Sắc mặt Vân Tuyết Phi cứng đờ, ánh mắt lóe lên, mím môi hỏi: “Có nói Thái hậu triệu ta vì lí do gì không?”
“Không có!” Thiên Tầm lắc đầu, ánh mắt lo lắng nhìn Vân Tuyết Phi: “Cảnh vương gia mất tích liệu có quan hệ gì với Thái Hậu không?”
“Ngươi cũng nghi ngờ là do bà ta làm?” Trong lòng Vân Tuyết Phi cũng đoán được vài phần, bàn tay trong ống tay áo không tự chủ nắm chặt lại.
“Trên lãnh thổ Hạ Quốc này, người muốn diệt trừ Cảnh vương gia nhất chỉ có Thái Hậu.” Giọng nói Thiên Tầm vô cùng khẳng định, lớn mật nói ra suy nghĩ của mình: “Tính cả Hoàng Thượng hiện nay thì Hạ Quốc chỉ có ba vị hoàng tử, ngoài Cảnh Vương gia, hai người còn lại đều là con ruột của Tiêu Thái Hậu. Chỉ cần bà ta diệt trừ Cảnh vương gia thì trên đời này không ai có thể lay động được địa vị của bà ta nữa.”
Ánh mắt Vân Tuyết Phi tối sầm lại. Nàng chậm rãi xoay người, khác biệt với ngày xưa nhẹ nhàng tiêu sái, bước chân của nàng bây giờ bỗng trở nên trầm trọng.
“Chủ tử, ngài không đến chỗ Thái Hậu sao?” Thiên Tầm vội vã chạy theo hỏi.
Vân Tuyết Phi hơi dừng chân, hình như là hít sâu một hơi, thu lại tối tăm nơi đáy mắt, lạnh nhạt nói với Thiên Tầm: “Không đi!”
“Bà ta dù sao cũng là Thái Hậu, cho dù trong lòng chủ tử tức giận, mặt ngoài ngài cũng nên đến đó, ít nhất cũng không thể để bà ta nắm được nhược điểm!” Thiêm Tầm quan tâm nhắc nhở: “Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, ngài hãy cố nhẫn nhịn một chút thôi!”
“Từ lúc ta tiến cung điến giờ, mới đặt chân đến Thọ Ninh Cung một lần duy nhất. Thời gian dài như vậy không tuyên triệu, lại đúng lúc này muốn tìm ta, chỉ sợ...”Vân Tuyết Phi kéo dài thanh âm, liếc mắt nhìn Thiên Tầm một cái, ánh mắt trấn định: “Mà thôi, là việc xấu cũng không tránh khỏi, cho dù ta không đi, bà ta cũng nhất định khiến ta phải đi!”
Thiên Tầm sửng sốt, ánh mắt cũng lộ ra tia sáng thấu hiểu, gật đầu: “Chủ tử, nô tỳ đã hiểu!”
Vân Tuyết Phi cười khẽ, chậm rì rì nói: “Tạm thời bây giờ ta không đi, lát nữa sẽ có người đến thúc giục, ngươi cứ nói ta không thoải mái, đang nằm trên giường nghỉ ngơi!”
“Chủ tử, làm như vậy có vẻ không tốt lắm.” Trên mặt Thiên Tầm lộ vẻ khó xử, tuy rằng biết là sẽ có bẫy, nhưng bà ta dù sao cũng là Thái Hậu a!
“Ta vốn là được “mời” đến Thọ Ninh Cung làm khách, cho dù hành động của ta làm cho bà ta cảm thấy bất mãn, bà ta cũng không thể nổi giận!” Vân Tuyết Phi nhìn vẻ mặt Thiên Tầm, đương nhiên biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, an ủi nói: “Yên tâm, cứ làm theo lời ta nói, sẽ không có việc gì.”
Thiên Tầm tuy rằng lo lắng, nhưng nhìn thần sắc tự tin trên mặt chủ tử, cũng không nói thêm gì nữa, đi ra ngoài canh cửa.
Qủa nhiên, không lâu sau, người của Thọ Ninh Cung lại đến đây lần nữa, bị Thiên Tầm lấy lí do chủ tử thân thể không khỏe đuổi về. Vân Tuyết Phi nằm trên giường, nghe tiếng nói chuyện ngoài cửa, nàng bước xuống giường, cởi áo ngoài ra rồi nằm trở lại.
