Edit: Lana
"Tứ muội, không phải là ta không muốn mang muội theo, nhưng mà, hoàng thượng đã hạ chỉ, chỉ có dòng chính nữ quan gia mới được vào dự tiệc, muội là thứ nữ, không được sự phê chuẩn của hoàng thượng thì không thể tự tiện vào cung, đó là phạm tội khi quân đấy." Ngụ ý, thứ cho ta bất lực.
Đương nhiên Vân Lãnh Ca sẽ không mang nàng đi dự tiệc, thứ nhất nếu trong yến hội có rắc rối gì, bản thân mình mang nàng cung vào cung cũng sẽ phải chịu trách nhiệm, thứ hai vạn nhất hoàng thượng phát hiện mình tự tiện làm chủ mang nàng vào cung, bị trách phạt là nhẹ lắm rồi.
Lui một vạn bước đến giảng, dùng lời của Vân Lãnh Ca nói thì là: Nàng không quen người này, vậy nên không đáng để nàng phải mạo hiểm.
Vân Thu Ca còn đang dương dương đắc ý, khóe miệng cười dài đến mang tại, nghe vậy có chút không thể tin được, phập phồng nói, "Chẳng lẽ Nhị tỷ thờ ơ với cái chết của Lâm thị? Thì ra Nhị tỷ không tôn mẫu thân, không biết hiếu đạo, uổng là thân nữ của Lâm thị."
Dưới cơn tức giận, ngay cả từ mẫu thân cũng không gọi, mở miệng ngậm miệng đều là Lâm thị.
Đôi mắt Vân Lãnh Ca lạnh đi, trầm tĩnh nhìn chăm chú vào gương mặt đang giận dữ của Vân Thu Ca một lát, hờ hững nói, "Mẫu thân của ta không phải là mẫu thân của muội à? Tứ muội càng lúc càng thực dụng rồi đó."
Vốn Vân Thu Ca tưởng rằng chuyện nắm trong lòng bàn tay, nhưng không ngờ mình đã biết chân tướng sự việc từ bà vú, nếu nàng muốn biết chuyện năm đó, cần gì phải cầu cạnh mà hỏi nàng ta.
Lời nói không mảy may dao động như tạt một chậu nước lạnh lên đầu Vân Thu Ca, dập tắt kiêu ngạo đang nóng hừng hực của nàng ta, lập tức biến sắc, Vân Thu Ca ấp úng giải thích nói, "Nhị tỷ, chỉ là ta nóng nảy, mong Nhị tỷ đừng để bụng."
Vân Lãnh Ca lời nói vô lực thì trong lòng cười lạnh, trước mặt mình mà dám nói mẫu thân mình như vậy, sau lung còn không biết nói khó nghe như thế nào.
"Mẫu thân ta dù qua đời cũng là chính thất của Tướng phủ, có người bất kính với bà, ta chính là người đầu tiên không tha thứ cho họ." mắt Vân Lãnh Ca tỏa sáng, nhìn lướt qua mâu quang đang loạn của Vân Thu Ca, cảnh cáo nói, "Tứ muội, chỉ một lần này thôi lần sau không giải quyết như vầy thôi đâu, hiểu không?"
Vân Thu Ca nông cạn, liều lĩnh khiến cho người ta cảm thấy không thú vị, vốn nàng ta cũng chỉ là quả hồng mềm, như so Vân Hạ Ca nông cạn chả biết gì thì biết thời thế hơn mà thôi, lúc trước ngoan ngoãn dễ bảo vì đã có mái hiên để che, bây giờ thấy danh vọng Nhị di nương không được như xưa, lập tức vội vàng chạy ra.
"Tứ muội, ta còn phải tiếp tục trang điểm , muội cứ tự nhiên nhé." Vân Lãnh Ca lấy cớ này hạ lệnh đuổi khách, không muốn tiếp tục tốn nước miếng với nàng ta nữa.
Vân Thu Ca vừa nghe muốn đuổi nàng ta đi, đôi mắt đẹp như phun lửa, lại không thể ngang ngược ở lại, dù sao đây cũng là sân của Vân Lãnh Ca, mà vừa mới lại đắc tội với Vân Lãnh Ca, tạm thời tìm không được lý do, đành phải tức giận phất tay áo rời đi.
"Tiếp tục." Vân Lãnh Ca ngồi lại trước gương trang điểm, ý bảo Vận Nhi tiếp tục trang điểm cho nàng.
