Thánh Mục năm mười bảy, đông chí giờ Thìn canh ba, Vân phi Tần thị Vu Cảnh Ly Cung Đản đế hạ sinh thất nữ. Được ban tên “Nhược Hi”, phong kỳ mẫu Tần thị làm Quý phi, tiền thưởng châu kiện, tứ ban ở Hoa Chiếu điện.
Thánh Mục năm hai mươi, tiết xử nhật giờ dần hai khắc, Quý phi Tần thị mất ở Hoa Chiếu điện, thọ ba mươi. Được truy phong làm Hoàng quý phi, mai táng tại Hoàng lăng. Sở Di đế con trai thứ ba Mạc Trưng mười bốn tuổi, thất nữ Nhược Hi ba tuổi, nhập Thương Hải điện giáo dưỡng.
Thánh Mục năm ba mươi, tiết thu phân nhật giờ Thân, Đế vương băng hàn tại Thương Hải điện. Lập di chiếu cho con trai thứ ba Mạc Trưng kế vị. Niên hiệu Diễm, kế thừa Đông Việt trăm năm trị thế, xưng là “Ngạo tổ đế”. Phong thất nữ Nhược Hi là “Khuynh Nhan công chúa”, tứ cư Hoa Chiếu điện Tần phi, lấy “Ôn nhuận như ngọc, thiên mặt thiên biện” làm gốc, thế xưng “Trời gia chi ngọc” .
…
──《 Đông Việt quốc sử? Thất nữ Đế Khuynh Nhan 》
Năm nay mùa đông Đông Việt tựa hồ so với năm rồi lạnh hơn rất nhiều. Chưa bao giờ có năm nào giống năm nay, đại tuyết bay lả tả. Năm ngày trôi qua, tuyết đọng đã qua mắt cá chân. Mọi người đều trốn ở trong phòng, không muốn xuất môn.
Mặt trời mới mọc chưa lên cao, trên đại điện Đông Việt hoàng triều, quần thần đã tụ tập đầy đủ. Lãnh hương đốt nhàn nhạt. Giống như thường ngày, chúng thần từng người khải tấu chuyện trọng yếu, chờ quân vương xử trí xong liền tuyên bố bãi triều.
“Bảy ngày sau là sinh nhật 15 tuổi của Khuynh Nhan công chúa, các khanh có ý kiến gì không?” Giọng nói từ trên long ỷ vọng xuống thản nhiên, nghe vô cùng thân thiết, mà lại mang theo sự lãnh ngạo không dễ thấy. Quần thần hơi có vẻ nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn lại, một thân ánh trăng hoàng bào tân quân, nhưng lại không như các tiên đế bình thường khác, đầu không đội mũ vàng ròng, mà tóc đen trực tiếp rơi trên vai, lơ đãng biếng nhác lộ ra ngạo khí nhè nhẹ. Tân quân tiếu tựa phi tiếu liếc mắt một cái. Bị nhìn như vậy, chúng thần trong lòng một trận thấp thỏm, vội cúi đầu xưng “Cẩn tuân thánh ý” .
Diễm đế Mạc Trưng kế vị hai năm, mấy cựu thần đứng trên đại điện này đều triệt để nghe theo. Mặc dù không ít đại thần còn chưa thăm dò được tính tình hắn. Nhưng vẫn là đều vạn phần cẩn thận, nơm nớp lo sợ. Tất cả đều biết, Diễm đế vừa mới đăng cơ đã gặp phong ba, chính là vì cái vị Khuynh Nhan công chúa trong miệng hắn kia bị vài cái đại thần mạo phạm. “Ninh phạm thượng đế giận, không nhạ Khuynh Nhan lệ”, khiến Diễm đế bệ hạ không hài lòng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng để Khuynh Nhan công chúa rơi lệ thương tâm, khiến long nhan giận dữ, thì ngoài nguy hiểm đến tính mạng, trực tiếp đánh mất đầu đã coi như là nhẹ. Sợ nhất chính là rơi vào cái cảnh sống không bằng chết.
