Editor: thuyvu115257
Sắc mặt Mộ Dung Thanh Y hơi biến đổi, tràn đầy tức giận, cắn răng nghiến lợi nói: "Tình nghĩa giữa bổn cung và Tiết hoàng hậu không cho phép một người ngoài như ngươi chất vấn!" Tại sao nữ nhân này biết rõ chuyện những người bên cạnh Tiết Phỉ như vậy? Chẳng lẽ. . . . . . Nàng dời ánh mắt đến Thẩm Lưu Nhiễm đang run lẩy bẩy, hoảng sợ núp ở một bên, thoáng chốc rùng mình, nên sớm giải quyết nữ nhân điên này mới phải!
Động tác nhỏ như vậy, Vân Tuyết Phi tất nhiên thấy được, khóe miệng nàng khẽ nâng lên, cười giễu cợt: "Là không được phép chất vấn hay bị nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận hả?"
Nhìn Vân Tuyết Phi nhếch môi cười mỉa mai, Mộ Dung Thanh Y tức run lên, đáy mắt thoáng qua ánh sáng âm lãnh bén nhọn: "Nói bậy, bổn cung đi đoan làm chính, chớ có vu oan!"
Một tiếng quát lớn uy nghiêm kia, khí thế của Hoàng quý phi và địa vị biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, nơi nào còn có sự nhu nhược không chỗ nương tựa lúc trước. Trang phục chỉnh tề, gọn gàng, bức họa vàng xám trong trí nhớ, thì ra từ đầu đến cuối nàng cũng chỉ là một vai trong vở kịch này!
Vân Tuyết Phi không né tránh ánh mắt Mộ Dung Thanh Y, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt nàng ta, hai bên nồng đậm mùi thuốc sung. Một lát sau, cánh môi nàng rốt cuộc mở ra: "Hạ Hầu Huyền cưới ngươi làm Hoàng quý phi và Tiết Phỉ chết trận sa trường là cùng một ngày, hoàng cung và chiến trường cách xa vạn dặm, muốn truyền tin phải đi liên tục ba ngày ba đêm. Chẳng lẽ ngươi đã sớm tiên đoán được Tiết Phỉ sẽ chết, cho nên ở cùng một ngày được Hạ Hầu Huyền đón về hoàng cung, tính toán sau này thay tỷ muội tốt Tiết Phỉ của người chăm sóc tốt nam nhân của nàng ấy, hay là. . . . . . ?"
Nói biết trước chắc chắn không có khả năng, trên cái thế giới này không tồn tại thần thánh. Nếu quả thật có người như thế, này Tiết Phỉ chắc hẳn sẽ không chết! Đáp án nhất định là vế sau, mặc dù Vân Tuyết Phi không nói tiếp, nhưng liên tưởng đến tình huống lúc đó, người thông minh đều đoán được, vị Hoàng quý phi trước mắt này lúc còn là tỷ muội với Tiết hoàng hậu đã sớm quyến rũ Hoàng thượng, thừa dịp Tiết hậu bình loạn, lập tức hóa thành tu hú chiếm tổ chim khách.
Mộ Dung Thanh Y giận đến mức răng va vào nhau, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, trong lòng chấn động, chuyện này có rất ít người biết. Sau khi Tiết Phỉ chết, mẫu thân Quan Bạch Nguyệt của nàng chính là lo lắng người đời sẽ vì chuyện hoàng hậu chết mà chỉ trích nàng. Và vì củng cố địa vị của nàng, mẫu thân nàng tìm một số người, tung tin tức ở trên đường, nói dối ngày nàng thành thân khác ngày Tiết Phỉ chết. Hơn nữa còn tìm người tán dương, nói nàng bởi vì Tiết Phỉ ra lệnh, mới đồng ý để hoàng thượng sắc phong, thành Hoàng quý phi, thay thế Tiết hậu chăm sóc hoàng thượng.
Chiến trường vốn khá xa, người đã chết rồi, vì để vong hồn người chết được thảnh thơi. Tuy dân chúng bi thương, nhưng cũng không truy cứu sâu, cho nên nàng thành thân và Tiết Phỉ chết trận cùng một ngày chuyện này có rất ít người biết. Đồng thời bởi vì nàng vứt bỏ hạnh phúc của mình, tuân thủ lời hứa với Tiết hậu, càng khiến cho ấn tượng của nàng trong lòng dân chúng cao hơn.