Giờ Thân hai khắc, Vân Lãnh Ca mang theo Ngâm Thư, Vận Nhi cùng với lão phu nhân lên xe ngựa vào cung dự tiện.
Bên trong xe ngựa, lão phu nhân tinh tế đánh giá từ đầu đến chân Vân Lãnh Ca một phen.
"Hôm nay Lãnh Ca trang điểm cực kỳ đáng yêu, ngay cả tổ mẫu cũng bị hoa mắt rồi." Thấy Vân Lãnh Ca nhăn mày hay cười một cái đều là càng nhìn càng đẹp, trong mắt lão phu nhân khó tránh khỏi sự hài lòng, cười trêu ghẹo.
"Phật nhờ Kim trang, người nhờ ăn mặc, đều là do y phục tổ mẫu có tác dụng thôi." Vân Lãnh Ca cười trong sáng, nhỏ nhẹ nói.
Hôm qua có ba bộ xiêm y được đưa tới, Vân Lãnh Ca chọn một bộ lấy sắc trắng làm nền, gấu váy là vạn yên thanh thủy, phần tay áo được thêu thêm nhiều ngân tuyến, trắng trong thuần khiết không đoạt mất nổi bật với người khác, nhưng chỉ cần thoáng đi lại, Ngân tuyến gặp ánh mặt trời sẽ phát sáng lấp lánh, cũng không bôi nhọ thân phận dòng chính nữ Tướng phủ của nàng.
Hôm nay nàng trang điểm hết sức trang nhã, diện thánh mà trang điểm quá nhạt thì là không tôn trọng thiên tử, mái tóc đen mượt được búi thành kiểu lưu vân, bên trái được cắm thêm một cây tram bạch ngọc hồ điệp, tuy nàng trang điểm không đậm, nhưng mà hiếm khi thấy nàng trang điểm, nên lão phu nhân mới thấy mới lạ mà thôi.
Dù sao hôm nay vào là để chứng kiến vinh hoa của Mộ Dung Diệp, nên nếu quá mức xuất sắc chắc chắn sẽ khiến những người khác ghét bỏ không vui.
"Lãnh Ca quá khiêm nhượng, dựa vào tư sắc của con, chắc chắn không thiếu tâm của các con cháu quý tộc hướng về con đâu." Lão phu nhân cười nhẹ nhàng, khen nàng.
Nhìn cháu gái ngày càng đẹp ra này, trong lòng lão phu nhân cũng nở hoa.
Nghe lời của lão phu nhân và Vân Thu Ca không khác nhau lắm, trong lòng Vân Lãnh Ca vô cảm, trên mặt lại mang vẻ mỉm cười, hơi đỏ mặt, "Tổ mẫu, cháu gái thầm muốn cả đời này hiếu kính người thật tốt."
Nghe vậy, mặt lão phu nhân cười như Hoa Cúc nở rộ, thầm nghĩ quả nhiên là nữ nhi gia dễ ngượng, bà vốn không tính hỏi nhiều, nhưng bà thêm xác định trong lòng Vân Lãnh Ca là tâm tư thuần khiết, bản thân càng nắm chắc.
Không buông tha đề tài này, lão phu nhân buồn bã thở dài, từ ái nói, "Lãnh ca năm nay cũng 14 rồi, sắp phải cập kê, cũng có thể bắt đầu xem xét đến đối tượng đính hôn rồi, không biết Lãnh Ca thích dạng nam tử gì, tổ mẫu dựa theo tâm ý của con mà sớm tính toán cho con."
Ý thăm dò trong lời nói khiến trong lòng Vân Lãnh Ca hơi căng thẳng, giả bộ ngượng ngùng cúi thấp đầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, "Lệnh của cha mẹ lời của mối mai, tổ mẫu vừa lòng thì đương nhiên cháu gái cũng thích."
Lão phu nhân vừa lòng cười cười, không tiếp tục dây dưa nữa, cười cười nói, "Đương nhiên tổ mẫu phải chọn người tốt nhất cho cháu gái ta yêu nhất chứ, dứt khoát còn một năm nữa, chúng ta không cần gấp."
Vân Lãnh Ca như ngượng ngùng gật đầu, nói khẽ, "Cháu gái đều nghe theo tổ mẫu."
