Editor: Gà
“Tiểu thư, Vân nhị tiểu thư tới.” Nha đầu Lăng Duyệt bên cạnh Hạ Yên Nhi nhìn nữ tử đang đi về phía này, cúi đầu nhẹ giọng nói ra.
Nghe vậy, Hạ Yên Nhi ngẩng đầu, nhìn nữ tử đang đến, mắt dần dần híp lại, một thân quần dài Yên Thủy màu trắng, trên vạt áo thêu hoa văn màu hồng, eo thon nhỏ, dùng một đai lưng gấm màu tím khảm Phỉ Thúy buộc lại, mái tóc đen nhánh búi thành búi tóc Như Ý, chỉ cắm một trâm hoa mai bạch ngọc, vài lọn tóc bướng bỉnh rủ xuống hai vai, trong nháy mắt càng nổi bật làn da trắng như ngọc. Trên mặt không xoa phấn, có vẻ tươi mát động lòng người, hai mắt như nước, lại mang theo lạnh lẽo nhàn nhạt, hình như có thể nhìn thấu tất cả.
Lần đầu tiên Hạ Yên Nhi cẩn thận dò xét Vân Lãnh Ca từ đầu đến chân, tay nắm chặt chén trà hạ xuống, ánh mắt hơi co lại, từ khi nào, Vân Lãnh Ca bắt đầu thay đổi, trở nên lạnh nhạt phiêu dật, hoàn toàn khác với hình tượng trước đây.
“Hạ nhị tiểu thư.” Vân Lãnh Ca nhìn đáy mắt âm u của Hạ Yên Nhi nháy mắt biến mất, không khỏi cười khẽ, khẽ phúc thân.
“Vân nhị tiểu thư.” Hạ Yên Nhi thu lại ý định, thần thái ôn hòa thong dong, đứng dậy làm lễ ra mắt.
“Hạ nhị tiểu thư mời ngồi.” Vân Lãnh Ca đưa tay mời, thấy Hạ Yên Nhi ngồi xuống, nàng cũng chậm rãi ngồi xuống theo: “Không biết Hạ nhị tiểu thư tới đây, có chuyện gì không?”
Hạ Yên Nhi thân thiện cười một tiếng, bình tĩnh dò xét nói: “Ta nghe nói Hoàng thượng ban Thánh chỉ tứ hôn, Vân nhị tiểu thư sẽ trở thành Thế tử phi Mộ Dung Vương phủ, thật đáng mừng.” Nói xong, nhìn cung nữ sau lưng nói: “Lăng Duyệt, lấy quà mừng ra đây.”
“Dạ.” Lăng Duyệt lên tiếng, đặt một hộp gỗ tử đàn tinh xảo trên bàn đá trước mặt Hạ Yên Nhi.
Hạ Yên Nhi mở ra, trong hộp chứa một cây trâm vàng bích ngọc rực rỡ, chất lượng cực tốt, chế tạo bằng vàng ròng, tạo hình tinh mỹ, cao quý khác thường, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ, Hạ Yên Nhi đẩy tới trước mặt Vân Lãnh Ca, mỉm cười nói: “Một chút lễ mọn, chúc mừng Vân nhị tiểu thư trở thành Thế tử phi vương phủ, hi vọng không từ chối tâm ý của ta.”
Vân Lãnh Ca hơi chau mày, liếc mắt nhìn trâm cài bên trong, lắc đầu nói: “Quá quý trọng, Lãnh Ca không nhận nổi.”
Phần lớn người thông minh đều có một bệnh chung, thích quanh co lòng vòng nói bóng nói gió, hi vọng có thể hỏi ra tin tức hữu dụng với mình, Vân Lãnh Ca cảm thấy buồn cười, Hạ Yên Nhi muốn nói gì, cứ thẳng thắn, cần gì lén lén lút lút thử dò xét, thật không có ý nghĩa.
Vân Lãnh Ca nghĩ tới thọ yến ngày hôm qua, nàng nghĩ giữa nàng và Hạ Yên Nhi đã như nước với lửa rồi, không ngờ bây giờ nàng ta còn có thể vờ như vẫn chưa xảy ra chuyện gì đến Tướng phủ ân cần hỏi han, còn cố tặng lễ vật hào phóng như vậy, đối với Hạ Yên Nhi tâm cao khí ngạo luôn tự xưng là thông tuệ bất phàm mà nói, khẳng định rất khó tiếp nhận, có thể thấy được trong lòng nàng Mộ Dung Diệp phân lượng rất cao đó! Ngay cả thể diện cũng không để ý, Thánh chỉ mới vừa ban ra liền chạy đến Tướng phủ thăm dò tình huống, không biết do nàng ta yêu quá hóa rồ, hay muốn người khác trôi qua không tốt đẹp nàng ta mới cam tâm.
