Không khí đúng lúc nhiệt náo, đột nhiên thấy một đại thần đứng lên nói: “Bệ hạ, thần có việc bẩm báo.” Sở Mạc Trưng nheo mắt, nguyên lai là Hữu Thừa Trương Hàng.
“Trương Hữu thừa quả nhiên lấy quốc gia làm trọng, nhưng hôm nay là cập kê chi yến của Khuynh Nhan, Hữu thừa nhất định phải hiện tại bẩm báo?” Sở Mạc Đường nhấp một ngụm canh yến, khinh thường nói.
“Vương gia điện hạ, việc cựu thần muốn tấu có liên quan đến công chúa điện hạ.” Trương Hàng không chút hoang mang. “Vậy Trương hữu thừa thử nói xem.” Trên chủ vị, Sở Mạc Trưng cuối cùng cũng lên tiếng.
“Thần muốn tấu, công chúa điện hạ đáng…” Nhược Hi hờ hững nhìn Trương Hàng mở miệng. Lại bỗng nhiên thấy ngoài điện truyền tới một trận thanh âm rầm rộ, sau đó là tiếng người hô to: “Có thích khách! Bảo vệ bệ hạ cùng nhị vị điện hạ!” Trong nháy mắt, quần thần phân loạn, người người cảm thấy bất an, kinh nghi bất định đứng lên.
Nhược Hi cả kinh, nhưng lập tức nhớ tới tiệc rượu hôm nay là đứng trên danh nghĩa của nàng, lại nhìn đến Sở Mạc Trưng cùng Sở Mạc Đường bình tĩnh ngồi ngay ngắn. Ánh mắt dời đến cửa điện, chỉ thấy ba bốn gã hắc y nhân cầm kiếm xông vào, thị vệ trong cung tuy nói phải ra sức ngăn cản, nhưng cũng không nguy hiểm, cho nên tạm thấy yên tâm.
Nhưng sao sự an bài này của Trưng cùng Đường Ngũ ca không nói cho nàng biết?
Đang lúc suy nghĩ, lại đột nhiên cả kinh phát hiện có chút không đúng: Không có khí tức của Ám sát cùng Quang Nhận! Đang muốn hỏi Hồng Tụ cùng Oanh Nhiên, lại phát hiện không thấy thấy thân ảnh hai thiếp thân hầu hạ đâu!
Nhất thời, Nhược Hi kinh ngạc không nói lên lời, có thể không động thanh sắc dẫn Hồng Tụ cùng Oanh Nhiên đi, thì sẽ cao thủ cỡ nào? Hồng Tụ Oanh Nhiên từ nhỏ đã được đưa ra khỏi cung, do chính tay sư phụ Đường Ngũ ca giáo dưỡng, cảnh giác cùng thân thủ đều không thua kém ai! Hồng Tụ thiện võ, Oanh Nhiên thiện độc, nếu muốn cùng dẫn hai người rời đi mà không bị phát hiện, người này…
Bỗng nhiên cảm giác phía sau có người tiếp cận, Nhược Hi rút kim sai trên đầu xuống, không chút do dự xoay người hạ thủ. Đối phương tựa hồ không ngờ tới công chúa kiều dưỡng thâm cung có võ, hơn nữa tốc độ lại nhanh như vậy, cho nên không khỏi cả kinh, nhất thời phốc một tiếng, máu tươi bắn lên hồng y của Nhược Hi, thậm chí vài giọt còn vương lên mặt. Máu đỏ trên gò má trắng thuần phá lệ dễ thấy.
Nhược Hi liếc mắt liền xác định, đối phương mặc dù thụ thương, nhưng tuyệt đối chưa chết. Trong lòng âm thầm cảm thán, sớm biết như vậy đã mang chủy thủ phụ hoàng tặng mang theo người, đáng tiếc lần này không gặp dịp. Đột nhiên, phía sau truyền tới cảm giác kịch liệt đau nhức, trước mắt bỗng tối sầm. Trước khi trầm vào hắc ám, trong lòng nhất thời lướt qua nghi vấn… Là ai trước mặt tất cả động thủ? Trưng… Là hắn cố ý dẫn Hồng Tụ Oanh Nhiên đi, an bài hết thảy sao?
