ ngơi một lát. Lâm Vân nói: "Bọn ta ngồi một lát trước, đợi nghỉ một tý."
Ngô Long nói: "Cũng được, thì ngồi. Lâm thiếu hiệp, ở đây phải có cơ sở ngầm của thư viện bọn ngươi nhỉ, không biết lúc này có tình hình gì mới không?" Nghe ngữ khí, đối với Tỵ Thủy Châu là tương đối lưu tâm.
Lâm Vân ngầm cười khẩy, cất tiếng đáp: "Tiền bối không cần vội, ta lập tức đi xem ngay, hỏi thăm bọn họ, coi có tin tức gì mới không. Các vị ngồi một lát trước, ta đi ngay đây." Nói xong đứng dậy rời khỏi.
Sau khi ngó Lâm Vân rời khỏi, Ngô Hoa nói với Xuất Vân đạo trưởng: "Đạo hữu thấy lời Lâm Vân đáng tin không, thư viện bọn họ e rằng không dễ dàng đem tin tức rõ ràng cho bọn ta biết được nhỉ?"
Xuất Vân đáp: "Ngô huynh nói có lý, có điều thế lực của Thư viện bọn họ thế nào, huynh cũng hiểu rõ, bọn ta không thể lộ ra biểu tình không tín nhiệm, dẫu sao ở đây cũng là Trường An, là phạm vi thế lực của bọn họ, bọn ta cần nhờ vào sức người và sức của của bọn họ."
Ngô Hoa nói: "Lời đạo huynh nói cũng chính là suy nghĩ của ta, hiện nay bọn ta vẫn không thể đắc tội với y, tốt nhất mọi người ôn hòa chung sống. Nhưng y cung cấp tin tức cho bọn ta, có lẽ cũng không phải là tin mới nhất, tùy nơi cũng có thể dò la được. Tin tức bí mật chân chính, y sẽ không nói cho bọn ta biết đâu." Xuất Vân đạo trưởng gật đầu tán thành.
Mai Hương ở bên cạnh, không ngờ giữa bọn họ, cũng có lòng không tín nhiệm, ngờ vực lẫn nhau. Xem ra vì Tỵ Thủy Châu, mọi người đều cảnh giác lẫn nhau, cẩn thận phòng bị đối phương. Võ lâm thực là tràn đầy tàn khốc và nguy cơ, hơi không chú ý thì có thể rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Rất nhanh Lâm Vân đã trở lại. Vừa ngồi xuống, Lâm Vân liền mở miệng nói: "Ta vừa mới ra ngoài dò la một lát, nhận được một số tin tức. Nghe nói sáng sớm nay, Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh đã qua vùng gần đây, gặp Long Xà Bang chủ Long Tam. Hai người trao đổi mấy câu, Long Tam liền dẫn người rời khỏi. Nhưng Hoa Tinh lại mang đi một nữ tử, nữ tử đó trên dưới ba mươi, dung mạo bình thường. Nhưng đến lúc sau, nữ tử lại đột nhiên biến mất, còn Hoa Tinh lại không biết từ đâu kiếm được một nha hoàn, trông chừng mười bảy mười tám tuổi, vẫn coi là xinh đẹp." Nói xong nhìn Mai Hương, tựa hồ nghĩ từ ánh mắt nàng nhìn ra được điều gì. Đáng tiếc Mai Hương cũng mê hoặc không rõ, tỏ ra rất ngạc nhiên.
Những người cùng bàn cũng nhìn Mai Hương, có điều nhìn bộ dạng hiển nhiên nàng cũng không hiểu vụ này. Ngô Hoa nói: "Xem ra Mai cô nương cũng không nắm được việc này, Lâm thiếu hiệp cứ tiếp tục nói tin tức khác đi nhỉ?" Hiển nhiên lão đối với việc của Hoa Tinh, không hứng thú bằng Tỵ Thủy Châu.
Tôn Vân Long xen vào hỏi: "Lâm Vân huynh, huynh cho rằng đi theo Hoa Tinh là nữ tử nào, với nha hoàn của y sau đó, có phải là một người không?"
Lâm Vân đáp: "Việc Tôn huynh hỏi, ta cũng đã từng phỏng đoán như thế. Nhưng căn cứ theo bẩm báo của tuyến môn hạ, tuyệt đối là hai người hoàn toàn khác nhau, nhìn không ra có chỗ nào giống nhau cả, hơn nữa nhìn không ra hình dạng dị dung. Dựa vào phân tích của Thư viện, hai nữ tử đó rất có thể là tuyến người của Phượng Hoàng Thư Viện, đến gặp Hoa Tinh." Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Xuất Vân đạo trưởng hỏi: "Ngoài cái này ra, không biết Lâm thiếu hiệp dò la được tin tức nào nữa không?" Xuất Vân không hề hỏi nhiều về việc của Hoa Tinh, bởi vì lão biết, Hoa Tinh võ công cao cường, nên ít dây vào là hay.
Lâm Vân nhìn mấy người một cái, khẽ đáp: "Tin tức khác, đích xác cũng có. Ngoài việc Hoa Tinh ra, còn có hai vụ, cũng tương đối quan trọng. Vụ thứ nhất là về Huyết Phù Dung Trần Lan. Cứ theo tin tức mới nhất, hành tung của Trần Lan vẫn không có tin tức, có điều lại phát hiện tung tích của đồng bạn Trương Hoa của cô ta. Tiếc là khi kiếm được Trương Hoa, hắn đã bị thương nặng chết đi, trong một con hẻm nhỏ hẻo lánh cách đây không xa. Vụ còn lại, là trong những người tiến vào Trường An, có hai người thân phận rất đặc thù, tương đối nổi tiếng." Nói đến đây, trên mặt lộ ra một chút thần sắc kỳ đặc.
Mọi người nghe nói, mỗi người có biểu tình khác nhau. Ngô Hoa và Xuất Vân nghe thấy Trương Hoa đã chết, trong lòng vô cùng ngạc nhiên. Lần này, muốn kiếm Trần Lan thì nhất định càng khó khăn. Còn Tôn Vân Long và Lưu Phi trẻ tuổi hơn, đối với điều này không phải tính toán nhiều như vậy, chỉ đang nghĩ Trần Lan ẩn tàng ở nơi nào nhỉ? Vì Trương Hoa đã hiện thân, chứng minh tin tức bọn họ ẩn trốn ở Trường An là chính xác, hiện nay Trương Hoa đã chết, còn lại một mình Trần Lan, cô ta có thể đi đến đâu chứ?
Mai Hương và Thu Nguyệt nghe câu nói cuối cùng của Lâm Vân cảm thấy có chút hứng thú, rốt cuộc là người nào? Có thể hấp dẫn sự chú ý của gã. Xem biểu tình của gã thì biết, gã nhất định biết hai người đó, nếu không không thể như thế.
Xuất Vân nhìn Ngô Hoa một cái, hỏi Lâm Vân: "Lâm thiếu hiệp đã phát hiện thi thể Trương Hoa, nhưng từ trên thi thể y có phát hiện manh mối gì không? Ngoài ra Lâm thiếu hiệp cho rằng Trần Lan hiện nay có thể ẩn thân ở nơi nào?"
Tôn Vân Long nói: "Trần Lan có thể đã rời khỏi đây rồi không? Có phải cô ta đã cảnh giác được nguy hiểm, tự mình rời khỏi không? Mà Trương Hoa chắc hẳn là trở lại lấy vật gì, bị người ta phát hiện rồi giết chết."
Cùng lúc Mai Hương cũng hỏi: "Ngươi nói hai người rất nổi danh là ai vậy?"
Lâm Vân thấy ba người hỏi đồng thời, nghĩ một lát nói: "Đối với thi thể của Trương Hoa, người của bọn ta đã kiểm tra kỹ càng, là bị thương bởi một loại chưởng lực âm độc, đánh đứt tâm mạch mà chết. Còn về việc hạ lạc của Trần Lan, ta cũng không rõ lắm. Theo lý mà nói, bọn họ ở Trường An không có người nào có thể nương nhờ. Giờ đây Trương Hoa đã chết, Trần Lan một mình e rằng cũng tương đối nguy hiểm, cô ta có lẽ cũng rất khó kiếm được nơi ẩn thân an toàn. Cho nên, hiện nay, cô ta hoặc là bị người ta bắt, hoặc là đã rời khỏi đây. Nhưng mà cô ta muốn rời khỏi đây, sợ rằng không phải là việc dễ dàng. Tuy nhiên nếu cô ta bị người nào bắt, tin rằng cũng sẽ có chút phong thanh mới đúng, nhưng thư viện trước mắt lại không có một chút tin tức nào, nghĩ tới thực là kỳ quái, khiến người ta không hiểu. Đối với câu hỏi của Mai Hương cô nương, hai người đó đều còn rất trẻ, ta đang nghĩ sao bọn ta không đi gặp bọn họ, đồng thời cũng có thể hỏi xem mục đích đến đây của bọn họ."
