Editor: Búnn.
Trong mắt Vân Lãnh Ca tràn đầy mảnh băng lạnh lẽo, hiện tại Nhị di nương giống như đang khuất phục nịnh hót, lúc trước nhận sai cũng giữ nguyên bộ mặt như vậy, muốn trực tiếp loại bỏ mầm móng hoài nghi trong lòng lão thái thái và Vân Bá Nghị, nhưng lại nói tội danh có ý đồ hãm hại nữ nhi thành nhất thời hồ đồ, dù sao mọi người cũng có lúc khinh suất, cũng có lúc phạm sai lầm, cũng không được coi là tội gì lớn, cộng thêm việc Vân Bá Nghị yêu thương Nhị di nương, cho nên chỉ sợ việc này sẽ được bỏ qua.
Mới đầu còn muốn để lại cho bà ta một con đường sống, dừng mọi chuyện ở đây, nhưng bây giờ xem ra việc này cũng không cần thiết nữa rồi. Có một số người trời sinh đã đê tiện, trước khi chết cũng không quên cắn người khác một ngụm, một khi đã như vậy thì cũng đừng trách nàng tâm ngoan thủ lạt.
Đáy mắt Vân Lãnh Ca thoáng hiện những giọt lệ trong suốt, mang theo vẻ uất ức nói: "Chẳng lẽ Nhị di nương cho rằng con thật sự nguyện ý trước sau không giống nhau như thế sao? Vốn Lãnh Ca không muốn nói thẳng, nhưng Nhị di nương lại hoài nghi Lãnh Ca như thế, Lãnh Ca cảm thấy vô cùng oan ức, cho nên Lãnh Ca cũng nói thẳng, cũng mong tổ mẫu, phụ thân, Nhị di nương bỏ qua cho."
Lão phu nhân và Vân Bá Nghị nhìn Vân Lãnh Ca, cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ nàng trở thành không giống trước kia là do có ẩn tình gì sao? Trong lòng người khác cảm thấy không hiểu gì, mà ngay cả trên mặt Nhị di nương cũng mang theo vẻ hoang mang ngờ vực.
"Trước lúc mẫu thân qua đời từng dặn dò con, bảo con nhất định phải ghi nhớ, tục ngữ có nói, người cứng quá thì dễ gãy, Mộc Tú Vu Lâm, Phong Tất Tồi Chi (Cây cao trong rừng gió sẽ bẻ gảy), nếu mẫu thân qua đời, trong phủ sẽ không có người thật sự yêu thương, che chở cho con, nếu con không biết ẩn giấu, giả ngu thì sớm muộn cũng sẽ có kết cục chết không có chỗ chôn, cho nên Lãnh Ca luôn luôn nghiêm túc nhớ kỹ lời mẫu thân, mấy năm nay hoàn toàn không ai biết đến, luôn duy trì hình tượng ngu xuẩn, trì độn." Trên mặt Vân Lãnh Ca thoáng hiện vẻ đau đớn kịch liệt, lại nói tiếp: "Mãi đến khi rơi xuống nước, lòng con lại có ưu tư, đã vụng về rồi mà vẫn dẫn đến nông nỗi rơi xuống nước bỏ mình, nếu con tiếp tục ẩn nhẫn thì có ý nghĩa gì? Vì thế con không tiếp tục giả ngu nữa, cho nên con mới có thể có biến hóa lớn như vậy sau khi rơi xuống nước." Vân Lãnh Ca khẽ cắn môi dưới, nước mắt trong hốc mắt mấy lần muốn rơi ra, nhưng lại ra vẻ kiên cường không để nó chảy ra.
Mặc dù lời nói này có chút hận ý, nhưng hoàn toàn là sự thật, hơn nữa hoàn toàn không cần lo lắng đến cảm thụ của lão phu nhân và Vân Bá Nghị, có điều nàng thuật lại lời của mẫu thân đã mất, bọn họ cũng không biết làm thế nào, dù sao cũng không thể mắng Lâm thị đã qua đời giáo nữ nhi không tốt được.
