Hạ Hồng Trang cười lạnh, nàng nhìn lầm Thượng Quan Ngộ này! Cứ tưởng rằng hắn hối cải sẽ trở nên có trách nhiệm, có thể phụ trách, nhưng đến cùng, hắn vẫn là phế vật ích kỷ tư lợi vô tình vô nghĩa! Luôn miệng nói sẽ vĩnh viễn ở bên nàng, sẽ không rời khỏi nàng, sẽ không bởi vì những nữ nhân khác vắng vẻ nàng... Kết quả hết thảy điều hắn nói đều không làm được!
Nếu không phải nàng còn cần Thượng Quan Ngộ mới có thể đặt chân ở Thượng Quan gia, Hạ Hồng Trang đã sớm hạ thủ!
Khoan đã! Như là nghĩ tới điều gì, Hạ Hồng Trang đột nhiên nới rộng ánh mắt ra. Nếu Thượng Quan Ngộ chết, con trai của nàng chính là độc đinh duy nhất của Thượng Quan gia! Cái ý nghĩ này rất to gan, hơn nữa rất nguy hiểm, nhưng không thể phủ nhận là nó đồng thời cũng có lực hấp dẫn rất cường đại. Ít nhất Hạ Hồng Trang đã bị nó hấp dẫn, hiện tại ngoại tổ phụ chán ghét nàng, tránh né nàng, không phải là bởi vì nàng sinh ra quái vật sao? Nhưng nếu quái vật này là đời sau duy nhất của Thượng Quan gia bọn họ thì sao?!
Hạ Hồng Trang vì cái ý tưởng này cảm thấy tim đập như sấm, nhưng nàng vô pháp khắc chế, hít một hơi thật sâu, hết thảy lửa giận cùng oán khí nháy mắt biến thành cảm giác hưng phấn khác thường. Nàng biết, nếu như mình muốn xuống tay với Thượng Quan Ngộ thì rất nguy hiểm. Người Thượng Quan gia vốn đã coi nàng như sao chổi xui xẻo, nếu giết chết Thượng Quan Ngộ, sợ là Thượng Quan Tiến quyết sẽ không để nàng yên. Bọn họ chỉ biết cho rằng hết thảy đều là lỗi của nàng, từ đó đối với nàng càng thêm hà khắc.
Vậy nếu không thể giết chết Thượng Quan Ngộ, thì khiến hắn mất đi năng lực sinh dục cũng có thể mà? Chỉ cần hắn sinh không ra nhi tử, địa vị của nàng liền vĩnh viễn sẽ không dao động! Hạ Hồng Trang suy nghĩ một chút, nhất thời cảm thấy tương lai thập phần tốt đẹp, địa vị của đứa nhỏ quỷ dị kia giống như đột nhiên thẳng tắp tăng lên ở trong lòng nàng.
Nàng cười híp mắt đi đến bên nôi, nghiêng đầu nhìn vào bên trong, ai biết liền chấn động! Hóa ra kh nãy đánh đứa nhỏ một bàn tay không cẩn thận làm rơi khăn quyên trong tay ngoài, khăn quyên là dùng để lau nước mắt, trước đó Hạ Hồng Trang đã khóc một trận cho nên tấm khăn bị ẩm ướt, hơn nữa vừa vặn rơi trên miệng mũi đứa nhỏ!
Một đứa nhỏ đang yên đang lành thế là bị chết ngạt!!!
Hạ Hồng Trang trợn tròn mắt, tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên nàng giết người, nhưng nàng chưa từng giết con của mình nha! Hơn nữa trước đây nàng vẫn luôn là mượn đao giết người, Trương Chính Thư chết như thế nào nàng cũng không tận mắt nhìn thấy, Hạ Lục Ý chết ở trong lao, nàng cũng chỉ là nghe thấy, nhưng trước mắt khối thi thể nho nhỏ này, một nén nhang trước vẫn là sống sờ sờ, sẽ động đậy sẽ hô hấp!
Nàng lảo đảo lùi lại sau ba bước, cả người dựa vào vách tường không ngừng thở ngấp. Giờ phải làm thế nào cho phải? Nàng ta phải giải thích nguyê nhân đứa nhỏ này tử vong ra sao?!
Hạ Hồng Trang vô cùng nóng vội, nước mắt bởi vậy không ngừng rơi xuống. Cứ tưởng rằng ngày tháng còn có tốt dần lên, nhưng trước mắt đến xem, tất cả những gì nàng sở ảo tưởng đều đã cách nàng đi xa! Chỉ sợ nàng không chỉ không chiếm được mong muốn, còn phải đem mình bồi vào! Chẳng lẽ mình thật sự là cái sao chổi xui xẻo?!
Hạ Hồng Trang không khỏi suy nghĩ đến khả năng này, bằng không vì sao nhiều chuyện xui xẻo như vậy đều tụ tập hết trên người mình? Vì sao ngay cả con trai ruột cũng bị khắc chết?
Đứa nhỏ tuy rằng có hơn hai ngón tay, mắt toàn lòng trắng, nhưng điều này cũng không đại biểu nó không phải một sinh mệnh nha! Là đứa bé từ trong thân thể nàng tách ra, có được một nửa huyết nhục của nàng! Con trai của nàng! Nàng tân tân khổ khổ mang thai sinh ra nhi tử!
Hạ Hồng Trang muốn khóc lớn, muốn thét chói tai, muốn giết chết hết thảy người có lỗi với mình, nhưng nàng đều không thể làm, nàng chỉ có thể chờ đợi ở trong căn phòng này, nhìn thi thể nhi tử ngẩn người.
Không thể để tiếp tục như vậy, Hạ Hồng Trang nghĩ. Nếu còn như vậy, nàng thật sự sợ bản thân mình sẽ bị người Thượng Quan gia giết chết. Thượng Quan Tiến trước giờ đều không phải là ngoại tổ phụ thật lòng thương yêu nàng. Hắn thương yêu, khi xung đột với ích lợi thì thậm chí ngay cả suy xét cũng không cần liền sẽ lựa chọn trực tiếp đem nàng vứt bỏ. Còn Thượng Quan Ngộ giờ phút này lại tràn ngập sợ hãi nàng, đừng nói là phù hộ, ngay cả muốn gặp hắn một mặt cũng khó. Bố mẹ chồng càng không cần phải nói, bọn họ căn bản là không nguyện để ý tới đứa con dâu này! Nói cách khác, trong Hàn Lâm phủ lớn như vậy, Hạ Hồng Trang ngay cả một bằng hữu có thể tín nhiệm để hỗ trợ cũng không có!
Chờ đã, có lẽ cũng không phải là không có...
Ít nhất, về Hà Liễu Liễu, Hạ Hồng Trang rất có hi vọng!
Nữ nhân kia không phải vẫn luôn mang cái mặt nạ thông tình đạt lý sao? Nếu nàng ta thích giả trang, như vậy nàng liền hảo hảo giúp đỡ một phen, để cho nàng giả trang đến cùng! Trong đầu Hạ Hồng Trang nhanh chóng chắp vá ra một cái kế hoạch.
Nàng đem tấm khăn lấy ra khỏi mặt đứa nhỏ, đứa bé nhỏ nhắn đáng thương sắc mặt đã tím đen, không còn hô hấp! Nếu giờ phút này có người khác ở đây thi hắn nhất định sẽ cảm thấy kinh ngạc, trên đời sao lại có mẫu thân lãnh khốc vô tình như vậy! Ánh mắt nàng nhìn đứa nhỏ bởi vì bản thân mình sai lầm mà chết đi lại không có chút bi thương và thống khổ nào, trên mặt lẫn trong đáy mắt tràn đầy tất cả đều là tính kế, giống như tại trước mặt nàng không phải là thi thể con nàng mà là một cái công cụ, một cái công cụ có giá trị lợi dụng, hơn nữa đáng được nàng đi lợi dụng. Thật là làm cho lòng người lạnh lẽo, đối mặt thân sinh cốt nhục bản thân mình còn như vậy, huống chi là huynh đệ tỷ muội cùng với cha mẹ chứ?