Mọi người nghe nói nhìn Lâm Vân, mỗi người đều đang suy nghĩ. Mai Hương nói: "Ngươi cứ nói trước cho bọn ta biết bọn họ là ai đi chứ nhỉ?"
Lâm Vân nhìn mấy người một lượt, khẽ nói: "Hai người đó đều vô cùng nổi danh ở võ lâm, đáng gọi là nhân vật nổi danh nhất trong lớp trẻ. Hai người một nam một nữ, nam là người bài danh Long Bảng đệ nhất; Còn nữ là người bài danh Phượng Bảng đệ nhất. Hiện tại mọi người rõ ràng thân phận của hai người ấy rồi nhé, bọn ta cứ đi gặp bọn họ xem."
Sáu người vừa nghe liền biến sắc mặt, đều lộ ra vẻ chấn kinh. Thu Nguyệt có chút không tin hỏi lại: "Lâm công tử nói là thực ư? Quả thực là Long Bảng đệ nhất lần này Lôi Đình Thư Sinh Chiến Vân và Phượng Bảng đệ nhất Thánh Tâm Ngọc Nữ Lý Vân La ư? Lý Vân La chính là tuyệt thế giai nhân xếp thứ hai trên Thiên tiên phổ lần này."
Lâm Vân vẻ mặt có chút kỳ quái nói: "Chính là hai người bọn họ, các vị không ngờ bọn họ xuất hiện phải không? Nếu mà muốn đi, bọn ta đi ngay thôi." Nói xong đứng dậy.
Mai Hương và Thu Nguyệt vừa nghe đến tên của Lý Vân La, trên mặt đều lộ ra vẻ hứng thú, muốn đi kiến thức một lần vị tuyệt thế mỹ nhân trong truyền thuyết này. Nhưng Tôn Vân Long và Lưu Phi nghe thấy có thể gặp được mỹ nhân trên Thiên tiên phổ, trong lòng há có thể không vui, gương mặt đều rất hứng thú, tỏ ra gấp không thể chờ được. Còn Ngô Hoa và Xuất Vân cũng muốn đi mở mang kiến thức một lần, hai thiếu niên nam nữ uy danh truyền rộng này. Do bảy người đã rời khỏi đây, kiếm Chiến Vân và Lý Vân La. Vậy ở đây không còn giá trị gì để lưu lại nữa rồi, phải không?
Hoa Tinh nhìn Trần Lan thương tâm thút thít suốt, không nhịn được đến gần nàng, hữu thủ vỗ về lưng nàng, đồng thời một cỗ chân khí mát rượi nháy mắt di động khắp toàn thân nàng, khiến tâm hồn ưu uất của nàng, tức thì xoa dịu, từ từ bình tĩnh lại.
Trần Lan gương mặt đọng nước mắt, yên lặng nhìn hắn, ánh mắt rất kỳ đặc, đã có một chút e thẹn, lại có ba phần cảm kích. Hơn nữa còn có rất nhiều tơ tình ngay cả bản thân nàng cũng không biết rõ, giao dệt bên trong. Nhẹ nhàng, Trần Lan nói: "Tạ tạ ngươi, đệ đệ." Mấy chữ nhàn nhạt, dường như chứa thâm tình nồng nàn.
Hoa Tinh nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, động tác rất nhẹ rất mềm, rất chậm rất đẹp. Tựa như là lau nước mắt cho tình nhân, dịu dàng như vậy, dụng tâm như vậy. Hoa Tinh khẽ nói: "Được rồi, đừng khóc, sau này ta sẽ chăm sóc cô. Bây giờ cũng không còn sớm, bọn ta ra ngoài ăn cơm nhé, đến Anh Hùng lâu lớn nhất Trường An, vui vẻ ăn một bữa, đem tất cả việc không vui, toàn bộ quên đi, làm lại từ đầu." Nói xong nhẹ nhàng kéo tiểu thủ của nàng, hướng ra cửa mà đi.
Trần Lan im lặng nhìn hắn, trong mắt hiện ra một chút ưu thương, một chút than thở, còn có một chút tình ý yếu ớt. Trần Lan nói: "Thiếu gia cứ thả ra, để ta tự đi được không?"
Hoa Tinh ngoái đầu, ngậm cười nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng bỏ tay nàng ra, dẫn đầu mà đi. Trần Lan theo sát hắn, hai người đi thẳng tới Anh Hùng lâu.
Bọn bảy người Lâm Vân, đi gặp Lôi Đình Thư Sinh Chiến Vân và Thánh Tâm Ngọc Nữ Lý Vân La tại Anh Hùng lâu. Lúc gặp nhau hai người đang ngồi tại một cái bàn tựa cửa sổ, sau khi Lâm Vân giới thiệu sáu người đi theo, chín người bèn ngồi lại với nhau. Mai Hương vừa khéo ngồi cạnh Lý Vân La, còn Thu Nguyệt lại ngồi kề đại sư huynh Tôn Vân Long. Mục quang mấy người đều dừng lại trên người Lý Vân La, cơ hồ toàn bộ đều bị vẻ mỹ lệ của nàng làm cho ngây ra. Những người khác trên tửu lâu, cũng đều nhìn Lý Vân La, mắt không rời đi chỗ khác, thần sắc chấn kinh.
Chỉ thấy Lý Vân La cả người áo trắng như tuyết, hiển lộ ra hơi có chút phiêu dật. Bộ mặt tuyệt mỹ, đẹp đến mức khiến người ta không biết dùng lời nào để mô tả. Nụ cười khe khẽ, hiện ra mấy phần khí chất thánh khiết, khiến người ta có một loại cảm giác thần thánh bất khả xâm phạm. Đôi mắt sáng ngời, chớp lên vẻ động người, khiến người muốn say. Hết sức hấp dẫn sự chú thị của tất cả mọi người tại trường.
Chiến Vân bên cạnh, trạc độ hai mươi sáu hai mươi bảy, bộ mặt có vẻ phấn chấn, tỏ ra có chút đắc ý. Dung mạo anh tuấn bất phàm, tương đối có lực hấp dẫn. Lúc này đang nhìn Lâm Vân,Tôn Vân Long và Lưu Phi. Trong mắt lóe lên sự đắc ý, tựa hồ đang khoe khoang cái gì. Cả người y phục màu vàng, trong tay cầm một cây chiết phiến, bất thường phe phẩy hai cái, tỏ ra vô cùng phiêu dật, và khác với mọi người.
Lâm Vân nhìn Chiến Vân một cái, rõ ràng nhìn được tí ti đắc ý trong mắt gã. Lâm Vân ngầm cười khẩy một tiếng, không phải đắc ý, chung quy có một ngày ta sẽ vượt lên trên ngươi, ngươi cứ đợi đi. Lâm Vân cười nói: "Chiến Vân huynh và Vân La cô nương hôm nay quang lâm Trường An, quả là vẻ vang không ít cho thành Trường An. Không biết các vị định ở lại đây bao lâu? Nếu có thời gian rảnh, tiểu đệ sẵn lòng làm chủ, kính mời hai vị chơi vui vẻ mấy ngày ở Trường An, tận cùng nghĩa địa chủ."
Chiến Vân nhìn Lý Vân La một cái, thấy nàng không lời, bèn nói: "Bọn ta có thể phải nán lại hai ba ngày, đồng thời có chút việc. Hảo ý của Lâm huynh xin tâm lĩnh, lần sau có cơ hội, nhất định đến vùng này nữa, vui vẻ du ngoạn một phen với Lâm huynh."
Lâm Vân nói: "Không biết hai vị có việc gì, có cần tiểu đệ giúp đỡ không. Nói thực, trong Trường An, muốn làm việc gì, ta có thể giúp được, tin rằng phải có phần giúp được các vị."
Chiến Vân phe phẩy quạt trong tay, cười nhẹ nói: "Kỳ thực chỉ có vài việc nhỏ, hảo ý Lâm huynh xin tâm lĩnh. Bọn ta vốn chỉ đi qua vùng này, nghe nói ở đây phát sinh một số sự tình, nhất thời hiếu kỳ, bèn đến xem xem. Ấy, mọi người cứ ăn cơm uống rượu đi, nói chuyện cho vui vẻ." Nói xong bèn kêu mấy người động thủ ăn uống, nín thinh không đề cập tới việc của mình. Còn Lý Vân La chỉ yên lặng ngồi ở đó, giống như một đóa bạch liên thánh khiết, nở trong trần thế.
