Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Chương 125 - Chương 115

/131




Editor: Gà

Xe ngựa âm thầm trong bóng đêm, từ từ đi đến, Vân Lãnh Ca nghe tiếng nói Ám Nhất: Thế tử phi, toàn bộ kẻ địch đều đã bị diệt, ám vệ ba người bị thương nhẹ, không có người chết.

Vân Lãnh Ca thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt căng thẳng dần dần hòa hoãn, nhỏ giọng nói: Cực khổ rồi.

Giải quyết đám tặc nhân kia xong, vì để tránh đụng phải người của Thái tử và Nam Tinh, Vân Lãnh Ca đều lựa chọn đường nhỏ trong núi, vừa có thể đi tắt, cũng có thể né tránh một ít phiền toái không cần thiết.

Chạy được vài ngày đường, vì bận tâm tình trạng cơ thể Vân Lãnh Ca, rốt cuộc đoàn người từ từ đến gần khu vực biên cương, nhưng càng đi về phía trước, thì nhiệt độ càng thấp, trong gió sương xuất hiện một cơn mưa đá tạt vào mặt mọi người, khiến người ta rất đau đớn, phóng mắt nhìn, khắp nơi bao phủ trong làn áo bạc, mang theo một sự lạnh lẽo tận tâm can.

Vân Lãnh Ca nắm thật chặt khăn quàng cổ lông hồ ly trên người, xưa nay thời tiết biên cương luôn lạnh khủng khiếp, huống chi lúc đầu xuân, càng lạnh ác liệt.

Thế tử phi, hôm nay sắp tối rồi, chúng ta có thể đến trấn An Bình, đi vào trấn An Bình, xem như chúng ta đã tiến vào giới tuyến biên cương rồi. Đám người Xích Ngôn đi theo Mộ Dung Diệp đã nhiều năm trải qua rất nhiều hoàn cảnh tối tăm, hiện tại chẳng những không cảm thấy đau thấu xương, ngược lại cảm giác vô cùng thân thiết thoải mái, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm con đường phía trước.

Vân Lãnh Ca có chút mệt mỏi dựa vào bên trong xe, nghe Xích Ngôn nói xong thì thản nhiên đáp một tiếng, cũng không mở mắt ra.

Ngâm Cầm và Ngâm Thư thấy sắc mặt Vân Lãnh Ca hơi trắng bệch, chân mày hiện rõ vẻ mỏi mệt, đau lòng không thôi. Tiểu thư vốn nên sống trong vương phủ điều dưỡng thân thể thật tốt, nào ngờ Thái tử binh biến, Kinh thành vô cùng không an toàn, tiểu thư không thể không rời khỏi vương phủ chạy đến biên cương.

Nhưng mà, còn chưa đến trấn An Bình, phía sau lại mơ hồ truyền đến tiếng vó ngựa, trong nháy mắt Vân Lãnh Ca giương mắt, mỏi mệt biến mất, nơi đáy mắt lóe ra cơ trí tỉnh táo, trên mặt càng thêm cảnh giác, sắc mặt hơi trầm xuống, nói: Xích Ngôn phái người đi tìm hiểu một chút, cẩn thận làm việc, không được để bị thương.

Ngâm Cầm và Ngâm Thư lập tức ngồi hai bên Vân Lãnh Ca, hai người cẩn thận che chở Vân Lãnh Ca, không để nàng bị tổn thương.

Bẩm thế tử phi, Ám Nhất đã đi trước rồi. Xích Ngữ trả lời.

Không đến thời gian nửa chén trà thì nghe được giọng Xích Ngữ, trong lời nói mơ hồ ẩn chứa sát khí, giọng nói nhẹ nhàng nhắc nhở Vân Lãnh Ca: Thế tử phi, chỉ sợ hành tung của chúng ta đã bại lộ, lúc này có một nhóm người đuổi theo từ phía sau. Xin Thế tử phi ngồi vững, ty chức đã lệnh cho thị vệ phía ngoài tăng tốc. sutucuoigaDie nd da nl e q uu ydo n

Nghe vậy, thần sắc Vân Lãnh Ca chợt trầm xuống, nhưng không hốt hoảng, trong đầu nhớ đến bản đồ Đông Dương mình đã từng xem qua, nhanh chóng đưa ra quyết định lệnh cho Xích Ngữ: Đổi sang đường nhỏ, ám vệ đánh chặn đường, không dừng ở trấn An Bình nữa, trực tiếp chạy đến Lăng thành.

Thế tử phi sợ rằng thân thể ngài không chịu nổi, Lăng thành cách nơi này ít nhất một ngày một đêm đi đường. Xích Ngữ thấy Vân Lãnh Ca đưa ra ý kiến không để ý đến an nguy của nàng, trên mặt thoáng qua kinh ngạc, tuy biết Thế tử phi túc trí đa mưu vả lại rất quen thuộc địa hình Đông Dương, nhưng hôm nay tình huống đặc biệt e là bọn họ không thể chạy thâu đêm.

Thế tử phi đã bôn ba một ngày, nếu tiếp tục bôn ba thêm một ngày một đêm không nghỉ nữa, sợ thân thể mang thai sẽ không chịu nổi.