Rất nhanh, Hạ Hồng Trang liền đem hết thảy bố trí xong, ánh mắt kia tràn đầy so đo nghiêm cẩn đánh giá phòng ở một lần, xác định sẽ không lưu lại bất kỳ dấu vết gì lúc này mới lộ ra một nụ cười thỏa mãn. Kế tiếp nàng kêu thị nữ đi đến sân viện Hà Liễu Liễu, mời nàng ta tới đây bàn chuyện, nhưng không cần để cho Thượng Quan Ngộ biết.
Nàng biết Hà Liễu Liễu nhất định sẽ đến, nữ nhân kia chính là thích giả bộ ngây thơ nhu nhược, giống như rất hiền lành nhân hậu. Nếu nàng ta thiện lương như vậy, Hạ Hồng Trang nghĩ, vậy cũng sẽ không để ý giúp mình thoát tội đi? Thiện lương thì thiện lương đến cùng đi, bằng không người khác sẽ cho rằng đó là giả.
Hà Liễu Liễu quả nhiên tới, nàng ta vừa vào cửa liền nhìn thấy Hạ Hồng Trang ngồi ở bên cạnh bàn an tĩnh nhìn. Hà Liễu Liễu mỉm cười, hỏi: "Tỷ tỷ vội vàng tìm muội muội đến, là có gì chuyện quan trọng muốn phân phó sao?" Hạ Hồng Trang cũng cười: "Chỉ là muốn mời muội muội đến xem hài tử của ta mà thôi."
Hà Liễu Liễu nhất thời lộ ra thần sắc khó xử: "Chuyện này... Tỷ tỷ, muội muội ta nhát gan, vẫn là thôi đi? Nếu tỷ tỷ muốn có người tới thăm, vì sao không tìm công công bà bà (bố mẹ chồng) hoặc là phu quân chứ? Phu quân vài ngày nay đều không có chuyện gì làm, đang cùng ta oán trách nhàm chán đấy!"
Nghe xong lời Hà Liễu Liễu nói, trên mặt Hạ Hồng Trang nhất thời lộ ra một loại thần sắc phi thường hung ác. Hà Liễu Liễu đây là ý gì, đang khoe khoang với nàng sao? Tiện nhân này! Nàng ta có cái gì tốt mà khoe ra! Hạ Hồng Trang hận nghiến răng nghiến lợi, một cái xúc động, thốt ra: "Ngươi thật sự cho rằng Thượng Quan Ngộ thích ngươi?! Hắn chẳng qua là nhất thời thấy mới mẻ, sớm muộn gì có một ngày ngươi cũng sẽ rơi vào kết quả giống ta! Hắn nhất định từng nói với ngươi không ít thề non hẹn biển đi? Nói cho ngươi biết, lời giống vậy, hắn nói với ta, với những nữ tử khác cũng đã nói! Nhưng hắn trước giờ đều không làm được!" Đương nhiên, những nữ tử gọi là khác kia, chính là "Hạ Lục Ý" "ngoài ý muốn" chết ở trong thiên lao.
Cứ tưởng rằng Hà Liễu Liễu sẽ sắc mặt đại biến, không ngờ rằng nàng ta lại vẫn sắc mặt như thường, rất bình tĩnh, khóe miệng còn mỉm cười mê hoặc: "Lưỡng tình nếu đã trường cửu, càn gì sớm sớm chiều chiề thấy nhau. Đa tạ tỷ tỷ lo lắng cho ta cùng phu quân, trước mắt phu quân đối với ta rất tốt, trong lòng có ta, ta liền đã rất thỏa mãn. Về phần phu quân nói những lời thề kia... Ta có lý do tin tưởng, khi hắn nói với ta là thật lòng. Vậy là đủ rồi, ta không giống tham lam như tỷ tỷ." Thanh âm của nàng rất là ôn nhu, mang theo nhàn nhạt trào phúng, chỉ là Hạ Hồng Trang đang nổi nóng cho nên cũng không thể nghe được.
Giờ phút này nàng hận chết Hà Liễu Liễu, nếu Hà Liễu Liễu không xuất hiện, hết thảy đều sẽ không phát sinh! Nàng sẽ yên lành làm thiếu phu nhân Hàn lâm phủ, cảm tình với Thượng Quan Ngộ cũng sẽ không vỡ tan nhanh như vậy, nói không chừng sau này nàng còn có cơ hội sinh hạ một đứa nhỏ khỏe mạnh! Cho nên, hết thảy đều là lỗi của Hà Liễu Liễu! Đều trách Hà Liễu Liễu đã xuất hiện! Bằng không hiện tại tâm Thượng Quan Ngộ vẫn còn ở trên người mình, nàng cũng sẽ không mất đi sự ủng hộ của hàn lâm phủ. Nếu như không có Hà Liễu Liễu, hết thảy đều sẽ phát triển như nàng chờ đợi, căn bản là sẽ không như hiện tại! Đều nói nàng là sao chổi xui xẻo, nhưng theo Hạ Hồng Trang thấy, Hà Liễu Liễu mới là cái sao chổi xui xẻo thật sự!
"Ta tham lam?! Ta tham lam chỗ nào?! Ta chỉ là muốn lấy lại những thứ thuộc về ta mà thôi!" Thanh âm của nàng rất lớn, gần như là siết cổ họng hô lên, phi thường đúng lý hợp tình.
Nghe vậy, Hà Liễu Liễu đột nhiên cười một tiếng, tiếng cười kia phi thường kỳ quái, tựa hồ có vài phần giễu cợt ở trong đó, Hạ Hồng Trang nghe được cả người nổi da gà, cảm thấy phi thường quái dị. Nàng không tự chủ được rùng mình một cái, lập tức trừng mắt nhìn Hà Liễu Liễu, lớn tiếng hỏi: "Ngươi cười cái gì?!" Hà Liễu Liễu nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt, sau một lúc lâu mới nói: "Tỷ tỷ quả nhiên là trí nhớ không tốt, thật sự cho rằng đánh cắp thân phận người khác là có thể trộm đi đồ của người ta sao?"
Hạ Hồng Trang như bị sét đánh! Một hồi lâu sau mới phản ứng kịp trong miệng Hà Liễu Liễu nói "Đánh cắp thân phận" là có ý gì, lập tức theo bản năng hô lên: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Cái gì đánh cắp thân phận? Ngươi không nên nói bậy!" Trong lòng lại vô cùng khiếp sợ, trên đời này làm sao có thể còn người thứ ba biết chuyện này?! Không có khả năng, không có khả năng! Không có khả năng còn có người khác biết! Lục Ý đã chết, nàng cùng Hà Liễu Liễu lại vốn không quen biết, đối phương làm sao có thể biết chuyện này chứ?!
"Nói thật hay nói dối, trong lòng tỷ tỷ biết rất rõ. Chỉ là, chớ ở trước mặt ta nói cái gì mà giành hay không giành, chung quy, ngay cả ta khổ chủ chính quy này còn chưa nói cái gì đâu." Hà Liễu Liễu giống như bất đắc dĩ thở dài, cười híp mắt hỏi: "Hồng Trang, ngươi thật sự nhận không ra ta sao?"