Người trên tửu lầu không ít, lúc này đã giữa ngọ, người dùng cơm tương đối nhiều. Hơn nữa không ít người muốn nhìn thiên tiên mỹ nhân Lý Vân La này, đã dồn dập đi lên lầu bốn, rất nhanh đã sắp ngồi chật, chỉ còn lại bốn cái bàn.
Trong những người này, có hai người làm Lâm Vân và Chiến Vân chú ý, một vị là Độc long thủ - Uông Dương bài danh thứ mười một trên Địa Bảng lần này. Uông Dương chừng ba tám ba chín tuổi, cả người áo xanh, tướng mạo bình thường. Đang ngồi yên lặng một mình ở góc tường, tự mình uống rượu. Cặp mắt thỉnh thoảng nhìn Lý Vân La, dường như cũng bị chấn kinh bởi vẻ đẹp của nàng.
Người còn lại liệt danh trên thứ hai bốn trên Phong Vân Bảng, Độc Hành Khách – Cô Ngạo. Cô Ngạo toàn thân hắc y, người thực như tên, ba mươi mốt ba hai tuổi, gương mặt anh tuấn, đầy vẻ lạnh nhạt. Trên bàn đặt một thanh trường kiếm, trông có vẻ bình thường không có gì kỳ lạ. Lúc này hắn đang cúi đầu một mình uống rượu, chưa hề nhìn sang bên này.
Hoa Tinh và Trần Lan đi không lâu thì đến Anh Hùng lâu, hai người lên thẳng lầu bốn. Từ dưới lên trên, Hoa Tinh phát hiện rất nhiều nhân sĩ võ lâm, so với mấy ngày trước nhiều hơn gấp bội, xem ra Trường An càng ngày càng náo nhiệt, hắc hắc, có ý tứ. Hoa Tinh nghĩ ngợi trong lòng. Trần Lan theo sát hắn, trong lòng cũng đang suy nghĩ, những người này có phải là vì mình mà đến không? Như quả không gặp Hoa Tinh, mình lúc này e rằng đã rơi vào tay những người này rồi, hậu quả thực là không dám tưởng tượng.
Đến lầu bốn, Hoa Tinh nhìn một cái vẫn còn ba bàn trống. Hoa Tinh bước tới một bàn trong đó, đồng thời ánh mắt quan sát mọi người trên lầu. Đột nhiên, Hoa Tinh toàn thân chấn động, ánh mắt ngừng lại trên người Lý Vân La, chỉ một lát, Hoa Tinh đã khôi phục trở lại, từ từ bước đến bàn bên cạnh ngồi xuống, yên lặng nhìn Lý Vân La, trong lòng đang nghĩ nàng là ai, tại sao xinh đẹp như vậy. Mà lại đẹp ngang với Trầm Ngọc Thanh, Liễu Vô Song, Dư Mộng Dao, chẳng nhẽ cũng là mỹ nhân trên Thiên tiên phổ? Hoa Tinh nhìn vẻ thánh khiết của Lý Vân La, trên mặt lại lộ ra nụ cười đặc thù, thần bí tà dị, lại tràn đầy vô bì lực dụ hoặc.
Trần Lan trông thấy Lý Vân La cũng kinh ngạc, bị vẻ mỹ lệ của nàng làm cho chấn kinh. Cùng là nữ nhân, nàng biết rõ cái đẹp của Lý Vân La khiến bao nhiêu người kinh ngạc, có lẽ cũng không tìm ra được mấy người như thế trong thiên hạ. Khí chất thần thánh, làm người ta từ trong lòng nảy sinh sự tôn kính nàng, không dám có tơ hào tà niệm với nàng. Ngồi bên phải Hoa Tinh, Trần Lan cũng không nhịn được lặng lẽ nhìn Lý Vân La.
Tại bàn Lý Vân La, do Mai Hương và Thu Nguyệt đều nhìn Lý Vân La, hết sức rung động bởi vẻ mỹ lệ của nàng, tuyệt nhiên không phát hiện ra Hoa Tinh đã đến. Nhưng Lâm Vân và Chiến Vân lại trông thấy Hoa Tinh. Chiến Vân vừa nhìn thấy Hoa Tinh, trong lòng liền có chút kinh động. Suốt từ trước đến nay, Chiến Vân tương đối tự tin về dung mạo mình, nhưng hôm nay vừa thấy Hoa Tinh, hắn đột nhiên phát giác, thế giới này vẫn còn có nam nhân so với mình càng tuấn mỹ hơn, so với mình càng sung mãn mị lực và dụ hoặc, đó chính là Hoa Tinh. Trong lòng Chiến Vân nổi lên tâm lý bất bình, tựa hồ cho rằng thiên hạ không nên có nam nhân tuấn mỹ hơn mình. Từ khoảnh khắc này, trong lòng Chiến Vân đã nảy sinh tâm lý căm ghét Hoa Tinh, có thể kể là tâm lý đố kị. Cũng vì vậy, làm cả đời hắn, lưu lại dấu vết suốt đời không có cách nào phai mờ, cho đến khi chết.
Lâm Vân khẽ nói: "Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh đến rồi, đi cùng với hắn chính là nha hoàn." Lời này vừa xuất, Chiến Vân và Lý Vân La bất giác đều nhìn Hoa Tinh, dường như không nghĩ đến, hắn chính là Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh danh dương tứ hải mấy ngày nay.
Lý Vân La nhìn Hoa Tinh, ánh mắt cũng ngây ra một cái. Không ngờ hắn lại anh tuấn đến xuất kỳ, so với Chiến Vân còn hơn mấy phần. Khiến Lý Vân La lưu ý nhất là ánh mắt và nụ cười kỳ đặc của Hoa Tinh. Nàng phát giác ánh mắt Hoa Tinh rất quái, tương đối hấp dẫn người ta, phảng phất có lực dụ hoặc vô tận, khiến người ta từ từ rơi vào trong. Nụ cười của Hoa Tinh rất tà, tràn đầy mị lực dụ người.
Lý Vân La trong lòng kinh động, một cỗ chân khí mát mẻ mau chóng vận chuyển toàn thân, tâm hồn nổi sóng mới chịu từ từ lắng lại. Đáng tiếc đã nảy sinh một đường khe hở. Lý Vân La ngầm kỳ quái, đối với mình mà nói, là truyền nhân của Thiên Tâm Các, quan trọng nhất chính là luyện tâm. Võ học của Thiên Tâm Các không giống võ học khác, là lấy luyện tâm là chính, đối với việc tu luyện tâm hồn xa hơn hẳn người khác. Mỗi thiên tâm truyền nhân đều là người ý chí kiên nghị, đối với sự dụ hoặc của vạn vật, có lực đề kháng cực mạnh. Có thể Lý Vân La không hiểu, tại sao lần đầu tiên mình thấy Hoa Tinh, thì có chút hãm vào trong. Nhưng nàng hiểu một việc, đúng là Hoa Tinh tương đối kỳ đặc, không giống bình thường, phải cẩn thận lưu ý.
Mai Hương và Thu Nguyệt vừa nghe Hoa Tinh đến rồi, hai người vội định thần lại, quay đầu nhìn Hoa Tinh. Nhưng rất nhanh, ánh mắt hai người đều dừng lại trên người Trần Lan, trong mắt lóe lên vẻ kinh nghi, tựa hồ đối với tướng mạo vóc dáng Trần Lan tương đối hài lòng, bởi rằng nàng không có đủ năng lực dụ hoặc Hoa Tinh.
Hoa Tinh nhìn Lý Vân La, ngầm suy đoán nàng là ai? Thấy Mai Hương và Thu Nguyệt nhìn sang, trong mắt Hoa Tinh hiện ra ý cười khẽ, yên lặng nhìn hai người bọn nàng, khe khẽ gật đầu, coi như là chào bọn họ. Hai người vừa thấy ánh mắt Hoa Tinh, con tim nhảy một cái, hiểu rõ ý hắn, bất giác gật đầu hồi đáp hắn.
Lý Vân La thu ánh mắt về, nhìn người cùng bàn một cái, biểu tình nhạt nhẽo, yên lặng ăn cơm. Những người khác cũng đã quay đầu, yên lặng ăn cơm, bất thường nhìn trộm Lý Vân La.
Hoa Tinh kêu rượu và đồ ăn, chuyển động mục quang đang ngừng lại trên người Lý Vân La, lẳng lặng quan sát người khác. Sau khi nhìn kỹ một trận, ánh mắt Hoa Tinh dừng lại trên người Độc Hành Khách Cô Ngạo, trong mắt lộ ra ý cười có chút kỳ đặc. Hoa Tinh phát giác người áo đen này rất thú vị, nói đến võ công, rất không kém, có điều dường như hắn cố ý ẩn giấu rất nhiều, khiến người ta rất khó phát hiện. Mà vẻ mặt của hắn cao ngạo lạnh nhạt, tương đối kỳ đặc, hết sức hấp dẫn người ta. Hoa Tinh có chút thích khí chất của hắn, bất kể võ công nhân phẩm đều là lựa chọn hay nhất, thiên hạ e rằng cũng không gặp được nhiều. Hoa Tinh đảo cặp mắt, tựa hồ nghĩ đến điều gì, trên mặt lộ ra nụ cười có chút tà dị.