Rất nhanh, tiếng nói chuyện bên ngoài biến mất, không gian lại khôi phục yên tĩnh. Khóe miệng Vân Tuyết Phi gợn lên, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
“Nô tỳ tham kiến Thái Hậu.” Âm Thanh thỉnh an của Thiên Tầm vang lên bên ngoài điện.
“Nghe nói Hộ Quốc Vương Phi thân thể không khỏe, ai gia liền tự mình đến thăm ~” Giongj nói của Tiêu Nhụy Vũ không mang theo chút cảm tình nào, âm thanh lạnh lẽo ra lệnh: “Mở cửa!”
Cánh cửa bị người đẩy ra, thân thể Thiên Tầm chấn động, đôi mắt rũ xuống hơi lóe lên rồi nhanh chóng lướt qua. Nàng cúi người, nhẹ nhàng nói: “Thân thể Vương Phi không khỏe, xin Thái Hậu lấy phượng thể làm trọng, không nên ở lại bên trong quá lâu!”
Trong mắt Tiêu Nhụy Vũ lộ ra thần sắc dò xét, nhưng rất nhanh lại biến mất, chậm rãi gật đầu, lạnh lùng nói: “Một mình ai gia đi vào là được, các ngươi đều ở bên ngoài, đừng làm phiền ta và Vương Phi nói chuyện riêng!”
“Vâng!” Tất cả cung nhân đồng thời lên tiếng.
Tiêu Nhụy Vũ bước vào trong, cửa lập tức bị đóng lại từ bên ngoài. Nhìn tẩm cung không hề thua kém cung điện của bất kì phi tần nào, khóe môi bà ta nhếch lên một nụ cười châm chọc.
“Xem ra hoàng nhi đối với ngươi không tệ, bất cứ vật dụng nào ở đây cũng là giá trị liên thành, trân phẩm hiếm có trên đời!” Tiêu Nhụy Vũ yểu điệu đi tới, khóe môi cong lên, cười không tiếng động, lại không có một chút độ ấm nào.
“Khụ khụ ~” Vân Tuyết Phi cố gắng ngồi dậy, sắc mặt nàng tái nhợt, giọng nói khàn khàn: “Thái Hậu tự mình đến thăm, thần quả thật thụ sủng nhược kinh!”
Ánh mắt Tiêu Nhụy Vũ sâu kín, nhìn chằm chằm Vân Tuyết Phi hồi lâu, hừ lạnh một tiếng: “Tiết Phỉ, diễn xuất của ngươi quả thực quá tốt, nếu không phải ta hiểu rõ ngươi, chỉ sợ cũng bị ngươi lừa gạt!”Dừng một chút, nhìn bộ dáng mệt mỏi ỉu xìu của Vân Tuyết Phi, bà ta cười lạnh: “Trên đường tới đây ta đã gặp Lê mỹ nhân, bệnh của Vương Phi quả nhiên tới thật đúng lúc!”
Nghe tới đây, Vân Tuyết Phi cũng không cần ngụy trang nữa, nàng cười nhạt, từ trên giường đứng dậy, sửa sang lại quần áo: “Nếu Thái Hậu đã biết, vậy chắc hẳn cũng rõ nguyên nhân ta làm như vậy?”
“Tránh được mùng một, không tránh khỏi mười lăm!” Tiêu Nhụy Vũ lạnh lùng cười, từ trên cao nhìn xuống nữ nhân không có một chút quy củ trước mắt, nhẹ nhăn mày: “Ta thật hiếu kì tại sao nữ nhân nghiêm khắc như Mộc Thanh Lam, trong mắt luôn không chịu được một hạt cát lại có thể chấp nhận đứa con dâu như ngươi?”
“Ta thật mong cả đời này không nhìn thấy ngươi thêm một lần nào nữa, không ngờ ông trời đúng là không hiểu lòng người.” Vân Tuyết Phi cảm thán, bưng lên một ly trà nóng, tự mình ngồi xuống.
“Ngươi không lo lắng Hạ Hầu Cảnh?” Tiêu Nhụy Vũ nhíu mày, ngồi xuống đối diện Vân Tuyết Phi, hai mắt gắt gao nhìn nàng chằm chằm, không muốn bỏ sót một chút biến hóa nào trên khuôn mặt bình tĩnh kia.
