"Bốp" một tiếng, tôi va phải góc bàn. Chân bàn ma sát với mặt đất vang lên ken két.
Chỗ cái bàn đó không có khách khứa gì, trên bàn cũng không có cốc chén.
Thế nên bàn chỉ sợ hãi đôi chút, nhưng eo tôi lại rõ đau.
Tôi dùng tay phải ôm eo, tay trái mở cửa quán, đi thẳng ra phía đường đối diện.
Thế nhưng khi chạy ra chỗ đường đối diện, không ngờ lại chẳng thấy xe của cô ấy đâu!
Chẳng tốn bao nhiêu thời gian để do dự, tay phải ấn lên phần đang đau ê ẩm, vừa chạy quanh vùng vừa tìm.
Đi tới đi lui vài lần vẫn không thấy tung tích cái xe màu đỏ của cô ấy đâu.
Đành lén lút đi theo sau viên cảnh sát kia, có lẽ anh ta có thể giúp tôi tìm chiếc xe đỏ.
Vì trong ấn tượng của tôi, cảnh sát Đài Loan luôn dễ dàng phát hiện bất cứ chiếc xe nào đỗ sai quy định.
Thế nhưng nếu viên cảnh sát này phát hiện chiếc xe màu đỏ, tôi nên làm gì hay nên nói gì đây?
Ngay lúc tôi đang suy nghĩ, viên cảnh sát kia đột nhiên quay đầu lại.
Ánh mắt anh ta vừa chạm vào tôi, dường như giật mình một cái, thân hình đột nhiên cong sang bên, tay phải nhanh chóng chuyển tới thắt lưng, chuẩn bị rút súng ra.
Tôi cũng bị hành động đó làm giật mình.
Chúng tôi đứng đó, mặt đối mặt vài giây rồi anh ta mới đứng thẳng dậy nói: "Lần sau đừng tùy tiện đặt tay ở thắt lưng nữa."
Sau đó anh ta quay đầu, tiếp tục đi.
Tôi rất bối rối, định nói với anh ta: Hey sir, tôi bị đau ở eo, không được à?
Sau nghĩ kỹ lại mới hiểu, chắc hẳn anh ta thấy tôi đặt tay phải ở eo tưởng tôi định rút súng.
Tôi thầm hô nguy hiểm quá, mồ hôi lạnh ướt hết cả người.
Không bao lâu sau, viên cảnh sát lên xe đi khỏi, tôi vẫn không thấy cái xe đỏ đâu.
Tay phải vẫn ấn leo phần thắt lưng, tôi từ từ đi về quán cà phê.
Lúc tay trái đẩy cửa quán ra, chủ quán liếc mắt nhìn tôi một cái.
"Không thấy xe cô đâu cả." Vừa ngồi xuống, tôi lập tức nói với cô ấy.
"Hôm nay tôi đâu có lái xe đến đây."
"Hả?" Tôi rất ngạc nhiên.
"Vừa rồi tôi định nói: tôi bị trật chân nên hôm nay không lái xe đến. Ai ngờ tôi còn chưa nói dứt lời anh đã chạy vội ra ngoài rồi."
"Cái gì?" Tôi đứng bật dậy làm động tới phần eo, không nhịn được rên lên một tiếng. "Ai da."
"Va phải cạnh bàn đau lắm phải không?"
"Cũng không đến nỗi." Tôi quay đầu lại chỉ vào cái bàn bị mình va phải. "Cái bàn ấy cô cũng từng va phải."
"Ừ, tôi vẫn còn nhỡ."
Tôi không khỏi nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên cô ấy va phải chiếc bàn đó.
Thế nhưng sao lúc đó cô ấy chẳng có vẻ đau đớn gì?
"À? Tôi nhớ lúc đó cô có vẻ không bị thương."
"Đúng vậy?"
"Sao lại như vậy?"
"Vì chạy bộ cũng là một loại nghệ thuật."
"Cô đang nói gì vậy?"
"Anh từng thấy loài hình dáng linh dương châu Phi lúc chạy chưa?"
"Tôi từng thấy trên tivi rồi."
"Chúng vừa chạy vừa nhảy đúng không?"
"Đúng vậy."
"Tôi cảm thấy cách chạy của linh dương rất đẹp, nên học theo cách chạy như vậy." Cô mỉm cười rất vui vẻ. "Thế nên anh bị va vào eo còn tôi bị va vào mông."
"Không thể nào?"
"Chắc chắn anh không nghĩ ra, nghệ thuật không chỉ là vẻ đẹp, còn là một loại vận động phòng ngừa thương tổn nữa."
"... ..."
Tôi xoa xoa cái eo, càng xoa càng đau, tay trái định nâng cốc cà phê lên uống.
Nhưng không biết chủ quán chui từ đâu ra, giơ tay giật lấy cốc cà phê trước mặt tôi.
"Này." Tôi ngẩng đầu lên nói. "Tôi còn chưa uống xong."
"Cà phê nguội rồi." Anh ta nói.
"Ai quy định cà phê nguội rồi thì không được uống? Giờ tôi muốn uống cà phê nguội đấy."
"Tôi đổi một cốc nóng cho anh."
"Đổi?" Tôi tò mò hỏi lại. "Không cần tiền chứ?"
"Không cần." Anh ta nhìn tôi một hồi. "Cậu vẫn muốn uống cà phê đã nguội?"
"Đùa cái gì thế? Cà phê đương nhiên phải nóng mới ngon." Tôi nói. "Đi pha đi, tôi chờ anh."
"Còn đau không?" Chủ quán đi rồi, vừa quay sang tiếp xúc với ánh mắt cô, tôi lập tức ngạc nhiên.
Tôi biết ánh mắt cô ấy rất mềm mại, nhưng nếu xét theo ý nghĩa trừu tượng nào đó, ánh mắt cô ấy luôn hướng xuống dưới.
Đó là một loại ánh mắt tinh tế, một loại ánh mắt luôn quan sát mọi thứ tỉ mỉ hay tiếp thu mọi tin tức.
Ánh mắt này tuy rất chăm chú, cũng có thể thấy rõ bất cứ thứ gì song lại không mang theo chút cảm tình nào.
Thế nhưng hiện giờ, ánh mắt cô ấy về mặt ý nghĩa trừu tượng lại có hướng ngược lại, lên trên.
Ánh mắt này tuy cũng rất chăm chú, nhưng lại thường không thấy rõ được gì, vì thường bị tình cảm tác động.
Chẳng hạn như nếu dùng ánh mắt với ý nghĩa trừu tượng hướng xuống dưới nhìn cơn mưa, có thể thấy giọt nước rơi từ mái hiên xuống, từng gợn nước lăn tăn trên mặt đất, nhưng ánh mắt nhìn lên phía trên lại chỉ thấy một khoảng không gian mơ hồ.
Tính cách tôi là nếu có cô gái nào biểu lộ sự quan tâm ngay trực diện, sẽ không biết nên phản ứng ra sao.
"Này, còn đau không?" Thấy tôi không phản ứng, cô ấy bèn hỏi lại.
"Ừ." Tôi nhíu mày.
"Sao anh lại phải chạy?"
"Bởi vì..." Tôi nghĩ suốt nửa ngày, cuối cùng quyết định bỏ qua không nghĩ nữa. "Không biết."
"Câu trả lời thật dứt khoát."
"Đúng vậy."
"Cảm ơn anh."
"Sao lại cám ơn tôi."
"Bởi vì..." Cô ấy cũng nghĩ suốt nửa ngày, cuối cùng cũng đáp. "Không biết."
"Câu trả lời thật dứt khoát."
"Đúng thế."
Tôi mỉm cười với cô ấy, rồi quay đầu lại nhìn về phía quầy bar.
Có lẽ chủ quán có thể xuất hiện kịp thời, giải tỏa cục diện bối rối không biết nói năng gì của tôi với cô ấy.
Nhưng anh ta lại đang tìm tòi thừ gì đó trong quán bar, có vẻ còn chưa có ý bắt đầu pha cà phê.
Lúc tôi quay đầu lại, cô ấy đẩy một bức tranh tới trước mặt tôi.
"Đây là bức tranh tôi vừa vẽ lúc anh chạy đi."
Tôi cúi đầu nhìn, trên bức tranh là một người quay lưng về phía tôi, đang chạy qua đường.
Tay phải anh ta ôm eo, ngón tay trái cong cong dán sát trên hàng mi như đang nhìn ra xa.
Hướng chạy với hướng nhìn không tương đồng, ánh mắt như còn định nghiêng sang bên phải thêm một chút.
Không cần nghĩ nhiều cũng biết người trong bức tranh này là tôi.
"Những nét vẽ lưng có vẻ khá cứng." Tôi chỉ vào bức tranh rồi nói.
"Vì anh rất tập trung, cũng rất cố chấp."
"Vì sao bên lưng tôi còn có ba đường cong?"
"Cái này biểu thị là anh đang rất đau."
Nói xong, cô mỉm cười.
Tôi đột nhiên cảm thấy như vừa làm một chuyện ngu ngốc, khuôn mặt hơi hơi nóng lên.
"Anh không hỏi tên bức tranh này của tôi à?"
"Chắc đại loại như 'kẻ ngốc bốc đồng' hay 'chàng trai dễ bị thương'."
Tôi chuyển mắt khỏi bức tranh, khuôn muốn dừng đề tài ở bức họa này nữa.
"Không." Cô ấy đáp. "Bức tranh này tên là 'Thỏa mãn'."
"Thỏa mãn?" Tôi thầm ngạc nhiên, lại chuyển ánh mắt về bức tranh.
"Ừ. Đối với tôi mà nói, đây là thỏa mãn."
Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, ánh mắt cô lại chuyển lên bức tranh.
"Trước kia tôi không biết vì sao anh lại vội vàng chạy đi, nhưng lúc anh đi theo sau viên cảnh sát, tôi đã đoán ra anh đang định làm gì. Sau khi biết, cũng rất cảm động."
"Vậy vì sao bức tranh này lại tên là thỏa mãn?"
"Trước khi thỏa mãn, phải trải qua cảm động." Cô ngẩng đầu cười nói: "Hơn nữa rất khó có được cảm giác thỏa mãn trong thời gian dài, thỏa mãn cảm thông thường chỉ là chuyện trong chốc lát."
"Chốc lát?"
"Ừ. Sau khi tôi cảm thấy cảm động, không để ý một chút lại có cảm giác thỏa mãn ngay sau đó." Cô ấy đáp. "Vì chỉ là chuyện trong nháy mắt cho nên tôi lập tức lấy bút vẽ bức tranh này."
"Ừm..." Tuy tôi cảm thấy bức tranh này đặt tên là 'Thỏa mãn' cũng hơi miễn cưỡng nhưng không nói rõ ra được là sai ở đâu.
"Có phải anh cho rằng bức tranh này đặt tên là 'thỏa mãn' không thật hợp lý không?"
"Ừ." Tôi gật đầu.
"Thật ra tôi chỉ vẽ lại giây phút đó để nhắc nhở mình đã từng cảm thấy thỏa mãn." Cô mỉm cười. "Hơn nữa tôi không hy vọng anh lại làm vậy vì tôi, hay là lại bị thương một lần nữa. Nếu tôi cảm thấy như vậy đã là đủ rồi, vậy vì sao không thể gọi nó là thỏa mãn?"
Tôi nhìn cô ấy, lại tiếp xúc với ánh mắt nhìn lên trên theo ý nghĩa trừu tượng.
Cũng đột nhiên cảm thấy việc mình vừa làm không phải là ngu ngốc, mà là một việc có nghĩa tượng trưng.
Chỉ có điều ý nghĩa tượng trưng đó giờ xem ra còn rất trừu tượng.
Tuy tôi biết chuyện này không thể đại diện cho điều gì, nhưng chắc chắn có một lực lượng nào đó đã khiến tôi làm vậy.
Nếu biết lực lượng đó là gì, tôi cũng có thể biết vì sao mình lại làm vậy.
Cũng sẽ biết được ý nghĩa tượng trưng cho việc đó là gì.
Như vậy ý nghĩa tượng trưng đó sẽ không còn trừu tượng nữa mà có thể được miêu tả cụ thể.
Tính cách tôi là nếu cảm thấy một thứ gì đó thật trừu tượng, sẽ nói một số lời mà mọi người nghe xong chẳng hiểu gì.
"Tôi phải đi đây." Cô thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy.
"Chân cô không sao chứ?"
"Không sao." Cô ấy bước vài bước rồi nói. "Anh xem, vẫn bình thường mà."
Tôi nhìn cô ấy đi chỉ hơi mất tự nhiên đôi chút, bèn gật đầu.
"Có muốn xem hình dáng linh dương lúc chạy không?"
