Vân Tuyết Phi cúi đầu nhìn Tư Nam Tuyệt chằm chằm, cho dù trong đêm đen, vẫn có thể thấu qua bóng đêm mơ màng, nhìn ra vẻ suối tuôn trong mắt hắn, liễm diễm phương hoa.
Khi nàng cúi đầu, từng tấc đến gần Tư Nam Tuyệt, ngửi hơi thở phái nam nóng rực quen thuộc, toàn bộ bàn tay của nàng đều là mồ hôi, trái tim bùm bùm giống như muốn nhảy lên đến cổ họng, cùng với mặt trăng vẩy xuống ánh sáng bạc, nhìn hấp dẫn mềm mại gần trong gang tấc, nàng nuốt nước miếng một cái, cho dù nàng đụng ngã hắn trước, nhưng thật sự ra trận, nàng vẫn khẩn trương sợ hãi.
"Thế nào? Dám không?" Âm thanh phái nam dịu dàng hài hước đột nhiên vang lên, kèm theo lồng ngực chấn động rất nhỏ. Hắn nhìn lên nữ nhân nào đó tiến lùi đều khó trước mặt, nụ cười khóe miệng càng để càng lớn.
Một bộ dạng đáng đánh đòn như vậy, ở trong cái liếc mắt của Vân Tuyết là khiêu khích trắng trợn, nàng nắm chặt vạt áo ở lồng ngực hắn, ánh mắt hơi lạnh, hung hăng dán về phía cánh môi của hắn, bởi vì dùng sức quá mạnh, không cẩn thận dập đầu đến hàm răng của hắn, lập tức đau đớn hít khí một hồi.
"Nha đầu ngốc ~" Một tiếng thở dài nhẹ nhàng cưng chiều truyền ra từ trong lồng ngực.
Ngay sau đó một đôi bàn tay mạnh mẽ đột nhiên vòng chắc lấy nàng, trời đất xoay tròn, nàng bỗng chốc bị đè ở phía dưới, còn chưa kịp phản ứng, cánh môi nhẹ nhàng liếm láp chỗ da vừa mới va chạm, khi hắn nhẹ nhàng mút thỏa thích, đau đớn từ từ biến mất, thay vào đó là cảm giác mát mẻ thoải mái.
Trằn trọc triền miên chốc lát, Tư Nam Tuyệt ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn người trước mặt co rúc ở trong ngực hắn giống như mèo con, hắn bất đắc dĩ thở dài: "Hôm nay năng lực của vi phu có hạn, chỉ có thể phục vụ đến chỗ này, đợi sau này có cơ hội nhất định thỏa mãn nương tử gấp bội ~"
Ngay sau đó trên người đột nhiên nhẹ đi, dưới giường bên cạnh lõm xuống, một thân thể nóng như lửa dính sát nàng, chặn ngang ôm chặt nàng trong ngực.
Đợi tiếng hít thở vững vàng truyền đến từ sau lưng, Vân Tuyết Phi mới chậm rãi mở mắt ra, hôm nay nàng vốn chỉ vì chuyện Thái phi mà tâm tình không tốt, mới nghĩ đến việc muốn lưu lại dấu vết thuộc về của nàng ở trên người hắn, nhưng đợi đến khi đứt gân não ra trận, cưỡi hổ khó xuống, nàng nặn ra mồ hôi lạnh, cuối cùng hiện tại cũng xuống, rốt cuộc trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng thẳng tới nay tại sao người không thỏa mãn lại có thể là nàng?
Ngửi hơi thở làm cho người ta an tâm, xung quanh ấm áp, ngày hôm nay trải qua nhiều chuyện, nàng cũng mệt mỏi, đầu hỗn độn, trên mí mắt run lên, rốt cuộc cũng đã ngủ.
Hôm sau, khi Tống Thi Linh sảng khoái tinh thần trở lại Phong phủ, biết được cuối cùng đứa con hoang đó đã mất, mặc dù chuyện buổi sáng này đều trong dự liệu, nhưng chính tai nghe được sự thật này, trong lòng của nàng ta rất sung sướng, nàng ta chưa trở về Linh Lung viện của mình, trực tiếp đến Tình Nguyệt các.
