Editor: Gà
Chờ thương thế Xích Ngôn tốt lên, chúng ta sẽ rời khỏi đây! Giọng nói Vân Lãnh Ca tràn đầy vui vẻ.
Ca nhi, hai tháng nay ta đã chọn được một số tên cho con chúng ta, nàng tham khảo một chút xem. Mộ Dung Diệp chợt ngồi xổm người xuống, áp gò má vào bụng Vân Lãnh Ca, cười nhẹ nói.
Thiếp đã sớm đặt rồi, dùng của thiếp đi! Vân Lãnh Ca phản đối.
Tên gì? Mộ Dung Diệp cảm thấy rất hứng thú hỏi.
Nam hay nữ đều sẽ gọi là Mộ Dung Niệm! Vân Lãnh Ca mạnh mẽ nói.
Vì sao? Ta lấy Mộ Dung Hề, Mộ Dung An, không hay sao? Mộ Dung Diệp ngẩng đầu lên nhìn Vân Lãnh Ca, hiếu kỳ nói.
Thiếp cảm thấy hay mà, đâu có nhiều lý do vậy đâu? Vân Lãnh Ca nhíu mày: Từ trong bụng thiếp ra, đương nhiên phải lấy của thiếp!
Mộ Dung Diệp lắc đầu, sau đó bật cười, cưng chiều nói: Được, Ca nhi nói sao cũng được.
Vân Lãnh Ca cười khẽ, nàng không nói ra, nếu hắn thật không còn, đứa bé này là người nàng quan tâm nhất, là kết tinh tình yêu của nàng và Mộ Dung Diệp, càng là tưởng niệm cả đời nàng, đợi hài tử trưởng thành, nàng nhất định sẽ đi tìm hắn.
Bởi vì thương thế Xích Ngôn quá nặng, không đến mười ngày nửa tháng tuyệt đối không xuống giường được, cho nên Vân Lãnh Ca và Mộ Dung Diệp cũng không vội vã rời đi, mà ở đáy vực một thời gian, chờ Xích Ngôn khôi phục bảy tám phần thì sẽ lên đường hồi kinh.
Nửa tháng này, hầu như mỗi ngày Vân Lãnh Ca đều quấn bên cạnh Mộ Dung Diệp, không cho hắn rời nửa bước, có lẽ lòng vẫn còn sợ hãi, dù sao Mộ Dung Diệp đi đâu Vân Lãnh Ca cũng sẽ đi theo hắn, Mộ Dung Diệp đành chịu, cũng chỉ phải nghe theo nàng.
Ca nhi, đáy vực có một ôn tuyền thiên nhiên, muốn đi ngâm không? Đã quyết định ngày mai lên đường, mỗi ngày Dung Diệp đều đưa Vân Lãnh Ca đi dạo rất nhiều nơi, đề nghị.
Vân Lãnh Ca gật đầu, nhìn ánh mắt ranh mãnh của đám Xích Ngôn, đưa y phục tắm rửa cho hai người, rồi đi đến ôn tuyền.
Đến nơi, cho dù Vân Lãnh Ca đã từng ngâm nước trong ôn tuyền ở sơn trang của vương phủ, tâm lý đã có chuẩn bị, nhưng cũng sợ cảnh sắc trước mắt đến ngây người, sương mù mờ mịt, cách đó không xa có một ôn tuyền khổng lồ do rừng cây xung quanh tạo thành một vòng tròn lớn.
So với ôn tuyền ở đây, của sơn trang chỉ có thể xem là ao nước nhỏ thôi.
Ta biết ngay Ca nhi sẽ rất thích mà. Mộ Dung Diệp nhìn dáng vẻ Vân Lãnh Ca, khẽ cười nói.
Vân Lãnh Ca gật đầu như gà mổ thóc: Thích, thích, rất thích đó.