Không lâu lắm, đồ ăn đã đến. Hoa Tinh nhìn Trần Lan nói: "Tiểu Tuyết, bắt đầu thôi, ăn cơm đi." Mục quang liền chuyển, lại nhìn sang bàn Lý Vân La, tình cờ gặp ánh mắt của Chiến Vân. Hoa Tinh thấy ánh mắt căm ghét ấy, cũng ngây một cái, có điều Hoa Tinh cũng không phải là người dễ trêu gì, tức khắc lại lấy ánh mắt xấu xa khinh miệt, chọc giận nộ hỏa trong lòng Chiến Vân.
Hoa Tinh thấy trong mắt hắn nổi lên một ngọn lửa, biết hắn đã nổi cáu rồi. Hoa Tinh cố ý nhìn Lý Vân La, ánh mắt lộ ra vẻ đẹp đẽ, đồng thời khóe miệng giương lên, lộ ra một chút chế giễu, nhìn Chiến Vân. Giống như là đang khiêu khích gã, hoàn toàn không để gã trong lòng.
Chiến Vân ngầm tức giận, đáng tiếc hiện tại ở cùng Lý Vân La, không muốn biểu lộ ra bộ mặt hung ác độc địa của mình. Trong lòng ngầm nói, Hoa Tinh ngươi hãy đợi đấy, xem lão tử trừng trị ngươi như thế nào, hừ. Nghĩ đến đây lại nhìn Hoa Tinh một cái, ánh mắt giống như là đang nói, tiểu tử hôm nay tha ngươi trước, đợi có thời gian xem ta trừng trị ngươi thế nào.
Hoa Tinh thấy thế khẽ cười lộ ra vẻ cực kỳ tà dị, thần bí mà lại quái dị, khiến người ta không giải được. Ai cũng không biết trong lòng hắn nghĩ cái gì, Chiến Vân càng không thể biết. Như quả nói là Chiến Vân biết, có lẽ tương lai sẽ khác, đáng tiếc, số phận chính là số phận, sớm đã định trước.
Trên lầu bốn ngoài tiếng ăn cơm, tỏ ra rất yên tĩnh, có lẽ tất cả điều này nguyên nhân là vì Lý Vân La, nếu không há có thể như vậy. Hoa Tinh im lặng nhấm nháp rượu trong tay, đôi khi chú ý Lý Vân La. Nhìn biểu tình của Tôn Vân Long, Lưu Phi, Lâm Vân đối với Lý Vân La, Hoa Tinh liền hiểu, bạch y thiếu nữ này nhất định có lai lịch không bình thường. Chỉ là Hoa Tinh xuất giang hồ mới được mấy ngày, đối với rất nhiều người đều không biết, vốn không có cách nào phán đoán ra thân phận chân thực của bạch y thiếu nữ.
Hoa Tinh đảo mắt nhìn mọi người trên lầu, thấp giọng nhẹ nhàng nói với Trần Lan một tiếng, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Lần này đã hấp dẫn sự chú thị của không ít người, rất nhiều người đều nhìn hắn, xem hắn muốn làm gì. Mai Hương và Thu Nguyệt cũng mập mờ nhìn hắn, ánh mắt đi theo sự chuyển rời của hắn.
Trên mặt Hoa Tinh hiện ra nụ cười có một chút kỳ dị, trong tay bưng một chung rượu, chậm rãi bước đến bàn của Độc Hành Khách Cô Ngạo, cũng không nói lời nào, đã ngồi xuống rồi. Cô Ngạo lạnh nhạt nhìn hắn một cái, lại cúi đầu uống rượu, tựa hồ như không thấy hắn. Hoa Tinh cầm đũa trên bàn, cũng không khách khí, mở to miệng ăn, cười kỳ đặc nhìn Cô Ngạo.
Nhẹ nhàng, Cô Ngạo ngẩng đầu, yên lặng nhìn Hoa Tinh. Hoa Tinh cũng nhìn hắn, ánh mắt hai người giao hội giữa không trung, thời gian dường như ngừng lại. Cô Ngạo lạnh nhạt nói: "Ngươi là ai? Có chuyện gì?"
Hoa Tinh ánh mắt ngậm cười nói: "Có hứng thú, ta là Hoa Tinh, Phượng Hoàng đặc sứ, còn ngươi là ai?"
Trong mắt Cô Ngạo, lóe qua vẻ kinh ngạc, dường như hắn cũng không ngờ, người trước mặt chính là người mấy ngày nay, đang nổi lên là nhân vật phong vân Hoa Tinh. Hắn kiếm mình có việc gì ư? Kỳ quái. Cô Ngạo lạnh nhạt nói: "Ta là Độc Hành Khách Cô Ngạo, ngươi có việc gì không?" Ngữ khí rất lãnh mạc, quả là người như danh.
Hoa Tinh nhìn hắn, nhẹ nhàng truyền âm nói với hắn mấy câu, rồi ngừng lại, ngậm cười không lời. Nhưng thần sắc Cô Ngạo lại đại biến, trong mắt có biểu tình kinh hãi, khó mà tin tưởng nhìn Hoa Tinh, không ngờ cả việc thần bí mình ẩn giấu nhiều năm hắn cũng biết, quả thực khiến người khó mà tin được. Hít sâu một hơi. Cô Ngạo từ từ bình tĩnh lại, nhìn Hoa Tinh, nói: "Được, ta đồng ý." Bốn chữ ngắn ngủi, để người ta đoán không ra giữa hai người phát sinh chuyện gì.
Hoa Tinh khẽ cười nói: "Tương lai ngươi sẽ hiểu, sự chọn lựa của ngươi hôm nay là chính xác, cơ hội này không phải ai cũng có thể có được. Đến chỗ ta ngồi uống rượu." Nói xong đứng dậy rời khỏi. Độc Hành Khách nghe nói, mặt không biểu tình, cũng đứng dậy cầm trường kiếm, đi theo Hoa Tinh.
Lần này, đối với những người nhận thức Độc Hành Khách lại nói, đều là tương đối bất ngờ. Bởi vì bọn họ đều biết, sở dĩ Cô Ngạo được kêu bằng Độc Hành Khách, chính là vì nhiều năm nay, hắn không gần gũi người khác, luôn luôn đi một mình, lạnh nhạt hành tẩu võ lâm. Nhưng ai cũng không ngờ, hôm nay hắn lại đi theo Hoa Tinh, quả là sự việc kỳ quái. Rốt cuộc Hoa Tinh làm sao khiến hắn tự nguyện đi theo, ai cũng không biết, ai cũng đoán không ra. Tất cả mọi người từ đầu đến cuối đều nhìn kỹ kỹ lưỡng lưỡng, đáng tiếc không có người nào biết rõ, chỉ mấy câu ngắn ngủi, làm sao nói động đến tâm vị Cô Ngạo lạnh nhạt vô bì này ư?
Có lẽ, vì đó là Hoa Tinh. Nếu không tại sao từ trước đến nay không có người nào có thể làm động lòng lạnh nhạt của Cô Ngạo? Hoa Tinh với Cô Ngạo cùng nhau ngồi xuống, hai người yên lặng uống rượu, Trần Lan kỳ quái nhìn hai người, trong mắt có vẻ mê hoặc không giải. Đôi khi Trần Lan rót rượu cho hai người, lộ rõ chức trách và thân phận nha hoàn của mình.
Trên Anh Hùng lâu, hết thảy mọi người đều chú thị Lý Vân La và Hoa Tinh, bởi vì hai người bọn họ là kỳ đặc nhất, là thần bí nhất. Vẻ mỹ lệ của Lý Vân La, sự thần bí của Hoa Tinh, hết sức hấp dẫn cặp mắt mọi người. Song khi mọi người chăm chú nhìn Lý Vân La và Hoa Tinh, từ dưới lầu lại lên mấy người. Mấy người này xuất hiện đột ngột, có thể mang đến cho tửu lâu yên tĩnh chuyện gì không? Có lẽ
Hoa Tinh ngồi một bên, yên tĩnh nhìn nàng, trong mắt lộ ra thở dài. Hoa Tinh không hề đi an ủi nàng, chỉ im lặng ngồi tại đó, bởi vì hắn hiểu rõ, có những việc, yêu cầu không phải là an ủi, mà là sự gột rửa của thời gian. Trên đời duy chỉ có thời gian có thể làm phai nhạt tất cả, lau sạch tất cả vết tích khoét ra trong tim.
