Editor: Gà
Ngày thứ hai, Vân Lãnh Ca chậm rãi tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ tràn đầy tò mò của Mộ Dung Diệp, lẩm bẩm nói: A Diệp, sao chàng ở đây. Mới vừa tỉnh ngủ tính tình Vân Lãnh Ca ít đi cơ trí và tỉnh táo hơn bình thường, nhiều hơn vài phần mơ hồ.
Ca nhi nàng quên rồi à, tối hôm qua nàng đã gả cho ta. Mộ Dung Diệp nửa cúi người, trong mắt mang theo dò xét, cảm thấy rất hứng thú vươn ngón tay dài nhẹ nhàng đảo quanh gương mặt Vân Lãnh Ca, xúc cảm êm ái khiến hắn nhớ lại tối hôm qua.
A, đúng rồi ha. Vân Lãnh Ca mơ màng đáp một tiếng, di chuyển cơ thể đến gần Mộ Dung Diệp, núp vào lòng hắn, ngửi thấy hương cỏ xanh nhẹ nhàng khoan khoái tản ra từ trên người hắn, cánh môi phấn nộn chu lên, cánh tay ôm cổ hắn, giọng nói có chút khàn khàn tràn đầy ý làm nũng: A Diệp, ôm.
Đáy mắt Mộ Dung Diệp hiện ra vẻ cưng chiều thật sâu, tuy nói hắn thích nhìn thấy Ca nhi giương nanh múa vuốt, nhưng hiện tại nàng nhu thuận vùi trong hắn như vậy, lại càng khiến người yêu thích không buông tay, ôm eo nàng, Mộ Dung Diệp thuận thế nằm xuống, nhìn gương mặt Vân Lãnh Ca chôn sâu lồng ngực, nhẹ nhàng vén tóc nàng, lộ ra dung nhan trơn bóng như bạch ngọc, hai mắt Mộ Dung Diệp không chớp nhìn chằm chằm tiểu thê tử, chỉ cảm thấy Ca nhi càng làm cho hắn trầm mê hơn so với khi ở Tướng phủ.
Chàng không rời giường sao? Vân Lãnh Ca dụi dụi đầu, cảm nhận sự ấm áp nơi lồng ngực của Mộ Dung Diệp, sau đó vô cùng quyến luyến khẽ nâng đầu lên, hỏi.
Trừ phi Hoàng thượng có triệu kiến, nếu không ta không cần vào triều. Mộ Dung Diệp cúi đầu khẽ hôn lên trán Vân Lãnh Ca, đụng chạm mềm mại khiến hắn có chút khoái chí, môi mỏng từ từ dời xuống, từ trán một đường đi xuống, theo trình tự hôn lên mí mắt, chóp mũi, cuối cùng hôn vào đôi môi đỏ thắm nơi luôn khiến hắn muốn dừng không được.
Đừng nháo nữa, nên rời giường. Vân Lãnh Ca tránh né, tay nhỏ kháng nghị đấm vào lồng ngực cứng rắn của hắn.
Ta không cần lên triều, nàng không cần thỉnh an, cả vương phủ đều là thế giới của hai người chúng ta, rời giường sớm như vậy làm gì, ưmh, thật may phụ thân chưa trở lại: Mộ Dung Diệp ngậm cánh môi Vân Lãnh Ca, hàm hồ nói không rõ.
Thiếp đói rồi. Vân Lãnh Ca không biết nên khóc hay cười, nếu Mộ Dung vương gia ở vương phủ nhìn thấy hai người bọn họ mặt trời lên cao còn chưa rời giường, không biết sẽ quở trách thế nào.
Vừa lúc ta cũng đói, nương tử vất vả rồi, trước cho phu quân ăn no mới là chân lý. Nụ hôn tỉ mỉ của Mộ Dung Diệp không ngừng rơi xuống, mặc dù hắn mới nếm thử chuyện nam nữ, có chút thực tủy tri vị [1], nhưng nhớ đến tối hôm qua Ca nhi là lần đầu, thân thể chắc hẳn rất khó chịu, trừ hôn bên ngoài để giải tỏa lửa dục, Mộ Dung Diệp cũng không tiến thêm bước nào.