Khẽ kéo giãn khoảng cách của hai người, Vân Lãnh Ca nhanh chóng cởi y phục ra, còn không ngừng kêu la: Không được đến đây! Bên này mây mù lượn quanh, ngoài một thước thì không thể thấy rõ vật gì nữa. sutucuoigaDie nd da nl e q uu ydo n
Mộ Dung Diệp ngẩn ra, rồi cười khổ, khi dễ hắn mất hết nội lực sao? Nhưng thực lực của hắn vẫn còn, Ca nhi chỉ cách hắn hai thước, hắn tạm thời vẫn có thể thấy rõ.
Bảo bảo gần bốn tháng rồi, Vân Lãnh Ca nghĩ ngâm suối nước nóng sẽ có lợi cho đứa bé, sống ở đáy vực mấy ngày nay, không tiện nhất chính là tắm rửa, mỗi lần đều rất phiền toái.
Vân Lãnh Ca cẩn thận dùng mũi chân thăm dò nước, nước âm ấm, nhiệt độ vừa phải, thì yên tâm nhấc chân ra, nhưng không ngờ, nước sâu hơn chiều cao của nàng, hơi sơ sẩy, nước đã tràn qua đầu, khiến nàng vùng vẫy, hoàn toàn quên mất chuyện mình biết bơi.
Mộ Dung Diệp lập tức nhảy xuống, cánh tay vòng qua Vân Lãnh Ca eo, để nàng nhô đầu ra, trong lòng ảo não, hắn quên mất độ sâu của nước, mỗi lần hắn đến đây tắm rửa thì độ cao vừa tầm, lại quên Ca nhi thấp hơn hắn một cái đầu.
Vân Lãnh Ca nhận thấy Mộ Dung Diệp đến gần, tay trắng nõn vội vàng ôm chặt cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm tựa vào lòng hắn, hoảng hồn thở phì phò chỉ trích nói: Thường ngày tốc độ chàng chạy đến nhanh như thế, vừa nãy sao chầm rì vậy.
Mộ Dung Diệp ôm nhuyễn ngọc ôn hương không mảnh vải trong người, nghe nàng chỉ trích, lúng túng cười, hắn có thể nói thật ra hắn vừa nhìn thấy tất cả cảnh đẹp, nhất thời nghĩ vẩn vơ, mất hồn, chưa kịp tỉnh táo không?
Mộ Dung Diệp khẳng định có thể, nhưng nếu hắn nói vậy, chắc chắn vài ngày tiếp theo Ca nhi sẽ không để ý đến hắn.
Mắt phượng chớp chớp, mang theo sóng gợn lăn tăn, Mộ Dung Diệp hơi cô đơn, giọng nói hiu quạnh: Ca nhi, ta không có võ công, đương nhiên tốc độ không giống trước đây.
Nghe vậy, đáy mắt Vân Lãnh Ca hiện vẻ áy náy, chợt đau lòng, võ công A Diệp cao cường, nội lực thâm hậu, bỗng mất đi tất cả, nhất định có chút không chịu nổi sự chênh lệch này.
Do thiếp không tốt, không nên trách chàng! Vân Lãnh Ca xin lỗi, dứt lời, chủ động hôn lên môi Mộ Dung Diệp, đầu lưỡi cẩn thận nhô ra, nụ hôn dịu dàng nhẹ nhàng mang theo một chút an ủi.
Đáy mắt Mộ Dung Diệp nhanh chóng thoáng qua giảo hoạt, ánh mắt dịu dàng như nước có thể nhấn chìm người ta, phụ họa theo nụ hôn chưa thuần thục của Vân Lãnh Ca, bàn tay không ngừng dao động trên sống lưng bóng loáng của nàng.
Cho đến khi bàn tay Mộ Dung Diệp có khuynh hướng dời lên trên thì Vân Lãnh Ca mới đỏ mặt đẩy hắn ra, ánh mắt mất tự nhiên nói: Chàng không cởi y phục à?
Nhưng không biết, cảnh tượng nàng thẹn thùng e lệ thở gấp liên tục, càng thêm kích động dục niệm của Mộ Dung Diệp, vốn còn sót lại một tia lý trí thì trong nháy mắt cũng bị ném đến chín tầng mây khi nhìn thấy làn da trắng mịn ngọc ngà như ẩn như hiện của Vân Lãnh Ca, chợt cúi đầu, ngăn chặn đôi môi nhỏ nhắn của Vân Lãnh Ca.