Vân Bá Nghị và lão phu nhân có chút giật mình, cũng có chút xấu hổ, những điều nàng nói đều là sự thật, nhiều năm như thế, bọn họ hoàn toàn không có quan tâm ân cần hỏi thăm Vân Lãnh Ca, có điều bị Vân Lãnh Ca trực tiếp nói trước mặt hạ nhân như vậy thì mặt mũi của bọn họ cũng có chút khó coi, may mà trong phòng đều là tâm phúc của chủ tử, cũng không đáng lo ngại.
Vân Lãnh Ca khẽ nâng cằm lên, nhắm mắt lại ép nước mắt trong hốc mắt vào trong, vì vậy lúc mở mắt ra, vành mắt có chút ửng đỏ, vẻ mặt vô cùng kiên cường, tiếp tục mở miệng nói: "Con biết con là đứa nhỏ không làm người khác yêu thích, Lãnh Ca cũng không dám cầu xin gì nhiều, chỉ hy vọng về sau tổ mẫu và phụ thân có thể tin tưởng con nhiều hơn một chút, không cần chỉ vì một chút người không biết nặng nhẹ mà hiểu lầm con, như vậy con đã vui rồi." Vân Lãnh Ca nhẫn nhịn nói, nhưng vẫn có thể nghe ra được một chút tức giận nho nhỏ xen lẫn với ủy khuất nồng đậm.
Nhìn dáng vẻ kiên cường của Vân Lãnh Ca, lão phu nhân lập tức liên tưởng đến chuyện vừa mới phát sinh, thật sự bà không nghe nàng giải thích, lập tức tin tưởng lời của Nhị di nương, muốn đuổi nàng đến thôn trang, nhất định bây giờ đứa nhỏ này có chút ủy khuất, trong lúc nhất thời, lão phu nhân toát ra một chút hối hận và thương tiếc đối với Vân Lãnh Ca.
Vân Bá Nghị cảm thấy vô cùng đau khổ, bởi vì hắn không thích Lâm thị cho nên ngay cả dòng chính nữ của mình hắn cũng thật sự không thể thích nổi, mà dáng vẻ vụng về không có tiến bộ mấy năm trước của Vân Lãnh Ca khiến hắn càng thêm chán ghét, trong lòng sinh ra một chút áy náy, xem ra mấy năm nay hắn thật sự sao nhãng nàng rồi.
Nhị di nương và Vân Xuân Ca thật sự không tin, Vân Lãnh Ca sống dưới mí mắt của nàng ta nhiều năm như thế, chẳng lẽ nàng có giả ngu hay không các nàng lại không nhận ra được một chút nào sao? Tiện nhân đáng chết, còn nói mình thành người không biết phân biệt nặng nhẹ, thật sự rất đáng giận.
Tam di nương nửa tin nửa ngờ, dù sao mấy năm nay nàng ta có thể miễn cưỡng tự bảo vệ bản thân dưới tay của Nhị di nương, cho nên nàng ta cũng chỉ biết được một ít chuyện của Vân Lãnh Ca, trong lúc nhất thời cũng không nhìn ra được là thật hay giả.
Ánh mắt Lão thái thái nhìn Vân Lãnh Ca có chút phức tạp, lần đầu tiên chủ động đến trước mặt Vân Lãnh Ca, vỗ vỗ nhẹ vào tay nàng: "Đứa bé ngoan, là tổ mẫu sao nhãng con, tổ mẫu không nên không tin con."
Hốc mắt Vân Lãnh Ca càng thêm đỏ, nàng nhẹ lắc đầu, cắn cắn môi: "Là cháu gái mấy năm nay không tốt, mới khiến tổ mẫu hiểu lầm, cháu gái không trách tổ mẫu." Ngôn ngữ khẩn khoản, ánh mắt chân thành tha thiết.
Nhìn dáng vẻ hai mắt đẫm lệ mờ mịt của Vân Lãnh Ca, lão phu nhân có chút đau lòng, dùng bàn tay được bảo dưỡng thích hợp của mình xoa xoa giọt nước mắt trong suốt trên mặt Vân Lãnh Ca, dịu dàng trêu ghẹo. "Đứa bé ngoan, ngoan, đừng khóc, nếu không khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp này bị lấm lem có thể bị biến dạng đó, nếu không tỗ mẫu liền không thích con đó."
