“Tam tỷ tỷ, đây là chuỗi ngọc của phụ vương thưởng cho tỷ tỷ đó hả?” Một nữ hài nhi mặc sam y màu vàng nhạt, gương mặt phấn hồng như viên ngọc được mài nhẵn, khuôn trăn tròn tròn mang theo nụ cười tươi, tầm mắt đảo qua sợi chuỗi ngọc bằng vàng ròng vừa tinh xảo vừa tao nhã của tỷ tỷ.
Thân là thứ nữ của Trấn Nam Vương, tuy không phải là con của chính thê, cũng đã gặp nhiều thứ quý giá tốt đẹp, đương nhiên sẽ không đỏ mắt vì một sợi chuỗi ngọc, chẳng qua sợi chuỗi ngọc này là của phụ thân ban thưởng sau kỳ kiểm tra kiến thức, trong đám tỷ muội chỉ có một mình Minh Phỉ đạt được, Minh Nhã hâm mộ cũng chỉ vì Minh Phỉ được phụ thân đối đãi sủng ái mà thôi.
Minh Phỉ hào phóng cởi xuống sợi chuỗi ngọc rồi đặt vào tay của Minh Nhã, nói một cách thân thiết, “Muội muội thích thì ta sẽ đưa cho muội muội. Sợi chuỗi này là ta tự mình thiết kế, là độc nhất thiên hạ. Mặt trên là hoa nghênh xuân, rất thích hợp để đeo vào mùa này.”
“Như vậy sao được.” Tuy tuổi còn nhỏ nhưng Minh Nhã lại nghiêm túc từ chối vật trong tay của Minh Phỉ rồi nói một cách khách sáo, “Muội cũng có chuỗi ngọc của mình, tỷ tỷ làm tốt bài tập, đây là phần thưởng mà tỷ tỷ nên được. Tỷ Tỷ rất xinh đẹp, đeo vào đẹp hơn là muội.”
“Tiểu nha đầu thật dẻo miệng.” Minh Phỉ mỉm cười, đôi mắt sáng ngời, làn da trắng như tuyết nổi bật trên bộ sam y màu đỏ thẫm được thêu hàng trăm tiểu hồ điệp rất cân xứng với chiếc váy màu lựu thắt lưng cao, tuổi tuy nhỏ nhưng đã lộ ra một ít vẻ đẹp khuynh thành. Vừa rồi nàng cũng chỉ nói thế thôi, chứ chuỗi ngọc này đúng là được phụ thân ban thưởng, cho dù có cho Minh Nhã thì bản thân mình cũng có thể kiếm được cái tiếng yêu thương tỷ muội, cũng không lỗ vốn.
Cùng là con của trắc phi, Minh Phỉ đặc biệt được phụ thân ưa thích, nàng bẩm sinh đã thông minh, tám tháng biết nói chuyện, hai tuổi đã nhận thức hơn một ngàn chữ, đọc làu làu Thiên tự văn và Bách gia tính, năm tuổi đã phát minh bút chì để đích tử bị câm của chính thê là huynh trưởng Minh Trạm thuận tiện viết chữ, còn có những món điểm tâm lạ mắt nhiều không đếm xuể, đều là Minh Phỉ tự nghĩ ra. Thỉnh thoảng buộc miệng nói những lời trẻ con lại mang ngụ ý sâu xa khiến người ta phải suy nghĩ, cũng mạnh mẽ như Minh Kỳ, vì vậy Minh Phỉ được một phần sủng ái của Trấn Nam Vương, rõ ràng chứng tỏ được một chút bản lĩnh.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, đóa hoa mềm mãi rũ xuống, từng cánh hoa phiêu tán hồng trần.
Minh Nhã và Minh Phỉ rẽ vào hoa viên, cách con đường lát đá trải đầy cánh hoa và một hồ nước xanh biếc, Minh Phỉ nhìn thấy Minh Trạm nâng cằm ngồi phát sầu ở đằng xa khiến nàng không khỏi nhếch môi. Ánh mắt của Minh Trạm lập tức sáng ngời, hắn vẫy tay với Minh Nhã.