Vốn cho rằng chuyện đó cứ như vậy yên lặng trôi qua, nhưng bây giờ lại bị nữ nhân đáng ghét này làm cho lộ ra ngoài rồi, Mộ Dung Thanh Y tức đỏ mặt, lửa giận cháy hừng hực trong con ngươi, hai tay nắm chặt, giọng nói cơ hồ là từ trong kẽ răng nặn ra: "Vân Tuyết Phi, ngươi nhất định phải đối nghịch với Bổn cung sao? Được, rất tốt, ngươi đừng cho rằng có hộ quốc vương phủ che chở, Bổn cung không dám động tới ngươi!"
Vốn định cho nàng ta sống thêm một thời gian, nhưng dựa theo tình thế trước mắt. Mặc dù không tìm được dấu hiệu nữ nhân này từng tiếp xúc với Tiết Phỉ, nhưng nàng ta lại biết rất nhiều chuyện giữa nàng và Tiết Phỉ. Nếu để nàng ta sống thêm một ngày, là nàng thêm một ngày nguy hiểm. Nàng có cảm giác, nữ nhân gọi là Vân Tuyết Phi này còn nguy hại hơn Thẩm Lưu Nhiễm.
Ánh mắt ngưng tụ, tròng mắt đen tối như biển, ngữ điệu cực kỳ âm trầm nói: "Hộ quốc vương phi Vân Tuyết Phi dĩ hạ phạm thượng, bắt lại cho ta, nếu như phản kháng. . . . . ." Ánh mắt nàng ta dừng lại trên người Vân Tuyết Phi một lát, sau đó run lên, lạnh lùng phun ra một chữ: "Giết!"
Sau lưng sáu vị nha hoàn nghe vậy đồng loạt hành động, từng người một tấn công Vân Tuyết Phi, còn chưa có đến gần người Vân Tuyết Phi, đã bị một cơn gió mạnh ngăn trở. Thiên Tầm, Xuân Thủy, Hạ Nhật, Thu Thực, Đông Tuyết xuất hiện ở trong phòng, không có ai nhìn thấy bọn họ xuất hiện thế nào, trong mắt năm người chợt lóe ánh sáng lạnh, tạo thành vòng quây bảo vệ chặt chẽ Vân Tuyết Phi bên trong.
Sáu người nha hoàn ngừng một chút, ánh mắt tìm kiếm nhìn Mộ Dung Thanh Y, họ có thể cảm nhận được hơi thở không tầm thường trên năm người này, bọn họ nhất định là ẩn vệ của vương phủ. Nếu họ liều mạng, chắc chắn không chiếm được chỗ tốt.
Nhưng Mộ Dung Thanh Y mặc kệ, hiện tại nàng chỉ biết không thể giữ lại mối tai hoạ này. Nếu như nàng ta nhìn thấy Hạ Hầu Huyền, báo hết chuyện mình biết, vậy mọi cố gắng hôm nay của nàng đều uổng phí rồi, nàng không muốn! Trông thấy bọn nha hoàn không dám tiến lên, nàng cực kỳ tức tối, nổi giận mắng: "Không có lỗ tai hả! Còn không mau đi bắt!"
Đám nha hoàn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng hết cách rồi, biết rõ trên núi có hổ chỉ có thể lao vào!
Tiếng đánh nhau vang lên không được bao lâu, bọn họ bị năm người kia phản kiềm chế, giải đến trước mặt Vân Tuyết Phi.
Mộ Dung Thanh Y ngây người, làm sao cũng không ngờ bên cạnh nữ nhân này lại có năm cao thủ như vậy!