Hắc y nhân bị kim sai đâm ôm lấy Nhược Hi đã rơi vào hôn mê, khàn khàn nói, “Diễm đế, nếu muốn mạng sống của Khuynh Nhan công chúa, thì tốt nhất sai thủ hạ ngừng tay.”
“Nghĩ không ra đường đường là Ảnh môn, mà lại hiệp lực đi bắt cóc một nữ tử.” Thu hồi dáng vẻ tươi cười, Sở Mạc Trưng cầm chén rượu, thấp giọng nói.
Hắc y nhân cúi đầu cười: “Khắp Đông việt ở đâu chẳng nghe đến công chúa Thiên gia chi ngọc, lại nghe ‘Ninh phạm thượng đế giận, bất nhạ Khuynh Nhan lệ’? Thật tò mò a.” Sở Mạc Trưng bóp nát chén rượu, “Thả nàng ra, trẫm cho ngươi một con đường sống!” Hắc y nhân ngửa mặt lên trời cười to: “Diễm đế bệ hạ hoàn toàn không hiểu rồi! Không có cái gì ra giá được với ta!” Nói xong, bắn ra kim châm trong tay, đột nhiên phi thân rời đi.
Sở Mạc Trưng cùng Sở Mạc Đường hai người đồng thời đứng lên, chúng nhân trên điện lặng yên không nói, mang theo đủ loại tâm tư. Ngay lúc này, Trương Hữu thừa lại lên tiếng, “Bệ hạ, công chúa điện hạ bị bắt cóc, nội điện hỗn loạn, nhưng trước đây chưa từng xảy ra. Như thần thấy, việc này ắt hẳn có người giả trang cung nhân trà trộn vào, có lẽ…”
Mặc dù ý tứ chưa rõ, nhưng tất cả đều có thể nghe ra hàm nghĩa. Sứ thần Tây Kỳ cùng Bắc Minh đồng loạt tiến cung, mặc dù không nhiều, nhưng cũng không ít, một nước dâng trân bảo, một nước dâng áo phượng mặc giác, ý cầu thân vô cùng rõ ràng. Vậy mà bệ hạ lại vừa công khai cự hôn nhị quốc. Cho nên cướp dâu cũng không phải là chuyện không thể! Cho dù không phải bọn họ, cũng chưa chắc không có người lẩn vào trong đó. Nhưng hiện tại không chứng cứ, nếu chỉ bởi vậy khiến Đông Việt xung đột cùng nhị quốc, thì chỉ sợ đối với tất cả đều không có lợi.
Phân tích như vậy, chúng nhân cũng không tiếp tục truy đuổi, chí ít làm vậy thì nội trong một thời gian ngắn sẽ không phát sinh ác chiến. Nhưng Khuynh Nhan công chúa một ngày còn chưa trở về, Đông Việt sẽ một ngày bất ổn! Mà sứ giả Tây Kỳ cùng Bắc Minh cũng đều thập phần khôn khéo, hiểu được phải tự bảo vệ mình, cho nên một lời cũng không nói, chỉ đứng yên chờ Sở Mạc Trưng mở miệng.
Sở Mạc Trưng đi tới vị trí Nhược Hi vừa ngồi, nhìn đến vết máu trên bàn còn chưa khô, thần tình thâm trầm khó dò. Mà Huân vương Sở Mạc Đường bên cạnh cũng không nói câu gì. Quá một hồi, quần thần chỉ thấy Diễm đế nhẹ giọng, “Hôm nay đến đây thôi.” Nói xong đi đầu ly khai.
Sở Mạc Đường đứng trên nội điện, thật sâu nhìn Bắc Minh Tư vương Mạc Vô Đồng một cái, sau đó cũng rời khỏi Thiên Khải điện.