"Này! Đừng đùa."
"Ha ha." Cô cười hai tiếng. "Tôi đi đây, bye bye."
Cô ấy đi rồi, tôi tiếp tục suy nghĩ ý nghĩa tượng trưng trừu tượng là cái gì.
"Cà phê tới rồi đây." Chủ quán đặt cốc cà phê trước mặt khiến tôi giật mình.
Sau đó, không ngờ anh ta lại ngồi xuống đối diện chỗ tôi, khiến tôi càng giật mình.
"Đối với tôi mà nói, cô ấy thích cà phê tôi pha đã là thỏa mãn rồi." Anh ta nói.
"Thật không?"
"Thế nên tôi cũng đâu có cố cưỡng cầu thêm điều gì, đúng không?"
Tôi nhìn anh ta, không cách nào hiểu nổi những lời đó, cũng không trả lời.
Sau khi uống xong cốc cà phê, tôi rời quán, bước vào ga tàu.
Nhìn cận cảnh những người qua lại, càng cảm nhận được rõ ràng hơn khát vọng theo đuổi của họ.
Có lẽ trong số bọn họ sẽ có người thường xuyên được thỏa mãn trong chốc lát, nhưng chúng chỉ là một cảm giác thoáng qua.
Cũng như bức tranh "Theo đuổi" thứ cần theo đuổi quá nhiều, cho nên cảm giác có thể chỉ là cảm xúc bùng lên trong nháy mắt khi vừa chạm tay vào thứ mà mình theo đuổi.
Xem ra muốn được thỏa mãn trong thời gian dài là chuyện không tưởng.
"Hơn nữa nếu muốn có cảm giác thỏa mãn cũng là một loại khao khát theo đuổi."
Nghĩ tới câu nói này của cô ấy, lại nhớ tới bản thân cùng những người đang qua lại ở đây, tôi không khỏi âm thầm thở dài.
Không, thật ra tôi có thể khác với họ. Bởi cô ấy cũng đã nói:
"Nếu cảm thấy hạnh phúc trong quá trình theo đuổi, vậy rốt cuộc anh theo đuổi cái gì hay có theo đuổi được không, đều không quá quan trọng."
Nghĩ tới đây, rốt cuộc tôi cũng mỉm cười.
Vừa khéo tới trạm dừng của mình, tôi vội vã xuống xe, sau đó quay đầu lại nhìn đoàn tau mang theo mọi người rời ga.
Tôi đột nhiên phát hiện dường như mình có thể đọc được một chút cảm thụ của họ.
Trong những chiếc hộp đó rốt cuộc là hoa quả hay thịt cá, tôi cũng đã mơ hồ cảm nhận được.
Tôi nhanh chóng chạy về nhà, lập tức vào phòng, bật máy tính.
Ánh mắt mọi người trong ga tàu cũng hệt như ánh mắt cậu cú, cô rắn; đều cực kỳ cố sức, đồng thời cố chấp theo đuổi một thứ gì đó.
Còn ánh mắt Đại Đông và cô Tào thì thiếu chút sức sống lại nhiều hơn chút hạnh phúc.
Về phần cô gái học nghệ thuật, tuy tôi không rõ lắm cô ấy muốn theo đuổi điều gì, nhưng nếu bức tranh "Theo đuổi" vẽ cô ấy, tôi tin chắc rằng cô ấy sẽ cười rất tươi.
Tôi cố gắng gõ phím để "Diệc Thứ và Kha Tuyết" càng dài càng to.
Nếu trong hiện thực nhân vật sinh hoạt như thế nào vậy trong tiểu thuyết, nhân vật cũng sống như thế chăng?
Còn sự thỏa mãn do cảm động của mỗi cá nhân, lại là như thế nào?
Tác giả ăn khách lúc nghỉ phép ở một nhà hàng năm sao uống một cốc cà phê đắt giá sẽ cảm thấy thõa mãn;
Công nhân xây dựng làm việc một ngày rồi ngồi trong quán nước ven đường uống một cốc sữa đậu cũng cảm thấy thỏa mãn.
Thân phận tác giả với công nhân có địa vị bất đồng, giá của cốc cà phê với cốc sữa đậu cũng khác nhau.
Nhưng cảng giác thỏa mãn lại không có gì khác biệt, không vì người uống mà thay đổi.
Cũng không có chuyện người nào đó vì địa vị cao, kiếm được nhiều tiền mà cảm giác thỏa mãn của họ sẽ vĩ đại hơn.
"Cho mượn cái cốc nào."
Tôi đang tập trung trong thế giới của "Diệc Thứ và Kha Tuyết" thì đột nhiên nghe thấy tiếng hỏi làm giật mình một cái.
Quay đầu nhìn, lại càng ngạc nhiên, tôi thấy cô rắn đang chỉ vào cái cốc của mình.
"À." Tôi nhanh chóng đứng dậy, sắc mặt hoang mang. "Mời."
"Tôi thấy cửa phòng anh không đóng nên mới đi vào." Cô ta gạt chút tàn thuốc lá vào trong cốc của tôi."
"Đây là cốc uống nước, không phải gạt tàn."
"Có gạt tàn tôi còn cần mượn cốc của anh à?"
"Cái này..."
"Người viết tiểu thuyết không thể hẹp hòi được, nếu không kết cấu của câu chuyện được viết sẽ không đủ lớn."
Cô rắn phả khói rồi nhìn tôi hỏi. "Sao? Có tiếc không muốn cho tôi mượn cái cốc không nào?"
"Được, đương nhiên là được. Có tặng cái cốc ấy cho cô cũng chẳng sao."
Tính cách tôi là, nếu người khác bảo tôi hẹp hòi, tôi sẽ phóng khoáng tới mức gần như không có thiên lý.
Cô rắn đi tới đi lui trong phòng tôi, cuối cùng ánh mắt tập trung lên màn hình máy tính, hỏi.
"Tiểu thuyết của anh tên là..."
Tôi di chuột lên trang đầu tiên của file doc, cho cô ta xem tên truyện.
"Diệc Thứ và Kha Tuyết?" Cô ta ngẩng đầu lên phun một ngụm khói. "Quả nhiên anh không phải biên kịch chuyên nghiệp."
"Hả?"
"Nếu dùng cái tên như Kha Tuyết, thân thể cô gái này phải khỏe mạnh một chút, ít nhất cũng không được phép bị lao phổi."
"Vì sao?"
"Vì sẽ có thể xuất hiện những đoạn đối thoại như: Kha Tuyết, sao em lại ho ra máu thế? Kha Tuyết, đừng ho ra máu nữa!" Cô ta cười ha hả. "Diễn viên phải đọc lời thoại này chắc chắn sẽ rất muốn giết biên kịch."
(Ho ra máu = Khái huyết, đọc tương tự Kha Tuyết.)
Bị cô ta châm chọc, tôi lại hơi bối rối, da đầu bắt đầu tê dại.
"Trà sữa một cốc mười lăm đồng, trà sữa bá tước lại phải ba mươi lăm đồng, trà sữa hoàng gia lại còn lên tới năm mươi đồng."
Cô rắn ngửa đầu lên phả một ngụm khói. "Cùng là trà sữa, trời mới biết vị có gì khác nhau không. Nhưng dùng tên khác nhau, giá thành đã lại bất đồng."
"Cô muốn nói gì?"
"Đúng là đồ ngốc." Cô rắn trừng mắt nhìn tôi. "Thế mới nói, cái tên rất quan trọng."
"À?" Tôi ngồi xuống, đang chuẩn bị tắt máy tính thì đột nhiên nghĩ ra một chuyện, vội vã đứng dậy. "Sao cô lại đến nhà tôi?"
"Này, sao cậu phản ứng rõ chậm vậy." Cô rắn lại gạt chút tàn thuốc vào trong cốc. "Tôi vào phòng lâu như vậy rồi, cũng đã nói chuyện một hồi, thế mà giờ anh mới hỏi câu này."
"À." Tôi gãi gãi đầu, lại cảm thấy bản thân hơi mơ màng.
"Anh đoán xem vì sao tôi lại ở đây?" Cô rắn hỏi. "Phải vận dụng trí tưởng tượng."
Tôi chỉ suy nghĩ một lát rồi nói. "Chắc là Đại Đông gọi cô tới đây thảo luận vài chuyện."
"Đây là đáp án chính xác nhưng không phải đáp án thu được khi dùng trí tưởng tượng."
"Trí tưởng tượng?"
"Ừ." Cô rắn lại phả một ngụm khói ra. "Không có trí tưởng tượng sao làm biên kịch được."
"Đáp án do trí tưởng tượng là sao?"
"Là đáp án mà người bình thường khó lòng đoán được nhưng lại hợp tình hợp lý. Như vậy trong quá trình diễn biến câu chuyện, độc giả không chỉ hay cảm thấy ngạc nhiên mà còn thường xuyên thấy đột nhiên hiểu ra."
"Ra là vậy."
"Ừ." Cô rắn ngửa đầu lên phả một ngụm khói rồi lại mở miệng hỏi. "Vậy vì sao tôi lại ở đây?"
"Cái này..." Tôi suy nghĩ một chút. "Sau khi gặp nhau lần trước, cô không cách nào kiềm chế nổi bản thân, yêu tôi, thế nên mới mượn danh nghĩa thảo luận công việc với Đại Đông để tới gặp tôi."
"Đáp án này không tồi." Cô lại nhả một ngụm khói ra, ngón tay mang theo khỏi thuốc, đầu tàn thuốc chỉ về phía tôi. "Anh đúng là trẻ nhỏ dễ dạy."
Ngoài phòng khách vang lên tiếng mở cửa, cô rắn cau mày nói: "Thằng ngốc ấy lại đến rồi."
"Ai?"
"Anh cũng gặp rồi mà, một tên đầu óc heo ấy."
"Hả?" Tôi biết cô ta chắc hẳn đang nói tới cậu cú. "Cô còn chưa thấy, sao biết là anh ta?"
"Có những người chẳng khác gì đại tiện, anh không cần thấy cũng ngửi thấy mùi thối."
"Này!" Giọng cậu cú vang vọng từ trong phòng khách vào. "Tôi nghe thấy đấy!"
"Ha ha." Xà nữ cười vài tiếng rồi lại ngẩng đầu lên phả một hơi khói thuốc, lè lưỡi nói.
"Chúng ta ra ngoài thôi."
Cô rắn cầm lấy cái cốc của tôi, bước ra khỏi phòng.
Tôi và cô rắn bước vào phòng khách, cậu cú và Đại Đông ngồi trên ghế sô pha, cậu cú trừng mắt nhìn cô rắn.
Cô rắn đi tới bên cạnh cậu cú như không có chuyện gì xảy ra, đặt cái cốc lên trên bàn rồi ngồi xuống.
Sau đó lại hít một hơi thuốc thật sâu, phả vào mặt cậu cú.
Cậu cú xua xua làn khói trước mắt, lớn tiếng nói: "Này!"
Cô rắn cười cười, nhún vai, gạt tàn thuốc vào trong cốc, nước trong cốc dập tắt tàn thuốc lá.
"Vừa rồi, bên chế tác vừa gọi điện cho tôi, anh ta nói..." Đại Đông mở miệng nói nhưng lại ngừng không nói hết.
Quả nhiên cậu cú và cô rắn cùng quay đầu sang nghe.
"Anh ta bảo bản thảo của cả ba chúng ta đều được thông qua."
"Hả!"
Cậu cú và cô rắn cùng hét lớn rồi cùng xoay người sang mặt đối mặt, hai tay nắm chặt lấy nhau.
Tôi vốn đang định ngồi xuống, thấy cảnh đó thân hình lại cứng lại tại chỗ.
Ánh mắt bọn họ chắc hẳn đang muốn bộc lộ sự thỏa mãn trong lòng. Ít nhất là trong lúc này.
Đó là cảm giác thỏa mãn khi đột nhiên đạt được thứ mà mình theo đuổi đã lâu.
"Này, cậu nắm tay tôi làm gì?" Cô rắn trừng mắt lườm cậu cú.
"Là cô nắm tay tôi mà!" Cậu cú nói xong lập tức bỏ tay ra, cúi đầu ngắm nghía lòng bàn tay.
"Oái! Tay của tôi nát mất thôi!"
"Cậu nói cái gì?" Cô rắn đứng dậy, hai tay chống nạng.
"Ngừng đấu võ mồm nào." Đại Đông nói. "Có điều kịch bản của tôi hơi chậm tiến độ, hai người hoàn thành giúp tôi trước rồi giải quyết kịch bản của mình sau."
Cô rắn và cậu cú nghe xong đều gật đầu, liếc mắt nhìn nhau rồi không nói gì nữa.