Trong lòng nàng hồi họp run rẩy, mắt quét tứ phía, cuối cùng nhìn thấy sau lưng còn được hai nha hoàn, nàng chỉ tay vào bọn họ quát: "Hai người các ngươi, lên cho bổn cung!" Nhưng mà các nàng giống như không nghe thấy, ai làm chuyện nấy, không coi Mộ Dung Thanh Y ra gì. Hai người này xuất thân từ trong cung, từ nhỏ sống ở hoàng cung, họ chứng kiến thời gian Tiết Phỉ làm hậu, biết rất nhiều chuyện giữa Tiết Phỉ và Mộ Dung Thanh Y, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới thì ra vị trước mắt này đã đoạt mình phu quân của tỷ muội tốt của mình. Mặc dù hoàng thượng tam cung lục viện rất bình thường, nhưng vượt qua tường rào tỷ muội, các nàng vẫn tôn kính Tiết hậu, con ngươi vốn đang cung kính lập tức khinh thường giễu cợt.
Mộ Dung Thanh Y dĩ nhiên phát hiện được sự khác thường, giận đến cả người run rẩy, tiếng nghiến răng kẽo kẹt vang lên nói: "Hai người các ngươi muốn tạo phản sao?"
"Ai muốn tạo phản?" Giọng nói uy nghiêm quen thuộc từ ngoài cửa truyền đến.
Đợi cửa chính bị bên ngoài mở ra, Thư Đới đỡ Mộc Thanh Lan đi vào, một bộ cung trang màu tím bao bọc dáng người lung linh, thục dung đoan trang, lại không mất đi vẻ nhã nhặn lịch sự, tóc búi ra phía sau, cắm mấy cây trâm vàng, lay động theo bước chân, vô cùng quyến rũ xinh đẹp. Năm tháng cũng không lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên gương mặt nữ nhân, ngược lại theo thời gian tích lũy, bà càng thêm thành thục hơn, làm cho người ta không dời mắt được!
Mộ Dung Thanh Y cũng không nghĩ tới người đi vào là một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, một cái nhăn mày một nụ cười, mỗi khi quay đầu, khí chất cao quý hiển thị rõ, sao nàng chưa từng nghe qua vương phủ còn có một nhân vật tồn tại như thế nhỉ?
Vân Tuyết Phi không dự đoán được Mộc Thanh Lan lại đột nhiên xuất hiện, vội vàng tiến lên cúi người nói: "Bái kiến mẫu phi!" Ánh mắt như có như không, sao nàng có thể không biết bà ta không thích mình chứ, nhưng vì bà ta là mẫu thân của Tư Nam Tuyệt, nàng cũng phải lễ nghi thích đáng.
Mộ Dung Thanh Y ngẩn ra, mở to hai mắt, nhìn đại mỹ nhân thanh tú xinh xắn kia, thế nào cũng không thể liên hệ được chữ mẫu phi và dung nhan trước mặt này!
Mộc Thanh Lan mỉm cười, để Thư Đới dìu vào, mắt đẹp nhìn khắp bốn phía, một lát sau nhếch môi cười yếu ớt, dời ánh mắt hỏi thăm định tại trên người Mộ Dung Thanh Y hỏi lần nữa: "Ai muốn tạo phản?"
Mộ Dung Thanh Y không ngờ sẽ kinh động đến Thái phi trong phủ, vốn định trực tiếp bắt Thẩm Lưu Nhiễm, nhưng mà lại bị Vân Tuyết Phi ngăn trở, khơi lên sát tâm của mình, bây giờ còn quấy rầy đến người gọi là Thái phi này.
Tròng mắt do dự đảo qua đảo lại giữa Mộc Thanh Lan và Vân Tuyết Phi, một lúc sau, cuối cùng dừng trên người Mộc Thanh Lan, giọng nói có chút nặng, đưa ngón tay chỉ Vân Tuyết Phi nói: "Nàng ta!"
Lập tức sắc mặt Mộc Thanh Lan hiện lên sự không vui, ánh mắt nhìn Vân Tuyết Phi càng thêm lạnh nhạt, lạnh giọng mở miệng nói: "Thả họ!"
Cho dù trong lòng biết bà không thích mình, nhưng khi chân chính đối diện, nghe được mệnh lệnh nghiêm khắc kia, tim Vân Tuyết Phi chẳng còn cảm xúc dù chỉ một chút, nàng phất tay với Thiên Tầm, lập tức những nha hoàn kia trở về sau lưng Mộ Dung Thanh Y.
Mộ Dung Thanh Y có ngốc đi nữa cũng biết, tình huống hiện tại giữa hai người này có mâu thuẫn với nhau!