Tuy rằng nữ nhân này vẫn luôn ở trong hoàng cung nhưng với mạng lưới tin tức của Hộ Quốc Vương Phủ, bà ta chắc chắn Vân Tuyết Phi đã nhận được tin Hạ Hầu Cảnh mất tích, không nghĩ tới nàng ta lại làm như không thèm để ý. Nếu không phải biết rõ mối quan hệ của Tiết Phỉ và Hạ Hầu Cảnh trước kia, bà ta đã cho rằng lần này phải ra về tay không.
Bàn tay đang cầm ly trà của Vân Tuyết Phi bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn Tiêu Nhụy Vũ, giọng điệu lạnh lẽo âm trầm: “Hắn mất tích thực sự có quan hệ với ngươi!”
Ánh mắt kia giống như mũi tên ghim lên người Tiêu Nhụy Vũ, lông mày bà ta giãn ra, cũng rót cho mình một ly trà, lắc đầu cười nói: “Qủa nhiên, bất luận ngươi là Tiết Phỉ hay Vân Tuyết Phi vẫn cứ để ý Hạ Hầu Cảnh như vậy, đáng tiếc con trai của ta từ trước đến giờ đều nhìn không rõ!”
“Ta không nợ Hạ Hầu Huyền, càng không nợ ngươi!”Phẫn nộ trong mắt Vân Tuyết Phi ngày một lan tràn, nhìn chằm chằm hai mắt Tô Nhụy Vũ, gằn từng chữ một: “Ngôi vị Hoàng Đế vốn là của Hạ Hầu Cảnh, Hạ Hầu Huyền ngồi trên đó nhiều năm như vậy, ngươi cũng chiếm vị trí vốn thuộc về Dao phi. Các ngươi yên tâm thoải mái sống một cuộc sống tôn quý xa hoa, đã vậy còn không biết thỏa mãn, tìm cách muốn giết người giệt khẩu, lương tâm của các ngươi đều bị ném cho chó ăn rồi!”
Nhắc đến Dao Phi, khuôn mặt ôn hòa của Tiêu Nhụy Vũ trở nên âm trầm, rốt cuộc cũng không thể giả vờ nổi nữa, tàn nhẫn nói: “Từ xưa thắng làm vua thua làm giặc, không thể ngồi lên vị trí này là do Mộc Thanh Dao vô dụng, Hạ Hầu Cảnh vô năng, không trách được chúng ta!”
“Vậy thì cũng là do ngươi dùng thủ đoạn ti tiện đoạt được!” Vân Tuyết Phi đập mạnh ly trà xuống bàn, đột ngột đứng lên, giọng nói tràn đầy tức giận và hận ý: “Lúc ấy ta thật ngu ngốc, lại bị lời thề son sắt của ngươi lừa gạt. Tiêu Nhụy Vũ, sớm muộn có một ngày, ngươi sẽ gặp báo ứng!”
Tiêu Nhụy Vũ nghe đến đó sắc mặt hoàn toàn đen sì, áp chế lửa giận trong lòng, bà ta uống một hơi cạn sạch ly trà, đè nén cảm xúc tức giận lại: “Ngươi ngồi xuống! Hôm nay ta tới đây không phải là muốn tìm ngươi cãi nhau!” Trong mắt bà ta hiện lên một tia âm trầm, nhưng rất nhanh lại biến mất, mỉm cười cực kì dịu dàng, giống như một màn vừa rồi chưa từng phát sinh: “Ta tới tìm ngươi làm giao dịch!”
Hai mắt Vân Tuyết Phi lóe lên, cười nhạt một cái: “Giao dich?~Ha ha, Tiêu Nhụy Vũ, ngươi coi ta là ngốc tử hay sao, lần đầu tiên giao dich với ngươi ta bị lừa cho thê thảm, ngay cả mạng sống cũng mất. Lần này ngươi lại đòi giao dịch, ta thật sự là gánh không nổi! Nói không chừng lần này ta không may mắn như vậy, chết thế nào cũng không biết!”
“Hạ Hầu Cảnh không ở trong tay ta, nhưng mà hắn bị thương không nhẹ, mạng lưới tin tức của Vương Phủ xác thực lợi hại, nhưng mà...” Tiêu Nhụy Vũ cười không chút để ý: “Rốt cuộc hoàng quyền vẫn là tối thượng, ta đang cho người truy tìm tung tích của hắn, tin tưởng rất nhanh sẽ tìm được, đến lúc đó, chỉ cần nhất đao vĩnh dật*, chắc chắn sẽ chẳng ai biết là ta làm. Cho dù biết cũng không có chứng cớ, chỉ có thể suy đoán trong lòng mà thôi!”