Hạ Hồng Trang nhìn Hà Liễu Liễu như là đang nhìn quái vật, nhất thời không thể phản ứng kịp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mặt Hà Liễu Liễu, nàng biết; thanh âm của Hà Liễu Liễu, nàng cũng biết; Hà Liễu Liễu nói chuyện, từng chữ nàng đều nghe hiểu được, nhưng những chữ này kết hợp lại với nhau nàng lại không thể minh bạch ý tứ trong đó. Hà Liễu Liễu vì sao nói mình nhận không ra nàng ta? Vì sao nói nàng ta mới là cái gì chính quy khổ chủ? Vì sao muốn gọi mình là Hồng Trang? Nàng ta làm sao biết mình là Hồng Trang?! Từng câu hỏi nối duôi nhau hiện ra khiến Hạ Hồng Trang trợn tròn mắt, nàng đã bị đánh hoàn toàn quên mất kế hoạch đã định sắn, giờ phút này nàng chỉ muốn hiểu rõ một chuyện, đó chính là: đứng ở trước mặt nàng rốt cuộc là ai?!
"Chẳng qua chỉ là thay đổi khuôn mặt, đổi cái giọng nói... A không, chắc ở trong lòng ngươi, hẳn là không nghĩ tới ta còn có thể phát ra thanh âm ấy chứ nhỉ?" Hà Liễu Liễu cười như không cười nhìn Hạ Hồng Trang, "Bằng không lúc trước sao ngươi lại dùng nước sôi phá hủy yết hầu ta chư? Không phải là sợ ta có thể nói, sẽ đem tình hình thực tế nói ra sao?"
Nàng ta biết! Nàng ta thật sự biết! Chẳng lẽ nàng ta thật sự là Lục Ý?! Hạ Hồng Trang không tin! "Ta không tin! Ta không tin! Ngươi nhất định là giả mạo, nó đã chết, nó đã chết! Ngươi là một tên lường gạt, ngươi là hàng giả! Ngươi đừng nghĩ dọa ta! Ta mới là Hạ Lục Ý, chết ở trong lao là Hạ Hồng Trang, nàng trừng phạt đúng tội! Nàng xứng đáng! Nàng đáng chết!" Đến cùng "Xứng đáng", "Đáng chết" đã không biết là đang nói ai.
Hà Liễu Liễu cười nhìn nàng nổi điên, cảm thấy dáng vẻ Hạ Hồng Trang phát điên hỏng mất như vậy thoạt nhìn phi thường sảng khoái. Nàng vẫn chờ đợi một ngày này, rốt cuộc cũng tới, cũng không uổng phí nàng bỏ ra thiên tân vạn khổ! "Hồng Trang, ngươi có biết ta vì trở về tìm ngươi, đã vất vả bao nhiêu không? Ta gần như bỏ đi hết thảy. Hiện tại ngươi nhận không ra gương mặt này, chẳng qua là một trương mặt nạ da người. Mặt nạ này mang ngày nào thì làn da bên dưới sẽ thối rữa ngày đó, ta đã thối nát, mà ngươi, còn muốn chạy trốn sao?"
"Cổ họng ta bị ngươi làm hỏng triệt để, vì phát ra thanh âm ngọt mĩ như vậy, mỗi ngày ta đều phải nhét một thứ vào yết hầu, thứ đó kẹt trong yết hầu, rất là khó chịu nha! Ngươi nhất định chưa thử qua cảm giác cả ngày bóp cổ đúng không? Vừa đau, vừa dày vò... Ta còn phải mỗi ngày dùng đan dược đặc thù để bảo trì cổ họng, ta thậm chí không có cách nào nói nhiều lời! Ngươi cho rằng ta là thật sự rất ôn nhu sao? Đó chẳng qua là bởi vì cổ họng ta không thể chịu nổi gầm rú mà thôi!"
"Ta biết, trên đời này mọi người đều thích nữ tử ôn nhu lại biết giả vờ đáng thương như ngươi, nhưng ta tùy hứng lỗ mãng quen, đối nghịch với ngươi, đâu phải đối thủ của ngươi chứ? Ngươi không biết ta vì ngươi, đã bỏ ra bao nhiêu! Ta tự động xin đến một nhà thanh lâu học tập, ta ngay cả thân mình sạch sẽ cũng không cần, chỉ vì có thể nhanh chóng học được thủ đoạn câu dẫn nam nhân, sau đó trở về 'Lấy lại thứ thuộc về ta' ." Câu nói sau cùng là vừa nãy Hạ Hồng Trang gào thét lên, nhưng giờ phút này từ trong miệng Liễu Liễu nói ra lại có cảm giác quỷ dị nói không nên lời. Hạ Hồng Trang đã hoàn toàn trợn tròn mắt, nàng không thể tiếp thu chuyện người vốn tưởng đã chết lại đột nhiên xuất hiện, điều này làm cho nàng cảm nhận được mãnh liệt trùng kích cùng sợ hãi, phảng phất giờ phút này xuất hiện ở trước mặt nàng không phải là muội muội của nàng mà là một ác quỷ đến đòi mạng.
Hà Liễu Liễu lại vẫn cười khẽ. Nàng nhìn Hạ Hồng Trang đã cả người run rẩy, nói: "Ngươi xem, hiện tại ta cùng ngươi đều ôn nhu, làm người ta thích ... À không, có lẽ so với ngươi ta càng ôn nhu, càng làm người ta thích, bằng không ta làm sao có thể đem Thượng Quan Ngộ từ bên cạnh ngươi cướp về chứ? Hồng Trang, ngươi trước đây luôn nói ta không nghe lời, không hiểu quy củ, cái gì cũng học không tốt, nhưng hiện tại ta cái gì cũng học giỏi, ngươi cảm thấy vui vẻ không?"
Nghe vậy, Hạ Hồng Trang như ở trong mộng mới tỉnh, nàng hình như dã hiểu cái gì, lập tức nói: "Ngươi chính là vì Thượng Quan Ngộ phải không? Tốt! Ta đem hắn trả cho ngươi! Ta không cần hắn! Chỉ cần ngươi đưa ta ra khỏi phủ, ta ngay cả vị trí thiếu phu nhân này cũng không cần! Vật của ngươi, hiện tại ta liền trả cho ngươi! Ta từ bỏ!" Hạ Hồng Trang rất rõ ràng, như nếu Hà Liễu Liễu thật sự là Hạ Lục Ý, vậy thì mình ở bên ngoài sẽ an toàn hơn nhiều ở Hàn Lâm phủ. Lòng người Thượng Quan gia đều ở bên Hà Liễu Liễu, nếu Hà Liễu Liễu muốn giết chết nàng thì thật đúng là dễ như trở bàn tay! Còn không bằng rời đi, quân tử báo thù 10 năm không muộn. Chỉ cần Hạ Hồng Trang nàng không chết, sớm muộn gì cũng có 1 ngày có thể ngóc đầu trở lại!
Đáng tiếc, Hà Liễu Liễu bây giờ không phải Hạ Lục Ý vô cùng ngu xuẩn lúc trước. Nàng nghe xong lời Hạ Hồng Trang tự cho là rộng lượng, cười nhạo một tiếng: "Ngươi cho rằng ta hiếm lạ nam nhân Thượng Quan Ngộ kia?" Chỉ là một kẻ vô dụng nhu nhược, nàng đã sớm không thích hắn! "Cho nên ta muốn cướp hắn, đó là bởi vì, hắn là của ngươi nha! Ngươi tưởng mượn hắn một lần nữa đứng lên, nếu như vậy, ta đương nhiên muốn trợ ngươi góp một tay nha! Ai kêu chúng ta từng là một song bào thai tỷ muội chứ? Mẫu thân không ở đây, ngươi chính là thân nhân duy nhất của ta!"