"Ta không uống thuốc, ngươi đi, ngươi đi!" Hồng Nguyệt hô khàn cả giọng, dùng hết sức đẩy chén trước mắt ra, bởi vì lực độ của động tác lớn, kéo theo bụng của nàng ta co rút đau đớn một hồi, cảm giác bụng trống rỗng, càng nhắc nhở nàng ta vừa mới khổ sở mất đi đứa bé.
Phong Cực đưa chén cho nha hoàn bên cạnh, sau đó cầm tay Hồng Nguyệt, vẻ mặt đau lòng: "Hồng Nguyệt, ngươi vừa mới đẻ non, đại phu nói rồi, hiện tại phải điều dưỡng thân thể thật tốt, nếu không về sau sẽ rất khó có cơ hội làm mẹ!"
"Còn có cơ hội? Ha ha ~ không có cơ hội rồi, không có cơ hội rồi!" Hồng Nguyệt lắc đầu một cái, lạnh lùng rút tay ra, nước mắt lạnh lẽo ở khóe mắt chảy giọt xuống.
"Còn có, chỉ cần ngươi điều dưỡng thân thể thật tốt, bản tướng quân đồng ý với ngươi, sẽ cho ngươi một đứa bé!" Phong Cực vội vàng trấn an, ánh mắt khẩn trương vẫn chăm chú vào vẻ mặt trắng bệch trên người nữ nhân trước mặt, khi hắn mười lăm tuổi liền bắt đầu chơi đùa nữ nhân, mỗi lần đều sẽ làm xong các biện pháp an toàn, sẽ không tùy tiện để cho một nữ nhân mang thai con của mình, đối với đứa bé đến ngoài ý muốn này, không nói là kỳ vọng, nhưng hắn ta thật sự có cảm giác đau lòng.
"Không có sau đó, ta không muốn, cũng sẽ không mang thai đứa bé của ngươi nữa!" Ánh mắt Hồng Nguyệt như mũi tên tẩm độc bắn ở trên người Phong Cực, tiếng chỉ trích lạnh lùng nặng nề vang lên: "Kẻ nhu nhược này, nữ nhân ác độc kia giết nhi tử của ngươi, ngay cả thù này mà ngươi cũng không dám tìm nàng ta báo thù, ta còn sinh đứa bé cho ngươi làm gì? Chỉ sợ nó vừa mới đến trong bụng, sẽ trực tiếp biến thành một vũng máu giống như lần này. . . . . ."
"Sẽ không, ta sẽ không để cho nàng ta tổn thương con của chúng ta lần nữa!" Phong Cực vội vàng phản bác, đôi tay nắm thật chặt thành quyền, trái tim đốt cháy đau đớn khiến cho giọng nói của hắn nghẹn ngào.
Hồng Nguyệt nằm ở trên giường, trái tim trống rỗng càng lúc càng lớn, từ đầu đến cuối trong đầu hiện lên máu đỏ ấm áp phun mạnh ra đầy đất, tiếng cười điên cuồng này, ánh mắt ác độc kia. . . . . . Tất cả khổ sở đều do người nam nhân trước mặt này ban tặng.
"Hồng Nguyệt, ta đồng ý với ngươi, nhất định sẽ báo thù cho đứa bé của chúng ta! Nhưng, nhưng bây giờ còn chưa đến lúc, ngươi cho ta một chút thời gian. . . . . ." Phong Cực trịnh trọng mà khẽ nói: "Trước mắt nữ nhân kia có Thái phi nâng đỡ, ta tạm thời không động thủ được, chuyện này chỉ là tạm thời, ta đang chuẩn bị rồi, tin tưởng sẽ chờ không bao lâu, ta liền có thể khiến cho nữ nhân kia nợ máu trả bằng máu rồi!"
"Khiến cho ta nợ máu trả bằng máu, ngươi có bản lĩnh kia sao?" Bỗng nhiên cửa chính bị đá văng ra từ bên ngoài, vẻ mặt Tống Thi Linh âm u tiến vào.