Sắc mặt Mộ Dung Thanh Y hơi biến đổi, tràn đầy tức giận, cắn răng nghiến lợi nói: "Tình nghĩa giữa bổn cung và Tiết hoàng hậu không cho phép một người ngoài như ngươi chất vấn!" Tại sao nữ nhân này biết rõ chuyện những người bên cạnh Tiết Phỉ như vậy? Chẳng lẽ. . . . . . Nàng dời ánh mắt đến Thẩm Lưu Nhiễm đang run lẩy bẩy, hoảng sợ núp ở một bên, thoáng chốc rùng mình, nên sớm giải quyết nữ nhân điên này mới phải!
Động tác nhỏ như vậy, Vân Tuyết Phi tất nhiên thấy được, khóe miệng nàng khẽ nâng lên, cười giễu cợt: "Là không được phép chất vấn hay bị nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận hả?"
Nhìn Vân Tuyết Phi nhếch môi cười mỉa mai, Mộ Dung Thanh Y tức run lên, đáy mắt thoáng qua ánh sáng âm lãnh bén nhọn: "Nói bậy, bổn cung đi đoan làm chính, chớ có vu oan!"
Một tiếng quát lớn uy nghiêm kia, khí thế của Hoàng quý phi và địa vị biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, nơi nào còn có sự nhu nhược không chỗ nương tựa lúc trước. Trang phục chỉnh tề, gọn gàng, bức họa vàng xám trong trí nhớ, thì ra từ đầu đến cuối nàng cũng chỉ là một vai trong vở kịch này!
Vân Tuyết Phi không né tránh ánh mắt Mộ Dung Thanh Y, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt nàng ta, hai bên nồng đậm mùi thuốc sung. Một lát sau, cánh môi nàng rốt cuộc mở ra: "Hạ Hầu Huyền cưới ngươi làm Hoàng quý phi và Tiết Phỉ chết trận sa trường là cùng một ngày, hoàng cung và chiến trường cách xa vạn dặm, muốn truyền tin phải đi liên tục ba ngày ba đêm. Chẳng lẽ ngươi đã sớm tiên đoán được Tiết Phỉ sẽ chết, cho nên ở cùng một ngày được Hạ Hầu Huyền đón về hoàng cung, tính toán sau này thay tỷ muội tốt Tiết Phỉ của người chăm sóc tốt nam nhân của nàng ấy, hay là. . . . . . ?"
Nói biết trước chắc chắn không có khả năng, trên cái thế giới này không tồn tại thần thánh. Nếu quả thật có người như thế, này Tiết Phỉ chắc hẳn sẽ không chết! Đáp án nhất định là vế sau, mặc dù Vân Tuyết Phi không nói tiếp, nhưng liên tưởng đến tình huống lúc đó, người thông minh đều đoán được, vị Hoàng quý phi trước mắt này lúc còn là tỷ muội với Tiết hoàng hậu đã sớm quyến rũ Hoàng thượng, thừa dịp Tiết hậu bình loạn, lập tức hóa thành tu hú chiếm tổ chim khách.
Mộ Dung Thanh Y giận đến mức răng va vào nhau, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, trong lòng chấn động, chuyện này có rất ít người biết. Sau khi Tiết Phỉ chết, mẫu thân Quan Bạch Nguyệt của nàng chính là lo lắng người đời sẽ vì chuyện hoàng hậu chết mà chỉ trích nàng. Và vì củng cố địa vị của nàng, mẫu thân nàng tìm một số người, tung tin tức ở trên đường, nói dối ngày nàng thành thân khác ngày Tiết Phỉ chết. Hơn nữa còn tìm người tán dương, nói nàng bởi vì Tiết Phỉ ra lệnh, mới đồng ý để hoàng thượng sắc phong, thành Hoàng quý phi, thay thế Tiết hậu chăm sóc hoàng thượng.
Chiến trường vốn khá xa, người đã chết rồi, vì để vong hồn người chết được thảnh thơi. Tuy dân chúng bi thương, nhưng cũng không truy cứu sâu, cho nên nàng thành thân và Tiết Phỉ chết trận cùng một ngày chuyện này có rất ít người biết. Đồng thời bởi vì nàng vứt bỏ hạnh phúc của mình, tuân thủ lời hứa với Tiết hậu, càng khiến cho ấn tượng của nàng trong lòng dân chúng cao hơn.