"Tin tức tốt vậy, phải mời cơm chứ." Tôi nói.
"Anh còn chưa ăn cơm à?" Cô rắn có vẻ hiếu kỳ.
"Ừ."
"Có biết mấy giờ rồi không?" Cô rắn lại hỏi.
Tôi nhìn đồng hồ, thấy đã hơn mười giờ, giật mình một cái, vốn cứ tưởng mới khoảng tám giờ.
"Tôi đi ăn đây, mọi người trò chuyện nhé."
"Này." Cô rắn lại gọi tôi. "Vì sao khuya vậy còn chưa ăn cơm?"
"Vừa rồi tôi tập trung viết tiểu thuyết, quên cả thời gian."
"Đây là đáp án chính xác, nhưng tôi muốn nghe đáp án do trí tưởng tượng."
"Ừm..." Tôi vừa về phòng lấy áo khoác vừa suy nghĩ, lúc ra khỏi phòng bèn nói. "Tôi biết cô sẽ đến vì vậy luôn đợi cô. Trước khi gặp được cô tôi ăn không ngon miệng."
"Rất tốt." Cô rắn rút một điếu thuốc ra. "Nhớ tiếp tục phát huy trí tưởng tượng của mình."
"Trí tưởng tượng?" Cậu cú lắc đầu. "Vậy có tác dụng gì?"
"Cậu biết cái quái gì." Cô rắn nghiêng đầu nhìn cậu cú.
"Tôi chỉ không hiểu." Cậu cú lại phát ra tiếng xuy xuy, tiếp tục nói. "Nhưng tôi không hiểu phải dùng trí tưởng tượng loại nào mới biến cô thành người đẹp được."
"Nói lại xem." Cô rắn cắn đứt điếu thuốc trong miệng rồi lại phun nửa điếu thuốc trong miệng ra.
"Tôi đi đây." Tôi nhanh chóng rút khỏi cục diện đầy mùi thuốc súng này.
Tôi đi trên đường, vì không thấy đói nên chỉ đơn giản là bước tới.
Nghĩ tới vẻ thỏa mãn trong chớp mắt của cậu cú và cô rắn vừa rồi, cảm thấy thật hâm mộ.
Hai người bọn họ sau này mà hồi tưởng lại, liệu còn nhớ được mình từng có cảm giác thỏa mãn trong chốc lát hay không?
Tôi không khỏi nhớ kỹ lại những chi tiết trong cuộc sống của mình, nhưng có vẻ không nhớ ra được từng có lúc nào thỏa mãn.
Có lẽ là có, chỉ là giờ không nhớ ra nổi, hoặc lúc nó xảy ra bản thân lại không cảm thấy.
Nhưng dẫu là nhớ không ra hay không cảm thấy, đều là chuyện thật đau buồn.
Hơn nữa lúc lục lọi lại những chuyện đã qua trong ký ức, lại bất ngờ phát hiện rất nhiều chuyện buồn và một ít chuyện vui.
Cảm giác buồn phiền, giờ vẫn còn nhớ rất kỹ, nhưng cảm giác vui vẻ lại như đã quên hết từ lâu, chỉ còn nhớ lúc đó hẳn là vui vẻ.
Đúng là nên ngừng nghĩ linh tinh, nghĩ tiếp nữa chắc sẽ muốn nhảy lầu.
Còn về phần thỏa mãn, chỉ cần sau này lúc nào nó xảy ra, mình nhớ thật kỹ là được.
Nghĩ tới đây lại bỗng thấy hâm mộ cô gái học nghệ thuật kia, vì cô có thể vẽ lại cảm giác thỏa mãn.
Như vậy ít ra cũng có chứng cứ, chứng minh mình đã từng thỏa mãn.
Lúc thở dài với bầu trời đêm, đã mười hai giờ rồi.
Quay người, về theo đường cũ.
Vừa mở cửa, lại thấy cậu cú và cô rắn cũng đang định ra về.
"Cậu về đúng lúc thật." Cô rắn trả cốc lại cho tôi. "Tôi giúp cậu pha một chén trà."
"Đây là loại trà gì?" Tôi nhìn chất lỏng màu nâu đậm trong cốc.
"Nếu là đáp án do trí tưởng tượng thì đây là trà Phổ Nhị." Cô rắn nói xong bèn bước ra cửa.
"Vậy đáp án chính xác thì sao?" Tôi chạy đuổi theo tới cửa thang máy.
"Nó là nicotin với mực đen pha lẫn trong nước."
Giọng cô rắn vang vọng ra từ trong thang máy sắp đóng cửa.
Sau khi giơ ngón giữa về phía thang máy, tôi vào phòng bếp ra sức cọ rửa cái cốc, tránh cho sau này uống nước lại có vị thuốc lá.
Đại Đông đã về phòng viết cho kịp tiến độ, còn lại mình tôi trong căn phòng khách trống trơn.
Bụng lúc này lại bắt đầu thấy đói, đành phải đun nước nấu mỳ ăn cho đỡ đói.
Lúc chờ mỳ chín, lại nghĩ mình phải nhìn thật xa về tương lai, cuộc sống mới càng thêm phong phú.
Nhưng tiếc là tôi bị cận thị nặng, không nhìn xa được.
Ăn xong bát mỳ ăn liền, trạng thái lúc này đúng là bụng no óc rỗng, vì vậy không nghĩ linh tinh nữa.
Trở về phòng chui vào trong chăn, bắt đầu tập trung ngủ.
Đối với việc ngủ, tôi luôn rất kiên trì.
Nói cách khác, tôi có thể ngủ liên tục mười mấy giờ mà không thấy phiền nhiễu gì cả.
Thế nên lúc tỉnh lại đã là buổi chiều.
Tôi đờ ra hai phút, tới khi động cơ trên đầu hoạt động, xác định hôm nay là thứ bảy, không cần phải đi làm.
Cô gái học nghệ thuật chắc đang ở quán cà phê?
Tôi nhảy xuống giường, không mất bao nhiêu lâu đã ra khỏi cửa đón tàu điện ngầm tới quán cà phê kia.
Lúc đẩy cửa vào, chủ quán vẫn hệt như ngày thường, chẳng hề để ý tới tôi.
"Hôm nay là thứ bảy." Lúc bưng cốc cà phê ra, chủ quán nói.
"Tôi biết." Tôi ngẩng đầu lên đáp. "Thì sao?"
"Chắc chắn cậu tới đây không phải vì cà phê của tôi."
"Đương nhiên rồi."
Chủ quán nhìn tôi một cái rồi quay người bước về phía quầy bar.
"Có điều..." Thấy tôi lại mở miệng nói, chủ quán ngừng chân. Tôi nói tiếp. "Cà phê anh pha rất ngon, ở Đài Loan chắc có thể đứng trong top mười."
Chủ quán không quay người lại, chỉ đứng đó một chút rồi nói. "Cậu đừng mong tôi nói cảm ơn."
"Không quan trọng." Tôi nhún vai. "Cà phê rất ngon thế nên tôi phải nói thật, đây là chân lý. Nhưng anh lạnh lùng với tôi, khiến tôi không muốn khen anh, đây là nhân tình. Tôi là người học khoa học, cho nên khi chân lý nảy sinh mâu thuẫn với nhân tình, tôi luôn đứng về phía chân lý."
Tôi tiện tay lấy một tờ giấy trắng, thử nghĩ một số tình tiết, giết thời gian trong lúc chờ cô ấy tới.
Lúc không thể tập trung được thì lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quầy bar với tấm thẻ "đã đặt chỗ" trên bàn của cô ấy.
Tôi phát hiện khách hàng tới quán cà phê này không ít, chỉ có điều trước đây tôi chưa bao giờ để ý.
Những người này chắc hẳn tôi đã từng gặp, nhưng tôi không thấy quen thuộc, cũng không cảm thấy xa lạ.
Tôi sẽ không như cô ấy đấy chứ, không cách nào dùng khuôn mặt để phân biệt mọi người?
Lại liếc sang bàn cô ấy, vẫn chưa tới.
Màu sắc tấm thẻ "đã đặt chỗ" cũng dần dần chuyển từ sáng sang tối, cuối cùng đột nhiên biến thành màu vàng óng.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, đèn trong quán đã bật, ngoài cửa sổ bầu trời đã tối đen.
Hôm nay chắc cô ấy không tới rồi.
Tôi đứng dậy thanh toán, để lại bảy tờ giấy vẽ đầy mũi tên trên bàn, nhưng tiến độ của tiểu thuyết thì chẳng thêm được một chữ.
Chủ quán giảm giá còn tám mươi phần trăm, tôi nói cám ơn, anh ta vẫn chẳng phản ứng gì.
Trên đường trở về, tôi cảm thấy thời gian như đã trôi qua rất lâu, bước chân cũng càng đi càng chậm.
Tới tầng trệt vừa vặn gặp Tiểu Tây, hai tay cô mỗi tay cầm một túi lớn.
"Tiểu Tây." Tôi lên tiếng gọi. "Trùng hợp quá."
"Sao anh cứ gọi em là Tiểu Tây thế?" Cô mỉm cười, đưa túi đồ bên tay trái cho tôi.
"Đây là..."
"Em tới nấu cho Đại Đông ăn."
"Có phần của anh không?"
"Đã bị anh thấy rồi, không mời anh sao được?"
"Cái này..." Tôi hơi bối rối.
"Em đùa thôi." Cô ấy cười khanh khách.
Chúng tôi vừa bước vào cửa, Tiểu Tây đã bắt đầu bận rộn nấu nướng.
Đại Đông tuy ra khỏi phòng, có điều cậu ta đang cầm bản thảo trong tay, ngồi trong phòng khách vùi đầu vào công việc.
Tôi thử tới phòng bếp giúp Tiểu Tây nhưung cô ấy cứ xua xua tay, đuổi tôi về phòng khách.
Tôi có cảm giác Đại Đông như thế này thật không đúng, nhưng lại không thể nói được lý do.
Có cảm giác rằng trong tình cảnh như thế này, cậu con trai đáng lẽ phải chạy vào trong bếp ôm lấy eo cô gái, sau đó cô gái cười khanh khách như bị cù vào chỗ nhột, tay nhón một miếng thức ăn quay lại, chàng trai ngẩng đầu lên ăn.
Cô gái sẽ hỏi: "Ăn ngon không?"
Chàng trai sẽ trả lời. "Đương nhiên là ngon rồi, có điều ngon nhất chính là em."
Cuối cùng cô gái sẽ giận dỗi nói: "Đáng ghét, anh xấu lắm."
Vừa nghĩ tới đây, toàn thân tôi bỗng nổi da gà.
Tôi nhanh chóng thề, trong tiểu thuyết của mình quyết không thể xuất hiện tình tiết như vậy.
Nếu không, không chỉ tôi không thể tự tha thứ cho mình, mà cha mẹ tôi chắc hẳn cũng không tha thứ cho tôi.
Gia đình thật bất hạnh, không khéo cha mẹ tôi sẽ nghĩ như vậy.
"Có thể ăn rồi." Giọng Tiểu Tây vang lên từ trong bếp.
Tôi ngừng nghĩ linh tinh, đứng dậy đi vào trong bếp.
Nhưng Đại Đông phải chờ Tiểu Tây gọi tiếng thứ hai mới từ từ đứng dậy.
Bữa ăn này thật ra rất phong phú, có thể thấy Tiểu Tây đã bỏ nhiều công sức.
Nhưng Đại Đông có vẻ không tập trung ăn uống, thậm chí có phần nôn nóng.
Tôi có thể hiểu được tâm trạng cấp bách muốn theo kịp tiến độ của Đại Đông, cũng biết cậu ta rất chú trọng tới cơ hội lần này.
Nhưng... Nhưng trong quá trình không ngừng theo đuổi, chắc hẳn lúc thường cậu ta cũng phải có một chút thỏa mãn để chống đỡ chứ.
Đại Đông à, tạm thời vứt cái bản thảo trong đầu sang một góc đi, nhìn thức ăn và mồ hôi của Tiểu Tây trước mặt, cảm giác thỏa mãn này sẽ lớn tới nhường nào, cậu biết không?
"Anh no rồi." Đại Đông nói.
"Hả?" Tiểu Tây như ngây ra một chút, rồi mới hỏi: "Có ngon không?"
"Ừ." Đại Đông chỉ gật đầu một cái rồi đi thẳng về phòng khách.
Tay phải của Tiểu Tây cứng lại giữa không trung, chiếc đũa không biết là muốn bỏ xuống hay tiếp tục gắp thức ăn.
"Đồ ăn em làm thực sự rất ngon, ở Đài Loan chắc hẳn có thể xếp vào top mười." Tôi nói.