Nghe được tiếng nói này thì con ngươi vốn khép hờ của Hồng Nguyệt đột nhiên mở ra, không để ý thân thể đau đớn giãy giụa đứng dậy, đợi nhìn thấy ánh mắt khiêu khích hài lòng của Tống Thi Linh, nàng ta cũng không nhịn được nữa bắt đầu gào thét: "Nữ nhân ác độc này, ngươi đền mạng của đứa bé cho ta, ta muốn giết chết ngươi, giết chết ngươi . . . . . ."
Con ngươi tối tăm của Tống Thi Linh liếc Hồng Nguyệt một cái, xuy một tiếng, sau đó cố định ánh mắt lạnh lùng ở trên người Phong Cực, giễu cợt: "Bây giờ bản tiểu thư đang đứng ở đây, ngươi nói xem định khiến bản tiểu thư nợ máu trả bằng máu như thế nào?" Thời gian dài như vậy, nàng ta đã sớm nhìn thấu đáo nam nhân này từ trong ra ngoài, chỉ cần nàng ta còn vương phủ một ngày, có Thái phi làm núi dựa, nam nhân này phải thực hiện hình tượng gấu chó ở trước mặt mình đến cùng. Cho dù nàng ta giết mẹ ruột của hắn ta, hắn ta cũng không dám làm gì nàng ta!
"Tống Thi Linh, ngươi còn dám đến!" Trên mặt Phong Cực đầy ác độc, cắn răng nghiến lợi nói, hiện tại hắn ta không dám đụng vào nữ nhân này, không có nghĩa là hắn ta cũng không hận, mỗi một lần sau khi tranh chấp mâu thuẫn, hắn ta đều hận nữ nhân này sâu hơn, nếu như nữ nhân này không có vương phủ che chở, hắn ta đã sớm động thủ trực tiếp kết liễu nữ nhân này.
"Tại sao ta không dám đến?" Mặt mũi Tống Thi Linh hả hê nhíu nhíu, nhìn nam nhân có vẻ mặt tức giận cũng không dám động thủ, còn nữ nhân có vẻ mặt oán hận, lại nằm ở trên giường không nhúc nhích nổi, trong lòng của nàng ta rất sảng khoái, thì ra vui vẻ xây dựng ở trên khổ sở của người khác, loại cảm giác này thật sự rất tốt!
"Nguyệt muội muội đẻ non, ta làm tỷ tỷ chắc chắn phải quan tâm một chút!" Tống Thi Linh liếc mắt nhìn Phong Cực xanh mét mặt một cái, rồi sau đó chậm rãi nói: "Nhưng xem ra ta cũng không được hoan nghênh, đã như vậy thì ta đi trước, muội muội phải điều dưỡng thân thể thật tốt, cũng đừng vì nhất thời tức giận mà công tâm*, về sau cũng không thể sinh, như vậy tỷ tỷ ta thật sự có lỗi lớn với ngươi!"
*công tâm: vì đau khổ phẫn nộ mà hôn mê là nộ khí công tâm, vì bị thương bị bỏng nguy đến tính mạng mà hôn mê là hoả khí công tâm hoặc độc khí công tâm, cách gọi của Đông y
Hồng Nguyệt vốn bởi vì đẻ non nên thân thể rất yếu, lúc này nhìn kẻ thù phách lối ngay trước mắt lại không nhúc nhích được, nàng ta không chịu nổi, một tiếng phốc xích, máu đỏ tươi phun ở trên giường, rồi sau đó hơi thở mong manh nằm ở trên giường, trong miệng vẫn nỉ non: "Tống Thi Linh, ngươi không chết tử tế được, không chết tử tế được. . . . . Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. . . . . ."
Gân xanh trên trán Phong Cực nhíu nhíu, tức giận trên mặt càng sâu hơn, hắn ta nói: "Biến, bà điên này nhanh cút cho ta!"
"Hiện tại ta...ta đi ~" Tống Thi Linh chưa bao giờ có ngày nào sung sướng như hôm nay, khi nàng ta sắp bước ra ngoài cửa, nàng ta quay đầu nói với Phong Cực: "Ngày hôm qua Thái phi đột nhiên hỏi tại sao tay ta tàn phế? Ngươi biết ta nói như thế nào không?"