Minh Trạm ôn hòa đối với Minh Phỉ, cũng không phải bởi vì Minh Phỉ và Minh Kỳ không hòa thuận, mà là vì hắn biết được sự thật của Minh Phỉ, dù sao cũng là đồng hương, cùng là dân xuyên không. Chẳng qua ở trong mắt của Minh Trạm thì Minh Phỉ thật sự rất phách lối, nàng tựa như một con khổng tước, tận tình phơi bày những gì đẹp nhất ưu việt nhất, đem tất cả những gì ở hiện đại lấy ra khoe, làm cho người ta chú ý, khiến người ta sợ hãi mà ca thán. (khổng tước = chim công)
Nói thật lòng, Minh Phỉ ngoại trừ xuyên không thì chẳng có gì hay ho đáng để khoe khoang, tài nghệ đánh đàn của nàng kém xa Minh Nhã, viết chữ cũng không thể so với đại tỷ Minh Diễm, ngay cả cưỡi ngựa cũng không thể sánh bằng Minh Kỳ, Minh Phỉ ngoại trừ ưu thế là xuyên không thì nàng ta hoàn toàn không đáng xách dép cho các tài nữ.
Cùng là người xuyên không nhưng Minh Trạm chưa bao giờ muốn tiết lộ mình cũng là xuyên không cho Minh Phỉ biết. Mẫu thân của Minh Phỉ là trắc phi Ngụy Thị được sủng ái nhất ở Trấn Nam Vương phủ này, Ngụy Phi là biểu muội của Phượng Cảnh Nam.
Nói một chút về xuất thân của Phượng Cảnh Nam, mẫu thân của Phượng Cảnh Nam vốn ở trong một gia đình nông dân tại ngoại thành, năm đó mùa màng không tốt, bán nữ nhi tiến cung làm tỳ nữ. Nàng có dung mạo thanh tú, mặc dù không coi là xuất chúng giữa hậu cung tràn đầy cẩm tú khắp nơi, nhưng có một ưu thế lớn nhất chính là rất mắn, tiên đế tổng cộng chỉ sủng hạnh nàng hai lần thì nàng liền sinh cho tiên đế hai nhi tử, khả năng này làm cho người ta không bội phục cũng thật khó.
Khi Phượng CảnhNamthành thân thì đương kim hoàng đế vẫn chưa đăng cơ, đương kim thái hậu vẫn chỉ là một quý nhân nho nhỏ trong hậu cung. Trấn Nam Vương Thái Phi trước kia đã giúp Phượng CảnhNamthú Vệ vương phi làm chính thê, Vệ vương phi xuất thân từ danh môn đế đô: Vĩnh Ninh Hầu phủ. Mặc dù Vệ vương phi có xuất thân cao quý nhưng cũng không thể có quan hệ cô cậu thân thiết như Ngụy Phi và Phượng Cảnh Nam, hơn nữa Ngụy Phi lã lướt thướt tha, tư sắc cũng hơn Vệ vương phi, nhất là nàng hoàn toàn kế thừa khả năng sinh dục siêu cường từ thái hậu cô cô của nàng, một hơi sinh hạ ba nam một nữ cho Phượng Cảnh Nam.
Ngoại trừ đích tử Minh Trạm bị câm điếc của Vệ vương phi thì thứ tử còn lại đều là do Ngụy phi sinh ra, trong tình thế như vậy, Ngụy phi cho dù muốn tự hạ thấp cũng khó. Chân chính bị hạ thấp là Vệ vương phi, Minh Trạm thậm chí thấy Vệ vương phi cũng không có tâm tư ái mộ Phượng Cảnh Nam, nàng chỉ xem chức vị Vương phi như một công việc, làm tốt phần việc của mình, cai quản tốt Vương phủ, còn lại nàng cũng chẳng màng thứ thiếp tranh giành tình cảm với nhau. Ngày thường thích đánh đàn ngắm hoa, chăm cây bón cành, nuôi nấng hai người con, bình tĩnh đạm bạc, làm việc công tư phân minh, mặc dù không được sủng ái bằng Ngụy phi nhưng rất được Phượng Cảnh Nam kính trọng. fynnz810
Với trí tuệ của Minh Phỉ thì đương nhiên hiểu được chức thế tử của Trấn Nam Vương sẽ rơi vào tay của mấy vị ca ca nhà mình. Nàng không lo sợ, vì vậy càng thêm kiêu căng, tận tình hưởng thụ xa hoa và hư vinh của vương phủ, thậm chí đối với Vệ vương phi cũng thiếu mất vài phần tôn trọng, điều này làm cho Minh Trạm thức thời không muốn gần gũi, ở trước mặt Minh Phỉ thì hắn sẽ cẩn thận giấu diếm, làm một tứ công tử không được sủng ái của Trấn Nam Vương phủ.
