"Ơ ~ Nhị muội muội bị gì vậy? Sao lại nằm ở dưới đất?" Tần Hương Quân khắc chế nội tâm mừngnhư điên, lo lắng hỏi thăm. Khi nàng nghe nói kế hoạch đã thành công,liền lập tức đi tìm vương gia và Tống Thi Linh chưởng gia tới đây, lầnnày nàng muốn xem Vân Tuyết Phi sẽ giải thích thế nào.
Nàng takhông hề biết rằng Vân Tuyết Phi hoàn toàn chẳng nghĩ tới chuyện sẽ giải thích, nàng vẫn cảm thấy đá chưa đã nghiền, vị vương gia này tới khôngchọn thời điểm gì cả.
Thiên Thủy vừa nghe thấy giọng nói củavương gia, từ từ hoàn hồn trở lại, nàng ta lập tức chạy đến trước mặt Tư Nam Tuyệt và Tống Thi Linh ‘bùm’ quỳ rạp xuống đất, mạnh mẽ lên án VânTuyết Phi: "Vương gia, người phải làm chủ cho nhị phu nhân! Hôm nay phunhân chúng ta có lòng tốt sang đây thăm vương phi, nhưng vương phi không biết cảm ơn, ngược lại còn đập bỏ Tuyết Ngọc Mộ Dung quý phi thưởng cho phu nhân, đá phu nhân té xuống đất!"
Vừa vui vừa buồn vì chủ tử ra mặt, một chữ đá đã dứt khoát định tội cho mình rồi.
Không sai! Đúng là nàng có đá đó, nhưng cũng do họ chọc mình trước, đáng đời ~
Tư Nam Tuyệt cứ như vậy đứng ở nơi đó, bạch y lay động, ánh mặt trời chiếu vào trên người hắn, phủ lên một tầng ánh sáng vàng óng, Vân Tuyết Phikhông khỏi nhìn mà trợn tròn mắt, phun ra hai chữ: cực phẩm!
Tống Thi Linh thấy Tư Nam Tuyệt không nói chuyện, nhưng ánh mắt kinh diễmcủa Vân Tuyết Phi không qua mặt được nàng ta, trong lòng thoáng hiện lên sự khó chịu, nàng ta đi tới nâng Quan Tâm Liên từ trên mặt đất đứngdậy, bối rối hỏi thăm: "Tẩu tẩu, Quan thị thiếp có chỗ nào không tốt,chọc giận tẩu tẩu vậy?"
Một câu nói như vậy, chẳng khác nào chứng thực thêm tội danh mình bạo ngược đãi thị thiếp, có giải thích cũng vô dụng thôi.
Đã như vậy, nàng sẽ không giải thích làm gì, tàn bạo thì tàn bạo, mềm lòng với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân mình, nàng thà rằng mang tội danh tàn bạo người khác.
"Là lỗi của nô tỳ, nô tỳ không nên đếndây chọc giận vương phi ~" Đôi tay Quan Tâm Liên bụm mặt, nước mắt theogò má chảy xuống tí tách từng giọt, làm ướt cả vùng đất dưới chân.
"Mặt của ngươi thế nào rồi?"
Tống Thi Linh đưa tay tới, kéo hai tay Quan Tâm Liên ra, đập vào mắt đíchthị là hai dấu tay đỏ ửng, lặp tức mọi chuyện đều sáng tỏ.
"Người nào tàn nhẫn vậy, sao lại đánh một người dễ thương như muội muội thànhra thế này, thật đáng giận mà!" Tần Hương Quân đi tới kéo Quan Tâm Liênđến trước mặt Tư Nam Tuyệt: "Vương gia người xem, gương mặt Quan muộimuội xinh đẹp như hoa lại bị đánh đến thê thảm như vậy, người nào ác tâm thế không biết?" Hiện tại nàng ta chỉ xém không xúc động nói cho vươnggia biết đây là do Vân Tuyết Phi độc phụ kia đánh, nàng ta không tinchân tướng đã bày ở chỗ này, Vân Tuyết Phi còn có thể thoát được.
