Edit: Huong August ( )
Vân Lãnh Ca chờ Ngâm Cầm phân phó tất cả thoả đáng, lúc này mới chậm rãi rời Thương Lãnh Uyển.
Còn chưa tới đại môn Tướng phủ, từ xa Vân Lãnh Ca đã nhìn thấy bóng dáng duyên dáng yêu kiều của Vân Xuân Ca và Vân Thu Ca đứng thẳng ở đó, tức không ra Tướng phủ ngoài cửa tránh cho xuất đầu lộ diện, chưa ra cửa Tướng phủ miễn xuất đầu lộ diện, lại đứng nơi dễ thấy như vậy, khiến người gác cổng quên hết cả quy củ, không cúi đầu mà ánh mắt đều ào ào quét tới hai người.
Trong mắt hai người Vân Xuân Ca đều hiện vẻ không bình tĩnh, hiển nhiên không nhịn được mà tới từ sớm, tiểu thư khuê các đứng lâu như vậy, tất nhiên hai chân đã chua xót đau đớn, nhưng hai người đều là hạng người thâm trầm, khuôn mặt vẫn duy trì nụ cười thỏa đáng.
Vân Lãnh Ca nở nụ cười trêu tức bên khóe môi, đúng là họ không thể chờ được nữa, vứt bỏ cả ngụy trang cao quý ngày thường chờ ở cửa phủ rồi, chẳng lẽ sợ nàng trở quẻ đổi ý ư? Vân Lãnh ca cười thầm trong lòng, hai người trước mặt một hồng một xanh, đứng trước cửa phủ cũng tạo nên một phong cảnh tịnh lệ.
Hôm nay Vân Xuân Ca trông hết sức thanh nhã, mặc áo nhỏ hồng đào thêu hoa, váy là từ lụa trắng Hồ Châu đính trân châu, búi tóc nghiêng trên đầu cài trâm phù dung bằng ngọc bích, làn da non mềm, má lúm đồng tiền đẹp hơn hoa, miệng đỏ như son, một cái nhăn mày một nụ cười cũng khiến người ta không dời mắt được.
Vân Xuân Ca tay cầm khăn, đánh giá một thân trang phục của Vân Thu Ca bên cạnh. Nàng ta mặc một quần lụa màu xanh nhạt, ống tay áo thêu mẫu đơn xanh, sợi chỉ bạc thêu mấy đóa tường vân, vạt áo may một hàng sóng nước màu lam đậm, trước ngực là áo gấm vàng nhạt bọc lấy bầu ngực, quần lụa chuyển động nhẹ nhàng theo thân thể, giơ tay nhấc chân như lá liễu phất qua, hết sức mềm mại.
Vân Xuân Ca thấy bộ dáng õng ẹo của Vân Thu Ca, trong lòng sinh mấy phần khinh thường, cuối cùng cũng chỉ là trời sinh làm tiểu thiếp, cùng hạng người như hồ ly tinh mẫu thân nàng ta, ăn mặc xinh đẹp như vậy, chẳng phải rõ ràng là đi quyến rũ nam nhân sao?
Giống như bên cạnh có gì đó bẩn thỉu lắm, Vân Xuân Ca khẽ dời mấy bước ra xa
Vân Thu Ca há có thể không chú ý tới những chi tiết này, nụ cười ngọt ngào trên mặt có phần rạn nứt, trong lòng thầm hận, chờ xem, ngươi mất đi sự che chở của Nhị Di nương, sau này làm thế nào kiêu căng trước mặt nàng nữa.
Tâm tư Vân Lãnh Ca ý khẽ động, hai người làm không phải là xuất môn xem náo nhiệt ư, không ngờ hóa ra là đi câu rùa vàng, khóe miệng xuất hiện nụ cười ý nhị, Vân Lãnh Ca bước lên trước, lên tiếng chào, "Đại tỷ, Tứ muội."
"Nhị tỷ tới thật trễ, chúng ta phải chờ một hồi lâu." Mới tức vừa vội, Vân Thu Ca oán trách nói, âm điệu xen lẫn mùi thuốc súng .
"Đúng vậy đó, Nhị muội, để chúng ta chờ muội, chẳng phải không hợp lễ nghi?" Vân Xuân Ca không chịu yếu thế tiếp lời, mang theo dò xét chạy tới trước mặt Vân Lãnh Ca quan sát.
