Mắt mở trừng trừng nhìn Hạ Liên Phòng quỳ gối cúi người với Hạ Lục Ý, Thượng Quan thị hai tay vồ hụt, cảm thấy trước mắt bỗng tối đen, chỉ muốn hung hăng đi mắng tỉnh đứa con gái không có đầu óc kia, chịu nhịn cúi đầu còn không làm được, tương lai sao thành châu báu!
Hạ Lan Tiềm tính tình xúc động, lập tức bất mãn nói: "Đại tỷ! Nàng có cái gì mà ủy khuất? ! Tỷ ở Phật đường mấy năm nay, nàng ở trong phủ đều là huyênh hoang, chi phí ăn mặc có chút gì kém hơn đích xuất chúng ta?! Ngược lại là tỷ, trong Phật đường âm lãnh kia ở lâu như vậy, cũng không biết thân mình có bị nhiễm lạnh hay không, áo cơm có thiếu hay không, tỷ ngay cả thân mình cũng không để ý còn nói chuyện giúp nàng ta, nhưng nàng ta có từng cảm kích tỷ vài phần?"
Hạ Liên Phòng ôn nhu trả lời: "Giữa tỷ muội với nhau tất nhiên cần giúp đỡ nhau, nói cái gì cảm kích hay không?" Dứt lời đi trở về đến bên người Từ thị, vẫn là bộ dáng nhu thuận, "Tổ mẫu, nể mặt Liên nhi tha cho hai vị muội muội lần này đi."
Nếu nàng không cúi người trước Hạ Lục Ý, không nói một lời, Từ thị cũng sẽ bỏ qua việc này, nhưng cố tình nàng không chỉ không chỉ trích, còn đem sai lầm đều ôm vào trên người mình, cứ như vậy, Từ thị không muốn phạt cũng không được. Huống chi bà ta cũng thật sự đã nhìn ra, Lục Ý nha đầu kia được chiều quá mức, cần dạy dỗ, bằng không ngày sau không chừng gây ra lỗi lầm gì nữa. Nhớ đến cái này, bà ta liền thản nhiên nói: "Nể mặt Liên nhi vì các ngươi cầu tình, nhập Phật đường hối lỗi thì không cần, chỉ đem xiêm y tẩy sạch xông tốt huân hương rồi đưa đến Hạm Đạm trúc, lại nhận lỗi cho tốt với đại tỷ các ngươi, việc này liền thôi."
Nghe vậy, Hạ Liên Phòng vội lên tiếng ngăn cản, sắc mặt hỗn loạn bất an cùng hổ thẹn: "Tổ mẫu, hai vị muội muội từ nhỏ nuông chiều từ bé, Sao có thể làm loại việc nặng kia? Nước lạnh sẽ khiến tay các nàng bị thương, hơn nữa, nào có đạo lý tiểu thư tự mình giặt đồ? Nếu truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ làm trò cười cho thiên hạ? Trong phủ nhiều nha hoàn bà mụ như vậy, đều có người chuyên trách hoán y huân hương, tổ mẫu không cần tức giận như thế."
Lời này nghe vào mặc kệ nghĩa đen hay bóng đều là vì tốt cho Hạ Hồng Trang cùng Hạ Lục Ý, nhưng Từ thị lại chau mày, trên mặt có vẻ lộ ra giận dữ: "Có cái gì không được! Chẳng qua là hai cái thứ xuất, còn thật cho rằng mình là thiên kim đại tiểu thư hay sao? Nếu Liên nhi nói như vậy, liền để lão thái bà này tự mình nhìn các nàng cầm quần áo giặt! Ta cũng muốn xem xem, có kẻ nào lắm mồm dám nói ra ngoài?"