"Hả." Tiểu Tây khôi phục tinh thần, mỉm cười. "Cám ơn."
Bàn ăn thiếu mất Đại Đông, tôi và Tiểu Tây đều rất ăn ý, nhanh chóng kết thức bữa cơm.
Lúc ôi đang chuẩn bị thu dọn bát đũa, Tiểu Tây lại đẩy tôi ra ngoài phòng khách.
Thấy ánh mắt Đại Đông vẫn tập trung trên tập bản thảo như hồi nãy, tôi không nhịn được bảo:
"Này, ít nhất cũng ra rửa chén đi."
"Hả?" Đại Đông ngẩng đầu lên, ánh mắt có phần mờ mịt. "Cậu đang nói cái gì?"
Tôi chỉ tay về phía phòng bếp.
"Chờ tớ một chút." Đại Đông nói. "Tớ xử lý xong tình huống này đã."
Sau đó cậu ta lại cúi đầu xuống, tới tận lúc Tiểu Tây rửa bát đũa xong trở lại phòng khách ngồi, cậu ta vẫn chẳng hề ngẩng đầu lên.
"Em đi đây." Tiểu Tây ngồi một lúc rồi mở miệng nói.
"Không ở lại thêm được à?" Đại Đông cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
"Không cần đâu." Tiểu Tây đứng dậy. "Anh đừng viết khuya quá, phải đi ngủ sớm một chút."
"Ừ." Đại Đông chỉ đáp lời chứ không đứng dậy.
Tiểu Tây chần chừ một lát rồi quay người đi về phía cạnh cửa.
Cô đóng cửa rất nhẹ nhàng từ tốn, tiếng cửa khép lại có vẻ thật u oán.
Tôi càng nghĩ càng thấy không đành lòng, đứng dậy đuổi theo, bắt kịp Tiểu Tây ở đầu ngõ.
"Có thật là ăn ngon lắm không?" Tiểu Tây hỏi tôi.
"Ừ." Tôi đáp.
Chúng tôi đi sóng vai, đuợc khoảng hơn mười bước, cô bỗng mở miệng hỏi.
"Viết văn thật sự rất mệt mỏi à?"
"Chắc vậy. Trong đầu thường bị lấp đầy toàn chữ là chữ, không cách nào chứa thêm bất cứ thứ gì."
"À." Tiểu Tây bước chậm lại. "Làm bạn gái của người như vậy, chắc chắn càng mệt."
Tôi sửng sốt, nhìn thoáng qua vẻ mặt cô ấy, không trả lời.
"Em biết, viết văn, là chuyện rất quan trọng với anh ấy, thế nên em thử thông cảm, cố gắng bao dung. Thế nhưng..." Tiểu Tây ngừng lại một lát rồi mới nói tiếp. "Thế nhưng, thật quá mệt mỏi."
Tôi vẫn không trả lời vì cảm thấy rất khó tìm được điểm ngừng trong câu nói của Tiểu Tây lúc này.
"Em chỉ mong rằng, lúc nghỉ ngơi, anh ấy có thể ở bên em, chỉ như vậy mà thôi." Tiểu Tây quay sang hỏi tôi. "Như vậy, có phải là ích kỷ không?"
"Đương nhiên là không." Tôi đáp.
Tiểu Tây cười cám ơn, nói. "Em sẽ, lại cố gắng."
"Hả?"
"Giờ đối với Đại Đông, toàn bộ thế giới, chỉ còn lại có kịch bản của anh ấy." Tiểu Tây thở dài một hơi. "Em sẽ cố gắng thông cảm, không làm phiền anh ấy."
"Anh hiện giờ, có bạn gái không?" Sau vài phút im lặng, Tiểu Tây đột nhiên hỏi.
"Giờ vẫn chưa có."
"Vậy có thích ai không?"
"Coi như có."
"Vậy anh hiện giờ, đang hạnh phúc nhất."
"Hả?"
"Thích sẽ rất đơn thuần, ở bên nhau sẽ rất phức tạp."
"Hả."
Tôi không hiểu rõ lắm ẩn ý trong lời nói của Tiểu Tây.
"Anh cảm thấy, nếu Đại Đông không có em, liệu có tốt hơn chút nào không?"
"Đương nhiên là không rồi."
"Có lẽ anh ấy cảm thấy thế."
"Em đừng nghĩ linh tinh nữa." Ẩn ý trong những lời này thì tôi hiểu.
Tiểu Tây không trả lời, chỉ chậm rãi bước đi rồi bỗng ngừng chân, quay đầu lại nhìn về phía sau, nói: "Bầu trời không có mây, vẫn là bầu trời, mây không có bầu trời, đã chẳng là mây nữa."
Tiểu Tây lại nói mấy câu thâm sâu rồi.
Thẳng thắn mà nói, Tiểu Tây cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi thói quen xấu là thi thoảng lại nói mấy câu thâm sâu.
Cất bước đi sau Tiểu Tây, trong đầu lại vang vọng giọng nói của cô.
Những lời cô nói luẩn quẩn tới tận khi tôi bật máy tính chuẩn bị viết "Diệc Thứ và Kha Tuyết", đuổi cũng chẳng đi.
Định nhờ Đại Đông một chút nhưng cậu ta đã trốn vào phòng mình viết kịch bản từ khuya rồi.
Đại Đông từng nói với tôi, người viết văn thường rất mẫn cảm, dễ bị những chuyện rất nhỏ làm ảnh hưởng.
Thế nhưng vì sao người viết văn thông thạo việc phát hiện những bất ổn khắp tứ phương mà lại dễ dàng bỏ qua những cảm nhận rất nhỏ của người bên cạnh kia chứ?
Chẳng lẽ tác giả có thể sáng tác ra cả một khu rừng rộng lớn, nhưng lại thường quên mất đóa hồng ngay bên cạnh?
Đầu óc thắt lại rồi, trong lúc thử cởi nút thắt ra, bỗng nghĩ tới cô gái học nghệ thuật kia.
Sao hôm nay cô ấy không tới quán cà phê?
Có một số thứ tuy không có lý do để nhất định phải tồn tại, nhưng nếu không tồn lại lại khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Hơn nữa tôi còn phát hiện, không nói chuyện với cô ấy một lát, chẳng những tiến độ của tiểu thuyết bị trì trệ không có tiến triển, thậm chí cả bản thân tôi cũng thấy không được tự nhiên.
Tốt nhất là ngủ đã, cái giường đã chờ tôi lâu lắm rồi, cũng nên nói chuyện tình yêu với nó.
Sau khi tỉnh dậy, phát hiện giờ vẫn còn sớm, mới hơn mười hai giờ thôi.
Tuy vẫn là chủ nhật nhưng thật sự không có tâm trạng ra ngoài xem phim hay đi dạo.
Miễn cưỡng ngồi trước máy tính viết tiểu thuyết nhưng đầu óc lại như bị táo bón, mãi vẫn không cách nào bôi thêm được một chữ.
Như một con thú bị nhốt một lúc lâu, cuối cùng sức lực đều cạn kiệt.
Rời phòng, lại tới quán cà phê kia.
Đẩy cửa quán ra, lập tức ngây người.
Ngoại trừ cái bàn "đã đặt chỗ" ra, tất cả những bàn khác đều đã có khách.
Đang không biết nên làm gì thì chủ quán ngoắc tay với tôi, ý bảo tôi vào quầy bar.
Tôi bước vào quầy bar, chủ quán chỉ bồn rửa, nói: "Rửa hết đống cốc kia đi."
"Này, tôi là khách hàng mà."
"Cậu muốn chờ cô ấy thì đợi ở đây. Không thì ra ngoài mà lang thang."
Đáng ghét, tình cảnh mạnh hơn người, đành cởi áo khoác, xắn tay áo, tới trước bồn, bắt đầu rửa cốc chén.
"Rửa xong ra bưng nước cho khách." Chủ quán lại nói.
Tôi bắt đầu qua lại trong ngoài quầy bar, rửa chén, thu dọn bàn, bưng cà phê, thêm nước.
Khách hàng trong quán hôm nay có vẻ đều thuộc loại ăn no không có việc gì làm, mãi vẫn không chịu đi.
Vất vả lắm mới có người vẫy tay về phía quầy bar, tôi lập tức bước tới hỏi: "Thanh toán à?"
"Tôi muốn gọi đồ."
"Đừng gọi, uống cà phê quá nhiều không tốt đâu." Tôi nói.
"Cái gì?"
"Không có gì." Tôi nhanh chóng thu dọn cốc chén đã uống xong trên bàn. "Vẫn đặc như lúc nãy à?"
"Ừ."
Trên đường về quầy bar, tôi đột nhiên cảm thấy mình có đủ điều kiện làm nhân vật người phục vụ.
Cuối cùng cũng có khách hàng ra quầy bar thanh toán, chủ quán tính tiền cho anh ta, tôi ra dọn bàn.
"Ra ngồi đi." Chủ quán chỉ vào cái bàn trống.
"Không cần đâu." Tôi đã chẳng còn tâm trạng mà uống cà phê. "Tôi chờ ở đây được rồi.”
Chủ quán nhìn tôi một cái, không nói gì.
Bên tay phải vang lên tiếng "leng keng" tôi thuận miệng nói: "Chào mừng quý khách."
Sau khi nói xong lại giật mình một cái, không ngờ mình lại nhập vai người phục vụ tới vậy.
Khách tới khách đi, ngoài cửa sổ ánh nắng càng lúc càng nhạt, cô ấy vẫn không tới.
"Tôi bật đèn đây." Chủ quán nói.
Tôi liếc ra bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ, nói: "Bật đi."
Chủ quán bật đèn xong, bước tới trước bàn có khách duy nhất trong tiệm, nói: "Xin lỗi, hôm nay quán đóng cửa sớm."
Khách hàng đi rồi, chủ quán khóa cửa, ra nói với tôi. "Tôi nấu cái gì đó mời cậu."
"Nấu cái gì?" Tôi hỏi.
"Giò heo."
"Tôi không muốn ăn."
"Có phải không muốn ăn thịt đồng loại không?"
"Này."
"Nếu cà phê tôi pha có thể xếp trong top mười Đài Loan thì giò heo tôi nấu có thể lọt vào top ba."
"Vậy nấu đi." Tôi tùy ý chọn một bàn, ngồi xuống.
Một lúc sau, chủ quán đem hai đĩa giò heo tới, ngồi dối diện với tôi.
Không một câu trò chuyện hay khách sáo, tôi và anh ta đều bắt đầu ăn giò heo.
"Trời đã tối rồi."
"Tôi biết."
"Hôm nay cô ấy không tới đâu."
"Tôi biết."
"Mai tôi vẫn sẽ mở cửa."
"Tôi biết."
"Một con heo có bốn cái chân."
"Tôi biết."
Không đợi được cô ấy đã đủ phiền lòng rồi, tôi không muốn nói thêm những lời chẳng bổ béo gì như vậy.
Vội vàng ăn nốt cái giò heo, lúc đang chuẩn bị đi về, đầu lưỡi lại nhớ lại hương vị cái giò heo vừa rồi.
"Giò heo ngon lắm."
"Tôi biết."
"Xếp trong top ba Đài Loan hẳn không thành vấn đề."
"Tôi biết."
Mở cửa quán, trời đã tối đen.
Tôi và chủ quán đều biết rất nhiều thứ, nhưng chắc hẳn đều không biết vì sao cô ấy lại không tới.
Sau khi về nhà, hoàn toàn không có tâm trạng viết lách, cũng không muốn nói gì.
Ngồi trong phòng khách xem ti vi một tối, quảng cáo gần như lặp đi lặp lại.
Lúc bắt đầu ngủ gà ngủ gật bèn từ từ về phòng ngủ của mình.
Sau khi dậy lại nhớ ra hôm nay phải nộp kiến nghị thực hiện lên cho giám đốc xem, tôi còn lại một chút chưa hoàn thành, phải nhanh chóng tỉnh táo lại mới được.
Vừa bước vào công ty, thấy cô Tào, lập tức nói: "Chào buổi sáng."
Động tác tay và giọng nói của tôi chắc đều rất tiêu sái, cái này vừa học được trên quảng cáo điện thoại di động tối hôm qua.
Lúc vừa bước được hai bước lại đột nhiên vang tới giọng hát...
"Làm sao để khiến anh nghe thấy em, sau khi anh quay đi.
Đâu phải em không thể mở miệng, chỉ có điều còn chưa đến lúc.
Mỗi ngày một phút, em chỉ sống vì anh.
Một phút cuối cùng, anh lại chẳng thể dừng lại vì em.
Ma quỷ ơi, tôi nguyện dùng chút sinh mạng cuối cùng, đổi lấy cái quay đầu của anh, dù chỉ trong chốc lát."