Thấy nàng nghe lời như thế, lão phu nhân trìu mến giúp nàng sửa sang lại búi tóc và trang sức một chút, thân thiết lôi kéo tay nàng nói chuyện phiếm.
Không bao lâu, xe ngựa chạy đến cửa hoàng cung thì dừng lại, lão phu nhân cùng với Vân Lãnh Ca theo thứ tự đi ra khỏi xe, ngước mắt nhìn lại, hơn mười chiếc xe ngựa xa hoa xếp ở chỗ không xa, phu nhân tiểu thư các phủ, cười cười nói nói với nhau .
Theo hướng dẫn của cung nữ, Vân Lãnh Ca và lão phu nhân dẫn theo nha hoàn từ từ đi vào hoàng cung, cùng với các phu nhân và dòng chính nữ khác, đều bị dẫn đến Ngự Hoa Viên.
Hôm nay vốn Vân Bá Nghị cùng đi với các nàng, nhưng sau khi lâm triều ông không trở về, chi nhờ người truyền lời bảo các nàng đi trước đi đừng chờ ông, ông sẽ trực tiếp từ cung đi đến Ngự Hoa Viên.
Vân Lãnh Ca và lão phu nhân theo cung nữ, từ từ ngồi xuống.
Ngước mắt quét một vòng Ngự Hoa Viên lộ thiên, Vân Lãnh Ca thầm khen, quả nhiên Đế Vương cổ đại hết sức xa xỉ, đình đài thuỷ tạ không gì không đẹp, không gì không mỹ lệ, chạm trổ điêu lan ngọc thế.
Trong ngự hoa viên hoa thơm cỏ lạ rất nhiều, Mẫu Đơn, Thược Dược, Phong Tín Tử linh tinh chỗ nào cũng có, các loại ngoài dân gian hiếm gặp thì trong này cũng tùy ý gặp được, lúc hoa nở đúng là tươi đẹp, trong đó mẫu đơn chiếm đa số, Mẫu Đơn đại đóa gấm hoa rực rỡ, từ xa nhìn lại như phồn hoa rực rỡ, biển hoa như thủy triều, chóp mũi Vân Lãnh Ca khẽ ngửi, lan huân quế phức, mùi dạt dào
"Tứ muội, không phải là ta không muốn mang muội theo, nhưng mà, hoàng thượng đã hạ chỉ, chỉ có dòng chính nữ quan gia mới được vào dự tiệc, muội là thứ nữ, không được sự phê chuẩn của hoàng thượng thì không thể tự tiện vào cung, đó là phạm tội khi quân đấy." Ngụ ý, thứ cho ta bất lực.
Đương nhiên Vân Lãnh Ca sẽ không mang nàng đi dự tiệc, thứ nhất nếu trong yến hội có rắc rối gì, bản thân mình mang nàng cung vào cung cũng sẽ phải chịu trách nhiệm, thứ hai vạn nhất hoàng thượng phát hiện mình tự tiện làm chủ mang nàng vào cung, bị trách phạt là nhẹ lắm rồi.
Lui một vạn bước đến giảng, dùng lời của Vân Lãnh Ca nói thì là: Nàng không quen người này, vậy nên không đáng để nàng phải mạo hiểm.
Vân Thu Ca còn đang dương dương đắc ý, khóe miệng cười dài đến mang tại, nghe vậy có chút không thể tin được, phập phồng nói, "Chẳng lẽ Nhị tỷ thờ ơ với cái chết của Lâm thị? Thì ra Nhị tỷ không tôn mẫu thân, không biết hiếu đạo, uổng là thân nữ của Lâm thị."
Dưới cơn tức giận, ngay cả từ mẫu thân cũng không gọi, mở miệng ngậm miệng đều là Lâm thị.
Đôi mắt Vân Lãnh Ca lạnh đi, trầm tĩnh nhìn chăm chú vào gương mặt đang giận dữ của Vân Thu Ca một lát, hờ hững nói, "Mẫu thân của ta không phải là mẫu thân của muội à? Tứ muội càng lúc càng thực dụng rồi đó."
Vốn Vân Thu Ca tưởng rằng chuyện nắm trong lòng bàn tay, nhưng không ngờ mình đã biết chân tướng sự việc từ bà vú, nếu nàng muốn biết chuyện năm đó, cần gì phải cầu cạnh mà hỏi nàng ta.