Trong tiểu phòng an tĩnh, vang lên tiếng nỉ non ai oán, giống như là một đoạn nhạc bi thương, quanh quẩn rất lâu không rời xa.
Lâm Vân dẫn sáu người đồng hành vào quán rượu, bảy người kiếm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Lâm Vân bảo tiểu nhị lấy trà nước, dẫu sao lúc này ăn cơm vẫn còn sớm một tý, uống chút trà trước đã, nghỉ ngơi một lát. Lâm Vân nói: "Bọn ta ngồi một lát trước, đợi nghỉ một tý."
Ngô Long nói: "Cũng được, thì ngồi. Lâm thiếu hiệp, ở đây phải có cơ sở ngầm của thư viện bọn ngươi nhỉ, không biết lúc này có tình hình gì mới không?" Nghe ngữ khí, đối với Tỵ Thủy Châu là tương đối lưu tâm.
Lâm Vân ngầm cười khẩy, cất tiếng đáp: "Tiền bối không cần vội, ta lập tức đi xem ngay, hỏi thăm bọn họ, coi có tin tức gì mới không. Các vị ngồi một lát trước, ta đi ngay đây." Nói xong đứng dậy rời khỏi.
Sau khi ngó Lâm Vân rời khỏi, Ngô Hoa nói với Xuất Vân đạo trưởng: "Đạo hữu thấy lời Lâm Vân đáng tin không, thư viện bọn họ e rằng không dễ dàng đem tin tức rõ ràng cho bọn ta biết được nhỉ?"
Xuất Vân đáp: "Ngô huynh nói có lý, có điều thế lực của Thư viện bọn họ thế nào, huynh cũng hiểu rõ, bọn ta không thể lộ ra biểu tình không tín nhiệm, dẫu sao ở đây cũng là Trường An, là phạm vi thế lực của bọn họ, bọn ta cần nhờ vào sức người và sức của của bọn họ."
Ngô Hoa nói: "Lời đạo huynh nói cũng chính là suy nghĩ của ta, hiện nay bọn ta vẫn không thể đắc tội với y, tốt nhất mọi người ôn hòa chung sống. Nhưng y cung cấp tin tức cho bọn ta, có lẽ cũng không phải là tin mới nhất, tùy nơi cũng có thể dò la được. Tin tức bí mật chân chính, y sẽ không nói cho bọn ta biết đâu." Xuất Vân đạo trưởng gật đầu tán thành.
Mai Hương ở bên cạnh, không ngờ giữa bọn họ, cũng có lòng không tín nhiệm, ngờ vực lẫn nhau. Xem ra vì Tỵ Thủy Châu, mọi người đều cảnh giác lẫn nhau, cẩn thận phòng bị đối phương. Võ lâm thực là tràn đầy tàn khốc và nguy cơ, hơi không chú ý thì có thể rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Rất nhanh Lâm Vân đã trở lại. Vừa ngồi xuống, Lâm Vân liền mở miệng nói: "Ta vừa mới ra ngoài dò la một lát, nhận được một số tin tức. Nghe nói sáng sớm nay, Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh đã qua vùng gần đây, gặp Long Xà Bang chủ Long Tam. Hai người trao đổi mấy câu, Long Tam liền dẫn người rời khỏi. Nhưng Hoa Tinh lại mang đi một nữ tử, nữ tử đó trên dưới ba mươi, dung mạo bình thường. Nhưng đến lúc sau, nữ tử lại đột nhiên biến mất, còn Hoa Tinh lại không biết từ đâu kiếm được một nha hoàn, trông chừng mười bảy mười tám tuổi, vẫn coi là xinh đẹp." Nói xong nhìn Mai Hương, tựa hồ nghĩ từ ánh mắt nàng nhìn ra được điều gì. Đáng tiếc Mai Hương cũng mê hoặc không rõ, tỏ ra rất ngạc nhiên.
Những người cùng bàn cũng nhìn Mai Hương, có điều nhìn bộ dạng hiển nhiên nàng cũng không hiểu vụ này. Ngô Hoa nói: "Xem ra Mai cô nương cũng không nắm được việc này, Lâm thiếu hiệp cứ tiếp tục nói tin tức khác đi nhỉ?" Hiển nhiên lão đối với việc của Hoa Tinh, không hứng thú bằng Tỵ Thủy Châu.
Tôn Vân Long xen vào hỏi: "Lâm Vân huynh, huynh cho rằng đi theo Hoa Tinh là nữ tử nào, với nha hoàn của y sau đó, có phải là một người không?"
Lâm Vân đáp: "Việc Tôn huynh hỏi, ta cũng đã từng phỏng đoán như thế. Nhưng căn cứ theo bẩm báo của tuyến môn hạ, tuyệt đối là hai người hoàn toàn khác nhau, nhìn không ra có chỗ nào giống nhau cả, hơn nữa nhìn không ra hình dạng dị dung. Dựa vào phân tích của Thư viện, hai nữ tử đó rất có thể là tuyến người của Phượng Hoàng Thư Viện, đến gặp Hoa Tinh." Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Xuất Vân đạo trưởng hỏi: "Ngoài cái này ra, không biết Lâm thiếu hiệp dò la được tin tức nào nữa không?" Xuất Vân không hề hỏi nhiều về việc của Hoa Tinh, bởi vì lão biết, Hoa Tinh võ công cao cường, nên ít dây vào là hay.
Lâm Vân nhìn mấy người một cái, khẽ đáp: "Tin tức khác, đích xác cũng có. Ngoài việc Hoa Tinh ra, còn có hai vụ, cũng tương đối quan trọng. Vụ thứ nhất là về Huyết Phù Dung Trần Lan. Cứ theo tin tức mới nhất, hành tung của Trần Lan vẫn không có tin tức, có điều lại phát hiện tung tích của đồng bạn Trương Hoa của cô ta. Tiếc là khi kiếm được Trương Hoa, hắn đã bị thương nặng chết đi, trong một con hẻm nhỏ hẻo lánh cách đây không xa. Vụ còn lại, là trong những người tiến vào Trường An, có hai người thân phận rất đặc thù, tương đối nổi tiếng." Nói đến đây, trên mặt lộ ra một chút thần sắc kỳ đặc.
Mọi người nghe nói, mỗi người có biểu tình khác nhau. Ngô Hoa và Xuất Vân nghe thấy Trương Hoa đã chết, trong lòng vô cùng ngạc nhiên. Lần này, muốn kiếm Trần Lan thì nhất định càng khó khăn. Còn Tôn Vân Long và Lưu Phi trẻ tuổi hơn, đối với điều này không phải tính toán nhiều như vậy, chỉ đang nghĩ Trần Lan ẩn tàng ở nơi nào nhỉ? Vì Trương Hoa đã hiện thân, chứng minh tin tức bọn họ ẩn trốn ở Trường An là chính xác, hiện nay Trương Hoa đã chết, còn lại một mình Trần Lan, cô ta có thể đi đến đâu chứ?
Mai Hương và Thu Nguyệt nghe câu nói cuối cùng của Lâm Vân cảm thấy có chút hứng thú, rốt cuộc là người nào? Có thể hấp dẫn sự chú ý của gã. Xem biểu tình của gã thì biết, gã nhất định biết hai người đó, nếu không không thể như thế.
Xuất Vân nhìn Ngô Hoa một cái, hỏi Lâm Vân: "Lâm thiếu hiệp đã phát hiện thi thể Trương Hoa, nhưng từ trên thi thể y có phát hiện manh mối gì không? Ngoài ra Lâm thiếu hiệp cho rằng Trần Lan hiện nay có thể ẩn thân ở nơi nào?"
Tôn Vân Long nói: "Trần Lan có thể đã rời khỏi đây rồi không? Có phải cô ta đã cảnh giác được nguy hiểm, tự mình rời khỏi không? Mà Trương Hoa chắc hẳn là trở lại lấy vật gì, bị người ta phát hiện rồi giết chết."
Cùng lúc Mai Hương cũng hỏi: "Ngươi nói hai người rất nổi danh là ai vậy?"
Lâm Vân thấy ba người hỏi đồng thời, nghĩ một lát nói: "Đối với thi thể của Trương Hoa, người của bọn ta đã kiểm tra kỹ càng, là bị thương bởi một loại chưởng lực âm độc, đánh đứt tâm mạch mà chết. Còn về việc hạ lạc của Trần Lan, ta cũng không rõ lắm. Theo lý mà nói, bọn họ ở Trường An không có người nào có thể nương nhờ. Giờ đây Trương Hoa đã chết, Trần Lan một mình e rằng cũng tương đối nguy hiểm, cô ta có lẽ cũng rất khó kiếm được nơi ẩn thân an toàn. Cho nên, hiện nay, cô ta hoặc là bị người ta bắt, hoặc là đã rời khỏi đây. Nhưng mà cô ta muốn rời khỏi đây, sợ rằng không phải là việc dễ dàng. Tuy nhiên nếu cô ta bị người nào bắt, tin rằng cũng sẽ có chút phong thanh mới đúng, nhưng thư viện trước mắt lại không có một chút tin tức nào, nghĩ tới thực là kỳ quái, khiến người ta không hiểu. Đối với câu hỏi của Mai Hương cô nương, hai người đó đều còn rất trẻ, ta đang nghĩ sao bọn ta không đi gặp bọn họ, đồng thời cũng có thể hỏi xem mục đích đến đây của bọn họ."