Minh Trạm lấy ra một cây bút chì nhỏ và một quyển vở nhỏ, viết vài chữ mời nhị vị muội muội đến Ngô Đồng hiên. Chẳng qua theo dự đoán của hắn thì Minh Phỉ chắc chắn sẽ không đi.
Quả nhiên trên mặt của Minh Phỉ lộ ra một chút khó xử và áy náy, nói một cách nhẹ nhàng, “Thân thể của mẫu thân ta có một chút không khỏe, ta sẽ không đến chỗ của mẫu phi. Tứ ca thay ta tạ lỗi với mẫu phi nhé.”
Minh Trạm đương nhiên là mỉm cười gật đầu, dẫn theo Minh Nhã trở về, Minh Kỳ chỉ đành oán hận trừng mắt nhìn Minh Trạm vài lần, nhịn xuống cơn thịnh nộ của nàng.
Đúng lúc Minh Diễm cũng từ khuê phòng bước ra tận hưởng không khí trong lành.
Minh Diễm mười bốn tuổi, so với bà lão Minh Kỳ dậy thì như nam nhân và Minh Trạm vẫn tròn tròn mềm mại thì dáng người của Minh Diễm lại cao ngất, mái tóc đen dài như mây, vòng eo nhỏ nhắn tuổi xuân thì, mang theo dáng đi nhẹ nhàng đầy phong tình, trên người có mùi hương thoang thoảng thản nhiên.
Thánh chỉ tứ hôn đã được ban xuống, vận khí của Minh Diễm không tệ, tuy rằng là con thứ nhưng mà thân mẫu đã sớm qua đời, từ tấm bé đã được Vương phi nuôi dưỡng, đến khi trưởng thành thì Vệ vương phi tìm cách giúp nàng xin phong quận chúa.
Đồ cưới đương nhiên không cần Minh Diễm làm lụng vất vả, chẳng qua vẫn muốn tự tay làm một vài món đồ cưới.
Mấy ngày nay Minh Diễm đều ở trong khuê phòng vùi đầu thêu thùa, nay mới chịu xuất môn.
Minh Diễm tặng Minh Trạm một cái hà bao màu xanh ngọc, mặt trên có thêu hai tiểu dã uyên ương dựa vào nhau, đỉnh đầu của tiểu dã uyên ương đội tịnh đế liên hoa, bên dưới là gợn sóng màu lục bích. Không cần nói đến mũi thêu như thế nào, hình thêu loại này đáng lý không nên đưa tặng cho đệ đệ mới đúng. (hà bao = túi nhỏ đựng tiền, tịnh đế liên hoa = tình vợ chồng mặn nồng như hai đóa sen mọc cùng một gốc)
Minh Diễm thấy Minh Trạm cầm cái hà bao mà không nói lời nào khiến nàng có một chút ngượng ngùng, “Đây là cái hà bao đầu tiên tỷ làm, tặng tứ đệ đeo chơi, tứ đệ, đệ đừng ghét bỏ nha.”
Minh Trạm cầm tay của tỷ tỷ, thấy đầu ngón tay bị kim đâm chảy máu vài lỗ, nhất thời trở nên đau lòng, vừa vuốt ve vừa lắc đầu.
Vệ vương phi tiếp nhận cái hà bao trong tay của Minh Trạm, muốn khen vài câu nhưng thật sự là khen không nổi, tức thì liền cười nói, “Trong tỷ muội các con ngoại trừ Minh Nhã thích nữ công gia chánh thì còn lại đều chỉ bình thường. Ta thấy con không cần phải làm, cứ kêu đại nha hoàn trong phòng cẩn thận làm vài cái để dùng là được rồi.”