Tính cách của Từ thị, Hạ Liên Phòng có thể nói là mò rõ mười phần mười. Bà ta nhìn như hiền lành hòa ái, nhưng lại có vài chỗ nghịch lân không được động vào. Một là con trai cùng cháu trai của bà ta, hai chính là quyền khống chế chí cao vô thượng của bà ta ở trong phủ. Từ thị trước khi chưa lấy chồng cũng là đích trưởng nữ, phía dưới cũng là có mấy thứ xuất đệ muội, nay nghe xong lời Hạ Liên Phòng nói, nhớ tới trước đây mình ở nhà mẹ đẻ phải chịu ủy khuất, nhất thời nhìn Hạ Hồng Trang, Hạ Lục Ý như thế cũng không vừa mắt, ngay cả Thượng Quan thị cũng bị bà ta giận chó đánh mèo. "Nhìn xem nữ nhi tốt mà ngươi dạy ra! Một chút tôn ti trưởng ấu quy củ cũng không hiểu! Lúc trước ta làm chủ để Lệ nhi nạp ngươi vào phủ, chính là thấy ngươi biết tiến thoái biết được mất, nhưng hôm nay ngươi đem hai hai đứa cháu gái của ta dạy thành cái dạng này, ngày sau Lệ nhi hồi phủ, muốn ta giao phó với nó như thế nào!"
Thượng Quan thị nghe vậy, hốc mắt lập tức đỏ lên, đang định giải thích, Hạ Lục Ý tùy hứng điêu ngoa kia lại bật từ mặt đất đứng lên, tức giận nhìn chằm chằm Từ thị, thê lương nói: "Ta liền biết tổ mẫu ngài là người bất công! Hạ Liên Phòng vừa ra Phật đường, ngài liền như trúng tà sủng ái nàng ta, mới chỉ có một ngày, ngài liền đem ta cùng tỷ tỷ quên đến chín tầng mây, trong lòng ngài chẳng lẽ thật sự một chút yêu thương tỷ muội chúng ta cũng không có sao?! Hạ Liên Phòng chỉ là nói vài câu, ngài liền liều lĩnh muốn trách phạt chúng ta, còn ngay cả nương cũng không buông tha, lão phu nhân, lòng dạ ngài thật là độc ác!"
Nàng vừa nói ra lời này, Từ thị nhất thời bị tức đến mức cả người run rẩy. Đứa cháu gái nhỏ nhất này thường ngày hoạt bát thông minh, nói chuyện thiên chân vô tà, tuy rằng ngẫu nhiên có nói lỡ, nhưng đều là đồng ngôn vô kỵ, chính mình đối đãi nàng coi như là đủ tốt, thứ gì tốt đều cho thứ xuất các nàng một phần, có chỗ tốt gì cũng không để sót bọn họ, nhưng ai biết nguyên lai chính mình tốt như vậ, trong mắt các nàng lại đều là dối trá, lừa gạt người! Từ thị bực tức đập bàn, chung trà Hạ Mạt Hồi rót cho liền rơi xuống đất, phát ra tiếng đồ sứ vỡ vụn chói tai.
Hạ Lục Ý bị thanh âm bén nhọn này hù dọa, sau đó ý thức được chính mình hồ ngôn loạn ngữ những gì, vội nhìn về phía mẫu thân, ai biết Thượng Quan thị đang cúi đầu nghe giáo huấn, nơi nào còn có công phu để ý nàng ta? Lại quay đầu nhìn tỷ tỷ song sinh, Hạ Hồng Trang mắt đầy lửa giận, tất cả cố gắng của nàng ta với nương đều bị cái muội muội bao cỏ này làm hỏng! Nếu Lục Ý không nói lời nào, tạ lỗi với Hạ Liên Phòng, chuyện này còn không phải cứ thế bỏ qua sao? Nay thì tốt rồi, nháo lớn như vậy, phải kết thúc như thế nào?
Từ thị lại không có phát hiện chén trà bị vỡ, có thể thấy được bà ta đã tức giận tới cực điểm: "Luôn mồm Hạ Liên Phòng, Hạ Liên Phòng, Hạ Liên Phòng là ai? ! Nàng là đích trưởng nữ của phủ đại học sĩ ta! Đích xuất đại tỷ của ngươi! Ngày thường ta lại sủng hai tỷ muội các ngươi, nhưng các ngươi hồi báo ta thế nào? Lão phu nhân, nếu như ngươi thích gọi ta lão phu nhân như vậy, về sau không cho phép ngươi gọi ta tổ mẫu!"