Không ngờ cô Tào lại đang hát.
Chỗ cái bàn đó không có khách khứa gì, trên bàn cũng không có cốc chén.
Thế nên bàn chỉ sợ hãi đôi chút, nhưng eo tôi lại rõ đau.
Tôi dùng tay phải ôm eo, tay trái mở cửa quán, đi thẳng ra phía đường đối diện.
Thế nhưng khi chạy ra chỗ đường đối diện, không ngờ lại chẳng thấy xe của cô ấy đâu!
Chẳng tốn bao nhiêu thời gian để do dự, tay phải ấn lên phần đang đau ê ẩm, vừa chạy quanh vùng vừa tìm.
Đi tới đi lui vài lần vẫn không thấy tung tích cái xe màu đỏ của cô ấy đâu.
Đành lén lút đi theo sau viên cảnh sát kia, có lẽ anh ta có thể giúp tôi tìm chiếc xe đỏ.
Vì trong ấn tượng của tôi, cảnh sát Đài Loan luôn dễ dàng phát hiện bất cứ chiếc xe nào đỗ sai quy định.
Thế nhưng nếu viên cảnh sát này phát hiện chiếc xe màu đỏ, tôi nên làm gì hay nên nói gì đây?
Ngay lúc tôi đang suy nghĩ, viên cảnh sát kia đột nhiên quay đầu lại.
Ánh mắt anh ta vừa chạm vào tôi, dường như giật mình một cái, thân hình đột nhiên cong sang bên, tay phải nhanh chóng chuyển tới thắt lưng, chuẩn bị rút súng ra.
Tôi cũng bị hành động đó làm giật mình.
Chúng tôi đứng đó, mặt đối mặt vài giây rồi anh ta mới đứng thẳng dậy nói: "Lần sau đừng tùy tiện đặt tay ở thắt lưng nữa."
Sau đó anh ta quay đầu, tiếp tục đi.
Tôi rất bối rối, định nói với anh ta: Hey sir, tôi bị đau ở eo, không được à?
Sau nghĩ kỹ lại mới hiểu, chắc hẳn anh ta thấy tôi đặt tay phải ở eo tưởng tôi định rút súng.
Tôi thầm hô nguy hiểm quá, mồ hôi lạnh ướt hết cả người.
Không bao lâu sau, viên cảnh sát lên xe đi khỏi, tôi vẫn không thấy cái xe đỏ đâu.
Tay phải vẫn ấn leo phần thắt lưng, tôi từ từ đi về quán cà phê.
Lúc tay trái đẩy cửa quán ra, chủ quán liếc mắt nhìn tôi một cái.
"Không thấy xe cô đâu cả." Vừa ngồi xuống, tôi lập tức nói với cô ấy.
"Hôm nay tôi đâu có lái xe đến đây."
"Hả?" Tôi rất ngạc nhiên.
"Vừa rồi tôi định nói: tôi bị trật chân nên hôm nay không lái xe đến. Ai ngờ tôi còn chưa nói dứt lời anh đã chạy vội ra ngoài rồi."
"Cái gì?" Tôi đứng bật dậy làm động tới phần eo, không nhịn được rên lên một tiếng. "Ai da."
"Va phải cạnh bàn đau lắm phải không?"
"Cũng không đến nỗi." Tôi quay đầu lại chỉ vào cái bàn bị mình va phải. "Cái bàn ấy cô cũng từng va phải."
"Ừ, tôi vẫn còn nhỡ."
Tôi không khỏi nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên cô ấy va phải chiếc bàn đó.
Thế nhưng sao lúc đó cô ấy chẳng có vẻ đau đớn gì?
"À? Tôi nhớ lúc đó cô có vẻ không bị thương."
"Đúng vậy?"
"Sao lại như vậy?"
"Vì chạy bộ cũng là một loại nghệ thuật."
"Cô đang nói gì vậy?"
"Anh từng thấy loài hình dáng linh dương châu Phi lúc chạy chưa?"
"Tôi từng thấy trên tivi rồi."
"Chúng vừa chạy vừa nhảy đúng không?"
"Đúng vậy."
"Tôi cảm thấy cách chạy của linh dương rất đẹp, nên học theo cách chạy như vậy." Cô mỉm cười rất vui vẻ. "Thế nên anh bị va vào eo còn tôi bị va vào mông."
"Không thể nào?"
"Chắc chắn anh không nghĩ ra, nghệ thuật không chỉ là vẻ đẹp, còn là một loại vận động phòng ngừa thương tổn nữa."
"... ..."
Tôi xoa xoa cái eo, càng xoa càng đau, tay trái định nâng cốc cà phê lên uống.
Nhưng không biết chủ quán chui từ đâu ra, giơ tay giật lấy cốc cà phê trước mặt tôi.
"Này." Tôi ngẩng đầu lên nói. "Tôi còn chưa uống xong."
"Cà phê nguội rồi." Anh ta nói.
"Ai quy định cà phê nguội rồi thì không được uống? Giờ tôi muốn uống cà phê nguội đấy."
"Tôi đổi một cốc nóng cho anh."
"Đổi?" Tôi tò mò hỏi lại. "Không cần tiền chứ?"
"Không cần." Anh ta nhìn tôi một hồi. "Cậu vẫn muốn uống cà phê đã nguội?"
"Đùa cái gì thế? Cà phê đương nhiên phải nóng mới ngon." Tôi nói. "Đi pha đi, tôi chờ anh."
"Còn đau không?" Chủ quán đi rồi, vừa quay sang tiếp xúc với ánh mắt cô, tôi lập tức ngạc nhiên.
Tôi biết ánh mắt cô ấy rất mềm mại, nhưng nếu xét theo ý nghĩa trừu tượng nào đó, ánh mắt cô ấy luôn hướng xuống dưới.
Đó là một loại ánh mắt tinh tế, một loại ánh mắt luôn quan sát mọi thứ tỉ mỉ hay tiếp thu mọi tin tức.
Ánh mắt này tuy rất chăm chú, cũng có thể thấy rõ bất cứ thứ gì song lại không mang theo chút cảm tình nào.
Thế nhưng hiện giờ, ánh mắt cô ấy về mặt ý nghĩa trừu tượng lại có hướng ngược lại, lên trên.
Ánh mắt này tuy cũng rất chăm chú, nhưng lại thường không thấy rõ được gì, vì thường bị tình cảm tác động.
Chẳng hạn như nếu dùng ánh mắt với ý nghĩa trừu tượng hướng xuống dưới nhìn cơn mưa, có thể thấy giọt nước rơi từ mái hiên xuống, từng gợn nước lăn tăn trên mặt đất, nhưng ánh mắt nhìn lên phía trên lại chỉ thấy một khoảng không gian mơ hồ.
Tính cách tôi là nếu có cô gái nào biểu lộ sự quan tâm ngay trực diện, sẽ không biết nên phản ứng ra sao.
"Này, còn đau không?" Thấy tôi không phản ứng, cô ấy bèn hỏi lại.
"Ừ." Tôi nhíu mày.
"Sao anh lại phải chạy?"
"Bởi vì..." Tôi nghĩ suốt nửa ngày, cuối cùng quyết định bỏ qua không nghĩ nữa. "Không biết."
"Câu trả lời thật dứt khoát."
"Đúng vậy."
"Cảm ơn anh."
"Sao lại cám ơn tôi."
"Bởi vì..." Cô ấy cũng nghĩ suốt nửa ngày, cuối cùng cũng đáp. "Không biết."
"Câu trả lời thật dứt khoát."
"Đúng thế."
Tôi mỉm cười với cô ấy, rồi quay đầu lại nhìn về phía quầy bar.
Có lẽ chủ quán có thể xuất hiện kịp thời, giải tỏa cục diện bối rối không biết nói năng gì của tôi với cô ấy.
Nhưng anh ta lại đang tìm tòi thừ gì đó trong quán bar, có vẻ còn chưa có ý bắt đầu pha cà phê.
Lúc tôi quay đầu lại, cô ấy đẩy một bức tranh tới trước mặt tôi.
"Đây là bức tranh tôi vừa vẽ lúc anh chạy đi."
Tôi cúi đầu nhìn, trên bức tranh là một người quay lưng về phía tôi, đang chạy qua đường.
Tay phải anh ta ôm eo, ngón tay trái cong cong dán sát trên hàng mi như đang nhìn ra xa.
Hướng chạy với hướng nhìn không tương đồng, ánh mắt như còn định nghiêng sang bên phải thêm một chút.
Không cần nghĩ nhiều cũng biết người trong bức tranh này là tôi.
"Những nét vẽ lưng có vẻ khá cứng." Tôi chỉ vào bức tranh rồi nói.
"Vì anh rất tập trung, cũng rất cố chấp."
"Vì sao bên lưng tôi còn có ba đường cong?"
"Cái này biểu thị là anh đang rất đau."
Nói xong, cô mỉm cười.
Tôi đột nhiên cảm thấy như vừa làm một chuyện ngu ngốc, khuôn mặt hơi hơi nóng lên.
"Anh không hỏi tên bức tranh này của tôi à?"
"Chắc đại loại như 'kẻ ngốc bốc đồng' hay 'chàng trai dễ bị thương'."
Tôi chuyển mắt khỏi bức tranh, khuôn muốn dừng đề tài ở bức họa này nữa.
"Không." Cô ấy đáp. "Bức tranh này tên là 'Thỏa mãn'."
"Thỏa mãn?" Tôi thầm ngạc nhiên, lại chuyển ánh mắt về bức tranh.
"Ừ. Đối với tôi mà nói, đây là thỏa mãn."
Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, ánh mắt cô lại chuyển lên bức tranh.
"Trước kia tôi không biết vì sao anh lại vội vàng chạy đi, nhưng lúc anh đi theo sau viên cảnh sát, tôi đã đoán ra anh đang định làm gì. Sau khi biết, cũng rất cảm động."
"Vậy vì sao bức tranh này lại tên là thỏa mãn?"
"Trước khi thỏa mãn, phải trải qua cảm động." Cô ngẩng đầu cười nói: "Hơn nữa rất khó có được cảm giác thỏa mãn trong thời gian dài, thỏa mãn cảm thông thường chỉ là chuyện trong chốc lát."
"Chốc lát?"
"Ừ. Sau khi tôi cảm thấy cảm động, không để ý một chút lại có cảm giác thỏa mãn ngay sau đó." Cô ấy đáp. "Vì chỉ là chuyện trong nháy mắt cho nên tôi lập tức lấy bút vẽ bức tranh này."
"Ừm..." Tuy tôi cảm thấy bức tranh này đặt tên là 'Thỏa mãn' cũng hơi miễn cưỡng nhưng không nói rõ ra được là sai ở đâu.
"Có phải anh cho rằng bức tranh này đặt tên là 'thỏa mãn' không thật hợp lý không?"
"Ừ." Tôi gật đầu.
"Thật ra tôi chỉ vẽ lại giây phút đó để nhắc nhở mình đã từng cảm thấy thỏa mãn." Cô mỉm cười. "Hơn nữa tôi không hy vọng anh lại làm vậy vì tôi, hay là lại bị thương một lần nữa. Nếu tôi cảm thấy như vậy đã là đủ rồi, vậy vì sao không thể gọi nó là thỏa mãn?"
Tôi nhìn cô ấy, lại tiếp xúc với ánh mắt nhìn lên trên theo ý nghĩa trừu tượng.
Cũng đột nhiên cảm thấy việc mình vừa làm không phải là ngu ngốc, mà là một việc có nghĩa tượng trưng.
Chỉ có điều ý nghĩa tượng trưng đó giờ xem ra còn rất trừu tượng.
Tuy tôi biết chuyện này không thể đại diện cho điều gì, nhưng chắc chắn có một lực lượng nào đó đã khiến tôi làm vậy.
Nếu biết lực lượng đó là gì, tôi cũng có thể biết vì sao mình lại làm vậy.
Cũng sẽ biết được ý nghĩa tượng trưng cho việc đó là gì.
Như vậy ý nghĩa tượng trưng đó sẽ không còn trừu tượng nữa mà có thể được miêu tả cụ thể.
Tính cách tôi là nếu cảm thấy một thứ gì đó thật trừu tượng, sẽ nói một số lời mà mọi người nghe xong chẳng hiểu gì.
"Tôi phải đi đây." Cô thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy.
"Chân cô không sao chứ?"
"Không sao." Cô ấy bước vài bước rồi nói. "Anh xem, vẫn bình thường mà."
Tôi nhìn cô ấy đi chỉ hơi mất tự nhiên đôi chút, bèn gật đầu.
"Có muốn xem hình dáng linh dương lúc chạy không?"
"Này! Đừng đùa."