“Chúng ta là bằng hữu, đây là lễ vật riêng của ta, Vân nhị tiểu thư tuyệt đối nên tiếp nhận.” Hạ Yên Nhi tỏ thái độ bị tổn thương sâu sắc, trong mắt cũng thoáng qua vẻ đau đớn, ngôn ngữ khẩn thiết.
Lời đều nói đến nước này rồi, Vân Lãnh Ca chỉ đành phải nhận lấy cái hộp, cười yếu ớt dịu dàng nói: “Nếu Lãnh Ca từ chối quả thật bất kính rồi, đa tạ Hạ nhị tiểu thư.”
Thấy Vân Lãnh Ca nhận lấy, trên mặt Hạ Yên Nhi hết sức vui sướng, trong mắt lại thoáng qua một tia dị sắc cực nhanh, không biết rằng, tất cả đều bị Vân Lãnh Ca bắt được.
“Đối với ban hôn của Hoàng thượng, Vân nhị tiểu thư chấp nhận chuyện này cả đời sao?” Hạ Yên Nhi nghĩ tới mục đích thứ hai, trong mắt xẹt qua một tia sáng, hỏi.
“Có hài lòng hay không cũng đã trở thành sự thật, hơn nữa, Mộ Dung Thế tử rất tốt, Lãnh Ca rất vui mừng.” Lòng Vân Lãnh Ca khẽ trầm xuống, thái độ có chút phức tạp, tựa như vui vẻ, tựa như oán hận, nhàn nhạt thở dài, nói.
Nhìn nét mặt Vân Lãnh Ca, trong nháy mắt Hạ Yên Nhi sững sờ, nội tâm nhất thời vui vẻ, chẳng lẽ Vân Lãnh Ca không thích Mộ Dung Thế tử? Chỉ là bị hắn ôm, vì cố bảo toàn danh tiết nên mới có thể như thế?
“Thật ra, có chuyện, ta không biết có nên nói cho Vân nhị tiểu thư hay không.” Hạ Yên Nhi rũ mắt che đi nụ cười, giọng nói có chút khó xử.
“Chuyện gì? Giữa bằng hữu không cần khách khí như thế, Hạ nhị tiểu thư mời nói.” Vân Lãnh Ca thật sự rất muốn biết rốt cuộc Hạ Yên Nhi sẽ nói những thứ gì để phá hỏng ấn tượng của Mộ Dung Diệp trong lòng nàng.
Hạ Yên Nhi do dự một chút, nhìn vài nhà đầu hầu hạ xung quanh, uy nghiêm nói: “Các ngươi đi xuống trước đi, ta có việc muốn nói riêng với Vân nhị tiểu thư.”
“Dạ.” Trừ Lăng Duyệt và Ngâm Cầm bên cạnh Vân Lãnh Ca ra những người khác đều lui xuống.
Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Vân Lãnh Ca, trên mặt Hạ Yên Nhi thoáng qua vẻ giãy dụa, lập tức hai má ửng đỏ, giọng nói ấp úng hiếm thấy: “Thật ra Mộ Dung Thế tử và ta đã từng có khăn tay đính ước.” Dứt lời, Hạ Yên Nhi thận trọng ngước mắt, trong mắt có xin lỗi, hài lòng, khiêu khích, còn có một tia khẩn trương không dễ dàng phát giác. . . .
“Khăn tay đính ước ư?” Trên mặt Vân Lãnh Ca lập tức trắng bệch, sợ sệt một lát, khuôn mặt không tin, cắn môi lắc đầu một cái.
“Khi Thế tử còn chưa ra chiến trường, khi đó chàng vẫn chưa đầy hai mươi, có một lần đến phủ Tướng quân làm khách, tình cờ lượm được khăn tay ta vô ý đánh mất, sau đó. . .” Hạ Yên Nhi cúi đầu xuống, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng, dừng một hồi, mới tiếp tục nhỏ giọng nói: “Trải qua một lần tiếp xúc ngắn ngủi kia, ta đối với Thế tử nhất kiến chung tình, tự hứa với lòng, Thế tử cũng hứa đợi ngày chàng quay về, sẽ đến cửa cầu hôn ta.”
“Sao Thế tử lại thỉnh cầu Hoàng thượng ban Thánh chỉ tứ hôn chứ?” Vân Lãnh Ca mở to hai mắt, nhếch miệng nở nụ cười khổ sở, không thể tin hỏi. Nhưng trong lòng cười to, Hạ Yên Nhi có phải mê luyến Mộ Dung Diệp đến thất điên bát đảo rồi hay không? Cư nhiên lấy khăn tay bịa chuyện? Nếu như nàng
“Tiểu thư, Vân nhị tiểu thư tới.” Nha đầu Lăng Duyệt bên cạnh Hạ Yên Nhi nhìn nữ tử đang đi về phía này, cúi đầu nhẹ giọng nói ra.