Hạ Liên Phòng đứng ở bên người Từ thị, nhẹ nhàng cầm tay bà ta, ánh mắt ôn nhu khuôn mặt điềm đạm, thứ xuất bị quở trách, nàng cũng không có biểu hiện ra chút đắc ý, xem ở trong mắt Hạ Mạt Hồi cùng Hạ Lan Tiềm, hai người đều trao đổi một cái ánh mắt kinh ngạc.
Nàng vô cùng hiểu rõ Từ thị, mới vừa nói những lời kia, khiến Từ thị tức giận chỉ là thứ nhất, trọng yếu hơn là nàng muốn cho Hạ Hồng Trang cùng Hạ Lục Ý thấy rõ, suy nghĩ cẩn thận, các nàng chỉ là thứ xuất, vô luận như thế nào so cũng không sánh bằng địa vị của đích xuất ở trong lòng lão phu nhân! Chỉ cần hai người các nàng nhận rõ điểm này, dù cho ngày xưa lão phu nhân đối đãi các nàng có tốt thế nào đi chăng nữa các nàng cũng sẽ toàn bộ xem nhẹ, chỉ nhớ được Từ thị hung ác bất công! Lâu ngày, từng chút bất mãn chậm rãi tích lũy, đến một lúc nào đó căn bản không cần tự mình ra tay, Từ thị sẽ thu thập các nàng trước.
Cho dù là lỗi lầm bé nhỏ không đáng kể, cũng có thể đem tất cả xóa đi.
Thượng Quan thị vừa tức vừa bực, nếu có thể, bà ta hận không thể dùng một cái tát đánh chết nữ nhi không có tiền đồ kia! Nhưng có tức cũng vô dụng, nay bà ta chỉ có thể nghĩ biện pháp cứu các nàng trước, chẳng lẽ thật sự muốn để cho các nàng vào thời tiết này dùng nước lạnh giặt đồ hay sao? "Lão phu nhân, xin cho con dâu nói vài câu."
Lúc này đây bà ta không có giống như buổi sáng tự xưng nô tỳ, bởi vì hạ thấp thân phận đối với Từ thị mà nói đã không hiệu nghiệm, có nói Hồng Trang Lục Ý ngày xưa tốt như thế nào, lão phu nhân cũng sẽ không lại nhớ đến, còn không bằng đem sự chú ý của bà ta từ trên người Lục Ý chuyển tới Hạ Liên Phòng nơi đó. Vì thế Thượng Quan thị bùm một tiếng quỳ xuống, dập đầu mạnh mấy cái trước Từ thị: "Lục Ý nàng chỉ là nhất thời nhanh miệng, trong lòng sao có thể oán hận lão phu nhân ngài đâu? Ngài đối xử với hai đứa Hồng Trang Lục Ý không thua với Hồi nhi Tiềm Nhi, chỉ là trong lòng con dâu biết, trong lòng ngài thương yêu nhất vẫn là Liên nhi. Nay Liên nhi ở trong Phật đường thương tiếc phu nhân ba năm, vừa ra Phật đường liền một lần nữa được ngài thương yêu, con dâu minh bạch điểm này, nhưng Lục Ý vẫn chỉ là đứa nhỏ nha, cầu lão phu nhân khai ân, liền tha hai tỷ muội các nàng lần này đi!"
Cho dù là Hạ Liên Phòng cũng không khỏi không bội phục mấy câu này của Thượng Quan thị. Vừa chỉ ra mình tiến Phật đường chỉ là vì vong mẫu, mà Từ thị đối với chuyện mẫu thân mất cũng có trách nhiệm không thể trốn tránh, mình thân cận Từ thị như thế, tất nhiên là có ý quấy rối, nhẹ nhàng vài câu, liền đem chuyện Hạ Lục Ý ngỗ nghịch phạm thượng biến thành bởi vì bị cướp đi tình thương của tổ mẫu thương mà phẫn nộ cùng ghen tị. Như vậy, liền không phải không đem lão phu nhân để vào mắt, mà chỉ là giữa vãn bối tranh sủng mà thôi.