Vốn cho rằng chuyện đó cứ như vậy yên lặng trôi qua, nhưng bây giờ lại bị nữ nhân đáng ghét này làm cho lộ ra ngoài rồi, Mộ Dung Thanh Y tức đỏ mặt, lửa giận cháy hừng hực trong con ngươi, hai tay nắm chặt, giọng nói cơ hồ là từ trong kẽ răng nặn ra: "Vân Tuyết Phi, ngươi nhất định phải đối nghịch với Bổn cung sao? Được, rất tốt, ngươi đừng cho rằng có hộ quốc vương phủ che chở, Bổn cung không dám động tới ngươi!"
Vốn định cho nàng ta sống thêm một thời gian, nhưng dựa theo tình thế trước mắt. Mặc dù không tìm được dấu hiệu nữ nhân này từng tiếp xúc với Tiết Phỉ, nhưng nàng ta lại biết rất nhiều chuyện giữa nàng và Tiết Phỉ. Nếu để nàng ta sống thêm một ngày, là nàng thêm một ngày nguy hiểm. Nàng có cảm giác, nữ nhân gọi là Vân Tuyết Phi này còn nguy hại hơn Thẩm Lưu Nhiễm.
Ánh mắt ngưng tụ, tròng mắt đen tối như biển, ngữ điệu cực kỳ âm trầm nói: "Hộ quốc vương phi Vân Tuyết Phi dĩ hạ phạm thượng, bắt lại cho ta, nếu như phản kháng. . . . . ." Ánh mắt nàng ta dừng lại trên người Vân Tuyết Phi một lát, sau đó run lên, lạnh lùng phun ra một chữ: "Giết!"
Sau lưng sáu vị nha hoàn nghe vậy đồng loạt hành động, từng người một tấn công Vân Tuyết Phi, còn chưa có đến gần người Vân Tuyết Phi, đã bị một cơn gió mạnh ngăn trở. Thiên Tầm, Xuân Thủy, Hạ Nhật, Thu Thực, Đông Tuyết xuất hiện ở trong phòng, không có ai nhìn thấy bọn họ xuất hiện thế nào, trong mắt năm người chợt lóe ánh sáng lạnh, tạo thành vòng quây bảo vệ chặt chẽ Vân Tuyết Phi bên trong.
Sáu người nha hoàn ngừng một chút, ánh mắt tìm kiếm nhìn Mộ Dung Thanh Y, họ có thể cảm nhận được hơi thở không tầm thường trên năm người này, bọn họ nhất định là ẩn vệ của vương phủ. Nếu họ liều mạng, chắc chắn không chiếm được chỗ tốt.
Nhưng Mộ Dung Thanh Y mặc kệ, hiện tại nàng chỉ biết không thể giữ lại mối tai hoạ này. Nếu như nàng ta nhìn thấy Hạ Hầu Huyền, báo hết chuyện mình biết, vậy mọi cố gắng hôm nay của nàng đều uổng phí rồi, nàng không muốn! Trông thấy bọn nha hoàn không dám tiến lên, nàng cực kỳ tức tối, nổi giận mắng: "Không có lỗ tai hả! Còn không mau đi bắt!"
Đám nha hoàn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng hết cách rồi, biết rõ trên núi có hổ chỉ có thể lao vào!
Tiếng đánh nhau vang lên không được bao lâu, bọn họ bị năm người kia phản kiềm chế, giải đến trước mặt Vân Tuyết Phi.
Mộ Dung Thanh Y ngây người, làm sao cũng không ngờ bên cạnh nữ nhân này lại có năm cao thủ như vậy!