[1] thực tủy tri vị: ăn quen bén mùi (với nghĩa xấu thường dùng trong chuyện thâu hương trộm tình)
Ta đi tắm. Mộ Dung Diệp phát hiện càng giải tỏa càng khó chịu, cả người như lửa, tức giận thầm mắng một tiếng, bỏ lại một câu tắm rửa liền vội vã đi đến phòng tắm chuẩn bị tắm nước lạnh.
Vân Lãnh Ca cười một tiếng, nhìn dáng vẻ chạy trối chết kia, săn sóc của hắn làm nàng ấm lòng.
Tiểu thư, Tả Tướng gia đến. Ngoài cửa, Ngâm Cầm nhỏ giọng bẩm báo nói, buổi sáng nàng muốn chạy đến hầu hạ tiểu thư, nhưng còn chưa đi đến sân, Xích Ngôn liền từ trên cây nhảy xuống, nói với nàng Thế tử và tiểu thư còn chưa rời giường, nàng chỉ đành thôi.
Biết rồi. Vân Lãnh Ca nghe ngoại công đến, mà bản thân còn nằm trên giường, gương mặt không khỏi hơi đỏ lên, chống người lên, nhưng phát hiện toàn thân đau xót khó chịu, cả người đều lười biếng không muốn động.
Mộ Dung Diệp tắm rửa xong, một thân mặc hoa bào màu tím tà mị, xem ra tắm nước lạnh xong khiến tinh thần hắn sảng khoái, giữa hai lông mày tản ra sự vui sướng từ nội tâm, sau đó lan đến tâm tình Vân Lãnh Ca, khiến khóe mắt nàng lây nhiễm nụ cười hạnh phúc.
Mộ Dung Diệp mở cửa phòng để mấy nha đầu đã đợi từ sớm tinh mơ vào hầu hạ, Vân Lãnh Ca cũng không cậy mạnh, bây giờ quả thực nàng có chút lực bất tòng tâm, để mặc Ngâm Cầm cẩn thận dìu nàng xuống giường, sau đó thấy Ngâm Thư lấy ra xiêm áo đã sớm chuẩn bị xong giúp nàng mặc vào.
Vân Lãnh Ca liếc mắt nhìn thoáng qua đống y phục màu đỏ, nhíu mày, bản thân rất ít khi mặc màu sáng tươi sáng như vậy, nhưng hôm nay là tân hôn, quá thanh lịch xác thực không tốt.
Mặc xong áo, Vận Nhi giúp Vân Lãnh Ca búi tóc của phụ nhân, biết tiểu thư thích trang sức ngọc thạch, Vận Nhi chọn lựa một bộ trang sức trâm toái ngọc hoa lan búi trên tóc, Mộ Dung Diệp đi lên trước, lấy ra cây trâm phượng đại biểu cho thân phận Thế tử phi từ hộp trang sức cài lên đầu Vân Lãnh Ca, trân châu dịu dàng rũ xuống, rơi vào sườn mặt nàng, càng tôn lên gương mặt trắng nõn, mặt mày như họa.
Từ trong gương đồng Vân Lãnh Ca thấy Mộ Dung Diệp cười hả hê, không khỏi bất đắc dĩ trừng hắn một cái.
Đợi đến khi Vân Lãnh Ca xong xuôi, Ngâm Cầm đã bưng nước đến cho Vân Lãnh Ca rửa mặt, còn Lâm ma ma dọn dẹp giường đệm, cẩn thận thu chiếc khăn đã nhuộm máu xử nữ vào.