(*) nhất đao vĩnh dật: một đao diệt trừ hậu hoạn
“Chỉ cần ta đồng ý điều kiện của ngươi, ngươi sẽ thả hắn, không muốn lấy mạng hắn nữa?” Vân Tuyết Phi xoay người ngồi xuống, cười như không cười: “Ta nhớ rõ lão nhân gia người từ trước đến nay đều muốn giết chết Hạ Hầu Cảnh, đảm bảo ngôi vị hoàng đế của con trai ngươi, cũng giữ vững địa vị của ngươi cơ mà?~”
“Ta nhất định sẽ diệt trừ Hạ Hầu Cảnh, chẳng qua sự việc nặng nhẹ thế nào ta hiểu rõ. Chỉ cần ngươi đồng ý điều kiện của ta, ta sẽ để hắn sống lâu thêm một chút!” Tiêu Nhụy Vũ không thèm để ý lời nói mang dao của Vân Tuyết Phi, khóe môi nhấc lên, lập tức đi vào vấn đề chính: “Ta nghe nói phụ thân ngươi là Tô Thần Tường?”
Ánh mắt Vân Tuyết Phi lóe lên, nhìn nét tăm tối trên mặt Thái Hậu, nhướng mày hỏi: “Muốn bạc?”
“Ta muốn một trăm vạn lượng hoàng kim!” Tiêu Nhụy Vũ nâng mắt, nhìn Vân Tuyết Phi nói thẳng: “Lúc này ta có thể buông tha Hạ Hầu Cảnh, để hắn an toàn trở lại Vương Phủ, nhưng mà chỉ là lúc này mà thôi, nếu lần sau hắn lại rơi vào tay ta, hắn nhất định phải chết!”
“Một trăm vạn lượng cũng không phải con số nhỏ, lại là hoàng kim!”Vân Tuyết Phi nhìn chằm chằm Tiêu Nhụy Vũ một lát, cuối cùng nói: “Số lượng này quá lớn, lại chỉ đổi lấy an toàn lúc này. Tiêu Nhụy Vũ, ngươi cũng quá tham lam đi, ít nhất phải câm đoan an toàn cả đời của Hạ Hầu Cảnh mới đúng!”
“Nếu nói cả đời này ta cũng sẽ khống động vào Hạ Hầu Cảnh, ngươi sẽ tin sao?” Thái Hậu tiếp tục rót thêm một ly trà, nhìn Vân Tuyết Phi mỉm cười hỏi.
“Không tin!” Vân Tuyết Phi nói năng có khí phách, thu hồi tầm mắt: “Nhưng mà số bạc lớn như vậy, ta cần ba ngày để chuẩn bị. Ta muốn ngươi lập tức rút lệnh truy lùng lại!”
“Ngươi đã đồng ý đều kiện của ta?” Khóe môi bà ta nhếch lên, như đã dự liệu từ trước.
Vân Tuyết Phi bất đắc dĩ gật đầu. Từ lúc Tô Thần Tường và nàng nhận nhau, cũng đem toàn bộ tài sản của ông nói cho nàng biết. Một trăm vạn lượng hoàng kim tuy rằng nhiều, nhưng cũng không phải không thể lấy ra. Hiện giờ Hạ Hầu Cảnh đang bị trọng thương, quan trọng nhất là phải mau chóng tìm được hắn. Dùng một trăm vạn lượng hoàng kim đổi lấy an toàn của hắn, đáng giá! Chỉ mong rằng, nữ nhân trước mắt này sẽ giữ lời hứa!
“Nếu ngươi đồng ý, ta cũng không thành vấn đề. Tuy rằng ta chán ghét ngươi nhưng cũng hiểu cách làm người của ngươi, tin tưởng ngươi cũng sẽ không lừa gạt ta!”
Tiêu Nhụy Vũ đứng lên, sửa sang lại quần áo, nhíu mi lại buông ra, chăm chú nhìn Vân Tuyết Phi một cái thật sâu, bình tĩnh nói: “Ta cho ngươi thời gian ba ngày!”
Bóng đêm như nước, vầng trăng non từ từ nhô lên cao, bốn phía im ắng, ngẫu nhiên nghe thấy tiếng côn trùng rả rích.
“A Cảnh, ngươi nhất định không được có việc gì!”