Trong lòng nàng hồi họp run rẩy, mắt quét tứ phía, cuối cùng nhìn thấy sau lưng còn được hai nha hoàn, nàng chỉ tay vào bọn họ quát: "Hai người các ngươi, lên cho bổn cung!" Nhưng mà các nàng giống như không nghe thấy, ai làm chuyện nấy, không coi Mộ Dung Thanh Y ra gì. Hai người này xuất thân từ trong cung, từ nhỏ sống ở hoàng cung, họ chứng kiến thời gian Tiết Phỉ làm hậu, biết rất nhiều chuyện giữa Tiết Phỉ và Mộ Dung Thanh Y, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới thì ra vị trước mắt này đã đoạt mình phu quân của tỷ muội tốt của mình. Mặc dù hoàng thượng tam cung lục viện rất bình thường, nhưng vượt qua tường rào tỷ muội, các nàng vẫn tôn kính Tiết hậu, con ngươi vốn đang cung kính lập tức khinh thường giễu cợt.
Mộ Dung Thanh Y dĩ nhiên phát hiện được sự khác thường, giận đến cả người run rẩy, tiếng nghiến răng kẽo kẹt vang lên nói: "Hai người các ngươi muốn tạo phản sao?"
"Ai muốn tạo phản?" Giọng nói uy nghiêm quen thuộc từ ngoài cửa truyền đến.
Đợi cửa chính bị bên ngoài mở ra, Thư Đới đỡ Mộc Thanh Lan đi vào, một bộ cung trang màu tím bao bọc dáng người lung linh, thục dung đoan trang, lại không mất đi vẻ nhã nhặn lịch sự, tóc búi ra phía sau, cắm mấy cây trâm vàng, lay động theo bước chân, vô cùng quyến rũ xinh đẹp. Năm tháng cũng không lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên gương mặt nữ nhân, ngược lại theo thời gian tích lũy, bà càng thêm thành thục hơn, làm cho người ta không dời mắt được!
Mộ Dung Thanh Y cũng không nghĩ tới người đi vào là một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, một cái nhăn mày một nụ cười, mỗi khi quay đầu, khí chất cao quý hiển thị rõ, sao nàng chưa từng nghe qua vương phủ còn có một nhân vật tồn tại như thế nhỉ?
Vân Tuyết Phi không dự đoán được Mộc Thanh Lan lại đột nhiên xuất hiện, vội vàng tiến lên cúi người nói: "Bái kiến mẫu phi!" Ánh mắt như có như không, sao nàng có thể không biết bà ta không thích mình chứ, nhưng vì bà ta là mẫu thân của Tư Nam Tuyệt, nàng cũng phải lễ nghi thích đáng.
Mộ Dung Thanh Y ngẩn ra, mở to hai mắt, nhìn đại mỹ nhân thanh tú xinh xắn kia, thế nào cũng không thể liên hệ được chữ mẫu phi và dung nhan trước mặt này!
Mộc Thanh Lan mỉm cười, để Thư Đới dìu vào, mắt đẹp nhìn khắp bốn phía, một lát sau nhếch môi cười yếu ớt, dời ánh mắt hỏi thăm định tại trên người Mộ Dung Thanh Y hỏi lần nữa: "Ai muốn tạo phản?"
Mộ Dung Thanh Y không ngờ sẽ kinh động đến Thái phi trong phủ, vốn định trực tiếp bắt Thẩm Lưu Nhiễm, nhưng mà lại bị Vân Tuyết Phi ngăn trở, khơi lên sát tâm của mình, bây giờ còn quấy rầy đến người gọi là Thái phi này.
Tròng mắt do dự đảo qua đảo lại giữa Mộc Thanh Lan và Vân Tuyết Phi, một lúc sau, cuối cùng dừng trên người Mộc Thanh Lan, giọng nói có chút nặng, đưa ngón tay chỉ Vân Tuyết Phi nói: "Nàng ta!"
Lập tức sắc mặt Mộc Thanh Lan hiện lên sự không vui, ánh mắt nhìn Vân Tuyết Phi càng thêm lạnh nhạt, lạnh giọng mở miệng nói: "Thả họ!"
Cho dù trong lòng biết bà không thích mình, nhưng khi chân chính đối diện, nghe được mệnh lệnh nghiêm khắc kia, tim Vân Tuyết Phi chẳng còn cảm xúc dù chỉ một chút, nàng phất tay với Thiên Tầm, lập tức những nha hoàn kia trở về sau lưng Mộ Dung Thanh Y.
Mộ Dung Thanh Y có ngốc đi nữa cũng biết, tình huống hiện tại giữa hai người này có mâu thuẫn với nhau!
/154
|