“Nếu các khanh đã không có ý kiến, liền bãi triều đi. Lễ bộ, Công bộ, việc sinh nhật của Khuynh Nhan, trẫm giao cho các ngươi.”
“Cung tiễn bệ hạ” Sau tiếng hô to, Diễm đế Sở Mạc Trưng đứng dậy hướng điện sau mà đi.
“Bệ hạ, Khuynh Nhan công chúa đã tỉnh dậy rửa mặt. Nữ quan Oanh Nhiên, Hồng Tụ đang hầu hạ.” Sở Mạc Trưng nghe thái giám trong cung bẩm báo, chỉ ừ một tiếng, lại xoay người hướng tẩm cư Khuynh Nhan công chúa Hoa Chiếu điện mà đi.
Một đường đi qua, cung nhân thị nữ theo thứ tự hành lễ. Ngày thường đối với việc đợi vị quân vương không lạnh không đạm trẻ tuổi này đi qua đã sớm không còn xa lạ. Mỗi khi trong triều có đại sự, thủ đoạn của hắn còn hơn cả bậc đế vương khai quốc. Nhưng ngày thường lúc nào cũng ung dung biếng nhác, toàn hóa thành băng hàn, tuyệt đối không ướt át bẩn thỉu. Nhất là khi gặp gỡ bào muội Khuynh Nhan công chúa, càng làm cho người tại chỗ này hận không thể chưa bao giờ sinh ra.
Tới Hoa Chiếu điện, Sở Mạc Trưng bước lên bậc thềm còn chưa đứng vững, liền thấy một thân điêu ngọc tiểu nhân nhi đang đứng. Vừa định tiến vào, liền nghe thấy tiểu nhân nhi yêu kiều quát một tiếng: “Ca. Đứng lại, không được tiến thêm. Hồng Tụ, Oanh Nhiên, đi ra đóng cửa. Bản công chúa hôm nay không tiếp khách.” Sở Mạc Trưng kinh ngạc mở lớn mắt trừng trừng nhìn cửa điện đóng lại trước mặt.
Bên cạnh truyền đến “Xì” một tiếng, Sở Mạc Trưng thoáng trắc thủ, liền thấy nữ ngự y duy nhất trong cung Mục An Nhiên cầm khay thuốc nhanh nhẹn bước tới. “Nghĩ không ra đường đường là Diễm đế bệ hạ, cũng có ngày bị cửa sập ngay trước mắt.”
Sở Mạc Trưng hừ khẽ một tiếng, “Tiểu Hi có chuyển biến tốt hơn không?”
Mục An Nhiên tiếu ý dịu dàng nhân tiện nói: “Diễm đế bệ hạ một chữ ngàn vàng. Thế nhưng sao hôm nay cư nhiên…” Lời còn chưa dứt, liền thấy Sở Mạc Trưng lạnh lùng liếc mắt một cái, Mục An Nhiên lập tức ngoan ngoãn nuốt xuống mấy từ còn lại. Nam nhân này đúng là có thể dùng ánh mắt giết chết người a! Ô ô ~ nhân gia hơi sợ, nhân gia phải đi về tìm sư huynh an ủi một chút tinh thần bị tổn thương nghiêm trọng này.
“Tiểu Hi hôm nay có chuyển biến tốt hơn không?” Sở Mạc Trưng lại hỏi một lần.
“Ân. Khá. Hôm nay cuối cùng cũng chịu uống thuốc. Uống xong là được rồi.” Mục An Nhiên một hơi nói xong, liền tiện tay đem thuốc trên khay kín đáo đưa cho thái giám, mượn cớ muốn đi phối dược, chạy khỏi như một làn khói.
Sở Mạc Trưng hơi híp mắt, đi ra phía trước, trầm giọng nói: “Tiểu Hi, mở cửa.” Nội điện một mảnh yên tĩnh. “Khuynh Nhan, mở cửa.” Sở Mạc Trưng thanh âm thấp hơn. Bên cạnh cung nhân bắt đầu thầm kêu không tốt, mỗi khi vị bệ hạ này thanh âm trầm thấp hơn, bất luận là trong cung hay là trong triều đình, cũng sẽ là một trận huyết vũ tinh phong. Ngày xưa còn có Khuynh Nhan công chúa ở một bên khuyên bảo, nhưng hôm nay… Sợ là tránh không khỏi.