Minh Diễm được chỉ hôn cho tam tử của Thái Dương trưởng công chúa, là biểu huynh nhà bác, làm con dâu của bác dù sao vẫn tốt hơn là ngoại nhân.
Ánh mắt của Minh Diễm sáng ngời, hàm chứa vô hạn chờ mong vào tương lai, toàn thân tỏa ra không khí vui mừng, hé miệng cười nói, “Nhưng thật ra con muốn tự mình làm vài cái, nhưng lại làm không đẹp, bản tính của con vừa vội vừa nóng, cứ quýnh lên là lại làm không được. Mẫu thân, con thà xử lý sổ sách chứ chẳng nguyện ý làm cái này.”
“Không làm thì không làm.” Vệ vương phi thật sự là một người phóng khoáng, nếu không cũng không thể dưỡng ra một Minh Kỳ với tính tình như vậy, nàng vừa cười vừa nói, “Điền trang cửa hiệu đều đã đặt mua đầy đủ, con đã tính toán sẽ dẫn nha hoàn nào theo hay chưa, muốn dẫn bao nhiêu người thì trong lòng phải có dự tính trước.”
“Phân Hoa, Phất Liễu, Phanh Trà, Chử Tửu, bốn người, còn có cả nhà Mạnh ma ma và Chu Quý, mẫu thân thấy thế nào?” Minh Diễm là người rất có chủ kiến, bất quá của hồi môn là rắc rối nhất, vừa khẩn trương vừa khó xử, rốt cục vẫn muốn Vệ vương phi giúp đỡ chọn lọc.
Vệ vương phi gật đầu nói, “Bốn người các nàng đều đi theo hầu hạ bên cạnh con từ nhỏ, thật sự đáng tin cậy, Mạnh ma ma là nhũ mẫu của con, nhà của Chu Quý trước kia cũng là đại a đầu bên cạnh con, rất thỏa đáng.”
Chủ mẫu phúc hậu như Vệ vương phi thật sự rất hiếm thấy, nàng đối đãi với thứ nữ đương nhiên sẽ không như thánh mẫu xem như con ruột của mình, chẳng qua như vậy đã là quá tốt. Giống như Minh Diễm lớn lên do một tay Vệ vương phi nuôi dưỡng, đương nhiên Vệ vương phi phải coi trọng vài phần, nuôi nàng lớn lên, dạy nàng lý lẽ, nay lại giúp nàng xin phong quận chúa. Vệ vương phi nổi tiếng là người một khi không ra tay thì thôi, mà đã ra tay thì xuất thủ tất đắc.
Hoàn cảnh của Minh Diễm làm cho mẫu tử Dương phi và Minh Nhã càng thêm kiên định lòng tin, đi theo Vệ vương phi là có thịt ăn.
Trong bốn nữ nhi thì không cần phải nói đến Minh Kỳ là đích nữ, tương lai cái mũ quận chúa không thể chạy đâu cho thoát; còn lại ba người, Minh Diễm được Vương phi nuôi dưỡng, lại là trưởng nữ, ngoại lệ được sắc phong quận chúa. Toàn gia có bốn nữ nhi, quận chúa của triều đình cũng không thể giống như rau cải trắng mọc trên đường, như vậy sẽ làm cho người ta hạ giá chính mình, cho nên cơ hội được phong quận chúa của Minh Phỉ và Minh Nhã cực kỳ nhỏ, cùng lắm chỉ đến quận quân là hết mức.
Mẫu thân Ngụy phi của Minh Phỉ được Phượng Cảnh Nam sủng ái, phong hào của Minh Phỉ cũng sẽ không quá thấp. Chỉ có Minh Nhã là nguy hiểm, Dương phi đã lâu không được sủng ái, Minh Nhã ở trước mặt Phượng Cảnh Nam cũng không nổi bật, đừng nói đến quận quân, cho dù phong làm huyện chủ cũng đã là khác thường.
Cho nên Minh Nhã ở trước mặt Vệ vương phi càng thêm cung kính và ôn hòa, lúc này nghe Vệ vương phi và đại tỷ tỷ bàn về hôn sự, mặc dù trong lòng rụt rè nhưng vẫn lặng lẽ ghi tạc vào lòng. Nàng không thể sánh với đại tỷ tỷ được Vệ vương phi sủng ái, ngày sau e rằng cũng không thể so với Minh Diễm, vì vậy nhất định phải lưu tâm gấp đôi.