Nhưng mà, có dễ dàng như vậy sao? Không dấu vết nhìn đệ muội cùng Lục nương liếc mắt một cái, thấy trên mặt bọn họ đều là vẻ lo âu, liền mỉm cười, trấn an bọn họ không cần như thế. "Đa tạ nhị phu nhân nhớ mong cùng quan tâm Liên nhi, năm đó Liên nhi tiến Phật đường ăn chay niệm phật, không chỉ có là vì hiếu đạo thương tiếc vong mẫu, cũng là vì cầu phúc cho tổ mẫu, phụ thân còn có đệ muội. Lúc mẫu thân còn sống luôn nhân hậu khoan dung, giúp mọi người làm việc tốt, hiếu kính tôn trưởng, trân trọng tử nữ, Liên nhi là nữ nhi của bà, vì mẫu thủ hiếu ba năm vốn là chuyện nên làm, nhưng đệ muội còn tuổi nhỏ, tổ mẫu đã già, nhất định không thể để cho bọn họ vất vả. Ba năm vừa qua, Liên nhi ra khỏi Phật đường, thấy tổ mẫu thân thể khoẻ mạnh, đệ muội bình an trưởng thành, trong lòng vừa là cảm kích vừa là thoải mái, chắc hẳn vong mẫu ở trên trời cũng đang phù hộ chúng ta, bất kỳ đường ngang ngõ tắt đều không gần được thân."
Theo lời Hạ Liên Phòng nói, Hạ Mạt Hồi, Hạ Lan Tiềm, Lục nương cùng với bọn họ nha hoàn bên người đều lộ ra biểu tình nhẹ nhàng thở ra, Từ thị thì là từ hoài nghi, dịu đi, cảm động, vui mừng... Lại biến thành hoài nghi.
Chỉ có Hạ Liên Phòng biết vì sao, mẫu thân từ trần, Từ thị mặc dù không có hại nàng, nhưng đầu sỏ gây nên lại là bà ta đón vào cửa. Cha mẹ ân ái thâm tình, trung gian lại chợt cắm vào một cái thiếp thị, thị thiếp kia lại dưới trợ giúp của tổ mẫu có một đôi song sinh nữ nhi, tính cách mẫu thân vốn là dễ dàng xuân buồn thu đau, cứ thế, làm sao có thể không triền miên giường bệnh? Cho nên trong lòng Từ thị vẫn có hổ thẹn, người có tuổi tác hết sức dễ dàng tin tưởng quỷ thần, chắc hẳn bà ta cũng sợ hồn phách của mẫu thân đến tìm mình, cho nên mấy năm gần đây thường ăn chay niệm phật, thật sự thành kính. Chính mình nói lời này không chỉ bỏ đi cố kỵ vong mẫu của bà ta, còn khiến bà ta nghĩ tới, trước đó Hạ Lục Ý mắng bag ta là "Trúng tà"!
Mẫu thân dịu dàng, thiện lương lại săn sóc người như vậy, dù có qua đời cũng tất nhiên sẽ không giống nưh mình biến thành lệ quỷ, bò ra ngoài địa phủ để trả thù đi? Cho dù phụ thân nạp thiếp, tổ mẫu bức bách, bà cũng chưa từng có nói một câu câu oán hận. Mẫu thân tốt như vậy, lại hồng nhan bạc mệnh...
Thượng Quan thị còn định nói nữa, Từ thị lại liếc mắt nhìn bà ta một cái, trong lòng bà ta cả kinh, lập tức không dám nói nữa. Chỉ mong hai đứa nữ nhi có thể nhẫn nại một chút, ngàn vạn chớ lại nói sai.
"Bữa cơm này, không cần ăn nữa." Tức giận đến cực điểm, Từ thị trái lại trở nên bình tĩnh. "Ngụy nương, sai người xách nước đến, lại đem xiêm y bị bẩn của đại tiểu thư lấy đến."
Ngụ ý là muốn tự mình giám sát Hạ Hồng Trang cùng Hạ Lục Ý.
Hạ Lan Tiềm vui vẻ nhất, lập tức nhếch môi cười rộ lên, Hạ Mạt Hồi chú ý thấy, nhanh chóng lặng lẽ lắc đầu ra hiệu cho cậu, nhắc nhở cậu đừng quá đắc ý vênh váo, loại thời điểm này, loại này không khí, nếu cười ra tiếng sẽ thành phiền phức.