Một hắc y nữ tử gắt gao ôm chặt một nam tử cả người đầy máu, xe ngựa vẫn chạy băng băng trên đường phố u lãnh*
(*) u lãnh: u ám + thanh lãnh
“Không có!” Thiên Tầm lắc đầu, ánh mắt lo lắng nhìn Vân Tuyết Phi: “Cảnh vương gia mất tích liệu có quan hệ gì với Thái Hậu không?”
“Ngươi cũng nghi ngờ là do bà ta làm?” Trong lòng Vân Tuyết Phi cũng đoán được vài phần, bàn tay trong ống tay áo không tự chủ nắm chặt lại.
“Trên lãnh thổ Hạ Quốc này, người muốn diệt trừ Cảnh vương gia nhất chỉ có Thái Hậu.” Giọng nói Thiên Tầm vô cùng khẳng định, lớn mật nói ra suy nghĩ của mình: “Tính cả Hoàng Thượng hiện nay thì Hạ Quốc chỉ có ba vị hoàng tử, ngoài Cảnh Vương gia, hai người còn lại đều là con ruột của Tiêu Thái Hậu. Chỉ cần bà ta diệt trừ Cảnh vương gia thì trên đời này không ai có thể lay động được địa vị của bà ta nữa.”
Ánh mắt Vân Tuyết Phi tối sầm lại. Nàng chậm rãi xoay người, khác biệt với ngày xưa nhẹ nhàng tiêu sái, bước chân của nàng bây giờ bỗng trở nên trầm trọng.
“Chủ tử, ngài không đến chỗ Thái Hậu sao?” Thiên Tầm vội vã chạy theo hỏi.
Vân Tuyết Phi hơi dừng chân, hình như là hít sâu một hơi, thu lại tối tăm nơi đáy mắt, lạnh nhạt nói với Thiên Tầm: “Không đi!”
“Bà ta dù sao cũng là Thái Hậu, cho dù trong lòng chủ tử tức giận, mặt ngoài ngài cũng nên đến đó, ít nhất cũng không thể để bà ta nắm được nhược điểm!” Thiêm Tầm quan tâm nhắc nhở: “Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, ngài hãy cố nhẫn nhịn một chút thôi!”
“Từ lúc ta tiến cung điến giờ, mới đặt chân đến Thọ Ninh Cung một lần duy nhất. Thời gian dài như vậy không tuyên triệu, lại đúng lúc này muốn tìm ta, chỉ sợ...”Vân Tuyết Phi kéo dài thanh âm, liếc mắt nhìn Thiên Tầm một cái, ánh mắt trấn định: “Mà thôi, là việc xấu cũng không tránh khỏi, cho dù ta không đi, bà ta cũng nhất định khiến ta phải đi!”
Thiên Tầm sửng sốt, ánh mắt cũng lộ ra tia sáng thấu hiểu, gật đầu: “Chủ tử, nô tỳ đã hiểu!”
Vân Tuyết Phi cười khẽ, chậm rì rì nói: “Tạm thời bây giờ ta không đi, lát nữa sẽ có người đến thúc giục, ngươi cứ nói ta không thoải mái, đang nằm trên giường nghỉ ngơi!”
“Chủ tử, làm như vậy có vẻ không tốt lắm.” Trên mặt Thiên Tầm lộ vẻ khó xử, tuy rằng biết là sẽ có bẫy, nhưng bà ta dù sao cũng là Thái Hậu a!
“Ta vốn là được “mời” đến Thọ Ninh Cung làm khách, cho dù hành động của ta làm cho bà ta cảm thấy bất mãn, bà ta cũng không thể nổi giận!” Vân Tuyết Phi nhìn vẻ mặt Thiên Tầm, đương nhiên biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, an ủi nói: “Yên tâm, cứ làm theo lời ta nói, sẽ không có việc gì.”
Thiên Tầm tuy rằng lo lắng, nhưng nhìn thần sắc tự tin trên mặt chủ tử, cũng không nói thêm gì nữa, đi ra ngoài canh cửa.
Qủa nhiên, không lâu sau, người của Thọ Ninh Cung lại đến đây lần nữa, bị Thiên Tầm lấy lí do chủ tử thân thể không khỏe đuổi về. Vân Tuyết Phi nằm trên giường, nghe tiếng nói chuyện ngoài cửa, nàng bước xuống giường, cởi áo ngoài ra rồi nằm trở lại.