Nhìn Vân Lãnh Ca vẫn ăn mặc không khác ngày thường bao nhiêu, trong mắt Vân Xuân Ca lóe lên khinh bỉ, đây đâu còn là chính nữ Tướng phủ nữa, ăn mặc như kiểu nàng ta nghèo kiết xác vậy, người không biết còn tưởng rằng Tướng phủ bạc đãi nàng ta, nhưng khi nhìn thấy trâm cài trên tóc Vân Lãnh Ca, trong mắt Vân Xuân Ca hiện lên phẫn hận và bất mãn.
Không đợi Vân Lãnh Ca mở miệng trả lời, Vân Xuân Ca lại bắn một tràng liên hồi, "Nhị muội, trường hợp hôm nay không giống bình thường, muội ăn mặc mộc mạc như thế, chẳng phải quá hẹp hòi rồi sao?"
Trong lời nói có ý khiêu khích khiến Ngâm Cầm vốn dễ kích động lập tức nổi giận, sắc mặt Vân Lãnh Ca bình tĩnh như cũ, không chút gợn sóng, nhàn nhạt quét mắt nhìn hai người trước mặt một cái, thanh âm lạnh xuống, "Đại tỷ ngươi là đang chất vấn ta sao?"
Khuôn mặt vốn đang hiện vẻ giễu cợt của Vân Xuân Ca cứng đờ, dù gì Vân Lãnh Ca cũng là dòng chính nữ, cho dù trang phục của nàng không ổn, cũng không được do mình chỉ ra, cũng vì hôm nay nàng bắt gặp Vân Thu Ca ăn mặc quá mức quyến rũ, khiến nàng cảm nhận được uy hiếp lớn, trong lúc nhất thời thấy được cây trâm lại nghĩ tới chuyện Tổ mẫu thương yêu Vân Lãnh Ca, trong lòng ghen ghét, không im lặng nữa, không nhịn được mà nói ra ngoài, quả nhiên là sai lầm.
"Nhị muội, đại tỷ không có ý đó, dù sao thân phận với thân phận hiện tại của tỷ, ăn mặc như vậy có vẻ quá trắng trong thuần khiết, mặt mũi Tướng phủ cũng ít nhiều ảnh hưởng.” Vân Xuân Ca liếc thấy vẻ mặt hả hê của Vân Thu Ca, cắn răng ngà, hòa hoãn giọng nói, thu lại khinh bỉ trong đó, đổi lời.
"A, ra là như thế." Thấy Vân Xuân Ca chuyển sang dùng mặt mũi Tướng phủ để chất vấn nàng, Vân Lãnh Ca giương mày, khẽ mỉm cười, tùy ý nói, "Không sao, hôm qua đã được tổ mẫu đồng ý."
Thấy Vân Lãnh Ca vài ba lời đã cự tuyệt lời thăm dò của bản thân, Vân Xuân Ca oán hận trong lòng, lại không thể phản đối gì, tránh rước phải chuyện tổ mẫu không vui, cứng ngắc nặn ra một nụ cười quái dị.
Thấy dáng vẻ của Vân Xuân Ca, Vân Thu Ca âm thầm sảng khoái, tạm thời mẫu thân còn ngồi trên một chiếc thuyền với Vân Lãnh Ca, nên bây giờ, kẻ địch lớn nhất của nàng là Vân Xuân Ca.
"Chúng ta đi thôi." Vân Lãnh Ca thu hết thần sắc hai người vào trong mắt, nâng tay vuốt làn váy không chút bụi bặm, dẫn đầu đi ra ngoài.
Ngoài đại môn Tướng phủ, xe ngựa Tướng phủ đã sớm chuẩn bị tốt, tấm bài bên sườn xe, rõ ràng là chữ "Vân".
Ngoài hai chiếc xe ngựa của Tướng phủ, còn thêm một chiếc ngựa mui xe màu cam, treo bài chữ "Hạ".
Ba người Vân Lãnh Ca chậm rãi bước ra khỏi Tướng phủ, nha hoàn sau lưng nhắm mắt theo đuôi cúi đầu bước theo phía sau.
"Ba vị Vân Tiểu Thư, khiến ta đợi lâu." Nghe một loạt tiếng bước chân truyền đến, xe ngựa phía trước bị vén màn xe lên, lộ ra gương mặt với nụ cười xinh đẹp.
Vân Lãnh Ca cười yếu ớt, "Là Lãnh Ca không phải, xin Hạ nhị tiểu thư độ lượng thứ lỗi."
Hạ Yên Nhi đối với chuyện Vân Thu Ca cũng muốn cùng đi không chút nào giật mình, hiển nhiên là đã sớm biết, cuộc nói chuyện vừa rồi của ba người, đoán chừng Hạ Yên Nhi nghe hết không sót một chữ.