"Nô tỳ không sao, chẳng qua Tuyết Ngọc bị vỡ, nô tỳ lo lắng Quý phi nươngnương trách tội." Quan Tâm Liên vừa khắc chế không để mình khóc lên, vừa nghiêng mắt lo lắng nhìn về phía Vân Tuyết Phi, là ai làm bể TuyếtNgọc, đáp án kia không cần nói cũng biết!
Thật là hiền lành, thật là thân thiết, bị nàng đánh, còn thay nàng lo lắng.
Những nữ nhân trong căn phòng này đều muốn nhìn nàng xuống địa ngục, như vậynàng sẽ càng sống sót thật tốt để cho bọn họ trông thấy mà tức chết.
Tư Nam tuyệt không vui nhíu mày, rốt cuộc dưới sự chờ đợi của mấy vị phụnhân, bóng dáng di chuyển đến vị trí Vân Tuyết Phi đang đứng.
Đi tới trước mặt Vân Tuyết Phi thì ngừng lại.
Quan Tâm Liên cho là vương gia sẽ báo thù cho nàng, để nàng đánh trả lại Vân Tuyết Phi, dù sao khi nãy nàng cũng đã tóm được khoảnh khắc cau mày của Tư Nam Tuyệt.
Lúc Vân Tuyết Phi nhìn thấy Tư Nam Tuyệt đi qua,lặp tức cả người tiến vào trạng thái đề phòng cao độ, nếu Tư Nam Tuyệtdám đánh mình, nàng cũng sẽ không khoanh tay chờ chết.
Mọi người ở đây đều mừng thầm, thời điểm cảm thấy kế hoạch sẽ thành công, Tư NamTuyệt lại vươn tay nắm lấy bàn tay Vân Tuyết Phi đặt lên tay mình, nhẹnhàng vuốt ve, nhỏ giọng lấy lòng: "Tuyết Nhi, có đau không?"
Tuyết Nhi? Vân Tuyết Phi giống như bị sét đánh trúng, chuyện gì vậy? Khi nàonàng và tên vương gia yêu nghiệt này thân mật như vậy rồi.
Đợi đến khi phản ứng kịp, nàng muốn rút tay mình ra, nhưng bất đắc dĩ hơi sức không bằng người.
Vì vậy hình ảnh mà Tống Thi Linh, Tần Hương Quân và Quan Tâm Liên nhìnthấy chính là một đôi nam nữ ở chỗ này cầm tay nhau liếc mắt đưa tình.
Hình ảnh chướng mắt như vậy, bọn họ rất muốn xông lên đẩy Vân Tuyết Phi rađể vương gia cầm tay của mình, nhưng chẳng ai can đảm đi làm chuyện đó,chỉ có thể ai oán đứng nhìn.
Nhìn vẻ mặt khó coi như nuốt phảiphân chó của đám nữ nhân kia, Vân Tuyết Phi không phải nói có bao nhiêuvui vẻ. Mặc kệ mục đích của Tư Nam Tuyệt là gì, nàng chỉ cảm thấy hiệntại rất sung sướng, dần dần thả lỏng người, sự kháng cự vừa rồi lặp tứcbiến thành tiếp nhận, nàng đỏ mặt thâm tình nhìn lại: "Nô tì không cóviệc gì ~"
Quan Tâm Liên không ngờ sự việc phát triển khác xa với suy đoán của nàng như vậy. Hôm nay nàng bị uất ức tính là gì? Nàng vốnmuốn mượn cớ thăm Vân Tuyết Phi, khiến Vân Tuyết Phi sẩy tay làm rơingọc bội, ở trước mặt vương gia áp đặt lên người nàng ta tội danh coi rẻ Quý phi. Cho dù vương gia không trách tội, đến lúc đó nàng ở trước mặtbiểu tỷ nhắc tới, không lo không đánh ngã được Vân Tuyết Phi.
Nhưng nàng tuyêt đối không ngờ tới, vương gia đối xử với nàng ta không tầmthường như vậy, nàng chưa bao giờ nhìn thấy vương gia vì một nữ nhân màđau lòng đến thế. Cho dù là Tống Thi Linh, vương gia cũng chưa từng mộtlần nắm lấy tay của nàng ấy.