Lúc Vân Lãnh Ca sắp hít thở không thông, lúc này Mộ Dung Diệp mới lưu luyến buông ra, một tay ôm eo nàng, tránh cho nàng chìm xuống, một tay nhanh chóng thoát y, trong khoảnh khắc hai người da thịt kề nhau, hoàn toàn trần trụi.
Mộ Dung Diệp hôn dọc theo chiếc cổ trắng noãn thon dài của Vân Lãnh Ca đi xuống, chậm chạp khẽ vuốt, từ từ trêu chọc, sau khi cảm thấy người trong lòng biến hóa, Mộ Dung Diệp mừng rỡ, càng thêm dốc sức.
Giờ phút này Vân Lãnh Ca chỉ cảm thấy cả người mềm mại vô lực, cánh tay mềm nhũn khoát lên vai Mộ Dung Diệp, mặt như kiều hoa, nàng không nhịn được nức nở: Nhẹ một chút. . .
Đứa bé sau ba tháng thỉnh thoảng một lần sẽ không sao, Ca nhi yên tâm, ta sẽ cẩn thận. Mộ Dung Diệp nghe vậy, tạm thời dừng thế công lại, kề môi ở tai nàng, khàn giọng nói.
Tâm thần Vân Lãnh Ca đã sớm bay lên trời, mặc cho Mộ Dung Diệp vùi đầu lần nữa.
Trong suối nước nóng, vẫn mất hồn như cũ, kiều diễm phong tình, xuân sắc vô biên.
Sau hai giờ, hai người lưu luyến không dứt mặc xiêm áo vào, mười ngón tay đan xen trở về nhà gỗ nhỏ.
Xích Ngữ cười đầy hàm ý quan sát Mộ Dung Diệp tinh thần sảng khoái, cười ha ha, trong mắt đầy chế nhạo và châm biếm.
Mộ Dung Diệp giương môi cười, dắt tay Vân Lãnh Ca vào phòng, tỉ mỉ dò xét thương thế của Xích Ngôn.
Hôm sau, đoàn người rời khỏi đáy vực, xe ngựa đã sớm chờ ở đỉnh núi, chậm rãi đi đến Kinh thành.
Thế tử, Vương gia đã trở lại Kinh thành, chờ Thế tử trở về. Đang chạy được một nửa, thì Xích Ngôn bẩm báo.
Xem ra lần này ta đã thật sự dọa phụ vương rồi, ông ấy nhiều năm không hồi kinh mà bây giờ cũng tự nguyện trở lại! Mộ Dung Diệp nhíu mày, giọng nói hơi phức tạp.
Hẳn phụ vương nhớ chàng, đến xem nhi tử ưu tú của ông có bị hao tổn cọng lông nào không đó! Vân Lãnh Ca lườm hắn.
Đã nhiều năm ta không gặp ông ấy rồi, bình thường cả phong thư ông ấy cũng lười sai người mang đến, nhớ ta sao? Giả dối. Mộ Dung Diệp lắc đầu bật cười, nhưng khóe mắt lại có chút hoài niệm.
Phụ vương hung dữ lắm sao? Nghĩ đến lần đầu mình gặp cha chồng, Vân Lãnh Ca hơi hồi hộp.
Chính là lão già không biết phân biệt lớn nhỏ, Ca nhi không cần căng thẳng! Nhìn thấu sự lo lắng của Vân Lãnh Ca, Mộ Dung Diệp trấn an.
Vân Lãnh Ca cắn môi gật đầu.
Nửa tháng sau, trở lại Kinh thành, mới vừa vào cửa thành, chỉ nghe thấy hai bên đường phố truyền đến tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
Điều này khiến thiếp nhớ đến lần đầu tiên gặp chàng ở Xuân Thượng Lâu, lúc đó chàng cũng trở về thành như vậy, kiêu ngạo cương quyết, mắt mọc trên đỉnh đầu, ngoài mặt cười híp mắt, thật ra thiếp
Chờ thương thế Xích Ngôn tốt lên, chúng ta sẽ rời khỏi đây! Giọng nói Vân Lãnh Ca tràn đầy vui vẻ.