Quần thần phía dưới tuy cảm thấy khó hiểu, nhưng lại không dám hé miệng, bệ hạ cùng Huân vương đều hết sức sủng ái Khuynh Nhan công chúa, vậy mà lúc này cư nhiên không hề phản ứng, chẳng lẽ trong lòng đã cuồng nộ, dự định âm thầm điều tra? Lắc lắc đầu, quân tâm khó dò, thiên uy nan biện a ~ Bọn họ vẫn là nên an phận chờ đợi…
“Trương Hữu thừa quả nhiên lấy quốc gia làm trọng, nhưng hôm nay là cập kê chi yến của Khuynh Nhan, Hữu thừa nhất định phải hiện tại bẩm báo?” Sở Mạc Đường nhấp một ngụm canh yến, khinh thường nói.
“Vương gia điện hạ, việc cựu thần muốn tấu có liên quan đến công chúa điện hạ.” Trương Hàng không chút hoang mang. “Vậy Trương hữu thừa thử nói xem.” Trên chủ vị, Sở Mạc Trưng cuối cùng cũng lên tiếng.
“Thần muốn tấu, công chúa điện hạ đáng…” Nhược Hi hờ hững nhìn Trương Hàng mở miệng. Lại bỗng nhiên thấy ngoài điện truyền tới một trận thanh âm rầm rộ, sau đó là tiếng người hô to: “Có thích khách! Bảo vệ bệ hạ cùng nhị vị điện hạ!” Trong nháy mắt, quần thần phân loạn, người người cảm thấy bất an, kinh nghi bất định đứng lên.
Nhược Hi cả kinh, nhưng lập tức nhớ tới tiệc rượu hôm nay là đứng trên danh nghĩa của nàng, lại nhìn đến Sở Mạc Trưng cùng Sở Mạc Đường bình tĩnh ngồi ngay ngắn. Ánh mắt dời đến cửa điện, chỉ thấy ba bốn gã hắc y nhân cầm kiếm xông vào, thị vệ trong cung tuy nói phải ra sức ngăn cản, nhưng cũng không nguy hiểm, cho nên tạm thấy yên tâm.
Nhưng sao sự an bài này của Trưng cùng Đường Ngũ ca không nói cho nàng biết?
Đang lúc suy nghĩ, lại đột nhiên cả kinh phát hiện có chút không đúng: Không có khí tức của Ám sát cùng Quang Nhận! Đang muốn hỏi Hồng Tụ cùng Oanh Nhiên, lại phát hiện không thấy thấy thân ảnh hai thiếp thân hầu hạ đâu!
Nhất thời, Nhược Hi kinh ngạc không nói lên lời, có thể không động thanh sắc dẫn Hồng Tụ cùng Oanh Nhiên đi, thì sẽ cao thủ cỡ nào? Hồng Tụ Oanh Nhiên từ nhỏ đã được đưa ra khỏi cung, do chính tay sư phụ Đường Ngũ ca giáo dưỡng, cảnh giác cùng thân thủ đều không thua kém ai! Hồng Tụ thiện võ, Oanh Nhiên thiện độc, nếu muốn cùng dẫn hai người rời đi mà không bị phát hiện, người này…
Bỗng nhiên cảm giác phía sau có người tiếp cận, Nhược Hi rút kim sai trên đầu xuống, không chút do dự xoay người hạ thủ. Đối phương tựa hồ không ngờ tới công chúa kiều dưỡng thâm cung có võ, hơn nữa tốc độ lại nhanh như vậy, cho nên không khỏi cả kinh, nhất thời phốc một tiếng, máu tươi bắn lên hồng y của Nhược Hi, thậm chí vài giọt còn vương lên mặt. Máu đỏ trên gò má trắng thuần phá lệ dễ thấy.
Nhược Hi liếc mắt liền xác định, đối phương mặc dù thụ thương, nhưng tuyệt đối chưa chết. Trong lòng âm thầm cảm thán, sớm biết như vậy đã mang chủy thủ phụ hoàng tặng mang theo người, đáng tiếc lần này không gặp dịp. Đột nhiên, phía sau truyền tới cảm giác kịch liệt đau nhức, trước mắt bỗng tối sầm. Trước khi trầm vào hắc ám, trong lòng nhất thời lướt qua nghi vấn… Là ai trước mặt tất cả động thủ? Trưng… Là hắn cố ý dẫn Hồng Tụ Oanh Nhiên đi, an bài hết thảy sao?