Mấy câu nói đó nói âm trầm trầm, Hạ Hồng Trang nghe mà sởn tóc gáy. Nếu đối phương không ăn mềm, nàng liền chỉ có thể cứng: "Lục Ý, ta biết ngươi hận ta, nhưng hồi đó ta cũng là không có cách nào mới ra hạ sách này, chẳng lẽ lúc ấy lời ngươi nói với ta nói không tàn nhẫn sao? Nếu ngươi không có dùng ngôn ngữ để thương tổn ta, ta sẽ không đối với ngươi như vậy! Ngươi hôm nay ở trong này đem hết thảy đều nói cho ta biết, chẳng lẽ không sợ ta lại đem đây hết thảy nói cho Thượng Quan Ngộ bọn họ?!"
"Hồng Trang tỷ tỷ, ngươi đây là đang uy hiếp ta sao?" Hà Liễu Liễu suýt nữa tưởng bản thân mình nghe lầm, hiện tại đây là tình huống gì, đến cùng ai mới là người ở thế hạ phong? "Nếu ngươi cảm thấy ngoại tổ cùng Ngộ biểu ca đều sẽ tin ngươi, ngươi không ngại cứ thử một lần. Đối với một sao chổi xui xẻo tính tình táo bạo lại lòng dạ nhỏ hẹp, còn sinh ra một con quái vật, ai sẽ tin tưởng lời của ngươi?" THật là thiên ý trêu ngươi, hai tỷ muội các nàng, vốn Hồng Trang ôn nhu đa tình, Lục Ý hoạt bát sáng sủa. Nhưng hiện tại, Lục Ý trở nên nhu nhược thấu hiểu lòng người, Hồng Trang lại táo bạo dễ nổi giận, nhân sinh thật đúng là thú vị, nó có thể đem một người biến thành một người hoàn toàn trái ngược.
Hạ Hồng Trang biết Hà Liễu Liễu nói là sự thật, y theo thái độ của Thượng Quan gia đối với nàng bây giờ, mặc kệ nàng nói cái gì bọn họ cũng sẽ không tin tưởng. Hạ Hồng Trang không khỏi cắn chặt răng, vừa nãy Hạ Lục Ý nhắc tới "Quái vật", điều này làm cho nàng nghĩ tới kế hoạch.
"Hồng Trang, nếu ngươi định tính kế gì nen người ta, ta khuyên ngươi tốt nhất không cần." Hạ Hồng Trang đảo mắt một vòng, Hà Liễu Liễu liền biết nàng đang đánh cái chủ ý gì. Các nàng là song bào thai nhất mẫu đồng bào, vào lúc cảm tình tốt nhất hoàn toàn có thể cảm nhận được cảm xúc dao động của lẫn nhau. "Ngươi không nghĩ tới, ta là từ trong thiên lao phủ Yến Lương trông coi nghiên ngặt trốn ra như thế nào sao?"
Hạ Hồng Trang không khỏi rùng mình.
"Ta chính là có người làm dựa núi đấy, muốn động đến ta, cũng phải xem ngươi có bản lãnh kia hay không." Hà Liễu Liễu cười.
Nghe vậy, trong lòng Hạ Hồng Trang lại bốc lên ngọn lửa ghen tị. Nàng không rõ, vì sao vận khí của Hạ Lục Ý luôn tốt hơn nàng nhiều như vậy? Trước đây khi ở phủ đại học sĩ mẫu thân đã thien vị Lục Ý, sau này gia biến, các nàng bị đuổi khỏi Hạ gia, nàng chỉ có thể đi làm tiểu thiếp của Trương viên ngoại, chịu người Trương gia mắt lạnh cùng vênh mặt hất hàm sai khiến. Còn Lục Ý lại có thể đi vào Hàn lâm phủ, làm một biểu tiểu thư cao cao tại thượng, khi đó được ngoại tổ phụ thương yêu, Ngộ biểu ca thích, hàn lâm phủ từ trên xuống dưới đều đối thập phần lễ độ với nàng. Rồi tiếp đó, bản thân mình bị giam vào đại lao, thật vất vả trốn thoát, chiếm được thân phận Hạ Lục Ý, cứ tưởng rằng Hạ Lục Ý nhất định sẽ chết, lại không ngờ rằng nàng ta còn có thể gặp được quý nhân, tìm được đường sống trong chỗ chết, thậm chí còn có thể trở về đòi nợ! Hạ Hồng Trang ghen tị sắp điên rồi! Dựa vào cái gì chuyện gì tốt cũng bị Hạ Lục Ý chiếm mất?! Nàng không cam lòng! Không cam lòng! Dựa vào đâu mà cái gì tốt cũng là của Hạ Lục Ý, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì! Nếu lúc trước ở trong lao chờ chết là mình, có phải ngăn nắp xinh đẹp như Hạ Lục Ý sẽ là mình hay không? Hạ Hồng Trang rất khó không đi nghĩ đến khả năng này, nhưng hết thảy đều đã phát sinh, không bao giờ khả năng lần làm lại.
"Chỗ dựa của ngươi là ai?" Hà Liễu Liễu nhớ tới nam nhân cực tuấn tú kia, ngay từ lúc ban đầu nàng liền từng lấy thân thể của mình làm tạ lễ, muốn hiến thân. Nhưng nam tử đó tuy rằng thoạt nhìn hiền hoà dễ thân cận nhưng trên thực tế lại là người cực kỳ tự hạn chế, căn bản là không muốn chạm vào một sợi lông của nàng. Hà Liễu Liễu từng nghĩ tới không biết bao nhiêu lần, mỹ nam tử kia vì sao muốn cứu bản thân mình chứ? Còn vô điều kiện trợ giúp mình học tập, dịch dung, sống lại... Còn dạy mình làm thế nào để tiếp cận Từ thị, được Từ thị ưu ái chiếu cố, trước khi tiến vào hàn lâm phủ, hắn thậm chí con cho nàng một phần tư liệu về tất cả mọi người của hàn lâm phủ! Nàng đúng bệnh hốt thuốc mới có thể đem lòng người khắp hàn lâm phủ kéo đến phía mình. Hắn đối với nàng tốt đáng sợ! Nữ nhân trời sinh trong bản chất liền có lòng yêu anh hùng, cho nên Hà Liễu Liễu liền nhịn không được nghĩ, có phải là hắn đối với nàng vừa gặp đã thương hay không? Sau này nàng liền biết mình là đang tự mình đa tình, nam tử đó cũng không phải thật lòng muốn giúp nàng, hắn cũng là có chủ tử. Có thể khiến mỹ nam tử xuất sắc ưu tú như vậy cam tâm làm việc, vị chủ tử kia, chắc là một đại nhân vật rất lớn? Trải qua nhiều lần đại biến, Hà Liễu Liễu đã không còn là tiểu thư kiêu căng ngây thơ đến ngu xuẩn kia. Nàng đã làm những chuyện đê tiện nhất, đâu còn tâm tư chú ý chứ?
"Ngươi muốn biết à?" Nàng hỏi Hạ Hồng Trang, sau đó cười xinh đẹp. "Đáng tiếc ta không muốn nói cho ngươi biết!"
Hạ Hồng Trang biến sắc, lại vẫn tận lực vẫn duy trì bình tĩnh cùng trấn định. Nhưng Hà Liễu Liễu nhìn ra được, nàng rất sợ hãi, sợ hãi đến gần như sắp té xỉu. Biểu tình cùng động tác thân thể của Hạ Hồng Trang đều rất làm hài lòng Hà Liễu Liễu, nàng ưu nhã che môi cười duyên: "Đừng cho là ta cái gì cũng không biết nha, ngay vừa nãy, trên đường ngươi phái người mời ta đến, ta cố ý rẽ sang thư phòng báo với ngoại tổ phụ: tỷ tỷ mời ta chỗ nàng không biết có chuyện gì, lát nữa mời ngài cùng tới đây. Hồng Trang, ngươi có trò gì liền xuất hết ra đi.