“Chỉ cần hoàng đế ca ca đáp ứng Nhược Hi. Không trừng phạt Hồng Tụ, Oanh Nhiên, Nhược Hi sẽ tự mở cửa.” Nửa ngày, trong điện truyền đến thanh âm Khuynh Nhan công chúa Sở Nhược Hi. Sở Mạc Trưng nghe thấy vậy không biết là nên trách nàng coi rẻ quân vương, hay là nên tán nàng có cơ gan lớn mật. Phạt nàng, lại khiến chính mình luyến tiếc. Không phạt, lại bị nàng chọc tức đến mức không nói được gì. “Nhược Hi, mở cửa, trẫm sẽ không phạt.” Thở dài, Sở Mạc Trưng vẫn là thỏa hiệp.
Then cửa trên điện vắng vẻ vang lên tiếng va chạm, Sở Mạc Trưng bước vào cửa điện, ngồi trên chủ vị, vì chính mình mà rót một chén trà nhỏ, động tác ưu nhã đem chén ngọc tới bên môi, khẽ mím lại uống một ngụm, “Vừa nãy còn dám đem hoàng đế ca ca giam ở ngoài cửa. Vậy sao hiện tại ngay cả đi ra gặp cũng không dám?” Thanh âm dẫn theo mấy phần tiếu ý, “Hay là, Nhược Hi biết mình phạm thượng, nên đã đang chuẩn bị nhận lỗi?”
“Rõ ràng ca đã đáp ứng ta không xử phạt.” Vừa còn đứng ở cửa hông xa xa Sở Nhược Hi, trong nháy mắt đã nhào tới bên người Sở Mạc Trưng, kháng nghị nói. Sở Mạc Trưng yêu thương sờ sờ khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của muội muội, “Ca ca sao có thể nuốt lời? Thân thể có chuyển biến tốt hơn không?”
Thánh Mục năm hai mươi, tiết xử nhật giờ dần hai khắc, Quý phi Tần thị mất ở Hoa Chiếu điện, thọ ba mươi. Được truy phong làm Hoàng quý phi, mai táng tại Hoàng lăng. Sở Di đế con trai thứ ba Mạc Trưng mười bốn tuổi, thất nữ Nhược Hi ba tuổi, nhập Thương Hải điện giáo dưỡng.
Thánh Mục năm ba mươi, tiết thu phân nhật giờ Thân, Đế vương băng hàn tại Thương Hải điện. Lập di chiếu cho con trai thứ ba Mạc Trưng kế vị. Niên hiệu Diễm, kế thừa Đông Việt trăm năm trị thế, xưng là “Ngạo tổ đế”. Phong thất nữ Nhược Hi là “Khuynh Nhan công chúa”, tứ cư Hoa Chiếu điện Tần phi, lấy “Ôn nhuận như ngọc, thiên mặt thiên biện” làm gốc, thế xưng “Trời gia chi ngọc” .
…
──《 Đông Việt quốc sử? Thất nữ Đế Khuynh Nhan 》
Năm nay mùa đông Đông Việt tựa hồ so với năm rồi lạnh hơn rất nhiều. Chưa bao giờ có năm nào giống năm nay, đại tuyết bay lả tả. Năm ngày trôi qua, tuyết đọng đã qua mắt cá chân. Mọi người đều trốn ở trong phòng, không muốn xuất môn.
Mặt trời mới mọc chưa lên cao, trên đại điện Đông Việt hoàng triều, quần thần đã tụ tập đầy đủ. Lãnh hương đốt nhàn nhạt. Giống như thường ngày, chúng thần từng người khải tấu chuyện trọng yếu, chờ quân vương xử trí xong liền tuyên bố bãi triều.