Nghe vậy, Hạ Yên Nhi ngẩng đầu, nhìn nữ tử đang đến, mắt dần dần híp lại, một thân quần dài Yên Thủy màu trắng, trên vạt áo thêu hoa văn màu hồng, eo thon nhỏ, dùng một đai lưng gấm màu tím khảm Phỉ Thúy buộc lại, mái tóc đen nhánh búi thành búi tóc Như Ý, chỉ cắm một trâm hoa mai bạch ngọc, vài lọn tóc bướng bỉnh rủ xuống hai vai, trong nháy mắt càng nổi bật làn da trắng như ngọc. Trên mặt không xoa phấn, có vẻ tươi mát động lòng người, hai mắt như nước, lại mang theo lạnh lẽo nhàn nhạt, hình như có thể nhìn thấu tất cả.
Lần đầu tiên Hạ Yên Nhi cẩn thận dò xét Vân Lãnh Ca từ đầu đến chân, tay nắm chặt chén trà hạ xuống, ánh mắt hơi co lại, từ khi nào, Vân Lãnh Ca bắt đầu thay đổi, trở nên lạnh nhạt phiêu dật, hoàn toàn khác với hình tượng trước đây.
“Hạ nhị tiểu thư.” Vân Lãnh Ca nhìn đáy mắt âm u của Hạ Yên Nhi nháy mắt biến mất, không khỏi cười khẽ, khẽ phúc thân.
“Vân nhị tiểu thư.” Hạ Yên Nhi thu lại ý định, thần thái ôn hòa thong dong, đứng dậy làm lễ ra mắt.
“Hạ nhị tiểu thư mời ngồi.” Vân Lãnh Ca đưa tay mời, thấy Hạ Yên Nhi ngồi xuống, nàng cũng chậm rãi ngồi xuống theo: “Không biết Hạ nhị tiểu thư tới đây, có chuyện gì không?”
Hạ Yên Nhi thân thiện cười một tiếng, bình tĩnh dò xét nói: “Ta nghe nói Hoàng thượng ban Thánh chỉ tứ hôn, Vân nhị tiểu thư sẽ trở thành Thế tử phi Mộ Dung Vương phủ, thật đáng mừng.” Nói xong, nhìn cung nữ sau lưng nói: “Lăng Duyệt, lấy quà mừng ra đây.”
“Dạ.” Lăng Duyệt lên tiếng, đặt một hộp gỗ tử đàn tinh xảo trên bàn đá trước mặt Hạ Yên Nhi.
Hạ Yên Nhi mở ra, trong hộp chứa một cây trâm vàng bích ngọc rực rỡ, chất lượng cực tốt, chế tạo bằng vàng ròng, tạo hình tinh mỹ, cao quý khác thường, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ, Hạ Yên Nhi đẩy tới trước mặt Vân Lãnh Ca, mỉm cười nói: “Một chút lễ mọn, chúc mừng Vân nhị tiểu thư trở thành Thế tử phi vương phủ, hi vọng không từ chối tâm ý của ta.”
Vân Lãnh Ca hơi chau mày, liếc mắt nhìn trâm cài bên trong, lắc đầu nói: “Quá quý trọng, Lãnh Ca không nhận nổi.”
Phần lớn người thông minh đều có một bệnh chung, thích quanh co lòng vòng nói bóng nói gió, hi vọng có thể hỏi ra tin tức hữu dụng với mình, Vân Lãnh Ca cảm thấy buồn cười, Hạ Yên Nhi muốn nói gì, cứ thẳng thắn, cần gì lén lén lút lút thử dò xét, thật không có ý nghĩa.
Vân Lãnh Ca nghĩ tới thọ yến ngày hôm qua, nàng nghĩ giữa nàng và Hạ Yên Nhi đã như nước với lửa rồi, không ngờ bây giờ nàng ta còn có thể vờ như vẫn chưa xảy ra chuyện gì đến Tướng phủ ân cần hỏi han, còn cố tặng lễ vật hào phóng như vậy, đối với Hạ Yên Nhi tâm cao khí ngạo luôn tự xưng là thông tuệ bất phàm mà nói, khẳng định rất khó tiếp nhận, có thể thấy được trong lòng nàng Mộ Dung Diệp phân lượng rất cao đó! Ngay cả thể diện cũng không để ý, Thánh chỉ mới vừa ban ra liền chạy đến Tướng phủ thăm dò tình huống, không biết do nàng ta yêu quá hóa rồ, hay muốn người khác trôi qua không tốt đẹp nàng ta mới cam tâm.