Vân Lãnh Ca buồn cười, không nhịn được khẽ nở nụ cười, cái mũi nhỏ hồng hồng, trong đôi mắt đẹp còn vài giọt nước mắt chuyển động: "Tỗ mẫu thật là xấu, giễu cợt người ta." Giọng nói mềm mại giống như mèo nhỏ làm người ta yêu thương.
Sắc mặt lão phu nhân càng thêm nhu hòa, trìu mến vuốt mũi hồng nhạt xinh xắn của Vân Lãnh Ca, mỉm cười nhìn Vân Lãnh Ca ra vẻ không vui cau cau cái mũi, Vân Bá Nghị ở bên cạnh cũng mỉm cười nhìn, nghiễm nhiên phát ra hình tượng từ phụ.
Một màn này rơi vào trong mắt người trong phòng, mỗi người đều có tâm tư khác nhau, bọn hạ nhân nghĩ có lẽ từ hôm nay Nhị tiểu thư sẽ xoay người, dù sao trong hậu viện này, lão thái thái là người có quyền nhất, mặc dù bình thường không quản mọi chuyện, nhưng bà là mẫu thân của tướng gia, địa vị của bà thì cho dù là Nhị di nương cũng không bì kịp., nhưng bây giờ lão phu nhân yêu thương nhị tiểu thư, xem ra địa vị của Nhị tiểu thư ở tướng phủ cũng bay lên không ít.
Đáy mắt Tam di nương có chút u ám, mặc dù việc Vân Lãnh Ca đạt được sự yêu thương của lão phu nhân đối với nàng ta mà nói cũng là chuyện tốt, dù sao có lão phu nhân giúp đỡ thì việc đối phó Nhị di nương của các nàng cũng nhiều đảm bảo và phần thắng hơn. Nhưng cho đến bây giờ Vân Lãnh Ca vẫn không tỏ rõ lập trường của bản thân, khiến nàng ta cảm thấy có chút lo lắng bất an.
Nhị di nương cắn răng, thầm hận không thôi, Vân Xuân Ca cảm thấy màn này vô cùng chói mắt, âm độc nhìn chằm chằm vào Vân Lãnh Ca, trầm giọng nói: "Nhị muội, vậy ác mộng của tổ mẫu thì sao? Chẳng lẽ ác mộng của tỗ mẫu cũng có do chúng ta làm sao? Không phải vây chứ?" Trong giọng nói có thêm rất nhiều khiêu khích, dù sao chuyện của các nàng đã bại lộ, cũng không thể không công làm giá y cho Vân Lãnh Ca được.
Quả nhiên vừa dứt lời, sắc mặt nhu hòa của lão thái thái có chút cứng ngắc, lông mày cũng khẽ ngăn lại, chuyện này cũng chính là nút thắt trong lòng bà.
Vân Lãnh Ca cảm thấy buồn cười, nàng còn chưa nguồn gốc ra thì Vân Xuân Ca đã va vào họng súng của nàng, có phải nàng ta thật sự thiếu ngược không, vậy thì nàng đương nhiên sẽ tốt bụng hoàn thành cho nàng ta: "À? Phải không? Đại tỷ thật sự muốn biết có chuyện gì xảy ra sao?" Trên mặt Vân Lãnh Ca cười như không cười, thản nhiên nhìn Vân Xuân Ca, sau đó cung kính mở miệng, nói chuyện với lão thái thái: "Tổ mẫu muốn biết vì sao mình bị ác mộng sao? Thật ra rất đơn giản, cháu gái có biện pháp lập tức tìm ra nguyên nhân."
Vân Xuân Ca bị ánh mắt kỳ lạ của Vân Lãnh Ca dọa sợ, rụt rụt người lại, hình ảnh Vân Lãnh Ca cầm ngâm châm để lại ám ảnh thật sâu trong lòng nàng ta, mà những điều nàng vừa nói ra cũng khiến trái tim đang bất an của nàng ta càng thêm hoảng sợ.