Hắc y nhân bị kim sai đâm ôm lấy Nhược Hi đã rơi vào hôn mê, khàn khàn nói, “Diễm đế, nếu muốn mạng sống của Khuynh Nhan công chúa, thì tốt nhất sai thủ hạ ngừng tay.”
“Nghĩ không ra đường đường là Ảnh môn, mà lại hiệp lực đi bắt cóc một nữ tử.” Thu hồi dáng vẻ tươi cười, Sở Mạc Trưng cầm chén rượu, thấp giọng nói.
Hắc y nhân cúi đầu cười: “Khắp Đông việt ở đâu chẳng nghe đến công chúa Thiên gia chi ngọc, lại nghe ‘Ninh phạm thượng đế giận, bất nhạ Khuynh Nhan lệ’? Thật tò mò a.” Sở Mạc Trưng bóp nát chén rượu, “Thả nàng ra, trẫm cho ngươi một con đường sống!” Hắc y nhân ngửa mặt lên trời cười to: “Diễm đế bệ hạ hoàn toàn không hiểu rồi! Không có cái gì ra giá được với ta!” Nói xong, bắn ra kim châm trong tay, đột nhiên phi thân rời đi.
Sở Mạc Trưng cùng Sở Mạc Đường hai người đồng thời đứng lên, chúng nhân trên điện lặng yên không nói, mang theo đủ loại tâm tư. Ngay lúc này, Trương Hữu thừa lại lên tiếng, “Bệ hạ, công chúa điện hạ bị bắt cóc, nội điện hỗn loạn, nhưng trước đây chưa từng xảy ra. Như thần thấy, việc này ắt hẳn có người giả trang cung nhân trà trộn vào, có lẽ…”
Mặc dù ý tứ chưa rõ, nhưng tất cả đều có thể nghe ra hàm nghĩa. Sứ thần Tây Kỳ cùng Bắc Minh đồng loạt tiến cung, mặc dù không nhiều, nhưng cũng không ít, một nước dâng trân bảo, một nước dâng áo phượng mặc giác, ý cầu thân vô cùng rõ ràng. Vậy mà bệ hạ lại vừa công khai cự hôn nhị quốc. Cho nên cướp dâu cũng không phải là chuyện không thể! Cho dù không phải bọn họ, cũng chưa chắc không có người lẩn vào trong đó. Nhưng hiện tại không chứng cứ, nếu chỉ bởi vậy khiến Đông Việt xung đột cùng nhị quốc, thì chỉ sợ đối với tất cả đều không có lợi.
Phân tích như vậy, chúng nhân cũng không tiếp tục truy đuổi, chí ít làm vậy thì nội trong một thời gian ngắn sẽ không phát sinh ác chiến. Nhưng Khuynh Nhan công chúa một ngày còn chưa trở về, Đông Việt sẽ một ngày bất ổn! Mà sứ giả Tây Kỳ cùng Bắc Minh cũng đều thập phần khôn khéo, hiểu được phải tự bảo vệ mình, cho nên một lời cũng không nói, chỉ đứng yên chờ Sở Mạc Trưng mở miệng.
Sở Mạc Trưng đi tới vị trí Nhược Hi vừa ngồi, nhìn đến vết máu trên bàn còn chưa khô, thần tình thâm trầm khó dò. Mà Huân vương Sở Mạc Đường bên cạnh cũng không nói câu gì. Quá một hồi, quần thần chỉ thấy Diễm đế nhẹ giọng, “Hôm nay đến đây thôi.” Nói xong đi đầu ly khai.
Sở Mạc Đường đứng trên nội điện, thật sâu nhìn Bắc Minh Tư vương Mạc Vô Đồng một cái, sau đó cũng rời khỏi Thiên Khải điện.
Quần thần phía dưới tuy cảm thấy khó hiểu, nhưng lại không dám hé miệng, bệ hạ cùng Huân vương đều hết sức sủng ái Khuynh Nhan công chúa, vậy mà lúc này cư nhiên không hề phản ứng, chẳng lẽ trong lòng đã cuồng nộ, dự định âm thầm điều tra? Lắc lắc đầu, quân tâm khó dò, thiên uy nan biện a ~ Bọn họ vẫn là nên an phận chờ đợi…
/61
|