Lời nói không mảy may dao động như tạt một chậu nước lạnh lên đầu Vân Thu Ca, dập tắt kiêu ngạo đang nóng hừng hực của nàng ta, lập tức biến sắc, Vân Thu Ca ấp úng giải thích nói, "Nhị tỷ, chỉ là ta nóng nảy, mong Nhị tỷ đừng để bụng."
Vân Lãnh Ca lời nói vô lực thì trong lòng cười lạnh, trước mặt mình mà dám nói mẫu thân mình như vậy, sau lung còn không biết nói khó nghe như thế nào.
"Mẫu thân ta dù qua đời cũng là chính thất của Tướng phủ, có người bất kính với bà, ta chính là người đầu tiên không tha thứ cho họ." mắt Vân Lãnh Ca tỏa sáng, nhìn lướt qua mâu quang đang loạn của Vân Thu Ca, cảnh cáo nói, "Tứ muội, chỉ một lần này thôi lần sau không giải quyết như vầy thôi đâu, hiểu không?"
Vân Thu Ca nông cạn, liều lĩnh khiến cho người ta cảm thấy không thú vị, vốn nàng ta cũng chỉ là quả hồng mềm, như so Vân Hạ Ca nông cạn chả biết gì thì biết thời thế hơn mà thôi, lúc trước ngoan ngoãn dễ bảo vì đã có mái hiên để che, bây giờ thấy danh vọng Nhị di nương không được như xưa, lập tức vội vàng chạy ra.
"Tứ muội, ta còn phải tiếp tục trang điểm , muội cứ tự nhiên nhé." Vân Lãnh Ca lấy cớ này hạ lệnh đuổi khách, không muốn tiếp tục tốn nước miếng với nàng ta nữa.
Vân Thu Ca vừa nghe muốn đuổi nàng ta đi, đôi mắt đẹp như phun lửa, lại không thể ngang ngược ở lại, dù sao đây cũng là sân của Vân Lãnh Ca, mà vừa mới lại đắc tội với Vân Lãnh Ca, tạm thời tìm không được lý do, đành phải tức giận phất tay áo rời đi.
"Tiếp tục." Vân Lãnh Ca ngồi lại trước gương trang điểm, ý bảo Vận Nhi tiếp tục trang điểm cho nàng.
Giờ Thân hai khắc, Vân Lãnh Ca mang theo Ngâm Thư, Vận Nhi cùng với lão phu nhân lên xe ngựa vào cung dự tiện.
Bên trong xe ngựa, lão phu nhân tinh tế đánh giá từ đầu đến chân Vân Lãnh Ca một phen.
"Hôm nay Lãnh Ca trang điểm cực kỳ đáng yêu, ngay cả tổ mẫu cũng bị hoa mắt rồi." Thấy Vân Lãnh Ca nhăn mày hay cười một cái đều là càng nhìn càng đẹp, trong mắt lão phu nhân khó tránh khỏi sự hài lòng, cười trêu ghẹo.
"Phật nhờ Kim trang, người nhờ ăn mặc, đều là do y phục tổ mẫu có tác dụng thôi." Vân Lãnh Ca cười trong sáng, nhỏ nhẹ nói.
Hôm qua có ba bộ xiêm y được đưa tới, Vân Lãnh Ca chọn một bộ lấy sắc trắng làm nền, gấu váy là vạn yên thanh thủy, phần tay áo được thêu thêm nhiều ngân tuyến, trắng trong thuần khiết không đoạt mất nổi bật với người khác, nhưng chỉ cần thoáng đi lại, Ngân tuyến gặp ánh mặt trời sẽ phát sáng lấp lánh, cũng không bôi nhọ thân phận dòng chính nữ Tướng phủ của nàng.
Hôm nay nàng trang điểm hết sức trang nhã, diện thánh mà trang điểm quá nhạt thì là không tôn trọng thiên tử, mái tóc đen mượt được búi thành kiểu lưu vân, bên trái được cắm thêm một cây tram bạch ngọc hồ điệp, tuy nàng trang điểm không đậm, nhưng mà hiếm khi thấy nàng trang điểm, nên lão phu nhân mới thấy mới lạ mà thôi.
Dù sao hôm nay vào là để chứng kiến vinh hoa của Mộ Dung Diệp, nên nếu quá mức xuất sắc chắc chắn sẽ khiến những người khác ghét bỏ không vui.
