“Oanh Nhiên, thế nào?” Sở Mạc Trưng đứng sau Oanh Nhiên, lạnh giọng nói, bàn tay giấu trong tay áo nhè nhẹ run.
“Bệ hạ, dùng xong thuốc chủ tử rất nhanh sẽ tỉnh.” Oanh Nhiên cung kính nói.
Sở Mạc Trưng xoay người muốn vào đi vào điện, không ngờ lại bị Hồng Tụ cùng Oanh Nhiên ngăn cản.
Sở Mạc Trưng nhíu mày: “Sao vậy? Trẫm không thể đi vào?” Mặc dù vẫn bên môi vẫn mang ý cười, nhưng ánh mắt lạnh lùng lại khiến thân thể Hồng Tụ Oanh Nhiên không khỏi khẽ run. “Bệ hạ. Hồng Tụ Oanh Nhiên không dám ngăn cản bệ hạ, chỉ là hi vọng bệ hạ có thể nghĩ lại.”
“Bệ hạ. Mặc dù chủ tử đã hồi cung, thế nhưng lần này bị bắt đã làm chủ tử bị thương quá nặng.” Hồng Tụ nuốt nuốt nước miếng, “Kỳ thực, chủ tử từ nhỏ đã yêu thương người. Mặc dù bình thường không thể nhìn ra, nhưng Hồng Tụ cùng Oanh Nhiên từ nhỏ hầu hạ chủ tử, biết được chủ tử khi ở nơi không người thường ngơ ngẩn phát ngốc.” “Phát ngốc?” Sở Mạc Trưng nghi hoặc khó hiểu. “Kỳ thực, chủ tử rất tịch mịch, tịch mịch làm cho người ta đau lòng.” Oanh Nhiên nói tiếp.
“Đã từng có một lần Oanh Nhiên cho rằng, chủ tử sẽ đem bí mật yêu người này mà xuất giá. Kỳ thực bệ hạ người biết không, người căn bản không cần làm bất cứ chuyện gì, thì chủ tử cũng đã vĩnh viễn thuộc về một mình người.”
“Nhưng mà người luôn cái gì cũng không nói. Chủ tử tuy thông minh, nhưng khi đối mặt với người lại luôn mất đi một tấc vuông.”
“Người biết không? Khi chủ tử chém trưởng công chúa ngày đó, lúc một mình ở Hoa Chiếu điện uống rượu say, nàng đã khóc, khóc rất nhiều.”
Trưng, ngươi thích Hi nhi sao?
Trưng nguyện ý vĩnh viễn cùng Hi nhi chung một chỗ?
Trưng phải nhớ rõ lời hôm nay, vĩnh viễn cũng không được rời xa Hi nhi!
Nếu Trưng không thích Hi nhi… thì phải nói thẳng ra, Hi nhi… nhất định sẽ không quấn quýt không buông. Chỉ là, Trưng… đừng quên có Hi nhi..
Hi nhi… Chỉ muốn duy nhất của Trưng.
Hi nhi… Hi nhi thích Trưng, rất thích, thích đến … mức yêu.
Trên bầu trời dưới hoàng tuyền, Hi nhi chỉ thích duy nhất Trưng!
Sở Mạc Trưng đem Nhược Hi ôm vào trong ngực, run tay nhẹ nhàng xoa dung nhan đang ngủ. Những lời này của Hồng Tụ cùng Oanh Nhiên làm cho tâm hắn như bị nhéo thật mạnh.
Cho dù có là quân vương trẻ tuổi ngạo thị thiên hạ, thì lúc này trong đôi mắt ngọc phượng xinh đẹp cũng bị lây mấy phần thất lạc, mấy phần mê man, mấy phần thống khổ… Hi nhi…
Hi nhi… Luôn luôn tươi cười… Luôn luôn xinh đẹp động lòng… Hi nhi…
Vì sao, vì sao hắn không thể sớm một chút phát hiện Hi nhi không hề vui vẻ?
Hi nhi… ngọc sáng hoàng cung của hắn…
Người duy nhất làm cho hắn cảm thấy ấm áp…
Người duy nhất ôm lấy hắn mà gào khóc…
Người duy nhất ngọt ngào gọi hắn … “Ca ca”.
Người duy nhất…
…
Nhiều thứ duy nhất như vậy, đã kết thành độc nhất vô nhị…
Nhưng, chính hắn lại hại nàng bị cuốn vào trận đấu ghê tởm vốn không liên quan đến nàng…
Tay hắn nắm chặt chăn gấm, hai vai kịch liệt run, một mảnh đau nhói băng lãnh, cắm thật sâu vào trái tim hắn…
Vì sao? Vì sao Hi nhi của hắn, trân quý bảo bối của hắn, đã mất đi tươi cười, đã trở nên tĩnh tĩnh nằm như vậy?