……….
Thân là thứ nữ của Trấn Nam Vương, tuy không phải là con của chính thê, cũng đã gặp nhiều thứ quý giá tốt đẹp, đương nhiên sẽ không đỏ mắt vì một sợi chuỗi ngọc, chẳng qua sợi chuỗi ngọc này là của phụ thân ban thưởng sau kỳ kiểm tra kiến thức, trong đám tỷ muội chỉ có một mình Minh Phỉ đạt được, Minh Nhã hâm mộ cũng chỉ vì Minh Phỉ được phụ thân đối đãi sủng ái mà thôi.
Minh Phỉ hào phóng cởi xuống sợi chuỗi ngọc rồi đặt vào tay của Minh Nhã, nói một cách thân thiết, “Muội muội thích thì ta sẽ đưa cho muội muội. Sợi chuỗi này là ta tự mình thiết kế, là độc nhất thiên hạ. Mặt trên là hoa nghênh xuân, rất thích hợp để đeo vào mùa này.”
“Như vậy sao được.” Tuy tuổi còn nhỏ nhưng Minh Nhã lại nghiêm túc từ chối vật trong tay của Minh Phỉ rồi nói một cách khách sáo, “Muội cũng có chuỗi ngọc của mình, tỷ tỷ làm tốt bài tập, đây là phần thưởng mà tỷ tỷ nên được. Tỷ Tỷ rất xinh đẹp, đeo vào đẹp hơn là muội.”
“Tiểu nha đầu thật dẻo miệng.” Minh Phỉ mỉm cười, đôi mắt sáng ngời, làn da trắng như tuyết nổi bật trên bộ sam y màu đỏ thẫm được thêu hàng trăm tiểu hồ điệp rất cân xứng với chiếc váy màu lựu thắt lưng cao, tuổi tuy nhỏ nhưng đã lộ ra một ít vẻ đẹp khuynh thành. Vừa rồi nàng cũng chỉ nói thế thôi, chứ chuỗi ngọc này đúng là được phụ thân ban thưởng, cho dù có cho Minh Nhã thì bản thân mình cũng có thể kiếm được cái tiếng yêu thương tỷ muội, cũng không lỗ vốn.
Cùng là con của trắc phi, Minh Phỉ đặc biệt được phụ thân ưa thích, nàng bẩm sinh đã thông minh, tám tháng biết nói chuyện, hai tuổi đã nhận thức hơn một ngàn chữ, đọc làu làu Thiên tự văn và Bách gia tính, năm tuổi đã phát minh bút chì để đích tử bị câm của chính thê là huynh trưởng Minh Trạm thuận tiện viết chữ, còn có những món điểm tâm lạ mắt nhiều không đếm xuể, đều là Minh Phỉ tự nghĩ ra. Thỉnh thoảng buộc miệng nói những lời trẻ con lại mang ngụ ý sâu xa khiến người ta phải suy nghĩ, cũng mạnh mẽ như Minh Kỳ, vì vậy Minh Phỉ được một phần sủng ái của Trấn Nam Vương, rõ ràng chứng tỏ được một chút bản lĩnh.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, đóa hoa mềm mãi rũ xuống, từng cánh hoa phiêu tán hồng trần.
Minh Nhã và Minh Phỉ rẽ vào hoa viên, cách con đường lát đá trải đầy cánh hoa và một hồ nước xanh biếc, Minh Phỉ nhìn thấy Minh Trạm nâng cằm ngồi phát sầu ở đằng xa khiến nàng không khỏi nhếch môi. Ánh mắt của Minh Trạm lập tức sáng ngời, hắn vẫy tay với Minh Nhã.