"Ha ha." Cô cười hai tiếng. "Tôi đi đây, bye bye."
Cô ấy đi rồi, tôi tiếp tục suy nghĩ ý nghĩa tượng trưng trừu tượng là cái gì.
"Cà phê tới rồi đây." Chủ quán đặt cốc cà phê trước mặt khiến tôi giật mình.
Sau đó, không ngờ anh ta lại ngồi xuống đối diện chỗ tôi, khiến tôi càng giật mình.
"Đối với tôi mà nói, cô ấy thích cà phê tôi pha đã là thỏa mãn rồi." Anh ta nói.
"Thật không?"
"Thế nên tôi cũng đâu có cố cưỡng cầu thêm điều gì, đúng không?"
Tôi nhìn anh ta, không cách nào hiểu nổi những lời đó, cũng không trả lời.
Sau khi uống xong cốc cà phê, tôi rời quán, bước vào ga tàu.
Nhìn cận cảnh những người qua lại, càng cảm nhận được rõ ràng hơn khát vọng theo đuổi của họ.
Có lẽ trong số bọn họ sẽ có người thường xuyên được thỏa mãn trong chốc lát, nhưng chúng chỉ là một cảm giác thoáng qua.
Cũng như bức tranh "Theo đuổi" thứ cần theo đuổi quá nhiều, cho nên cảm giác có thể chỉ là cảm xúc bùng lên trong nháy mắt khi vừa chạm tay vào thứ mà mình theo đuổi.
Xem ra muốn được thỏa mãn trong thời gian dài là chuyện không tưởng.
"Hơn nữa nếu muốn có cảm giác thỏa mãn cũng là một loại khao khát theo đuổi."
Nghĩ tới câu nói này của cô ấy, lại nhớ tới bản thân cùng những người đang qua lại ở đây, tôi không khỏi âm thầm thở dài.
Không, thật ra tôi có thể khác với họ. Bởi cô ấy cũng đã nói:
"Nếu cảm thấy hạnh phúc trong quá trình theo đuổi, vậy rốt cuộc anh theo đuổi cái gì hay có theo đuổi được không, đều không quá quan trọng."
Nghĩ tới đây, rốt cuộc tôi cũng mỉm cười.
Vừa khéo tới trạm dừng của mình, tôi vội vã xuống xe, sau đó quay đầu lại nhìn đoàn tau mang theo mọi người rời ga.
Tôi đột nhiên phát hiện dường như mình có thể đọc được một chút cảm thụ của họ.
Trong những chiếc hộp đó rốt cuộc là hoa quả hay thịt cá, tôi cũng đã mơ hồ cảm nhận được.
Tôi nhanh chóng chạy về nhà, lập tức vào phòng, bật máy tính.
Ánh mắt mọi người trong ga tàu cũng hệt như ánh mắt cậu cú, cô rắn; đều cực kỳ cố sức, đồng thời cố chấp theo đuổi một thứ gì đó.
Còn ánh mắt Đại Đông và cô Tào thì thiếu chút sức sống lại nhiều hơn chút hạnh phúc.
Về phần cô gái học nghệ thuật, tuy tôi không rõ lắm cô ấy muốn theo đuổi điều gì, nhưng nếu bức tranh "Theo đuổi" vẽ cô ấy, tôi tin chắc rằng cô ấy sẽ cười rất tươi.
Tôi cố gắng gõ phím để "Diệc Thứ và Kha Tuyết" càng dài càng to.
Nếu trong hiện thực nhân vật sinh hoạt như thế nào vậy trong tiểu thuyết, nhân vật cũng sống như thế chăng?
Còn sự thỏa mãn do cảm động của mỗi cá nhân, lại là như thế nào?
Tác giả ăn khách lúc nghỉ phép ở một nhà hàng năm sao uống một cốc cà phê đắt giá sẽ cảm thấy thõa mãn;
Công nhân xây dựng làm việc một ngày rồi ngồi trong quán nước ven đường uống một cốc sữa đậu cũng cảm thấy thỏa mãn.
Thân phận tác giả với công nhân có địa vị bất đồng, giá của cốc cà phê với cốc sữa đậu cũng khác nhau.
Nhưng cảng giác thỏa mãn lại không có gì khác biệt, không vì người uống mà thay đổi.
Cũng không có chuyện người nào đó vì địa vị cao, kiếm được nhiều tiền mà cảm giác thỏa mãn của họ sẽ vĩ đại hơn.
"Cho mượn cái cốc nào."
Tôi đang tập trung trong thế giới của "Diệc Thứ và Kha Tuyết" thì đột nhiên nghe thấy tiếng hỏi làm giật mình một cái.
Quay đầu nhìn, lại càng ngạc nhiên, tôi thấy cô rắn đang chỉ vào cái cốc của mình.
"À." Tôi nhanh chóng đứng dậy, sắc mặt hoang mang. "Mời."
"Tôi thấy cửa phòng anh không đóng nên mới đi vào." Cô ta gạt chút tàn thuốc lá vào trong cốc của tôi."
"Đây là cốc uống nước, không phải gạt tàn."
"Có gạt tàn tôi còn cần mượn cốc của anh à?"
"Cái này..."
"Người viết tiểu thuyết không thể hẹp hòi được, nếu không kết cấu của câu chuyện được viết sẽ không đủ lớn."
Cô rắn phả khói rồi nhìn tôi hỏi. "Sao? Có tiếc không muốn cho tôi mượn cái cốc không nào?"
"Được, đương nhiên là được. Có tặng cái cốc ấy cho cô cũng chẳng sao."
Tính cách tôi là, nếu người khác bảo tôi hẹp hòi, tôi sẽ phóng khoáng tới mức gần như không có thiên lý.
Cô rắn đi tới đi lui trong phòng tôi, cuối cùng ánh mắt tập trung lên màn hình máy tính, hỏi.
"Tiểu thuyết của anh tên là..."
Tôi di chuột lên trang đầu tiên của file doc, cho cô ta xem tên truyện.
"Diệc Thứ và Kha Tuyết?" Cô ta ngẩng đầu lên phun một ngụm khói. "Quả nhiên anh không phải biên kịch chuyên nghiệp."
"Hả?"
"Nếu dùng cái tên như Kha Tuyết, thân thể cô gái này phải khỏe mạnh một chút, ít nhất cũng không được phép bị lao phổi."
"Vì sao?"
"Vì sẽ có thể xuất hiện những đoạn đối thoại như: Kha Tuyết, sao em lại ho ra máu thế? Kha Tuyết, đừng ho ra máu nữa!" Cô ta cười ha hả. "Diễn viên phải đọc lời thoại này chắc chắn sẽ rất muốn giết biên kịch."
(Ho ra máu = Khái huyết, đọc tương tự Kha Tuyết.)
Bị cô ta châm chọc, tôi lại hơi bối rối, da đầu bắt đầu tê dại.
"Trà sữa một cốc mười lăm đồng, trà sữa bá tước lại phải ba mươi lăm đồng, trà sữa hoàng gia lại còn lên tới năm mươi đồng."
Cô rắn ngửa đầu lên phả một ngụm khói. "Cùng là trà sữa, trời mới biết vị có gì khác nhau không. Nhưng dùng tên khác nhau, giá thành đã lại bất đồng."
"Cô muốn nói gì?"
"Đúng là đồ ngốc." Cô rắn trừng mắt nhìn tôi. "Thế mới nói, cái tên rất quan trọng."
"À?" Tôi ngồi xuống, đang chuẩn bị tắt máy tính thì đột nhiên nghĩ ra một chuyện, vội vã đứng dậy. "Sao cô lại đến nhà tôi?"
"Này, sao cậu phản ứng rõ chậm vậy." Cô rắn lại gạt chút tàn thuốc vào trong cốc. "Tôi vào phòng lâu như vậy rồi, cũng đã nói chuyện một hồi, thế mà giờ anh mới hỏi câu này."
"À." Tôi gãi gãi đầu, lại cảm thấy bản thân hơi mơ màng.
"Anh đoán xem vì sao tôi lại ở đây?" Cô rắn hỏi. "Phải vận dụng trí tưởng tượng."
Tôi chỉ suy nghĩ một lát rồi nói. "Chắc là Đại Đông gọi cô tới đây thảo luận vài chuyện."
"Đây là đáp án chính xác nhưng không phải đáp án thu được khi dùng trí tưởng tượng."
"Trí tưởng tượng?"
"Ừ." Cô rắn lại phả một ngụm khói ra. "Không có trí tưởng tượng sao làm biên kịch được."
"Đáp án do trí tưởng tượng là sao?"
"Là đáp án mà người bình thường khó lòng đoán được nhưng lại hợp tình hợp lý. Như vậy trong quá trình diễn biến câu chuyện, độc giả không chỉ hay cảm thấy ngạc nhiên mà còn thường xuyên thấy đột nhiên hiểu ra."
"Ra là vậy."
"Ừ." Cô rắn ngửa đầu lên phả một ngụm khói rồi lại mở miệng hỏi. "Vậy vì sao tôi lại ở đây?"
"Cái này..." Tôi suy nghĩ một chút. "Sau khi gặp nhau lần trước, cô không cách nào kiềm chế nổi bản thân, yêu tôi, thế nên mới mượn danh nghĩa thảo luận công việc với Đại Đông để tới gặp tôi."
"Đáp án này không tồi." Cô lại nhả một ngụm khói ra, ngón tay mang theo khỏi thuốc, đầu tàn thuốc chỉ về phía tôi. "Anh đúng là trẻ nhỏ dễ dạy."
Ngoài phòng khách vang lên tiếng mở cửa, cô rắn cau mày nói: "Thằng ngốc ấy lại đến rồi."
"Ai?"
"Anh cũng gặp rồi mà, một tên đầu óc heo ấy."
"Hả?" Tôi biết cô ta chắc hẳn đang nói tới cậu cú. "Cô còn chưa thấy, sao biết là anh ta?"
"Có những người chẳng khác gì đại tiện, anh không cần thấy cũng ngửi thấy mùi thối."
"Này!" Giọng cậu cú vang vọng từ trong phòng khách vào. "Tôi nghe thấy đấy!"
"Ha ha." Xà nữ cười vài tiếng rồi lại ngẩng đầu lên phả một hơi khói thuốc, lè lưỡi nói.
"Chúng ta ra ngoài thôi."
Cô rắn cầm lấy cái cốc của tôi, bước ra khỏi phòng.
Tôi và cô rắn bước vào phòng khách, cậu cú và Đại Đông ngồi trên ghế sô pha, cậu cú trừng mắt nhìn cô rắn.
Cô rắn đi tới bên cạnh cậu cú như không có chuyện gì xảy ra, đặt cái cốc lên trên bàn rồi ngồi xuống.
Sau đó lại hít một hơi thuốc thật sâu, phả vào mặt cậu cú.
Cậu cú xua xua làn khói trước mắt, lớn tiếng nói: "Này!"
Cô rắn cười cười, nhún vai, gạt tàn thuốc vào trong cốc, nước trong cốc dập tắt tàn thuốc lá.
"Vừa rồi, bên chế tác vừa gọi điện cho tôi, anh ta nói..." Đại Đông mở miệng nói nhưng lại ngừng không nói hết.
Quả nhiên cậu cú và cô rắn cùng quay đầu sang nghe.
"Anh ta bảo bản thảo của cả ba chúng ta đều được thông qua."
"Hả!"
Cậu cú và cô rắn cùng hét lớn rồi cùng xoay người sang mặt đối mặt, hai tay nắm chặt lấy nhau.
Tôi vốn đang định ngồi xuống, thấy cảnh đó thân hình lại cứng lại tại chỗ.
Ánh mắt bọn họ chắc hẳn đang muốn bộc lộ sự thỏa mãn trong lòng. Ít nhất là trong lúc này.
Đó là cảm giác thỏa mãn khi đột nhiên đạt được thứ mà mình theo đuổi đã lâu.
"Này, cậu nắm tay tôi làm gì?" Cô rắn trừng mắt lườm cậu cú.
"Là cô nắm tay tôi mà!" Cậu cú nói xong lập tức bỏ tay ra, cúi đầu ngắm nghía lòng bàn tay.
"Oái! Tay của tôi nát mất thôi!"
"Cậu nói cái gì?" Cô rắn đứng dậy, hai tay chống nạng.
"Ngừng đấu võ mồm nào." Đại Đông nói. "Có điều kịch bản của tôi hơi chậm tiến độ, hai người hoàn thành giúp tôi trước rồi giải quyết kịch bản của mình sau."
Cô rắn và cậu cú nghe xong đều gật đầu, liếc mắt nhìn nhau rồi không nói gì nữa.
"Tin tức tốt vậy, phải mời cơm chứ." Tôi nói.