Mọi người nghe nói nhìn Lâm Vân, mỗi người đều đang suy nghĩ. Mai Hương nói: "Ngươi cứ nói trước cho bọn ta biết bọn họ là ai đi chứ nhỉ?"
Lâm Vân nhìn mấy người một lượt, khẽ nói: "Hai người đó đều vô cùng nổi danh ở võ lâm, đáng gọi là nhân vật nổi danh nhất trong lớp trẻ. Hai người một nam một nữ, nam là người bài danh Long Bảng đệ nhất; Còn nữ là người bài danh Phượng Bảng đệ nhất. Hiện tại mọi người rõ ràng thân phận của hai người ấy rồi nhé, bọn ta cứ đi gặp bọn họ xem."
Sáu người vừa nghe liền biến sắc mặt, đều lộ ra vẻ chấn kinh. Thu Nguyệt có chút không tin hỏi lại: "Lâm công tử nói là thực ư? Quả thực là Long Bảng đệ nhất lần này Lôi Đình Thư Sinh Chiến Vân và Phượng Bảng đệ nhất Thánh Tâm Ngọc Nữ Lý Vân La ư? Lý Vân La chính là tuyệt thế giai nhân xếp thứ hai trên Thiên tiên phổ lần này."
Lâm Vân vẻ mặt có chút kỳ quái nói: "Chính là hai người bọn họ, các vị không ngờ bọn họ xuất hiện phải không? Nếu mà muốn đi, bọn ta đi ngay thôi." Nói xong đứng dậy.
Mai Hương và Thu Nguyệt vừa nghe đến tên của Lý Vân La, trên mặt đều lộ ra vẻ hứng thú, muốn đi kiến thức một lần vị tuyệt thế mỹ nhân trong truyền thuyết này. Nhưng Tôn Vân Long và Lưu Phi nghe thấy có thể gặp được mỹ nhân trên Thiên tiên phổ, trong lòng há có thể không vui, gương mặt đều rất hứng thú, tỏ ra gấp không thể chờ được. Còn Ngô Hoa và Xuất Vân cũng muốn đi mở mang kiến thức một lần, hai thiếu niên nam nữ uy danh truyền rộng này. Do bảy người đã rời khỏi đây, kiếm Chiến Vân và Lý Vân La. Vậy ở đây không còn giá trị gì để lưu lại nữa rồi, phải không?
Hoa Tinh nhìn Trần Lan thương tâm thút thít suốt, không nhịn được đến gần nàng, hữu thủ vỗ về lưng nàng, đồng thời một cỗ chân khí mát rượi nháy mắt di động khắp toàn thân nàng, khiến tâm hồn ưu uất của nàng, tức thì xoa dịu, từ từ bình tĩnh lại.
Trần Lan gương mặt đọng nước mắt, yên lặng nhìn hắn, ánh mắt rất kỳ đặc, đã có một chút e thẹn, lại có ba phần cảm kích. Hơn nữa còn có rất nhiều tơ tình ngay cả bản thân nàng cũng không biết rõ, giao dệt bên trong. Nhẹ nhàng, Trần Lan nói: "Tạ tạ ngươi, đệ đệ." Mấy chữ nhàn nhạt, dường như chứa thâm tình nồng nàn.
Hoa Tinh nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, động tác rất nhẹ rất mềm, rất chậm rất đẹp. Tựa như là lau nước mắt cho tình nhân, dịu dàng như vậy, dụng tâm như vậy. Hoa Tinh khẽ nói: "Được rồi, đừng khóc, sau này ta sẽ chăm sóc cô. Bây giờ cũng không còn sớm, bọn ta ra ngoài ăn cơm nhé, đến Anh Hùng lâu lớn nhất Trường An, vui vẻ ăn một bữa, đem tất cả việc không vui, toàn bộ quên đi, làm lại từ đầu." Nói xong nhẹ nhàng kéo tiểu thủ của nàng, hướng ra cửa mà đi.
Trần Lan im lặng nhìn hắn, trong mắt hiện ra một chút ưu thương, một chút than thở, còn có một chút tình ý yếu ớt. Trần Lan nói: "Thiếu gia cứ thả ra, để ta tự đi được không?"
Hoa Tinh ngoái đầu, ngậm cười nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng bỏ tay nàng ra, dẫn đầu mà đi. Trần Lan theo sát hắn, hai người đi thẳng tới Anh Hùng lâu.
Bọn bảy người Lâm Vân, đi gặp Lôi Đình Thư Sinh Chiến Vân và Thánh Tâm Ngọc Nữ Lý Vân La tại Anh Hùng lâu. Lúc gặp nhau hai người đang ngồi tại một cái bàn tựa cửa sổ, sau khi Lâm Vân giới thiệu sáu người đi theo, chín người bèn ngồi lại với nhau. Mai Hương vừa khéo ngồi cạnh Lý Vân La, còn Thu Nguyệt lại ngồi kề đại sư huynh Tôn Vân Long. Mục quang mấy người đều dừng lại trên người Lý Vân La, cơ hồ toàn bộ đều bị vẻ mỹ lệ của nàng làm cho ngây ra. Những người khác trên tửu lâu, cũng đều nhìn Lý Vân La, mắt không rời đi chỗ khác, thần sắc chấn kinh.
Chỉ thấy Lý Vân La cả người áo trắng như tuyết, hiển lộ ra hơi có chút phiêu dật. Bộ mặt tuyệt mỹ, đẹp đến mức khiến người ta không biết dùng lời nào để mô tả. Nụ cười khe khẽ, hiện ra mấy phần khí chất thánh khiết, khiến người ta có một loại cảm giác thần thánh bất khả xâm phạm. Đôi mắt sáng ngời, chớp lên vẻ động người, khiến người muốn say. Hết sức hấp dẫn sự chú thị của tất cả mọi người tại trường.
Chiến Vân bên cạnh, trạc độ hai mươi sáu hai mươi bảy, bộ mặt có vẻ phấn chấn, tỏ ra có chút đắc ý. Dung mạo anh tuấn bất phàm, tương đối có lực hấp dẫn. Lúc này đang nhìn Lâm Vân,Tôn Vân Long và Lưu Phi. Trong mắt lóe lên sự đắc ý, tựa hồ đang khoe khoang cái gì. Cả người y phục màu vàng, trong tay cầm một cây chiết phiến, bất thường phe phẩy hai cái, tỏ ra vô cùng phiêu dật, và khác với mọi người.
Lâm Vân nhìn Chiến Vân một cái, rõ ràng nhìn được tí ti đắc ý trong mắt gã. Lâm Vân ngầm cười khẩy một tiếng, không phải đắc ý, chung quy có một ngày ta sẽ vượt lên trên ngươi, ngươi cứ đợi đi. Lâm Vân cười nói: "Chiến Vân huynh và Vân La cô nương hôm nay quang lâm Trường An, quả là vẻ vang không ít cho thành Trường An. Không biết các vị định ở lại đây bao lâu? Nếu có thời gian rảnh, tiểu đệ sẵn lòng làm chủ, kính mời hai vị chơi vui vẻ mấy ngày ở Trường An, tận cùng nghĩa địa chủ."
Chiến Vân nhìn Lý Vân La một cái, thấy nàng không lời, bèn nói: "Bọn ta có thể phải nán lại hai ba ngày, đồng thời có chút việc. Hảo ý của Lâm huynh xin tâm lĩnh, lần sau có cơ hội, nhất định đến vùng này nữa, vui vẻ du ngoạn một phen với Lâm huynh."
Lâm Vân nói: "Không biết hai vị có việc gì, có cần tiểu đệ giúp đỡ không. Nói thực, trong Trường An, muốn làm việc gì, ta có thể giúp được, tin rằng phải có phần giúp được các vị."
Chiến Vân phe phẩy quạt trong tay, cười nhẹ nói: "Kỳ thực chỉ có vài việc nhỏ, hảo ý Lâm huynh xin tâm lĩnh. Bọn ta vốn chỉ đi qua vùng này, nghe nói ở đây phát sinh một số sự tình, nhất thời hiếu kỳ, bèn đến xem xem. Ấy, mọi người cứ ăn cơm uống rượu đi, nói chuyện cho vui vẻ." Nói xong bèn kêu mấy người động thủ ăn uống, nín thinh không đề cập tới việc của mình. Còn Lý Vân La chỉ yên lặng ngồi ở đó, giống như một đóa bạch liên thánh khiết, nở trong trần thế.