Ca nhi, hai tháng nay ta đã chọn được một số tên cho con chúng ta, nàng tham khảo một chút xem. Mộ Dung Diệp chợt ngồi xổm người xuống, áp gò má vào bụng Vân Lãnh Ca, cười nhẹ nói.
Thiếp đã sớm đặt rồi, dùng của thiếp đi! Vân Lãnh Ca phản đối.
Tên gì? Mộ Dung Diệp cảm thấy rất hứng thú hỏi.
Nam hay nữ đều sẽ gọi là Mộ Dung Niệm! Vân Lãnh Ca mạnh mẽ nói.
Vì sao? Ta lấy Mộ Dung Hề, Mộ Dung An, không hay sao? Mộ Dung Diệp ngẩng đầu lên nhìn Vân Lãnh Ca, hiếu kỳ nói.
Thiếp cảm thấy hay mà, đâu có nhiều lý do vậy đâu? Vân Lãnh Ca nhíu mày: Từ trong bụng thiếp ra, đương nhiên phải lấy của thiếp!
Mộ Dung Diệp lắc đầu, sau đó bật cười, cưng chiều nói: Được, Ca nhi nói sao cũng được.
Vân Lãnh Ca cười khẽ, nàng không nói ra, nếu hắn thật không còn, đứa bé này là người nàng quan tâm nhất, là kết tinh tình yêu của nàng và Mộ Dung Diệp, càng là tưởng niệm cả đời nàng, đợi hài tử trưởng thành, nàng nhất định sẽ đi tìm hắn.
Bởi vì thương thế Xích Ngôn quá nặng, không đến mười ngày nửa tháng tuyệt đối không xuống giường được, cho nên Vân Lãnh Ca và Mộ Dung Diệp cũng không vội vã rời đi, mà ở đáy vực một thời gian, chờ Xích Ngôn khôi phục bảy tám phần thì sẽ lên đường hồi kinh.
Nửa tháng này, hầu như mỗi ngày Vân Lãnh Ca đều quấn bên cạnh Mộ Dung Diệp, không cho hắn rời nửa bước, có lẽ lòng vẫn còn sợ hãi, dù sao Mộ Dung Diệp đi đâu Vân Lãnh Ca cũng sẽ đi theo hắn, Mộ Dung Diệp đành chịu, cũng chỉ phải nghe theo nàng.
Ca nhi, đáy vực có một ôn tuyền thiên nhiên, muốn đi ngâm không? Đã quyết định ngày mai lên đường, mỗi ngày Dung Diệp đều đưa Vân Lãnh Ca đi dạo rất nhiều nơi, đề nghị.
Vân Lãnh Ca gật đầu, nhìn ánh mắt ranh mãnh của đám Xích Ngôn, đưa y phục tắm rửa cho hai người, rồi đi đến ôn tuyền.
Đến nơi, cho dù Vân Lãnh Ca đã từng ngâm nước trong ôn tuyền ở sơn trang của vương phủ, tâm lý đã có chuẩn bị, nhưng cũng sợ cảnh sắc trước mắt đến ngây người, sương mù mờ mịt, cách đó không xa có một ôn tuyền khổng lồ do rừng cây xung quanh tạo thành một vòng tròn lớn.
So với ôn tuyền ở đây, của sơn trang chỉ có thể xem là ao nước nhỏ thôi.
Ta biết ngay Ca nhi sẽ rất thích mà. Mộ Dung Diệp nhìn dáng vẻ Vân Lãnh Ca, khẽ cười nói.
Vân Lãnh Ca gật đầu như gà mổ thóc: Thích, thích, rất thích đó.