Minh Trạm ôn hòa đối với Minh Phỉ, cũng không phải bởi vì Minh Phỉ và Minh Kỳ không hòa thuận, mà là vì hắn biết được sự thật của Minh Phỉ, dù sao cũng là đồng hương, cùng là dân xuyên không. Chẳng qua ở trong mắt của Minh Trạm thì Minh Phỉ thật sự rất phách lối, nàng tựa như một con khổng tước, tận tình phơi bày những gì đẹp nhất ưu việt nhất, đem tất cả những gì ở hiện đại lấy ra khoe, làm cho người ta chú ý, khiến người ta sợ hãi mà ca thán. (khổng tước = chim công)
Nói thật lòng, Minh Phỉ ngoại trừ xuyên không thì chẳng có gì hay ho đáng để khoe khoang, tài nghệ đánh đàn của nàng kém xa Minh Nhã, viết chữ cũng không thể so với đại tỷ Minh Diễm, ngay cả cưỡi ngựa cũng không thể sánh bằng Minh Kỳ, Minh Phỉ ngoại trừ ưu thế là xuyên không thì nàng ta hoàn toàn không đáng xách dép cho các tài nữ.
Cùng là người xuyên không nhưng Minh Trạm chưa bao giờ muốn tiết lộ mình cũng là xuyên không cho Minh Phỉ biết. Mẫu thân của Minh Phỉ là trắc phi Ngụy Thị được sủng ái nhất ở Trấn Nam Vương phủ này, Ngụy Phi là biểu muội của Phượng Cảnh Nam.
Nói một chút về xuất thân của Phượng Cảnh Nam, mẫu thân của Phượng Cảnh Nam vốn ở trong một gia đình nông dân tại ngoại thành, năm đó mùa màng không tốt, bán nữ nhi tiến cung làm tỳ nữ. Nàng có dung mạo thanh tú, mặc dù không coi là xuất chúng giữa hậu cung tràn đầy cẩm tú khắp nơi, nhưng có một ưu thế lớn nhất chính là rất mắn, tiên đế tổng cộng chỉ sủng hạnh nàng hai lần thì nàng liền sinh cho tiên đế hai nhi tử, khả năng này làm cho người ta không bội phục cũng thật khó.
Khi Phượng CảnhNamthành thân thì đương kim hoàng đế vẫn chưa đăng cơ, đương kim thái hậu vẫn chỉ là một quý nhân nho nhỏ trong hậu cung. Trấn Nam Vương Thái Phi trước kia đã giúp Phượng CảnhNamthú Vệ vương phi làm chính thê, Vệ vương phi xuất thân từ danh môn đế đô: Vĩnh Ninh Hầu phủ. Mặc dù Vệ vương phi có xuất thân cao quý nhưng cũng không thể có quan hệ cô cậu thân thiết như Ngụy Phi và Phượng Cảnh Nam, hơn nữa Ngụy Phi lã lướt thướt tha, tư sắc cũng hơn Vệ vương phi, nhất là nàng hoàn toàn kế thừa khả năng sinh dục siêu cường từ thái hậu cô cô của nàng, một hơi sinh hạ ba nam một nữ cho Phượng Cảnh Nam.
Ngoại trừ đích tử Minh Trạm bị câm điếc của Vệ vương phi thì thứ tử còn lại đều là do Ngụy phi sinh ra, trong tình thế như vậy, Ngụy phi cho dù muốn tự hạ thấp cũng khó. Chân chính bị hạ thấp là Vệ vương phi, Minh Trạm thậm chí thấy Vệ vương phi cũng không có tâm tư ái mộ Phượng Cảnh Nam, nàng chỉ xem chức vị Vương phi như một công việc, làm tốt phần việc của mình, cai quản tốt Vương phủ, còn lại nàng cũng chẳng màng thứ thiếp tranh giành tình cảm với nhau. Ngày thường thích đánh đàn ngắm hoa, chăm cây bón cành, nuôi nấng hai người con, bình tĩnh đạm bạc, làm việc công tư phân minh, mặc dù không được sủng ái bằng Ngụy phi nhưng rất được Phượng Cảnh Nam kính trọng. fynnz810
Với trí tuệ của Minh Phỉ thì đương nhiên hiểu được chức thế tử của Trấn Nam Vương sẽ rơi vào tay của mấy vị ca ca nhà mình. Nàng không lo sợ, vì vậy càng thêm kiêu căng, tận tình hưởng thụ xa hoa và hư vinh của vương phủ, thậm chí đối với Vệ vương phi cũng thiếu mất vài phần tôn trọng, điều này làm cho Minh Trạm thức thời không muốn gần gũi, ở trước mặt Minh Phỉ thì hắn sẽ cẩn thận giấu diếm, làm một tứ công tử không được sủng ái của Trấn Nam Vương phủ.