“Bảy ngày sau là sinh nhật 15 tuổi của Khuynh Nhan công chúa, các khanh có ý kiến gì không?” Giọng nói từ trên long ỷ vọng xuống thản nhiên, nghe vô cùng thân thiết, mà lại mang theo sự lãnh ngạo không dễ thấy. Quần thần hơi có vẻ nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn lại, một thân ánh trăng hoàng bào tân quân, nhưng lại không như các tiên đế bình thường khác, đầu không đội mũ vàng ròng, mà tóc đen trực tiếp rơi trên vai, lơ đãng biếng nhác lộ ra ngạo khí nhè nhẹ. Tân quân tiếu tựa phi tiếu liếc mắt một cái. Bị nhìn như vậy, chúng thần trong lòng một trận thấp thỏm, vội cúi đầu xưng “Cẩn tuân thánh ý” .
Diễm đế Mạc Trưng kế vị hai năm, mấy cựu thần đứng trên đại điện này đều triệt để nghe theo. Mặc dù không ít đại thần còn chưa thăm dò được tính tình hắn. Nhưng vẫn là đều vạn phần cẩn thận, nơm nớp lo sợ. Tất cả đều biết, Diễm đế vừa mới đăng cơ đã gặp phong ba, chính là vì cái vị Khuynh Nhan công chúa trong miệng hắn kia bị vài cái đại thần mạo phạm. “Ninh phạm thượng đế giận, không nhạ Khuynh Nhan lệ”, khiến Diễm đế bệ hạ không hài lòng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng để Khuynh Nhan công chúa rơi lệ thương tâm, khiến long nhan giận dữ, thì ngoài nguy hiểm đến tính mạng, trực tiếp đánh mất đầu đã coi như là nhẹ. Sợ nhất chính là rơi vào cái cảnh sống không bằng chết.
“Nếu các khanh đã không có ý kiến, liền bãi triều đi. Lễ bộ, Công bộ, việc sinh nhật của Khuynh Nhan, trẫm giao cho các ngươi.”
“Cung tiễn bệ hạ” Sau tiếng hô to, Diễm đế Sở Mạc Trưng đứng dậy hướng điện sau mà đi.
“Bệ hạ, Khuynh Nhan công chúa đã tỉnh dậy rửa mặt. Nữ quan Oanh Nhiên, Hồng Tụ đang hầu hạ.” Sở Mạc Trưng nghe thái giám trong cung bẩm báo, chỉ ừ một tiếng, lại xoay người hướng tẩm cư Khuynh Nhan công chúa Hoa Chiếu điện mà đi.
Một đường đi qua, cung nhân thị nữ theo thứ tự hành lễ. Ngày thường đối với việc đợi vị quân vương không lạnh không đạm trẻ tuổi này đi qua đã sớm không còn xa lạ. Mỗi khi trong triều có đại sự, thủ đoạn của hắn còn hơn cả bậc đế vương khai quốc. Nhưng ngày thường lúc nào cũng ung dung biếng nhác, toàn hóa thành băng hàn, tuyệt đối không ướt át bẩn thỉu. Nhất là khi gặp gỡ bào muội Khuynh Nhan công chúa, càng làm cho người tại chỗ này hận không thể chưa bao giờ sinh ra.
Tới Hoa Chiếu điện, Sở Mạc Trưng bước lên bậc thềm còn chưa đứng vững, liền thấy một thân điêu ngọc tiểu nhân nhi đang đứng. Vừa định tiến vào, liền nghe thấy tiểu nhân nhi yêu kiều quát một tiếng: “Ca. Đứng lại, không được tiến thêm. Hồng Tụ, Oanh Nhiên, đi ra đóng cửa. Bản công chúa hôm nay không tiếp khách.” Sở Mạc Trưng kinh ngạc mở lớn mắt trừng trừng nhìn cửa điện đóng lại trước mặt.