Mia: Có loại mẹ chồng, bà nội thế này đúng là bi ai mà.
Hạ Lan Tiềm tính tình xúc động, lập tức bất mãn nói: "Đại tỷ! Nàng có cái gì mà ủy khuất? ! Tỷ ở Phật đường mấy năm nay, nàng ở trong phủ đều là huyênh hoang, chi phí ăn mặc có chút gì kém hơn đích xuất chúng ta?! Ngược lại là tỷ, trong Phật đường âm lãnh kia ở lâu như vậy, cũng không biết thân mình có bị nhiễm lạnh hay không, áo cơm có thiếu hay không, tỷ ngay cả thân mình cũng không để ý còn nói chuyện giúp nàng ta, nhưng nàng ta có từng cảm kích tỷ vài phần?"
Hạ Liên Phòng ôn nhu trả lời: "Giữa tỷ muội với nhau tất nhiên cần giúp đỡ nhau, nói cái gì cảm kích hay không?" Dứt lời đi trở về đến bên người Từ thị, vẫn là bộ dáng nhu thuận, "Tổ mẫu, nể mặt Liên nhi tha cho hai vị muội muội lần này đi."
Nếu nàng không cúi người trước Hạ Lục Ý, không nói một lời, Từ thị cũng sẽ bỏ qua việc này, nhưng cố tình nàng không chỉ không chỉ trích, còn đem sai lầm đều ôm vào trên người mình, cứ như vậy, Từ thị không muốn phạt cũng không được. Huống chi bà ta cũng thật sự đã nhìn ra, Lục Ý nha đầu kia được chiều quá mức, cần dạy dỗ, bằng không ngày sau không chừng gây ra lỗi lầm gì nữa. Nhớ đến cái này, bà ta liền thản nhiên nói: "Nể mặt Liên nhi vì các ngươi cầu tình, nhập Phật đường hối lỗi thì không cần, chỉ đem xiêm y tẩy sạch xông tốt huân hương rồi đưa đến Hạm Đạm trúc, lại nhận lỗi cho tốt với đại tỷ các ngươi, việc này liền thôi."
Nghe vậy, Hạ Liên Phòng vội lên tiếng ngăn cản, sắc mặt hỗn loạn bất an cùng hổ thẹn: "Tổ mẫu, hai vị muội muội từ nhỏ nuông chiều từ bé, Sao có thể làm loại việc nặng kia? Nước lạnh sẽ khiến tay các nàng bị thương, hơn nữa, nào có đạo lý tiểu thư tự mình giặt đồ? Nếu truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ làm trò cười cho thiên hạ? Trong phủ nhiều nha hoàn bà mụ như vậy, đều có người chuyên trách hoán y huân hương, tổ mẫu không cần tức giận như thế."
Lời này nghe vào mặc kệ nghĩa đen hay bóng đều là vì tốt cho Hạ Hồng Trang cùng Hạ Lục Ý, nhưng Từ thị lại chau mày, trên mặt có vẻ lộ ra giận dữ: "Có cái gì không được! Chẳng qua là hai cái thứ xuất, còn thật cho rằng mình là thiên kim đại tiểu thư hay sao? Nếu Liên nhi nói như vậy, liền để lão thái bà này tự mình nhìn các nàng cầm quần áo giặt! Ta cũng muốn xem xem, có kẻ nào lắm mồm dám nói ra ngoài?"