Nghĩ tới đây, trong lòng nàng càng thêm thống hận Vân Tuyết Phi, tất cả những thứ này vốn phải là của mình.
Tống Thi Linh không thể bình tĩnh được nữa rồi, nếu nói trước đây nàng chorằng vương gia sẽ không yêu Vân Tuyết Phi, cho nên nàng mới từ từ chờđợi, giữ vững hình tượng hiền lành tốt bụng ở trước mặt mọi người. Nhưng hiện tại cho dù có cố gắng cách mấy giờ phút này cũng hoàn toàn hỏngmất rồi, nàng vội vàng chỉ trích: "Vương phi không cảm thấy nên giảithích một chút với Quan thị thiếp sao?"
Vân Tuyết Phi vốn tính toán phản kích, nhưng Tư Nam Tuyệt đã xoay người chắn trước mặt nàng.
"Giải thích gì chứ? Vương phi của bổn vương mà cần phải giải thích với một nô tỳ sao?" Rõ ràng là một câu hỏi rất tùy ý, tuy nhiên nó làm cho ngườicó cảm giác vô cùng áp bức.
"Biểu ca, chuyện này. . . . . . Tachỉ là . . . . . Ta không phải. . . . . ." Tống Thi Linh khẩn trươngnhìn Tư Nam Tuyệt, lắp bắp muốn giải thích, nhưng lại nói không ra mộtcâu hợp lý nào, nàng không ngờ kết quả sẽ như vậy, giờ phút này nàng vôcùng hối hận về hành vi lỗ mãng vừa rồi của mình.
"Đây chính làcách thức ngươi chưởng gia sao? Để cho chánh phi nói xin lỗi nô tỳ?" TưNam Tuyệt không để ý tới sự quẫn bách của Tống Thi Linh, con ngươi tĩnhmịch, sáng bóng như ngọc, toàn thân trở nên lạnh lẽo.
Nhưng lờinói kế tiếp của hắn mới hoàn toàn đánh các nữ nhân tự cho là đúng nàyrớt xuống đáy địa ngục: "Thị thiếp chỉ có thể là nô tỳ trước mặt ở chánh phi, nô tỳ có tư cách gì muốn chánh phi nói xin lỗi, đánh thì sao? Chodù giết cũng không quá đáng?"
Nàng takhông hề biết rằng Vân Tuyết Phi hoàn toàn chẳng nghĩ tới chuyện sẽ giải thích, nàng vẫn cảm thấy đá chưa đã nghiền, vị vương gia này tới khôngchọn thời điểm gì cả.
Thiên Thủy vừa nghe thấy giọng nói củavương gia, từ từ hoàn hồn trở lại, nàng ta lập tức chạy đến trước mặt Tư Nam Tuyệt và Tống Thi Linh ‘bùm’ quỳ rạp xuống đất, mạnh mẽ lên án VânTuyết Phi: "Vương gia, người phải làm chủ cho nhị phu nhân! Hôm nay phunhân chúng ta có lòng tốt sang đây thăm vương phi, nhưng vương phi không biết cảm ơn, ngược lại còn đập bỏ Tuyết Ngọc Mộ Dung quý phi thưởng cho phu nhân, đá phu nhân té xuống đất!"
Vừa vui vừa buồn vì chủ tử ra mặt, một chữ đá đã dứt khoát định tội cho mình rồi.
Không sai! Đúng là nàng có đá đó, nhưng cũng do họ chọc mình trước, đáng đời ~
Tư Nam Tuyệt cứ như vậy đứng ở nơi đó, bạch y lay động, ánh mặt trời chiếu vào trên người hắn, phủ lên một tầng ánh sáng vàng óng, Vân Tuyết Phikhông khỏi nhìn mà trợn tròn mắt, phun ra hai chữ: cực phẩm!
Tống Thi Linh thấy Tư Nam Tuyệt không nói chuyện, nhưng ánh mắt kinh diễmcủa Vân Tuyết Phi không qua mặt được nàng ta, trong lòng thoáng hiện lên sự khó chịu, nàng ta đi tới nâng Quan Tâm Liên từ trên mặt đất đứngdậy, bối rối hỏi thăm: "Tẩu tẩu, Quan thị thiếp có chỗ nào không tốt,chọc giận tẩu tẩu vậy?"