"Lãnh Ca quá khiêm nhượng, dựa vào tư sắc của con, chắc chắn không thiếu tâm của các con cháu quý tộc hướng về con đâu." Lão phu nhân cười nhẹ nhàng, khen nàng.
Nhìn cháu gái ngày càng đẹp ra này, trong lòng lão phu nhân cũng nở hoa.
Nghe lời của lão phu nhân và Vân Thu Ca không khác nhau lắm, trong lòng Vân Lãnh Ca vô cảm, trên mặt lại mang vẻ mỉm cười, hơi đỏ mặt, "Tổ mẫu, cháu gái thầm muốn cả đời này hiếu kính người thật tốt."
Nghe vậy, mặt lão phu nhân cười như Hoa Cúc nở rộ, thầm nghĩ quả nhiên là nữ nhi gia dễ ngượng, bà vốn không tính hỏi nhiều, nhưng bà thêm xác định trong lòng Vân Lãnh Ca là tâm tư thuần khiết, bản thân càng nắm chắc.
Không buông tha đề tài này, lão phu nhân buồn bã thở dài, từ ái nói, "Lãnh ca năm nay cũng 14 rồi, sắp phải cập kê, cũng có thể bắt đầu xem xét đến đối tượng đính hôn rồi, không biết Lãnh Ca thích dạng nam tử gì, tổ mẫu dựa theo tâm ý của con mà sớm tính toán cho con."
Ý thăm dò trong lời nói khiến trong lòng Vân Lãnh Ca hơi căng thẳng, giả bộ ngượng ngùng cúi thấp đầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, "Lệnh của cha mẹ lời của mối mai, tổ mẫu vừa lòng thì đương nhiên cháu gái cũng thích."
Lão phu nhân vừa lòng cười cười, không tiếp tục dây dưa nữa, cười cười nói, "Đương nhiên tổ mẫu phải chọn người tốt nhất cho cháu gái ta yêu nhất chứ, dứt khoát còn một năm nữa, chúng ta không cần gấp."
Vân Lãnh Ca như ngượng ngùng gật đầu, nói khẽ, "Cháu gái đều nghe theo tổ mẫu."
Thấy nàng nghe lời như thế, lão phu nhân trìu mến giúp nàng sửa sang lại búi tóc và trang sức một chút, thân thiết lôi kéo tay nàng nói chuyện phiếm.
Không bao lâu, xe ngựa chạy đến cửa hoàng cung thì dừng lại, lão phu nhân cùng với Vân Lãnh Ca theo thứ tự đi ra khỏi xe, ngước mắt nhìn lại, hơn mười chiếc xe ngựa xa hoa xếp ở chỗ không xa, phu nhân tiểu thư các phủ, cười cười nói nói với nhau .
Theo hướng dẫn của cung nữ, Vân Lãnh Ca và lão phu nhân dẫn theo nha hoàn từ từ đi vào hoàng cung, cùng với các phu nhân và dòng chính nữ khác, đều bị dẫn đến Ngự Hoa Viên.
Hôm nay vốn Vân Bá Nghị cùng đi với các nàng, nhưng sau khi lâm triều ông không trở về, chi nhờ người truyền lời bảo các nàng đi trước đi đừng chờ ông, ông sẽ trực tiếp từ cung đi đến Ngự Hoa Viên.
Vân Lãnh Ca và lão phu nhân theo cung nữ, từ từ ngồi xuống.
Ngước mắt quét một vòng Ngự Hoa Viên lộ thiên, Vân Lãnh Ca thầm khen, quả nhiên Đế Vương cổ đại hết sức xa xỉ, đình đài thuỷ tạ không gì không đẹp, không gì không mỹ lệ, chạm trổ điêu lan ngọc thế.
Trong ngự hoa viên hoa thơm cỏ lạ rất nhiều, Mẫu Đơn, Thược Dược, Phong Tín Tử linh tinh chỗ nào cũng có, các loại ngoài dân gian hiếm gặp thì trong này cũng tùy ý gặp được, lúc hoa nở đúng là tươi đẹp, trong đó mẫu đơn chiếm đa số, Mẫu Đơn đại đóa gấm hoa rực rỡ, từ xa nhìn lại như phồn hoa rực rỡ, biển hoa như thủy triều, chóp mũi Vân Lãnh Ca khẽ ngửi, lan huân quế phức, mùi dạt dào
/131
|