Tính cách của Từ thị, Hạ Liên Phòng có thể nói là mò rõ mười phần mười. Bà ta nhìn như hiền lành hòa ái, nhưng lại có vài chỗ nghịch lân không được động vào. Một là con trai cùng cháu trai của bà ta, hai chính là quyền khống chế chí cao vô thượng của bà ta ở trong phủ. Từ thị trước khi chưa lấy chồng cũng là đích trưởng nữ, phía dưới cũng là có mấy thứ xuất đệ muội, nay nghe xong lời Hạ Liên Phòng nói, nhớ tới trước đây mình ở nhà mẹ đẻ phải chịu ủy khuất, nhất thời nhìn Hạ Hồng Trang, Hạ Lục Ý như thế cũng không vừa mắt, ngay cả Thượng Quan thị cũng bị bà ta giận chó đánh mèo. "Nhìn xem nữ nhi tốt mà ngươi dạy ra! Một chút tôn ti trưởng ấu quy củ cũng không hiểu! Lúc trước ta làm chủ để Lệ nhi nạp ngươi vào phủ, chính là thấy ngươi biết tiến thoái biết được mất, nhưng hôm nay ngươi đem hai hai đứa cháu gái của ta dạy thành cái dạng này, ngày sau Lệ nhi hồi phủ, muốn ta giao phó với nó như thế nào!"
Thượng Quan thị nghe vậy, hốc mắt lập tức đỏ lên, đang định giải thích, Hạ Lục Ý tùy hứng điêu ngoa kia lại bật từ mặt đất đứng lên, tức giận nhìn chằm chằm Từ thị, thê lương nói: "Ta liền biết tổ mẫu ngài là người bất công! Hạ Liên Phòng vừa ra Phật đường, ngài liền như trúng tà sủng ái nàng ta, mới chỉ có một ngày, ngài liền đem ta cùng tỷ tỷ quên đến chín tầng mây, trong lòng ngài chẳng lẽ thật sự một chút yêu thương tỷ muội chúng ta cũng không có sao?! Hạ Liên Phòng chỉ là nói vài câu, ngài liền liều lĩnh muốn trách phạt chúng ta, còn ngay cả nương cũng không buông tha, lão phu nhân, lòng dạ ngài thật là độc ác!"
Nàng vừa nói ra lời này, Từ thị nhất thời bị tức đến mức cả người run rẩy. Đứa cháu gái nhỏ nhất này thường ngày hoạt bát thông minh, nói chuyện thiên chân vô tà, tuy rằng ngẫu nhiên có nói lỡ, nhưng đều là đồng ngôn vô kỵ, chính mình đối đãi nàng coi như là đủ tốt, thứ gì tốt đều cho thứ xuất các nàng một phần, có chỗ tốt gì cũng không để sót bọn họ, nhưng ai biết nguyên lai chính mình tốt như vậ, trong mắt các nàng lại đều là dối trá, lừa gạt người! Từ thị bực tức đập bàn, chung trà Hạ Mạt Hồi rót cho liền rơi xuống đất, phát ra tiếng đồ sứ vỡ vụn chói tai.
Hạ Lục Ý bị thanh âm bén nhọn này hù dọa, sau đó ý thức được chính mình hồ ngôn loạn ngữ những gì, vội nhìn về phía mẫu thân, ai biết Thượng Quan thị đang cúi đầu nghe giáo huấn, nơi nào còn có công phu để ý nàng ta? Lại quay đầu nhìn tỷ tỷ song sinh, Hạ Hồng Trang mắt đầy lửa giận, tất cả cố gắng của nàng ta với nương đều bị cái muội muội bao cỏ này làm hỏng! Nếu Lục Ý không nói lời nào, tạ lỗi với Hạ Liên Phòng, chuyện này còn không phải cứ thế bỏ qua sao? Nay thì tốt rồi, nháo lớn như vậy, phải kết thúc như thế nào?
Từ thị lại không có phát hiện chén trà bị vỡ, có thể thấy được bà ta đã tức giận tới cực điểm: "Luôn mồm Hạ Liên Phòng, Hạ Liên Phòng, Hạ Liên Phòng là ai? ! Nàng là đích trưởng nữ của phủ đại học sĩ ta! Đích xuất đại tỷ của ngươi! Ngày thường ta lại sủng hai tỷ muội các ngươi, nhưng các ngươi hồi báo ta thế nào? Lão phu nhân, nếu như ngươi thích gọi ta lão phu nhân như vậy, về sau không cho phép ngươi gọi ta tổ mẫu!"
Hạ Liên Phòng đứng ở bên người Từ thị, nhẹ nhàng cầm tay bà ta, ánh mắt ôn nhu khuôn mặt điềm đạm, thứ xuất bị quở trách, nàng cũng không có biểu hiện ra chút đắc ý, xem ở trong mắt Hạ Mạt Hồi cùng Hạ Lan Tiềm, hai người đều trao đổi một cái ánh mắt kinh ngạc.