Bên cạnh truyền đến “Xì” một tiếng, Sở Mạc Trưng thoáng trắc thủ, liền thấy nữ ngự y duy nhất trong cung Mục An Nhiên cầm khay thuốc nhanh nhẹn bước tới. “Nghĩ không ra đường đường là Diễm đế bệ hạ, cũng có ngày bị cửa sập ngay trước mắt.”
Sở Mạc Trưng hừ khẽ một tiếng, “Tiểu Hi có chuyển biến tốt hơn không?”
Mục An Nhiên tiếu ý dịu dàng nhân tiện nói: “Diễm đế bệ hạ một chữ ngàn vàng. Thế nhưng sao hôm nay cư nhiên…” Lời còn chưa dứt, liền thấy Sở Mạc Trưng lạnh lùng liếc mắt một cái, Mục An Nhiên lập tức ngoan ngoãn nuốt xuống mấy từ còn lại. Nam nhân này đúng là có thể dùng ánh mắt giết chết người a! Ô ô ~ nhân gia hơi sợ, nhân gia phải đi về tìm sư huynh an ủi một chút tinh thần bị tổn thương nghiêm trọng này.
“Tiểu Hi hôm nay có chuyển biến tốt hơn không?” Sở Mạc Trưng lại hỏi một lần.
“Ân. Khá. Hôm nay cuối cùng cũng chịu uống thuốc. Uống xong là được rồi.” Mục An Nhiên một hơi nói xong, liền tiện tay đem thuốc trên khay kín đáo đưa cho thái giám, mượn cớ muốn đi phối dược, chạy khỏi như một làn khói.
Sở Mạc Trưng hơi híp mắt, đi ra phía trước, trầm giọng nói: “Tiểu Hi, mở cửa.” Nội điện một mảnh yên tĩnh. “Khuynh Nhan, mở cửa.” Sở Mạc Trưng thanh âm thấp hơn. Bên cạnh cung nhân bắt đầu thầm kêu không tốt, mỗi khi vị bệ hạ này thanh âm trầm thấp hơn, bất luận là trong cung hay là trong triều đình, cũng sẽ là một trận huyết vũ tinh phong. Ngày xưa còn có Khuynh Nhan công chúa ở một bên khuyên bảo, nhưng hôm nay… Sợ là tránh không khỏi.
“Chỉ cần hoàng đế ca ca đáp ứng Nhược Hi. Không trừng phạt Hồng Tụ, Oanh Nhiên, Nhược Hi sẽ tự mở cửa.” Nửa ngày, trong điện truyền đến thanh âm Khuynh Nhan công chúa Sở Nhược Hi. Sở Mạc Trưng nghe thấy vậy không biết là nên trách nàng coi rẻ quân vương, hay là nên tán nàng có cơ gan lớn mật. Phạt nàng, lại khiến chính mình luyến tiếc. Không phạt, lại bị nàng chọc tức đến mức không nói được gì. “Nhược Hi, mở cửa, trẫm sẽ không phạt.” Thở dài, Sở Mạc Trưng vẫn là thỏa hiệp.
Then cửa trên điện vắng vẻ vang lên tiếng va chạm, Sở Mạc Trưng bước vào cửa điện, ngồi trên chủ vị, vì chính mình mà rót một chén trà nhỏ, động tác ưu nhã đem chén ngọc tới bên môi, khẽ mím lại uống một ngụm, “Vừa nãy còn dám đem hoàng đế ca ca giam ở ngoài cửa. Vậy sao hiện tại ngay cả đi ra gặp cũng không dám?” Thanh âm dẫn theo mấy phần tiếu ý, “Hay là, Nhược Hi biết mình phạm thượng, nên đã đang chuẩn bị nhận lỗi?”
“Rõ ràng ca đã đáp ứng ta không xử phạt.” Vừa còn đứng ở cửa hông xa xa Sở Nhược Hi, trong nháy mắt đã nhào tới bên người Sở Mạc Trưng, kháng nghị nói. Sở Mạc Trưng yêu thương sờ sờ khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của muội muội, “Ca ca sao có thể nuốt lời? Thân thể có chuyển biến tốt hơn không?”
/61
|