Rõ ràng mười ngày trước hắn mới có được trân bảo đẹp nhất trên đời, mới có được hạnh phúc trong cuộc đời này… vậy mà sao đang trong nháy mắt bị phá hủy? Vì sao, người phá hủy đi hạnh phúc ấy, lại là chính hắn?
~
Huyền Thiên điện một mảnh huyên náo vô cùng, cung nhân thị nữ đi tới đi lui canh giữ cẩn thận mọi nơi, hệt như một tòa tử cung.
Hắn giương mắt, theo thói quen tìm thân ảnh thiếu nữ trong ánh sáng lóng lánh lưu ly, nhưng sau đó lại mờ mịt nhìn về phía chung quanh mới ý thức được thiếu nữa má lúm đồng tiền ấm áp, luôn đứng ở hắn vẫn còn đang trầm ngủ.
Ngày hai người ở cùng một chỗ, chỉ có Nhược Hi một người quý trọng…
Ngày hai người ở cùng một chỗ yêu hận, cũng chỉ có Nhược Hi một người khắc ghi…
“Ca ca, ở trước mặt ngươi ta sẽ không thua bất luận kẻ nào. Ta phải bảo vệ ngươi.” Tựa hồ trước mắt lại xuất hiện hình ảnh lúc hắn mười bốn tuổi, tiểu nhân nhi nói còn không rõ ràng ấy đã nghiêm túc đối hắn nói ra như vậy.
Mạnh mẽ, quật cường, còn có một chút ngốc nghếch mà khăng khăng…
“Hi nhi, ngươi thực sự cho rằng Trưng sẽ không cứu ngươi? Ngươi thực sự cho rằng ta sẽ buông tay?” Sở Mạc Trưng thì thào nói nhỏ, nhìn dung nhan tiểu nhân nhi trước mặt bỗng nhiên trở nên mơ hồ, cẩn thận từng li từng tí chà lau.
Đây là cái gì? Ẩm ướt mà ấm áp? Chỗ nào có nước?
Sao ở đây lại không sạch sẽ? Sở Mạc Trưng bướng bỉnh một lần lại một lần nhẹ lau mặt Nhược Hi, nhưng hắn lại không biết kia….
Chính là thứ hắn chưa bao giờ chảy qua… nước mắt…
Hi nhi, cầu ngươi tỉnh lại, có được không?
Cầu ngươi… Cầu ngươi…
Cầu ngươi…
“Bệ hạ, dùng xong thuốc chủ tử rất nhanh sẽ tỉnh.” Oanh Nhiên cung kính nói.
Sở Mạc Trưng xoay người muốn vào đi vào điện, không ngờ lại bị Hồng Tụ cùng Oanh Nhiên ngăn cản.
Sở Mạc Trưng nhíu mày: “Sao vậy? Trẫm không thể đi vào?” Mặc dù vẫn bên môi vẫn mang ý cười, nhưng ánh mắt lạnh lùng lại khiến thân thể Hồng Tụ Oanh Nhiên không khỏi khẽ run. “Bệ hạ. Hồng Tụ Oanh Nhiên không dám ngăn cản bệ hạ, chỉ là hi vọng bệ hạ có thể nghĩ lại.”
“Bệ hạ. Mặc dù chủ tử đã hồi cung, thế nhưng lần này bị bắt đã làm chủ tử bị thương quá nặng.” Hồng Tụ nuốt nuốt nước miếng, “Kỳ thực, chủ tử từ nhỏ đã yêu thương người. Mặc dù bình thường không thể nhìn ra, nhưng Hồng Tụ cùng Oanh Nhiên từ nhỏ hầu hạ chủ tử, biết được chủ tử khi ở nơi không người thường ngơ ngẩn phát ngốc.” “Phát ngốc?” Sở Mạc Trưng nghi hoặc khó hiểu. “Kỳ thực, chủ tử rất tịch mịch, tịch mịch làm cho người ta đau lòng.” Oanh Nhiên nói tiếp.
“Đã từng có một lần Oanh Nhiên cho rằng, chủ tử sẽ đem bí mật yêu người này mà xuất giá. Kỳ thực bệ hạ người biết không, người căn bản không cần làm bất cứ chuyện gì, thì chủ tử cũng đã vĩnh viễn thuộc về một mình người.”
“Nhưng mà người luôn cái gì cũng không nói. Chủ tử tuy thông minh, nhưng khi đối mặt với người lại luôn mất đi một tấc vuông.”
“Người biết không? Khi chủ tử chém trưởng công chúa ngày đó, lúc một mình ở Hoa Chiếu điện uống rượu say, nàng đã khóc, khóc rất nhiều.”
Trưng, ngươi thích Hi nhi sao?