"Xe ngựa của ta rộng rãi, các ngươi cùng ngồi chiếc này đi, bọn nha hoàn ngồi xe ngựa Tướng phủ, được không?" Hạ Yên Nhi không biến sắc quan sát vẻ mặt ba người Vân Lãnh Ca, dịu dàng thương lượng.
Nàng đã nói như vậy, chẳng lẽ mình còn có thể cự tuyệt? Vân Lãnh Ca khẽ gật đầu, nhấc chân lên xe ngựa, hai người sau lưng theo sát phía sau.
Hạ Yên Nhi hạ màn xe xuống, mỉm cười nhìn ba người đã ngồi xuống.
Bên trong xe ngựa Hạ phủ thật hào hoa, rộng rãi sáng ngời, khay trà trang trí cũng có, giống như một phòng khách nhỏ.
"Đại tỷ và đại ca đã cùng Mộ Dung Thế tử chọn vị trí tốt trong tửu lâu, tửu lâu cách cửa thành không xa." Hạ Yên Nhi cười nói.
"Hôm nay ta mạo muội đến, chưa từng thông báo với Hạ nhị tiểu thư một tiếng, rất lo lắng, thỉnh Hạ nhị tiểu thư tha lỗi." Vân Thu Ca tiếp lời.
Nàng không được Hạ Yên Nhi đồng ý đã tùy tiện đi theo, ngộ nhỡ trong lòng người ta không vui, chèn ép nàng thì không hay rồi.
"Không sao, càng nhiều người thì càng náo nhiệt, có thể đồng hành với Tứ tiểu thư, ta vui mừng còn không kịp đấy." Hạ Yên Nhi ngoài miệng khách sáo nói.
Vân Thu Ca vui vẻ trong lòng, tâm tình vốn căng thẳng cũng buông lỏng rất nhiều, "Đa tạ Hạ nhị tiểu thư."
Vân Xuân Ca một bên thấy vẻ mặt a dua lấy lòng của Vân Thu Ca, lại liếc thấy y phục của nàng ta, chán ghét trong lòng càng tăng thêm một bậc, không tự chủ được mà nhíu mày.
Vân Lãnh Ca chờ Ngâm Cầm phân phó tất cả thoả đáng, lúc này mới chậm rãi rời Thương Lãnh Uyển.
Còn chưa tới đại môn Tướng phủ, từ xa Vân Lãnh Ca đã nhìn thấy bóng dáng duyên dáng yêu kiều của Vân Xuân Ca và Vân Thu Ca đứng thẳng ở đó, tức không ra Tướng phủ ngoài cửa tránh cho xuất đầu lộ diện, chưa ra cửa Tướng phủ miễn xuất đầu lộ diện, lại đứng nơi dễ thấy như vậy, khiến người gác cổng quên hết cả quy củ, không cúi đầu mà ánh mắt đều ào ào quét tới hai người.
Trong mắt hai người Vân Xuân Ca đều hiện vẻ không bình tĩnh, hiển nhiên không nhịn được mà tới từ sớm, tiểu thư khuê các đứng lâu như vậy, tất nhiên hai chân đã chua xót đau đớn, nhưng hai người đều là hạng người thâm trầm, khuôn mặt vẫn duy trì nụ cười thỏa đáng.
Vân Lãnh Ca nở nụ cười trêu tức bên khóe môi, đúng là họ không thể chờ được nữa, vứt bỏ cả ngụy trang cao quý ngày thường chờ ở cửa phủ rồi, chẳng lẽ sợ nàng trở quẻ đổi ý ư? Vân Lãnh ca cười thầm trong lòng, hai người trước mặt một hồng một xanh, đứng trước cửa phủ cũng tạo nên một phong cảnh tịnh lệ.
Hôm nay Vân Xuân Ca trông hết sức thanh nhã, mặc áo nhỏ hồng đào thêu hoa, váy là từ lụa trắng Hồ Châu đính trân châu, búi tóc nghiêng trên đầu cài trâm phù dung bằng ngọc bích, làn da non mềm, má lúm đồng tiền đẹp hơn hoa, miệng đỏ như son, một cái nhăn mày một nụ cười cũng khiến người ta không dời mắt được.