Nhìn Phong Cực thay đổi sắc mặt, Tống Thi Linh tiếp tục nói: "Thái phi nói nhất định sẽ chữa khỏi tay giúp ta, hơn nữa nhất định sẽ giúp ta làm chủ, bất cứ kẻ nào có lỗi với ta thì bà đều sẽ không bỏ qua!"
Sau khi Tống Thi Linh đi, Phong Cực đi tới trước giường, đưa tay vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của Hồng Nguyệt, trên mặt áy náy nói: "Thật xin lỗi!"
Hộ quốc vương phủ, Thẩm Lưu Nhiễm trải qua những ngày điều dưỡng, sắc mặt hồng hào, trừ còn thường xuyên lầm bầm lầu bầu, tất cả chuyện khác đều tốt.
"Tần Lan, Thẩm Lưu Nhiễm còn có cơ hội khôi phục sao?" Vẻ mặt Vân Tuyết Phi khẩn trương nói, trải qua những ngày chờ đợi, rốt cuộc nàng chờ được.
Tần Lan mặc bộ áo xanh, sợi tóc đen thả tùy ý, toàn thân có vẻ lười biếng nhưng xinh đẹp, hắn yên lặng một lát rồi nói: "Có, nhưng còn phải xem tạo hóa của nàng ta!"
"Tạo hóa cái gì? Nàng ta có mấy tầng cơ hội có thể khỏe?" Cũng đã đến nước này rồi, chỉ cần Thẩm Lưu Nhiễm nhớ ra, thì nàng có thể đến gần chân tướng hơn.
"Chỉ cần nàng ta nguyện ý, rất nhanh sẽ có thể khỏe!" Tần Lan thu hồi hòm thuốc, sớm biết chuyện như thế này, hắn cũng không vội vã chạy về từ biên cương.
Ánh mắt Vân Tuyết Phi chợt lóe, lại dừng tầm mắt ở khuôn mặt mờ mịt, ánh mắt hỗn độn, trong miệng không ngừng nỉ non câu kia: "Tiểu thư, thật xin lỗi, ta không cố ý, không cố ý. . . . . ."
Đợi sau khi Tần Lan đi ra, cả căn phòng chỉ còn lại hai người Vân Tuyết Phi và Thẩm Lưu Nhiễm, từng tiếng thật xin lỗi vang vọng.
Vân Tuyết Phi đi đến trước bàn, rót cho mình ly trà, sau đó đi tới trước mặt nữ nhân có khuôn mặt mờ mịt, ánh mắt lạnh lẽo, trực tiếp xối nước trà ở trên đầu Thẩm Lưu Nhiễm, chỉ trong nháy mắt như vậy, nàng vẫn thấy được, thân thể Thẩm Lưu Nhiễm run lên một cái, còn có kinh ngạc trong đôi mắt kia.
"Thẩm Lưu Nhiễm, ngươi còn giả bộ bao lâu nữa?" Vân Tuyết Phi lạnh lùng nói, nàng sớm nên nghĩ đến nữ nhân này vốn đang giả bộ.
Thẩm Lưu Nhiễm sững sờ nhìn Vân Tuyết Phi, vẻ mặt có chút giật mình, từng giọt từng giọt nước theo tóc chảy xuống, nàng ta mở to miệng nói: "Ngươi biết khi nào?"
"Ta đã sớm nghi ngờ, nhiều lần ám toán, mỗi lần đều do ngươi nhắc nhở, chúng ta mới phát hiện, đâu có chuyện trùng hợp như vậy, cho đến câu nói vừa rồi của Tần Lan, ta mới thật sự khẳng định, từ đầu tới cuối, ngươi hoàn toàn không điên khùng, lúc ấy khi Hạ Hầu Cảnh tìm đến ngươi, ngươi bị người khác đuổi giết, là hắn cứu ngươi, ngươi biết tình cảm của hắn đối với Tiết Phỉ, lo lắng hắn giận chó đánh mèo lên ngươi, cho nên ngươi giả điên, cố ý tiết lộ điểm đáng ngờ, để cho hắn bảo vệ ngươi, ngươi cho rằng có hắn bảo vệ nên có thể bình yên, không ngờ trên đường hắn gặp phải đuổi giết, ngươi phải chạy loạn, sau đó đụng phải ta, ngươi đều sớm mưu tính trước tất cả chuyện này!"