Tiểu thư, vài ngày nay ngài nôn nghén rất nghiêm trọng, nếu không nghỉ ngơi, chỉ sợ đứa bé trong bụng sẽ nguy hiểm. Gần đây Ngâm Thư vẫn tận dụng dược liệu trong tay giúp Vân Lãnh Ca điều dưỡng thân thể, cho nên nàng ấy hiểu rõ tình trạng Vân Lãnh Ca nhất.

Lần đầu tiểu thư mang thai, cộng thêm vất vả liên tiếp mấy ngày, không được ngủ ngon, cả người đã sớm thấm mệt, hình như thai cũng có chút không ổn, nếu cứ thế mãi, sợ rằng thai nhi sẽ khó bảo toàn.

Tuy Vân Lãnh Ca biết Xích Ngữ suy nghĩ cho cơ thể của nàng, nhưng vẫn kiên trì giữ ý kiến, sắc mặt nghiêm trọng nói: Nghe lời bản phi, trực tiếp chạy đến Lăng thành, trấn An Bình chỉ là một trấn nhỏ gần biên giới, hoàn toàn không thể chống lại Nam Tinh và Thái tử, chúng ta đi chuyến này, chỉ sợ sẽ mang đến nguy hiểm cho dân chúng trong trấn, nhưng Lăng thành không giống thế, Thành chủ là Kiều Thuận từng dưới trướng A Diệp, có y phòng bị, muốn chống lại một quân đội nhỏ vẫn thừa sức, hơn nữa Lăng thành lại gần trấn An Bình, nếu là người của A Diệp, tất nhiên chúng ta sẽ an toàn. Phân tích xong, Vân Lãnh Ca nhìn vẻ mặt Ngâm Cầm lo lắng, bổ sung: Đứa bé vẫn ổn, ta có thể cảm thấy, tiếp tục chống đỡ thêm một ngày một đêm nữa sẽ không sao. Nhưng mà, tuy nói thế, nhưng Vân Lãnh Ca vừa dứt lời, dạ dày co rút, cho dù nàng cố gắng áp chế, nhưng vẫn không nhịn được nôn khan.

Xích Ngữ nghe động tĩnh bên trong, lông mày cương nghị nhíu thật chặt, mặc dù trong lòng tán thành cách nhìn của Thế tử phi, nhưng tình huống nàng như vậy, thật khiến người lo lắng không thôi.

Nhanh lên một chút, thời gian càng lâu, càng bất lợi với chúng ta. Vân Lãnh Ca mệt mỏi dừng nôn, nhận lấy khăn lụa Ngâm Thư đưa đến, lau khóe môi, giọng nói không còn hơi sức nhưng mang theo kiên định, phân phó Xích Ngữ.

Xích Ngữ không thể làm gì, nghe tiếng địch, chỉ thấy ám vệ vốn núp ở bốn phía bảo vệ xe ngựa lần lượt xuất hiện, tạm thời chặn truy binh phía sau lại, giúp đám người Vân Lãnh Ca tranh thủ thời gian chạy thoát.

Xích Ngôn cắn răng nắm chặt dây cương, liều mạng giục ngựa chạy nhanh về phía trước, vài ngày trước Thế tử đã truyền thư đến nói hắn đã đánh bại đại quân Nam Tinh, hiện tại Nam Tinh chỉ có thể bó tay thôi, nhưng cùng lúc đó, Nam Tinh cũng vụng trộm phái không ít người truy đuổi Thế tử phi, nếu Thế tử phi rơi vào trong tay Nam Tinh, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, dựa vào mức độ Thế tử yêu Thế tử phi, sợ rằng sẽ không chút do dự đình chỉ tấn công mà nghĩ cách cứu Thế tử phi.

Như Vân Lãnh Ca đã phân tích, quả nhiên dọc theo con đường này truy binh càng ngày càng nhiều, ám vệ ngăn trở một nhóm, không ngờ lại có nhóm khác đuổi theo. Hơn nữa vùng này có rất nhiều ngã nhỏ, truy binh không ngừng lao về phía xe ngựa, khiến Xích Ngữ nhất thời cảm thấy vô cùng áp lực.

Bốn phía đều là âm thanh đao kiếm chạm nhau, mùi máu tươi tràn vào không khí truyền đến mũi Vân Lãnh Ca, khiến nàng càng khó chịu, tay nắm chặt thành quyền cố gắng khắc chế cảm giác muốn nôn nghén, khuôn mặt trắng bệch, không còn huyết sắc.

Thế tử phi, vài ngày trước đây ty chức đã phát tín hiệu cầu cứu cho Thế tử, tin tưởng viện binh sắp đến chỗ chúng ta, rất nhanh sẽ đến. Truy binh dần đuổi kịp xe ngựa, bên ngoài đánh nhau kịch liệt, Xích Ngữ vừa đánh ngựa vừa lớn tiếng bẩm báo.

Nghe vậy, Vân Lãnh Ca bình tĩnh lại, trong lòng càng hiểu rõ truy binh phía sau, nàng thanh tỉnh nói: A Diệp rời khỏi Kinh thành, Kinh thành có Thái tử và Tam hoàng tử làm loạn, mặc dù bọn họ đều




/131

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status