Nàng vô cùng hiểu rõ Từ thị, mới vừa nói những lời kia, khiến Từ thị tức giận chỉ là thứ nhất, trọng yếu hơn là nàng muốn cho Hạ Hồng Trang cùng Hạ Lục Ý thấy rõ, suy nghĩ cẩn thận, các nàng chỉ là thứ xuất, vô luận như thế nào so cũng không sánh bằng địa vị của đích xuất ở trong lòng lão phu nhân! Chỉ cần hai người các nàng nhận rõ điểm này, dù cho ngày xưa lão phu nhân đối đãi các nàng có tốt thế nào đi chăng nữa các nàng cũng sẽ toàn bộ xem nhẹ, chỉ nhớ được Từ thị hung ác bất công! Lâu ngày, từng chút bất mãn chậm rãi tích lũy, đến một lúc nào đó căn bản không cần tự mình ra tay, Từ thị sẽ thu thập các nàng trước.
Cho dù là lỗi lầm bé nhỏ không đáng kể, cũng có thể đem tất cả xóa đi.
Thượng Quan thị vừa tức vừa bực, nếu có thể, bà ta hận không thể dùng một cái tát đánh chết nữ nhi không có tiền đồ kia! Nhưng có tức cũng vô dụng, nay bà ta chỉ có thể nghĩ biện pháp cứu các nàng trước, chẳng lẽ thật sự muốn để cho các nàng vào thời tiết này dùng nước lạnh giặt đồ hay sao? "Lão phu nhân, xin cho con dâu nói vài câu."
Lúc này đây bà ta không có giống như buổi sáng tự xưng nô tỳ, bởi vì hạ thấp thân phận đối với Từ thị mà nói đã không hiệu nghiệm, có nói Hồng Trang Lục Ý ngày xưa tốt như thế nào, lão phu nhân cũng sẽ không lại nhớ đến, còn không bằng đem sự chú ý của bà ta từ trên người Lục Ý chuyển tới Hạ Liên Phòng nơi đó. Vì thế Thượng Quan thị bùm một tiếng quỳ xuống, dập đầu mạnh mấy cái trước Từ thị: "Lục Ý nàng chỉ là nhất thời nhanh miệng, trong lòng sao có thể oán hận lão phu nhân ngài đâu? Ngài đối xử với hai đứa Hồng Trang Lục Ý không thua với Hồi nhi Tiềm Nhi, chỉ là trong lòng con dâu biết, trong lòng ngài thương yêu nhất vẫn là Liên nhi. Nay Liên nhi ở trong Phật đường thương tiếc phu nhân ba năm, vừa ra Phật đường liền một lần nữa được ngài thương yêu, con dâu minh bạch điểm này, nhưng Lục Ý vẫn chỉ là đứa nhỏ nha, cầu lão phu nhân khai ân, liền tha hai tỷ muội các nàng lần này đi!"
Cho dù là Hạ Liên Phòng cũng không khỏi không bội phục mấy câu này của Thượng Quan thị. Vừa chỉ ra mình tiến Phật đường chỉ là vì vong mẫu, mà Từ thị đối với chuyện mẫu thân mất cũng có trách nhiệm không thể trốn tránh, mình thân cận Từ thị như thế, tất nhiên là có ý quấy rối, nhẹ nhàng vài câu, liền đem chuyện Hạ Lục Ý ngỗ nghịch phạm thượng biến thành bởi vì bị cướp đi tình thương của tổ mẫu thương mà phẫn nộ cùng ghen tị. Như vậy, liền không phải không đem lão phu nhân để vào mắt, mà chỉ là giữa vãn bối tranh sủng mà thôi.