Người trên tửu lầu không ít, lúc này đã giữa ngọ, người dùng cơm tương đối nhiều. Hơn nữa không ít người muốn nhìn thiên tiên mỹ nhân Lý Vân La này, đã dồn dập đi lên lầu bốn, rất nhanh đã sắp ngồi chật, chỉ còn lại bốn cái bàn.
Trong những người này, có hai người làm Lâm Vân và Chiến Vân chú ý, một vị là Độc long thủ - Uông Dương bài danh thứ mười một trên Địa Bảng lần này. Uông Dương chừng ba tám ba chín tuổi, cả người áo xanh, tướng mạo bình thường. Đang ngồi yên lặng một mình ở góc tường, tự mình uống rượu. Cặp mắt thỉnh thoảng nhìn Lý Vân La, dường như cũng bị chấn kinh bởi vẻ đẹp của nàng.
Người còn lại liệt danh trên thứ hai bốn trên Phong Vân Bảng, Độc Hành Khách – Cô Ngạo. Cô Ngạo toàn thân hắc y, người thực như tên, ba mươi mốt ba hai tuổi, gương mặt anh tuấn, đầy vẻ lạnh nhạt. Trên bàn đặt một thanh trường kiếm, trông có vẻ bình thường không có gì kỳ lạ. Lúc này hắn đang cúi đầu một mình uống rượu, chưa hề nhìn sang bên này.
Hoa Tinh và Trần Lan đi không lâu thì đến Anh Hùng lâu, hai người lên thẳng lầu bốn. Từ dưới lên trên, Hoa Tinh phát hiện rất nhiều nhân sĩ võ lâm, so với mấy ngày trước nhiều hơn gấp bội, xem ra Trường An càng ngày càng náo nhiệt, hắc hắc, có ý tứ. Hoa Tinh nghĩ ngợi trong lòng. Trần Lan theo sát hắn, trong lòng cũng đang suy nghĩ, những người này có phải là vì mình mà đến không? Như quả không gặp Hoa Tinh, mình lúc này e rằng đã rơi vào tay những người này rồi, hậu quả thực là không dám tưởng tượng.
Đến lầu bốn, Hoa Tinh nhìn một cái vẫn còn ba bàn trống. Hoa Tinh bước tới một bàn trong đó, đồng thời ánh mắt quan sát mọi người trên lầu. Đột nhiên, Hoa Tinh toàn thân chấn động, ánh mắt ngừng lại trên người Lý Vân La, chỉ một lát, Hoa Tinh đã khôi phục trở lại, từ từ bước đến bàn bên cạnh ngồi xuống, yên lặng nhìn Lý Vân La, trong lòng đang nghĩ nàng là ai, tại sao xinh đẹp như vậy. Mà lại đẹp ngang với Trầm Ngọc Thanh, Liễu Vô Song, Dư Mộng Dao, chẳng nhẽ cũng là mỹ nhân trên Thiên tiên phổ? Hoa Tinh nhìn vẻ thánh khiết của Lý Vân La, trên mặt lại lộ ra nụ cười đặc thù, thần bí tà dị, lại tràn đầy vô bì lực dụ hoặc.
Trần Lan trông thấy Lý Vân La cũng kinh ngạc, bị vẻ mỹ lệ của nàng làm cho chấn kinh. Cùng là nữ nhân, nàng biết rõ cái đẹp của Lý Vân La khiến bao nhiêu người kinh ngạc, có lẽ cũng không tìm ra được mấy người như thế trong thiên hạ. Khí chất thần thánh, làm người ta từ trong lòng nảy sinh sự tôn kính nàng, không dám có tơ hào tà niệm với nàng. Ngồi bên phải Hoa Tinh, Trần Lan cũng không nhịn được lặng lẽ nhìn Lý Vân La.
Tại bàn Lý Vân La, do Mai Hương và Thu Nguyệt đều nhìn Lý Vân La, hết sức rung động bởi vẻ mỹ lệ của nàng, tuyệt nhiên không phát hiện ra Hoa Tinh đã đến. Nhưng Lâm Vân và Chiến Vân lại trông thấy Hoa Tinh. Chiến Vân vừa nhìn thấy Hoa Tinh, trong lòng liền có chút kinh động. Suốt từ trước đến nay, Chiến Vân tương đối tự tin về dung mạo mình, nhưng hôm nay vừa thấy Hoa Tinh, hắn đột nhiên phát giác, thế giới này vẫn còn có nam nhân so với mình càng tuấn mỹ hơn, so với mình càng sung mãn mị lực và dụ hoặc, đó chính là Hoa Tinh. Trong lòng Chiến Vân nổi lên tâm lý bất bình, tựa hồ cho rằng thiên hạ không nên có nam nhân tuấn mỹ hơn mình. Từ khoảnh khắc này, trong lòng Chiến Vân đã nảy sinh tâm lý căm ghét Hoa Tinh, có thể kể là tâm lý đố kị. Cũng vì vậy, làm cả đời hắn, lưu lại dấu vết suốt đời không có cách nào phai mờ, cho đến khi chết.
Lâm Vân khẽ nói: "Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh đến rồi, đi cùng với hắn chính là nha hoàn." Lời này vừa xuất, Chiến Vân và Lý Vân La bất giác đều nhìn Hoa Tinh, dường như không nghĩ đến, hắn chính là Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh danh dương tứ hải mấy ngày nay.
Lý Vân La nhìn Hoa Tinh, ánh mắt cũng ngây ra một cái. Không ngờ hắn lại anh tuấn đến xuất kỳ, so với Chiến Vân còn hơn mấy phần. Khiến Lý Vân La lưu ý nhất là ánh mắt và nụ cười kỳ đặc của Hoa Tinh. Nàng phát giác ánh mắt Hoa Tinh rất quái, tương đối hấp dẫn người ta, phảng phất có lực dụ hoặc vô tận, khiến người ta từ từ rơi vào trong. Nụ cười của Hoa Tinh rất tà, tràn đầy mị lực dụ người.
Lý Vân La trong lòng kinh động, một cỗ chân khí mát mẻ mau chóng vận chuyển toàn thân, tâm hồn nổi sóng mới chịu từ từ lắng lại. Đáng tiếc đã nảy sinh một đường khe hở. Lý Vân La ngầm kỳ quái, đối với mình mà nói, là truyền nhân của Thiên Tâm Các, quan trọng nhất chính là luyện tâm. Võ học của Thiên Tâm Các không giống võ học khác, là lấy luyện tâm là chính, đối với việc tu luyện tâm hồn xa hơn hẳn người khác. Mỗi thiên tâm truyền nhân đều là người ý chí kiên nghị, đối với sự dụ hoặc của vạn vật, có lực đề kháng cực mạnh. Có thể Lý Vân La không hiểu, tại sao lần đầu tiên mình thấy Hoa Tinh, thì có chút hãm vào trong. Nhưng nàng hiểu một việc, đúng là Hoa Tinh tương đối kỳ đặc, không giống bình thường, phải cẩn thận lưu ý.
Mai Hương và Thu Nguyệt vừa nghe Hoa Tinh đến rồi, hai người vội định thần lại, quay đầu nhìn Hoa Tinh. Nhưng rất nhanh, ánh mắt hai người đều dừng lại trên người Trần Lan, trong mắt lóe lên vẻ kinh nghi, tựa hồ đối với tướng mạo vóc dáng Trần Lan tương đối hài lòng, bởi rằng nàng không có đủ năng lực dụ hoặc Hoa Tinh.
Hoa Tinh nhìn Lý Vân La, ngầm suy đoán nàng là ai? Thấy Mai Hương và Thu Nguyệt nhìn sang, trong mắt Hoa Tinh hiện ra ý cười khẽ, yên lặng nhìn hai người bọn nàng, khe khẽ gật đầu, coi như là chào bọn họ. Hai người vừa thấy ánh mắt Hoa Tinh, con tim nhảy một cái, hiểu rõ ý hắn, bất giác gật đầu hồi đáp hắn.
Lý Vân La thu ánh mắt về, nhìn người cùng bàn một cái, biểu tình nhạt nhẽo, yên lặng ăn cơm. Những người khác cũng đã quay đầu, yên lặng ăn cơm, bất thường nhìn trộm Lý Vân La.