Khi nàng cúi đầu, từng tấc đến gần Tư Nam Tuyệt, ngửi hơi thở phái nam nóng rực quen thuộc, toàn bộ bàn tay của nàng đều là mồ hôi, trái tim bùm bùm giống như muốn nhảy lên đến cổ họng, cùng với mặt trăng vẩy xuống ánh sáng bạc, nhìn hấp dẫn mềm mại gần trong gang tấc, nàng nuốt nước miếng một cái, cho dù nàng đụng ngã hắn trước, nhưng thật sự ra trận, nàng vẫn khẩn trương sợ hãi.
"Thế nào? Dám không?" Âm thanh phái nam dịu dàng hài hước đột nhiên vang lên, kèm theo lồng ngực chấn động rất nhỏ. Hắn nhìn lên nữ nhân nào đó tiến lùi đều khó trước mặt, nụ cười khóe miệng càng để càng lớn.
Một bộ dạng đáng đánh đòn như vậy, ở trong cái liếc mắt của Vân Tuyết là khiêu khích trắng trợn, nàng nắm chặt vạt áo ở lồng ngực hắn, ánh mắt hơi lạnh, hung hăng dán về phía cánh môi của hắn, bởi vì dùng sức quá mạnh, không cẩn thận dập đầu đến hàm răng của hắn, lập tức đau đớn hít khí một hồi.
"Nha đầu ngốc ~" Một tiếng thở dài nhẹ nhàng cưng chiều truyền ra từ trong lồng ngực.
Ngay sau đó một đôi bàn tay mạnh mẽ đột nhiên vòng chắc lấy nàng, trời đất xoay tròn, nàng bỗng chốc bị đè ở phía dưới, còn chưa kịp phản ứng, cánh môi nhẹ nhàng liếm láp chỗ da vừa mới va chạm, khi hắn nhẹ nhàng mút thỏa thích, đau đớn từ từ biến mất, thay vào đó là cảm giác mát mẻ thoải mái.
Trằn trọc triền miên chốc lát, Tư Nam Tuyệt ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn người trước mặt co rúc ở trong ngực hắn giống như mèo con, hắn bất đắc dĩ thở dài: "Hôm nay năng lực của vi phu có hạn, chỉ có thể phục vụ đến chỗ này, đợi sau này có cơ hội nhất định thỏa mãn nương tử gấp bội ~"
Ngay sau đó trên người đột nhiên nhẹ đi, dưới giường bên cạnh lõm xuống, một thân thể nóng như lửa dính sát nàng, chặn ngang ôm chặt nàng trong ngực.
Đợi tiếng hít thở vững vàng truyền đến từ sau lưng, Vân Tuyết Phi mới chậm rãi mở mắt ra, hôm nay nàng vốn chỉ vì chuyện Thái phi mà tâm tình không tốt, mới nghĩ đến việc muốn lưu lại dấu vết thuộc về của nàng ở trên người hắn, nhưng đợi đến khi đứt gân não ra trận, cưỡi hổ khó xuống, nàng nặn ra mồ hôi lạnh, cuối cùng hiện tại cũng xuống, rốt cuộc trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng thẳng tới nay tại sao người không thỏa mãn lại có thể là nàng?
Ngửi hơi thở làm cho người ta an tâm, xung quanh ấm áp, ngày hôm nay trải qua nhiều chuyện, nàng cũng mệt mỏi, đầu hỗn độn, trên mí mắt run lên, rốt cuộc cũng đã ngủ.
Hôm sau, khi Tống Thi Linh sảng khoái tinh thần trở lại Phong phủ, biết được cuối cùng đứa con hoang đó đã mất, mặc dù chuyện buổi sáng này đều trong dự liệu, nhưng chính tai nghe được sự thật này, trong lòng của nàng ta rất sung sướng, nàng ta chưa trở về Linh Lung viện của mình, trực tiếp đến Tình Nguyệt các.