"Lãnh Ca có biện pháp sao?" Trong câu nói của lão phu nhân mang theo vẻ vui mừng, bà cảm thấy hôm nay Vân Lãnh Ca cho bà rất nhiều kinh hỉ, mặc kệ là bình tĩnh đối mặt với vu hãm của Nhị di nương và Vân Xuân Ca, hay là bình thản ung dung hóa giả âm mưu đang nhằm vào nàng này, những điều đó khiến bà hết sức ngạc nhiên, đương nhiên, cũng khiến bà càng cảm thụ sâu sắc sau này những lợi ích mà Vân Lãnh Ca mang lại có thể lớn hơn nữa.
"Vâng, tổ mẫu." Vân Lãnh Ca trịnh trọng gật đầu. "Ngâm Thư, bắt mạch cho tổ mẫu, nhìn xem trong cơ thể có thêm gì không?" Nàng cố ý nhấn mạnh 'có thêm gì không', Ngâm Thư lập tức hiểu rõ, kính cẩn đi ra, hành lễ với mọi người trong phòng.
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Vẫn Lãnh Ca cười nhạt, giải thích: "Nha đầu này của ta biết dược thảo, biết y thuật, còn biết một số vật tương đối đặc biệt, bây giờ luôn có người sử dụng một số thủ đoạn không sạch, tỗ mẫu, chúng ta không thể không phòng đúng không ạ?" Lại cố ý nhấn mạnh 'đặc biệt', hàm nghĩa trong lời nói càng sâu hơn.
Nhị di nương và Vân Xuân Ca nghe vậy thì kinh hãi, hai mắt nhìn nhau, thầm nghĩ có phải Vân Lãnh Ca biết chút gì không? Nên làm gì bây giờ? Không thể nào, nàng không thể biết, coi như nàng phát hiện ra chuyện gì cũng không có chứng cớ, không thể làm gì hai người chúng ta, hai người thoáng yên tâm, liếc mắt nhìn nhau, cố tự trấn định mình, cúi đầu ở nơi đó không lên tiếng.
Vân Lãnh Ca quan sát hai người đang kích động và nôn nóng kia, khóe miệng ẩn chứa ý cười sâu thẳm, xem ra nàng đoán không lầm, nhất định là Nhị di nương động tay động chân trên người lão phu nhân, mới khiến lão phu nhân cũng bị ác mộng như vậy.
Cộng thêm lý do thoái thác của ba người, nên mới có thể nắm chắc, nói rằng nàng bị 'thủy quỷ ám', cho nên lúc nàng nghe lão phu nhân nói bị ác mộng cũng nghĩ đến có khả năng này rồi.
Lão phu nhân cũng nghe ra ý bên trong lời của Vân Lãnh Ca, có chút nghi ngờ: "Ý của con là có người động tay động chân với ta, cho nên ta có mới có thể bị ác mộng, nhưng vì sao Phủ đại phu không tra ra?" Ánh mắt sắc bén quét về Phủ đại phu.
Phủ đại phu bị dọa sợ, quỳ phịch xuống, run giọng nói: "Lão phu nhân, không phải là lỗi của ta, mạch tượng của người chỉ có một chút không ổn, là do mắc chút chứng khí hư khô nóng, ta có thể lấy tính mạng ra đảm bảo." Hắn có chút bất mãn với Vân Lãnh Ca, chẳng lẽ ý của Nhị tiểu thư là ta bị người khác thu mua sau đó nói sai bệnh tình của lão phu nhân sao?
Lão phu nhân cúi mắt suy nghĩ sâu xa, Phủ đại phu là người của mình, sẽ không dễ dàng bị thu mua như vậy, Vân Bá Nghị cũng nhíu mày "Lãnh Ca, có phải con nghĩ sai rồi không, không thể nào là Phủ đại phu được." Hiển nhiên hắn cũng biết Phủ đại phu là người của mẫu thân, cho nên sẽ không có khả năng hại mẫu thân rồi.