Hoa Tinh kêu rượu và đồ ăn, chuyển động mục quang đang ngừng lại trên người Lý Vân La, lẳng lặng quan sát người khác. Sau khi nhìn kỹ một trận, ánh mắt Hoa Tinh dừng lại trên người Độc Hành Khách Cô Ngạo, trong mắt lộ ra ý cười có chút kỳ đặc. Hoa Tinh phát giác người áo đen này rất thú vị, nói đến võ công, rất không kém, có điều dường như hắn cố ý ẩn giấu rất nhiều, khiến người ta rất khó phát hiện. Mà vẻ mặt của hắn cao ngạo lạnh nhạt, tương đối kỳ đặc, hết sức hấp dẫn người ta. Hoa Tinh có chút thích khí chất của hắn, bất kể võ công nhân phẩm đều là lựa chọn hay nhất, thiên hạ e rằng cũng không gặp được nhiều. Hoa Tinh đảo cặp mắt, tựa hồ nghĩ đến điều gì, trên mặt lộ ra nụ cười có chút tà dị.
Không lâu lắm, đồ ăn đã đến. Hoa Tinh nhìn Trần Lan nói: "Tiểu Tuyết, bắt đầu thôi, ăn cơm đi." Mục quang liền chuyển, lại nhìn sang bàn Lý Vân La, tình cờ gặp ánh mắt của Chiến Vân. Hoa Tinh thấy ánh mắt căm ghét ấy, cũng ngây một cái, có điều Hoa Tinh cũng không phải là người dễ trêu gì, tức khắc lại lấy ánh mắt xấu xa khinh miệt, chọc giận nộ hỏa trong lòng Chiến Vân.
Hoa Tinh thấy trong mắt hắn nổi lên một ngọn lửa, biết hắn đã nổi cáu rồi. Hoa Tinh cố ý nhìn Lý Vân La, ánh mắt lộ ra vẻ đẹp đẽ, đồng thời khóe miệng giương lên, lộ ra một chút chế giễu, nhìn Chiến Vân. Giống như là đang khiêu khích gã, hoàn toàn không để gã trong lòng.
Chiến Vân ngầm tức giận, đáng tiếc hiện tại ở cùng Lý Vân La, không muốn biểu lộ ra bộ mặt hung ác độc địa của mình. Trong lòng ngầm nói, Hoa Tinh ngươi hãy đợi đấy, xem lão tử trừng trị ngươi như thế nào, hừ. Nghĩ đến đây lại nhìn Hoa Tinh một cái, ánh mắt giống như là đang nói, tiểu tử hôm nay tha ngươi trước, đợi có thời gian xem ta trừng trị ngươi thế nào.
Hoa Tinh thấy thế khẽ cười lộ ra vẻ cực kỳ tà dị, thần bí mà lại quái dị, khiến người ta không giải được. Ai cũng không biết trong lòng hắn nghĩ cái gì, Chiến Vân càng không thể biết. Như quả nói là Chiến Vân biết, có lẽ tương lai sẽ khác, đáng tiếc, số phận chính là số phận, sớm đã định trước.
Trên lầu bốn ngoài tiếng ăn cơm, tỏ ra rất yên tĩnh, có lẽ tất cả điều này nguyên nhân là vì Lý Vân La, nếu không há có thể như vậy. Hoa Tinh im lặng nhấm nháp rượu trong tay, đôi khi chú ý Lý Vân La. Nhìn biểu tình của Tôn Vân Long, Lưu Phi, Lâm Vân đối với Lý Vân La, Hoa Tinh liền hiểu, bạch y thiếu nữ này nhất định có lai lịch không bình thường. Chỉ là Hoa Tinh xuất giang hồ mới được mấy ngày, đối với rất nhiều người đều không biết, vốn không có cách nào phán đoán ra thân phận chân thực của bạch y thiếu nữ.
Hoa Tinh đảo mắt nhìn mọi người trên lầu, thấp giọng nhẹ nhàng nói với Trần Lan một tiếng, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Lần này đã hấp dẫn sự chú thị của không ít người, rất nhiều người đều nhìn hắn, xem hắn muốn làm gì. Mai Hương và Thu Nguyệt cũng mập mờ nhìn hắn, ánh mắt đi theo sự chuyển rời của hắn.
Trên mặt Hoa Tinh hiện ra nụ cười có một chút kỳ dị, trong tay bưng một chung rượu, chậm rãi bước đến bàn của Độc Hành Khách Cô Ngạo, cũng không nói lời nào, đã ngồi xuống rồi. Cô Ngạo lạnh nhạt nhìn hắn một cái, lại cúi đầu uống rượu, tựa hồ như không thấy hắn. Hoa Tinh cầm đũa trên bàn, cũng không khách khí, mở to miệng ăn, cười kỳ đặc nhìn Cô Ngạo.
Nhẹ nhàng, Cô Ngạo ngẩng đầu, yên lặng nhìn Hoa Tinh. Hoa Tinh cũng nhìn hắn, ánh mắt hai người giao hội giữa không trung, thời gian dường như ngừng lại. Cô Ngạo lạnh nhạt nói: "Ngươi là ai? Có chuyện gì?"
Hoa Tinh ánh mắt ngậm cười nói: "Có hứng thú, ta là Hoa Tinh, Phượng Hoàng đặc sứ, còn ngươi là ai?"
Trong mắt Cô Ngạo, lóe qua vẻ kinh ngạc, dường như hắn cũng không ngờ, người trước mặt chính là người mấy ngày nay, đang nổi lên là nhân vật phong vân Hoa Tinh. Hắn kiếm mình có việc gì ư? Kỳ quái. Cô Ngạo lạnh nhạt nói: "Ta là Độc Hành Khách Cô Ngạo, ngươi có việc gì không?" Ngữ khí rất lãnh mạc, quả là người như danh.
Hoa Tinh nhìn hắn, nhẹ nhàng truyền âm nói với hắn mấy câu, rồi ngừng lại, ngậm cười không lời. Nhưng thần sắc Cô Ngạo lại đại biến, trong mắt có biểu tình kinh hãi, khó mà tin tưởng nhìn Hoa Tinh, không ngờ cả việc thần bí mình ẩn giấu nhiều năm hắn cũng biết, quả thực khiến người khó mà tin được. Hít sâu một hơi. Cô Ngạo từ từ bình tĩnh lại, nhìn Hoa Tinh, nói: "Được, ta đồng ý." Bốn chữ ngắn ngủi, để người ta đoán không ra giữa hai người phát sinh chuyện gì.
Hoa Tinh khẽ cười nói: "Tương lai ngươi sẽ hiểu, sự chọn lựa của ngươi hôm nay là chính xác, cơ hội này không phải ai cũng có thể có được. Đến chỗ ta ngồi uống rượu." Nói xong đứng dậy rời khỏi. Độc Hành Khách nghe nói, mặt không biểu tình, cũng đứng dậy cầm trường kiếm, đi theo Hoa Tinh.
Lần này, đối với những người nhận thức Độc Hành Khách lại nói, đều là tương đối bất ngờ. Bởi vì bọn họ đều biết, sở dĩ Cô Ngạo được kêu bằng Độc Hành Khách, chính là vì nhiều năm nay, hắn không gần gũi người khác, luôn luôn đi một mình, lạnh nhạt hành tẩu võ lâm. Nhưng ai cũng không ngờ, hôm nay hắn lại đi theo Hoa Tinh, quả là sự việc kỳ quái. Rốt cuộc Hoa Tinh làm sao khiến hắn tự nguyện đi theo, ai cũng không biết, ai cũng đoán không ra. Tất cả mọi người từ đầu đến cuối đều nhìn kỹ kỹ lưỡng lưỡng, đáng tiếc không có người nào biết rõ, chỉ mấy câu ngắn ngủi, làm sao nói động đến tâm vị Cô Ngạo lạnh nhạt vô bì này ư?
Có lẽ, vì đó là Hoa Tinh. Nếu không tại sao từ trước đến nay không có người nào có thể làm động lòng lạnh nhạt của Cô Ngạo? Hoa Tinh với Cô Ngạo cùng nhau ngồi xuống, hai người yên lặng uống rượu, Trần Lan kỳ quái nhìn hai người, trong mắt có vẻ mê hoặc không giải. Đôi khi Trần Lan rót rượu cho hai người, lộ rõ chức trách và thân phận nha hoàn của mình.
Trên Anh Hùng lâu, hết thảy mọi người đều chú thị Lý Vân La và Hoa Tinh, bởi vì hai người bọn họ là kỳ đặc nhất, là thần bí nhất. Vẻ mỹ lệ của Lý Vân La, sự thần bí của Hoa Tinh, hết sức hấp dẫn cặp mắt mọi người. Song khi mọi người chăm chú nhìn Lý Vân La và Hoa Tinh, từ dưới lầu lại lên mấy người. Mấy người này xuất hiện đột ngột, có thể mang đến cho tửu lâu yên tĩnh chuyện gì không? Có lẽ
/249
|