Rất nhanh, tiếng nói chuyện bên ngoài biến mất, không gian lại khôi phục yên tĩnh. Khóe miệng Vân Tuyết Phi gợn lên, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
“Nô tỳ tham kiến Thái Hậu.” Âm Thanh thỉnh an của Thiên Tầm vang lên bên ngoài điện.
“Nghe nói Hộ Quốc Vương Phi thân thể không khỏe, ai gia liền tự mình đến thăm ~” Giongj nói của Tiêu Nhụy Vũ không mang theo chút cảm tình nào, âm thanh lạnh lẽo ra lệnh: “Mở cửa!”
Cánh cửa bị người đẩy ra, thân thể Thiên Tầm chấn động, đôi mắt rũ xuống hơi lóe lên rồi nhanh chóng lướt qua. Nàng cúi người, nhẹ nhàng nói: “Thân thể Vương Phi không khỏe, xin Thái Hậu lấy phượng thể làm trọng, không nên ở lại bên trong quá lâu!”
Trong mắt Tiêu Nhụy Vũ lộ ra thần sắc dò xét, nhưng rất nhanh lại biến mất, chậm rãi gật đầu, lạnh lùng nói: “Một mình ai gia đi vào là được, các ngươi đều ở bên ngoài, đừng làm phiền ta và Vương Phi nói chuyện riêng!”
“Vâng!” Tất cả cung nhân đồng thời lên tiếng.
Tiêu Nhụy Vũ bước vào trong, cửa lập tức bị đóng lại từ bên ngoài. Nhìn tẩm cung không hề thua kém cung điện của bất kì phi tần nào, khóe môi bà ta nhếch lên một nụ cười châm chọc.
“Xem ra hoàng nhi đối với ngươi không tệ, bất cứ vật dụng nào ở đây cũng là giá trị liên thành, trân phẩm hiếm có trên đời!” Tiêu Nhụy Vũ yểu điệu đi tới, khóe môi cong lên, cười không tiếng động, lại không có một chút độ ấm nào.
“Khụ khụ ~” Vân Tuyết Phi cố gắng ngồi dậy, sắc mặt nàng tái nhợt, giọng nói khàn khàn: “Thái Hậu tự mình đến thăm, thần quả thật thụ sủng nhược kinh!”
Ánh mắt Tiêu Nhụy Vũ sâu kín, nhìn chằm chằm Vân Tuyết Phi hồi lâu, hừ lạnh một tiếng: “Tiết Phỉ, diễn xuất của ngươi quả thực quá tốt, nếu không phải ta hiểu rõ ngươi, chỉ sợ cũng bị ngươi lừa gạt!”Dừng một chút, nhìn bộ dáng mệt mỏi ỉu xìu của Vân Tuyết Phi, bà ta cười lạnh: “Trên đường tới đây ta đã gặp Lê mỹ nhân, bệnh của Vương Phi quả nhiên tới thật đúng lúc!”
Nghe tới đây, Vân Tuyết Phi cũng không cần ngụy trang nữa, nàng cười nhạt, từ trên giường đứng dậy, sửa sang lại quần áo: “Nếu Thái Hậu đã biết, vậy chắc hẳn cũng rõ nguyên nhân ta làm như vậy?”
“Tránh được mùng một, không tránh khỏi mười lăm!” Tiêu Nhụy Vũ lạnh lùng cười, từ trên cao nhìn xuống nữ nhân không có một chút quy củ trước mắt, nhẹ nhăn mày: “Ta thật hiếu kì tại sao nữ nhân nghiêm khắc như Mộc Thanh Lam, trong mắt luôn không chịu được một hạt cát lại có thể chấp nhận đứa con dâu như ngươi?”
“Ta thật mong cả đời này không nhìn thấy ngươi thêm một lần nào nữa, không ngờ ông trời đúng là không hiểu lòng người.” Vân Tuyết Phi cảm thán, bưng lên một ly trà nóng, tự mình ngồi xuống.
“Ngươi không lo lắng Hạ Hầu Cảnh?” Tiêu Nhụy Vũ nhíu mày, ngồi xuống đối diện Vân Tuyết Phi, hai mắt gắt gao nhìn nàng chằm chằm, không muốn bỏ sót một chút biến hóa nào trên khuôn mặt bình tĩnh kia.
Tuy rằng nữ nhân này vẫn luôn ở trong hoàng cung nhưng với mạng lưới tin tức của Hộ Quốc Vương Phủ, bà ta chắc chắn Vân Tuyết Phi đã nhận được tin Hạ Hầu Cảnh mất tích, không nghĩ tới nàng ta lại làm như không thèm để ý. Nếu không phải biết rõ mối quan hệ của Tiết Phỉ và Hạ Hầu Cảnh trước kia, bà ta đã cho rằng lần này phải ra về tay không.