Nhưng mà, có dễ dàng như vậy sao? Không dấu vết nhìn đệ muội cùng Lục nương liếc mắt một cái, thấy trên mặt bọn họ đều là vẻ lo âu, liền mỉm cười, trấn an bọn họ không cần như thế. "Đa tạ nhị phu nhân nhớ mong cùng quan tâm Liên nhi, năm đó Liên nhi tiến Phật đường ăn chay niệm phật, không chỉ có là vì hiếu đạo thương tiếc vong mẫu, cũng là vì cầu phúc cho tổ mẫu, phụ thân còn có đệ muội. Lúc mẫu thân còn sống luôn nhân hậu khoan dung, giúp mọi người làm việc tốt, hiếu kính tôn trưởng, trân trọng tử nữ, Liên nhi là nữ nhi của bà, vì mẫu thủ hiếu ba năm vốn là chuyện nên làm, nhưng đệ muội còn tuổi nhỏ, tổ mẫu đã già, nhất định không thể để cho bọn họ vất vả. Ba năm vừa qua, Liên nhi ra khỏi Phật đường, thấy tổ mẫu thân thể khoẻ mạnh, đệ muội bình an trưởng thành, trong lòng vừa là cảm kích vừa là thoải mái, chắc hẳn vong mẫu ở trên trời cũng đang phù hộ chúng ta, bất kỳ đường ngang ngõ tắt đều không gần được thân."
Theo lời Hạ Liên Phòng nói, Hạ Mạt Hồi, Hạ Lan Tiềm, Lục nương cùng với bọn họ nha hoàn bên người đều lộ ra biểu tình nhẹ nhàng thở ra, Từ thị thì là từ hoài nghi, dịu đi, cảm động, vui mừng... Lại biến thành hoài nghi.
Chỉ có Hạ Liên Phòng biết vì sao, mẫu thân từ trần, Từ thị mặc dù không có hại nàng, nhưng đầu sỏ gây nên lại là bà ta đón vào cửa. Cha mẹ ân ái thâm tình, trung gian lại chợt cắm vào một cái thiếp thị, thị thiếp kia lại dưới trợ giúp của tổ mẫu có một đôi song sinh nữ nhi, tính cách mẫu thân vốn là dễ dàng xuân buồn thu đau, cứ thế, làm sao có thể không triền miên giường bệnh? Cho nên trong lòng Từ thị vẫn có hổ thẹn, người có tuổi tác hết sức dễ dàng tin tưởng quỷ thần, chắc hẳn bà ta cũng sợ hồn phách của mẫu thân đến tìm mình, cho nên mấy năm gần đây thường ăn chay niệm phật, thật sự thành kính. Chính mình nói lời này không chỉ bỏ đi cố kỵ vong mẫu của bà ta, còn khiến bà ta nghĩ tới, trước đó Hạ Lục Ý mắng bag ta là "Trúng tà"!
Mẫu thân dịu dàng, thiện lương lại săn sóc người như vậy, dù có qua đời cũng tất nhiên sẽ không giống nưh mình biến thành lệ quỷ, bò ra ngoài địa phủ để trả thù đi? Cho dù phụ thân nạp thiếp, tổ mẫu bức bách, bà cũng chưa từng có nói một câu câu oán hận. Mẫu thân tốt như vậy, lại hồng nhan bạc mệnh...
Thượng Quan thị còn định nói nữa, Từ thị lại liếc mắt nhìn bà ta một cái, trong lòng bà ta cả kinh, lập tức không dám nói nữa. Chỉ mong hai đứa nữ nhi có thể nhẫn nại một chút, ngàn vạn chớ lại nói sai.
"Bữa cơm này, không cần ăn nữa." Tức giận đến cực điểm, Từ thị trái lại trở nên bình tĩnh. "Ngụy nương, sai người xách nước đến, lại đem xiêm y bị bẩn của đại tiểu thư lấy đến."
Ngụ ý là muốn tự mình giám sát Hạ Hồng Trang cùng Hạ Lục Ý.
Hạ Lan Tiềm vui vẻ nhất, lập tức nhếch môi cười rộ lên, Hạ Mạt Hồi chú ý thấy, nhanh chóng lặng lẽ lắc đầu ra hiệu cho cậu, nhắc nhở cậu đừng quá đắc ý vênh váo, loại thời điểm này, loại này không khí, nếu cười ra tiếng sẽ thành phiền phức.
Mia: Có loại mẹ chồng, bà nội thế này đúng là bi ai mà.
/261
|