“Chúng ta là bằng hữu, đây là lễ vật riêng của ta, Vân nhị tiểu thư tuyệt đối nên tiếp nhận.” Hạ Yên Nhi tỏ thái độ bị tổn thương sâu sắc, trong mắt cũng thoáng qua vẻ đau đớn, ngôn ngữ khẩn thiết.
Lời đều nói đến nước này rồi, Vân Lãnh Ca chỉ đành phải nhận lấy cái hộp, cười yếu ớt dịu dàng nói: “Nếu Lãnh Ca từ chối quả thật bất kính rồi, đa tạ Hạ nhị tiểu thư.”
Thấy Vân Lãnh Ca nhận lấy, trên mặt Hạ Yên Nhi hết sức vui sướng, trong mắt lại thoáng qua một tia dị sắc cực nhanh, không biết rằng, tất cả đều bị Vân Lãnh Ca bắt được.
“Đối với ban hôn của Hoàng thượng, Vân nhị tiểu thư chấp nhận chuyện này cả đời sao?” Hạ Yên Nhi nghĩ tới mục đích thứ hai, trong mắt xẹt qua một tia sáng, hỏi.
“Có hài lòng hay không cũng đã trở thành sự thật, hơn nữa, Mộ Dung Thế tử rất tốt, Lãnh Ca rất vui mừng.” Lòng Vân Lãnh Ca khẽ trầm xuống, thái độ có chút phức tạp, tựa như vui vẻ, tựa như oán hận, nhàn nhạt thở dài, nói.
Nhìn nét mặt Vân Lãnh Ca, trong nháy mắt Hạ Yên Nhi sững sờ, nội tâm nhất thời vui vẻ, chẳng lẽ Vân Lãnh Ca không thích Mộ Dung Thế tử? Chỉ là bị hắn ôm, vì cố bảo toàn danh tiết nên mới có thể như thế?
“Thật ra, có chuyện, ta không biết có nên nói cho Vân nhị tiểu thư hay không.” Hạ Yên Nhi rũ mắt che đi nụ cười, giọng nói có chút khó xử.
“Chuyện gì? Giữa bằng hữu không cần khách khí như thế, Hạ nhị tiểu thư mời nói.” Vân Lãnh Ca thật sự rất muốn biết rốt cuộc Hạ Yên Nhi sẽ nói những thứ gì để phá hỏng ấn tượng của Mộ Dung Diệp trong lòng nàng.
Hạ Yên Nhi do dự một chút, nhìn vài nhà đầu hầu hạ xung quanh, uy nghiêm nói: “Các ngươi đi xuống trước đi, ta có việc muốn nói riêng với Vân nhị tiểu thư.”
“Dạ.” Trừ Lăng Duyệt và Ngâm Cầm bên cạnh Vân Lãnh Ca ra những người khác đều lui xuống.
Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Vân Lãnh Ca, trên mặt Hạ Yên Nhi thoáng qua vẻ giãy dụa, lập tức hai má ửng đỏ, giọng nói ấp úng hiếm thấy: “Thật ra Mộ Dung Thế tử và ta đã từng có khăn tay đính ước.” Dứt lời, Hạ Yên Nhi thận trọng ngước mắt, trong mắt có xin lỗi, hài lòng, khiêu khích, còn có một tia khẩn trương không dễ dàng phát giác. . . .
“Khăn tay đính ước ư?” Trên mặt Vân Lãnh Ca lập tức trắng bệch, sợ sệt một lát, khuôn mặt không tin, cắn môi lắc đầu một cái.
“Khi Thế tử còn chưa ra chiến trường, khi đó chàng vẫn chưa đầy hai mươi, có một lần đến phủ Tướng quân làm khách, tình cờ lượm được khăn tay ta vô ý đánh mất, sau đó. . .” Hạ Yên Nhi cúi đầu xuống, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng, dừng một hồi, mới tiếp tục nhỏ giọng nói: “Trải qua một lần tiếp xúc ngắn ngủi kia, ta đối với Thế tử nhất kiến chung tình, tự hứa với lòng, Thế tử cũng hứa đợi ngày chàng quay về, sẽ đến cửa cầu hôn ta.”
“Sao Thế tử lại thỉnh cầu Hoàng thượng ban Thánh chỉ tứ hôn chứ?” Vân Lãnh Ca mở to hai mắt, nhếch miệng nở nụ cười khổ sở, không thể tin hỏi. Nhưng trong lòng cười to, Hạ Yên Nhi có phải mê luyến Mộ Dung Diệp đến thất điên bát đảo rồi hay không? Cư nhiên lấy khăn tay bịa chuyện? Nếu như nàng
/131
|