Bàn tay đang cầm ly trà của Vân Tuyết Phi bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn Tiêu Nhụy Vũ, giọng điệu lạnh lẽo âm trầm: “Hắn mất tích thực sự có quan hệ với ngươi!”
Ánh mắt kia giống như mũi tên ghim lên người Tiêu Nhụy Vũ, lông mày bà ta giãn ra, cũng rót cho mình một ly trà, lắc đầu cười nói: “Qủa nhiên, bất luận ngươi là Tiết Phỉ hay Vân Tuyết Phi vẫn cứ để ý Hạ Hầu Cảnh như vậy, đáng tiếc con trai của ta từ trước đến giờ đều nhìn không rõ!”
“Ta không nợ Hạ Hầu Huyền, càng không nợ ngươi!”Phẫn nộ trong mắt Vân Tuyết Phi ngày một lan tràn, nhìn chằm chằm hai mắt Tô Nhụy Vũ, gằn từng chữ một: “Ngôi vị Hoàng Đế vốn là của Hạ Hầu Cảnh, Hạ Hầu Huyền ngồi trên đó nhiều năm như vậy, ngươi cũng chiếm vị trí vốn thuộc về Dao phi. Các ngươi yên tâm thoải mái sống một cuộc sống tôn quý xa hoa, đã vậy còn không biết thỏa mãn, tìm cách muốn giết người giệt khẩu, lương tâm của các ngươi đều bị ném cho chó ăn rồi!”
Nhắc đến Dao Phi, khuôn mặt ôn hòa của Tiêu Nhụy Vũ trở nên âm trầm, rốt cuộc cũng không thể giả vờ nổi nữa, tàn nhẫn nói: “Từ xưa thắng làm vua thua làm giặc, không thể ngồi lên vị trí này là do Mộc Thanh Dao vô dụng, Hạ Hầu Cảnh vô năng, không trách được chúng ta!”
“Vậy thì cũng là do ngươi dùng thủ đoạn ti tiện đoạt được!” Vân Tuyết Phi đập mạnh ly trà xuống bàn, đột ngột đứng lên, giọng nói tràn đầy tức giận và hận ý: “Lúc ấy ta thật ngu ngốc, lại bị lời thề son sắt của ngươi lừa gạt. Tiêu Nhụy Vũ, sớm muộn có một ngày, ngươi sẽ gặp báo ứng!”
Tiêu Nhụy Vũ nghe đến đó sắc mặt hoàn toàn đen sì, áp chế lửa giận trong lòng, bà ta uống một hơi cạn sạch ly trà, đè nén cảm xúc tức giận lại: “Ngươi ngồi xuống! Hôm nay ta tới đây không phải là muốn tìm ngươi cãi nhau!” Trong mắt bà ta hiện lên một tia âm trầm, nhưng rất nhanh lại biến mất, mỉm cười cực kì dịu dàng, giống như một màn vừa rồi chưa từng phát sinh: “Ta tới tìm ngươi làm giao dịch!”
Hai mắt Vân Tuyết Phi lóe lên, cười nhạt một cái: “Giao dich?~Ha ha, Tiêu Nhụy Vũ, ngươi coi ta là ngốc tử hay sao, lần đầu tiên giao dich với ngươi ta bị lừa cho thê thảm, ngay cả mạng sống cũng mất. Lần này ngươi lại đòi giao dịch, ta thật sự là gánh không nổi! Nói không chừng lần này ta không may mắn như vậy, chết thế nào cũng không biết!”
“Hạ Hầu Cảnh không ở trong tay ta, nhưng mà hắn bị thương không nhẹ, mạng lưới tin tức của Vương Phủ xác thực lợi hại, nhưng mà...” Tiêu Nhụy Vũ cười không chút để ý: “Rốt cuộc hoàng quyền vẫn là tối thượng, ta đang cho người truy tìm tung tích của hắn, tin tưởng rất nhanh sẽ tìm được, đến lúc đó, chỉ cần nhất đao vĩnh dật*, chắc chắn sẽ chẳng ai biết là ta làm. Cho dù biết cũng không có chứng cớ, chỉ có thể suy đoán trong lòng mà thôi!”