"Ta không uống thuốc, ngươi đi, ngươi đi!" Hồng Nguyệt hô khàn cả giọng, dùng hết sức đẩy chén trước mắt ra, bởi vì lực độ của động tác lớn, kéo theo bụng của nàng ta co rút đau đớn một hồi, cảm giác bụng trống rỗng, càng nhắc nhở nàng ta vừa mới khổ sở mất đi đứa bé.
Phong Cực đưa chén cho nha hoàn bên cạnh, sau đó cầm tay Hồng Nguyệt, vẻ mặt đau lòng: "Hồng Nguyệt, ngươi vừa mới đẻ non, đại phu nói rồi, hiện tại phải điều dưỡng thân thể thật tốt, nếu không về sau sẽ rất khó có cơ hội làm mẹ!"
"Còn có cơ hội? Ha ha ~ không có cơ hội rồi, không có cơ hội rồi!" Hồng Nguyệt lắc đầu một cái, lạnh lùng rút tay ra, nước mắt lạnh lẽo ở khóe mắt chảy giọt xuống.
"Còn có, chỉ cần ngươi điều dưỡng thân thể thật tốt, bản tướng quân đồng ý với ngươi, sẽ cho ngươi một đứa bé!" Phong Cực vội vàng trấn an, ánh mắt khẩn trương vẫn chăm chú vào vẻ mặt trắng bệch trên người nữ nhân trước mặt, khi hắn mười lăm tuổi liền bắt đầu chơi đùa nữ nhân, mỗi lần đều sẽ làm xong các biện pháp an toàn, sẽ không tùy tiện để cho một nữ nhân mang thai con của mình, đối với đứa bé đến ngoài ý muốn này, không nói là kỳ vọng, nhưng hắn ta thật sự có cảm giác đau lòng.
"Không có sau đó, ta không muốn, cũng sẽ không mang thai đứa bé của ngươi nữa!" Ánh mắt Hồng Nguyệt như mũi tên tẩm độc bắn ở trên người Phong Cực, tiếng chỉ trích lạnh lùng nặng nề vang lên: "Kẻ nhu nhược này, nữ nhân ác độc kia giết nhi tử của ngươi, ngay cả thù này mà ngươi cũng không dám tìm nàng ta báo thù, ta còn sinh đứa bé cho ngươi làm gì? Chỉ sợ nó vừa mới đến trong bụng, sẽ trực tiếp biến thành một vũng máu giống như lần này. . . . . ."
"Sẽ không, ta sẽ không để cho nàng ta tổn thương con của chúng ta lần nữa!" Phong Cực vội vàng phản bác, đôi tay nắm thật chặt thành quyền, trái tim đốt cháy đau đớn khiến cho giọng nói của hắn nghẹn ngào.
Hồng Nguyệt nằm ở trên giường, trái tim trống rỗng càng lúc càng lớn, từ đầu đến cuối trong đầu hiện lên máu đỏ ấm áp phun mạnh ra đầy đất, tiếng cười điên cuồng này, ánh mắt ác độc kia. . . . . . Tất cả khổ sở đều do người nam nhân trước mặt này ban tặng.
"Hồng Nguyệt, ta đồng ý với ngươi, nhất định sẽ báo thù cho đứa bé của chúng ta! Nhưng, nhưng bây giờ còn chưa đến lúc, ngươi cho ta một chút thời gian. . . . . ." Phong Cực trịnh trọng mà khẽ nói: "Trước mắt nữ nhân kia có Thái phi nâng đỡ, ta tạm thời không động thủ được, chuyện này chỉ là tạm thời, ta đang chuẩn bị rồi, tin tưởng sẽ chờ không bao lâu, ta liền có thể khiến cho nữ nhân kia nợ máu trả bằng máu rồi!"
"Khiến cho ta nợ máu trả bằng máu, ngươi có bản lĩnh kia sao?" Bỗng nhiên cửa chính bị đá văng ra từ bên ngoài, vẻ mặt Tống Thi Linh âm u tiến vào.
Nghe được tiếng nói này thì con ngươi vốn khép hờ của Hồng Nguyệt đột nhiên mở ra, không để ý thân thể đau đớn giãy giụa đứng dậy, đợi nhìn thấy ánh mắt khiêu khích hài lòng của Tống Thi Linh, nàng ta cũng không nhịn được nữa bắt đầu gào thét: "Nữ nhân ác độc này, ngươi đền mạng của đứa bé cho ta, ta muốn giết chết ngươi, giết chết ngươi . . . . . ."