Hóa ra, nàng thủy chung chưa từng đã tin tưởng bản thân mình! Trách không được! Trách không được! Trách không được từ đầu đến giờ, Hà Liễu Liễu đều vẫn đứng ở cửa chưa từng tiến vào! Hóa ra là nguyên nhân như vậy! Chỉ cần bọn hạ nhân đứng ở xa nhìn thấy nàng ta đứng tại cửa, liền biết nàng ta không đi vào sân viện của mình!
Nếu không phải nàng còn cần Thượng Quan Ngộ mới có thể đặt chân ở Thượng Quan gia, Hạ Hồng Trang đã sớm hạ thủ!
Khoan đã! Như là nghĩ tới điều gì, Hạ Hồng Trang đột nhiên nới rộng ánh mắt ra. Nếu Thượng Quan Ngộ chết, con trai của nàng chính là độc đinh duy nhất của Thượng Quan gia! Cái ý nghĩ này rất to gan, hơn nữa rất nguy hiểm, nhưng không thể phủ nhận là nó đồng thời cũng có lực hấp dẫn rất cường đại. Ít nhất Hạ Hồng Trang đã bị nó hấp dẫn, hiện tại ngoại tổ phụ chán ghét nàng, tránh né nàng, không phải là bởi vì nàng sinh ra quái vật sao? Nhưng nếu quái vật này là đời sau duy nhất của Thượng Quan gia bọn họ thì sao?!
Hạ Hồng Trang vì cái ý tưởng này cảm thấy tim đập như sấm, nhưng nàng vô pháp khắc chế, hít một hơi thật sâu, hết thảy lửa giận cùng oán khí nháy mắt biến thành cảm giác hưng phấn khác thường. Nàng biết, nếu như mình muốn xuống tay với Thượng Quan Ngộ thì rất nguy hiểm. Người Thượng Quan gia vốn đã coi nàng như sao chổi xui xẻo, nếu giết chết Thượng Quan Ngộ, sợ là Thượng Quan Tiến quyết sẽ không để nàng yên. Bọn họ chỉ biết cho rằng hết thảy đều là lỗi của nàng, từ đó đối với nàng càng thêm hà khắc.
Vậy nếu không thể giết chết Thượng Quan Ngộ, thì khiến hắn mất đi năng lực sinh dục cũng có thể mà? Chỉ cần hắn sinh không ra nhi tử, địa vị của nàng liền vĩnh viễn sẽ không dao động! Hạ Hồng Trang suy nghĩ một chút, nhất thời cảm thấy tương lai thập phần tốt đẹp, địa vị của đứa nhỏ quỷ dị kia giống như đột nhiên thẳng tắp tăng lên ở trong lòng nàng.
Nàng cười híp mắt đi đến bên nôi, nghiêng đầu nhìn vào bên trong, ai biết liền chấn động! Hóa ra kh nãy đánh đứa nhỏ một bàn tay không cẩn thận làm rơi khăn quyên trong tay ngoài, khăn quyên là dùng để lau nước mắt, trước đó Hạ Hồng Trang đã khóc một trận cho nên tấm khăn bị ẩm ướt, hơn nữa vừa vặn rơi trên miệng mũi đứa nhỏ!
Một đứa nhỏ đang yên đang lành thế là bị chết ngạt!!!
Hạ Hồng Trang trợn tròn mắt, tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên nàng giết người, nhưng nàng chưa từng giết con của mình nha! Hơn nữa trước đây nàng vẫn luôn là mượn đao giết người, Trương Chính Thư chết như thế nào nàng cũng không tận mắt nhìn thấy, Hạ Lục Ý chết ở trong lao, nàng cũng chỉ là nghe thấy, nhưng trước mắt khối thi thể nho nhỏ này, một nén nhang trước vẫn là sống sờ sờ, sẽ động đậy sẽ hô hấp!
Nàng lảo đảo lùi lại sau ba bước, cả người dựa vào vách tường không ngừng thở ngấp. Giờ phải làm thế nào cho phải? Nàng ta phải giải thích nguyê nhân đứa nhỏ này tử vong ra sao?!
Hạ Hồng Trang vô cùng nóng vội, nước mắt bởi vậy không ngừng rơi xuống. Cứ tưởng rằng ngày tháng còn có tốt dần lên, nhưng trước mắt đến xem, tất cả những gì nàng sở ảo tưởng đều đã cách nàng đi xa! Chỉ sợ nàng không chỉ không chiếm được mong muốn, còn phải đem mình bồi vào! Chẳng lẽ mình thật sự là cái sao chổi xui xẻo?!
Hạ Hồng Trang không khỏi suy nghĩ đến khả năng này, bằng không vì sao nhiều chuyện xui xẻo như vậy đều tụ tập hết trên người mình? Vì sao ngay cả con trai ruột cũng bị khắc chết?
Đứa nhỏ tuy rằng có hơn hai ngón tay, mắt toàn lòng trắng, nhưng điều này cũng không đại biểu nó không phải một sinh mệnh nha! Là đứa bé từ trong thân thể nàng tách ra, có được một nửa huyết nhục của nàng! Con trai của nàng! Nàng tân tân khổ khổ mang thai sinh ra nhi tử!
Hạ Hồng Trang muốn khóc lớn, muốn thét chói tai, muốn giết chết hết thảy người có lỗi với mình, nhưng nàng đều không thể làm, nàng chỉ có thể chờ đợi ở trong căn phòng này, nhìn thi thể nhi tử ngẩn người.
Không thể để tiếp tục như vậy, Hạ Hồng Trang nghĩ. Nếu còn như vậy, nàng thật sự sợ bản thân mình sẽ bị người Thượng Quan gia giết chết. Thượng Quan Tiến trước giờ đều không phải là ngoại tổ phụ thật lòng thương yêu nàng. Hắn thương yêu, khi xung đột với ích lợi thì thậm chí ngay cả suy xét cũng không cần liền sẽ lựa chọn trực tiếp đem nàng vứt bỏ. Còn Thượng Quan Ngộ giờ phút này lại tràn ngập sợ hãi nàng, đừng nói là phù hộ, ngay cả muốn gặp hắn một mặt cũng khó. Bố mẹ chồng càng không cần phải nói, bọn họ căn bản là không nguyện để ý tới đứa con dâu này! Nói cách khác, trong Hàn Lâm phủ lớn như vậy, Hạ Hồng Trang ngay cả một bằng hữu có thể tín nhiệm để hỗ trợ cũng không có!
Chờ đã, có lẽ cũng không phải là không có...
Ít nhất, về Hà Liễu Liễu, Hạ Hồng Trang rất có hi vọng!
Nữ nhân kia không phải vẫn luôn mang cái mặt nạ thông tình đạt lý sao? Nếu nàng ta thích giả trang, như vậy nàng liền hảo hảo giúp đỡ một phen, để cho nàng giả trang đến cùng! Trong đầu Hạ Hồng Trang nhanh chóng chắp vá ra một cái kế hoạch.
Nàng đem tấm khăn lấy ra khỏi mặt đứa nhỏ, đứa bé nhỏ nhắn đáng thương sắc mặt đã tím đen, không còn hô hấp! Nếu giờ phút này có người khác ở đây thi hắn nhất định sẽ cảm thấy kinh ngạc, trên đời sao lại có mẫu thân lãnh khốc vô tình như vậy! Ánh mắt nàng nhìn đứa nhỏ bởi vì bản thân mình sai lầm mà chết đi lại không có chút bi thương và thống khổ nào, trên mặt lẫn trong đáy mắt tràn đầy tất cả đều là tính kế, giống như tại trước mặt nàng không phải là thi thể con nàng mà là một cái công cụ, một cái công cụ có giá trị lợi dụng, hơn nữa đáng được nàng đi lợi dụng. Thật là làm cho lòng người lạnh lẽo, đối mặt thân sinh cốt nhục bản thân mình còn như vậy, huống chi là huynh đệ tỷ muội cùng với cha mẹ chứ?