Trong mắt Vân Lãnh Ca tràn đầy mảnh băng lạnh lẽo, hiện tại Nhị di nương giống như đang khuất phục nịnh hót, lúc trước nhận sai cũng giữ nguyên bộ mặt như vậy, muốn trực tiếp loại bỏ mầm móng hoài nghi trong lòng lão thái thái và Vân Bá Nghị, nhưng lại nói tội danh có ý đồ hãm hại nữ nhi thành nhất thời hồ đồ, dù sao mọi người cũng có lúc khinh suất, cũng có lúc phạm sai lầm, cũng không được coi là tội gì lớn, cộng thêm việc Vân Bá Nghị yêu thương Nhị di nương, cho nên chỉ sợ việc này sẽ được bỏ qua.
Mới đầu còn muốn để lại cho bà ta một con đường sống, dừng mọi chuyện ở đây, nhưng bây giờ xem ra việc này cũng không cần thiết nữa rồi. Có một số người trời sinh đã đê tiện, trước khi chết cũng không quên cắn người khác một ngụm, một khi đã như vậy thì cũng đừng trách nàng tâm ngoan thủ lạt.
Đáy mắt Vân Lãnh Ca thoáng hiện những giọt lệ trong suốt, mang theo vẻ uất ức nói: "Chẳng lẽ Nhị di nương cho rằng con thật sự nguyện ý trước sau không giống nhau như thế sao? Vốn Lãnh Ca không muốn nói thẳng, nhưng Nhị di nương lại hoài nghi Lãnh Ca như thế, Lãnh Ca cảm thấy vô cùng oan ức, cho nên Lãnh Ca cũng nói thẳng, cũng mong tổ mẫu, phụ thân, Nhị di nương bỏ qua cho."
Lão phu nhân và Vân Bá Nghị nhìn Vân Lãnh Ca, cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ nàng trở thành không giống trước kia là do có ẩn tình gì sao? Trong lòng người khác cảm thấy không hiểu gì, mà ngay cả trên mặt Nhị di nương cũng mang theo vẻ hoang mang ngờ vực.
"Trước lúc mẫu thân qua đời từng dặn dò con, bảo con nhất định phải ghi nhớ, tục ngữ có nói, người cứng quá thì dễ gãy, Mộc Tú Vu Lâm, Phong Tất Tồi Chi (Cây cao trong rừng gió sẽ bẻ gảy), nếu mẫu thân qua đời, trong phủ sẽ không có người thật sự yêu thương, che chở cho con, nếu con không biết ẩn giấu, giả ngu thì sớm muộn cũng sẽ có kết cục chết không có chỗ chôn, cho nên Lãnh Ca luôn luôn nghiêm túc nhớ kỹ lời mẫu thân, mấy năm nay hoàn toàn không ai biết đến, luôn duy trì hình tượng ngu xuẩn, trì độn." Trên mặt Vân Lãnh Ca thoáng hiện vẻ đau đớn kịch liệt, lại nói tiếp: "Mãi đến khi rơi xuống nước, lòng con lại có ưu tư, đã vụng về rồi mà vẫn dẫn đến nông nỗi rơi xuống nước bỏ mình, nếu con tiếp tục ẩn nhẫn thì có ý nghĩa gì? Vì thế con không tiếp tục giả ngu nữa, cho nên con mới có thể có biến hóa lớn như vậy sau khi rơi xuống nước." Vân Lãnh Ca khẽ cắn môi dưới, nước mắt trong hốc mắt mấy lần muốn rơi ra, nhưng lại ra vẻ kiên cường không để nó chảy ra.
Mặc dù lời nói này có chút hận ý, nhưng hoàn toàn là sự thật, hơn nữa hoàn toàn không cần lo lắng đến cảm thụ của lão phu nhân và Vân Bá Nghị, có điều nàng thuật lại lời của mẫu thân đã mất, bọn họ cũng không biết làm thế nào, dù sao cũng không thể mắng Lâm thị đã qua đời giáo nữ nhi không tốt được.