(*) nhất đao vĩnh dật: một đao diệt trừ hậu hoạn
“Chỉ cần ta đồng ý điều kiện của ngươi, ngươi sẽ thả hắn, không muốn lấy mạng hắn nữa?” Vân Tuyết Phi xoay người ngồi xuống, cười như không cười: “Ta nhớ rõ lão nhân gia người từ trước đến nay đều muốn giết chết Hạ Hầu Cảnh, đảm bảo ngôi vị hoàng đế của con trai ngươi, cũng giữ vững địa vị của ngươi cơ mà?~”
“Ta nhất định sẽ diệt trừ Hạ Hầu Cảnh, chẳng qua sự việc nặng nhẹ thế nào ta hiểu rõ. Chỉ cần ngươi đồng ý điều kiện của ta, ta sẽ để hắn sống lâu thêm một chút!” Tiêu Nhụy Vũ không thèm để ý lời nói mang dao của Vân Tuyết Phi, khóe môi nhấc lên, lập tức đi vào vấn đề chính: “Ta nghe nói phụ thân ngươi là Tô Thần Tường?”
Ánh mắt Vân Tuyết Phi lóe lên, nhìn nét tăm tối trên mặt Thái Hậu, nhướng mày hỏi: “Muốn bạc?”
“Ta muốn một trăm vạn lượng hoàng kim!” Tiêu Nhụy Vũ nâng mắt, nhìn Vân Tuyết Phi nói thẳng: “Lúc này ta có thể buông tha Hạ Hầu Cảnh, để hắn an toàn trở lại Vương Phủ, nhưng mà chỉ là lúc này mà thôi, nếu lần sau hắn lại rơi vào tay ta, hắn nhất định phải chết!”
“Một trăm vạn lượng cũng không phải con số nhỏ, lại là hoàng kim!”Vân Tuyết Phi nhìn chằm chằm Tiêu Nhụy Vũ một lát, cuối cùng nói: “Số lượng này quá lớn, lại chỉ đổi lấy an toàn lúc này. Tiêu Nhụy Vũ, ngươi cũng quá tham lam đi, ít nhất phải câm đoan an toàn cả đời của Hạ Hầu Cảnh mới đúng!”
“Nếu nói cả đời này ta cũng sẽ khống động vào Hạ Hầu Cảnh, ngươi sẽ tin sao?” Thái Hậu tiếp tục rót thêm một ly trà, nhìn Vân Tuyết Phi mỉm cười hỏi.
“Không tin!” Vân Tuyết Phi nói năng có khí phách, thu hồi tầm mắt: “Nhưng mà số bạc lớn như vậy, ta cần ba ngày để chuẩn bị. Ta muốn ngươi lập tức rút lệnh truy lùng lại!”
“Ngươi đã đồng ý đều kiện của ta?” Khóe môi bà ta nhếch lên, như đã dự liệu từ trước.
Vân Tuyết Phi bất đắc dĩ gật đầu. Từ lúc Tô Thần Tường và nàng nhận nhau, cũng đem toàn bộ tài sản của ông nói cho nàng biết. Một trăm vạn lượng hoàng kim tuy rằng nhiều, nhưng cũng không phải không thể lấy ra. Hiện giờ Hạ Hầu Cảnh đang bị trọng thương, quan trọng nhất là phải mau chóng tìm được hắn. Dùng một trăm vạn lượng hoàng kim đổi lấy an toàn của hắn, đáng giá! Chỉ mong rằng, nữ nhân trước mắt này sẽ giữ lời hứa!
“Nếu ngươi đồng ý, ta cũng không thành vấn đề. Tuy rằng ta chán ghét ngươi nhưng cũng hiểu cách làm người của ngươi, tin tưởng ngươi cũng sẽ không lừa gạt ta!”
Tiêu Nhụy Vũ đứng lên, sửa sang lại quần áo, nhíu mi lại buông ra, chăm chú nhìn Vân Tuyết Phi một cái thật sâu, bình tĩnh nói: “Ta cho ngươi thời gian ba ngày!”
Bóng đêm như nước, vầng trăng non từ từ nhô lên cao, bốn phía im ắng, ngẫu nhiên nghe thấy tiếng côn trùng rả rích.
“A Cảnh, ngươi nhất định không được có việc gì!”
Một hắc y nữ tử gắt gao ôm chặt một nam tử cả người đầy máu, xe ngựa vẫn chạy băng băng trên đường phố u lãnh*
(*) u lãnh: u ám + thanh lãnh
/154
|