Rất nhanh, Hạ Hồng Trang liền đem hết thảy bố trí xong, ánh mắt kia tràn đầy so đo nghiêm cẩn đánh giá phòng ở một lần, xác định sẽ không lưu lại bất kỳ dấu vết gì lúc này mới lộ ra một nụ cười thỏa mãn. Kế tiếp nàng kêu thị nữ đi đến sân viện Hà Liễu Liễu, mời nàng ta tới đây bàn chuyện, nhưng không cần để cho Thượng Quan Ngộ biết.
Nàng biết Hà Liễu Liễu nhất định sẽ đến, nữ nhân kia chính là thích giả bộ ngây thơ nhu nhược, giống như rất hiền lành nhân hậu. Nếu nàng ta thiện lương như vậy, Hạ Hồng Trang nghĩ, vậy cũng sẽ không để ý giúp mình thoát tội đi? Thiện lương thì thiện lương đến cùng đi, bằng không người khác sẽ cho rằng đó là giả.
Hà Liễu Liễu quả nhiên tới, nàng ta vừa vào cửa liền nhìn thấy Hạ Hồng Trang ngồi ở bên cạnh bàn an tĩnh nhìn. Hà Liễu Liễu mỉm cười, hỏi: "Tỷ tỷ vội vàng tìm muội muội đến, là có gì chuyện quan trọng muốn phân phó sao?" Hạ Hồng Trang cũng cười: "Chỉ là muốn mời muội muội đến xem hài tử của ta mà thôi."
Hà Liễu Liễu nhất thời lộ ra thần sắc khó xử: "Chuyện này... Tỷ tỷ, muội muội ta nhát gan, vẫn là thôi đi? Nếu tỷ tỷ muốn có người tới thăm, vì sao không tìm công công bà bà (bố mẹ chồng) hoặc là phu quân chứ? Phu quân vài ngày nay đều không có chuyện gì làm, đang cùng ta oán trách nhàm chán đấy!"
Nghe xong lời Hà Liễu Liễu nói, trên mặt Hạ Hồng Trang nhất thời lộ ra một loại thần sắc phi thường hung ác. Hà Liễu Liễu đây là ý gì, đang khoe khoang với nàng sao? Tiện nhân này! Nàng ta có cái gì tốt mà khoe ra! Hạ Hồng Trang hận nghiến răng nghiến lợi, một cái xúc động, thốt ra: "Ngươi thật sự cho rằng Thượng Quan Ngộ thích ngươi?! Hắn chẳng qua là nhất thời thấy mới mẻ, sớm muộn gì có một ngày ngươi cũng sẽ rơi vào kết quả giống ta! Hắn nhất định từng nói với ngươi không ít thề non hẹn biển đi? Nói cho ngươi biết, lời giống vậy, hắn nói với ta, với những nữ tử khác cũng đã nói! Nhưng hắn trước giờ đều không làm được!" Đương nhiên, những nữ tử gọi là khác kia, chính là "Hạ Lục Ý" "ngoài ý muốn" chết ở trong thiên lao.
Cứ tưởng rằng Hà Liễu Liễu sẽ sắc mặt đại biến, không ngờ rằng nàng ta lại vẫn sắc mặt như thường, rất bình tĩnh, khóe miệng còn mỉm cười mê hoặc: "Lưỡng tình nếu đã trường cửu, càn gì sớm sớm chiều chiề thấy nhau. Đa tạ tỷ tỷ lo lắng cho ta cùng phu quân, trước mắt phu quân đối với ta rất tốt, trong lòng có ta, ta liền đã rất thỏa mãn. Về phần phu quân nói những lời thề kia... Ta có lý do tin tưởng, khi hắn nói với ta là thật lòng. Vậy là đủ rồi, ta không giống tham lam như tỷ tỷ." Thanh âm của nàng rất là ôn nhu, mang theo nhàn nhạt trào phúng, chỉ là Hạ Hồng Trang đang nổi nóng cho nên cũng không thể nghe được.
Giờ phút này nàng hận chết Hà Liễu Liễu, nếu Hà Liễu Liễu không xuất hiện, hết thảy đều sẽ không phát sinh! Nàng sẽ yên lành làm thiếu phu nhân Hàn lâm phủ, cảm tình với Thượng Quan Ngộ cũng sẽ không vỡ tan nhanh như vậy, nói không chừng sau này nàng còn có cơ hội sinh hạ một đứa nhỏ khỏe mạnh! Cho nên, hết thảy đều là lỗi của Hà Liễu Liễu! Đều trách Hà Liễu Liễu đã xuất hiện! Bằng không hiện tại tâm Thượng Quan Ngộ vẫn còn ở trên người mình, nàng cũng sẽ không mất đi sự ủng hộ của hàn lâm phủ. Nếu như không có Hà Liễu Liễu, hết thảy đều sẽ phát triển như nàng chờ đợi, căn bản là sẽ không như hiện tại! Đều nói nàng là sao chổi xui xẻo, nhưng theo Hạ Hồng Trang thấy, Hà Liễu Liễu mới là cái sao chổi xui xẻo thật sự!
"Ta tham lam?! Ta tham lam chỗ nào?! Ta chỉ là muốn lấy lại những thứ thuộc về ta mà thôi!" Thanh âm của nàng rất lớn, gần như là siết cổ họng hô lên, phi thường đúng lý hợp tình.
Nghe vậy, Hà Liễu Liễu đột nhiên cười một tiếng, tiếng cười kia phi thường kỳ quái, tựa hồ có vài phần giễu cợt ở trong đó, Hạ Hồng Trang nghe được cả người nổi da gà, cảm thấy phi thường quái dị. Nàng không tự chủ được rùng mình một cái, lập tức trừng mắt nhìn Hà Liễu Liễu, lớn tiếng hỏi: "Ngươi cười cái gì?!" Hà Liễu Liễu nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt, sau một lúc lâu mới nói: "Tỷ tỷ quả nhiên là trí nhớ không tốt, thật sự cho rằng đánh cắp thân phận người khác là có thể trộm đi đồ của người ta sao?"
Hạ Hồng Trang như bị sét đánh! Một hồi lâu sau mới phản ứng kịp trong miệng Hà Liễu Liễu nói "Đánh cắp thân phận" là có ý gì, lập tức theo bản năng hô lên: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Cái gì đánh cắp thân phận? Ngươi không nên nói bậy!" Trong lòng lại vô cùng khiếp sợ, trên đời này làm sao có thể còn người thứ ba biết chuyện này?! Không có khả năng, không có khả năng! Không có khả năng còn có người khác biết! Lục Ý đã chết, nàng cùng Hà Liễu Liễu lại vốn không quen biết, đối phương làm sao có thể biết chuyện này chứ?!
"Nói thật hay nói dối, trong lòng tỷ tỷ biết rất rõ. Chỉ là, chớ ở trước mặt ta nói cái gì mà giành hay không giành, chung quy, ngay cả ta khổ chủ chính quy này còn chưa nói cái gì đâu." Hà Liễu Liễu giống như bất đắc dĩ thở dài, cười híp mắt hỏi: "Hồng Trang, ngươi thật sự nhận không ra ta sao?"
Hạ Hồng Trang nhìn Hà Liễu Liễu như là đang nhìn quái vật, nhất thời không thể phản ứng kịp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mặt Hà Liễu Liễu, nàng biết; thanh âm của Hà Liễu Liễu, nàng cũng biết; Hà Liễu Liễu nói chuyện, từng chữ nàng đều nghe hiểu được, nhưng những chữ này kết hợp lại với nhau nàng lại không thể minh bạch ý tứ trong đó. Hà Liễu Liễu vì sao nói mình nhận không ra nàng ta? Vì sao nói nàng ta mới là cái gì chính quy khổ chủ? Vì sao muốn gọi mình là Hồng Trang? Nàng ta làm sao biết mình là Hồng Trang?! Từng câu hỏi nối duôi nhau hiện ra khiến Hạ Hồng Trang trợn tròn mắt, nàng đã bị đánh hoàn toàn quên mất kế hoạch đã định sắn, giờ phút này nàng chỉ muốn hiểu rõ một chuyện, đó chính là: đứng ở trước mặt nàng rốt cuộc là ai?!