Minh Trạm lấy ra một cây bút chì nhỏ và một quyển vở nhỏ, viết vài chữ mời nhị vị muội muội đến Ngô Đồng hiên. Chẳng qua theo dự đoán của hắn thì Minh Phỉ chắc chắn sẽ không đi.
Quả nhiên trên mặt của Minh Phỉ lộ ra một chút khó xử và áy náy, nói một cách nhẹ nhàng, “Thân thể của mẫu thân ta có một chút không khỏe, ta sẽ không đến chỗ của mẫu phi. Tứ ca thay ta tạ lỗi với mẫu phi nhé.”
Minh Trạm đương nhiên là mỉm cười gật đầu, dẫn theo Minh Nhã trở về, Minh Kỳ chỉ đành oán hận trừng mắt nhìn Minh Trạm vài lần, nhịn xuống cơn thịnh nộ của nàng.
Đúng lúc Minh Diễm cũng từ khuê phòng bước ra tận hưởng không khí trong lành.
Minh Diễm mười bốn tuổi, so với bà lão Minh Kỳ dậy thì như nam nhân và Minh Trạm vẫn tròn tròn mềm mại thì dáng người của Minh Diễm lại cao ngất, mái tóc đen dài như mây, vòng eo nhỏ nhắn tuổi xuân thì, mang theo dáng đi nhẹ nhàng đầy phong tình, trên người có mùi hương thoang thoảng thản nhiên.
Thánh chỉ tứ hôn đã được ban xuống, vận khí của Minh Diễm không tệ, tuy rằng là con thứ nhưng mà thân mẫu đã sớm qua đời, từ tấm bé đã được Vương phi nuôi dưỡng, đến khi trưởng thành thì Vệ vương phi tìm cách giúp nàng xin phong quận chúa.
Đồ cưới đương nhiên không cần Minh Diễm làm lụng vất vả, chẳng qua vẫn muốn tự tay làm một vài món đồ cưới.
Mấy ngày nay Minh Diễm đều ở trong khuê phòng vùi đầu thêu thùa, nay mới chịu xuất môn.
Minh Diễm tặng Minh Trạm một cái hà bao màu xanh ngọc, mặt trên có thêu hai tiểu dã uyên ương dựa vào nhau, đỉnh đầu của tiểu dã uyên ương đội tịnh đế liên hoa, bên dưới là gợn sóng màu lục bích. Không cần nói đến mũi thêu như thế nào, hình thêu loại này đáng lý không nên đưa tặng cho đệ đệ mới đúng. (hà bao = túi nhỏ đựng tiền, tịnh đế liên hoa = tình vợ chồng mặn nồng như hai đóa sen mọc cùng một gốc)
Minh Diễm thấy Minh Trạm cầm cái hà bao mà không nói lời nào khiến nàng có một chút ngượng ngùng, “Đây là cái hà bao đầu tiên tỷ làm, tặng tứ đệ đeo chơi, tứ đệ, đệ đừng ghét bỏ nha.”
Minh Trạm cầm tay của tỷ tỷ, thấy đầu ngón tay bị kim đâm chảy máu vài lỗ, nhất thời trở nên đau lòng, vừa vuốt ve vừa lắc đầu.
Vệ vương phi tiếp nhận cái hà bao trong tay của Minh Trạm, muốn khen vài câu nhưng thật sự là khen không nổi, tức thì liền cười nói, “Trong tỷ muội các con ngoại trừ Minh Nhã thích nữ công gia chánh thì còn lại đều chỉ bình thường. Ta thấy con không cần phải làm, cứ kêu đại nha hoàn trong phòng cẩn thận làm vài cái để dùng là được rồi.”
Minh Diễm được chỉ hôn cho tam tử của Thái Dương trưởng công chúa, là biểu huynh nhà bác, làm con dâu của bác dù sao vẫn tốt hơn là ngoại nhân.