Con ngươi tối tăm của Tống Thi Linh liếc Hồng Nguyệt một cái, xuy một tiếng, sau đó cố định ánh mắt lạnh lùng ở trên người Phong Cực, giễu cợt: "Bây giờ bản tiểu thư đang đứng ở đây, ngươi nói xem định khiến bản tiểu thư nợ máu trả bằng máu như thế nào?" Thời gian dài như vậy, nàng ta đã sớm nhìn thấu đáo nam nhân này từ trong ra ngoài, chỉ cần nàng ta còn vương phủ một ngày, có Thái phi làm núi dựa, nam nhân này phải thực hiện hình tượng gấu chó ở trước mặt mình đến cùng. Cho dù nàng ta giết mẹ ruột của hắn ta, hắn ta cũng không dám làm gì nàng ta!
"Tống Thi Linh, ngươi còn dám đến!" Trên mặt Phong Cực đầy ác độc, cắn răng nghiến lợi nói, hiện tại hắn ta không dám đụng vào nữ nhân này, không có nghĩa là hắn ta cũng không hận, mỗi một lần sau khi tranh chấp mâu thuẫn, hắn ta đều hận nữ nhân này sâu hơn, nếu như nữ nhân này không có vương phủ che chở, hắn ta đã sớm động thủ trực tiếp kết liễu nữ nhân này.
"Tại sao ta không dám đến?" Mặt mũi Tống Thi Linh hả hê nhíu nhíu, nhìn nam nhân có vẻ mặt tức giận cũng không dám động thủ, còn nữ nhân có vẻ mặt oán hận, lại nằm ở trên giường không nhúc nhích nổi, trong lòng của nàng ta rất sảng khoái, thì ra vui vẻ xây dựng ở trên khổ sở của người khác, loại cảm giác này thật sự rất tốt!
"Nguyệt muội muội đẻ non, ta làm tỷ tỷ chắc chắn phải quan tâm một chút!" Tống Thi Linh liếc mắt nhìn Phong Cực xanh mét mặt một cái, rồi sau đó chậm rãi nói: "Nhưng xem ra ta cũng không được hoan nghênh, đã như vậy thì ta đi trước, muội muội phải điều dưỡng thân thể thật tốt, cũng đừng vì nhất thời tức giận mà công tâm*, về sau cũng không thể sinh, như vậy tỷ tỷ ta thật sự có lỗi lớn với ngươi!"
*công tâm: vì đau khổ phẫn nộ mà hôn mê là nộ khí công tâm, vì bị thương bị bỏng nguy đến tính mạng mà hôn mê là hoả khí công tâm hoặc độc khí công tâm, cách gọi của Đông y
Hồng Nguyệt vốn bởi vì đẻ non nên thân thể rất yếu, lúc này nhìn kẻ thù phách lối ngay trước mắt lại không nhúc nhích được, nàng ta không chịu nổi, một tiếng phốc xích, máu đỏ tươi phun ở trên giường, rồi sau đó hơi thở mong manh nằm ở trên giường, trong miệng vẫn nỉ non: "Tống Thi Linh, ngươi không chết tử tế được, không chết tử tế được. . . . . Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. . . . . ."
Gân xanh trên trán Phong Cực nhíu nhíu, tức giận trên mặt càng sâu hơn, hắn ta nói: "Biến, bà điên này nhanh cút cho ta!"
"Hiện tại ta...ta đi ~" Tống Thi Linh chưa bao giờ có ngày nào sung sướng như hôm nay, khi nàng ta sắp bước ra ngoài cửa, nàng ta quay đầu nói với Phong Cực: "Ngày hôm qua Thái phi đột nhiên hỏi tại sao tay ta tàn phế? Ngươi biết ta nói như thế nào không?"
Nhìn Phong Cực thay đổi sắc mặt, Tống Thi Linh tiếp tục nói: "Thái phi nói nhất định sẽ chữa khỏi tay giúp ta, hơn nữa nhất định sẽ giúp ta làm chủ, bất cứ kẻ nào có lỗi với ta thì bà đều sẽ không bỏ qua!"