Một câu nói như vậy, chẳng khác nào chứng thực thêm tội danh mình bạo ngược đãi thị thiếp, có giải thích cũng vô dụng thôi.
Đã như vậy, nàng sẽ không giải thích làm gì, tàn bạo thì tàn bạo, mềm lòng với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân mình, nàng thà rằng mang tội danh tàn bạo người khác.
"Là lỗi của nô tỳ, nô tỳ không nên đếndây chọc giận vương phi ~" Đôi tay Quan Tâm Liên bụm mặt, nước mắt theogò má chảy xuống tí tách từng giọt, làm ướt cả vùng đất dưới chân.
"Mặt của ngươi thế nào rồi?"
Tống Thi Linh đưa tay tới, kéo hai tay Quan Tâm Liên ra, đập vào mắt đíchthị là hai dấu tay đỏ ửng, lặp tức mọi chuyện đều sáng tỏ.
"Người nào tàn nhẫn vậy, sao lại đánh một người dễ thương như muội muội thànhra thế này, thật đáng giận mà!" Tần Hương Quân đi tới kéo Quan Tâm Liênđến trước mặt Tư Nam Tuyệt: "Vương gia người xem, gương mặt Quan muộimuội xinh đẹp như hoa lại bị đánh đến thê thảm như vậy, người nào ác tâm thế không biết?" Hiện tại nàng ta chỉ xém không xúc động nói cho vươnggia biết đây là do Vân Tuyết Phi độc phụ kia đánh, nàng ta không tinchân tướng đã bày ở chỗ này, Vân Tuyết Phi còn có thể thoát được.
"Nô tỳ không sao, chẳng qua Tuyết Ngọc bị vỡ, nô tỳ lo lắng Quý phi nươngnương trách tội." Quan Tâm Liên vừa khắc chế không để mình khóc lên, vừa nghiêng mắt lo lắng nhìn về phía Vân Tuyết Phi, là ai làm bể TuyếtNgọc, đáp án kia không cần nói cũng biết!
Thật là hiền lành, thật là thân thiết, bị nàng đánh, còn thay nàng lo lắng.
Những nữ nhân trong căn phòng này đều muốn nhìn nàng xuống địa ngục, như vậynàng sẽ càng sống sót thật tốt để cho bọn họ trông thấy mà tức chết.
Tư Nam tuyệt không vui nhíu mày, rốt cuộc dưới sự chờ đợi của mấy vị phụnhân, bóng dáng di chuyển đến vị trí Vân Tuyết Phi đang đứng.
Đi tới trước mặt Vân Tuyết Phi thì ngừng lại.
Quan Tâm Liên cho là vương gia sẽ báo thù cho nàng, để nàng đánh trả lại Vân Tuyết Phi, dù sao khi nãy nàng cũng đã tóm được khoảnh khắc cau mày của Tư Nam Tuyệt.
Lúc Vân Tuyết Phi nhìn thấy Tư Nam Tuyệt đi qua,lặp tức cả người tiến vào trạng thái đề phòng cao độ, nếu Tư Nam Tuyệtdám đánh mình, nàng cũng sẽ không khoanh tay chờ chết.
Mọi người ở đây đều mừng thầm, thời điểm cảm thấy kế hoạch sẽ thành công, Tư NamTuyệt lại vươn tay nắm lấy bàn tay Vân Tuyết Phi đặt lên tay mình, nhẹnhàng vuốt ve, nhỏ giọng lấy lòng: "Tuyết Nhi, có đau không?"
Tuyết Nhi? Vân Tuyết Phi giống như bị sét đánh trúng, chuyện gì vậy? Khi nàonàng và tên vương gia yêu nghiệt này thân mật như vậy rồi.
Đợi đến khi phản ứng kịp, nàng muốn rút tay mình ra, nhưng bất đắc dĩ hơi sức không bằng người.
Vì vậy hình ảnh mà Tống Thi Linh, Tần Hương Quân và Quan Tâm Liên nhìnthấy chính là một đôi nam nữ ở chỗ này cầm tay nhau liếc mắt đưa tình.