Ánh mắt của Minh Diễm sáng ngời, hàm chứa vô hạn chờ mong vào tương lai, toàn thân tỏa ra không khí vui mừng, hé miệng cười nói, “Nhưng thật ra con muốn tự mình làm vài cái, nhưng lại làm không đẹp, bản tính của con vừa vội vừa nóng, cứ quýnh lên là lại làm không được. Mẫu thân, con thà xử lý sổ sách chứ chẳng nguyện ý làm cái này.”
“Không làm thì không làm.” Vệ vương phi thật sự là một người phóng khoáng, nếu không cũng không thể dưỡng ra một Minh Kỳ với tính tình như vậy, nàng vừa cười vừa nói, “Điền trang cửa hiệu đều đã đặt mua đầy đủ, con đã tính toán sẽ dẫn nha hoàn nào theo hay chưa, muốn dẫn bao nhiêu người thì trong lòng phải có dự tính trước.”
“Phân Hoa, Phất Liễu, Phanh Trà, Chử Tửu, bốn người, còn có cả nhà Mạnh ma ma và Chu Quý, mẫu thân thấy thế nào?” Minh Diễm là người rất có chủ kiến, bất quá của hồi môn là rắc rối nhất, vừa khẩn trương vừa khó xử, rốt cục vẫn muốn Vệ vương phi giúp đỡ chọn lọc.
Vệ vương phi gật đầu nói, “Bốn người các nàng đều đi theo hầu hạ bên cạnh con từ nhỏ, thật sự đáng tin cậy, Mạnh ma ma là nhũ mẫu của con, nhà của Chu Quý trước kia cũng là đại a đầu bên cạnh con, rất thỏa đáng.”
Chủ mẫu phúc hậu như Vệ vương phi thật sự rất hiếm thấy, nàng đối đãi với thứ nữ đương nhiên sẽ không như thánh mẫu xem như con ruột của mình, chẳng qua như vậy đã là quá tốt. Giống như Minh Diễm lớn lên do một tay Vệ vương phi nuôi dưỡng, đương nhiên Vệ vương phi phải coi trọng vài phần, nuôi nàng lớn lên, dạy nàng lý lẽ, nay lại giúp nàng xin phong quận chúa. Vệ vương phi nổi tiếng là người một khi không ra tay thì thôi, mà đã ra tay thì xuất thủ tất đắc.
Hoàn cảnh của Minh Diễm làm cho mẫu tử Dương phi và Minh Nhã càng thêm kiên định lòng tin, đi theo Vệ vương phi là có thịt ăn.
Trong bốn nữ nhi thì không cần phải nói đến Minh Kỳ là đích nữ, tương lai cái mũ quận chúa không thể chạy đâu cho thoát; còn lại ba người, Minh Diễm được Vương phi nuôi dưỡng, lại là trưởng nữ, ngoại lệ được sắc phong quận chúa. Toàn gia có bốn nữ nhi, quận chúa của triều đình cũng không thể giống như rau cải trắng mọc trên đường, như vậy sẽ làm cho người ta hạ giá chính mình, cho nên cơ hội được phong quận chúa của Minh Phỉ và Minh Nhã cực kỳ nhỏ, cùng lắm chỉ đến quận quân là hết mức.
Mẫu thân Ngụy phi của Minh Phỉ được Phượng Cảnh Nam sủng ái, phong hào của Minh Phỉ cũng sẽ không quá thấp. Chỉ có Minh Nhã là nguy hiểm, Dương phi đã lâu không được sủng ái, Minh Nhã ở trước mặt Phượng Cảnh Nam cũng không nổi bật, đừng nói đến quận quân, cho dù phong làm huyện chủ cũng đã là khác thường.
Cho nên Minh Nhã ở trước mặt Vệ vương phi càng thêm cung kính và ôn hòa, lúc này nghe Vệ vương phi và đại tỷ tỷ bàn về hôn sự, mặc dù trong lòng rụt rè nhưng vẫn lặng lẽ ghi tạc vào lòng. Nàng không thể sánh với đại tỷ tỷ được Vệ vương phi sủng ái, ngày sau e rằng cũng không thể so với Minh Diễm, vì vậy nhất định phải lưu tâm gấp đôi.
……….
/199
|