A Diệp, vương phủ thật sự không có nha đầu sao? Khóe mắt Vân Lãnh Ca thấy Lâm ma thì nở nụ cười vui mừng, không khỏi có chút ngạc nhiên, khi thấy rõ trên tay bà cầm cái gì thì mặt
Ngày thứ hai, Vân Lãnh Ca chậm rãi tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ tràn đầy tò mò của Mộ Dung Diệp, lẩm bẩm nói: A Diệp, sao chàng ở đây. Mới vừa tỉnh ngủ tính tình Vân Lãnh Ca ít đi cơ trí và tỉnh táo hơn bình thường, nhiều hơn vài phần mơ hồ.
Ca nhi nàng quên rồi à, tối hôm qua nàng đã gả cho ta. Mộ Dung Diệp nửa cúi người, trong mắt mang theo dò xét, cảm thấy rất hứng thú vươn ngón tay dài nhẹ nhàng đảo quanh gương mặt Vân Lãnh Ca, xúc cảm êm ái khiến hắn nhớ lại tối hôm qua.
A, đúng rồi ha. Vân Lãnh Ca mơ màng đáp một tiếng, di chuyển cơ thể đến gần Mộ Dung Diệp, núp vào lòng hắn, ngửi thấy hương cỏ xanh nhẹ nhàng khoan khoái tản ra từ trên người hắn, cánh môi phấn nộn chu lên, cánh tay ôm cổ hắn, giọng nói có chút khàn khàn tràn đầy ý làm nũng: A Diệp, ôm.
Đáy mắt Mộ Dung Diệp hiện ra vẻ cưng chiều thật sâu, tuy nói hắn thích nhìn thấy Ca nhi giương nanh múa vuốt, nhưng hiện tại nàng nhu thuận vùi trong hắn như vậy, lại càng khiến người yêu thích không buông tay, ôm eo nàng, Mộ Dung Diệp thuận thế nằm xuống, nhìn gương mặt Vân Lãnh Ca chôn sâu lồng ngực, nhẹ nhàng vén tóc nàng, lộ ra dung nhan trơn bóng như bạch ngọc, hai mắt Mộ Dung Diệp không chớp nhìn chằm chằm tiểu thê tử, chỉ cảm thấy Ca nhi càng làm cho hắn trầm mê hơn so với khi ở Tướng phủ.
Chàng không rời giường sao? Vân Lãnh Ca dụi dụi đầu, cảm nhận sự ấm áp nơi lồng ngực của Mộ Dung Diệp, sau đó vô cùng quyến luyến khẽ nâng đầu lên, hỏi.
Trừ phi Hoàng thượng có triệu kiến, nếu không ta không cần vào triều. Mộ Dung Diệp cúi đầu khẽ hôn lên trán Vân Lãnh Ca, đụng chạm mềm mại khiến hắn có chút khoái chí, môi mỏng từ từ dời xuống, từ trán một đường đi xuống, theo trình tự hôn lên mí mắt, chóp mũi, cuối cùng hôn vào đôi môi đỏ thắm nơi luôn khiến hắn muốn dừng không được.
Đừng nháo nữa, nên rời giường. Vân Lãnh Ca tránh né, tay nhỏ kháng nghị đấm vào lồng ngực cứng rắn của hắn.
Ta không cần lên triều, nàng không cần thỉnh an, cả vương phủ đều là thế giới của hai người chúng ta, rời giường sớm như vậy làm gì, ưmh, thật may phụ thân chưa trở lại: Mộ Dung Diệp ngậm cánh môi Vân Lãnh Ca, hàm hồ nói không rõ.
Thiếp đói rồi. Vân Lãnh Ca không biết nên khóc hay cười, nếu Mộ Dung vương gia ở vương phủ nhìn thấy hai người bọn họ mặt trời lên cao còn chưa rời giường, không biết sẽ quở trách thế nào.
Vừa lúc ta cũng đói, nương tử vất vả rồi, trước cho phu quân ăn no mới là chân lý. Nụ hôn tỉ mỉ của Mộ Dung Diệp không ngừng rơi xuống, mặc dù hắn mới nếm thử chuyện nam nữ, có chút thực tủy tri vị [1], nhưng nhớ đến tối hôm qua Ca nhi là lần đầu, thân thể chắc hẳn rất khó chịu, trừ hôn bên ngoài để giải tỏa lửa dục, Mộ Dung Diệp cũng không tiến thêm bước nào.