Trưng nguyện ý vĩnh viễn cùng Hi nhi chung một chỗ?
Trưng phải nhớ rõ lời hôm nay, vĩnh viễn cũng không được rời xa Hi nhi!
Nếu Trưng không thích Hi nhi… thì phải nói thẳng ra, Hi nhi… nhất định sẽ không quấn quýt không buông. Chỉ là, Trưng… đừng quên có Hi nhi..
Hi nhi… Chỉ muốn duy nhất của Trưng.
Hi nhi… Hi nhi thích Trưng, rất thích, thích đến … mức yêu.
Trên bầu trời dưới hoàng tuyền, Hi nhi chỉ thích duy nhất Trưng!
Sở Mạc Trưng đem Nhược Hi ôm vào trong ngực, run tay nhẹ nhàng xoa dung nhan đang ngủ. Những lời này của Hồng Tụ cùng Oanh Nhiên làm cho tâm hắn như bị nhéo thật mạnh.
Cho dù có là quân vương trẻ tuổi ngạo thị thiên hạ, thì lúc này trong đôi mắt ngọc phượng xinh đẹp cũng bị lây mấy phần thất lạc, mấy phần mê man, mấy phần thống khổ… Hi nhi…
Hi nhi… Luôn luôn tươi cười… Luôn luôn xinh đẹp động lòng… Hi nhi…
Vì sao, vì sao hắn không thể sớm một chút phát hiện Hi nhi không hề vui vẻ?
Hi nhi… ngọc sáng hoàng cung của hắn…
Người duy nhất làm cho hắn cảm thấy ấm áp…
Người duy nhất ôm lấy hắn mà gào khóc…
Người duy nhất ngọt ngào gọi hắn … “Ca ca”.
Người duy nhất…
…
Nhiều thứ duy nhất như vậy, đã kết thành độc nhất vô nhị…
Nhưng, chính hắn lại hại nàng bị cuốn vào trận đấu ghê tởm vốn không liên quan đến nàng…
Tay hắn nắm chặt chăn gấm, hai vai kịch liệt run, một mảnh đau nhói băng lãnh, cắm thật sâu vào trái tim hắn…
Vì sao? Vì sao Hi nhi của hắn, trân quý bảo bối của hắn, đã mất đi tươi cười, đã trở nên tĩnh tĩnh nằm như vậy?
Rõ ràng mười ngày trước hắn mới có được trân bảo đẹp nhất trên đời, mới có được hạnh phúc trong cuộc đời này… vậy mà sao đang trong nháy mắt bị phá hủy? Vì sao, người phá hủy đi hạnh phúc ấy, lại là chính hắn?
~
Huyền Thiên điện một mảnh huyên náo vô cùng, cung nhân thị nữ đi tới đi lui canh giữ cẩn thận mọi nơi, hệt như một tòa tử cung.
Hắn giương mắt, theo thói quen tìm thân ảnh thiếu nữ trong ánh sáng lóng lánh lưu ly, nhưng sau đó lại mờ mịt nhìn về phía chung quanh mới ý thức được thiếu nữa má lúm đồng tiền ấm áp, luôn đứng ở hắn vẫn còn đang trầm ngủ.
Ngày hai người ở cùng một chỗ, chỉ có Nhược Hi một người quý trọng…
Ngày hai người ở cùng một chỗ yêu hận, cũng chỉ có Nhược Hi một người khắc ghi…
“Ca ca, ở trước mặt ngươi ta sẽ không thua bất luận kẻ nào. Ta phải bảo vệ ngươi.” Tựa hồ trước mắt lại xuất hiện hình ảnh lúc hắn mười bốn tuổi, tiểu nhân nhi nói còn không rõ ràng ấy đã nghiêm túc đối hắn nói ra như vậy.
Mạnh mẽ, quật cường, còn có một chút ngốc nghếch mà khăng khăng…
“Hi nhi, ngươi thực sự cho rằng Trưng sẽ không cứu ngươi? Ngươi thực sự cho rằng ta sẽ buông tay?” Sở Mạc Trưng thì thào nói nhỏ, nhìn dung nhan tiểu nhân nhi trước mặt bỗng nhiên trở nên mơ hồ, cẩn thận từng li từng tí chà lau.
Đây là cái gì? Ẩm ướt mà ấm áp? Chỗ nào có nước?
Sao ở đây lại không sạch sẽ? Sở Mạc Trưng bướng bỉnh một lần lại một lần nhẹ lau mặt Nhược Hi, nhưng hắn lại không biết kia….
Chính là thứ hắn chưa bao giờ chảy qua… nước mắt…
Hi nhi, cầu ngươi tỉnh lại, có được không?
Cầu ngươi… Cầu ngươi…
Cầu ngươi…
/61
|