Hình ảnh chướng mắt như vậy, bọn họ rất muốn xông lên đẩy Vân Tuyết Phi rađể vương gia cầm tay của mình, nhưng chẳng ai can đảm đi làm chuyện đó,chỉ có thể ai oán đứng nhìn.
Nhìn vẻ mặt khó coi như nuốt phảiphân chó của đám nữ nhân kia, Vân Tuyết Phi không phải nói có bao nhiêuvui vẻ. Mặc kệ mục đích của Tư Nam Tuyệt là gì, nàng chỉ cảm thấy hiệntại rất sung sướng, dần dần thả lỏng người, sự kháng cự vừa rồi lặp tứcbiến thành tiếp nhận, nàng đỏ mặt thâm tình nhìn lại: "Nô tì không cóviệc gì ~"
Quan Tâm Liên không ngờ sự việc phát triển khác xa với suy đoán của nàng như vậy. Hôm nay nàng bị uất ức tính là gì? Nàng vốnmuốn mượn cớ thăm Vân Tuyết Phi, khiến Vân Tuyết Phi sẩy tay làm rơingọc bội, ở trước mặt vương gia áp đặt lên người nàng ta tội danh coi rẻ Quý phi. Cho dù vương gia không trách tội, đến lúc đó nàng ở trước mặtbiểu tỷ nhắc tới, không lo không đánh ngã được Vân Tuyết Phi.
Nhưng nàng tuyêt đối không ngờ tới, vương gia đối xử với nàng ta không tầmthường như vậy, nàng chưa bao giờ nhìn thấy vương gia vì một nữ nhân màđau lòng đến thế. Cho dù là Tống Thi Linh, vương gia cũng chưa từng mộtlần nắm lấy tay của nàng ấy.
Nghĩ tới đây, trong lòng nàng càng thêm thống hận Vân Tuyết Phi, tất cả những thứ này vốn phải là của mình.
Tống Thi Linh không thể bình tĩnh được nữa rồi, nếu nói trước đây nàng chorằng vương gia sẽ không yêu Vân Tuyết Phi, cho nên nàng mới từ từ chờđợi, giữ vững hình tượng hiền lành tốt bụng ở trước mặt mọi người. Nhưng hiện tại cho dù có cố gắng cách mấy giờ phút này cũng hoàn toàn hỏngmất rồi, nàng vội vàng chỉ trích: "Vương phi không cảm thấy nên giảithích một chút với Quan thị thiếp sao?"
Vân Tuyết Phi vốn tính toán phản kích, nhưng Tư Nam Tuyệt đã xoay người chắn trước mặt nàng.
"Giải thích gì chứ? Vương phi của bổn vương mà cần phải giải thích với một nô tỳ sao?" Rõ ràng là một câu hỏi rất tùy ý, tuy nhiên nó làm cho ngườicó cảm giác vô cùng áp bức.
"Biểu ca, chuyện này. . . . . . Tachỉ là . . . . . Ta không phải. . . . . ." Tống Thi Linh khẩn trươngnhìn Tư Nam Tuyệt, lắp bắp muốn giải thích, nhưng lại nói không ra mộtcâu hợp lý nào, nàng không ngờ kết quả sẽ như vậy, giờ phút này nàng vôcùng hối hận về hành vi lỗ mãng vừa rồi của mình.
"Đây chính làcách thức ngươi chưởng gia sao? Để cho chánh phi nói xin lỗi nô tỳ?" TưNam Tuyệt không để ý tới sự quẫn bách của Tống Thi Linh, con ngươi tĩnhmịch, sáng bóng như ngọc, toàn thân trở nên lạnh lẽo.
Nhưng lờinói kế tiếp của hắn mới hoàn toàn đánh các nữ nhân tự cho là đúng nàyrớt xuống đáy địa ngục: "Thị thiếp chỉ có thể là nô tỳ trước mặt ở chánh phi, nô tỳ có tư cách gì muốn chánh phi nói xin lỗi, đánh thì sao? Chodù giết cũng không quá đáng?"
/154
|