Vân Bá Nghị và lão phu nhân có chút giật mình, cũng có chút xấu hổ, những điều nàng nói đều là sự thật, nhiều năm như thế, bọn họ hoàn toàn không có quan tâm ân cần hỏi thăm Vân Lãnh Ca, có điều bị Vân Lãnh Ca trực tiếp nói trước mặt hạ nhân như vậy thì mặt mũi của bọn họ cũng có chút khó coi, may mà trong phòng đều là tâm phúc của chủ tử, cũng không đáng lo ngại.
Vân Lãnh Ca khẽ nâng cằm lên, nhắm mắt lại ép nước mắt trong hốc mắt vào trong, vì vậy lúc mở mắt ra, vành mắt có chút ửng đỏ, vẻ mặt vô cùng kiên cường, tiếp tục mở miệng nói: "Con biết con là đứa nhỏ không làm người khác yêu thích, Lãnh Ca cũng không dám cầu xin gì nhiều, chỉ hy vọng về sau tổ mẫu và phụ thân có thể tin tưởng con nhiều hơn một chút, không cần chỉ vì một chút người không biết nặng nhẹ mà hiểu lầm con, như vậy con đã vui rồi." Vân Lãnh Ca nhẫn nhịn nói, nhưng vẫn có thể nghe ra được một chút tức giận nho nhỏ xen lẫn với ủy khuất nồng đậm.
Nhìn dáng vẻ kiên cường của Vân Lãnh Ca, lão phu nhân lập tức liên tưởng đến chuyện vừa mới phát sinh, thật sự bà không nghe nàng giải thích, lập tức tin tưởng lời của Nhị di nương, muốn đuổi nàng đến thôn trang, nhất định bây giờ đứa nhỏ này có chút ủy khuất, trong lúc nhất thời, lão phu nhân toát ra một chút hối hận và thương tiếc đối với Vân Lãnh Ca.
Vân Bá Nghị cảm thấy vô cùng đau khổ, bởi vì hắn không thích Lâm thị cho nên ngay cả dòng chính nữ của mình hắn cũng thật sự không thể thích nổi, mà dáng vẻ vụng về không có tiến bộ mấy năm trước của Vân Lãnh Ca khiến hắn càng thêm chán ghét, trong lòng sinh ra một chút áy náy, xem ra mấy năm nay hắn thật sự sao nhãng nàng rồi.
Nhị di nương và Vân Xuân Ca thật sự không tin, Vân Lãnh Ca sống dưới mí mắt của nàng ta nhiều năm như thế, chẳng lẽ nàng có giả ngu hay không các nàng lại không nhận ra được một chút nào sao? Tiện nhân đáng chết, còn nói mình thành người không biết phân biệt nặng nhẹ, thật sự rất đáng giận.
Tam di nương nửa tin nửa ngờ, dù sao mấy năm nay nàng ta có thể miễn cưỡng tự bảo vệ bản thân dưới tay của Nhị di nương, cho nên nàng ta cũng chỉ biết được một ít chuyện của Vân Lãnh Ca, trong lúc nhất thời cũng không nhìn ra được là thật hay giả.
Ánh mắt Lão thái thái nhìn Vân Lãnh Ca có chút phức tạp, lần đầu tiên chủ động đến trước mặt Vân Lãnh Ca, vỗ vỗ nhẹ vào tay nàng: "Đứa bé ngoan, là tổ mẫu sao nhãng con, tổ mẫu không nên không tin con."
Hốc mắt Vân Lãnh Ca càng thêm đỏ, nàng nhẹ lắc đầu, cắn cắn môi: "Là cháu gái mấy năm nay không tốt, mới khiến tổ mẫu hiểu lầm, cháu gái không trách tổ mẫu." Ngôn ngữ khẩn khoản, ánh mắt chân thành tha thiết.
Nhìn dáng vẻ hai mắt đẫm lệ mờ mịt của Vân Lãnh Ca, lão phu nhân có chút đau lòng, dùng bàn tay được bảo dưỡng thích hợp của mình xoa xoa giọt nước mắt trong suốt trên mặt Vân Lãnh Ca, dịu dàng trêu ghẹo. "Đứa bé ngoan, ngoan, đừng khóc, nếu không khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp này bị lấm lem có thể bị biến dạng đó, nếu không tỗ mẫu liền không thích con đó."