"Chẳng qua chỉ là thay đổi khuôn mặt, đổi cái giọng nói... A không, chắc ở trong lòng ngươi, hẳn là không nghĩ tới ta còn có thể phát ra thanh âm ấy chứ nhỉ?" Hà Liễu Liễu cười như không cười nhìn Hạ Hồng Trang, "Bằng không lúc trước sao ngươi lại dùng nước sôi phá hủy yết hầu ta chư? Không phải là sợ ta có thể nói, sẽ đem tình hình thực tế nói ra sao?"
Nàng ta biết! Nàng ta thật sự biết! Chẳng lẽ nàng ta thật sự là Lục Ý?! Hạ Hồng Trang không tin! "Ta không tin! Ta không tin! Ngươi nhất định là giả mạo, nó đã chết, nó đã chết! Ngươi là một tên lường gạt, ngươi là hàng giả! Ngươi đừng nghĩ dọa ta! Ta mới là Hạ Lục Ý, chết ở trong lao là Hạ Hồng Trang, nàng trừng phạt đúng tội! Nàng xứng đáng! Nàng đáng chết!" Đến cùng "Xứng đáng", "Đáng chết" đã không biết là đang nói ai.
Hà Liễu Liễu cười nhìn nàng nổi điên, cảm thấy dáng vẻ Hạ Hồng Trang phát điên hỏng mất như vậy thoạt nhìn phi thường sảng khoái. Nàng vẫn chờ đợi một ngày này, rốt cuộc cũng tới, cũng không uổng phí nàng bỏ ra thiên tân vạn khổ! "Hồng Trang, ngươi có biết ta vì trở về tìm ngươi, đã vất vả bao nhiêu không? Ta gần như bỏ đi hết thảy. Hiện tại ngươi nhận không ra gương mặt này, chẳng qua là một trương mặt nạ da người. Mặt nạ này mang ngày nào thì làn da bên dưới sẽ thối rữa ngày đó, ta đã thối nát, mà ngươi, còn muốn chạy trốn sao?"
"Cổ họng ta bị ngươi làm hỏng triệt để, vì phát ra thanh âm ngọt mĩ như vậy, mỗi ngày ta đều phải nhét một thứ vào yết hầu, thứ đó kẹt trong yết hầu, rất là khó chịu nha! Ngươi nhất định chưa thử qua cảm giác cả ngày bóp cổ đúng không? Vừa đau, vừa dày vò... Ta còn phải mỗi ngày dùng đan dược đặc thù để bảo trì cổ họng, ta thậm chí không có cách nào nói nhiều lời! Ngươi cho rằng ta là thật sự rất ôn nhu sao? Đó chẳng qua là bởi vì cổ họng ta không thể chịu nổi gầm rú mà thôi!"
"Ta biết, trên đời này mọi người đều thích nữ tử ôn nhu lại biết giả vờ đáng thương như ngươi, nhưng ta tùy hứng lỗ mãng quen, đối nghịch với ngươi, đâu phải đối thủ của ngươi chứ? Ngươi không biết ta vì ngươi, đã bỏ ra bao nhiêu! Ta tự động xin đến một nhà thanh lâu học tập, ta ngay cả thân mình sạch sẽ cũng không cần, chỉ vì có thể nhanh chóng học được thủ đoạn câu dẫn nam nhân, sau đó trở về 'Lấy lại thứ thuộc về ta' ." Câu nói sau cùng là vừa nãy Hạ Hồng Trang gào thét lên, nhưng giờ phút này từ trong miệng Liễu Liễu nói ra lại có cảm giác quỷ dị nói không nên lời. Hạ Hồng Trang đã hoàn toàn trợn tròn mắt, nàng không thể tiếp thu chuyện người vốn tưởng đã chết lại đột nhiên xuất hiện, điều này làm cho nàng cảm nhận được mãnh liệt trùng kích cùng sợ hãi, phảng phất giờ phút này xuất hiện ở trước mặt nàng không phải là muội muội của nàng mà là một ác quỷ đến đòi mạng.
Hà Liễu Liễu lại vẫn cười khẽ. Nàng nhìn Hạ Hồng Trang đã cả người run rẩy, nói: "Ngươi xem, hiện tại ta cùng ngươi đều ôn nhu, làm người ta thích ... À không, có lẽ so với ngươi ta càng ôn nhu, càng làm người ta thích, bằng không ta làm sao có thể đem Thượng Quan Ngộ từ bên cạnh ngươi cướp về chứ? Hồng Trang, ngươi trước đây luôn nói ta không nghe lời, không hiểu quy củ, cái gì cũng học không tốt, nhưng hiện tại ta cái gì cũng học giỏi, ngươi cảm thấy vui vẻ không?"
Nghe vậy, Hạ Hồng Trang như ở trong mộng mới tỉnh, nàng hình như dã hiểu cái gì, lập tức nói: "Ngươi chính là vì Thượng Quan Ngộ phải không? Tốt! Ta đem hắn trả cho ngươi! Ta không cần hắn! Chỉ cần ngươi đưa ta ra khỏi phủ, ta ngay cả vị trí thiếu phu nhân này cũng không cần! Vật của ngươi, hiện tại ta liền trả cho ngươi! Ta từ bỏ!" Hạ Hồng Trang rất rõ ràng, như nếu Hà Liễu Liễu thật sự là Hạ Lục Ý, vậy thì mình ở bên ngoài sẽ an toàn hơn nhiều ở Hàn Lâm phủ. Lòng người Thượng Quan gia đều ở bên Hà Liễu Liễu, nếu Hà Liễu Liễu muốn giết chết nàng thì thật đúng là dễ như trở bàn tay! Còn không bằng rời đi, quân tử báo thù 10 năm không muộn. Chỉ cần Hạ Hồng Trang nàng không chết, sớm muộn gì cũng có 1 ngày có thể ngóc đầu trở lại!
Đáng tiếc, Hà Liễu Liễu bây giờ không phải Hạ Lục Ý vô cùng ngu xuẩn lúc trước. Nàng nghe xong lời Hạ Hồng Trang tự cho là rộng lượng, cười nhạo một tiếng: "Ngươi cho rằng ta hiếm lạ nam nhân Thượng Quan Ngộ kia?" Chỉ là một kẻ vô dụng nhu nhược, nàng đã sớm không thích hắn! "Cho nên ta muốn cướp hắn, đó là bởi vì, hắn là của ngươi nha! Ngươi tưởng mượn hắn một lần nữa đứng lên, nếu như vậy, ta đương nhiên muốn trợ ngươi góp một tay nha! Ai kêu chúng ta từng là một song bào thai tỷ muội chứ? Mẫu thân không ở đây, ngươi chính là thân nhân duy nhất của ta!"
Mấy câu nói đó nói âm trầm trầm, Hạ Hồng Trang nghe mà sởn tóc gáy. Nếu đối phương không ăn mềm, nàng liền chỉ có thể cứng: "Lục Ý, ta biết ngươi hận ta, nhưng hồi đó ta cũng là không có cách nào mới ra hạ sách này, chẳng lẽ lúc ấy lời ngươi nói với ta nói không tàn nhẫn sao? Nếu ngươi không có dùng ngôn ngữ để thương tổn ta, ta sẽ không đối với ngươi như vậy! Ngươi hôm nay ở trong này đem hết thảy đều nói cho ta biết, chẳng lẽ không sợ ta lại đem đây hết thảy nói cho Thượng Quan Ngộ bọn họ?!"