Vân Xuân Ca tay cầm khăn, đánh giá một thân trang phục của Vân Thu Ca bên cạnh. Nàng ta mặc một quần lụa màu xanh nhạt, ống tay áo thêu mẫu đơn xanh, sợi chỉ bạc thêu mấy đóa tường vân, vạt áo may một hàng sóng nước màu lam đậm, trước ngực là áo gấm vàng nhạt bọc lấy bầu ngực, quần lụa chuyển động nhẹ nhàng theo thân thể, giơ tay nhấc chân như lá liễu phất qua, hết sức mềm mại.
Vân Xuân Ca thấy bộ dáng õng ẹo của Vân Thu Ca, trong lòng sinh mấy phần khinh thường, cuối cùng cũng chỉ là trời sinh làm tiểu thiếp, cùng hạng người như hồ ly tinh mẫu thân nàng ta, ăn mặc xinh đẹp như vậy, chẳng phải rõ ràng là đi quyến rũ nam nhân sao?
Giống như bên cạnh có gì đó bẩn thỉu lắm, Vân Xuân Ca khẽ dời mấy bước ra xa
Vân Thu Ca há có thể không chú ý tới những chi tiết này, nụ cười ngọt ngào trên mặt có phần rạn nứt, trong lòng thầm hận, chờ xem, ngươi mất đi sự che chở của Nhị Di nương, sau này làm thế nào kiêu căng trước mặt nàng nữa.
Tâm tư Vân Lãnh Ca ý khẽ động, hai người làm không phải là xuất môn xem náo nhiệt ư, không ngờ hóa ra là đi câu rùa vàng, khóe miệng xuất hiện nụ cười ý nhị, Vân Lãnh Ca bước lên trước, lên tiếng chào, "Đại tỷ, Tứ muội."
"Nhị tỷ tới thật trễ, chúng ta phải chờ một hồi lâu." Mới tức vừa vội, Vân Thu Ca oán trách nói, âm điệu xen lẫn mùi thuốc súng .
"Đúng vậy đó, Nhị muội, để chúng ta chờ muội, chẳng phải không hợp lễ nghi?" Vân Xuân Ca không chịu yếu thế tiếp lời, mang theo dò xét chạy tới trước mặt Vân Lãnh Ca quan sát.
Nhìn Vân Lãnh Ca vẫn ăn mặc không khác ngày thường bao nhiêu, trong mắt Vân Xuân Ca lóe lên khinh bỉ, đây đâu còn là chính nữ Tướng phủ nữa, ăn mặc như kiểu nàng ta nghèo kiết xác vậy, người không biết còn tưởng rằng Tướng phủ bạc đãi nàng ta, nhưng khi nhìn thấy trâm cài trên tóc Vân Lãnh Ca, trong mắt Vân Xuân Ca hiện lên phẫn hận và bất mãn.
Không đợi Vân Lãnh Ca mở miệng trả lời, Vân Xuân Ca lại bắn một tràng liên hồi, "Nhị muội, trường hợp hôm nay không giống bình thường, muội ăn mặc mộc mạc như thế, chẳng phải quá hẹp hòi rồi sao?"
Trong lời nói có ý khiêu khích khiến Ngâm Cầm vốn dễ kích động lập tức nổi giận, sắc mặt Vân Lãnh Ca bình tĩnh như cũ, không chút gợn sóng, nhàn nhạt quét mắt nhìn hai người trước mặt một cái, thanh âm lạnh xuống, "Đại tỷ ngươi là đang chất vấn ta sao?"
Khuôn mặt vốn đang hiện vẻ giễu cợt của Vân Xuân Ca cứng đờ, dù gì Vân Lãnh Ca cũng là dòng chính nữ, cho dù trang phục của nàng không ổn, cũng không được do mình chỉ ra, cũng vì hôm nay nàng bắt gặp Vân Thu Ca ăn mặc quá mức quyến rũ, khiến nàng cảm nhận được uy hiếp lớn, trong lúc nhất thời thấy được cây trâm lại nghĩ tới chuyện Tổ mẫu thương yêu Vân Lãnh Ca, trong lòng ghen ghét, không im lặng nữa, không nhịn được mà nói ra ngoài, quả nhiên là sai lầm.
"Nhị muội, đại tỷ không có ý đó, dù sao thân phận với thân phận hiện tại của tỷ, ăn mặc như vậy có vẻ quá trắng trong thuần khiết, mặt mũi Tướng phủ cũng ít nhiều ảnh hưởng.” Vân Xuân Ca liếc thấy vẻ mặt hả hê của Vân Thu Ca, cắn răng ngà, hòa hoãn giọng nói, thu lại khinh bỉ trong đó, đổi lời.