[1] thực tủy tri vị: ăn quen bén mùi (với nghĩa xấu thường dùng trong chuyện thâu hương trộm tình)
Ta đi tắm. Mộ Dung Diệp phát hiện càng giải tỏa càng khó chịu, cả người như lửa, tức giận thầm mắng một tiếng, bỏ lại một câu tắm rửa liền vội vã đi đến phòng tắm chuẩn bị tắm nước lạnh.
Vân Lãnh Ca cười một tiếng, nhìn dáng vẻ chạy trối chết kia, săn sóc của hắn làm nàng ấm lòng.
Tiểu thư, Tả Tướng gia đến. Ngoài cửa, Ngâm Cầm nhỏ giọng bẩm báo nói, buổi sáng nàng muốn chạy đến hầu hạ tiểu thư, nhưng còn chưa đi đến sân, Xích Ngôn liền từ trên cây nhảy xuống, nói với nàng Thế tử và tiểu thư còn chưa rời giường, nàng chỉ đành thôi.
Biết rồi. Vân Lãnh Ca nghe ngoại công đến, mà bản thân còn nằm trên giường, gương mặt không khỏi hơi đỏ lên, chống người lên, nhưng phát hiện toàn thân đau xót khó chịu, cả người đều lười biếng không muốn động.
Mộ Dung Diệp tắm rửa xong, một thân mặc hoa bào màu tím tà mị, xem ra tắm nước lạnh xong khiến tinh thần hắn sảng khoái, giữa hai lông mày tản ra sự vui sướng từ nội tâm, sau đó lan đến tâm tình Vân Lãnh Ca, khiến khóe mắt nàng lây nhiễm nụ cười hạnh phúc.
Mộ Dung Diệp mở cửa phòng để mấy nha đầu đã đợi từ sớm tinh mơ vào hầu hạ, Vân Lãnh Ca cũng không cậy mạnh, bây giờ quả thực nàng có chút lực bất tòng tâm, để mặc Ngâm Cầm cẩn thận dìu nàng xuống giường, sau đó thấy Ngâm Thư lấy ra xiêm áo đã sớm chuẩn bị xong giúp nàng mặc vào.
Vân Lãnh Ca liếc mắt nhìn thoáng qua đống y phục màu đỏ, nhíu mày, bản thân rất ít khi mặc màu sáng tươi sáng như vậy, nhưng hôm nay là tân hôn, quá thanh lịch xác thực không tốt.
Mặc xong áo, Vận Nhi giúp Vân Lãnh Ca búi tóc của phụ nhân, biết tiểu thư thích trang sức ngọc thạch, Vận Nhi chọn lựa một bộ trang sức trâm toái ngọc hoa lan búi trên tóc, Mộ Dung Diệp đi lên trước, lấy ra cây trâm phượng đại biểu cho thân phận Thế tử phi từ hộp trang sức cài lên đầu Vân Lãnh Ca, trân châu dịu dàng rũ xuống, rơi vào sườn mặt nàng, càng tôn lên gương mặt trắng nõn, mặt mày như họa.
Từ trong gương đồng Vân Lãnh Ca thấy Mộ Dung Diệp cười hả hê, không khỏi bất đắc dĩ trừng hắn một cái.
Đợi đến khi Vân Lãnh Ca xong xuôi, Ngâm Cầm đã bưng nước đến cho Vân Lãnh Ca rửa mặt, còn Lâm ma ma dọn dẹp giường đệm, cẩn thận thu chiếc khăn đã nhuộm máu xử nữ vào.
A Diệp, vương phủ thật sự không có nha đầu sao? Khóe mắt Vân Lãnh Ca thấy Lâm ma thì nở nụ cười vui mừng, không khỏi có chút ngạc nhiên, khi thấy rõ trên tay bà cầm cái gì thì mặt
/131
|