"Hồng Trang tỷ tỷ, ngươi đây là đang uy hiếp ta sao?" Hà Liễu Liễu suýt nữa tưởng bản thân mình nghe lầm, hiện tại đây là tình huống gì, đến cùng ai mới là người ở thế hạ phong? "Nếu ngươi cảm thấy ngoại tổ cùng Ngộ biểu ca đều sẽ tin ngươi, ngươi không ngại cứ thử một lần. Đối với một sao chổi xui xẻo tính tình táo bạo lại lòng dạ nhỏ hẹp, còn sinh ra một con quái vật, ai sẽ tin tưởng lời của ngươi?" THật là thiên ý trêu ngươi, hai tỷ muội các nàng, vốn Hồng Trang ôn nhu đa tình, Lục Ý hoạt bát sáng sủa. Nhưng hiện tại, Lục Ý trở nên nhu nhược thấu hiểu lòng người, Hồng Trang lại táo bạo dễ nổi giận, nhân sinh thật đúng là thú vị, nó có thể đem một người biến thành một người hoàn toàn trái ngược.
Hạ Hồng Trang biết Hà Liễu Liễu nói là sự thật, y theo thái độ của Thượng Quan gia đối với nàng bây giờ, mặc kệ nàng nói cái gì bọn họ cũng sẽ không tin tưởng. Hạ Hồng Trang không khỏi cắn chặt răng, vừa nãy Hạ Lục Ý nhắc tới "Quái vật", điều này làm cho nàng nghĩ tới kế hoạch.
"Hồng Trang, nếu ngươi định tính kế gì nen người ta, ta khuyên ngươi tốt nhất không cần." Hạ Hồng Trang đảo mắt một vòng, Hà Liễu Liễu liền biết nàng đang đánh cái chủ ý gì. Các nàng là song bào thai nhất mẫu đồng bào, vào lúc cảm tình tốt nhất hoàn toàn có thể cảm nhận được cảm xúc dao động của lẫn nhau. "Ngươi không nghĩ tới, ta là từ trong thiên lao phủ Yến Lương trông coi nghiên ngặt trốn ra như thế nào sao?"
Hạ Hồng Trang không khỏi rùng mình.
"Ta chính là có người làm dựa núi đấy, muốn động đến ta, cũng phải xem ngươi có bản lãnh kia hay không." Hà Liễu Liễu cười.
Nghe vậy, trong lòng Hạ Hồng Trang lại bốc lên ngọn lửa ghen tị. Nàng không rõ, vì sao vận khí của Hạ Lục Ý luôn tốt hơn nàng nhiều như vậy? Trước đây khi ở phủ đại học sĩ mẫu thân đã thien vị Lục Ý, sau này gia biến, các nàng bị đuổi khỏi Hạ gia, nàng chỉ có thể đi làm tiểu thiếp của Trương viên ngoại, chịu người Trương gia mắt lạnh cùng vênh mặt hất hàm sai khiến. Còn Lục Ý lại có thể đi vào Hàn lâm phủ, làm một biểu tiểu thư cao cao tại thượng, khi đó được ngoại tổ phụ thương yêu, Ngộ biểu ca thích, hàn lâm phủ từ trên xuống dưới đều đối thập phần lễ độ với nàng. Rồi tiếp đó, bản thân mình bị giam vào đại lao, thật vất vả trốn thoát, chiếm được thân phận Hạ Lục Ý, cứ tưởng rằng Hạ Lục Ý nhất định sẽ chết, lại không ngờ rằng nàng ta còn có thể gặp được quý nhân, tìm được đường sống trong chỗ chết, thậm chí còn có thể trở về đòi nợ! Hạ Hồng Trang ghen tị sắp điên rồi! Dựa vào cái gì chuyện gì tốt cũng bị Hạ Lục Ý chiếm mất?! Nàng không cam lòng! Không cam lòng! Dựa vào đâu mà cái gì tốt cũng là của Hạ Lục Ý, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì! Nếu lúc trước ở trong lao chờ chết là mình, có phải ngăn nắp xinh đẹp như Hạ Lục Ý sẽ là mình hay không? Hạ Hồng Trang rất khó không đi nghĩ đến khả năng này, nhưng hết thảy đều đã phát sinh, không bao giờ khả năng lần làm lại.
"Chỗ dựa của ngươi là ai?" Hà Liễu Liễu nhớ tới nam nhân cực tuấn tú kia, ngay từ lúc ban đầu nàng liền từng lấy thân thể của mình làm tạ lễ, muốn hiến thân. Nhưng nam tử đó tuy rằng thoạt nhìn hiền hoà dễ thân cận nhưng trên thực tế lại là người cực kỳ tự hạn chế, căn bản là không muốn chạm vào một sợi lông của nàng. Hà Liễu Liễu từng nghĩ tới không biết bao nhiêu lần, mỹ nam tử kia vì sao muốn cứu bản thân mình chứ? Còn vô điều kiện trợ giúp mình học tập, dịch dung, sống lại... Còn dạy mình làm thế nào để tiếp cận Từ thị, được Từ thị ưu ái chiếu cố, trước khi tiến vào hàn lâm phủ, hắn thậm chí con cho nàng một phần tư liệu về tất cả mọi người của hàn lâm phủ! Nàng đúng bệnh hốt thuốc mới có thể đem lòng người khắp hàn lâm phủ kéo đến phía mình. Hắn đối với nàng tốt đáng sợ! Nữ nhân trời sinh trong bản chất liền có lòng yêu anh hùng, cho nên Hà Liễu Liễu liền nhịn không được nghĩ, có phải là hắn đối với nàng vừa gặp đã thương hay không? Sau này nàng liền biết mình là đang tự mình đa tình, nam tử đó cũng không phải thật lòng muốn giúp nàng, hắn cũng là có chủ tử. Có thể khiến mỹ nam tử xuất sắc ưu tú như vậy cam tâm làm việc, vị chủ tử kia, chắc là một đại nhân vật rất lớn? Trải qua nhiều lần đại biến, Hà Liễu Liễu đã không còn là tiểu thư kiêu căng ngây thơ đến ngu xuẩn kia. Nàng đã làm những chuyện đê tiện nhất, đâu còn tâm tư chú ý chứ?
"Ngươi muốn biết à?" Nàng hỏi Hạ Hồng Trang, sau đó cười xinh đẹp. "Đáng tiếc ta không muốn nói cho ngươi biết!"
Hạ Hồng Trang biến sắc, lại vẫn tận lực vẫn duy trì bình tĩnh cùng trấn định. Nhưng Hà Liễu Liễu nhìn ra được, nàng rất sợ hãi, sợ hãi đến gần như sắp té xỉu. Biểu tình cùng động tác thân thể của Hạ Hồng Trang đều rất làm hài lòng Hà Liễu Liễu, nàng ưu nhã che môi cười duyên: "Đừng cho là ta cái gì cũng không biết nha, ngay vừa nãy, trên đường ngươi phái người mời ta đến, ta cố ý rẽ sang thư phòng báo với ngoại tổ phụ: tỷ tỷ mời ta chỗ nàng không biết có chuyện gì, lát nữa mời ngài cùng tới đây. Hồng Trang, ngươi có trò gì liền xuất hết ra đi.
Hóa ra, nàng thủy chung chưa từng đã tin tưởng bản thân mình! Trách không được! Trách không được! Trách không được từ đầu đến giờ, Hà Liễu Liễu đều vẫn đứng ở cửa chưa từng tiến vào! Hóa ra là nguyên nhân như vậy! Chỉ cần bọn hạ nhân đứng ở xa nhìn thấy nàng ta đứng tại cửa, liền biết nàng ta không đi vào sân viện của mình!
/261
|