"A, ra là như thế." Thấy Vân Xuân Ca chuyển sang dùng mặt mũi Tướng phủ để chất vấn nàng, Vân Lãnh Ca giương mày, khẽ mỉm cười, tùy ý nói, "Không sao, hôm qua đã được tổ mẫu đồng ý."
Thấy Vân Lãnh Ca vài ba lời đã cự tuyệt lời thăm dò của bản thân, Vân Xuân Ca oán hận trong lòng, lại không thể phản đối gì, tránh rước phải chuyện tổ mẫu không vui, cứng ngắc nặn ra một nụ cười quái dị.
Thấy dáng vẻ của Vân Xuân Ca, Vân Thu Ca âm thầm sảng khoái, tạm thời mẫu thân còn ngồi trên một chiếc thuyền với Vân Lãnh Ca, nên bây giờ, kẻ địch lớn nhất của nàng là Vân Xuân Ca.
"Chúng ta đi thôi." Vân Lãnh Ca thu hết thần sắc hai người vào trong mắt, nâng tay vuốt làn váy không chút bụi bặm, dẫn đầu đi ra ngoài.
Ngoài đại môn Tướng phủ, xe ngựa Tướng phủ đã sớm chuẩn bị tốt, tấm bài bên sườn xe, rõ ràng là chữ "Vân".
Ngoài hai chiếc xe ngựa của Tướng phủ, còn thêm một chiếc ngựa mui xe màu cam, treo bài chữ "Hạ".
Ba người Vân Lãnh Ca chậm rãi bước ra khỏi Tướng phủ, nha hoàn sau lưng nhắm mắt theo đuôi cúi đầu bước theo phía sau.
"Ba vị Vân Tiểu Thư, khiến ta đợi lâu." Nghe một loạt tiếng bước chân truyền đến, xe ngựa phía trước bị vén màn xe lên, lộ ra gương mặt với nụ cười xinh đẹp.
Vân Lãnh Ca cười yếu ớt, "Là Lãnh Ca không phải, xin Hạ nhị tiểu thư độ lượng thứ lỗi."
Hạ Yên Nhi đối với chuyện Vân Thu Ca cũng muốn cùng đi không chút nào giật mình, hiển nhiên là đã sớm biết, cuộc nói chuyện vừa rồi của ba người, đoán chừng Hạ Yên Nhi nghe hết không sót một chữ.
"Xe ngựa của ta rộng rãi, các ngươi cùng ngồi chiếc này đi, bọn nha hoàn ngồi xe ngựa Tướng phủ, được không?" Hạ Yên Nhi không biến sắc quan sát vẻ mặt ba người Vân Lãnh Ca, dịu dàng thương lượng.
Nàng đã nói như vậy, chẳng lẽ mình còn có thể cự tuyệt? Vân Lãnh Ca khẽ gật đầu, nhấc chân lên xe ngựa, hai người sau lưng theo sát phía sau.
Hạ Yên Nhi hạ màn xe xuống, mỉm cười nhìn ba người đã ngồi xuống.
Bên trong xe ngựa Hạ phủ thật hào hoa, rộng rãi sáng ngời, khay trà trang trí cũng có, giống như một phòng khách nhỏ.
"Đại tỷ và đại ca đã cùng Mộ Dung Thế tử chọn vị trí tốt trong tửu lâu, tửu lâu cách cửa thành không xa." Hạ Yên Nhi cười nói.
"Hôm nay ta mạo muội đến, chưa từng thông báo với Hạ nhị tiểu thư một tiếng, rất lo lắng, thỉnh Hạ nhị tiểu thư tha lỗi." Vân Thu Ca tiếp lời.
Nàng không được Hạ Yên Nhi đồng ý đã tùy tiện đi theo, ngộ nhỡ trong lòng người ta không vui, chèn ép nàng thì không hay rồi.
"Không sao, càng nhiều người thì càng náo nhiệt, có thể đồng hành với Tứ tiểu thư, ta vui mừng còn không kịp đấy." Hạ Yên Nhi ngoài miệng khách sáo nói.
Vân Thu Ca vui vẻ trong lòng, tâm tình vốn căng thẳng cũng buông lỏng rất nhiều, "Đa tạ Hạ nhị tiểu thư."
Vân Xuân Ca một bên thấy vẻ mặt a dua lấy lòng của Vân Thu Ca, lại liếc thấy y phục của nàng ta, chán ghét trong lòng càng tăng thêm một bậc, không tự chủ được mà nhíu mày.
/131
|