Khẽ kéo giãn khoảng cách của hai người, Vân Lãnh Ca nhanh chóng cởi y phục ra, còn không ngừng kêu la: Không được đến đây! Bên này mây mù lượn quanh, ngoài một thước thì không thể thấy rõ vật gì nữa. sutucuoigaDie nd da nl e q uu ydo n
Mộ Dung Diệp ngẩn ra, rồi cười khổ, khi dễ hắn mất hết nội lực sao? Nhưng thực lực của hắn vẫn còn, Ca nhi chỉ cách hắn hai thước, hắn tạm thời vẫn có thể thấy rõ.
Bảo bảo gần bốn tháng rồi, Vân Lãnh Ca nghĩ ngâm suối nước nóng sẽ có lợi cho đứa bé, sống ở đáy vực mấy ngày nay, không tiện nhất chính là tắm rửa, mỗi lần đều rất phiền toái.
Vân Lãnh Ca cẩn thận dùng mũi chân thăm dò nước, nước âm ấm, nhiệt độ vừa phải, thì yên tâm nhấc chân ra, nhưng không ngờ, nước sâu hơn chiều cao của nàng, hơi sơ sẩy, nước đã tràn qua đầu, khiến nàng vùng vẫy, hoàn toàn quên mất chuyện mình biết bơi.
Mộ Dung Diệp lập tức nhảy xuống, cánh tay vòng qua Vân Lãnh Ca eo, để nàng nhô đầu ra, trong lòng ảo não, hắn quên mất độ sâu của nước, mỗi lần hắn đến đây tắm rửa thì độ cao vừa tầm, lại quên Ca nhi thấp hơn hắn một cái đầu.
Vân Lãnh Ca nhận thấy Mộ Dung Diệp đến gần, tay trắng nõn vội vàng ôm chặt cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm tựa vào lòng hắn, hoảng hồn thở phì phò chỉ trích nói: Thường ngày tốc độ chàng chạy đến nhanh như thế, vừa nãy sao chầm rì vậy.
Mộ Dung Diệp ôm nhuyễn ngọc ôn hương không mảnh vải trong người, nghe nàng chỉ trích, lúng túng cười, hắn có thể nói thật ra hắn vừa nhìn thấy tất cả cảnh đẹp, nhất thời nghĩ vẩn vơ, mất hồn, chưa kịp tỉnh táo không?
Mộ Dung Diệp khẳng định có thể, nhưng nếu hắn nói vậy, chắc chắn vài ngày tiếp theo Ca nhi sẽ không để ý đến hắn.
Mắt phượng chớp chớp, mang theo sóng gợn lăn tăn, Mộ Dung Diệp hơi cô đơn, giọng nói hiu quạnh: Ca nhi, ta không có võ công, đương nhiên tốc độ không giống trước đây.
Nghe vậy, đáy mắt Vân Lãnh Ca hiện vẻ áy náy, chợt đau lòng, võ công A Diệp cao cường, nội lực thâm hậu, bỗng mất đi tất cả, nhất định có chút không chịu nổi sự chênh lệch này.
Do thiếp không tốt, không nên trách chàng! Vân Lãnh Ca xin lỗi, dứt lời, chủ động hôn lên môi Mộ Dung Diệp, đầu lưỡi cẩn thận nhô ra, nụ hôn dịu dàng nhẹ nhàng mang theo một chút an ủi.
Đáy mắt Mộ Dung Diệp nhanh chóng thoáng qua giảo hoạt, ánh mắt dịu dàng như nước có thể nhấn chìm người ta, phụ họa theo nụ hôn chưa thuần thục của Vân Lãnh Ca, bàn tay không ngừng dao động trên sống lưng bóng loáng của nàng.
Cho đến khi bàn tay Mộ Dung Diệp có khuynh hướng dời lên trên thì Vân Lãnh Ca mới đỏ mặt đẩy hắn ra, ánh mắt mất tự nhiên nói: Chàng không cởi y phục à?
Nhưng không biết, cảnh tượng nàng thẹn thùng e lệ thở gấp liên tục, càng thêm kích động dục niệm của Mộ Dung Diệp, vốn còn sót lại một tia lý trí thì trong nháy mắt cũng bị ném đến chín tầng mây khi nhìn thấy làn da trắng mịn ngọc ngà như ẩn như hiện của Vân Lãnh Ca, chợt cúi đầu, ngăn chặn đôi môi nhỏ nhắn của Vân Lãnh Ca.