"Anh còn chưa ăn cơm à?" Cô rắn có vẻ hiếu kỳ.
"Ừ."
"Có biết mấy giờ rồi không?" Cô rắn lại hỏi.
Tôi nhìn đồng hồ, thấy đã hơn mười giờ, giật mình một cái, vốn cứ tưởng mới khoảng tám giờ.
"Tôi đi ăn đây, mọi người trò chuyện nhé."
"Này." Cô rắn lại gọi tôi. "Vì sao khuya vậy còn chưa ăn cơm?"
"Vừa rồi tôi tập trung viết tiểu thuyết, quên cả thời gian."
"Đây là đáp án chính xác, nhưng tôi muốn nghe đáp án do trí tưởng tượng."
"Ừm..." Tôi vừa về phòng lấy áo khoác vừa suy nghĩ, lúc ra khỏi phòng bèn nói. "Tôi biết cô sẽ đến vì vậy luôn đợi cô. Trước khi gặp được cô tôi ăn không ngon miệng."
"Rất tốt." Cô rắn rút một điếu thuốc ra. "Nhớ tiếp tục phát huy trí tưởng tượng của mình."
"Trí tưởng tượng?" Cậu cú lắc đầu. "Vậy có tác dụng gì?"
"Cậu biết cái quái gì." Cô rắn nghiêng đầu nhìn cậu cú.
"Tôi chỉ không hiểu." Cậu cú lại phát ra tiếng xuy xuy, tiếp tục nói. "Nhưng tôi không hiểu phải dùng trí tưởng tượng loại nào mới biến cô thành người đẹp được."
"Nói lại xem." Cô rắn cắn đứt điếu thuốc trong miệng rồi lại phun nửa điếu thuốc trong miệng ra.
"Tôi đi đây." Tôi nhanh chóng rút khỏi cục diện đầy mùi thuốc súng này.
Tôi đi trên đường, vì không thấy đói nên chỉ đơn giản là bước tới.
Nghĩ tới vẻ thỏa mãn trong chớp mắt của cậu cú và cô rắn vừa rồi, cảm thấy thật hâm mộ.
Hai người bọn họ sau này mà hồi tưởng lại, liệu còn nhớ được mình từng có cảm giác thỏa mãn trong chốc lát hay không?
Tôi không khỏi nhớ kỹ lại những chi tiết trong cuộc sống của mình, nhưng có vẻ không nhớ ra được từng có lúc nào thỏa mãn.
Có lẽ là có, chỉ là giờ không nhớ ra nổi, hoặc lúc nó xảy ra bản thân lại không cảm thấy.
Nhưng dẫu là nhớ không ra hay không cảm thấy, đều là chuyện thật đau buồn.
Hơn nữa lúc lục lọi lại những chuyện đã qua trong ký ức, lại bất ngờ phát hiện rất nhiều chuyện buồn và một ít chuyện vui.
Cảm giác buồn phiền, giờ vẫn còn nhớ rất kỹ, nhưng cảm giác vui vẻ lại như đã quên hết từ lâu, chỉ còn nhớ lúc đó hẳn là vui vẻ.
Đúng là nên ngừng nghĩ linh tinh, nghĩ tiếp nữa chắc sẽ muốn nhảy lầu.
Còn về phần thỏa mãn, chỉ cần sau này lúc nào nó xảy ra, mình nhớ thật kỹ là được.
Nghĩ tới đây lại bỗng thấy hâm mộ cô gái học nghệ thuật kia, vì cô có thể vẽ lại cảm giác thỏa mãn.
Như vậy ít ra cũng có chứng cứ, chứng minh mình đã từng thỏa mãn.
Lúc thở dài với bầu trời đêm, đã mười hai giờ rồi.
Quay người, về theo đường cũ.
Vừa mở cửa, lại thấy cậu cú và cô rắn cũng đang định ra về.
"Cậu về đúng lúc thật." Cô rắn trả cốc lại cho tôi. "Tôi giúp cậu pha một chén trà."
"Đây là loại trà gì?" Tôi nhìn chất lỏng màu nâu đậm trong cốc.
"Nếu là đáp án do trí tưởng tượng thì đây là trà Phổ Nhị." Cô rắn nói xong bèn bước ra cửa.
"Vậy đáp án chính xác thì sao?" Tôi chạy đuổi theo tới cửa thang máy.
"Nó là nicotin với mực đen pha lẫn trong nước."
Giọng cô rắn vang vọng ra từ trong thang máy sắp đóng cửa.
Sau khi giơ ngón giữa về phía thang máy, tôi vào phòng bếp ra sức cọ rửa cái cốc, tránh cho sau này uống nước lại có vị thuốc lá.
Đại Đông đã về phòng viết cho kịp tiến độ, còn lại mình tôi trong căn phòng khách trống trơn.
Bụng lúc này lại bắt đầu thấy đói, đành phải đun nước nấu mỳ ăn cho đỡ đói.
Lúc chờ mỳ chín, lại nghĩ mình phải nhìn thật xa về tương lai, cuộc sống mới càng thêm phong phú.
Nhưng tiếc là tôi bị cận thị nặng, không nhìn xa được.
Ăn xong bát mỳ ăn liền, trạng thái lúc này đúng là bụng no óc rỗng, vì vậy không nghĩ linh tinh nữa.
Trở về phòng chui vào trong chăn, bắt đầu tập trung ngủ.
Đối với việc ngủ, tôi luôn rất kiên trì.
Nói cách khác, tôi có thể ngủ liên tục mười mấy giờ mà không thấy phiền nhiễu gì cả.
Thế nên lúc tỉnh lại đã là buổi chiều.
Tôi đờ ra hai phút, tới khi động cơ trên đầu hoạt động, xác định hôm nay là thứ bảy, không cần phải đi làm.
Cô gái học nghệ thuật chắc đang ở quán cà phê?
Tôi nhảy xuống giường, không mất bao nhiêu lâu đã ra khỏi cửa đón tàu điện ngầm tới quán cà phê kia.
Lúc đẩy cửa vào, chủ quán vẫn hệt như ngày thường, chẳng hề để ý tới tôi.
"Hôm nay là thứ bảy." Lúc bưng cốc cà phê ra, chủ quán nói.
"Tôi biết." Tôi ngẩng đầu lên đáp. "Thì sao?"
"Chắc chắn cậu tới đây không phải vì cà phê của tôi."
"Đương nhiên rồi."
Chủ quán nhìn tôi một cái rồi quay người bước về phía quầy bar.
"Có điều..." Thấy tôi lại mở miệng nói, chủ quán ngừng chân. Tôi nói tiếp. "Cà phê anh pha rất ngon, ở Đài Loan chắc có thể đứng trong top mười."
Chủ quán không quay người lại, chỉ đứng đó một chút rồi nói. "Cậu đừng mong tôi nói cảm ơn."
"Không quan trọng." Tôi nhún vai. "Cà phê rất ngon thế nên tôi phải nói thật, đây là chân lý. Nhưng anh lạnh lùng với tôi, khiến tôi không muốn khen anh, đây là nhân tình. Tôi là người học khoa học, cho nên khi chân lý nảy sinh mâu thuẫn với nhân tình, tôi luôn đứng về phía chân lý."
Tôi tiện tay lấy một tờ giấy trắng, thử nghĩ một số tình tiết, giết thời gian trong lúc chờ cô ấy tới.
Lúc không thể tập trung được thì lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quầy bar với tấm thẻ "đã đặt chỗ" trên bàn của cô ấy.
Tôi phát hiện khách hàng tới quán cà phê này không ít, chỉ có điều trước đây tôi chưa bao giờ để ý.
Những người này chắc hẳn tôi đã từng gặp, nhưng tôi không thấy quen thuộc, cũng không cảm thấy xa lạ.
Tôi sẽ không như cô ấy đấy chứ, không cách nào dùng khuôn mặt để phân biệt mọi người?
Lại liếc sang bàn cô ấy, vẫn chưa tới.
Màu sắc tấm thẻ "đã đặt chỗ" cũng dần dần chuyển từ sáng sang tối, cuối cùng đột nhiên biến thành màu vàng óng.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, đèn trong quán đã bật, ngoài cửa sổ bầu trời đã tối đen.
Hôm nay chắc cô ấy không tới rồi.
Tôi đứng dậy thanh toán, để lại bảy tờ giấy vẽ đầy mũi tên trên bàn, nhưng tiến độ của tiểu thuyết thì chẳng thêm được một chữ.
Chủ quán giảm giá còn tám mươi phần trăm, tôi nói cám ơn, anh ta vẫn chẳng phản ứng gì.
Trên đường trở về, tôi cảm thấy thời gian như đã trôi qua rất lâu, bước chân cũng càng đi càng chậm.
Tới tầng trệt vừa vặn gặp Tiểu Tây, hai tay cô mỗi tay cầm một túi lớn.
"Tiểu Tây." Tôi lên tiếng gọi. "Trùng hợp quá."
"Sao anh cứ gọi em là Tiểu Tây thế?" Cô mỉm cười, đưa túi đồ bên tay trái cho tôi.
"Đây là..."
"Em tới nấu cho Đại Đông ăn."
"Có phần của anh không?"
"Đã bị anh thấy rồi, không mời anh sao được?"
"Cái này..." Tôi hơi bối rối.
"Em đùa thôi." Cô ấy cười khanh khách.
Chúng tôi vừa bước vào cửa, Tiểu Tây đã bắt đầu bận rộn nấu nướng.
Đại Đông tuy ra khỏi phòng, có điều cậu ta đang cầm bản thảo trong tay, ngồi trong phòng khách vùi đầu vào công việc.
Tôi thử tới phòng bếp giúp Tiểu Tây nhưung cô ấy cứ xua xua tay, đuổi tôi về phòng khách.
Tôi có cảm giác Đại Đông như thế này thật không đúng, nhưng lại không thể nói được lý do.
Có cảm giác rằng trong tình cảnh như thế này, cậu con trai đáng lẽ phải chạy vào trong bếp ôm lấy eo cô gái, sau đó cô gái cười khanh khách như bị cù vào chỗ nhột, tay nhón một miếng thức ăn quay lại, chàng trai ngẩng đầu lên ăn.
Cô gái sẽ hỏi: "Ăn ngon không?"
Chàng trai sẽ trả lời. "Đương nhiên là ngon rồi, có điều ngon nhất chính là em."
Cuối cùng cô gái sẽ giận dỗi nói: "Đáng ghét, anh xấu lắm."
Vừa nghĩ tới đây, toàn thân tôi bỗng nổi da gà.
Tôi nhanh chóng thề, trong tiểu thuyết của mình quyết không thể xuất hiện tình tiết như vậy.
Nếu không, không chỉ tôi không thể tự tha thứ cho mình, mà cha mẹ tôi chắc hẳn cũng không tha thứ cho tôi.
Gia đình thật bất hạnh, không khéo cha mẹ tôi sẽ nghĩ như vậy.
"Có thể ăn rồi." Giọng Tiểu Tây vang lên từ trong bếp.
Tôi ngừng nghĩ linh tinh, đứng dậy đi vào trong bếp.
Nhưng Đại Đông phải chờ Tiểu Tây gọi tiếng thứ hai mới từ từ đứng dậy.
Bữa ăn này thật ra rất phong phú, có thể thấy Tiểu Tây đã bỏ nhiều công sức.
Nhưng Đại Đông có vẻ không tập trung ăn uống, thậm chí có phần nôn nóng.
Tôi có thể hiểu được tâm trạng cấp bách muốn theo kịp tiến độ của Đại Đông, cũng biết cậu ta rất chú trọng tới cơ hội lần này.
Nhưng... Nhưng trong quá trình không ngừng theo đuổi, chắc hẳn lúc thường cậu ta cũng phải có một chút thỏa mãn để chống đỡ chứ.
Đại Đông à, tạm thời vứt cái bản thảo trong đầu sang một góc đi, nhìn thức ăn và mồ hôi của Tiểu Tây trước mặt, cảm giác thỏa mãn này sẽ lớn tới nhường nào, cậu biết không?
"Anh no rồi." Đại Đông nói.
"Hả?" Tiểu Tây như ngây ra một chút, rồi mới hỏi: "Có ngon không?"
"Ừ." Đại Đông chỉ gật đầu một cái rồi đi thẳng về phòng khách.
Tay phải của Tiểu Tây cứng lại giữa không trung, chiếc đũa không biết là muốn bỏ xuống hay tiếp tục gắp thức ăn.
"Đồ ăn em làm thực sự rất ngon, ở Đài Loan chắc hẳn có thể xếp vào top mười." Tôi nói.
"Hả." Tiểu Tây khôi phục tinh thần, mỉm cười. "Cám ơn."