Vân Lãnh Ca buồn cười, không nhịn được khẽ nở nụ cười, cái mũi nhỏ hồng hồng, trong đôi mắt đẹp còn vài giọt nước mắt chuyển động: "Tỗ mẫu thật là xấu, giễu cợt người ta." Giọng nói mềm mại giống như mèo nhỏ làm người ta yêu thương.
Sắc mặt lão phu nhân càng thêm nhu hòa, trìu mến vuốt mũi hồng nhạt xinh xắn của Vân Lãnh Ca, mỉm cười nhìn Vân Lãnh Ca ra vẻ không vui cau cau cái mũi, Vân Bá Nghị ở bên cạnh cũng mỉm cười nhìn, nghiễm nhiên phát ra hình tượng từ phụ.
Một màn này rơi vào trong mắt người trong phòng, mỗi người đều có tâm tư khác nhau, bọn hạ nhân nghĩ có lẽ từ hôm nay Nhị tiểu thư sẽ xoay người, dù sao trong hậu viện này, lão thái thái là người có quyền nhất, mặc dù bình thường không quản mọi chuyện, nhưng bà là mẫu thân của tướng gia, địa vị của bà thì cho dù là Nhị di nương cũng không bì kịp., nhưng bây giờ lão phu nhân yêu thương nhị tiểu thư, xem ra địa vị của Nhị tiểu thư ở tướng phủ cũng bay lên không ít.
Đáy mắt Tam di nương có chút u ám, mặc dù việc Vân Lãnh Ca đạt được sự yêu thương của lão phu nhân đối với nàng ta mà nói cũng là chuyện tốt, dù sao có lão phu nhân giúp đỡ thì việc đối phó Nhị di nương của các nàng cũng nhiều đảm bảo và phần thắng hơn. Nhưng cho đến bây giờ Vân Lãnh Ca vẫn không tỏ rõ lập trường của bản thân, khiến nàng ta cảm thấy có chút lo lắng bất an.
Nhị di nương cắn răng, thầm hận không thôi, Vân Xuân Ca cảm thấy màn này vô cùng chói mắt, âm độc nhìn chằm chằm vào Vân Lãnh Ca, trầm giọng nói: "Nhị muội, vậy ác mộng của tổ mẫu thì sao? Chẳng lẽ ác mộng của tỗ mẫu cũng có do chúng ta làm sao? Không phải vây chứ?" Trong giọng nói có thêm rất nhiều khiêu khích, dù sao chuyện của các nàng đã bại lộ, cũng không thể không công làm giá y cho Vân Lãnh Ca được.
Quả nhiên vừa dứt lời, sắc mặt nhu hòa của lão thái thái có chút cứng ngắc, lông mày cũng khẽ ngăn lại, chuyện này cũng chính là nút thắt trong lòng bà.
Vân Lãnh Ca cảm thấy buồn cười, nàng còn chưa nguồn gốc ra thì Vân Xuân Ca đã va vào họng súng của nàng, có phải nàng ta thật sự thiếu ngược không, vậy thì nàng đương nhiên sẽ tốt bụng hoàn thành cho nàng ta: "À? Phải không? Đại tỷ thật sự muốn biết có chuyện gì xảy ra sao?" Trên mặt Vân Lãnh Ca cười như không cười, thản nhiên nhìn Vân Xuân Ca, sau đó cung kính mở miệng, nói chuyện với lão thái thái: "Tổ mẫu muốn biết vì sao mình bị ác mộng sao? Thật ra rất đơn giản, cháu gái có biện pháp lập tức tìm ra nguyên nhân."
Vân Xuân Ca bị ánh mắt kỳ lạ của Vân Lãnh Ca dọa sợ, rụt rụt người lại, hình ảnh Vân Lãnh Ca cầm ngâm châm để lại ám ảnh thật sâu trong lòng nàng ta, mà những điều nàng vừa nói ra cũng khiến trái tim đang bất an của nàng ta càng thêm hoảng sợ.