Sau khi Tống Thi Linh đi, Phong Cực đi tới trước giường, đưa tay vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của Hồng Nguyệt, trên mặt áy náy nói: "Thật xin lỗi!"
Hộ quốc vương phủ, Thẩm Lưu Nhiễm trải qua những ngày điều dưỡng, sắc mặt hồng hào, trừ còn thường xuyên lầm bầm lầu bầu, tất cả chuyện khác đều tốt.
"Tần Lan, Thẩm Lưu Nhiễm còn có cơ hội khôi phục sao?" Vẻ mặt Vân Tuyết Phi khẩn trương nói, trải qua những ngày chờ đợi, rốt cuộc nàng chờ được.
Tần Lan mặc bộ áo xanh, sợi tóc đen thả tùy ý, toàn thân có vẻ lười biếng nhưng xinh đẹp, hắn yên lặng một lát rồi nói: "Có, nhưng còn phải xem tạo hóa của nàng ta!"
"Tạo hóa cái gì? Nàng ta có mấy tầng cơ hội có thể khỏe?" Cũng đã đến nước này rồi, chỉ cần Thẩm Lưu Nhiễm nhớ ra, thì nàng có thể đến gần chân tướng hơn.
"Chỉ cần nàng ta nguyện ý, rất nhanh sẽ có thể khỏe!" Tần Lan thu hồi hòm thuốc, sớm biết chuyện như thế này, hắn cũng không vội vã chạy về từ biên cương.
Ánh mắt Vân Tuyết Phi chợt lóe, lại dừng tầm mắt ở khuôn mặt mờ mịt, ánh mắt hỗn độn, trong miệng không ngừng nỉ non câu kia: "Tiểu thư, thật xin lỗi, ta không cố ý, không cố ý. . . . . ."
Đợi sau khi Tần Lan đi ra, cả căn phòng chỉ còn lại hai người Vân Tuyết Phi và Thẩm Lưu Nhiễm, từng tiếng thật xin lỗi vang vọng.
Vân Tuyết Phi đi đến trước bàn, rót cho mình ly trà, sau đó đi tới trước mặt nữ nhân có khuôn mặt mờ mịt, ánh mắt lạnh lẽo, trực tiếp xối nước trà ở trên đầu Thẩm Lưu Nhiễm, chỉ trong nháy mắt như vậy, nàng vẫn thấy được, thân thể Thẩm Lưu Nhiễm run lên một cái, còn có kinh ngạc trong đôi mắt kia.
"Thẩm Lưu Nhiễm, ngươi còn giả bộ bao lâu nữa?" Vân Tuyết Phi lạnh lùng nói, nàng sớm nên nghĩ đến nữ nhân này vốn đang giả bộ.
Thẩm Lưu Nhiễm sững sờ nhìn Vân Tuyết Phi, vẻ mặt có chút giật mình, từng giọt từng giọt nước theo tóc chảy xuống, nàng ta mở to miệng nói: "Ngươi biết khi nào?"
"Ta đã sớm nghi ngờ, nhiều lần ám toán, mỗi lần đều do ngươi nhắc nhở, chúng ta mới phát hiện, đâu có chuyện trùng hợp như vậy, cho đến câu nói vừa rồi của Tần Lan, ta mới thật sự khẳng định, từ đầu tới cuối, ngươi hoàn toàn không điên khùng, lúc ấy khi Hạ Hầu Cảnh tìm đến ngươi, ngươi bị người khác đuổi giết, là hắn cứu ngươi, ngươi biết tình cảm của hắn đối với Tiết Phỉ, lo lắng hắn giận chó đánh mèo lên ngươi, cho nên ngươi giả điên, cố ý tiết lộ điểm đáng ngờ, để cho hắn bảo vệ ngươi, ngươi cho rằng có hắn bảo vệ nên có thể bình yên, không ngờ trên đường hắn gặp phải đuổi giết, ngươi phải chạy loạn, sau đó đụng phải ta, ngươi đều sớm mưu tính trước tất cả chuyện này!"
/154
|