Bàn ăn thiếu mất Đại Đông, tôi và Tiểu Tây đều rất ăn ý, nhanh chóng kết thức bữa cơm.
Lúc ôi đang chuẩn bị thu dọn bát đũa, Tiểu Tây lại đẩy tôi ra ngoài phòng khách.
Thấy ánh mắt Đại Đông vẫn tập trung trên tập bản thảo như hồi nãy, tôi không nhịn được bảo:
"Này, ít nhất cũng ra rửa chén đi."
"Hả?" Đại Đông ngẩng đầu lên, ánh mắt có phần mờ mịt. "Cậu đang nói cái gì?"
Tôi chỉ tay về phía phòng bếp.
"Chờ tớ một chút." Đại Đông nói. "Tớ xử lý xong tình huống này đã."
Sau đó cậu ta lại cúi đầu xuống, tới tận lúc Tiểu Tây rửa bát đũa xong trở lại phòng khách ngồi, cậu ta vẫn chẳng hề ngẩng đầu lên.
"Em đi đây." Tiểu Tây ngồi một lúc rồi mở miệng nói.
"Không ở lại thêm được à?" Đại Đông cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
"Không cần đâu." Tiểu Tây đứng dậy. "Anh đừng viết khuya quá, phải đi ngủ sớm một chút."
"Ừ." Đại Đông chỉ đáp lời chứ không đứng dậy.
Tiểu Tây chần chừ một lát rồi quay người đi về phía cạnh cửa.
Cô đóng cửa rất nhẹ nhàng từ tốn, tiếng cửa khép lại có vẻ thật u oán.
Tôi càng nghĩ càng thấy không đành lòng, đứng dậy đuổi theo, bắt kịp Tiểu Tây ở đầu ngõ.
"Có thật là ăn ngon lắm không?" Tiểu Tây hỏi tôi.
"Ừ." Tôi đáp.
Chúng tôi đi sóng vai, đuợc khoảng hơn mười bước, cô bỗng mở miệng hỏi.
"Viết văn thật sự rất mệt mỏi à?"
"Chắc vậy. Trong đầu thường bị lấp đầy toàn chữ là chữ, không cách nào chứa thêm bất cứ thứ gì."
"À." Tiểu Tây bước chậm lại. "Làm bạn gái của người như vậy, chắc chắn càng mệt."
Tôi sửng sốt, nhìn thoáng qua vẻ mặt cô ấy, không trả lời.
"Em biết, viết văn, là chuyện rất quan trọng với anh ấy, thế nên em thử thông cảm, cố gắng bao dung. Thế nhưng..." Tiểu Tây ngừng lại một lát rồi mới nói tiếp. "Thế nhưng, thật quá mệt mỏi."
Tôi vẫn không trả lời vì cảm thấy rất khó tìm được điểm ngừng trong câu nói của Tiểu Tây lúc này.
"Em chỉ mong rằng, lúc nghỉ ngơi, anh ấy có thể ở bên em, chỉ như vậy mà thôi." Tiểu Tây quay sang hỏi tôi. "Như vậy, có phải là ích kỷ không?"
"Đương nhiên là không." Tôi đáp.
Tiểu Tây cười cám ơn, nói. "Em sẽ, lại cố gắng."
"Hả?"
"Giờ đối với Đại Đông, toàn bộ thế giới, chỉ còn lại có kịch bản của anh ấy." Tiểu Tây thở dài một hơi. "Em sẽ cố gắng thông cảm, không làm phiền anh ấy."
"Anh hiện giờ, có bạn gái không?" Sau vài phút im lặng, Tiểu Tây đột nhiên hỏi.
"Giờ vẫn chưa có."
"Vậy có thích ai không?"
"Coi như có."
"Vậy anh hiện giờ, đang hạnh phúc nhất."
"Hả?"
"Thích sẽ rất đơn thuần, ở bên nhau sẽ rất phức tạp."
"Hả."
Tôi không hiểu rõ lắm ẩn ý trong lời nói của Tiểu Tây.
"Anh cảm thấy, nếu Đại Đông không có em, liệu có tốt hơn chút nào không?"
"Đương nhiên là không rồi."
"Có lẽ anh ấy cảm thấy thế."
"Em đừng nghĩ linh tinh nữa." Ẩn ý trong những lời này thì tôi hiểu.
Tiểu Tây không trả lời, chỉ chậm rãi bước đi rồi bỗng ngừng chân, quay đầu lại nhìn về phía sau, nói: "Bầu trời không có mây, vẫn là bầu trời, mây không có bầu trời, đã chẳng là mây nữa."
Tiểu Tây lại nói mấy câu thâm sâu rồi.
Thẳng thắn mà nói, Tiểu Tây cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi thói quen xấu là thi thoảng lại nói mấy câu thâm sâu.
Cất bước đi sau Tiểu Tây, trong đầu lại vang vọng giọng nói của cô.
Những lời cô nói luẩn quẩn tới tận khi tôi bật máy tính chuẩn bị viết "Diệc Thứ và Kha Tuyết", đuổi cũng chẳng đi.
Định nhờ Đại Đông một chút nhưng cậu ta đã trốn vào phòng mình viết kịch bản từ khuya rồi.
Đại Đông từng nói với tôi, người viết văn thường rất mẫn cảm, dễ bị những chuyện rất nhỏ làm ảnh hưởng.
Thế nhưng vì sao người viết văn thông thạo việc phát hiện những bất ổn khắp tứ phương mà lại dễ dàng bỏ qua những cảm nhận rất nhỏ của người bên cạnh kia chứ?
Chẳng lẽ tác giả có thể sáng tác ra cả một khu rừng rộng lớn, nhưng lại thường quên mất đóa hồng ngay bên cạnh?
Đầu óc thắt lại rồi, trong lúc thử cởi nút thắt ra, bỗng nghĩ tới cô gái học nghệ thuật kia.
Sao hôm nay cô ấy không tới quán cà phê?
Có một số thứ tuy không có lý do để nhất định phải tồn tại, nhưng nếu không tồn lại lại khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Hơn nữa tôi còn phát hiện, không nói chuyện với cô ấy một lát, chẳng những tiến độ của tiểu thuyết bị trì trệ không có tiến triển, thậm chí cả bản thân tôi cũng thấy không được tự nhiên.
Tốt nhất là ngủ đã, cái giường đã chờ tôi lâu lắm rồi, cũng nên nói chuyện tình yêu với nó.
Sau khi tỉnh dậy, phát hiện giờ vẫn còn sớm, mới hơn mười hai giờ thôi.
Tuy vẫn là chủ nhật nhưng thật sự không có tâm trạng ra ngoài xem phim hay đi dạo.
Miễn cưỡng ngồi trước máy tính viết tiểu thuyết nhưng đầu óc lại như bị táo bón, mãi vẫn không cách nào bôi thêm được một chữ.
Như một con thú bị nhốt một lúc lâu, cuối cùng sức lực đều cạn kiệt.
Rời phòng, lại tới quán cà phê kia.
Đẩy cửa quán ra, lập tức ngây người.
Ngoại trừ cái bàn "đã đặt chỗ" ra, tất cả những bàn khác đều đã có khách.
Đang không biết nên làm gì thì chủ quán ngoắc tay với tôi, ý bảo tôi vào quầy bar.
Tôi bước vào quầy bar, chủ quán chỉ bồn rửa, nói: "Rửa hết đống cốc kia đi."
"Này, tôi là khách hàng mà."
"Cậu muốn chờ cô ấy thì đợi ở đây. Không thì ra ngoài mà lang thang."
Đáng ghét, tình cảnh mạnh hơn người, đành cởi áo khoác, xắn tay áo, tới trước bồn, bắt đầu rửa cốc chén.
"Rửa xong ra bưng nước cho khách." Chủ quán lại nói.
Tôi bắt đầu qua lại trong ngoài quầy bar, rửa chén, thu dọn bàn, bưng cà phê, thêm nước.
Khách hàng trong quán hôm nay có vẻ đều thuộc loại ăn no không có việc gì làm, mãi vẫn không chịu đi.
Vất vả lắm mới có người vẫy tay về phía quầy bar, tôi lập tức bước tới hỏi: "Thanh toán à?"
"Tôi muốn gọi đồ."
"Đừng gọi, uống cà phê quá nhiều không tốt đâu." Tôi nói.
"Cái gì?"
"Không có gì." Tôi nhanh chóng thu dọn cốc chén đã uống xong trên bàn. "Vẫn đặc như lúc nãy à?"
"Ừ."
Trên đường về quầy bar, tôi đột nhiên cảm thấy mình có đủ điều kiện làm nhân vật người phục vụ.
Cuối cùng cũng có khách hàng ra quầy bar thanh toán, chủ quán tính tiền cho anh ta, tôi ra dọn bàn.
"Ra ngồi đi." Chủ quán chỉ vào cái bàn trống.
"Không cần đâu." Tôi đã chẳng còn tâm trạng mà uống cà phê. "Tôi chờ ở đây được rồi.”
Chủ quán nhìn tôi một cái, không nói gì.
Bên tay phải vang lên tiếng "leng keng" tôi thuận miệng nói: "Chào mừng quý khách."
Sau khi nói xong lại giật mình một cái, không ngờ mình lại nhập vai người phục vụ tới vậy.
Khách tới khách đi, ngoài cửa sổ ánh nắng càng lúc càng nhạt, cô ấy vẫn không tới.
"Tôi bật đèn đây." Chủ quán nói.
Tôi liếc ra bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ, nói: "Bật đi."
Chủ quán bật đèn xong, bước tới trước bàn có khách duy nhất trong tiệm, nói: "Xin lỗi, hôm nay quán đóng cửa sớm."
Khách hàng đi rồi, chủ quán khóa cửa, ra nói với tôi. "Tôi nấu cái gì đó mời cậu."
"Nấu cái gì?" Tôi hỏi.
"Giò heo."
"Tôi không muốn ăn."
"Có phải không muốn ăn thịt đồng loại không?"
"Này."
"Nếu cà phê tôi pha có thể xếp trong top mười Đài Loan thì giò heo tôi nấu có thể lọt vào top ba."
"Vậy nấu đi." Tôi tùy ý chọn một bàn, ngồi xuống.
Một lúc sau, chủ quán đem hai đĩa giò heo tới, ngồi dối diện với tôi.
Không một câu trò chuyện hay khách sáo, tôi và anh ta đều bắt đầu ăn giò heo.
"Trời đã tối rồi."
"Tôi biết."
"Hôm nay cô ấy không tới đâu."
"Tôi biết."
"Mai tôi vẫn sẽ mở cửa."
"Tôi biết."
"Một con heo có bốn cái chân."
"Tôi biết."
Không đợi được cô ấy đã đủ phiền lòng rồi, tôi không muốn nói thêm những lời chẳng bổ béo gì như vậy.
Vội vàng ăn nốt cái giò heo, lúc đang chuẩn bị đi về, đầu lưỡi lại nhớ lại hương vị cái giò heo vừa rồi.
"Giò heo ngon lắm."
"Tôi biết."
"Xếp trong top ba Đài Loan hẳn không thành vấn đề."
"Tôi biết."
Mở cửa quán, trời đã tối đen.
Tôi và chủ quán đều biết rất nhiều thứ, nhưng chắc hẳn đều không biết vì sao cô ấy lại không tới.
Sau khi về nhà, hoàn toàn không có tâm trạng viết lách, cũng không muốn nói gì.
Ngồi trong phòng khách xem ti vi một tối, quảng cáo gần như lặp đi lặp lại.
Lúc bắt đầu ngủ gà ngủ gật bèn từ từ về phòng ngủ của mình.
Sau khi dậy lại nhớ ra hôm nay phải nộp kiến nghị thực hiện lên cho giám đốc xem, tôi còn lại một chút chưa hoàn thành, phải nhanh chóng tỉnh táo lại mới được.
Vừa bước vào công ty, thấy cô Tào, lập tức nói: "Chào buổi sáng."
Động tác tay và giọng nói của tôi chắc đều rất tiêu sái, cái này vừa học được trên quảng cáo điện thoại di động tối hôm qua.
Lúc vừa bước được hai bước lại đột nhiên vang tới giọng hát...
"Làm sao để khiến anh nghe thấy em, sau khi anh quay đi.
Đâu phải em không thể mở miệng, chỉ có điều còn chưa đến lúc.
Mỗi ngày một phút, em chỉ sống vì anh.
Một phút cuối cùng, anh lại chẳng thể dừng lại vì em.
Ma quỷ ơi, tôi nguyện dùng chút sinh mạng cuối cùng, đổi lấy cái quay đầu của anh, dù chỉ trong chốc lát."
Không ngờ cô Tào lại đang hát.
/13
|