"Lãnh Ca có biện pháp sao?" Trong câu nói của lão phu nhân mang theo vẻ vui mừng, bà cảm thấy hôm nay Vân Lãnh Ca cho bà rất nhiều kinh hỉ, mặc kệ là bình tĩnh đối mặt với vu hãm của Nhị di nương và Vân Xuân Ca, hay là bình thản ung dung hóa giả âm mưu đang nhằm vào nàng này, những điều đó khiến bà hết sức ngạc nhiên, đương nhiên, cũng khiến bà càng cảm thụ sâu sắc sau này những lợi ích mà Vân Lãnh Ca mang lại có thể lớn hơn nữa.
"Vâng, tổ mẫu." Vân Lãnh Ca trịnh trọng gật đầu. "Ngâm Thư, bắt mạch cho tổ mẫu, nhìn xem trong cơ thể có thêm gì không?" Nàng cố ý nhấn mạnh 'có thêm gì không', Ngâm Thư lập tức hiểu rõ, kính cẩn đi ra, hành lễ với mọi người trong phòng.
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Vẫn Lãnh Ca cười nhạt, giải thích: "Nha đầu này của ta biết dược thảo, biết y thuật, còn biết một số vật tương đối đặc biệt, bây giờ luôn có người sử dụng một số thủ đoạn không sạch, tỗ mẫu, chúng ta không thể không phòng đúng không ạ?" Lại cố ý nhấn mạnh 'đặc biệt', hàm nghĩa trong lời nói càng sâu hơn.
Nhị di nương và Vân Xuân Ca nghe vậy thì kinh hãi, hai mắt nhìn nhau, thầm nghĩ có phải Vân Lãnh Ca biết chút gì không? Nên làm gì bây giờ? Không thể nào, nàng không thể biết, coi như nàng phát hiện ra chuyện gì cũng không có chứng cớ, không thể làm gì hai người chúng ta, hai người thoáng yên tâm, liếc mắt nhìn nhau, cố tự trấn định mình, cúi đầu ở nơi đó không lên tiếng.
Vân Lãnh Ca quan sát hai người đang kích động và nôn nóng kia, khóe miệng ẩn chứa ý cười sâu thẳm, xem ra nàng đoán không lầm, nhất định là Nhị di nương động tay động chân trên người lão phu nhân, mới khiến lão phu nhân cũng bị ác mộng như vậy.
Cộng thêm lý do thoái thác của ba người, nên mới có thể nắm chắc, nói rằng nàng bị 'thủy quỷ ám', cho nên lúc nàng nghe lão phu nhân nói bị ác mộng cũng nghĩ đến có khả năng này rồi.
Lão phu nhân cũng nghe ra ý bên trong lời của Vân Lãnh Ca, có chút nghi ngờ: "Ý của con là có người động tay động chân với ta, cho nên ta có mới có thể bị ác mộng, nhưng vì sao Phủ đại phu không tra ra?" Ánh mắt sắc bén quét về Phủ đại phu.
Phủ đại phu bị dọa sợ, quỳ phịch xuống, run giọng nói: "Lão phu nhân, không phải là lỗi của ta, mạch tượng của người chỉ có một chút không ổn, là do mắc chút chứng khí hư khô nóng, ta có thể lấy tính mạng ra đảm bảo." Hắn có chút bất mãn với Vân Lãnh Ca, chẳng lẽ ý của Nhị tiểu thư là ta bị người khác thu mua sau đó nói sai bệnh tình của lão phu nhân sao?
Lão phu nhân cúi mắt suy nghĩ sâu xa, Phủ đại phu là người của mình, sẽ không dễ dàng bị thu mua như vậy, Vân Bá Nghị cũng nhíu mày "Lãnh Ca, có phải con nghĩ sai rồi không, không thể nào là Phủ đại phu được." Hiển nhiên hắn cũng biết Phủ đại phu là người của mẫu thân, cho nên sẽ không có khả năng hại mẫu thân rồi.
/131
|