Lúc Vân Lãnh Ca sắp hít thở không thông, lúc này Mộ Dung Diệp mới lưu luyến buông ra, một tay ôm eo nàng, tránh cho nàng chìm xuống, một tay nhanh chóng thoát y, trong khoảnh khắc hai người da thịt kề nhau, hoàn toàn trần trụi.
Mộ Dung Diệp hôn dọc theo chiếc cổ trắng noãn thon dài của Vân Lãnh Ca đi xuống, chậm chạp khẽ vuốt, từ từ trêu chọc, sau khi cảm thấy người trong lòng biến hóa, Mộ Dung Diệp mừng rỡ, càng thêm dốc sức.
Giờ phút này Vân Lãnh Ca chỉ cảm thấy cả người mềm mại vô lực, cánh tay mềm nhũn khoát lên vai Mộ Dung Diệp, mặt như kiều hoa, nàng không nhịn được nức nở: Nhẹ một chút. . .
Đứa bé sau ba tháng thỉnh thoảng một lần sẽ không sao, Ca nhi yên tâm, ta sẽ cẩn thận. Mộ Dung Diệp nghe vậy, tạm thời dừng thế công lại, kề môi ở tai nàng, khàn giọng nói.
Tâm thần Vân Lãnh Ca đã sớm bay lên trời, mặc cho Mộ Dung Diệp vùi đầu lần nữa.
Trong suối nước nóng, vẫn mất hồn như cũ, kiều diễm phong tình, xuân sắc vô biên.
Sau hai giờ, hai người lưu luyến không dứt mặc xiêm áo vào, mười ngón tay đan xen trở về nhà gỗ nhỏ.
Xích Ngữ cười đầy hàm ý quan sát Mộ Dung Diệp tinh thần sảng khoái, cười ha ha, trong mắt đầy chế nhạo và châm biếm.
Mộ Dung Diệp giương môi cười, dắt tay Vân Lãnh Ca vào phòng, tỉ mỉ dò xét thương thế của Xích Ngôn.
Hôm sau, đoàn người rời khỏi đáy vực, xe ngựa đã sớm chờ ở đỉnh núi, chậm rãi đi đến Kinh thành.
Thế tử, Vương gia đã trở lại Kinh thành, chờ Thế tử trở về. Đang chạy được một nửa, thì Xích Ngôn bẩm báo.
Xem ra lần này ta đã thật sự dọa phụ vương rồi, ông ấy nhiều năm không hồi kinh mà bây giờ cũng tự nguyện trở lại! Mộ Dung Diệp nhíu mày, giọng nói hơi phức tạp.
Hẳn phụ vương nhớ chàng, đến xem nhi tử ưu tú của ông có bị hao tổn cọng lông nào không đó! Vân Lãnh Ca lườm hắn.
Đã nhiều năm ta không gặp ông ấy rồi, bình thường cả phong thư ông ấy cũng lười sai người mang đến, nhớ ta sao? Giả dối. Mộ Dung Diệp lắc đầu bật cười, nhưng khóe mắt lại có chút hoài niệm.
Phụ vương hung dữ lắm sao? Nghĩ đến lần đầu mình gặp cha chồng, Vân Lãnh Ca hơi hồi hộp.
Chính là lão già không biết phân biệt lớn nhỏ, Ca nhi không cần căng thẳng! Nhìn thấu sự lo lắng của Vân Lãnh Ca, Mộ Dung Diệp trấn an.
Vân Lãnh Ca cắn môi gật đầu.
Nửa tháng sau, trở lại Kinh thành, mới vừa vào cửa thành, chỉ nghe thấy hai bên đường phố truyền đến tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
Điều này khiến thiếp nhớ đến lần đầu tiên gặp chàng ở Xuân Thượng Lâu, lúc đó chàng cũng trở về thành như vậy, kiêu ngạo cương quyết, mắt mọc trên đỉnh đầu, ngoài mặt cười híp mắt, thật ra thiếp
/131
|